Chương 8:
Thanh Thanh Thảo Địa
13/02/2023
Hứa Chẩm không nghĩ tới Trương Dịch Chân sẽ còn chờ ở đây để đưa cô về nhà. Cô thấp thỏm ngồi trên xe, cả một đường đi hai người đều không nói gì. Từ gương chiếu hậu nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, vẫn là biểu cảm lạnh lùng đó, nhìn không có vẻ gì là đang khó chịu nhưng không hề dịu dàng vui vẻ nói chuyện với cô như lúc đầu.
Có lẽ do chưa từng rơi vào trường hợp như vậy nên sau khi bị Trương Dịch Chân thẳng thắn cự tuyệt ở toilet, Hứa Chẩm cảm thấy vô cùng xấu hổ và ngượng ngùng, kết hợp với bầu không khí im ắng lạnh lẽo như ở Nam Cực này khiến tâm tình cô uể oải xuống dốc, trong lòng đứng ngồi không yên. Cô nghĩ nát óc cũng không tìm được đề tài nào phá vỡ tình thế bế tắc này. Cuối cùng Hứa Chẩm chọn cách nhắn tin thành thật xin lỗi, "Xin lỗi vì tôi đã có hành động mạo phạm đến anh. Mong anh không để trong lòng, chắc chắn sẽ không có lần sau."
Sau khi về đến nhà, Hứa Chẩm rửa mặt xong, nằm ở trên giường mới nhận được tin nhắn trả lời của Trương Dịch Chân, "Ngày mai nhiệt độ trên núi rất thấp, nhớ mang theo áo khoác. 8 giờ sáng tôi sẽ đến đón cô."
Vốn dĩ theo kế hoạch thì chủ nhật ngày mai hai người sẽ đi leo núi. Nhưng Hứa Chẩm cho rằng sau khi trải qua chuyện trong nhà vệ sinh vừa rồi thì kế hoạch này cũng sẽ tự nhiên mà hủy bỏ. Không ngờ lại giữ nguyên như ban đầu. Chẳng lẽ Trương Dịch Chân đã tha thứ cho cô rồi sao?
Hứa Chẩm thở phào nhẹ nhõm, yên tâm chìm vào mộng đẹp.
"Dậy đi em, Hứa Chẩm, chúng ta tới rồi."
Một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hứa Chẩm, đánh thức cô dậy từ giấc mộng. Hứa Chẩm mơ màng nhìn bốn phía, cô đang ngồi trên xe.
"Trương Dịch Chân?" Cô ngập ngừng gọi.
"Hửm?" Trương Dịch Chân nhướng người qua giúp cô cởi dây an toàn, sau đó rót cho cô một ít nước mật ong từ bình giữ nhiệt: "Cổ họng còn khó chịu không?"
"......"
Hứa Chẩm bối rối nhìn anh, cô lại đang ở đâu đây? Hiện tại quan hệ giữa cô và anh là gì?
"Sao lại ngẩn người ra rồi?" Trương Dịch Chân vén mái tóc dài của cô ra sau tai, "Vừa rồi Cố Phán gọi điện, anh nhận máy giùm em, cậu ấy nói lãnh đạo thành phố đột nhiên tới giám sát, kêu em về sở ngay lập tức."
Hứa Chẩm cầm tay anh đặt lên hai bên má cô, "Ông xã......"
"Hử?" Hai mắt Trương Dịch Chân hiện lên ý cười, anh rất thích nghe cô gọi anh như vậy.
"Ông xã." Hứa Chẩm lại kêu thêm một tiếng.
"Sao?"
"Ông xã ông xã ông xã......"
"Anh ở đây. Sao lại nhõng nhẽo vậy, không phải vừa rồi còn tức giận sao?"
Hứa Chẩm không thể nói ra rằng trong lòng cô cảm thấy bất an, giống như Trương Dịch Chân chỉ là do cô tưởng tượng ra. Cô chỉ có thể nắm chặt tay anh, gọi tên anh để xác nhận rằng anh thật sự đang ở bên cạnh cô.
"Được rồi, mau đi đi. Tối anh sẽ mang đồ ăn đến cho em."
Hứa Chẩm lưu luyến xuống xe, miễn cưỡng bước vào cục cảnh sát.
Trương Dịch Chân ngồi ở trong xe, hạ cửa kính xuống, ôn nhu nhìn theo bóng dáng cô.
Quả thật là có lãnh đạo cấp cao xuống kiểm tra giám sát, tất cả mọi người đều ở trong phòng họp, chuẩn bị báo cáo. Vụ án của Từ Nghệ Phàn là trọng điểm chú ý của lần họp này bởi vì ở trên mạng bỗng nhiên xuất hiện một vài video đen:
Nữ sinh viên đại học A chơi 4p FULL HD.
Nữ thần đại học A thét chói tai, cao trào phun nước không ngừng.
Nộn bức 20 tuổi lần đầu bị cắm.
......
Những video như thế này bị lan truyền ở các trang web khiêu dâm và các diễn đàn trực tuyến, thậm chí còn xuất hiện ở một số bài đăng trên diễn đàn trường học. Trong video, khuôn mặt, cơ thể và nơi riêng tư của Từ Nghệ Phàn đều bị lộ rõ ràng ra, biểu tình của cô vừa ngây ngất, vừa đau đớn mà chịu đựng sự xâm phạm của người đàn ông. Trong những video khác, bên cạnh cô còn là đủ loại đàn ông cao thấp mập ốm khác nhau. Có video hai người, mà cũng có video năm người.
