Cây Kem Của Anh Chàng Nóng Tính
Chương 6
Đào Nhạc Tư
05/07/2013
Từ hàng xóm biến thành tình nhân, điểm tốt là nhà của anh chính là nhà cô, nhà của cô cũng chính là nhà của anh. Mạnh Tấn Bang đánh thêm một cái
chìa khóa mới đưa cho Dụ Hoằng Băng, cho phép cô tự do tùy hứng ra vào
vào nhà của anh, mức độ tín nhiệm của anh đối với cô không cần nói cũng
đủ hiểu.
“Hoằng Băng, hôm nay tôi có cái tiệc sinh nhật, tôi muốn về sớm một chút….” Đại ca đã đến đài truyền hình làm việc, Tiểu Khang đành báo cáo xin phép với Dụ Hoằng Băng. Từ ngày hai người kết giao đến nay, đại ca từ một con bạo long biến thành cừu, vô cùng ôn hòa, bọn họ cũng ngày càng vui sướng hài lòng.
“Được, dù sao thì tất cả mọi người cũng về hết rồi, nếu không còn việc gì thì anh có thể đi trước”. Những người khác hình như sau khi giao xong kịch bản đều đã vội rời đi. Mạnh Tấn Bang không có ở đây, chỉ còn chưa đến nửa giờ, Tiểu Khang không còn việc gì làm, chi bằng cho cậu ấy tan ca sớm.
“Á, Hoằng Băng, cô thật quá tốt”. Nếu không phải vì sợ đại ca sẽ chém mình chết, cậu cảm động đến nỗi muốn ôm cô thật nồng nhiệt. Cô cười nhẹ nhàng, chờ mọi người về hết, liền bắt đầu thu dọn quét tước lại văn phòng. Là cô cho phép Tiểu Khang đi về trước, trong khi công việc của cậu ấy vẫn còn chưa xong nên cô phải làm hộ một lúc, tránh cho cậu ấy sẽ bị ai kia mắng. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt trong không gian yên tĩnh, cô dừng công việc trên tay, bước nhanh đến nghe máy.
“A lô, văn phòng của biên kịch Mạnh Tấn Bang xin nghe.”
Âm thanh êm ngọt nhẹ nhàng cất lên. Người gọi điện tới chính là Mạnh Tấn Bang, nghe thấy giọng của bạn gái, cảm thấy hơi ngạc nhiên liền hỏi: “Hoằng Băng? Sao lại là em bắt điện thoại? Tiểu Khang đâu?”
“Em thấy văn phòng cũng không còn việc cho nên đã bảo bọn họ về trước.” Lãnh hết trách nhiệm vào người, Dụ Hoằng Băng vội giải thích.
“Vậy thì hay quá, anh gọi về cũng để bảo bọn họ nếu không có chuyện thì có thể về trước, hiện tại anh đang bị tắt đường, phải một lát nữa mới có thể về đến nhà.”
“Yên tâm, tất cả đều đi rồi.” Cô cười đáp, “Công việc thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi, bản quyền bộ phim bán ra nước ngoài, đại khái doanh thu còn hơn cả dự kiến.” Giọng anh nhẹ nhàng chia sẻ tin vui với cô, không chút che giấu tâm tình đang hứng khởi của mình.
“Thật tốt quá, chúc mừng anh.” Giọng cô cao hơn một chút, lòng vui mừng thay anh.
“Em đợi ở đó, chờ anh trở về nha!” Có người cùng chia sẻ tâm tình quả là chuyện hạnh phúc, hơn nữa đó lại là người mình yêu.
“Dạ.” Câu trả lời của cô gái dành cho người yêu mang đầy sủng nịnh. Cô phát hiện người đàn ông như Mạnh Tấn Bang, có đôi khi cứ như một cậu bé, yêu hận rõ ràng, thích ghét đều mãnh liệt, ghét nhất giả dối, kỳ thật tính cách của anh rất dễ dàng nhìn thấu. Đang đắm chìm trong tâm tình yêu đương ngọt ngào, ngay cả việc dọn dẹp cũng thoải mái nhẹ nhàng như đang khiêu vũ.
Tiếng chuông chiêm chiếp, khuấy động sự yên tĩnh trong phòng, Du Hoằng Băng lập tức buông khăn lau, bước nhanh ra sân, cô nghĩ thầm hẳn là Mạnh Tấn Bang đã quên mang chìa khóa. “Anh không mang chìa khóa cửa theo sao?” Cô ở trong sân nhà lớn giọng hỏi.
Cửa vừa mở, đã thấy người tới thăm là một cô gái đầy thời thượng, đội mũ lưỡi trai rộng vành, kính mát thật to che đi gần nửa gương mặt, hai bên tai đeo một đôi bông vòng tròn xinh xắn trang nhã, mặc quần bò, áo sơ mi T-shirt, bên ngoài khoác thêm áo da.
“Tôi tìm biên kịch Mạnh Tấn Bang.” Phan Ny chậm rãi tháo kính mát xuống, lộ ra gương mặt vừa nhìn liền biết ngay thân phận cô ta là ai, mỗi cử động đều vô cùng tự tin.
“Cô… là Phan Ny?” Tận mắt được nhìn thấy ngôi sao màn bạc, Dụ Hoằng Bằng rất kinh ngạc mừng rỡ.
“Phải, tôi có thể vào chứ?” Vẻ mặt Phan Ny cao ngạo liếc nhìn Dụ Hoằng Băng, mất kiên nhẫn lên tiếng thúc dục.
“Vâng, mời chị vào”. Dụ Hoằng Băng vội vàng nghiêng người nhường đường. Theo hiểu biết của cô, diễn viên và biên kịch có cùng xuất hiện một lúc cũng là chuyện đương nhiên, Phan Ny hôm nay tìm đến nhất định là có việc quan trọng.
Phan Ny vừa đi vừa đánh giá, âm thầm suy nghĩ, Mạnh Tấn Bang thật là nay đã hơn xưa, trước kia chỉ là một biên kịch nhỏ, hiện tại là một đại biên kịch quyền thế cao sang, không chỉ có những công ty chế tác muốn hợp tác cùng anh, mà cả nhiều diễn viên cũng đều hy vọng có được vai diễn trong kịch bản anh viết. Trước do cô không biết nhìn xa, cố gắng “tạo quan hệ” cùng các chế tác, đạo diễn mà từ bỏ anh, trải qua vài năm va chạm trong nghề, nói thật, cô có phần hối hận… Nhưng mà, có hối hận cũng vô dụng, cô hiểu rất rõ Mạnh Tấn Bang không có khả năng tiếp nhận cô trở lại, nhưng dù không thể quay lại, cô cũng hy vọng có thể cải thiện mối quan hệ này, dù sao hiện tại có danh tiếng địa vị của anh có ảnh hưởng rất lớn, cho nên nâng cao giao tình tuyệt chỉ có lợi không có hại. Đi vào văn phòng, phát hiện không một bóng người, Phan Ny kỳ quái hỏi: “Tấn Bang không có ở đây sao?”
“Anh ấy tới đài truyền hình, nhưng sắp trở về nhanh thôi, cô có muốn ngồi xuống đợi một lát hay không?”
“Cũng được”. Tiếp nhận chén trà, Phan Ny nghĩ thầm hôm nay đã cố lấy dũng khí đến đây, đợi một chút cũng không ngại. “Trợ lý phụ việc hiện giờ vẫn là Á Á sao?”
Có lẽ là muốn thể hiện giao tình quen biết nhiều năm của mình, cô ta bắt đầu hỏi thăm về người quen cũ.
