Chương 153
Chun
19/03/2020
Một tuần sau, tại sân bay.
Một cặp vợ chồng vừa xuống máy bay. Khí chất vương giả, kiêu ngạo của họ nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi người. Người phụ nữ mặc chiếc đầm đỏ rực dài tới mắt cá chân, mái tóc đen óng mượt uốn lọn xoã ngang hông, bà ta đeo kính râm che nửa mặt, khuôn mặt đặc biệt không có nếp nhăn nào mặc dù bà đã ngoài năm mươi. Bên cạnh là một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, đuôi mắt có vài nếp nhăn trông vô cùng nghiêm nghị, hàng lông mày rậm, sống mũi cao, ánh mắt toát khí lạnh đến thấu xương.
"Ông nhà à! Lâu rồi mình chưa về, giờ ở đây thay đổi nhiều quá."
"Đúng thật! Cũng hơn mười năm rồi bà xã."
"Không biết con trai tới chưa?"
Người đàn ông đẩy xe hành lý cùng người phụ nữ ra khỏi sân bay, ông ta đáp lại câu hỏi vừa nãy:
"Tôi nghĩ là tới rồi đó! Thằng bé nói mười giờ, bây giờ là gần mười rưỡi rồi." Hắc tiên sinh vừa dứt lời thì Hắc Tiệp từ khi nào ở sau lưng hai người, một tiếng bước chân cũng không nghe thấy, anh ta ho vài tiếng:
"Ba! Mẹ!"
"Trời ơi, con trai bé bỏng!" Hắc phu nhân quay lại, vừa nhìn thấy Hắc Tiệp đã vui mừng, nhào tới ôm lấy anh ta.
Hắc Tiệp khó chịu, mặt quay sang chỗ khác để tránh nụ hôn của bà:
"Mẹ! Ở đây là sân bay!"
"Kệ sân bay đi con. Mẹ muốn hôn con trai yêu của mẹ." Hắc phu nhân càng nói càng cố nhón chân, môi chu ra chỉ cách má Hắc Tiệp một xentimét.
Hắc Tiệp nhướn mày nhìn Hắc tiên sinh cầu cứu. Ông ta không biết làm gì chỉ thở dài, lắc đầu bó tay:
"Con biết tính mẹ con mà, cho bà ấy hôn một cái đi. Ai biểu mấy năm rồi gia đình chúng ta không gặp nhau."
Hắc Tiệp bất lực đưa má lại gần, Hắc phu nhân được đà hôn lấy hôn để, cái má của anh ta đỏ ửng, in nguyên dấu son.
"Thật là... Mẹ năm mươi mấy tuổi rồi mà không bỏ được cái tính đó." Hắc Tiệp lấy trong túi áo ra cái khăn trắng lau sạch vết son, anh ta đẩy hành lý đến chỗ đậu xe.
"Con nói cũng như không, mẹ con hồi giờ vậy mà... Bà ấy lì lắm!" Hắc tiên sinh nói nhỏ.
Hắc phu nhân nghe loáng thoáng, bà lườm nguýt ông ta:
"Ông nói gì? Tôi nghe không rõ!"
"Có gì đâu... Lên xe đi kìa." Hắc tiên sinh cười ngượng, ông ôm eo Hắc phu nhân, đỡ bà lên xe.
Hắc tiên sinh và Hắc phu nhân ngồi ở phía sau, còn Hắc Tiệp lái xe, anh ta vừa đi vừa hỏi:
"Con nói để con đón bằng trực thăng mà sao ba mẹ không đi?"
"Mẹ con không thích đi trực thăng, con biết mà. Bà ấy thích đi máy bay hơn." Hắc tiên sinh trả lời, ông ta khá mệt mỏi nên đã chợp mắt một lát.
"Đi máy bay cảm giác vẫn thích hơn... " Hắc phu nhân chăm chú nhìn sự thay đổi của thành phố, đã hơn chục năm rồi bà mới quay lại nơi này, bao nhiêu kỉ niệm cứ thế ùa về. Bà tò mò hỏi tiếp:
"Mà sao nay Tào Khê không đi chung với con?"
"Cô ấy mắc đi học rồi."
"Thế con định chừng nào đưa con bé qua gặp ba mẹ."
"Con chưa biết! Đợi chừng nào cô ấy rảnh, ba mẹ còn ở đây lâu mà."
"Mẹ rất nôn nóng đó."
"Con sẽ ráng thu xếp. Giờ con đưa ba mẹ về Hắc Gia, hai người nghỉ ngơi trước đi."
"Được rồi, con nhớ càng sớm càng tốt đó."
Hắc Tiệp gật đầu, anh ta rồ ga phóng nhanh về hướng biệt thự.
