Chương 9:
Thanh Thanh Thảo Địa
13/02/2023
Ngày hôm sau thời tiết trong lành, ánh nắng chói chang. Dãy núi ở thành phố A cây xanh tươi tốt, trăm hoa đua nở, khắp nơi đều là tiếng chim hót líu lo, đúng là thời điểm thích hợp để du khách thưởng ngoạn phong cảnh núi non.
Có rất nhiều người đến leo núi, đa phần là các cô chú, cô bác đến tập thể dục, rèn luyện cơ thể. So với leo núi, những người trẻ tuổi thường thích tham gia các hoạt động giải trí thư giãn, sôi nổi khác hơn. Bởi vậy nên hình ảnh Hứa Chẩm và Trương Dịch Chân sánh vai đi trên đường núi yên tĩnh mát mẻ này ở trong mắt trưởng bối là một điều gì đó rất đặc biệt. Thỉnh thoảng có vài người nhiệt tình tiến tới chào hỏi: "Chàng trai, mang bà xã đi leo núi sao?"
Trương Dịch Chân lễ phép trả lời: "Lâu lâu đi tập thể dục với bạn bè thôi ạ."
Khoé mắt anh liếc qua Hứa Chẩm, cô cũng đang mỉm cười, nhưng vẻ mặt có hơi sững sờ.
Trương Dịch Chân nhỏ giọng gọi cô: "Hứa Chẩm?"
"Hả?" Rốt cuộc cô cũng hoàn hồn lại.
"Bác ấy hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Hứa Chẩm vui vẻ trả lời, bác gái vừa nghe thấy tuổi của cô thích hợp với thằng cháu trai trong nhà, lập tức nhiệt tình, hùng hồn giới thiệu với cô về cháu mình.
Hứa Chẩm dở khóc dở cười nhưng vẫn lịch sự từ chối ý tốt của bác gái: "Cháu đã có người mình thích rồi ạ."
Trương Dịch Chân chăm chú nhìn Hứa Chẩm, cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô như muốn xem xem những lời này là thật hay giả.
Trên đỉnh núi có một cái đình hóng gió, rất nhiều người leo lên đỉnh núi thích ngồi đó nghỉ chân. Hứa Chẩm cùng Trương Dịch Chân cũng ngồi nghỉ ở đó. Đại khái là mọi người hiểu lầm bọn họ là một đôi nên đều biết ý mà ngồi cách họ một khoảng xa, chừa lại không gian lãng mạn cho "cặp đôi trẻ". Một cái ghế dài chỉ có hai người, dưới chân là tầng tầng lớp lớp cây xanh, trước mặt là mây trời bồng bềnh. Thậm chí khi gió thổi qua, Hứa Chẩm còn nghe được tiếng rì rào khe khẽ vang vọng trong rừng cây.
"Tối hôm qua ngủ không ngon giấc sao? Nhìn cô có vẻ không được ổn lắm." Trương Dịch Chân hỏi.
Hứa Chẩm quơ quơ chân: "Tôi vẫn ổn mà."
"Quầng mắt của cô rất thâm, hơn nữa lúc leo núi vẫn luôn thất thần."
"Rõ ràng như vậy sao?"
Trương Dịch Chân nói: "Có phải là vì chuyện tối hôm qua hay không? Sau khi về nhà tôi cũng có nghĩ lại, lúc ấy là do tôi quá mức nhạy cảm, xin lỗi."
Hứa Chẩm nhìn Trương Dịch Chân. Anh ngồi kế bên cô, khuôn mặt đẹp tựa như điêu khắc, tao nhã và lạnh lùng, đích thị là một quý ông lịch sự. Hành động dụ dỗ của cô đêm qua khiến cả hai đều xấu hổ, nhưng bởi vì không muốn mất đi mối quan hệ này nên sau khi hết giận, Trương Dịch Chân chủ động cho cô bậc thang leo xuống, thay vì đề cập đến hành động lỗ mãng của cô thì anh lại nhận hết trách nhiệm về phía mình.
Nếu là Hứa Chẩm của tối hôm qua, có lẽ cô sẽ nói lời xin lỗi thêm một lần nữa rồi hai người vẫn có thể làm bạn tốt của nhau.
Nhưng Hứa Chẩm của hiện tại lại không muốn tiếp tục duy trì như vậy.
Những hình ảnh triền miên trong mơ cứ như từng sợi tơ nhện, trải qua hơn nửa năm dệt thành một cái mạng nhện săn mồi trói chặt cô vào đó. Không biết từ khi nào, cảm giác của cô về Trương Dịch Chân đã vượt qua ranh giới giữa người bệnh và bác sĩ, hoặc là ranh giới giữa bạn bè với nhau. Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng đêm qua, sự mất mát và đau buồn trong lòng cuối cùng cũng khiến Hứa Chẩm nhận ra tình cảm của mình và ngừng lừa dối bản thân.