“Á Á đã là trợ lý biên kịch rồi.” Dụ Hoằng Băng mỉm cười đáp, quả nhiên như suy đoán của cô, Phan Ny và Mạnh Tấn Bang là chỗ quen biết cũ.
Phan Ny không ngoài dự tính, lập tức liếc nhìn cô lần nữa, ánh mắt có chút ngạo mạn, thầm đánh giá. “Vậy hiện tại cô là trợ lý phụ việc sao?”
Xem cô ăn mặc mộc mạc bình thường, khí chất dịu dàng, tám phần là đệ tử học việc linh tinh của Mạnh Tấn Bang, ngay từ đầu ai cũng tưởng nhận vào liền được học nghề, nhưng thông thường đều là làm qua công việc linh tinh cực khổ, sau đó mới chậm rãi từ từ tiếp xúc.
“À, không phải, tôi là…” Dụ Hoằng Băng lắc đầu, định giới thiệu mình nhưng lại không biết có nên hay không, dù sao, cô chưa từng nghe nhóm biên kịch đề cập tới Phan Ny, không biết liệu nói ra có gì… bất lợi và có hại cho quan hệ bọn họ không.
“Vậy cô chắc là người người giúp việc.” Phan Ny mỉa mai, lập tức đem lễ vật giao cho cô. “Đây là quà tặng cho Tấn Bang, anh hẳn là vẫn còn thích ăn chocolate nhỉ?”
“Oa… Nhiều như vậy sao? Anh ấy nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.” Còn chưa kịp giải thích rõ ràng, cô liền bị mấy gói chocolate to hấp dẫn, nhịn không được hớn hở hô lớn.
“A… Đúng vậy, tôi nhớ rõ anh ấy trước kia thích nhất là loại chocolate này, mỗi lần không vui, liền cắn vài miếng chocolate để trút hết bực dọc, dịu đi cảm xúc trong lòng.”
Hồi tưởng về quá khứ, vẻ mặt Phan Ny lộ rõ nhu tình, nếu có thể, cô rất muốn được trở lại bên cạnh Mạng Tấn Bang, cô thật rất nhớ sự yên ổn vững chắc mà anh đã đem lại, cảm giác mà mấy năm qua cô cố tìm khắp nơi nhưng không thấy.
“Hai người quen nhau lâu rồi ư?” Giọng điệu bí ẩn của cô ta khiến Dụ Hoằng Băng càng hiếu kì. Phan Ny chỉ cười không nói, khẽ nhìn cô đánh giá. Cô gái này ngoan thuận dịu dàng, tươi cười khả ái, khí chất dễ gần, khiến cô rất vừa mắt. Hơn nữa chỉ là một người giúp việc chắc sẽ không gây hại gì nhiều đến cô đâu nhỉ. Nếu cô có nói ra quan hệ giữa mình và Mạnh Tấn Bang lúc trước có lẽ cũng không sao.
Hơn nữa, cho dù bị truyền ra ngoài, với địa vị danh tiếng của Mạnh Tấn Bang hiện tại, dù bị tai tiếng tình ái với anh, cộng thêm mấy lời bài báo bình luận của bọn báo chí, chẳng những giá trị không bị hạ thấp, ngược lại có khi còn giúp tăng thêm độ nổi tiếng. “Tôi biết anh ấy từ trước khi ra nghề”.
Trong nháy mắt, Phan Ny đem tất cả suy tính vận dụng thành một kế hoạch hoàn hảo, ra vẻ như muốn chia sẻ ít bí mật với cô, nhưng thực tế là để khoe khoang: “Nói thực cho cô biết, kỳ thật tôi và ông chủ của cô trước kia là người yêu.”
Người yêu? Trong lòng như bị ai đánh cho một cái, Dụ Hoằng Băng thất kinh trừng mắt, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe được có người rống lớn từ phía cửa, hai người phụ nữ trong phòng bất chợt tái xanh mặt mày.
“Cô nói với cô ấy chuyện này có ý định gì hả?” Mạnh Tấn Bang căm tức nhìn vị khách không mời mà đến, dường như sợ Dụ Hoằng Băng bị ảnh hưởng vấy bẩn bởi cô ta, liền vội vàng tới kéo cô ra.
Anh không ngờ tới việc cô ta còn có thể không biết xấu hổ mà tìm tới cửa! Vừa về đến nhà, nhìn thấy cô ta đã vô cùng kinh ngạc, lại nghe thêm cô ta bật mí quan hệ hai người trước kia, anh nhịn không được lửa giận xông lên não. Chuyện của tám trăm năm trước còn lôi ra làm gì? Tuy rằng chuyện trước kia cũng không có gì phải dấu diếm, nhưng anh hoàn toàn không muốn Hoằng Băng nghe được từ miệng Phan Ny, anh sợ cô sẽ suy nghĩ vớ vẩn, ảnh hưởng tới tình cảm mới tạo dựng giữa hai người, anh muốn bảo vệ thật tốt tình yêu của họ. Sắc mặt Phan Ny cứng đờ, kinh ngạc nhìn phía anh. Vài năm không gặp, trừ bỏ ấn tượng còn lại trong trí nhớ, cô phát hiện bây giờ dáng vẻ anh càng tỏa sáng, phong độ hơn, hơi thở toát ra đầy phong vị của một người đàn ông thành đạt, so với trước kia lai càng nam tính hơn. Chỉ tiếc, bao năm gặp lại, lần đối diện đầu tiên đã căng thẳng thế này.
“Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, anh không cần khẩn trương như vậy chứ?” Phan Ny quá rành việc đời, cho dù bị vây khốn trong lúng túng, cũng có thể khôi phục lại bình tĩnh cực nhanh, cô cố tình cười vui vẻ phá bỏ bầu không khí u ám lúc này.
“Cô tới đây làm gì?” Anh cau mày hỏi. Mỗi câu nói, hành động của người đàn bà này đều có mục đích riêng, chắc chắn không rảnh rỗi đến nỗi ngồi kể chuyện riêng tư với người lạ mặt.
“Em gọi điện thoại đến thì anh không nghe máy, nên em đành tự mình đến thăm.” Phan Ny lặng lẽ quan sát hành động bảo hộ cô gái kia của anh, ánh mắt thản nhiên giả vờ buồn bã, nhìn anh đầy thiện ý, mở miệng giải thích.
“Nói thế nào thì chúng ta cũng là chỗ quen biết cũ, cho dù không có duyên ở chung, cũng không nhất định phải làm kẻ thù chứ!”
“Không đến mức là kẻ thù nhưng cũng không còn thân thiết.” Anh lạnh lùng đáp.
Căn cứ kinh nghiệm trong quá khứ, Mạnh Tấn Bang không muốn có liên hệ với cô ta, nhất là anh và Dụ Hoằng Băng đang lúc yêu nhau. Người ta nói “vô sự bất đăng tam bảo điện*”, cô ta đột nhiên chạy tới đây, tuyệt đối không chỉ đơn thuần là ôn chuyện cũ.
Phản ứng lạnh lùng của anh làm cho Dụ Hoằng Băng cảm thấy bứt rứt, khẽ giật áo anh ngăn cản. “Anh đúng là trở mặt vô tình nha, có người mới liền quên người cũ.” Nhìn thấy hành động của bọn họ, cô cố nén hờn dỗi oán hận, nhưng sâu trong lòng ghen tỵ mãnh liệt. Nhận thấy bạn gái ra hiệu, Mạnh Tấn Bang cố khắc chế không để tức giận tăng vọt, ánh mắt trừng trừng xúc động.
