Chương 154
Chun
19/03/2020
Chiều hai giờ ở quán cà phê quen thuộc gần công viên Mộc Linh, Tào Khê một mình ngồi ở bàn gần cửa sổ, cô ấy kêu một ly trà sữa, vừa uống vừa nhìn ra bên ngoài như đang chờ đợi ai đấy.
Mười lăm phút sau, chiếc xe hơi màu đỏ lái vào chỗ đậu. Thẩm Tư Linh hôm nay ăn mặc đơn giản chỉ có áo phông và quần jean. Cô vào quán cà phê, sẵn tiện tại quầy gọi một ly cà phê sữa.
"Tư Linh! Tớ ở đây!" Tào Khê nhìn thấy cô, vẫy tay gọi.
Thẩm Tư Linh tính tiền xong lại chỗ ngồi, đúng lúc nhân viên bưng ra một cốc nước lọc. Cô ngồi thở một chút, ổn định lại, uống một ngụm nước mới lên tiếng:
"Sao? Cậu gọi tớ ra đây có chuyện gì hả?"
"Tư Linh!"
Tào Khê đột nhiên nắm tay khiến Thẩm Tư Linh giật mình, cô ấy có vẻ lo lắng. Cô vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tào Khê trấn an:
"Bình tĩnh đi! Có chuyện gì vậy?"
"Hôm nay ba mẹ Hắc Tiệp về!"
"Sao vậy?"
"Anh ấy nói sẽ đưa tớ về ra mắt ba mẹ. Giờ sao đây? Tớ hồi hộp quá, nhỡ ba mẹ anh ấy không chấp nhận tớ thì sao? Lỡ như cấm cản bọn tớ đến với nhau thì sao? Lỡ như..."
"Từ từ, cậu uống miếng nước đi." Thẩm Tư Linh đẩy ly nước lại gần Tào Khê.
Cô ấy hít sâu một hơi, hai tay cầm chặt ly nước uống hết sạch.
"Đỡ chưa? Giờ có thể bình tĩnh kể tớ nghe được không?"
"Được rồi... Tớ lo lắng anh ấy dắt tớ về gặp ba mẹ!"
"Cậu sợ vậy sao?"
"Đương nhiên! Đây là lần đầu tiên tớ gặp gia đình anh ấy, nếu như có sai sót thì toi mất!"
"Cậu đừng lo lắng quá! Tớ nghĩ cứ bình thường như này, cậu tới gặp hai bác. Không sao đâu."
"Không được! Lỡ như hai bác không thích tớ thì sao?"
Cuộc nói chuyện bị cắt nửa chừng, nhân viên bưng cà phê ra cho cô, một ly cà phê ít sữa ít đá. Thẩm Tư Linh trầm ngâm, cô lại hỏi Tào Khê:
"Cậu nói chuyện này với Hắc Tiệp chưa? Tớ nghĩ chỉ có hai người mới giải quyết với nhau."
"Rồi."
"Anh ta nói gì?"
"Hắc Tiệp cũng khuyên tớ giống cậu vậy đó. Tuần trước anh ấy đưa tớ đi mua quần áo, còn giúp tớ chuẩn bị quà để biếu hai bác."
"Hắc Tiệp nói vậy là chắc chắn anh ta đã sắp xếp đâu vào đó rồi."
Thẩm Tư Linh kéo ghế xích lại bên cạnh Tào Khê, tay đặt lên vai cô ấy:
"Yên tâm đi, được không? Việc bây giờ không phải là cậu ngồi đây lo sợ đủ điều..."
Tào Khê nhướn mày, khó hiểu quay qua nhìn cô:
"Là sao? Tớ không hiểu!"
"Hắc Tiệp nói chừng nào tới đón cậu?"
"Anh ấy nói khi nào mình nghỉ thì báo trước... Chắc cuối tuần này."
"Còn hai ngày nữa. Cậu phải chăm chút bản thân một chút, cậu xem..."
Tào Khê áp hai tay lên má, hốt hoảng:
"Tớ xuống sắc lắm hả?"
"Không! Tớ đưa cậu đi tút tát nhan sắc một chút, đẹp rồi càng đẹp hơn."