Video ghê tởm nhất chính là cái đăng trên diễn đàn đại học A. Video này không có tiêu đề, trong đó chỉ có một người đàn ông toàn thân đổ mồ hôi như mưa đè lên người Từ Nghệ Phàn. Mà biểu cảm của Từ Nghệ Phàn là cứng đờ, đồng tử co rút lại, toàn bộ quá trình đều nằm im không nhúc nhích, rõ ràng là đã chết.
Mặc dù video hiếp dâm xác chết này đã nhanh chóng bị ban quản trị xóa đi, nhưng một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, trong trường đại học A xuất hiện rất nhiều lời bàn tán, các bình luận tỏ vẻ kinh hoàng, giận dữ không ngừng spam dưới các bài đăng.
Vị lãnh đạo cấp thành phố nghiêm mặt nói: "Các nhân viên kỹ thuật của bộ phận giám sát mạng đã xử lý xong việc này, họ cũng đang liên hệ với các doanh nghiệp liên quan để xóa video. Nhưng ảnh hưởng của nó quá lớn, cần phải mau chóng điều tra, kết án. Ở đây ai phụ trách vụ án này?"
Lý Ngọc Càn, Cố Phán và Hứa Chẩm bước lên.
Ánh mắt vị lãnh đạo lướt qua Hứa Chẩm, hiển nhiên là tỏ ý coi thường cô, ông ta cho rằng cô cùng lắm chỉ là bình hoa di động giúp cân bằng tỉ lệ nam nữ ở sở cảnh sát.
Ông ta nhìn Cố Phán, gật đầu nói: "Cố Phán đúng không? Tôi từng nghe qua danh tiếng của cậu. Cậu là người đã truy bắt được tội phạm trong vụ cướp ở ngoại thành lần trước đúng không? Dù bị thương cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, điều này khiến tôi rất ấn tượng."
Cố Phán mỉm cười trả lời: "Đó là việc tôi nên làm."
Lý Ngọc Càn lặng lẽ đẩy Hứa Chẩm lên phía trước một chút, nói: "Vụ cướp ở ngoại thành lần đó Tiểu Hứa cũng đã làm rất tốt, nếu không phải nhờ cô ấy phát hiện ra dấu vết của nghi phạm ở tiểu khu kia thì chúng tôi đã không bắt được hắn nhanh như vậy. Lần này Tiểu Hứa và Tiểu Cố hợp lực với nhau, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
Ánh mặt của vị lãnh đạo ánh mắt cuối cùng cũng chuyển hướng sang Hứa Chẩm: "Tôi sẽ chờ tin tốt từ các cô cậu."
Điện thoại trong cục cảnh sát liên tục reo lên, thỉnh thoảng các nhân viên phòng thí nghiệm mặc áo blouse trắng lại đến nộp báo cáo, còn kỹ thuật viên thì nhìn chằm chằm vào máy tính, cố gắng tìm những chi tiết, thông tin hữu ích từ mấy video ghê tởm kia. Hứa Chẩm và Cố Phán tiếp tục phân loại, kiểm tra các manh mối trên bảng trắng rồi đưa ra những lập luận có khả năng nhất. Tuy rằng đã sớm quen làm việc với cường độ cao nhưng tập trung cao độ trong một thời gian dài sẽ khiến người ta cảm thấy mỏi mệt.
Lý Ngọc Càn vỗ vỗ tay, nói với những đồng nghiệp đang tăng ca: "Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút, tranh thủ ăn khuya đi. Hôm nay tôi mời, mọi người muốn ăn cái gì?"
"Ăn gà rán!"
"Ăn thịt nướng ăn thịt nướng!"
"Trời tối rồi, ăn gì đó thanh đạm một chút không được?"
Mọi người tạm thời gác lại công việc, bắt đầu cười nói. Hứa Chẩm dựa vào bảng trắng, mỉm cười nhìn bọn họ nói chuyện náo nhiệt.
Cố Phán đi tới, thỏ thẻ với Hứa Chẩm: "Đàn chị, hai chúng ta đi đánh lẻ đi, em mời chị món cá nướng ở nhà hàng Ha Nawu nhé?"
"Sao thế? Trúng vé số hả?" Hứa Chẩm trêu chọc nói. Ha Nawu là một nhà hàng hải sản nổi tiếng khắp thành phố A, thậm chí người ở thành phố kế bên cũng biết đến, đương nhiên là giá cả ở đó khá đắt đỏ. Cố Phán vẫn đang còn khoản vay mua nhà, tuy là cậu không keo kiệt trong khoảng mới khách nhưng cũng chưa từng "chơi lớn" như vậy.
Cố Phán gãi gãi đầu: "Em chỉ cảm thấy có chút xấu hổ. Vụ án ở ngoại thành lần trước là thành quả của cả hai chúng ta nhưng lãnh đạo lại đặt hết công lao vào em. Lúc nãy em lại không trực tiếp phản bác."
"Không sao hết, anh Càn cũng đã thay chị nói ra rồi."
"Em xin lỗi chị." Cố Phán cúi đầu.