Cô ta dám nói anh trở mặt vô tình? Đối với người bạn gái đã từng một chân đạp hai thuyền, đội cho anh một cái mũ xanh trên đầu, giờ cô ta còn muốn anh phải tỏ ra thân thiện sao? Đừng có nằm mơ! Anh không có tốt như vậy đâu! Thấy Mạnh Tấn Bang hoàn toàn không đáp lại, nét mặt không chút thay đổi, Phan Ny cũng thấy khó xử, tự mình tìm thang leo xuống.
“Em vừa lúc nhận được vai trong kịch bản do anh viết, cho nên nghĩ có lẽ ông trời ban cho chúng ta cơ hội thân thiết một lần nữa….”
“Làm tốt bổn phận diễn viên của cô là được rồi.” Mạnh Tấn Bang bĩu môi đáp, quyết định không hề khách sáo, đưa tay tiễn khách.
“Chúng tôi còn có việc, không rảnh để tiếp đãi cô, xin mời về dùm cho.” Anh đuổi khách không chút khách khí khiến mặt Phan Ny đang cười trở nên cứng đờ.
Đáng giận! Mạnh Tấn Bang mời cô đi như vậy thật quá mất mặt! Cô thiếu chút nữa nổi nóng, nhưng mà quan hệ với Mạnh Tấn Bang đã đủ bế tắc rồi, không thể trở mặt hơn nữa. Huống chi, mục đính chủ yếu cô tới hôm nay là cải thiện quan hệ, giờ mà cau có chửi bới, không chỉ không tiến triển, ngược lại chỉ khiến tuyết thượng gia sương*.
“A, em cũng có một cuộc hẹn khác rồi, không quấy rầy các vị nữa.” Thong dong đeo lại kính râm, Phan Ny cố nuốt xuống cục tức này, không cố ở lại nữa. Cô lăn lộn trải đời lâu như vậy đều nhờ vào tính cách mềm mỏng, biết tiến thoái. Trước mắt nếu không phải cô không thể đắc tội với anh, nhất định sẽ không nhẫn nhịn, dù sao quân tử báo thù, ba năm cũng chưa muộn.
Làm sao có thể tiếp tục dửng dưng, rộng lượng như cũ được, bạn gái cũ của người đàn ông mình yêu đột ngột xuất hiện, hào quang sáng chói lan tỏa ngàn dặm, nếu cô nói một chút cũng không để ý thì chắc chắn chỉ là gạt người. Dụ Hoằng Băng ngay từ đầu đã rất muốn hỏi. Nhưng cô chỉ sợ khiến cho Mạnh Tấn Bang thêm phần khó chịu, nên vẫn không mở miệng, thầm tự nhủ với bản thân mình hãy mau chóng quên đi chuyện không hay này. Cố gắng đừng bực mình gì cả!
Vì thế hai người trầm tĩnh cùng ra ngoài ăn tối, trong lòng mỗi người đều có tâm sự, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng, cứ như thế cho đến lúc trở về lại nhà. Bỏ lỡ thời cơ hỏi rõ mọi chuyện, giờ có muốn cũng không biết phải mở miệng thế nào, nếu anh ấy đã không muốn nói thì thôi đành quên đi vậy!
“Nếu không còn chuyện gì nói nữa, dù sao em ở đây cũng đã lâu, em về trước nhé.” Sau khi theo Mạnh Tấn Bang về đến nhà anh, tâm trạng Dụ Hoằng Băng ngổn ngang trăm mối, cô cũng không muốn ở lại lâu nữa. Mạnh Tân Bang vội vàng quàng tay ôm chặt lấy eo cô.
“Em đang giận anh sao?”
“Em?” Dụ Hoằng Băng kinh ngạc, chỉ chỉ vào mình.
“Em không có giận gì, sao anh lại nghĩ thế?”
“Lúc nãy ăn tối, anh thấy em cứ rầu rĩ không vui, hơn nữa vì sao em không hề hỏi anh bất kì điều gì về Phan Ny?” Vẻ mặt anh đầy lo lắng, lòng hoàn toàn để tâm tới cảm thụ của cô. Thật ra ban đầu quả thật anh rất bực bội, không muốn nói nhiều, sau đó lại phát hiện bầu không khí giữa hai người có phần gượng gạo, nên ngược lại anh càng không dám nói gì.
“Anh hung dữ với Phan Ny như vậy, vả lại cũng không chủ động kể trước, em nào dám hỏi…” Cô cố gắng lựa lời giải thích, nhưng trong lời nói vẫn mang đôi chút oán trách.
“Anh làm dữ với cô ta, chứ không có giận em mà.” Anh dở khóc dở cười, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha.
“Anh còn cho em không hỏi là bởi vì vẫn khó chịu với sự xuất hiện của Phan Ny.” Cô bị kéo xuống ngồi trên đùi anh, khoảng cách quá thân mật khiến đôi má cô ửng hồng.
“Anh muốn em hỏi thật sao?”
“Tất nhiên rồi, bất kì chuyện gì em đều có thể hỏi thẳng anh.” Đôi bàn tay to ráp của anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, anh nhìn cô đầy sủng ái.
“Em nhìn thử đi, vừa mới rồi chính vì em không nói, anh cũng không nói, lòng lại e ngại mình sẽ khiến đối phương khó chịu.”
“Không phải khó chịu gì! Chỉ là em cảm thấy…” Cô không biết phải diễn đạt ý tứ của mình thế nào.
“Phan Ny rất tốt, so ra thì em thua…”
Tuy cô không cho rằng diện mạo của mình có chỗ nào khó coi, nghiêm khắc mà nói cô thường được người khác khen là thanh tú, dễ nhìn, nhưng bạn gái trước đây của anh lại xuất sắc như thế, cô thật sự hoài nghi một người bình thường như mình sao lại có thể nắm bắt được trái tim anh? Phát hiện ra điều cô băn khoăn chính là cái việc cỏn con này, Mạnh Tấn Bang không nhịn được cười, vòng tay càng siết chặt cô hơn.
“Một góc cũng không so sánh được. Cô ta xinh đẹp cỡ nào thì mọi người điều biết. Nhưng đó thì là lớp nhan sắc bên ngoài, còn biết bao nhiêu người đẹp rực rỡ hơn cô ta gấp mấy lần. Điều quan trọng nhất ở đây là hiện tại anh chẳng còn chút lưu luyến nào đối với cô ta, có đẹp cách mấy cũng chỉ là vô dụng.” Anh ngầm ám chỉ sự phản bội của Phan Ny, đồng thời khẳng định để cô hiểu rõ quan điểm của anh, không cần ngờ vực vô căn chứ.
“Hiện tại trong mắt anh chỉ nhìn thấy một Dụ Hoằng Băng cả trong lẫn ngoài đều xinh đẹp.” Trong giới nghệ thuật này, có dạng mỹ nữ nào mà anh chưa từng gặp? Nhưng một người khiến anh rung động thật sự, chung sống cả đời thì vẻ ngoài không thể là nhân tố quyết định! Cô dịu dàng tốt bụng, quan tâm chăm sóc, tình cách bù trừ cho những thứ còn thiếu nơi anh. Huống hồ, nếu bàn về diện mạo, cô thật sự không hề xấu chút nào, chỉ là do cách trang điểm khiến cô nhìn giản dị, chỉ cần diện chút quần áo vào, khẳng định sẽ thanh tao diễm lệ, sáng lóa mắt. Trọng điểm chính là cô chỉ cần đẹp cho riêng anh, không thể để người khác có diễm phúc hưởng cái lợi này.
môi cánh hoa hồng nhạt khẽ nhếch lên cười ngượng ngập. Cô thẹn thùng cúi đầu hỏi: “Đây là lời đường mật dỗ dành em sao?”