Tuy nhiên, cô và Trương Dịch Chân ở trong mơ là lưỡng tình tương duyệt, nhưng ở ngoài đời thực, mối quan hệ giữa họ lại đang đi dần vào bế tắc. Hứa Chẩm cẩn thận nhớ lại những chuyện trước đây, rõ ràng Trương Dịch Chân luôn là người chủ động trong mối quan hệ của bọn họ. Nào là đưa cô đến chỗ Tả Linh khám bệnh, rồi là cùng tham gia đội tình nguyện, thậm chí còn cùng nhau ăn cơm, xem phim điện ảnh, câu cá, leo núi...... Hầu hết đều là do Trương Dịch Chân đề nghị trước. Rõ ràng là anh dành một sự quan tâm đặc biệt đối với cô nhưng vì cái gì lại thay đổi trong nháy mắt? Nếu đã thay đổi thái độ như vậy thì tại sao lại chủ động xin lỗi, giảm bớt sự xấu hổ giữa bọn họ?
Hứa Chẩm không cho rằng Trương Dịch Chân là kiểu "hải vương" (*) thích "nuôi cá". Nhưng cô không còn có thể thân thiết với Trương Dịch Chân như chưa có chuyện gì xảy ra.
(*) Hải vương: chỉ kẻ có mối quan hệ mập mờ với nhiều người, hoặc trong trường hợp này có thể nói là tra nam thích quăng lưới bắt cá nhiều tay.
"Chuyện tối hôm qua..." Hứa Chẩm nhỏ giọng nói, cô cảm nhận được giọng của mình có chút run rẩy, vội vàng ho khan một tiếng rồi trở về trạng thái bình thường: "Chuyện tối hôm qua...anh không cần xin lỗi."
Không chờ Trương Dịch Chân mở miệng, Hứa Chẩm đã tự khích lệ bản thân, sau đó tiếp tục nói: "Chuyện tối hôm qua, thật ra là tôi cố ý. Anh không có hiểu sai ý của tôi...... Là tôi thật sự thích anh, Trương Dịch Chân."
Tiếng hít thở bên cạnh bỗng nhiên trở nên nặng nề hơn trước khiến Hứa Chẩm không khỏi lén lút liếc nhìn về phía Trương Dịch Chân. Trên mặt anh không có biểu cảm gì nhưng đôi mắt lại trở nên sâu hút. Hứa Chẩm nhạy bén phát hiện sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng trong mắt anh nhưng rất nhanh nó đã biến mất, tựa như đàn cá nhảy lên khỏi mặt biển rồi chìm sâu vào trong đáy đại dương chỉ trong tíc tắc.
Hứa Chẩm khó hiểu, tiếp tục nói: "Khoảng nửa năm trước lúc anh vẫn còn là bác sĩ tâm lý của tôi, khi đó tôi luôn nằm mơ thấy anh. Lần đầu tiên gặp anh ở trong mơ là khi chúng ta cùng tham dự một buổi tọa đàm, anh ngồi bên cạnh rồi hỏi mượn tôi cây bút..."
"Được rồi" Trương Dịch Chân bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu có chút lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên anh hững hờ cắt ngang lời cô: "Tôi không muốn nghe nữa, chuyện này dừng ở đây đi. Tôi đi mua cà phê."
Nói xong anh liền đứng dậy, không hề quay đầu lại mà bước nhanh ra ngoài.
"Chết tiệt!!!" Hứa Chẩm ngồi ở chỗ cũ thở dài một hơi. Cô đung đưa hai chân, tinh thần xuống dốc.
Đúng như dự đoán, anh thích cô, nhưng lại từ chối cô.
Đây hoàn toàn không giống như tình huống trong mơ. Lần đầu tiên họ gặp nhau trong mơ là ở một buổi tọa đàm nghiên cứu về tâm lý học tội phạm. Trương Dịch Chân ngồi bên cạnh cô, do quên mang bút nên có hỏi mượn cô. Khi Hứa Chẩm đang viết, khoé mắt cô vô tình đảo qua cuốn sổ của anh, nét chữ trên đó rất đẹp. Sau khi viết hết một hàng, Trương Dịch Chân đột nhiên dừng bút. Tuy không hề nghiêng đầu, không có chút biểu hiện gì là cảm nhận được tầm mắt của Hứa Chẩm nhưng sau đó anh lại viết một dãy số lên chỗ trống trên giấy rồi dùng ngòi bút gõ gõ vào đó.
Hứa Chẩm thử bấm dãy số này vào điện thoại... Là WeChat của anh, cũng là số điện thoại của anh.
Hứa Chẩm nghĩ đến đây liền bật cười. Tuy bề ngoài Trương Dịch Chân thoạt nhìn rất lạnh lùng thờ ơ, nhưng chỉ cần anh có hứng thú với người nào đó thì chắc chắn anh sẽ thành một cao thủ cưa cẩm, một người yêu ôn nhu ân cần nhất. Ngoại trừ những lần triền miên khiến người ta đỏ mặt ra thì còn rất nhiều chuyện trong mơ mà sau khi tỉnh lại Hứa Chẩm không còn nhớ rõ. Đôi lúc bất chợt gặp phải cảnh tương tự sẽ kích hoạt ký ức về giấc mơ trong tâm trí cô. Nhưng những giấc mơ không trọn vẹn và liền mạch đó cũng không thể xóa bỏ cảm giác thực sự của Hứa Chẩm về Trương Dịch Chân trong mơ, cái cảm giác kích thích, dịu dàng, chua xót nhưng lại vui sướng, cái cảm giác an toàn, bình yên như một chú chim nhỏ vất vả bay lắm mới tìm được một tổ ấm trong đêm mưa bão, cuối cùng nó cũng có thể an tâm nhắm mắt ngủ một giấc......