"Thật sự là không sao hết." Hứa Chẩm nói: "Đồng nghiệp trọng cục của chúng ta biết rõ năng lực của chị là được."
Chuyện cảnh sát nữ bị coi thường đã xảy ra quá nhiều, Hứa Chẩm cũng trải qua không ít lần như vậy. Nhưng đó là điều không thể dễ dàng thay đổi trong một sớm một chiều. So với việc tranh luận vô bổ, cô càng thích dùng thực lực nói chuyện hơn. Vụ án của Từ Nghệ Phàn lần này, cô nhất định sẽ dốc hết sức mình hoàn thành.
"Đó là chuyện đương nhiên rồi, mọi người trong cục vẫn luôn coi chị là một tấm gương sáng!" Cố Phán giơ ngón cái với Hứa Chẩm, cũng không bận tâm về sự hiểu lầm lúc nãy nữa. Cậu vui vẻ mở APP giao hàng, đặt một phần cá nướng đắt đỏ cho đàn chị thân yêu.
Đúng lúc này Hứa Chẩm nhận được tin nhắn của Trương Dịch Chân: "Anh đang ở trong xe, có mang theo mì hoành thánh nhân tôm cho em đây."
Hứa Chẩm chỉ có thể giả bộ tiếc nuối, từ chối bữa tiệc lớn của đàn em, sau đó hào hứng đi tìm ông xã cầu ôm ấp.
So với đàn em thì đương nhiên là ông xã càng quan trọng hơn!
11 giờ tối, trên đường ít người qua lại, bốn phía yên tĩnh chìm trong bóng đêm, tiếng gió thổi mang theo cái lạnh thấu xương. Chỉ có chiếc xe việt dã màu đen lặng lẽ đậu dưới ánh đèn đường màu cam ấm áp, kiên nhẫn chờ đợi nữ chủ nhân bận rộn. Hứa Chẩm đoán rằng Trương Dịch Chân đã đi tắm sau khi làm bữa khuya cho cô vì không thể chịu đựng được mùi khói dầu, tóc của anh vẫn còn hơi ẩm ướt, trong xe tràn ngập mùi hoa nhài.
Trương Dịch Chân mở hộp thức ăn ra sau khi Hứa Chẩm lên xe, rồi đưa đũa muỗng cho cô, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi. Sợi mì dai, hoành thánh mềm, tôm nguyên con bóc vỏ sạch sẽ, rau hẹ tươi ngon, ngay cả nước dùng cũng trong vắt, đậm đà. Hứa Chẩm ăn rất nhanh, một giọt cuối cùng cũng húp bằng hết mới chịu bỏ hộp thức ăn xuống.
Trương Dịch Chân lấy khăn giấy ra giúp cô lau miệng, "Ngon không?"
Hai mắt cô sáng lấp lánh nhìn anh: "Rất rất rất ngon."
Cứ như vậy hai người dựa vào nhau, trao cho nhau một nụ hôn triền miên. Khóe miệng cọ xát, đầu lưỡi khẽ chạm, cái cắn nhẹ của hàm răng, tất cả giống như một dòng điện ấm áp chạy dọc khắp cơ thể, cuối cùng tụ lại nơi trái tim, thấm vào máu đến tứ chi. Hứa Chẩm có cảm giác cả cơ thể mệt mỏi của mình như được tiếp thêm năng lượng, thần kinh tê dại như được một bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu khiến tinh thần phấn chấn trở lại, ý chí chiến đấu sôi sục.
"Tới đây." Trương Dịch Chân giang hai tay, Hứa Chẩm ngựa quen đường cũ mà chui vào lòng ngực anh. Tắt đèn xe, trong bóng đêm yên tĩnh, hơi thở của hai người đan xen vào nhau, tựa như không thể nào chia lìa.
Sau đó, Hứa Chẩm kể chuyện lãnh đạo tới kiểm tra, giám sát và lời xin lỗi của Cố Phán cho Trương Dịch Chân. Anh vẫn luôn im lặng lắng nghe, chờ cô nói xong mới dịu dàng an ủi: "Không cần để ý đến những người đó, thực lực của em là chuyện rõ như ban ngày. Về sau bọn họ sẽ tự thay đổi cách nhìn về em thôi."
"Hồi còn học ở học viện cảnh sát em cũng đã từng gặp phải những trường hợp như thế này, lúc đó em thật sự rất thất vọng." Hứa Chẩm nhớ lại cuộc sống khó khăn của mình khi đó: "Nhiều khi đến kỳ kinh nguyệt, không thể huấn luyện được thì sẽ bị một vài học viên khác chỉ trỏ ác ý. Lúc ấy trong trường không có nhiều học viên nữ lắm, mặc dù các huấn luyện viên hay giảng viên đều dành sự quan tâm đặc biệt đến tụi em, em biết là họ chỉ là có ý tốt nhưng đôi khi điều đó lại khiến tụi em khó xử và không thể hòa nhập được với đoàn đội."
"Kỳ kinh nguyệt là hiện tượng sinh lý bẩm sinh, đó là chuyện không thể thay đổi."