“Không phải, đây là lời tâm huyết phát ra từ đáy lòng của anh.” Anh vuốt ve mặt cô, thành thật trả lời.
“Mỗi người khi bước vào mỗi độ tuổi nhất định, thứ mà mình theo đuổi chắc chắn sẽ không giống nhau, trước kia có thể bất tri bất giác xem diện mạo bên ngoài là thứ quan trọng, nhưng hiện tại càng tham lam hơn, yêu cầu điều kiện cũng cao hơn, người anh muốn theo đuổi chính là người có thể bao dung tất cả khuyết điểm của anh, cùng chia sẻ hỉ nộ ái ố, và bầu bạn đến già.” Làm bạn đến già? Cụm từ này khiến tim cô càng đập dồn dập. Tuy hai người mới kết giao không bao lâu, đề cập đến việc “tuổi già” e rằng còn quá sớm, nhưng anh không thể không nói, vì nó có thể thành công tiêu trừ đi nỗi bất an nghi ngờ người đàn ông của mình lăng nhăng trong lòng bạn gái anh.
“Vậy anh đang theo đuổi điều đó sao?” Cô cố ý hỏi, đôi con ngươi đen bóng nhìn thẳng vào anh dò xét.
“Cái này phải hỏi lại em nha.” Anh nhếch miệng, cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi cánh hoa thơm non mềm của cô.
“Ông già tính khí nóng nảy này…” Cô nhăn mặt cười, lườm lườm nhìn anh đánh giá, rồi nói ẩn ý diện mạo của anh lúc tuổi xế chiều, “…trong tương lai chắc không còn đẹp trai nữa nha!” “Cái gì?” Tưởng tượng của cô làm cho anh trố mắt trách yêu.
“Em nói ai là ông già tính khí nóng nảy hử?” Dụ Hoằng Bằng cảnh giác, đứng lên chạy trốn, vừa chạy vừa quay đầu trả lời: “Anh thử nói xem?”
“Anh nói? Anh nói em tiêu đời rồi!” Anh đứng dậy rượt theo, động tác giả bộ hung ác dọa nạt cô.
Cô cười lớn nắc nẻ, cố sức đông chạy tây trốn bởi Mạnh Tấn Bang vẫn bám theo sau, khéo léo luồn lách như chạch, khiến mỗi khi anh tưởng chừng đã bắt được cô thì lại để vuột mất. Cuối cùng cho đến khi cô sức lực cạn kiệt, tốc độ chậm lại, nhanh chóng bị anh tóm bắt ở góc phòng ngủ, thì cô chỉ đành ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
“Đầu hàng! Em đầu hàng!” Cô thở gấp cầu xin tha thứ, anh khiêng cô trên vai hệt như đang vác bình gas.
“Đến lúc bị bắt mới đầu hàng thì đã muộn rồi.” Anh dùng sức đẩy mạnh cô ngã ra giường, thân hình cường tráng nhanh chóng từ bên trên đè xuống áp chế cô. Hai người quấn lấy nhau thở hổn hển, bầu không khí tràn đầy ám muội, lần đầu tiên nằm trên giường người khác giới, Dụ Hoằng Bằng cảm thấy có chút không tự nhiên, cô dợm người dự tính lại định chạy trốn, nhưng mà sơ sót giống nhau thì tất nhiên Mạnh Tấn Bang không dễ dàng mắc phải lần nữa.
“Anh mau tránh ra đi.” Cô sẵng giọng.
Từ lúc chính thức qua lại đến giờ, hai người cùng lắm chỉ mới hôn nhau, hiện tại bên dưới lại là chiếc giường lớn, còn chưa có chuyện gì phát sinh thì cô đã đỏ mặt, tim đập dồn dập, cả người nóng lên.
“Đầu hàng rồi thì phải cắt đất bồi thường.” Anh nằm nghiêng bên trên che phủ lấy cô, ánh mắt dần mơ màng, giọng nói trở nên khàn đục, mang theo một vẻ gợi cảm chết người.
“Anh muốn mắt của em, cả tai, mũi, miệng…” Anh kể ra bộ phận nào, liền nhẹ nhàng để lại dấu hôn ở nơi ấy, khi xuống tận đến môi, anh ngấu nghiến nồng nhiệt chiếm hữu không rời, đầu lưỡi nóng cháy ướt át tham lam tiến vào trong khoang miệng ngập mùi đàn hương của cô, dây dưa ngượng ngùng quấn lấy cái lưỡi hồng nhạt của đối phương, từng bước từng bước hấp thu vị ngọt ngào của cô. Nụ hôn của anh so với ngày thường đặc biệt nóng bỏng mãnh liệt, khiến cho cô chật vật lắm mới đối ứng được, hô hấp dần khó khăn, cô bị bủa vây trong mùi vị đầy nam tính phát ra từ anh, trong cơn hoảng loạn, mất tự chủ phát ra tiếng rên rỉ uhm đầy thỏa mãn, ý loạn tình mê mặc cho anh quấy nhiễu đi lý trí của cô, cơ thể càng lúc càng mất tự chủ, cô thầm nghĩ mình như sắp bị anh hòa tan.
Lửa dục tình cháy lên dữ dội, máu nóng sôi trào, thiêu đốt thân thể bọn họ, anh hơi nhích ra một chút, trả lại chút không khí cho người phụ nữ bên dưới sắp ngất đi vì ngạt thở. Dụ Hoằng Băng chìm đắm trong sự mê hoặc của anh, đôi mắt cô mơ mơ màng màng, trái tim vì anh rung loạn lên từng nhịp. Đôi mắt anh lúc này ngang bướng tập trung vào mình cô, từng lớp da thịt trắng nõn ửng hồng giống như cây kem anh đào ướt át mê người, bụng dưới của anh căng lên cương cứng, đôi mắt anh cũng trở nên u tối.
“Dụ Hoằng Băng, anh muốn toàn bộ của em.” Anh hùng hồn tuyên cáo, lại một lần nữa anh bùng lên ngọn lửa thẳng thắn công kích phá vỡ đốt cháy lòng của cô, thân thể của cô. Anh dịu dàng hôn lên đôi môi cánh hoa non mềm, bàn tay nóng rực không an phận tham lam lần vào trong quần áo vuốt ve thân thể cô, nó như có ma pháp, làm dấy lên từng đám từng đám lửa, thức tỉnh tế bào giác quan bị anh đụng chạm.
Anh lần lượt cởi bỏ quần áo cả hai, rồi chăm chú ngắm nhìn thân thể quyến rũ thẹn thùng của cô, mái tóc dài rơi loạn phủ trên giường, da thịt trắng nõn nuột nà như tỏa ánh sáng lấp lánh. Dáng người cô cân đối, đôi chân dài gợi cảm mê người… Trong lòng anh càng yêu cô say đắm, ngay đến cả tay hay ngón chân anh nhìn đều thấy thích.
“Đừng nhìn người ta như vậy” Cô mềm mại lẩm bẩm, hai tay che lấp trước ngực, tính chụp lấy cái mền phủ lên thân thể mình, cô không mấy tự tin phơi bày tấm thân trần trụi mặt người đàn ông mình yêu.
“Em thật đẹp, khiến anh vừa động lòng lại vừa kích thích.” Anh kéo bàn tay cô đang che lấp trước ngực xuống, ngọt ngào khen tặng, đôi mắt đen bóng chăm chăm nhìn cô nồng nàn say đắm. Lời lẽ và ánh mắt của anh làm cho cô run rẩy, tim đập kịch liệt dữ dội như trống trận tựa hồ muốn rớt ra khỏi lồng ngực, cô không tự chủ sa vào mị lực đầy nam tính của anh.
