Chương 77: Deja Vu (2)
Hana Nguyễn
04/01/2021
Ở phòng cấp cứu, không khí rất hỗn loạn, đâu đâu cũng chỉ toàn đầu người, khó khăn lắm cô mới có thể đến được bàn trực của y tá.
“Bệnh nhân được thông báo khẩn cấp khi nãy như thế nào rồi ?” Vũ Vân vội vàng hỏi.
Một người phụ nữ, dáng vẻ cũng trạc tuổi của cô liền kiểm tra máy tính rồi đáp bằng tiếng Anh : “ Bệnh nhân 43 tuổi có tiền sử hút thuốc lá nhiều năm, có biểu hiện đau ngực dữ dội sau xương ức, cơn đau khởi phát đột ngột khi đang làm việc, kèm theo cảm giác buồn nôn, nôn nhiều lần, sau đó tím tái, ngất đi và được đồng nghiệp đưa đến với ý thức lơ mơ, tím tái, mạch 30 lần/phút, huyết áp 70/50mmHg. Hình ảnh điện tim block nhĩ thất độ 3 với tần số tim 30 lần/phút”
“Đã siêu âm chưa ?” Cô hỏi tiếp bằng tiếng Anh.
Y tá liền đưa hình cho cô xem. Nhìn một hồi cô kết luận :” siêu âm tim có giảm vận động vùng sau dưới. Có khả năng là nhồi máu cơ tim cấp vùng sau dưới giờ thứ nhất, biến chứng sốc tim, block nhĩ thất độ 3...Vậy chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc hồi sức tim phổi tổng hợp trước nhé!”
Một lúc lâu nhưng vẫn không thấy anh trả lời, cô ngước lên thì thấy y tá ấy đứng nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên khiến cô có chút hoang mang.
“ Quý cô đây là ai vậy ?” Y tá nhìn cô hỏi.
Vũ Vân cười trừ đáp :” Gấp gáp quá nên quên mất, đây là vị bác sĩ trao đổi được giới thiệu qua đây. Cô có thể gọi bằng bác sĩ Mạn hoặc Mạn Mạn cũng được”
Y tá ấy liếc nhìn cô một chút rồi nhìn vào máy tính dường như đang kiểm tra điều gì đó, một lúc sau liền ngẩng đầu lên nói :” Tôi không nhận được thông báo nào về việc sẽ có bác sĩ mới đến đây làm cả”
Vừa nói xong thì một y tá khác từ đâu chạy đến, vẻ mặt hốt hoảng hỏi : “ Bệnh nhân giường 20, 43 tuổi đang có biểu hiện rung thất. Vẫn chưa liên lạc được với bác sĩ nào à ?”
Vũ Vân vội giải thích : ” Đáng lẽ cô ấy vẫn chưa đi làm ngày hôm nay. Nhưng khi tôi nhận được cuộc điện thoại thì lúc đó cô ấy cũng đang có mặt, vả lại hiện tại không phải bác sĩ cũng đang thiếu ư...”
Nghe lời nài nỉ của Vũ Vân một hồi thì người y tá kia mới liếc sang nhìn cô rồi hỏi :” Cô có mang theo giấy phép hành nghề chứ, có thể mang ra để chúng tôi kiểm tra một chút”
“Được chứ, không thành vấn đề!”
Cô nói rồi quỳ xuống chiếc Vali được đặt kế bên rồi mở ra tìm. Nhưng khi vừa mở ra, cô phát hiện...đó không phải là Vali của mình. Tất cả đồ đạc trong đấy đều là của đàn ông cả.
Thấy cô ngồi đơ ra thì Vũ Vân đi đến hỏi :” Sao vậy, có chuyện gì à...?”
Cô không đáp lại mà liền đứng lên, nhìn cô y tá kia mà cười trừ :” Hay là...cô kiểm tra lại thông tin trên máy tính kia một lần nữa xem. Có thể là cô đã bỏ sót tin nào thì sao....”
Y tá đó cũng chỉ nhếch mép, nhìn cô với ánh mắt không mấy tin tưởng nhưng vẫn lịch sự đáp :” Vậy xin mời quý cô đâu có thể đi chuyển đến khu ghế ngồi dành cho thân nhân ở đối diện lối ra vào để tránh làm phiền các nhân viên đang làm việc”
Cô cảm thấy mình có chút tức giận vì không được tôn trọng, quan trọng hơn là tính mạng bệnh nhân. Nhưng nếu chỉ vì việc cỏn con như thế này mà bỏ đi thì đã không phải là cô như bây giờ.
“ Vậy thì cô hãy liên lạc với chủ tịch của các người để xác nhận xem!”
“Bệnh nhân được thông báo khẩn cấp khi nãy như thế nào rồi ?” Vũ Vân vội vàng hỏi.
Một người phụ nữ, dáng vẻ cũng trạc tuổi của cô liền kiểm tra máy tính rồi đáp bằng tiếng Anh : “ Bệnh nhân 43 tuổi có tiền sử hút thuốc lá nhiều năm, có biểu hiện đau ngực dữ dội sau xương ức, cơn đau khởi phát đột ngột khi đang làm việc, kèm theo cảm giác buồn nôn, nôn nhiều lần, sau đó tím tái, ngất đi và được đồng nghiệp đưa đến với ý thức lơ mơ, tím tái, mạch 30 lần/phút, huyết áp 70/50mmHg. Hình ảnh điện tim block nhĩ thất độ 3 với tần số tim 30 lần/phút”
“Đã siêu âm chưa ?” Cô hỏi tiếp bằng tiếng Anh.
Y tá liền đưa hình cho cô xem. Nhìn một hồi cô kết luận :” siêu âm tim có giảm vận động vùng sau dưới. Có khả năng là nhồi máu cơ tim cấp vùng sau dưới giờ thứ nhất, biến chứng sốc tim, block nhĩ thất độ 3...Vậy chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc hồi sức tim phổi tổng hợp trước nhé!”
Một lúc lâu nhưng vẫn không thấy anh trả lời, cô ngước lên thì thấy y tá ấy đứng nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên khiến cô có chút hoang mang.
“ Quý cô đây là ai vậy ?” Y tá nhìn cô hỏi.
Vũ Vân cười trừ đáp :” Gấp gáp quá nên quên mất, đây là vị bác sĩ trao đổi được giới thiệu qua đây. Cô có thể gọi bằng bác sĩ Mạn hoặc Mạn Mạn cũng được”
Y tá ấy liếc nhìn cô một chút rồi nhìn vào máy tính dường như đang kiểm tra điều gì đó, một lúc sau liền ngẩng đầu lên nói :” Tôi không nhận được thông báo nào về việc sẽ có bác sĩ mới đến đây làm cả”
Vừa nói xong thì một y tá khác từ đâu chạy đến, vẻ mặt hốt hoảng hỏi : “ Bệnh nhân giường 20, 43 tuổi đang có biểu hiện rung thất. Vẫn chưa liên lạc được với bác sĩ nào à ?”
Vũ Vân vội giải thích : ” Đáng lẽ cô ấy vẫn chưa đi làm ngày hôm nay. Nhưng khi tôi nhận được cuộc điện thoại thì lúc đó cô ấy cũng đang có mặt, vả lại hiện tại không phải bác sĩ cũng đang thiếu ư...”
Nghe lời nài nỉ của Vũ Vân một hồi thì người y tá kia mới liếc sang nhìn cô rồi hỏi :” Cô có mang theo giấy phép hành nghề chứ, có thể mang ra để chúng tôi kiểm tra một chút”
“Được chứ, không thành vấn đề!”
Cô nói rồi quỳ xuống chiếc Vali được đặt kế bên rồi mở ra tìm. Nhưng khi vừa mở ra, cô phát hiện...đó không phải là Vali của mình. Tất cả đồ đạc trong đấy đều là của đàn ông cả.
Thấy cô ngồi đơ ra thì Vũ Vân đi đến hỏi :” Sao vậy, có chuyện gì à...?”
Cô không đáp lại mà liền đứng lên, nhìn cô y tá kia mà cười trừ :” Hay là...cô kiểm tra lại thông tin trên máy tính kia một lần nữa xem. Có thể là cô đã bỏ sót tin nào thì sao....”
Y tá đó cũng chỉ nhếch mép, nhìn cô với ánh mắt không mấy tin tưởng nhưng vẫn lịch sự đáp :” Vậy xin mời quý cô đâu có thể đi chuyển đến khu ghế ngồi dành cho thân nhân ở đối diện lối ra vào để tránh làm phiền các nhân viên đang làm việc”
Cô cảm thấy mình có chút tức giận vì không được tôn trọng, quan trọng hơn là tính mạng bệnh nhân. Nhưng nếu chỉ vì việc cỏn con như thế này mà bỏ đi thì đã không phải là cô như bây giờ.
“ Vậy thì cô hãy liên lạc với chủ tịch của các người để xác nhận xem!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.