"Huấn luyện viên của em cũng đã từng nói như vậy." Hứa Chẩm nghĩ đến nữ huấn luyện viên trẻ tuổi, tràn ngập năng lượng, khí chất giống như đại dương mênh mông, làm người ta mê mẩn kia: "Cô ấy nói với em, yếu tố sinh lý giữa nam và nữ vốn dĩ đã rất khác nhau, không có cách nào thay đổi. Nhưng chúng ta không thể bởi vì vậy mà từ bỏ, làm tốt mọi thứ chúng ta có thể làm là cách hiệu quả nhất để chứng tỏ bản thân. Cả nam và nữ đều có khát vọng thành công và phát triển bản thân, tất cả chúng ta sinh ra đều bình đẳng."
Trương Dịch Chân gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Đúng vậy, tất cả chúng ta sinh ra đều bình đẳng."
Hứa Chẩm hôn lên đôi mắt của Trương Dịch Chân rồi tiếp tục nói: "Mặc dù em không để bụng đến những thành kiến đó nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy thất vọng và bất lực vì nó. Hôm nay vô tình nghe mấy đồng nghiệp nói chuyện, bọn họ bảo sắp tới sẽ có đợt điều động nhân sự, còn một vị trí trống, có vẻ như là dành cho Cố Phán. Em cảm thấy so với Cố Phán, thực lực và trình độ của em hoàn toàn không thua kém gì? Tại sao không thể là em chứ?"
"Có thể Cố Phán không phải là người đơn giản như em nghĩ? Có khả năng cậu ta còn một số "cánh cửa" và "cơ hội" khác."
"Ý anh là sao?" Cô hỏi.
Trương Dịch Chân cẩn thận lựa chọn từ ngữ thích hợp để giải thích: "Ngoại trừ cần trình độ và thực lực thì một người được lên chức còn có thể nhờ vào một số nguyên nhân khác, tỷ như dựa vào quan hệ, tỷ như cậu ta có một ít "tài nguyên" để tặng cho cấp trên."
Hứa Chẩm ngẫm nghĩ lại rồi nói: "Em cảm thấy Cố Phán không phải loại người như vậy đâu. Cậu ấy có EQ rất cao, mỗi khi làm việc đều rất chăm chỉ. Hơn nữa gia giáo của cậu ấy rất nghiêm khắc. Ba của Cố Phán cũng là cảnh sát, từ nhỏ đã giáo dục cậu ấy không được đầu cơ trục lợi, làm người phải đường đường chính chính. Ba cậu ấy còn hay dạy rằng làm người không thể quá vô tâm lạnh nhạt. Em còn nhớ rõ hồi nhỏ có lần Cố Phán không nhường chỗ cho thai phụ trên xe buýt, khi về nhà cậu ấy đã bị ba đánh một trận."
"Nghe có vẻ như em quen biết cậu ấy rất lâu rồi nhỉ?" Trương Dịch Chân nói.
"Hồi nhỏ em và Cố Phán là hàng xóm của nhau, học cùng trường tiểu học và sơ trung, đến cao trung thì tách ra. Nhưng lên đại học thì vừa khéo ở cùng khu nhà nên từ đó mới lại lần nữa quen biết nhau. Cố Phán là người khá tốt, mỗi khi em gặp khó khăn cậu ấy đều chủ động giúp đỡ."
"Thanh mai trúc mã?"
Hứa Chẩm nở nụ cười: "Sao bác sĩ Trương lại hỏi vậy, anh ghen sao?"
Khoan?
Lạ thật, tại sao cô lại gọi anh là bác sĩ Trương nhỉ? Sau khi Trương Dịch Chân về nước vẫn luôn giảng dạy ở đại học A, nếu muốn gọi thì cũng phải gọi là thầy Trương mới đúng chứ......
Trương Dịch Chân dường như không có nghe thấy cách xưng hô của Hứa Chẩm với anh, tiếp tục nói: "Trước kia là Cố Phán, hiện tại là anh. Nếu cảnh sát Hứa gặp chuyện gì khó khăn không giải quyết được thì xin vui lòng tới làm phiền anh."
Hứa Chẩm bỏ qua mấy suy nghĩ kỳ quái trong đầu,vui vẻ đáp ứng Trương Dịch Chân: "Đương nhiên rồi, đây chính là nghĩa vụ của người làm chồng là anh mà."
"Có chuyện gì cũng đều phải nói với anh."
"Ừm ừm~"
"Có chuyện gì, cho dù nguy hiểm thì cũng phải cho anh biết." Trương Dịch Chân nói: "Hứa Chẩm, anh yêu em, anh mãi mãi ở bên cạnh em."
Tỉnh mộng.
Hứa Chẩm bật dậy nhìn đồng hồ, 3 giờ sáng.
Trong hiện thực, Trương Dịch Chân đã đẩy cô ra, cảnh cáo cô không được có những suy nghĩ không thích hợp. Trương Dịch Chân trong mơ lại thâm tình nói với cô rằng anh yêu cô, vĩnh viễn ở bên cạnh cô.
Nếu cô không biết Trương Dịch Chân dịu dàng, tình cảm thế nào ở trong mơ, cô sẽ không động tâm, không sinh ra cảm giác ỷ lại vào anh. Nếu không phải Trương Dịch Chân ở ngoài đời thực vẫn tiếp tục liên lạc với cô như một người bạn thân thiết sau khi anh từ chức làm bác sĩ tâm lý, khiến cô cảm nhận được sự quan tâm tỉ mỉ của anh đối với cô thì có lẽ cô đã dần chấp nhận được sự thật rằng anh càng ngày càng xa cô.