Đêm thật tuyệt đẹp, đôi tình nhân quấn quít yêu nhau say đắm, thời khắc này trong lòng cả hai chỉ còn có đối phương, đôi mắt phát ra những tia lửa nóng bỏng đầy cuồng nhiệt.
“Hoằng Băng, hôm nay tôi có cái tiệc sinh nhật, tôi muốn về sớm một chút….” Đại ca đã đến đài truyền hình làm việc, Tiểu Khang đành báo cáo xin phép với Dụ Hoằng Băng. Từ ngày hai người kết giao đến nay, đại ca từ một con bạo long biến thành cừu, vô cùng ôn hòa, bọn họ cũng ngày càng vui sướng hài lòng.
“Được, dù sao thì tất cả mọi người cũng về hết rồi, nếu không còn việc gì thì anh có thể đi trước”. Những người khác hình như sau khi giao xong kịch bản đều đã vội rời đi. Mạnh Tấn Bang không có ở đây, chỉ còn chưa đến nửa giờ, Tiểu Khang không còn việc gì làm, chi bằng cho cậu ấy tan ca sớm.
“Á, Hoằng Băng, cô thật quá tốt”. Nếu không phải vì sợ đại ca sẽ chém mình chết, cậu cảm động đến nỗi muốn ôm cô thật nồng nhiệt. Cô cười nhẹ nhàng, chờ mọi người về hết, liền bắt đầu thu dọn quét tước lại văn phòng. Là cô cho phép Tiểu Khang đi về trước, trong khi công việc của cậu ấy vẫn còn chưa xong nên cô phải làm hộ một lúc, tránh cho cậu ấy sẽ bị ai kia mắng. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt trong không gian yên tĩnh, cô dừng công việc trên tay, bước nhanh đến nghe máy.
“A lô, văn phòng của biên kịch Mạnh Tấn Bang xin nghe.”
Âm thanh êm ngọt nhẹ nhàng cất lên. Người gọi điện tới chính là Mạnh Tấn Bang, nghe thấy giọng của bạn gái, cảm thấy hơi ngạc nhiên liền hỏi: “Hoằng Băng? Sao lại là em bắt điện thoại? Tiểu Khang đâu?”
“Em thấy văn phòng cũng không còn việc cho nên đã bảo bọn họ về trước.” Lãnh hết trách nhiệm vào người, Dụ Hoằng Băng vội giải thích.
“Vậy thì hay quá, anh gọi về cũng để bảo bọn họ nếu không có chuyện thì có thể về trước, hiện tại anh đang bị tắt đường, phải một lát nữa mới có thể về đến nhà.”
“Yên tâm, tất cả đều đi rồi.” Cô cười đáp, “Công việc thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi, bản quyền bộ phim bán ra nước ngoài, đại khái doanh thu còn hơn cả dự kiến.” Giọng anh nhẹ nhàng chia sẻ tin vui với cô, không chút che giấu tâm tình đang hứng khởi của mình.
“Thật tốt quá, chúc mừng anh.” Giọng cô cao hơn một chút, lòng vui mừng thay anh.
“Em đợi ở đó, chờ anh trở về nha!” Có người cùng chia sẻ tâm tình quả là chuyện hạnh phúc, hơn nữa đó lại là người mình yêu.
“Dạ.” Câu trả lời của cô gái dành cho người yêu mang đầy sủng nịnh. Cô phát hiện người đàn ông như Mạnh Tấn Bang, có đôi khi cứ như một cậu bé, yêu hận rõ ràng, thích ghét đều mãnh liệt, ghét nhất giả dối, kỳ thật tính cách của anh rất dễ dàng nhìn thấu. Đang đắm chìm trong tâm tình yêu đương ngọt ngào, ngay cả việc dọn dẹp cũng thoải mái nhẹ nhàng như đang khiêu vũ.
Tiếng chuông chiêm chiếp, khuấy động sự yên tĩnh trong phòng, Du Hoằng Băng lập tức buông khăn lau, bước nhanh ra sân, cô nghĩ thầm hẳn là Mạnh Tấn Bang đã quên mang chìa khóa. “Anh không mang chìa khóa cửa theo sao?” Cô ở trong sân nhà lớn giọng hỏi.
Cửa vừa mở, đã thấy người tới thăm là một cô gái đầy thời thượng, đội mũ lưỡi trai rộng vành, kính mát thật to che đi gần nửa gương mặt, hai bên tai đeo một đôi bông vòng tròn xinh xắn trang nhã, mặc quần bò, áo sơ mi T-shirt, bên ngoài khoác thêm áo da.
“Tôi tìm biên kịch Mạnh Tấn Bang.” Phan Ny chậm rãi tháo kính mát xuống, lộ ra gương mặt vừa nhìn liền biết ngay thân phận cô ta là ai, mỗi cử động đều vô cùng tự tin.
“Cô… là Phan Ny?” Tận mắt được nhìn thấy ngôi sao màn bạc, Dụ Hoằng Bằng rất kinh ngạc mừng rỡ.
“Phải, tôi có thể vào chứ?” Vẻ mặt Phan Ny cao ngạo liếc nhìn Dụ Hoằng Băng, mất kiên nhẫn lên tiếng thúc dục.
“Vâng, mời chị vào”. Dụ Hoằng Băng vội vàng nghiêng người nhường đường. Theo hiểu biết của cô, diễn viên và biên kịch có cùng xuất hiện một lúc cũng là chuyện đương nhiên, Phan Ny hôm nay tìm đến nhất định là có việc quan trọng.
Phan Ny vừa đi vừa đánh giá, âm thầm suy nghĩ, Mạnh Tấn Bang thật là nay đã hơn xưa, trước kia chỉ là một biên kịch nhỏ, hiện tại là một đại biên kịch quyền thế cao sang, không chỉ có những công ty chế tác muốn hợp tác cùng anh, mà cả nhiều diễn viên cũng đều hy vọng có được vai diễn trong kịch bản anh viết. Trước do cô không biết nhìn xa, cố gắng “tạo quan hệ” cùng các chế tác, đạo diễn mà từ bỏ anh, trải qua vài năm va chạm trong nghề, nói thật, cô có phần hối hận… Nhưng mà, có hối hận cũng vô dụng, cô hiểu rất rõ Mạnh Tấn Bang không có khả năng tiếp nhận cô trở lại, nhưng dù không thể quay lại, cô cũng hy vọng có thể cải thiện mối quan hệ này, dù sao hiện tại có danh tiếng địa vị của anh có ảnh hưởng rất lớn, cho nên nâng cao giao tình tuyệt chỉ có lợi không có hại. Đi vào văn phòng, phát hiện không một bóng người, Phan Ny kỳ quái hỏi: “Tấn Bang không có ở đây sao?”
“Anh ấy tới đài truyền hình, nhưng sắp trở về nhanh thôi, cô có muốn ngồi xuống đợi một lát hay không?”
“Cũng được”. Tiếp nhận chén trà, Phan Ny nghĩ thầm hôm nay đã cố lấy dũng khí đến đây, đợi một chút cũng không ngại. “Trợ lý phụ việc hiện giờ vẫn là Á Á sao?”
Có lẽ là muốn thể hiện giao tình quen biết nhiều năm của mình, cô ta bắt đầu hỏi thăm về người quen cũ.
“Á Á đã là trợ lý biên kịch rồi.” Dụ Hoằng Băng mỉm cười đáp, quả nhiên như suy đoán của cô, Phan Ny và Mạnh Tấn Bang là chỗ quen biết cũ.
