Cây Kem Của Anh Chàng Nóng Tính

Chương 7

Đào Nhạc Tư

05/07/2013

Sau khi hai người cho đi mà không đòi hỏi đối phương đền đáp lại, Mạnh Tấn Bang và Dụ Hoằng Băng vẫn ngọt ngào như trước, mối quan hệ giữa hai người lại tiến thêm một bước vững chắc hơn. Tình yêu là một thứ kết hợp lại từ đau thương, yêu mến, sủng ái, tôn trọng, nó khiến cho Mạnh Tấn Bang ngày càng coi trọng đặc biệt đến Dụ Hoằng Băng, cô bây giờ hệt như một nữ chủ nhân thực thụ của văn phòng công ty anh. Tự do phân phối thời gian công tác, gia tăng tần suất hai người ở chung, Mạnh Tấn Bang trước nay chưa từng có tri kỷ chăm sóc, nay từ ăn uống đến sinh hoạt thường ngày được ưu đãi triệt để, không chỉ có thế mà cả nhóm biên kịch cũng chịu nhiều ân huệ, mà vui vẻ nhất chính là Tiểu Khang, bởi vì bản thân Dụ Hoằng Băng chính là mẫu hình người phụ nữ hiền lành của gia đình, chia sẻ với cậu nhiều công việc tạp vụ, giúp cậu có thể chuyên tâm hoàn thành đồ họa những kịch bản được giao, thỏa mãn ước mộng phấn đấu của cậu.

Bầu không khí khẩn trương căng thẳng trong văn phòng trước nay giờ trở nên ấm áp vui vẻ. Tỉ lệ nổi nóng thường trực của Mạnh Tấn Bang ngày càng được giảm bớt, tiếng gầm gừ nhanh chóng thay thế bằng tiếng cười to sảng khoái. Cũng giống với những đôi yêu thương bình thường, hằng ngày tuy công việc có bận rộn đến đâu, bọn họ cũng vẫn hẹn hò, đi dạo phố, xem phim, dạo chơi cắm trại ăn uống ở ngoại thành, cùng tập thể dục, nói chuyện phiếm chia sẻ tâm tình… Chỉ cần chuyện nào hai người có thể cùng làm thì tất nhiên mỗi người sẽ không một mình hưởng thụ, hai người bầu bạn vui vẻ ngày qua ngày. Cô hạnh phúc cũng không quên đứa em Bảo Đế vẫn ở chung với mình, bằng không chỉ sợ con bé sẽ oán giận vì chị gái có người yêu liền bỏ mặc em út.

“Bảo Đế, chị có nấu cà ri gà, cơm trưa em hâm nóng lên là có thể ăn được.” Chín giờ sáng ngày nghỉ, Dụ Hoằng Băng đã trang điểm thay đồ xong, chuẩn bị ra cửa thì Dụ Bảo Đế mới vừa rời giường, vừa lúc cô dặn với lại cho em gái.

“Chị ra ngoài với anh Mạnh sao?” Dụ Bảo Dế xoa xoa đôi mắt còn ngái ngủ, cố gắng mở to nhìn chị gái ăn mặc cực kì thanh tú, trên người diện thêm vài món trang sức thanh nhã, càng tăng thêm vẻ kiều mỵ, mái tóc dài được túm cao cột thành đuôi ngựa, bên ngoài khoác một chiếc áo màu xám nhạt cộng thêm chiếc quần bò vừa vặn, kết hợp với đôi giày bó đơn giản, thần thái hồng hào, nét mặt tỏa sáng.

“Chị ăn mặc xinh đẹp như vậy muốn đi đâu thế?”

“Vở kịch thần tượng Tấn Bang viết hôm nay bắt đầu chụp ảnh, anh ấy muốn đến kịch trường chào hỏi tổ phụ trách và diễn viên nên gọi chị đi cùng anh ấy, thuận tiện để chị được mở rộng tầm mắt.” Tình yêu khiến nụ cười của cô càng ngọt ngào, tăng thêm phần nữ tính.

“Oa, vậy là chị có thể gặp gỡ với nhiều siêu sao hả?” Mắt Dụ Bảo Đế sáng lên rạng rỡ, tò mò vô cùng.

“Chị biết có những người nào không?” Dụ Hoằng Băng kể ra mấy diễn viên tham dự mà cô biết. “…còn có Phan Ny.”