Nhưng mà, nhưng mà......
Hứa Chẩm cười khổ một tiếng rồi nằm trở lại trên giường, để mặc cho cảm giác chua xót và mất mát quét qua cơ thể mình.
Có lẽ do chưa từng rơi vào trường hợp như vậy nên sau khi bị Trương Dịch Chân thẳng thắn cự tuyệt ở toilet, Hứa Chẩm cảm thấy vô cùng xấu hổ và ngượng ngùng, kết hợp với bầu không khí im ắng lạnh lẽo như ở Nam Cực này khiến tâm tình cô uể oải xuống dốc, trong lòng đứng ngồi không yên. Cô nghĩ nát óc cũng không tìm được đề tài nào phá vỡ tình thế bế tắc này. Cuối cùng Hứa Chẩm chọn cách nhắn tin thành thật xin lỗi, "Xin lỗi vì tôi đã có hành động mạo phạm đến anh. Mong anh không để trong lòng, chắc chắn sẽ không có lần sau."
Sau khi về đến nhà, Hứa Chẩm rửa mặt xong, nằm ở trên giường mới nhận được tin nhắn trả lời của Trương Dịch Chân, "Ngày mai nhiệt độ trên núi rất thấp, nhớ mang theo áo khoác. 8 giờ sáng tôi sẽ đến đón cô."
Vốn dĩ theo kế hoạch thì chủ nhật ngày mai hai người sẽ đi leo núi. Nhưng Hứa Chẩm cho rằng sau khi trải qua chuyện trong nhà vệ sinh vừa rồi thì kế hoạch này cũng sẽ tự nhiên mà hủy bỏ. Không ngờ lại giữ nguyên như ban đầu. Chẳng lẽ Trương Dịch Chân đã tha thứ cho cô rồi sao?
Hứa Chẩm thở phào nhẹ nhõm, yên tâm chìm vào mộng đẹp.
"Dậy đi em, Hứa Chẩm, chúng ta tới rồi."
Một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hứa Chẩm, đánh thức cô dậy từ giấc mộng. Hứa Chẩm mơ màng nhìn bốn phía, cô đang ngồi trên xe.
"Trương Dịch Chân?" Cô ngập ngừng gọi.
"Hửm?" Trương Dịch Chân nhướng người qua giúp cô cởi dây an toàn, sau đó rót cho cô một ít nước mật ong từ bình giữ nhiệt: "Cổ họng còn khó chịu không?"
"......"
Hứa Chẩm bối rối nhìn anh, cô lại đang ở đâu đây? Hiện tại quan hệ giữa cô và anh là gì?
"Sao lại ngẩn người ra rồi?" Trương Dịch Chân vén mái tóc dài của cô ra sau tai, "Vừa rồi Cố Phán gọi điện, anh nhận máy giùm em, cậu ấy nói lãnh đạo thành phố đột nhiên tới giám sát, kêu em về sở ngay lập tức."
Hứa Chẩm cầm tay anh đặt lên hai bên má cô, "Ông xã......"
"Hử?" Hai mắt Trương Dịch Chân hiện lên ý cười, anh rất thích nghe cô gọi anh như vậy.
"Ông xã." Hứa Chẩm lại kêu thêm một tiếng.
"Sao?"
"Ông xã ông xã ông xã......"
"Anh ở đây. Sao lại nhõng nhẽo vậy, không phải vừa rồi còn tức giận sao?"
Hứa Chẩm không thể nói ra rằng trong lòng cô cảm thấy bất an, giống như Trương Dịch Chân chỉ là do cô tưởng tượng ra. Cô chỉ có thể nắm chặt tay anh, gọi tên anh để xác nhận rằng anh thật sự đang ở bên cạnh cô.
"Được rồi, mau đi đi. Tối anh sẽ mang đồ ăn đến cho em."
Hứa Chẩm lưu luyến xuống xe, miễn cưỡng bước vào cục cảnh sát.
Trương Dịch Chân ngồi ở trong xe, hạ cửa kính xuống, ôn nhu nhìn theo bóng dáng cô.
Quả thật là có lãnh đạo cấp cao xuống kiểm tra giám sát, tất cả mọi người đều ở trong phòng họp, chuẩn bị báo cáo. Vụ án của Từ Nghệ Phàn là trọng điểm chú ý của lần họp này bởi vì ở trên mạng bỗng nhiên xuất hiện một vài video đen:
Nữ sinh viên đại học A chơi 4p FULL HD.
Nữ thần đại học A thét chói tai, cao trào phun nước không ngừng.
Nộn bức 20 tuổi lần đầu bị cắm.
......
Những video như thế này bị lan truyền ở các trang web khiêu dâm và các diễn đàn trực tuyến, thậm chí còn xuất hiện ở một số bài đăng trên diễn đàn trường học. Trong video, khuôn mặt, cơ thể và nơi riêng tư của Từ Nghệ Phàn đều bị lộ rõ ràng ra, biểu tình của cô vừa ngây ngất, vừa đau đớn mà chịu đựng sự xâm phạm của người đàn ông. Trong những video khác, bên cạnh cô còn là đủ loại đàn ông cao thấp mập ốm khác nhau. Có video hai người, mà cũng có video năm người.