Nếu so sánh với Trương Dịch Chân ngoài đời thật thì thật sự quá khập khiễng. Loại đàn ông gì mà vừa câu dẫn cô, nhưng lại vừa nói mấy câu sáo rỗng như "Chúng ta là bạn bè, tôi không muốn nghe, dừng ở đây đi"
Nhưng mà khoan đã...... Có khi nào đây là mơ không?
Đầu óc Hứa Chẩm bỗng trở nên trống rỗng, cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng, có thể giấc mơ mà cô nghĩ thật ra là hiện thực, còn hiện thực thì lại là một giấc mơ do người khác tạo ra... Nếu cuộc hôn nhân với Trương Dịch Chân là một giấc mộng thì tại sao lại xuất hiện những cảnh tượng mà cô chưa từng gặp hay trải qua bao giờ? Từng chi tiết nhỏ ở những cảnh trong mơ mà cô có thể nhớ lại đều rất rõ ràng, ví dụ như: người chủ trì buổi tọa đàm ở lần đầu họ gặp nhau, màu rèm cửa trong ngôi nhà họ sống sau khi kết hôn, nguồn gốc của chiếc bình màu lục lam trên bàn cà phê, kiểu dáng của chiếc nhẫn kim cương khi kết hôn, con số trên thẻ lương mà Trương Dịch Chân đã nộp cho cô, thậm chí là cả lần họ cãi vã bởi vì cô bị thương trong lúc làm nhiệm vụ và cả khi Trương Dịch Chân bị bệnh, cô đi mua thuốc cho anh......
Còn rất nhiều chi tiết như vậy mà chỉ cần Hứa Chẩm có thể nhớ lại thì nó sẽ khắc sâu một cách sinh động vào trong tâm trí cô. Người nằm mơ sẽ thật sự nhớ rõ từng chi tiết trong giấc mơ như vậy sao? Thật sự sẽ ảo tưởng ra những thứ mình chưa bao giờ biết hay gặp qua từ cảnh trong mơ sao?
Nếu đó không phải là mơ, mà là hiện thực thì...... Ở hiện thực, Cố Phán sẽ không chết, cô không bởi vì sự cố kia mà bị điều chức, và cuộc hôn nhân với Trương Dịch Chân là thật...
Vậy rồi tất cả những gì đang xảy ra bây giờ, bao gồm cả việc leo lên đỉnh núi và hít thở bầu không khí trong lành này... Chẳng lẽ đều là cảnh trong mơ hết sao?
Rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp, hay vẫn là điệp mộng Trang Chu? (*)
(*) Trang Chu mộng điệp (là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam): Trang Chu nằm mơ thấy bướm hay bướm đang mơ là Trang Chu
Ngụ ý: Sự thật đều có một mặt hư ảo của nó (Nguồn: wikipedia, Hội Anti VML)
Hứa Chẩm đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Tay cô vô thức run rẩy, cảm giác trống rỗng choáng váng lập tức đánh ập tới. Người ta thường nói không thể ép người đang bị mộng du thức dậy được, mà Hứa Chẩm lại có cảm giác như cô đang bị người khác lớn tiếng đánh thức. Cô không thể phân biệt được hiện giờ có phải là mơ không? Trương Dịch Chân là thật hay giả? Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Cố Phán phản bội rồi chết, bị vây đánh trong gara, bất luận là cô có liều mạng chạy thế nào thì cũng không thể thoát khỏi ngòi súng, máu tươi phun trào cùng với ánh mắt lo lắng, tiếc nuối của đồng nghiệp và lãnh đạo sau khi được cứu ra......
Tất cả những thứ đó đều là thật hay giả?
Phải làm sao thì cô mới tỉnh lại được?
Giống như ở trong mơ...... Khi hụt chân rơi xuống vực sâu, người ta sẽ thức dậy trước khi chạm đất.
"Hứa Chẩm!" Tiếng hét hoảng sợ giống như sấm sét vang bên tai Hứa Chẩm, ngay khi cơ thể cô sắp rơi khỏi rào chắn thì đã bị một đôi tay mạnh mẽ túm lấy, kéo trở về.
Trương Dịch Chân ôm Hứa Chẩm vào lòng với khuôn mặt tái nhợt, bả vai và ngón tay anh liên tục run rẩy.
Hai người quỳ trên mặt đất, cả hai đều đang phát run. Trương Dịch Chân xoa vai Hứa Chẩm, nói đi nói lại không nói thành lời, an ủi cô như đang tự an ủi mình: "Không sao đâu, Hứa Chẩm. Đừng sợ... Không sao đâu, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi..."