Nụ cười của Dụ Bảo Đế cứng đờ khi nghe Dụ Hoăng Băng đề cập đến gái cũ của Mạnh Tấn Bang, cô giật mình lo lắng cho chị.

“Có gì khó xử không chị? Chị không để ý chuyện đó sao?”

“Không sao đâu! Đã là chuyện mấy năm trước rồi, hơn nữa Tấn Bang căn bản không lui tới quan hệ với cô ta.” Cô dửng dưng cười, thái độ rộng rãi. Theo như hiểu biết của cô với Mạnh Tấn Bang, anh yêu ghét rõ ràng, không thể chấp nhận hư tình giả ý lẫn lộn, một khi bị anh hoàn toàn chán ghét, thì không thể nào ở chung được, cho nên cô không lo lắng đồng thời rất tin tưởng anh.

“Vậy thì tốt rồi” Dụ Bảo Dế nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại thấy cực kì hứng thú yêu cầu.

“Chị ba, nếu chị trùng hợp gặp được thần tượng trong lòng em, nhất định phải giúp em xin chữ ký nha!”

“Chị sẽ tận lực.”

Dụ Hoằng Băng mang theo tâm tình vui vẻ ra cửa họp mặt với Mạnh Tấn Bang, nhưng cô không hề ngờ tới chuyến đi này lại khiến cô lâm vào tình cảnh rắc rối trước giờ chưa từng có….

Thời gian ấn định chụp ảnh là lúc mà cả đoàn kịch tề tụ đông đủ nhất, hơn nữa cả những cảnh đầu trước khi bấm máy cũng phải có mặt, căn cứ theo truyền thống quen thuộc, phần lớn bọn họ đều phải tham dự buổi lễ cúng bái, cầu nguyện thần linh bốn phương, phù hộ đoàn từ giờ phút này quay chụp được thuận lợi, tác phẩm nhiều người xem yêu thích. Nhân viên đoàn kịch từ lớn đến nhỏ có hơn mười người, dưới sự hướng dẫn của nhà sản xuất và đạo diễn, mọi người thắp hương tế bái, kịch trường náo nhiệt lên hẳn. Sau khi nghi thức kết thúc, buổi diễn chụp đầu tiên chính thức bắt đầu, nhân viên cũng bắt tay vào chuyên trách chức vụ của mình, vô cùng khẩn trương bận rộn.

Một căn lều nhỏ được dựng tạm thời để làm nơi nghỉ ngơi, một số diễn viên đang quây quần bên trong trang điểm và nói chuyện phiếm, trong khi những người khác im lặng lẩm nhẩm kịch bản, nghiền ngẫm vai của mình.

“A, người phụ nữ đi theo biên kịch Mạnh là ai vậy nhỉ?” Một nữ diễn viên quần chúng B chú ý các nhân vật trọng yếu đang đứng quanh đạo diễn, rồi mở miệng lên tiếng hỏi trước.

“Đại khái có lẽ là trợ lý hoặc một biên kịch mới ra nghề gì đó chăng.” Một diễn viên khác nhìn nhìn rồi đoán theo trực giác. Mấy cái bàn dài xếp thành hàng vòng quanh cửa, cho dù là cách sắp xếp có khác đi chăng nữa, thì cũng phân từng khu vực nhất định, mà người được xếp gần ngay chỗ các diễn viên để đạo cụ hóa trang và y phục lúc này chính là Phan Ny. Cô ta nghe mọi người bàn luận như vậy cũng không nén tò mò ngoái đầu lại nhìn thử, chứng kiến trước mắt chính là Dụ Hoằng Băng, người đã giáp mặt một lần, ngực cô ta khẽ nhói lên, mắt chợt xẹt qua một tia sáng kì quái.

Mạnh Tấn Bang có thể dẫn cô ta tới kịch trường tham quan như vậy thì cảm tình của bọn họ chắc chắn phải là tốt lắm!

“Không phải, đó là bạn gái của biên kịch Mạnh!” Bình thường Phan Ny không bao giờ nói chuyện với dạng diễn viên quần chúng nhỏ nhoi, lần này lại đột ngột xen vào lên tiếng.

“Làm sao cô biết?” Câu nói của cô ta lật đổ hết suy đoán của mọi người, một người vội vàng hỏi lại.

“Vì tôi với bọn họ rất quen thuộc.” Phan Ny một mặt vừa trang điểm vừa đáp, mặt khác giọng điệu có phần hờ hững như không có gì, thực chất là muốn nương vào sự quen biết của mình với Mạnh Tấn Bang để nâng cao thêm địa vị.

