Cha Mẹ Giàu Có Đã Tìm Thấy Tôi
Chương 49:
Tây Tích
11/11/2024
Anh ta ghét người mẹ không xuất hiện thường xuyên nhưng lại luôn ra lệnh cho mình, kèm theo đó là ghét luôn cả “Lục Vãn”.
Khương Bác Dương nhìn Lục Vãn với ánh mắt không thiện cảm.
Cô gái này biết mình thường đến đây chơi ván dài nên cố tình đến đây đợi mình sao?
Lục Vãn cũng có tài đấy, còn có thể khiến Tô Nạo dạy cô ta trượt ván.
Anh ta biết Tô Nạo rất quý tấm ván đó, chưa bao giờ cho người khác mượn, coi như nể mặt người kia lắm rồi, nhưng điều đó có nghĩa lý gì, anh ta đâu có nể mặt ai.
Khương Bác Dương lạnh lùng nói:
"Ở đây, cô chẳng là gì cả."
Lục Vãn: "..."
Biết ngay tên này đã xấu tính thì sẽ không yên lặng mà.
...
Gần đây Tô Nạo đang băn khoăn một chuyện.
Lần trước cô hẹn Lục Vãn đến xem mình hung biện, lần này hẹn đối phương đến xem mình trượt ván, lần sau có nên hẹn đối phương đến xem mình nhảy múa không?
Liệu có quá chủ động không?
Cô ta muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình, để đối phương có thể cảm thấy thích và chủ động tỏ tình.
Dù sao con gái là người phá vỡ lớp màng ngăn cách cũng không hay.
Nhưng bao giờ Lục Vãn mới tặng cái kẹp tóc đó cho mình nhỉ?
Tô Nạo vừa nghĩ vừa sốt ruột, Lục Vãn ngây thơ như vậy cũng tốt, không như những chàng trai khác cứ lảng vảng quanh mình.
Chưa bao giờ cô ta cảm thấy lo lắng và bất an như vậy.
Bây giờ nhìn hai người đang đối đầu, Tô Nạo hơi kinh ngạc, Lục Vãn và Khương Bác Dương quen nhau sao?
Nhìn có vẻ không vui, tính cách của Khương Bác Dương... cô ta hơi lo lắng cho Lục Vãn.
---
Lục Vãn bước xuống khỏi ván trượt, cô không muốn gặp tên này chút nào.
Ngay cả khi gặp phải, tốt nhất là giả vờ không quen biết.
Không ngờ đối phương lại chủ động gây chuyện.
Tên này thật khó chịu.
Khương Bác Dương nói:
"Đừng nghĩ rằng cô là vị hôn thê của tôi mà..."
Lục Vãn bất ngờ túm lấy cổ áo của Khương Bác Dương, cắt ngang lời anh ta:
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu, đi theo tôi."
Hai người tuyệt đối không thể công khai mối quan hệ, cô thực sự cảm thấy rất xấu hổ và không muốn dính dáng gì đến tên này!
Khương Bác Dương giật mình... chưa ai dám túm cổ áo anh ta, lại còn là một cô gái?
Anh ta ngạc nhiên quên cả phản kháng, lực tay của đối phương rất mạnh, cứ thế kéo anh ta vào con đường nhỏ vắng người.
Đầu óc những người còn lại hoàn toàn rơi vào bão tố...
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao Khương Bác Dương lại gây rối với bạn của Tô Nạo?
Người kia còn tệ hơn! Dám túm cổ áo của tên đầu gấu!
Chết tiệt! Chắc chắn học sinh mới kia sẽ chết rất thảm!
Khương Bác Dương nhìn Lục Vãn với ánh mắt không thiện cảm.
Cô gái này biết mình thường đến đây chơi ván dài nên cố tình đến đây đợi mình sao?
Lục Vãn cũng có tài đấy, còn có thể khiến Tô Nạo dạy cô ta trượt ván.
Anh ta biết Tô Nạo rất quý tấm ván đó, chưa bao giờ cho người khác mượn, coi như nể mặt người kia lắm rồi, nhưng điều đó có nghĩa lý gì, anh ta đâu có nể mặt ai.
Khương Bác Dương lạnh lùng nói:
"Ở đây, cô chẳng là gì cả."
Lục Vãn: "..."
Biết ngay tên này đã xấu tính thì sẽ không yên lặng mà.
...
Gần đây Tô Nạo đang băn khoăn một chuyện.
Lần trước cô hẹn Lục Vãn đến xem mình hung biện, lần này hẹn đối phương đến xem mình trượt ván, lần sau có nên hẹn đối phương đến xem mình nhảy múa không?
Liệu có quá chủ động không?
Cô ta muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình, để đối phương có thể cảm thấy thích và chủ động tỏ tình.
Dù sao con gái là người phá vỡ lớp màng ngăn cách cũng không hay.
Nhưng bao giờ Lục Vãn mới tặng cái kẹp tóc đó cho mình nhỉ?
Tô Nạo vừa nghĩ vừa sốt ruột, Lục Vãn ngây thơ như vậy cũng tốt, không như những chàng trai khác cứ lảng vảng quanh mình.
Chưa bao giờ cô ta cảm thấy lo lắng và bất an như vậy.
Bây giờ nhìn hai người đang đối đầu, Tô Nạo hơi kinh ngạc, Lục Vãn và Khương Bác Dương quen nhau sao?
Nhìn có vẻ không vui, tính cách của Khương Bác Dương... cô ta hơi lo lắng cho Lục Vãn.
---
Lục Vãn bước xuống khỏi ván trượt, cô không muốn gặp tên này chút nào.
Ngay cả khi gặp phải, tốt nhất là giả vờ không quen biết.
Không ngờ đối phương lại chủ động gây chuyện.
Tên này thật khó chịu.
Khương Bác Dương nói:
"Đừng nghĩ rằng cô là vị hôn thê của tôi mà..."
Lục Vãn bất ngờ túm lấy cổ áo của Khương Bác Dương, cắt ngang lời anh ta:
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu, đi theo tôi."
Hai người tuyệt đối không thể công khai mối quan hệ, cô thực sự cảm thấy rất xấu hổ và không muốn dính dáng gì đến tên này!
Khương Bác Dương giật mình... chưa ai dám túm cổ áo anh ta, lại còn là một cô gái?
Anh ta ngạc nhiên quên cả phản kháng, lực tay của đối phương rất mạnh, cứ thế kéo anh ta vào con đường nhỏ vắng người.
Đầu óc những người còn lại hoàn toàn rơi vào bão tố...
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao Khương Bác Dương lại gây rối với bạn của Tô Nạo?
Người kia còn tệ hơn! Dám túm cổ áo của tên đầu gấu!
Chết tiệt! Chắc chắn học sinh mới kia sẽ chết rất thảm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.