Thần chí đang bay bổng dần dần được khôi phục, Hứa Chẩm mơ màng chớp chớp mắt, thân thể vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi, nhưng dường như cô đã nhận ra chuyện gì vừa xảy ra: "Tôi vừa định nhảy xuống sao?"
Trương Dịch Chân rất muốn trả lời câu hỏi của cô, nhưng anh lại không thể nói thành lời. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh và nói với cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất: "Vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em hơi thất thần nên không để ý vách núi phía trước, đừng sợ, chúng ta về nhà trước đã. Đừng sợ......"
Hứa Chẩm muốn nói "rõ ràng người sợ là anh đó" nhưng khi được Trương Dịch Chân bế lên và nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, cô đã chọn cách im lặng, an tĩnh ngốc trong vòng tay anh và được anh dẫn xuống núi, đưa vào trong xe.
"Tôi không yên tâm để em ở một mình nên trước mắt em cứ đến nhà tôi ở vài ngày đi, được không?" Trương Dịch Chân vừa nói vừa lùi xe mà không để ý đến kính chiếu hậu nên bị va vào góc tường, để lại vết xước dài trên thân xe. Hứa Chẩm cảm thấy rất xót xa, nhưng Trương Dịch Chân dường như không thèm để ý đến vết trầy đó, tiếp tục nói: "Chỗ tôi còn dư một phòng cho khách, tôi sẽ dọn đồ qua đó. Phòng ngủ chính có toilet để tiện cho em dùng. Bây giờ tôi đưa em về lấy quần áo tắm rửa, còn thiếu cái gì thì buổi chiều chúng ta mua sau."
Hứa Chẩm đáp: "Như vậy không được thích hợp cho lắm."
"Không có gì là không thích hợp cả." Dường như Trương Dịch Chân cảm thấy giọng điệu của mình quá nặng nề, anh nhẹ nhàng nói lại lần nữa: "Chỉ cần đến nhà tôi ở vài ngày, tôi sẽ xin nghỉ phép để ở bên cạnh em. Nếu em không yên tâm, tôi sẽ gọi thêm bạn của em tới."
"Trương Dịch Chân, anh vừa mới từ chối tình cảm của tôi......"
"Tôi không có từ chối."
"Vậy là anh đồng ý sao?"
"...... Không."
Hứa Chẩm dựa vào cửa sổ xe, mặc dù vẫn còn cảm thấy thót tim như sắp chết nhưng giờ phút này nghe Trương Dịch Chân nói cô vẫn có chút dở khóc dở cười: "Này cũng không được, kia cũng không xong, còn muốn tôi tới ở với anh? Rốt cuộc anh muốn cái gì?"
"Em tới ở với tôi, tôi mới có thể yên tâm."
Hứa Chẩm an ủi hắn: "Không phải việc gì to tát hết, không cần lo lắng cho tôi. Vừa rồi giống như anh nói đó, tôi chỉ hơi thất thần nên không cẩn thận mà thôi. Sẽ không có lần sau, tôi đảm bảo."
"Tôi không tin lời đảm bảo của em. Hứa Chẩm, em có nhớ ngày đầu tiên đến tư vấn em đã nói gì với tôi không?"
Hứa Chẩm không nhớ là đã nói gì với anh: "Tôi đã nói cái gì?"
"Em đã nói là sẽ sống thật tốt!" Trương Dịch Chân đột nhiên mất bình tĩnh: "Em làm được sao? Yêu cầu của tôi đối với em thấp như vậy, thứ nhất phải thành thật với tôi, thứ hai dù có chuyện gì cũng không được tự sát, em đã làm được cái gì rồi? Em chẳng làm được cái nào cả! Hứa Chẩm, không có lần thứ hai!"
Trong ấn tượng của Hứa Chẩm, Trương Dịch Chân vẫn luôn tỏ ra lãnh đạm, bình tĩnh, dù có khó khăn đến đâu cũng sẽ bình tĩnh xử lý, khi tức giận cũng không mất đi phép lịch sự tối thiểu và phong thái. Cách nuôi dạy từ gia đình đã hình thành nên tính cách của anh ấy. Đây là lần đầu tiên Hứa Chẩm nhìn thấy Trương Dịch Chân tức giận, cô không bởi vì vậy mà cảm thấy tổn thương, ngược lại còn có chút mới lạ, có chút ấm áp.
Anh lo lắng cho cô, lo lắng đến mức sắp quên chính mình là ai.
Một lát sau, Trương Dịch Chân chủ động nói xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi tôi mất bình tĩnh."
"Là lỗi của tôi, là tôi không làm được những gì đã hứa với anh." Hứa Chẩm nói: "Quả thật lúc đó tôi có hơi thất thần. Lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng. Tôi không biết mình bị làm sao, tôi không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ… Tôi cứ ngỡ là mình đang ở trong mơ nên chỉ muốn tỉnh lại thật nhanh”
Cô không thấy được rằng sau khi nghe cô nói xong, Trương Dịch Chân chậm rãi siết chặt tay lái, ngón tay dùng sức đến mức khớp xương nổi lên, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ ghim vào lòng bàn tay, tứa máu.