“Thì ra là thế.” Mọi người gật gật đầu, một bên bởi vì Phan Ny nói quen biết Mạnh Tấn Bang nên họ không dám nói gì nữa, bên khác là vì mối quan hệ giữa cô ta với nhà đại biên kịch này mà trong lòng thoáng có chút hâm mộ lẫn ghen tị.

Chỉ một lúc sau, Phan Ny phát hiện Dụ Hoằng Băng đang đứng chỉ một mình, cô ta nghĩ nghĩ gì đó trong bụng, rồi vội vàng thu thập lại đồ đạc của mình, đồng thời cũng như muốn chứng minh cho người khác thấy lời mình nói không phải là giả dối, liền thong dong đứng dậy, nhắm hướng Dụ Hoằng Băng mà đi đến.

“Biên kịch Mạnh, anh có tiện đi lên xe nói chuyện chút không?” Thì ra là nhà sản xuất, Triệu Ca, nãy giờ đứng phía sau cùng đạo diễn theo dõi tiến độ công tác, đột nhiên vỗ vai Tấn Bang, mở miệng hỏi.

“……” Mạnh Tấn Bang chần chừ nhìn về phía bạn gái, để cô đứng đây một mình có phần sẽ không được tự nhiên nhưng nếu mang cô đi theo bên người lên xe bàn chuyện công thì chỉ sợ cô có phần nhàm chán.

“Lúc trước tôi có nói qua mấy ý tưởng mới với anh, chúng ta cần bàn bạc một chút, xem liệu có nên tiếp tục hợp tác hay không?” Triệu Ca giải thích rõ ràng hơn mục đích của mình, lần này hợp tác rất thuận lợi, cho nên anh nghĩ cung cấp thêm một số ý tưởng cho Mạnh Tấn Bang, để cho Tấn Bang có thể giúp anh phác họa thành một dự án hoàn hảo.

“Anh đi đi, không cần lo lắng cho em, em ở đây nhìn bọn họ chụp hình rất thú vị, em tự biết lo cho mình mà.” Dụ Hoằng Băng nhìn ánh mắt của anh đã đoán biết được ý tứ, mỉm cười dịu dàng, bảo anh hãy an tâm.

“Vậy được rồi, có chuyện gì thì gọi cho anh liền nhé.” Mạnh Tấn Bang tuy rằng nói như vậy, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chút lo ngại.



“Chúng tôi chỉ đi đến cái xe ở đằng kia thôi.” Triệu Ca nhìn ra được Hoằng Băng rất quan trọng với Mạnh Tấn Bang, liền đặc biệt nói cho cô biết nơi hai người đi tới.

“Tôi đã biết.” Dụ Hoằng Băng cười rạng rỡ, vuốt vuốt cằm, đẩy đẩy Mạnh Tấn Bang, “Các anh đi nhanh đi, thật không cần quan tâm đến em đâu.”

Hai người đàn ông lập tức đi đến chiếc xe màu đen ở xa xa, Dụ Hoằng Băng ngóng theo bóng bọn họ dần rời xa mới thu lại tầm mắt, quay lại tiếp tục theo dõi màn hình nhỏ trước mặt đạo diễn, không để ý có người đang đi tới chỗ cô.

“Hi! Đã lâu không gặp!” Vai Dụ Hoằng Băng bị người nào đó đụng nhẹ theo sau tiếng chào hỏi thân mật, nhiệt tình, cô xoay người nhìn thử, không nghĩ tới lại là Phan Ny.

“Hi, Phan Ny.” Tuy rằng kinh ngạc và ngoài ý muốn khi Phan Ny chủ động tới chào hỏi với mình, nhưng Dụ Hoằng Băng vẫn lịch sự nhếch miệng mỉm cười đáp lại.

“Đây là lần đầu cô tới tham quan kịch trường sao?” Phan Ny suy đoán từ vẻ mặt tò mò của cô cho là cô chưa từng nhìn qua.

“A, phải phải, là lần đầu.” Trí nhớ lại gợi cho cô hình ảnh Mạnh Tấn Bang giận dữ đuổi Phan Ny về, giờ gặp lại cô ấy, cô có phần ngượng ngùng xấu hổ.