Video ghê tởm nhất chính là cái đăng trên diễn đàn đại học A. Video này không có tiêu đề, trong đó chỉ có một người đàn ông toàn thân đổ mồ hôi như mưa đè lên người Từ Nghệ Phàn. Mà biểu cảm của Từ Nghệ Phàn là cứng đờ, đồng tử co rút lại, toàn bộ quá trình đều nằm im không nhúc nhích, rõ ràng là đã chết.
Mặc dù video hiếp dâm xác chết này đã nhanh chóng bị ban quản trị xóa đi, nhưng một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, trong trường đại học A xuất hiện rất nhiều lời bàn tán, các bình luận tỏ vẻ kinh hoàng, giận dữ không ngừng spam dưới các bài đăng.
Vị lãnh đạo cấp thành phố nghiêm mặt nói: "Các nhân viên kỹ thuật của bộ phận giám sát mạng đã xử lý xong việc này, họ cũng đang liên hệ với các doanh nghiệp liên quan để xóa video. Nhưng ảnh hưởng của nó quá lớn, cần phải mau chóng điều tra, kết án. Ở đây ai phụ trách vụ án này?"
Lý Ngọc Càn, Cố Phán và Hứa Chẩm bước lên.
Ánh mắt vị lãnh đạo lướt qua Hứa Chẩm, hiển nhiên là tỏ ý coi thường cô, ông ta cho rằng cô cùng lắm chỉ là bình hoa di động giúp cân bằng tỉ lệ nam nữ ở sở cảnh sát.
Ông ta nhìn Cố Phán, gật đầu nói: "Cố Phán đúng không? Tôi từng nghe qua danh tiếng của cậu. Cậu là người đã truy bắt được tội phạm trong vụ cướp ở ngoại thành lần trước đúng không? Dù bị thương cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, điều này khiến tôi rất ấn tượng."
Cố Phán mỉm cười trả lời: "Đó là việc tôi nên làm."
Lý Ngọc Càn lặng lẽ đẩy Hứa Chẩm lên phía trước một chút, nói: "Vụ cướp ở ngoại thành lần đó Tiểu Hứa cũng đã làm rất tốt, nếu không phải nhờ cô ấy phát hiện ra dấu vết của nghi phạm ở tiểu khu kia thì chúng tôi đã không bắt được hắn nhanh như vậy. Lần này Tiểu Hứa và Tiểu Cố hợp lực với nhau, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
Ánh mặt của vị lãnh đạo ánh mắt cuối cùng cũng chuyển hướng sang Hứa Chẩm: "Tôi sẽ chờ tin tốt từ các cô cậu."
Điện thoại trong cục cảnh sát liên tục reo lên, thỉnh thoảng các nhân viên phòng thí nghiệm mặc áo blouse trắng lại đến nộp báo cáo, còn kỹ thuật viên thì nhìn chằm chằm vào máy tính, cố gắng tìm những chi tiết, thông tin hữu ích từ mấy video ghê tởm kia. Hứa Chẩm và Cố Phán tiếp tục phân loại, kiểm tra các manh mối trên bảng trắng rồi đưa ra những lập luận có khả năng nhất. Tuy rằng đã sớm quen làm việc với cường độ cao nhưng tập trung cao độ trong một thời gian dài sẽ khiến người ta cảm thấy mỏi mệt.
Lý Ngọc Càn vỗ vỗ tay, nói với những đồng nghiệp đang tăng ca: "Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút, tranh thủ ăn khuya đi. Hôm nay tôi mời, mọi người muốn ăn cái gì?"
"Ăn gà rán!"
"Ăn thịt nướng ăn thịt nướng!"
"Trời tối rồi, ăn gì đó thanh đạm một chút không được?"
Mọi người tạm thời gác lại công việc, bắt đầu cười nói. Hứa Chẩm dựa vào bảng trắng, mỉm cười nhìn bọn họ nói chuyện náo nhiệt.
Cố Phán đi tới, thỏ thẻ với Hứa Chẩm: "Đàn chị, hai chúng ta đi đánh lẻ đi, em mời chị món cá nướng ở nhà hàng Ha Nawu nhé?"
"Sao thế? Trúng vé số hả?" Hứa Chẩm trêu chọc nói. Ha Nawu là một nhà hàng hải sản nổi tiếng khắp thành phố A, thậm chí người ở thành phố kế bên cũng biết đến, đương nhiên là giá cả ở đó khá đắt đỏ. Cố Phán vẫn đang còn khoản vay mua nhà, tuy là cậu không keo kiệt trong khoảng mới khách nhưng cũng chưa từng "chơi lớn" như vậy.
Cố Phán gãi gãi đầu: "Em chỉ cảm thấy có chút xấu hổ. Vụ án ở ngoại thành lần trước là thành quả của cả hai chúng ta nhưng lãnh đạo lại đặt hết công lao vào em. Lúc nãy em lại không trực tiếp phản bác."
"Không sao hết, anh Càn cũng đã thay chị nói ra rồi."
"Em xin lỗi chị." Cố Phán cúi đầu.
"Thật sự là không sao hết." Hứa Chẩm nói: "Đồng nghiệp trọng cục của chúng ta biết rõ năng lực của chị là được."