Thẩm Tư Linh kéo Tào Khê ra khỏi quán cà phê, đẩy cô ấy lên xe. Cô lái xe vào trong trung tâm thành phố.
Mười lăm phút sau, chiếc xe hơi màu đỏ lái vào chỗ đậu. Thẩm Tư Linh hôm nay ăn mặc đơn giản chỉ có áo phông và quần jean. Cô vào quán cà phê, sẵn tiện tại quầy gọi một ly cà phê sữa.
"Tư Linh! Tớ ở đây!" Tào Khê nhìn thấy cô, vẫy tay gọi.
Thẩm Tư Linh tính tiền xong lại chỗ ngồi, đúng lúc nhân viên bưng ra một cốc nước lọc. Cô ngồi thở một chút, ổn định lại, uống một ngụm nước mới lên tiếng:
"Sao? Cậu gọi tớ ra đây có chuyện gì hả?"
"Tư Linh!"
Tào Khê đột nhiên nắm tay khiến Thẩm Tư Linh giật mình, cô ấy có vẻ lo lắng. Cô vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tào Khê trấn an:
"Bình tĩnh đi! Có chuyện gì vậy?"
"Hôm nay ba mẹ Hắc Tiệp về!"
"Sao vậy?"
"Anh ấy nói sẽ đưa tớ về ra mắt ba mẹ. Giờ sao đây? Tớ hồi hộp quá, nhỡ ba mẹ anh ấy không chấp nhận tớ thì sao? Lỡ như cấm cản bọn tớ đến với nhau thì sao? Lỡ như..."
"Từ từ, cậu uống miếng nước đi." Thẩm Tư Linh đẩy ly nước lại gần Tào Khê.
Cô ấy hít sâu một hơi, hai tay cầm chặt ly nước uống hết sạch.
"Đỡ chưa? Giờ có thể bình tĩnh kể tớ nghe được không?"
"Được rồi... Tớ lo lắng anh ấy dắt tớ về gặp ba mẹ!"
"Cậu sợ vậy sao?"
"Đương nhiên! Đây là lần đầu tiên tớ gặp gia đình anh ấy, nếu như có sai sót thì toi mất!"
"Cậu đừng lo lắng quá! Tớ nghĩ cứ bình thường như này, cậu tới gặp hai bác. Không sao đâu."
"Không được! Lỡ như hai bác không thích tớ thì sao?"
Cuộc nói chuyện bị cắt nửa chừng, nhân viên bưng cà phê ra cho cô, một ly cà phê ít sữa ít đá. Thẩm Tư Linh trầm ngâm, cô lại hỏi Tào Khê:
"Cậu nói chuyện này với Hắc Tiệp chưa? Tớ nghĩ chỉ có hai người mới giải quyết với nhau."
"Rồi."
"Anh ta nói gì?"
"Hắc Tiệp cũng khuyên tớ giống cậu vậy đó. Tuần trước anh ấy đưa tớ đi mua quần áo, còn giúp tớ chuẩn bị quà để biếu hai bác."
"Hắc Tiệp nói vậy là chắc chắn anh ta đã sắp xếp đâu vào đó rồi."
Thẩm Tư Linh kéo ghế xích lại bên cạnh Tào Khê, tay đặt lên vai cô ấy:
"Yên tâm đi, được không? Việc bây giờ không phải là cậu ngồi đây lo sợ đủ điều..."
Tào Khê nhướn mày, khó hiểu quay qua nhìn cô:
"Là sao? Tớ không hiểu!"
"Hắc Tiệp nói chừng nào tới đón cậu?"
"Anh ấy nói khi nào mình nghỉ thì báo trước... Chắc cuối tuần này."
"Còn hai ngày nữa. Cậu phải chăm chút bản thân một chút, cậu xem..."
Tào Khê áp hai tay lên má, hốt hoảng:
"Tớ xuống sắc lắm hả?"
"Không! Tớ đưa cậu đi tút tát nhan sắc một chút, đẹp rồi càng đẹp hơn."
Thẩm Tư Linh kéo Tào Khê ra khỏi quán cà phê, đẩy cô ấy lên xe. Cô lái xe vào trong trung tâm thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.