“Tôi dẫn cô đi nhìn xung quanh một lượt nhé.” Phan Ny nhiệt tâm đề nghị, dường như cư xử với cô như là chị em tốt lâu ngày.

“Thế… có được không?” Dụ Hoằng Băng do dự, nghĩ thầm Phan Ny rộng lượng như thế, có lẽ cô cũng không nên đối với quan hệ đã qua giữa bọn họ mà so đo tính toán nữa. Phan Ny buông lỏng tay hỏi lại, “Có gì không được sao?”

“Cô không cần chụp hình sao?” Chần chờ hỏi lại, Dụ Hoằng Băng lo lắng ảnh hưởng đến công việc của người ta.

“Cô không cần lo lắng, tới phiên tôi thì ắt có người tới gọi.” Phan Ny khẽ cười hiền lành, nắm lấy tay cô, dáng vẻ vô cùng thân mật. Dụ Hoằng Băng tuy rằng không quen tiếp xúc gần với người lạ như thế, nhưng cũng ngại ngùng phản đối, đành bị động để cô ta kéo đi, người không biết nhìn vào còn tưởng hai người hẳn phải là chị em tốt.

Trong suốt thời gian sau đó, Dụ Hoằng Băng dưới sự giới thiệu của Phan Ny lần lượt quen biết nhiều người, xin được chữ kí cho em gái, mọi người bởi vì thấy cô cùng đi với Mạnh Tấn Bang nên đều vui vẻ thân thiện với cô, cho đến khi mấy màn đầu tiên đã hoàn tất, diễn viên thay ra nghỉ ngơi, tới lượt Phan Ny phải lên sàn, Dụ Hoằng Băng mới trở lại phía sau đạo diễn quan sát tiếp.

Mạnh Tấn Bang sau khi bàn xong chuyện công, tươi cười trở lại bên cạnh bạn gái, dịu dàng ôm chặt lấy thắt lưng cô.

“Bàn xong rồi sao?” Dụ Hoằng Băng dịu dàng cười, nghiêng đầu nhìn anh.

“Uhm, sau khi trở về sẽ bắt tay vào viết kịch bản mới.” Mạnh Tấn Bang liếc mắt đắc ý, ẩn dụ là anh mới tiếp nhận được một case mới.

“Thật lợi hại nha, nhanh như vậy đã có vụ làm ăn mới đến cửa rồi.” Cô vui vẻ tán thưởng anh.

Khi biết anh là biên kịch thì đã cho rằng anh rất tài hoa, hôm nay đến đây, thấy mọi người quay chụp tác phẩm của anh, cảm nhận được bọn họ lễ độ kính trọng anh, cô càng nhận thức rõ người đàn ông mình yêu xuất sắc đến cỡ nào, vì sự may mắn của mình mà có chút kiêu ngạo. Tâm tình của anh rất tốt, liền trêu ghẹo cô, “Anh muốn kiếm thêm vài người vợ nữa về quản lý nha.”

“Ha ha… Vậy thì anh còn phải cố gắng chiến đấu thêm một chút nữa.” Cô cố ý giả vờ chọc lại.

“Tuân lệnh.” Anh quàng vai cô, tươi cười phóng khoáng, rồi quan tâm hỏi, “Nãy giờ em ở đây làm được những gì?”

“Vừa rồi Phan Ny dẫn em đi xem một vòng.” Cô thẳng thắn kể lại, sắc mặt Mạnh Tấn Bang lập tức thay đổi.

“Ít chung đụng với cô ta đi.” Anh nhíu mày, giọng nói có phần cứng rắn.

Không phải anh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, trước kia với Phan Ny đều là nước sông không phạm nước giếng, hiện tại cũng không nên có quan hệ qua lại… Tóm lại, anh cảm thấy Phan Ny đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của anh, chắc chắn không phải là chuyện tốt gì!

“Thật ra con người của cô ấy cũng không phải tệ lắm!” Nghe thấy anh miêu tả Phan Ny hệt như đại họa, Dụ Hoằng Băng ngại ngần lên tiếng bênh vực.

Anh hừ lạnh, “Đó là bởi vì em quá đơn thuần.”

“Ai đã lấy dây chuyền kim cương của tôi?” Bỗng một tiếng thét chói tai kinh hoàng đầy phẫn nộ truyền ra từ lều chuyên dụng hóa trang, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người, đồng thời cũng khiến tiến độ quay ngưng trệ. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía căn lều kia, nữ diễn viên Tống Mẫn đang thở hổn hển hùng hổ khởi binh vấn tội. “Vừa rồi ai mới tới chỗ của tôi?”