Chuyện cảnh sát nữ bị coi thường đã xảy ra quá nhiều, Hứa Chẩm cũng trải qua không ít lần như vậy. Nhưng đó là điều không thể dễ dàng thay đổi trong một sớm một chiều. So với việc tranh luận vô bổ, cô càng thích dùng thực lực nói chuyện hơn. Vụ án của Từ Nghệ Phàn lần này, cô nhất định sẽ dốc hết sức mình hoàn thành.
"Đó là chuyện đương nhiên rồi, mọi người trong cục vẫn luôn coi chị là một tấm gương sáng!" Cố Phán giơ ngón cái với Hứa Chẩm, cũng không bận tâm về sự hiểu lầm lúc nãy nữa. Cậu vui vẻ mở APP giao hàng, đặt một phần cá nướng đắt đỏ cho đàn chị thân yêu.
Đúng lúc này Hứa Chẩm nhận được tin nhắn của Trương Dịch Chân: "Anh đang ở trong xe, có mang theo mì hoành thánh nhân tôm cho em đây."
Hứa Chẩm chỉ có thể giả bộ tiếc nuối, từ chối bữa tiệc lớn của đàn em, sau đó hào hứng đi tìm ông xã cầu ôm ấp.
So với đàn em thì đương nhiên là ông xã càng quan trọng hơn!
11 giờ tối, trên đường ít người qua lại, bốn phía yên tĩnh chìm trong bóng đêm, tiếng gió thổi mang theo cái lạnh thấu xương. Chỉ có chiếc xe việt dã màu đen lặng lẽ đậu dưới ánh đèn đường màu cam ấm áp, kiên nhẫn chờ đợi nữ chủ nhân bận rộn. Hứa Chẩm đoán rằng Trương Dịch Chân đã đi tắm sau khi làm bữa khuya cho cô vì không thể chịu đựng được mùi khói dầu, tóc của anh vẫn còn hơi ẩm ướt, trong xe tràn ngập mùi hoa nhài.
Trương Dịch Chân mở hộp thức ăn ra sau khi Hứa Chẩm lên xe, rồi đưa đũa muỗng cho cô, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi. Sợi mì dai, hoành thánh mềm, tôm nguyên con bóc vỏ sạch sẽ, rau hẹ tươi ngon, ngay cả nước dùng cũng trong vắt, đậm đà. Hứa Chẩm ăn rất nhanh, một giọt cuối cùng cũng húp bằng hết mới chịu bỏ hộp thức ăn xuống.
Trương Dịch Chân lấy khăn giấy ra giúp cô lau miệng, "Ngon không?"
Hai mắt cô sáng lấp lánh nhìn anh: "Rất rất rất ngon."
Cứ như vậy hai người dựa vào nhau, trao cho nhau một nụ hôn triền miên. Khóe miệng cọ xát, đầu lưỡi khẽ chạm, cái cắn nhẹ của hàm răng, tất cả giống như một dòng điện ấm áp chạy dọc khắp cơ thể, cuối cùng tụ lại nơi trái tim, thấm vào máu đến tứ chi. Hứa Chẩm có cảm giác cả cơ thể mệt mỏi của mình như được tiếp thêm năng lượng, thần kinh tê dại như được một bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu khiến tinh thần phấn chấn trở lại, ý chí chiến đấu sôi sục.
"Tới đây." Trương Dịch Chân giang hai tay, Hứa Chẩm ngựa quen đường cũ mà chui vào lòng ngực anh. Tắt đèn xe, trong bóng đêm yên tĩnh, hơi thở của hai người đan xen vào nhau, tựa như không thể nào chia lìa.
Sau đó, Hứa Chẩm kể chuyện lãnh đạo tới kiểm tra, giám sát và lời xin lỗi của Cố Phán cho Trương Dịch Chân. Anh vẫn luôn im lặng lắng nghe, chờ cô nói xong mới dịu dàng an ủi: "Không cần để ý đến những người đó, thực lực của em là chuyện rõ như ban ngày. Về sau bọn họ sẽ tự thay đổi cách nhìn về em thôi."
"Hồi còn học ở học viện cảnh sát em cũng đã từng gặp phải những trường hợp như thế này, lúc đó em thật sự rất thất vọng." Hứa Chẩm nhớ lại cuộc sống khó khăn của mình khi đó: "Nhiều khi đến kỳ kinh nguyệt, không thể huấn luyện được thì sẽ bị một vài học viên khác chỉ trỏ ác ý. Lúc ấy trong trường không có nhiều học viên nữ lắm, mặc dù các huấn luyện viên hay giảng viên đều dành sự quan tâm đặc biệt đến tụi em, em biết là họ chỉ là có ý tốt nhưng đôi khi điều đó lại khiến tụi em khó xử và không thể hòa nhập được với đoàn đội."
"Kỳ kinh nguyệt là hiện tượng sinh lý bẩm sinh, đó là chuyện không thể thay đổi."
"Huấn luyện viên của em cũng đã từng nói như vậy." Hứa Chẩm nghĩ đến nữ huấn luyện viên trẻ tuổi, tràn ngập năng lượng, khí chất giống như đại dương mênh mông, làm người ta mê mẩn kia: "Cô ấy nói với em, yếu tố sinh lý giữa nam và nữ vốn dĩ đã rất khác nhau, không có cách nào thay đổi. Nhưng chúng ta không thể bởi vì vậy mà từ bỏ, làm tốt mọi thứ chúng ta có thể làm là cách hiệu quả nhất để chứng tỏ bản thân. Cả nam và nữ đều có khát vọng thành công và phát triển bản thân, tất cả chúng ta sinh ra đều bình đẳng."