Có rất nhiều người đến leo núi, đa phần là các cô chú, cô bác đến tập thể dục, rèn luyện cơ thể. So với leo núi, những người trẻ tuổi thường thích tham gia các hoạt động giải trí thư giãn, sôi nổi khác hơn. Bởi vậy nên hình ảnh Hứa Chẩm và Trương Dịch Chân sánh vai đi trên đường núi yên tĩnh mát mẻ này ở trong mắt trưởng bối là một điều gì đó rất đặc biệt. Thỉnh thoảng có vài người nhiệt tình tiến tới chào hỏi: "Chàng trai, mang bà xã đi leo núi sao?"
Trương Dịch Chân lễ phép trả lời: "Lâu lâu đi tập thể dục với bạn bè thôi ạ."
Khoé mắt anh liếc qua Hứa Chẩm, cô cũng đang mỉm cười, nhưng vẻ mặt có hơi sững sờ.
Trương Dịch Chân nhỏ giọng gọi cô: "Hứa Chẩm?"
"Hả?" Rốt cuộc cô cũng hoàn hồn lại.
"Bác ấy hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Hứa Chẩm vui vẻ trả lời, bác gái vừa nghe thấy tuổi của cô thích hợp với thằng cháu trai trong nhà, lập tức nhiệt tình, hùng hồn giới thiệu với cô về cháu mình.
Hứa Chẩm dở khóc dở cười nhưng vẫn lịch sự từ chối ý tốt của bác gái: "Cháu đã có người mình thích rồi ạ."
Trương Dịch Chân chăm chú nhìn Hứa Chẩm, cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô như muốn xem xem những lời này là thật hay giả.
Trên đỉnh núi có một cái đình hóng gió, rất nhiều người leo lên đỉnh núi thích ngồi đó nghỉ chân. Hứa Chẩm cùng Trương Dịch Chân cũng ngồi nghỉ ở đó. Đại khái là mọi người hiểu lầm bọn họ là một đôi nên đều biết ý mà ngồi cách họ một khoảng xa, chừa lại không gian lãng mạn cho "cặp đôi trẻ". Một cái ghế dài chỉ có hai người, dưới chân là tầng tầng lớp lớp cây xanh, trước mặt là mây trời bồng bềnh. Thậm chí khi gió thổi qua, Hứa Chẩm còn nghe được tiếng rì rào khe khẽ vang vọng trong rừng cây.
"Tối hôm qua ngủ không ngon giấc sao? Nhìn cô có vẻ không được ổn lắm." Trương Dịch Chân hỏi.
Hứa Chẩm quơ quơ chân: "Tôi vẫn ổn mà."
"Quầng mắt của cô rất thâm, hơn nữa lúc leo núi vẫn luôn thất thần."
"Rõ ràng như vậy sao?"
Trương Dịch Chân nói: "Có phải là vì chuyện tối hôm qua hay không? Sau khi về nhà tôi cũng có nghĩ lại, lúc ấy là do tôi quá mức nhạy cảm, xin lỗi."
Hứa Chẩm nhìn Trương Dịch Chân. Anh ngồi kế bên cô, khuôn mặt đẹp tựa như điêu khắc, tao nhã và lạnh lùng, đích thị là một quý ông lịch sự. Hành động dụ dỗ của cô đêm qua khiến cả hai đều xấu hổ, nhưng bởi vì không muốn mất đi mối quan hệ này nên sau khi hết giận, Trương Dịch Chân chủ động cho cô bậc thang leo xuống, thay vì đề cập đến hành động lỗ mãng của cô thì anh lại nhận hết trách nhiệm về phía mình.
Nếu là Hứa Chẩm của tối hôm qua, có lẽ cô sẽ nói lời xin lỗi thêm một lần nữa rồi hai người vẫn có thể làm bạn tốt của nhau.
Nhưng Hứa Chẩm của hiện tại lại không muốn tiếp tục duy trì như vậy.
Những hình ảnh triền miên trong mơ cứ như từng sợi tơ nhện, trải qua hơn nửa năm dệt thành một cái mạng nhện săn mồi trói chặt cô vào đó. Không biết từ khi nào, cảm giác của cô về Trương Dịch Chân đã vượt qua ranh giới giữa người bệnh và bác sĩ, hoặc là ranh giới giữa bạn bè với nhau. Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng đêm qua, sự mất mát và đau buồn trong lòng cuối cùng cũng khiến Hứa Chẩm nhận ra tình cảm của mình và ngừng lừa dối bản thân.