Phan Ny không ngoài dự tính, lập tức liếc nhìn cô lần nữa, ánh mắt có chút ngạo mạn, thầm đánh giá. “Vậy hiện tại cô là trợ lý phụ việc sao?”
Xem cô ăn mặc mộc mạc bình thường, khí chất dịu dàng, tám phần là đệ tử học việc linh tinh của Mạnh Tấn Bang, ngay từ đầu ai cũng tưởng nhận vào liền được học nghề, nhưng thông thường đều là làm qua công việc linh tinh cực khổ, sau đó mới chậm rãi từ từ tiếp xúc.
“À, không phải, tôi là…” Dụ Hoằng Băng lắc đầu, định giới thiệu mình nhưng lại không biết có nên hay không, dù sao, cô chưa từng nghe nhóm biên kịch đề cập tới Phan Ny, không biết liệu nói ra có gì… bất lợi và có hại cho quan hệ bọn họ không.
“Vậy cô chắc là người người giúp việc.” Phan Ny mỉa mai, lập tức đem lễ vật giao cho cô. “Đây là quà tặng cho Tấn Bang, anh hẳn là vẫn còn thích ăn chocolate nhỉ?”
“Oa… Nhiều như vậy sao? Anh ấy nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.” Còn chưa kịp giải thích rõ ràng, cô liền bị mấy gói chocolate to hấp dẫn, nhịn không được hớn hở hô lớn.
“A… Đúng vậy, tôi nhớ rõ anh ấy trước kia thích nhất là loại chocolate này, mỗi lần không vui, liền cắn vài miếng chocolate để trút hết bực dọc, dịu đi cảm xúc trong lòng.”
Hồi tưởng về quá khứ, vẻ mặt Phan Ny lộ rõ nhu tình, nếu có thể, cô rất muốn được trở lại bên cạnh Mạng Tấn Bang, cô thật rất nhớ sự yên ổn vững chắc mà anh đã đem lại, cảm giác mà mấy năm qua cô cố tìm khắp nơi nhưng không thấy.
“Hai người quen nhau lâu rồi ư?” Giọng điệu bí ẩn của cô ta khiến Dụ Hoằng Băng càng hiếu kì. Phan Ny chỉ cười không nói, khẽ nhìn cô đánh giá. Cô gái này ngoan thuận dịu dàng, tươi cười khả ái, khí chất dễ gần, khiến cô rất vừa mắt. Hơn nữa chỉ là một người giúp việc chắc sẽ không gây hại gì nhiều đến cô đâu nhỉ. Nếu cô có nói ra quan hệ giữa mình và Mạnh Tấn Bang lúc trước có lẽ cũng không sao.
Hơn nữa, cho dù bị truyền ra ngoài, với địa vị danh tiếng của Mạnh Tấn Bang hiện tại, dù bị tai tiếng tình ái với anh, cộng thêm mấy lời bài báo bình luận của bọn báo chí, chẳng những giá trị không bị hạ thấp, ngược lại có khi còn giúp tăng thêm độ nổi tiếng. “Tôi biết anh ấy từ trước khi ra nghề”.
Trong nháy mắt, Phan Ny đem tất cả suy tính vận dụng thành một kế hoạch hoàn hảo, ra vẻ như muốn chia sẻ ít bí mật với cô, nhưng thực tế là để khoe khoang: “Nói thực cho cô biết, kỳ thật tôi và ông chủ của cô trước kia là người yêu.”
Người yêu? Trong lòng như bị ai đánh cho một cái, Dụ Hoằng Băng thất kinh trừng mắt, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe được có người rống lớn từ phía cửa, hai người phụ nữ trong phòng bất chợt tái xanh mặt mày.
“Cô nói với cô ấy chuyện này có ý định gì hả?” Mạnh Tấn Bang căm tức nhìn vị khách không mời mà đến, dường như sợ Dụ Hoằng Băng bị ảnh hưởng vấy bẩn bởi cô ta, liền vội vàng tới kéo cô ra.
Anh không ngờ tới việc cô ta còn có thể không biết xấu hổ mà tìm tới cửa! Vừa về đến nhà, nhìn thấy cô ta đã vô cùng kinh ngạc, lại nghe thêm cô ta bật mí quan hệ hai người trước kia, anh nhịn không được lửa giận xông lên não. Chuyện của tám trăm năm trước còn lôi ra làm gì? Tuy rằng chuyện trước kia cũng không có gì phải dấu diếm, nhưng anh hoàn toàn không muốn Hoằng Băng nghe được từ miệng Phan Ny, anh sợ cô sẽ suy nghĩ vớ vẩn, ảnh hưởng tới tình cảm mới tạo dựng giữa hai người, anh muốn bảo vệ thật tốt tình yêu của họ. Sắc mặt Phan Ny cứng đờ, kinh ngạc nhìn phía anh. Vài năm không gặp, trừ bỏ ấn tượng còn lại trong trí nhớ, cô phát hiện bây giờ dáng vẻ anh càng tỏa sáng, phong độ hơn, hơi thở toát ra đầy phong vị của một người đàn ông thành đạt, so với trước kia lai càng nam tính hơn. Chỉ tiếc, bao năm gặp lại, lần đối diện đầu tiên đã căng thẳng thế này.
“Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, anh không cần khẩn trương như vậy chứ?” Phan Ny quá rành việc đời, cho dù bị vây khốn trong lúng túng, cũng có thể khôi phục lại bình tĩnh cực nhanh, cô cố tình cười vui vẻ phá bỏ bầu không khí u ám lúc này.
“Cô tới đây làm gì?” Anh cau mày hỏi. Mỗi câu nói, hành động của người đàn bà này đều có mục đích riêng, chắc chắn không rảnh rỗi đến nỗi ngồi kể chuyện riêng tư với người lạ mặt.
“Em gọi điện thoại đến thì anh không nghe máy, nên em đành tự mình đến thăm.” Phan Ny lặng lẽ quan sát hành động bảo hộ cô gái kia của anh, ánh mắt thản nhiên giả vờ buồn bã, nhìn anh đầy thiện ý, mở miệng giải thích.
“Nói thế nào thì chúng ta cũng là chỗ quen biết cũ, cho dù không có duyên ở chung, cũng không nhất định phải làm kẻ thù chứ!”
“Không đến mức là kẻ thù nhưng cũng không còn thân thiết.” Anh lạnh lùng đáp.
Căn cứ kinh nghiệm trong quá khứ, Mạnh Tấn Bang không muốn có liên hệ với cô ta, nhất là anh và Dụ Hoằng Băng đang lúc yêu nhau. Người ta nói “vô sự bất đăng tam bảo điện*”, cô ta đột nhiên chạy tới đây, tuyệt đối không chỉ đơn thuần là ôn chuyện cũ.
Phản ứng lạnh lùng của anh làm cho Dụ Hoằng Băng cảm thấy bứt rứt, khẽ giật áo anh ngăn cản. “Anh đúng là trở mặt vô tình nha, có người mới liền quên người cũ.” Nhìn thấy hành động của bọn họ, cô cố nén hờn dỗi oán hận, nhưng sâu trong lòng ghen tỵ mãnh liệt. Nhận thấy bạn gái ra hiệu, Mạnh Tấn Bang cố khắc chế không để tức giận tăng vọt, ánh mắt trừng trừng xúc động.
Cô ta dám nói anh trở mặt vô tình? Đối với người bạn gái đã từng một chân đạp hai thuyền, đội cho anh một cái mũ xanh trên đầu, giờ cô ta còn muốn anh phải tỏ ra thân thiện sao? Đừng có nằm mơ! Anh không có tốt như vậy đâu! Thấy Mạnh Tấn Bang hoàn toàn không đáp lại, nét mặt không chút thay đổi, Phan Ny cũng thấy khó xử, tự mình tìm thang leo xuống.