Trương Dịch Chân gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Đúng vậy, tất cả chúng ta sinh ra đều bình đẳng."
Hứa Chẩm hôn lên đôi mắt của Trương Dịch Chân rồi tiếp tục nói: "Mặc dù em không để bụng đến những thành kiến đó nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy thất vọng và bất lực vì nó. Hôm nay vô tình nghe mấy đồng nghiệp nói chuyện, bọn họ bảo sắp tới sẽ có đợt điều động nhân sự, còn một vị trí trống, có vẻ như là dành cho Cố Phán. Em cảm thấy so với Cố Phán, thực lực và trình độ của em hoàn toàn không thua kém gì? Tại sao không thể là em chứ?"
"Có thể Cố Phán không phải là người đơn giản như em nghĩ? Có khả năng cậu ta còn một số "cánh cửa" và "cơ hội" khác."
"Ý anh là sao?" Cô hỏi.
Trương Dịch Chân cẩn thận lựa chọn từ ngữ thích hợp để giải thích: "Ngoại trừ cần trình độ và thực lực thì một người được lên chức còn có thể nhờ vào một số nguyên nhân khác, tỷ như dựa vào quan hệ, tỷ như cậu ta có một ít "tài nguyên" để tặng cho cấp trên."
Hứa Chẩm ngẫm nghĩ lại rồi nói: "Em cảm thấy Cố Phán không phải loại người như vậy đâu. Cậu ấy có EQ rất cao, mỗi khi làm việc đều rất chăm chỉ. Hơn nữa gia giáo của cậu ấy rất nghiêm khắc. Ba của Cố Phán cũng là cảnh sát, từ nhỏ đã giáo dục cậu ấy không được đầu cơ trục lợi, làm người phải đường đường chính chính. Ba cậu ấy còn hay dạy rằng làm người không thể quá vô tâm lạnh nhạt. Em còn nhớ rõ hồi nhỏ có lần Cố Phán không nhường chỗ cho thai phụ trên xe buýt, khi về nhà cậu ấy đã bị ba đánh một trận."
"Nghe có vẻ như em quen biết cậu ấy rất lâu rồi nhỉ?" Trương Dịch Chân nói.
"Hồi nhỏ em và Cố Phán là hàng xóm của nhau, học cùng trường tiểu học và sơ trung, đến cao trung thì tách ra. Nhưng lên đại học thì vừa khéo ở cùng khu nhà nên từ đó mới lại lần nữa quen biết nhau. Cố Phán là người khá tốt, mỗi khi em gặp khó khăn cậu ấy đều chủ động giúp đỡ."
"Thanh mai trúc mã?"
Hứa Chẩm nở nụ cười: "Sao bác sĩ Trương lại hỏi vậy, anh ghen sao?"
Khoan?
Lạ thật, tại sao cô lại gọi anh là bác sĩ Trương nhỉ? Sau khi Trương Dịch Chân về nước vẫn luôn giảng dạy ở đại học A, nếu muốn gọi thì cũng phải gọi là thầy Trương mới đúng chứ......
Trương Dịch Chân dường như không có nghe thấy cách xưng hô của Hứa Chẩm với anh, tiếp tục nói: "Trước kia là Cố Phán, hiện tại là anh. Nếu cảnh sát Hứa gặp chuyện gì khó khăn không giải quyết được thì xin vui lòng tới làm phiền anh."
Hứa Chẩm bỏ qua mấy suy nghĩ kỳ quái trong đầu,vui vẻ đáp ứng Trương Dịch Chân: "Đương nhiên rồi, đây chính là nghĩa vụ của người làm chồng là anh mà."
"Có chuyện gì cũng đều phải nói với anh."
"Ừm ừm~"
"Có chuyện gì, cho dù nguy hiểm thì cũng phải cho anh biết." Trương Dịch Chân nói: "Hứa Chẩm, anh yêu em, anh mãi mãi ở bên cạnh em."
Tỉnh mộng.
Hứa Chẩm bật dậy nhìn đồng hồ, 3 giờ sáng.
Trong hiện thực, Trương Dịch Chân đã đẩy cô ra, cảnh cáo cô không được có những suy nghĩ không thích hợp. Trương Dịch Chân trong mơ lại thâm tình nói với cô rằng anh yêu cô, vĩnh viễn ở bên cạnh cô.
Nếu cô không biết Trương Dịch Chân dịu dàng, tình cảm thế nào ở trong mơ, cô sẽ không động tâm, không sinh ra cảm giác ỷ lại vào anh. Nếu không phải Trương Dịch Chân ở ngoài đời thực vẫn tiếp tục liên lạc với cô như một người bạn thân thiết sau khi anh từ chức làm bác sĩ tâm lý, khiến cô cảm nhận được sự quan tâm tỉ mỉ của anh đối với cô thì có lẽ cô đã dần chấp nhận được sự thật rằng anh càng ngày càng xa cô.
Nhưng mà, nhưng mà......
Hứa Chẩm cười khổ một tiếng rồi nằm trở lại trên giường, để mặc cho cảm giác chua xót và mất mát quét qua cơ thể mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.