Tuy nhiên, cô và Trương Dịch Chân ở trong mơ là lưỡng tình tương duyệt, nhưng ở ngoài đời thực, mối quan hệ giữa họ lại đang đi dần vào bế tắc. Hứa Chẩm cẩn thận nhớ lại những chuyện trước đây, rõ ràng Trương Dịch Chân luôn là người chủ động trong mối quan hệ của bọn họ. Nào là đưa cô đến chỗ Tả Linh khám bệnh, rồi là cùng tham gia đội tình nguyện, thậm chí còn cùng nhau ăn cơm, xem phim điện ảnh, câu cá, leo núi...... Hầu hết đều là do Trương Dịch Chân đề nghị trước. Rõ ràng là anh dành một sự quan tâm đặc biệt đối với cô nhưng vì cái gì lại thay đổi trong nháy mắt? Nếu đã thay đổi thái độ như vậy thì tại sao lại chủ động xin lỗi, giảm bớt sự xấu hổ giữa bọn họ?
Hứa Chẩm không cho rằng Trương Dịch Chân là kiểu "hải vương" (*) thích "nuôi cá". Nhưng cô không còn có thể thân thiết với Trương Dịch Chân như chưa có chuyện gì xảy ra.
(*) Hải vương: chỉ kẻ có mối quan hệ mập mờ với nhiều người, hoặc trong trường hợp này có thể nói là tra nam thích quăng lưới bắt cá nhiều tay.
"Chuyện tối hôm qua..." Hứa Chẩm nhỏ giọng nói, cô cảm nhận được giọng của mình có chút run rẩy, vội vàng ho khan một tiếng rồi trở về trạng thái bình thường: "Chuyện tối hôm qua...anh không cần xin lỗi."
Không chờ Trương Dịch Chân mở miệng, Hứa Chẩm đã tự khích lệ bản thân, sau đó tiếp tục nói: "Chuyện tối hôm qua, thật ra là tôi cố ý. Anh không có hiểu sai ý của tôi...... Là tôi thật sự thích anh, Trương Dịch Chân."
Tiếng hít thở bên cạnh bỗng nhiên trở nên nặng nề hơn trước khiến Hứa Chẩm không khỏi lén lút liếc nhìn về phía Trương Dịch Chân. Trên mặt anh không có biểu cảm gì nhưng đôi mắt lại trở nên sâu hút. Hứa Chẩm nhạy bén phát hiện sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng trong mắt anh nhưng rất nhanh nó đã biến mất, tựa như đàn cá nhảy lên khỏi mặt biển rồi chìm sâu vào trong đáy đại dương chỉ trong tíc tắc.
Hứa Chẩm khó hiểu, tiếp tục nói: "Khoảng nửa năm trước lúc anh vẫn còn là bác sĩ tâm lý của tôi, khi đó tôi luôn nằm mơ thấy anh. Lần đầu tiên gặp anh ở trong mơ là khi chúng ta cùng tham dự một buổi tọa đàm, anh ngồi bên cạnh rồi hỏi mượn tôi cây bút..."
"Được rồi" Trương Dịch Chân bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu có chút lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên anh hững hờ cắt ngang lời cô: "Tôi không muốn nghe nữa, chuyện này dừng ở đây đi. Tôi đi mua cà phê."
Nói xong anh liền đứng dậy, không hề quay đầu lại mà bước nhanh ra ngoài.
"Chết tiệt!!!" Hứa Chẩm ngồi ở chỗ cũ thở dài một hơi. Cô đung đưa hai chân, tinh thần xuống dốc.
Đúng như dự đoán, anh thích cô, nhưng lại từ chối cô.
Đây hoàn toàn không giống như tình huống trong mơ. Lần đầu tiên họ gặp nhau trong mơ là ở một buổi tọa đàm nghiên cứu về tâm lý học tội phạm. Trương Dịch Chân ngồi bên cạnh cô, do quên mang bút nên có hỏi mượn cô. Khi Hứa Chẩm đang viết, khoé mắt cô vô tình đảo qua cuốn sổ của anh, nét chữ trên đó rất đẹp. Sau khi viết hết một hàng, Trương Dịch Chân đột nhiên dừng bút. Tuy không hề nghiêng đầu, không có chút biểu hiện gì là cảm nhận được tầm mắt của Hứa Chẩm nhưng sau đó anh lại viết một dãy số lên chỗ trống trên giấy rồi dùng ngòi bút gõ gõ vào đó.
Hứa Chẩm thử bấm dãy số này vào điện thoại... Là WeChat của anh, cũng là số điện thoại của anh.
Hứa Chẩm nghĩ đến đây liền bật cười. Tuy bề ngoài Trương Dịch Chân thoạt nhìn rất lạnh lùng thờ ơ, nhưng chỉ cần anh có hứng thú với người nào đó thì chắc chắn anh sẽ thành một cao thủ cưa cẩm, một người yêu ôn nhu ân cần nhất. Ngoại trừ những lần triền miên khiến người ta đỏ mặt ra thì còn rất nhiều chuyện trong mơ mà sau khi tỉnh lại Hứa Chẩm không còn nhớ rõ. Đôi lúc bất chợt gặp phải cảnh tương tự sẽ kích hoạt ký ức về giấc mơ trong tâm trí cô. Nhưng những giấc mơ không trọn vẹn và liền mạch đó cũng không thể xóa bỏ cảm giác thực sự của Hứa Chẩm về Trương Dịch Chân trong mơ, cái cảm giác kích thích, dịu dàng, chua xót nhưng lại vui sướng, cái cảm giác an toàn, bình yên như một chú chim nhỏ vất vả bay lắm mới tìm được một tổ ấm trong đêm mưa bão, cuối cùng nó cũng có thể an tâm nhắm mắt ngủ một giấc......