Nhóm diễn viên bên trong lều đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng, bởi vì tất cả bọn họ đều ở trong lều, e dè nếu lên tiếng thì sẽ bị cho là người đã tiếp cận, huống hồ căn lều đó người ra vào tấp nập, làm sao có thể khẳng định là ai!

“Sao thế? Đã phát sinh chuyện gì?” Đạo diễn và nhà sản xuất đều tiến đến hỏi thăm, cả Mạnh Tấn Bang, Dụ Hoằng Băng và mấy người trong đoàn cũng dần dần tụ lại xung quanh khu vực đó.

“Đạo diễn, Triệu Ca, lúc nãy hóa trang xong tôi rõ ràng cất dây chuyền của mình trong hộp trang điểm, sau một hồi giờ đã không thấy bóng dáng nó đâu! Đó là dây chuyền Tiffany, giá trị hơn mười vạn, các người nhất định phải làm chủ giúp tôi chuyện này!” Tống Mẫn lo lắng khiếu nại, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Vật quý giá như vậy sao lại vứt lung tung thế hả?” Triệu Ca trách cứ, oán giận cô ta quá sơ ý, để xảy ra tình huống xấu như thế này.

“Lúc nãy phải vội vã lên diễn nên đã quên cất kĩ, nhưng mà tôi rõ ràng có cất vào hộp trang điểm của mình rồi.” Tống Mẫn giải thích, cho dù để bừa nhưng người khác cũng không thể tùy tiện lấy đi. Đạo diễn nhìn quanh một người một lượt, ông cảm thấy thật nhức đầu, “Hiện tại kịch trường nhiều người như vậy, phải điều tra như thế nào đây!”



Xem ra về sau phải ra quy định cấm mọi người mang những vật phẩm quý giá vào trường quay, nếu không phải tự gánh lấy hậu quả.

“Nhất định là mấy người ở lại lều đã lấy.” Tống Mẫn khăng khăng một mực.

“Chúng tôi đều tụ lại ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, không ai tiếp cận khu vực bên này cả, chúng tôi có thể làm chứng lẫn nhau nha.” Nữ diễn viên quần chúng B vội vàng lên tiếng, lời cô vừa nói ra, mấy diễn viên khác sợ dây vào phiền phức cũng liền phụ họa vào, khiến cô ta càng can đảm hơn tiếp tục nói, chỉ đích danh một người,

“Khu trang điểm bên này chỉ có cô, Phan Ny, và….”

Nghe vậy, Tống Mẫn lập tức nhìn về phía Phan Ny cách đó không xa, bởi vì những người khác và cô cùng diễn một cảnh, cho nên trong khu vực này lúc đó chỉ còn mỗi Phan Ny ngồi. Phan Ny bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Tống Mẫn, sợ bị vu khống, nhanh chóng phản bác.

“A, nhìn tôi làm gì? Tôi cũng không hề đụng vào đồ của cô! Bằng không thì soát người đi, toàn người tôi từ trên xuống dưới và cả xách tay cũng để cho cô kiểm tra, tội danh ăn cắp này lớn như vậy, không ai đảm đương nổi nha!”

“Vì chứng minh trong sạch của mình, tôi cũng đưa cô xét…”

“Tôi cũng đồng ý…” Mọi người đều đồng thanh, chỉ sợ dính vào tội danh ăn cắp.

“Được, vậy tốt lắm, mọi người tập hợp hết lại, để cho Tống Mẫn xét qua một lượt.” Triệu Ca lớn tiếng ra lệnh, đứng ra chủ trì công đạo, nếu không chuyện này hẳn sẽ còn ầm ĩ dài dài, cảnh quay không thể nào tiếp tục được.

“Tống Mẫn, nếu cô kiếm không ra, vậy không thể nói gì nữa, chỉ có thể tự coi như cô xui xẻo, dù sao cô vứt đồ đạc của mình lung tung cũng có phần sai sót.”