“Em vừa lúc nhận được vai trong kịch bản do anh viết, cho nên nghĩ có lẽ ông trời ban cho chúng ta cơ hội thân thiết một lần nữa….”
“Làm tốt bổn phận diễn viên của cô là được rồi.” Mạnh Tấn Bang bĩu môi đáp, quyết định không hề khách sáo, đưa tay tiễn khách.
“Chúng tôi còn có việc, không rảnh để tiếp đãi cô, xin mời về dùm cho.” Anh đuổi khách không chút khách khí khiến mặt Phan Ny đang cười trở nên cứng đờ.
Đáng giận! Mạnh Tấn Bang mời cô đi như vậy thật quá mất mặt! Cô thiếu chút nữa nổi nóng, nhưng mà quan hệ với Mạnh Tấn Bang đã đủ bế tắc rồi, không thể trở mặt hơn nữa. Huống chi, mục đính chủ yếu cô tới hôm nay là cải thiện quan hệ, giờ mà cau có chửi bới, không chỉ không tiến triển, ngược lại chỉ khiến tuyết thượng gia sương*.
“A, em cũng có một cuộc hẹn khác rồi, không quấy rầy các vị nữa.” Thong dong đeo lại kính râm, Phan Ny cố nuốt xuống cục tức này, không cố ở lại nữa. Cô lăn lộn trải đời lâu như vậy đều nhờ vào tính cách mềm mỏng, biết tiến thoái. Trước mắt nếu không phải cô không thể đắc tội với anh, nhất định sẽ không nhẫn nhịn, dù sao quân tử báo thù, ba năm cũng chưa muộn.
Làm sao có thể tiếp tục dửng dưng, rộng lượng như cũ được, bạn gái cũ của người đàn ông mình yêu đột ngột xuất hiện, hào quang sáng chói lan tỏa ngàn dặm, nếu cô nói một chút cũng không để ý thì chắc chắn chỉ là gạt người. Dụ Hoằng Băng ngay từ đầu đã rất muốn hỏi. Nhưng cô chỉ sợ khiến cho Mạnh Tấn Bang thêm phần khó chịu, nên vẫn không mở miệng, thầm tự nhủ với bản thân mình hãy mau chóng quên đi chuyện không hay này. Cố gắng đừng bực mình gì cả!
Vì thế hai người trầm tĩnh cùng ra ngoài ăn tối, trong lòng mỗi người đều có tâm sự, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng, cứ như thế cho đến lúc trở về lại nhà. Bỏ lỡ thời cơ hỏi rõ mọi chuyện, giờ có muốn cũng không biết phải mở miệng thế nào, nếu anh ấy đã không muốn nói thì thôi đành quên đi vậy!
“Nếu không còn chuyện gì nói nữa, dù sao em ở đây cũng đã lâu, em về trước nhé.” Sau khi theo Mạnh Tấn Bang về đến nhà anh, tâm trạng Dụ Hoằng Băng ngổn ngang trăm mối, cô cũng không muốn ở lại lâu nữa. Mạnh Tân Bang vội vàng quàng tay ôm chặt lấy eo cô.
“Em đang giận anh sao?”
“Em?” Dụ Hoằng Băng kinh ngạc, chỉ chỉ vào mình.
“Em không có giận gì, sao anh lại nghĩ thế?”
“Lúc nãy ăn tối, anh thấy em cứ rầu rĩ không vui, hơn nữa vì sao em không hề hỏi anh bất kì điều gì về Phan Ny?” Vẻ mặt anh đầy lo lắng, lòng hoàn toàn để tâm tới cảm thụ của cô. Thật ra ban đầu quả thật anh rất bực bội, không muốn nói nhiều, sau đó lại phát hiện bầu không khí giữa hai người có phần gượng gạo, nên ngược lại anh càng không dám nói gì.
“Anh hung dữ với Phan Ny như vậy, vả lại cũng không chủ động kể trước, em nào dám hỏi…” Cô cố gắng lựa lời giải thích, nhưng trong lời nói vẫn mang đôi chút oán trách.
“Anh làm dữ với cô ta, chứ không có giận em mà.” Anh dở khóc dở cười, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha.
“Anh còn cho em không hỏi là bởi vì vẫn khó chịu với sự xuất hiện của Phan Ny.” Cô bị kéo xuống ngồi trên đùi anh, khoảng cách quá thân mật khiến đôi má cô ửng hồng.
“Anh muốn em hỏi thật sao?”
“Tất nhiên rồi, bất kì chuyện gì em đều có thể hỏi thẳng anh.” Đôi bàn tay to ráp của anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, anh nhìn cô đầy sủng ái.
“Em nhìn thử đi, vừa mới rồi chính vì em không nói, anh cũng không nói, lòng lại e ngại mình sẽ khiến đối phương khó chịu.”
“Không phải khó chịu gì! Chỉ là em cảm thấy…” Cô không biết phải diễn đạt ý tứ của mình thế nào.
“Phan Ny rất tốt, so ra thì em thua…”
Tuy cô không cho rằng diện mạo của mình có chỗ nào khó coi, nghiêm khắc mà nói cô thường được người khác khen là thanh tú, dễ nhìn, nhưng bạn gái trước đây của anh lại xuất sắc như thế, cô thật sự hoài nghi một người bình thường như mình sao lại có thể nắm bắt được trái tim anh? Phát hiện ra điều cô băn khoăn chính là cái việc cỏn con này, Mạnh Tấn Bang không nhịn được cười, vòng tay càng siết chặt cô hơn.
“Một góc cũng không so sánh được. Cô ta xinh đẹp cỡ nào thì mọi người điều biết. Nhưng đó thì là lớp nhan sắc bên ngoài, còn biết bao nhiêu người đẹp rực rỡ hơn cô ta gấp mấy lần. Điều quan trọng nhất ở đây là hiện tại anh chẳng còn chút lưu luyến nào đối với cô ta, có đẹp cách mấy cũng chỉ là vô dụng.” Anh ngầm ám chỉ sự phản bội của Phan Ny, đồng thời khẳng định để cô hiểu rõ quan điểm của anh, không cần ngờ vực vô căn chứ.
“Hiện tại trong mắt anh chỉ nhìn thấy một Dụ Hoằng Băng cả trong lẫn ngoài đều xinh đẹp.” Trong giới nghệ thuật này, có dạng mỹ nữ nào mà anh chưa từng gặp? Nhưng một người khiến anh rung động thật sự, chung sống cả đời thì vẻ ngoài không thể là nhân tố quyết định! Cô dịu dàng tốt bụng, quan tâm chăm sóc, tình cách bù trừ cho những thứ còn thiếu nơi anh. Huống hồ, nếu bàn về diện mạo, cô thật sự không hề xấu chút nào, chỉ là do cách trang điểm khiến cô nhìn giản dị, chỉ cần diện chút quần áo vào, khẳng định sẽ thanh tao diễm lệ, sáng lóa mắt. Trọng điểm chính là cô chỉ cần đẹp cho riêng anh, không thể để người khác có diễm phúc hưởng cái lợi này.
môi cánh hoa hồng nhạt khẽ nhếch lên cười ngượng ngập. Cô thẹn thùng cúi đầu hỏi: “Đây là lời đường mật dỗ dành em sao?”
“Không phải, đây là lời tâm huyết phát ra từ đáy lòng của anh.” Anh vuốt ve mặt cô, thành thật trả lời.