Nếu so sánh với Trương Dịch Chân ngoài đời thật thì thật sự quá khập khiễng. Loại đàn ông gì mà vừa câu dẫn cô, nhưng lại vừa nói mấy câu sáo rỗng như "Chúng ta là bạn bè, tôi không muốn nghe, dừng ở đây đi"
Nhưng mà khoan đã...... Có khi nào đây là mơ không?
Đầu óc Hứa Chẩm bỗng trở nên trống rỗng, cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng, có thể giấc mơ mà cô nghĩ thật ra là hiện thực, còn hiện thực thì lại là một giấc mơ do người khác tạo ra... Nếu cuộc hôn nhân với Trương Dịch Chân là một giấc mộng thì tại sao lại xuất hiện những cảnh tượng mà cô chưa từng gặp hay trải qua bao giờ? Từng chi tiết nhỏ ở những cảnh trong mơ mà cô có thể nhớ lại đều rất rõ ràng, ví dụ như: người chủ trì buổi tọa đàm ở lần đầu họ gặp nhau, màu rèm cửa trong ngôi nhà họ sống sau khi kết hôn, nguồn gốc của chiếc bình màu lục lam trên bàn cà phê, kiểu dáng của chiếc nhẫn kim cương khi kết hôn, con số trên thẻ lương mà Trương Dịch Chân đã nộp cho cô, thậm chí là cả lần họ cãi vã bởi vì cô bị thương trong lúc làm nhiệm vụ và cả khi Trương Dịch Chân bị bệnh, cô đi mua thuốc cho anh......
Còn rất nhiều chi tiết như vậy mà chỉ cần Hứa Chẩm có thể nhớ lại thì nó sẽ khắc sâu một cách sinh động vào trong tâm trí cô. Người nằm mơ sẽ thật sự nhớ rõ từng chi tiết trong giấc mơ như vậy sao? Thật sự sẽ ảo tưởng ra những thứ mình chưa bao giờ biết hay gặp qua từ cảnh trong mơ sao?
Nếu đó không phải là mơ, mà là hiện thực thì...... Ở hiện thực, Cố Phán sẽ không chết, cô không bởi vì sự cố kia mà bị điều chức, và cuộc hôn nhân với Trương Dịch Chân là thật...
Vậy rồi tất cả những gì đang xảy ra bây giờ, bao gồm cả việc leo lên đỉnh núi và hít thở bầu không khí trong lành này... Chẳng lẽ đều là cảnh trong mơ hết sao?
Rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp, hay vẫn là điệp mộng Trang Chu? (*)
(*) Trang Chu mộng điệp (là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam): Trang Chu nằm mơ thấy bướm hay bướm đang mơ là Trang Chu
Ngụ ý: Sự thật đều có một mặt hư ảo của nó (Nguồn: wikipedia, Hội Anti VML)
Hứa Chẩm đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Tay cô vô thức run rẩy, cảm giác trống rỗng choáng váng lập tức đánh ập tới. Người ta thường nói không thể ép người đang bị mộng du thức dậy được, mà Hứa Chẩm lại có cảm giác như cô đang bị người khác lớn tiếng đánh thức. Cô không thể phân biệt được hiện giờ có phải là mơ không? Trương Dịch Chân là thật hay giả? Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Cố Phán phản bội rồi chết, bị vây đánh trong gara, bất luận là cô có liều mạng chạy thế nào thì cũng không thể thoát khỏi ngòi súng, máu tươi phun trào cùng với ánh mắt lo lắng, tiếc nuối của đồng nghiệp và lãnh đạo sau khi được cứu ra......
Tất cả những thứ đó đều là thật hay giả?
Phải làm sao thì cô mới tỉnh lại được?
Giống như ở trong mơ...... Khi hụt chân rơi xuống vực sâu, người ta sẽ thức dậy trước khi chạm đất.
"Hứa Chẩm!" Tiếng hét hoảng sợ giống như sấm sét vang bên tai Hứa Chẩm, ngay khi cơ thể cô sắp rơi khỏi rào chắn thì đã bị một đôi tay mạnh mẽ túm lấy, kéo trở về.
Trương Dịch Chân ôm Hứa Chẩm vào lòng với khuôn mặt tái nhợt, bả vai và ngón tay anh liên tục run rẩy.
Hai người quỳ trên mặt đất, cả hai đều đang phát run. Trương Dịch Chân xoa vai Hứa Chẩm, nói đi nói lại không nói thành lời, an ủi cô như đang tự an ủi mình: "Không sao đâu, Hứa Chẩm. Đừng sợ... Không sao đâu, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi..."