“Được.” Tống Mẫn đồng ý, cô thấy mọi người có thể phối hợp đến bước kiểm tra thế này, thì đã là hết lòng giúp đỡ mình rồi. Phan Ny và nhóm diễn viên lưu lại trong lều đều được soát qua trước tiên, nhưng tất cả đều bình an qua cửa. Mạnh Tấn Bang cảm thấy làm thế này thật sự rất mù quáng, không lẽ cả những người không làm gì sai, cũng không ngồi vào khu vực đó cũng bị xét? Nhưng mọi người đều phối hợp. Bọn họ nếu muốn tránh khỏi hiềm nghi thì cũng không thể ngoại lệ.

“Chúng tôi còn muốn đi trước, cô đến kiểm tra qua cho chúng tôi đi!” Anh không muốn tiếp tục ở đây phí thời gian, vì thế mở miệng thúc giục.

“Biên kịch Mạnh, xin đắc tội.” Tống Mẫn tôn kính anh vài phần, hỏi thăm qua vài câu trước khi động thủ. Tống Mẫn sau khi kiểm tra qua Mạnh Tấn Bang, hiển nhiên đến phiên Dụ Hoằng Băng bên cạnh anh, đầu tiên kiểm tra túi xách tay thấy không có gì khác thường, sau đó chuyển qua soát người cô, nhưng khi kiểm đến túi áo khoác thì đụng phải một vật cứng khác thường, mang vật này ra xem kĩ lại, nằm trên lòng bàn tay đúng là sợi dây chuyền đánh mất kia. Tống Mẫn và Dụ Hoằng Băng kinh ngạc khi nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương, tiếp đó giật mình đưa mắt nhìn đối phương. Trong túi của cô tại sao lại có thứ này? Dụ Hoằng Băng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, thứ duy nhất cô lập tức nhận thức được là ánh mắt xem thường khinh ghét của mọi người, tất cả đều mang vẻ mặt “bắt được rồi”, ngay cả Mạnh Tấn Bang cũng thảng thốt, nhất thời trong khoảng khắc đó, cô luống cuống ngây người.

“Đây là dây chuyền của tôi.” Tống Mẫn khẳng định.

“Vì sao nó lại ở trong túi của cô?”

“Tôi không biết, tôi không có lấy!” Sắc mặt Dụ Hoằng Băng tái nhợt, trán nhăn nhó lại thành từng nếp. “Nếu cô không lấy thì không lẽ nó có chân tự chạy vào sao?” Đối mặt với kẻ trộm, Tống Mẫn không chút khách khí, mọi người bắt đầu thì thầm với nhau, xì xào bàn tán.

“Thật sự không phải tôi lấy!” Một luồng khí nóng truyền từ dưới bàn chân lên đến ót, trong nháy mắt tim đập dồn dập cả trăm nhịp, Dụ Hoằng Băng kích động phủ nhận, nhưng chứng cớ trước mắt vô cùng xác thực, hốc mắt cô đỏ hoe, không còn đường chối cãi, cô vội chuyển hướng về phía Mạnh Tấn Bang giải thích, cầu xin giúp đỡ, “Tấn Bang, mong anh tin tưởng em, thật sự em không có lấy, căn bản em không hề biết nó ở trong túi mình, bằng không em đâu có ngu ngốc để cô ấy soát người chứ, đúng không?”

Mạnh Tấn Bang nhíu mày, kéo Dụ Hoằng Băng ra đứng sau mình, quyết tâm cùng cô đối mặt qua trận phong ba này. “Chuyện này cô muốn xử lý thế nào?” Anh thản nhiên hỏi Tống Mẫn.

“Tội ăn cắp hẳn là nên báo cho cảnh sát?” Tống Mẫn theo trực giác đáp lời, chỉ có điều cô ta là người do Tấn Bang mang tới, trong lòng không khỏi có chút do dự.

“Nhất định phải làm to việc này sao? Cái này coi như tôi mua lại của cô, tôi sẽ bồi thường và xin lỗi được chứ?” Tình huống hiện tại bất lợi cho Dụ Hoằng Bang, Mạnh Tấn Bang thầm nghĩ cần thu xếp ổn thỏa, hi vọng không truyền ra ngoài, tổn hại danh dự của cô. “Tấn Bang…” Nghe thấy việc bồi thường và xin lỗi, Dụ Hoằng Băng vội lay lay tay anh. Không phải cô trộm, anh không thể nào đền bù và nhận lỗi được! Mạnh Tấn Bang đưa mắt nhìn cô ra hiệu, bảo cô yên tâm giao anh xử lý.

“Chuyện này…” Tống Mẫn chần chừ, giọng điệu đàm phán của anh vang vang mạnh mẽ, thái độ cứng cỏi, rõ ràng cô là người bị hại, nhưng lại có phần yếu thế nhún nhường.