“Mỗi người khi bước vào mỗi độ tuổi nhất định, thứ mà mình theo đuổi chắc chắn sẽ không giống nhau, trước kia có thể bất tri bất giác xem diện mạo bên ngoài là thứ quan trọng, nhưng hiện tại càng tham lam hơn, yêu cầu điều kiện cũng cao hơn, người anh muốn theo đuổi chính là người có thể bao dung tất cả khuyết điểm của anh, cùng chia sẻ hỉ nộ ái ố, và bầu bạn đến già.” Làm bạn đến già? Cụm từ này khiến tim cô càng đập dồn dập. Tuy hai người mới kết giao không bao lâu, đề cập đến việc “tuổi già” e rằng còn quá sớm, nhưng anh không thể không nói, vì nó có thể thành công tiêu trừ đi nỗi bất an nghi ngờ người đàn ông của mình lăng nhăng trong lòng bạn gái anh.
“Vậy anh đang theo đuổi điều đó sao?” Cô cố ý hỏi, đôi con ngươi đen bóng nhìn thẳng vào anh dò xét.
“Cái này phải hỏi lại em nha.” Anh nhếch miệng, cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi cánh hoa thơm non mềm của cô.
“Ông già tính khí nóng nảy này…” Cô nhăn mặt cười, lườm lườm nhìn anh đánh giá, rồi nói ẩn ý diện mạo của anh lúc tuổi xế chiều, “…trong tương lai chắc không còn đẹp trai nữa nha!” “Cái gì?” Tưởng tượng của cô làm cho anh trố mắt trách yêu.
“Em nói ai là ông già tính khí nóng nảy hử?” Dụ Hoằng Bằng cảnh giác, đứng lên chạy trốn, vừa chạy vừa quay đầu trả lời: “Anh thử nói xem?”
“Anh nói? Anh nói em tiêu đời rồi!” Anh đứng dậy rượt theo, động tác giả bộ hung ác dọa nạt cô.
Cô cười lớn nắc nẻ, cố sức đông chạy tây trốn bởi Mạnh Tấn Bang vẫn bám theo sau, khéo léo luồn lách như chạch, khiến mỗi khi anh tưởng chừng đã bắt được cô thì lại để vuột mất. Cuối cùng cho đến khi cô sức lực cạn kiệt, tốc độ chậm lại, nhanh chóng bị anh tóm bắt ở góc phòng ngủ, thì cô chỉ đành ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
“Đầu hàng! Em đầu hàng!” Cô thở gấp cầu xin tha thứ, anh khiêng cô trên vai hệt như đang vác bình gas.
“Đến lúc bị bắt mới đầu hàng thì đã muộn rồi.” Anh dùng sức đẩy mạnh cô ngã ra giường, thân hình cường tráng nhanh chóng từ bên trên đè xuống áp chế cô. Hai người quấn lấy nhau thở hổn hển, bầu không khí tràn đầy ám muội, lần đầu tiên nằm trên giường người khác giới, Dụ Hoằng Bằng cảm thấy có chút không tự nhiên, cô dợm người dự tính lại định chạy trốn, nhưng mà sơ sót giống nhau thì tất nhiên Mạnh Tấn Bang không dễ dàng mắc phải lần nữa.
“Anh mau tránh ra đi.” Cô sẵng giọng.
Từ lúc chính thức qua lại đến giờ, hai người cùng lắm chỉ mới hôn nhau, hiện tại bên dưới lại là chiếc giường lớn, còn chưa có chuyện gì phát sinh thì cô đã đỏ mặt, tim đập dồn dập, cả người nóng lên.
“Đầu hàng rồi thì phải cắt đất bồi thường.” Anh nằm nghiêng bên trên che phủ lấy cô, ánh mắt dần mơ màng, giọng nói trở nên khàn đục, mang theo một vẻ gợi cảm chết người.
“Anh muốn mắt của em, cả tai, mũi, miệng…” Anh kể ra bộ phận nào, liền nhẹ nhàng để lại dấu hôn ở nơi ấy, khi xuống tận đến môi, anh ngấu nghiến nồng nhiệt chiếm hữu không rời, đầu lưỡi nóng cháy ướt át tham lam tiến vào trong khoang miệng ngập mùi đàn hương của cô, dây dưa ngượng ngùng quấn lấy cái lưỡi hồng nhạt của đối phương, từng bước từng bước hấp thu vị ngọt ngào của cô. Nụ hôn của anh so với ngày thường đặc biệt nóng bỏng mãnh liệt, khiến cho cô chật vật lắm mới đối ứng được, hô hấp dần khó khăn, cô bị bủa vây trong mùi vị đầy nam tính phát ra từ anh, trong cơn hoảng loạn, mất tự chủ phát ra tiếng rên rỉ uhm đầy thỏa mãn, ý loạn tình mê mặc cho anh quấy nhiễu đi lý trí của cô, cơ thể càng lúc càng mất tự chủ, cô thầm nghĩ mình như sắp bị anh hòa tan.
Lửa dục tình cháy lên dữ dội, máu nóng sôi trào, thiêu đốt thân thể bọn họ, anh hơi nhích ra một chút, trả lại chút không khí cho người phụ nữ bên dưới sắp ngất đi vì ngạt thở. Dụ Hoằng Băng chìm đắm trong sự mê hoặc của anh, đôi mắt cô mơ mơ màng màng, trái tim vì anh rung loạn lên từng nhịp. Đôi mắt anh lúc này ngang bướng tập trung vào mình cô, từng lớp da thịt trắng nõn ửng hồng giống như cây kem anh đào ướt át mê người, bụng dưới của anh căng lên cương cứng, đôi mắt anh cũng trở nên u tối.
“Dụ Hoằng Băng, anh muốn toàn bộ của em.” Anh hùng hồn tuyên cáo, lại một lần nữa anh bùng lên ngọn lửa thẳng thắn công kích phá vỡ đốt cháy lòng của cô, thân thể của cô. Anh dịu dàng hôn lên đôi môi cánh hoa non mềm, bàn tay nóng rực không an phận tham lam lần vào trong quần áo vuốt ve thân thể cô, nó như có ma pháp, làm dấy lên từng đám từng đám lửa, thức tỉnh tế bào giác quan bị anh đụng chạm.
Anh lần lượt cởi bỏ quần áo cả hai, rồi chăm chú ngắm nhìn thân thể quyến rũ thẹn thùng của cô, mái tóc dài rơi loạn phủ trên giường, da thịt trắng nõn nuột nà như tỏa ánh sáng lấp lánh. Dáng người cô cân đối, đôi chân dài gợi cảm mê người… Trong lòng anh càng yêu cô say đắm, ngay đến cả tay hay ngón chân anh nhìn đều thấy thích.
“Đừng nhìn người ta như vậy” Cô mềm mại lẩm bẩm, hai tay che lấp trước ngực, tính chụp lấy cái mền phủ lên thân thể mình, cô không mấy tự tin phơi bày tấm thân trần trụi mặt người đàn ông mình yêu.
“Em thật đẹp, khiến anh vừa động lòng lại vừa kích thích.” Anh kéo bàn tay cô đang che lấp trước ngực xuống, ngọt ngào khen tặng, đôi mắt đen bóng chăm chăm nhìn cô nồng nàn say đắm. Lời lẽ và ánh mắt của anh làm cho cô run rẩy, tim đập kịch liệt dữ dội như trống trận tựa hồ muốn rớt ra khỏi lồng ngực, cô không tự chủ sa vào mị lực đầy nam tính của anh.
Đêm thật tuyệt đẹp, đôi tình nhân quấn quít yêu nhau say đắm, thời khắc này trong lòng cả hai chỉ còn có đối phương, đôi mắt phát ra những tia lửa nóng bỏng đầy cuồng nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.