Thần chí đang bay bổng dần dần được khôi phục, Hứa Chẩm mơ màng chớp chớp mắt, thân thể vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi, nhưng dường như cô đã nhận ra chuyện gì vừa xảy ra: "Tôi vừa định nhảy xuống sao?"
Trương Dịch Chân rất muốn trả lời câu hỏi của cô, nhưng anh lại không thể nói thành lời. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh và nói với cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất: "Vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em hơi thất thần nên không để ý vách núi phía trước, đừng sợ, chúng ta về nhà trước đã. Đừng sợ......"
Hứa Chẩm muốn nói "rõ ràng người sợ là anh đó" nhưng khi được Trương Dịch Chân bế lên và nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, cô đã chọn cách im lặng, an tĩnh ngốc trong vòng tay anh và được anh dẫn xuống núi, đưa vào trong xe.
"Tôi không yên tâm để em ở một mình nên trước mắt em cứ đến nhà tôi ở vài ngày đi, được không?" Trương Dịch Chân vừa nói vừa lùi xe mà không để ý đến kính chiếu hậu nên bị va vào góc tường, để lại vết xước dài trên thân xe. Hứa Chẩm cảm thấy rất xót xa, nhưng Trương Dịch Chân dường như không thèm để ý đến vết trầy đó, tiếp tục nói: "Chỗ tôi còn dư một phòng cho khách, tôi sẽ dọn đồ qua đó. Phòng ngủ chính có toilet để tiện cho em dùng. Bây giờ tôi đưa em về lấy quần áo tắm rửa, còn thiếu cái gì thì buổi chiều chúng ta mua sau."
Hứa Chẩm đáp: "Như vậy không được thích hợp cho lắm."
"Không có gì là không thích hợp cả." Dường như Trương Dịch Chân cảm thấy giọng điệu của mình quá nặng nề, anh nhẹ nhàng nói lại lần nữa: "Chỉ cần đến nhà tôi ở vài ngày, tôi sẽ xin nghỉ phép để ở bên cạnh em. Nếu em không yên tâm, tôi sẽ gọi thêm bạn của em tới."
"Trương Dịch Chân, anh vừa mới từ chối tình cảm của tôi......"
"Tôi không có từ chối."
"Vậy là anh đồng ý sao?"
"...... Không."
Hứa Chẩm dựa vào cửa sổ xe, mặc dù vẫn còn cảm thấy thót tim như sắp chết nhưng giờ phút này nghe Trương Dịch Chân nói cô vẫn có chút dở khóc dở cười: "Này cũng không được, kia cũng không xong, còn muốn tôi tới ở với anh? Rốt cuộc anh muốn cái gì?"
"Em tới ở với tôi, tôi mới có thể yên tâm."
Hứa Chẩm an ủi hắn: "Không phải việc gì to tát hết, không cần lo lắng cho tôi. Vừa rồi giống như anh nói đó, tôi chỉ hơi thất thần nên không cẩn thận mà thôi. Sẽ không có lần sau, tôi đảm bảo."
"Tôi không tin lời đảm bảo của em. Hứa Chẩm, em có nhớ ngày đầu tiên đến tư vấn em đã nói gì với tôi không?"
Hứa Chẩm không nhớ là đã nói gì với anh: "Tôi đã nói cái gì?"
"Em đã nói là sẽ sống thật tốt!" Trương Dịch Chân đột nhiên mất bình tĩnh: "Em làm được sao? Yêu cầu của tôi đối với em thấp như vậy, thứ nhất phải thành thật với tôi, thứ hai dù có chuyện gì cũng không được tự sát, em đã làm được cái gì rồi? Em chẳng làm được cái nào cả! Hứa Chẩm, không có lần thứ hai!"
Trong ấn tượng của Hứa Chẩm, Trương Dịch Chân vẫn luôn tỏ ra lãnh đạm, bình tĩnh, dù có khó khăn đến đâu cũng sẽ bình tĩnh xử lý, khi tức giận cũng không mất đi phép lịch sự tối thiểu và phong thái. Cách nuôi dạy từ gia đình đã hình thành nên tính cách của anh ấy. Đây là lần đầu tiên Hứa Chẩm nhìn thấy Trương Dịch Chân tức giận, cô không bởi vì vậy mà cảm thấy tổn thương, ngược lại còn có chút mới lạ, có chút ấm áp.
Anh lo lắng cho cô, lo lắng đến mức sắp quên chính mình là ai.
Một lát sau, Trương Dịch Chân chủ động nói xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi tôi mất bình tĩnh."
"Là lỗi của tôi, là tôi không làm được những gì đã hứa với anh." Hứa Chẩm nói: "Quả thật lúc đó tôi có hơi thất thần. Lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng. Tôi không biết mình bị làm sao, tôi không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ… Tôi cứ ngỡ là mình đang ở trong mơ nên chỉ muốn tỉnh lại thật nhanh”
Cô không thấy được rằng sau khi nghe cô nói xong, Trương Dịch Chân chậm rãi siết chặt tay lái, ngón tay dùng sức đến mức khớp xương nổi lên, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ ghim vào lòng bàn tay, tứa máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.