Cha Mẹ Giàu Có Đã Tìm Thấy Tôi
Chương 48:
Tây Tích
11/11/2024
Trương Cáp Lợi là “danh nhân xã giao”, mọi người tự nhiên đều biết, còn người bên cạnh... thật đẹp trai!
Một chân Tô Nạo chạm đất, dừng ván trượt lại, mỉm cười hỏi:
“Thế nào, kỹ thuật của mình đủ làm huấn luyện viên cho cậu chưa?”
Lục Vãn: “Rất được, nhưng mình sợ không học được.”
Tô Nạo: “Không sao đâu, chúng ta vui vẻ trượt ván, vui vẻ đến bệnh viện.”
Lục Vãn: “…”
Là thế sao?
“Đùa thôi, cậu yên tâm, mình sẽ bảo vệ cậu, cậu chưa chơi trượt ván bao giờ, cũng chưa có trang bị, hôm nay tạm thời dùng ván của mình đi.”
Tô Nạo mỉm cười nói.
Lục Vãn: “Thế còn cậu thì sao?”
Tô Nạo: “Mình sẽ dạy cậu, mình đoán cậu có năng khiếu, trước tiên cậu thử đứng trên ván, có thể bám vào mình để giữ thăng bằng.”
Các thành viên câu lạc bộ trượt ván đều há hốc miệng.
Chiếc ván dài của Tô Nạo là cô ta đặt riêng, bình thường không cho ai mượn!
Hôm nay là chuyện gì vậy?
Lục Vãn vừa đứng lên ván trượt, phía trước đột nhiên náo nhiệt.
“A a a, là anh ấy!”
“Khương Bác Dương thật sự tuyệt vời!”
“Gia thế tốt, đẹp trai lại còn ngầu!”
Lục Vãn bị mấy lời của các cô gái làm giật mình, đồng thời có linh cảm không lành.
Quả nhiên, cô ngẩng đầu lên liền thấy Khương Bác Dương.
Tiểu thuyết được tái hiện hoàn hảo, mỗi lần xuất hiện đều mang theo lời tường thuật của các cô gái.
Anh ta đến rồi, anh ta đến với biểu đồ hình quạt của mình.
Khương Bác Dương đội băng đô trắng, mặc đồ thể thao đen, tay cầm ván trượt, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trông vẫn rất phong độ.
Anh ta có khả năng vận động tốt, thử qua mọi thứ, bao gồm cả trượt ván.
Nhưng tính cách của Khương Bác Dương lạnh lùng, ghét hoạt động tập thể, nên anh ta không gia nhập câu lạc bộ trượt ván mà tự chơi.
Khu vực tốt nhất trong trường để chơi trượt ván là khoảng sân này, Khương Bác Dương thỉnh thoảng cũng đến, nhưng thường là vào lúc không có người, lần này lại đến, Tô Nạo có chút bất ngờ.
Cô ta cười chào hỏi:
“Chào bạn.”
Ở trường, Khương Bác Dương hầu như không nói chuyện với các cô gái, Tô Nạo được xem là có thể nói chuyện với anh ta.
“Ừ.”
Khương Bác Dương lạnh lùng đáp một tiếng, ánh mắt lướt qua người đứng trên ván trượt là Lục Vãn mà không dừng lại.
Anh ta đặt ván trượt xuống, bắt đầu chuẩn bị.
Tô Nạo quay đầu nói:
“Lục Vãn, chúng ta thử lại lần nữa nhé?”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Khương Bác Dương lập tức quay đầu lại.
Anh ta nhìn chằm chằm vào người trên ván trượt.
Sáng nay khi ra khỏi nhà, mẹ đã dặn dò anh ta một lần nữa là “Phải chăm sóc cho Lục Vãn, cô ấy là cháu gái của Lục Tân Dã, thân phận không tầm thường”.
Khương Bác Dương thấy rất phiền, cô ta là cái thá gì, sao phải chăm sóc?
Một chân Tô Nạo chạm đất, dừng ván trượt lại, mỉm cười hỏi:
“Thế nào, kỹ thuật của mình đủ làm huấn luyện viên cho cậu chưa?”
Lục Vãn: “Rất được, nhưng mình sợ không học được.”
Tô Nạo: “Không sao đâu, chúng ta vui vẻ trượt ván, vui vẻ đến bệnh viện.”
Lục Vãn: “…”
Là thế sao?
“Đùa thôi, cậu yên tâm, mình sẽ bảo vệ cậu, cậu chưa chơi trượt ván bao giờ, cũng chưa có trang bị, hôm nay tạm thời dùng ván của mình đi.”
Tô Nạo mỉm cười nói.
Lục Vãn: “Thế còn cậu thì sao?”
Tô Nạo: “Mình sẽ dạy cậu, mình đoán cậu có năng khiếu, trước tiên cậu thử đứng trên ván, có thể bám vào mình để giữ thăng bằng.”
Các thành viên câu lạc bộ trượt ván đều há hốc miệng.
Chiếc ván dài của Tô Nạo là cô ta đặt riêng, bình thường không cho ai mượn!
Hôm nay là chuyện gì vậy?
Lục Vãn vừa đứng lên ván trượt, phía trước đột nhiên náo nhiệt.
“A a a, là anh ấy!”
“Khương Bác Dương thật sự tuyệt vời!”
“Gia thế tốt, đẹp trai lại còn ngầu!”
Lục Vãn bị mấy lời của các cô gái làm giật mình, đồng thời có linh cảm không lành.
Quả nhiên, cô ngẩng đầu lên liền thấy Khương Bác Dương.
Tiểu thuyết được tái hiện hoàn hảo, mỗi lần xuất hiện đều mang theo lời tường thuật của các cô gái.
Anh ta đến rồi, anh ta đến với biểu đồ hình quạt của mình.
Khương Bác Dương đội băng đô trắng, mặc đồ thể thao đen, tay cầm ván trượt, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trông vẫn rất phong độ.
Anh ta có khả năng vận động tốt, thử qua mọi thứ, bao gồm cả trượt ván.
Nhưng tính cách của Khương Bác Dương lạnh lùng, ghét hoạt động tập thể, nên anh ta không gia nhập câu lạc bộ trượt ván mà tự chơi.
Khu vực tốt nhất trong trường để chơi trượt ván là khoảng sân này, Khương Bác Dương thỉnh thoảng cũng đến, nhưng thường là vào lúc không có người, lần này lại đến, Tô Nạo có chút bất ngờ.
Cô ta cười chào hỏi:
“Chào bạn.”
Ở trường, Khương Bác Dương hầu như không nói chuyện với các cô gái, Tô Nạo được xem là có thể nói chuyện với anh ta.
“Ừ.”
Khương Bác Dương lạnh lùng đáp một tiếng, ánh mắt lướt qua người đứng trên ván trượt là Lục Vãn mà không dừng lại.
Anh ta đặt ván trượt xuống, bắt đầu chuẩn bị.
Tô Nạo quay đầu nói:
“Lục Vãn, chúng ta thử lại lần nữa nhé?”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Khương Bác Dương lập tức quay đầu lại.
Anh ta nhìn chằm chằm vào người trên ván trượt.
Sáng nay khi ra khỏi nhà, mẹ đã dặn dò anh ta một lần nữa là “Phải chăm sóc cho Lục Vãn, cô ấy là cháu gái của Lục Tân Dã, thân phận không tầm thường”.
Khương Bác Dương thấy rất phiền, cô ta là cái thá gì, sao phải chăm sóc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.