Một cặp vợ chồng vừa xuống máy bay. Khí chất vương giả, kiêu ngạo của họ nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi người. Người phụ nữ mặc chiếc đầm đỏ rực dài tới mắt cá chân, mái tóc đen óng mượt uốn lọn xoã ngang hông, bà ta đeo kính râm che nửa mặt, khuôn mặt đặc biệt không có nếp nhăn nào mặc dù bà đã ngoài năm mươi. Bên cạnh là một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, đuôi mắt có vài nếp nhăn trông vô cùng nghiêm nghị, hàng lông mày rậm, sống mũi cao, ánh mắt toát khí lạnh đến thấu xương.
"Ông nhà à! Lâu rồi mình chưa về, giờ ở đây thay đổi nhiều quá."
"Đúng thật! Cũng hơn mười năm rồi bà xã."
"Không biết con trai tới chưa?"
Người đàn ông đẩy xe hành lý cùng người phụ nữ ra khỏi sân bay, ông ta đáp lại câu hỏi vừa nãy:
"Tôi nghĩ là tới rồi đó! Thằng bé nói mười giờ, bây giờ là gần mười rưỡi rồi." Hắc tiên sinh vừa dứt lời thì Hắc Tiệp từ khi nào ở sau lưng hai người, một tiếng bước chân cũng không nghe thấy, anh ta ho vài tiếng:
"Ba! Mẹ!"
"Trời ơi, con trai bé bỏng!" Hắc phu nhân quay lại, vừa nhìn thấy Hắc Tiệp đã vui mừng, nhào tới ôm lấy anh ta.
Hắc Tiệp khó chịu, mặt quay sang chỗ khác để tránh nụ hôn của bà:
"Mẹ! Ở đây là sân bay!"
"Kệ sân bay đi con. Mẹ muốn hôn con trai yêu của mẹ." Hắc phu nhân càng nói càng cố nhón chân, môi chu ra chỉ cách má Hắc Tiệp một xentimét.
Hắc Tiệp nhướn mày nhìn Hắc tiên sinh cầu cứu. Ông ta không biết làm gì chỉ thở dài, lắc đầu bó tay:
"Con biết tính mẹ con mà, cho bà ấy hôn một cái đi. Ai biểu mấy năm rồi gia đình chúng ta không gặp nhau."
Hắc Tiệp bất lực đưa má lại gần, Hắc phu nhân được đà hôn lấy hôn để, cái má của anh ta đỏ ửng, in nguyên dấu son.
"Thật là... Mẹ năm mươi mấy tuổi rồi mà không bỏ được cái tính đó." Hắc Tiệp lấy trong túi áo ra cái khăn trắng lau sạch vết son, anh ta đẩy hành lý đến chỗ đậu xe.
"Con nói cũng như không, mẹ con hồi giờ vậy mà... Bà ấy lì lắm!" Hắc tiên sinh nói nhỏ.
Hắc phu nhân nghe loáng thoáng, bà lườm nguýt ông ta:
"Ông nói gì? Tôi nghe không rõ!"
"Có gì đâu... Lên xe đi kìa." Hắc tiên sinh cười ngượng, ông ôm eo Hắc phu nhân, đỡ bà lên xe.
Hắc tiên sinh và Hắc phu nhân ngồi ở phía sau, còn Hắc Tiệp lái xe, anh ta vừa đi vừa hỏi:
"Con nói để con đón bằng trực thăng mà sao ba mẹ không đi?"
"Mẹ con không thích đi trực thăng, con biết mà. Bà ấy thích đi máy bay hơn." Hắc tiên sinh trả lời, ông ta khá mệt mỏi nên đã chợp mắt một lát.
"Đi máy bay cảm giác vẫn thích hơn... " Hắc phu nhân chăm chú nhìn sự thay đổi của thành phố, đã hơn chục năm rồi bà mới quay lại nơi này, bao nhiêu kỉ niệm cứ thế ùa về. Bà tò mò hỏi tiếp:
"Mà sao nay Tào Khê không đi chung với con?"
"Cô ấy mắc đi học rồi."
"Thế con định chừng nào đưa con bé qua gặp ba mẹ."
"Con chưa biết! Đợi chừng nào cô ấy rảnh, ba mẹ còn ở đây lâu mà."
"Mẹ rất nôn nóng đó."
"Con sẽ ráng thu xếp. Giờ con đưa ba mẹ về Hắc Gia, hai người nghỉ ngơi trước đi."
"Được rồi, con nhớ càng sớm càng tốt đó."
Hắc Tiệp gật đầu, anh ta rồ ga phóng nhanh về hướng biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.