“Aiz, coi như hết chuyện đi Tống Mẫn.” Triệu Ca lên tiếng ra mặt, thấp giọng khuyên can, “Làm người phải có lòng khoan dung độ lượng, dù sao dây chuyền cũng đã tìm được rồi, cô cũng không bị tổn thất gì mà! Giờ nể mặt biên kịch Mạnh một lần, không cần thiết phải so đo, đối với cô nhất định chỉ có lợi không hại.” Tống Mẫn nghe xong ngẫm nghĩ cũng thấy có lý, cơn giận cũng nguôi bớt vài phần. Triệu Ca nói hoàn toàn đúng, thân là diễn viên, đắc tội với biên kịch nổi danh kim bài không tốt đẹp gì.

“Biên kịch Mạnh, việc này coi như cho qua, dù sao tôi cũng không có tổn thất, nên cũng không cần bồi thường.” Cô độ lượng mỉm cười, ra vẻ không truy cứu nữa, bây giờ đối mặt với Mạnh Tấn Bang cô vẫn kính cẩn tôn trọng như cũ, nhưng ánh mắt nhìn Dụ Hoằng Băng vẫn thoáng mơ hồ có chút xem thường.

“Cám ơn, lần này coi như tôi nợ cô một ân tình.” Mạnh Tấn Bang vuốt cằm, thầm thở nhẹ. Chuyện đã được giải quyết, mọi người cũng tự động giải tác, công tác quay chụp ngưng trệ nãy giờ cũng trở lại mạch hoạt động cũ, Mạnh Tấn Bang dẫn theo Dụ Hoằng Băng rời đi, dọc theo đường về, nước mắt cô vẫn rơi như mưa. Cô rốt cuộc vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì? Không hiểu vô duyên vô cớ vì sao mình lại trở thành tên trộm? Trong lòng đã buồn bực, nước mắt của cô lại càng khiến Mạnh Tân Bang thêm phiền muộn, anh dịu dàng cầm tay cô an ủi, “Đừng khóc, đã không có việc gì!”

“Thật xin lỗi, khiến cho anh mất mặt như vậy!” Cô áy náy tự trách, tuy rằng mình không có làm sai, nhưng chuyện anh mất mặt vì cô là sự thật.

“Nếu như thứ đồ kia không phải do em lấy, thì em hoàn toàn không có sai, sao lại phải xin lỗi anh?” Giọng cô ngập ngừng nghẹn ngào, ủy khuất khiến anh đau lòng.

“Anh tin em sao?” Cô giật mình hỏi.

“Em là người phụ nữ của anh, không lẽ anh còn không hiểu em sao? Không tin em thì tin ai bây giờ?” Anh cười nhẹ nhàng mong cô yên tâm. Nếu như cô là loại người tay chân ngứa ngáy, làm việc dơ bẩn, thì lúc trước khi anh giao chìa khóa nhà cho cô thì đã sớm phát sinh nhiều vấn đề rồi! Bao nhiêu thứ quý giá hơn cô còn không lấy, làm sao có thể trộm cái sợi dây chuyền kim cương kia?

Nghe lời tín nhiệm của anh, Dụ Hoằng Băng ngậm đắng nuốt cay ủy khuất, nước mắt không kềm được lại trào ra như đê vỡ. Nhưng mà sự tin tưởng của anh đều do anh hết lòng yêu cô, trên thực tế, cô hoàn toàn không thể chứng minh được mình trong sạch, mỗi người ở đây đều xem cô là trộm, ai cũng cho rặng bạn gái Mạnh Tấn Bang là một kẻ trộm thuận thủ khiên dương*.

Về sau nếu gặp phải những người có mặt hôm nay, cô làm sao có thể ngẩng cao đầu được chứ? Nhớ lại cảnh khó xử, lúng túng của mính trước mặt anh, cô càng cảm thấy xấu hổ, thầm nghĩ tạm thời mình sẽ không ra ngoài, không muốn gặp bất kì ai nữa! Đúng vậy, việc ngoài ý muốn này thoạt nhìn tuy đã kết thúc, nhưng nó mãi ghi lại một dấu ấn trong lòng cô, khiến cô khó mà bình tĩnh lại, khó có thể buông bỏ hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cây Kem Của Anh Chàng Nóng Tính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook