Chương 76: Deja Vu
Hana Nguyễn
04/01/2021
“Sắp đến chuyến bay của mình rồi”
Cô mải mê nhắn gì đó trong điện thoại mà không biết Vũ Vân đang gọi mình.
Vũ Vân thấy thế liền gằng giọng nhắc lại một lần nữa :” Sắp trễ chuyến bay rồi, chị còn làm gì mà ngồi đó nữa, đi thôi! “
“ À ừ đi thôi” Cô vội cất điện thoại vào túi.
“Dạo này chị hay dùng điện thoại nhỉ, có đối tượng mới rồi à? “ Vũ Vân vừa đi vừa hỏi.
“ Nói linh tinh gì vậy” Cô cười trừ đáp.
Khi đã yên vị trên máy bay, cô khẽ liếc nhìn cảnh vật một lần nữa. Tất cả đều gợi lại kỉ niệm về anh, người đã từng khiến cô kỳ vọng vào tương lai như thế nào, nhưng không bao giờ xuất hiện vào ngày mai của cô nữa...
Sân bay vẫn là nơi tấp nập người như vậy, từ sớm hôm đến chiều muộn đều như thế. Đây cũng là nơi lần cuối cô gặp anh, cũng là nơi cô và anh đã thề nguyện, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn lại kí ức...
Phi cơ dần bay lên trời, khẽ trầm mình như cơn mộng.
Cô lặng lẽ ngắm nhìn gió cuốn mây tan, ngắm nhìn mưa sa sấm chớp đi cùng.
Tiếng động cơ ồn ã đinh tai nhức óc làm lòng người nhói đau hay vì nỗi nhớ anh làm tim như thắt lại.
Dư vị nụ hôn cuối giống điếu thuốc đã tàn, đắng ngắt và buồn bả...
Lời thề năm ấy vụt qua tựa cầu vồng. Vội vàng theo tháng năm mà phai nhoà cả dấu tích...
Nếu như bầu trời có thể gửi những nỗi nhớ vào những áng mây, liệu cô có thể lắng nghe thêm giọng anh một lần nữa...
Tâm trí trôi theo những dòng suy nghĩ mà không biết máy bay đã hạ cánh lúc nào.
Vũ Vân lay lay tay cô, “ Chúng ta xuống thôi!”
Lúc này cô mới hoàn hồn mà vội bật dậy, chỉnh lại trang phục, “ Ừ đi thôi”
Lần đầu tiên đặt chân đến nước Mỹ, cảm thấy cả khí hậu và sự ồn ào tấp nập ở đây không khác với Trung Quốc là bao nên cô nghĩ mình sẽ dần quen thôi.
Cô đứng đợi vali của mình được vẫn chuyển xuống nhưng bỗng Vũ Vân nhận được một cuộc điện thoại rồi quay sang nhìn cô với vẻ mặt hoảng hốt.
“Không ổn rồi...”
“Sao vậy ?” Cô hoang mang đáp.
“Hiện tại bệnh viện đang có một ca cấp cứu nhưng các bác sĩ chính đều đang bận cả...”
“ Bệnh viện cách đây xa không ?” Cô vừa hỏi vừa ngó chừng các Vali được chuyển xuống.
“Không xa lắm, mất khoảng 20 phút đi xe “ Vũ Hân vội đáp.
“ Vậy hãy gọi lại báo bệnh viện tôi sẽ đến sớm nhất có thể “
Vừa nói xong thì chiếc Vali màu xám của cô đã được chuyển xuống. Cô liền ra lấy rồi vội vàng rời đi. Vũ Hân thấy thế cũng lẽo đẽo chạy theo.
“Chị định đi làm ngay ngày hôm nay ư ?”
“Biết sao đây, mạng người quan trọng hơn”
“ Vừa đặt chân đến nước Mỹ còn chưa biết có thú vui gì mà phải cắm đầu vào công việc rồi...” Vũ Vân vượt lên trước, vừa đi vừa lắc đầu.
Cô len lõi trong dòng người tấp nập. Dường không chỉ có một mình cô là đang bận rộn, ai cũng vậy, đều cũng đang phải sống cho hết ngày hôm nay, dù có muốn hay không thì thời gian vẫn sẽ trôi.
Giữa lòng người xô bồ ấy, người người nhìn nhau bằng cái liếc mắt, bỗng cô có thể cảm nhận được một mùi hương rất quen thuộc khiến cô chùn bước
lại.
Mùi hương ấy không thể sai được, chính là anh.
Mùi hương lướt qua cô một cách nhẹ nhàng, làm cô phải ngoái đầu lại nhìn.
Quả thật bóng dáng ấy rất giống anh. Dù chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng cô lại có thể nhìn thấy cả sự cô độc, lạnh lẽo trong đấy.
Bởi dường như chỉ có anh và cô đang đi ngược lại với dòng người này...
Mỗi lần nghĩ đến anh, cô lại thấy giống như một chiếc thuyền ở giữa đại dương mênh mông. Vì anh lúc nào trông cũng thật cô đơn.
“Sao vậy ? Có chuyện gì à ?” Vũ Hân hoang mang nhìn theo hướng cô đang nhìn mà hỏi.
“ À ừm không có gì...” Cô quay lại gượng cười đáp.
“Vậy đi thôi!” Vũ Vân vừa đi vừa nói.
“ À ừm...”
Cô cũng tiếp tục đi, nhưng khẽ ngoái đầu lại nhìn thêm một lần nữa. Lần này bóng hình ấy đã hoà vào dòng người kia, như tan biến vào hư không vậy.
Cô cười nhạt, thầm bảo mình thật ngốc. Chắc hẳn chỉ là người giống người mà thôi...
Cô mải mê nhắn gì đó trong điện thoại mà không biết Vũ Vân đang gọi mình.
Vũ Vân thấy thế liền gằng giọng nhắc lại một lần nữa :” Sắp trễ chuyến bay rồi, chị còn làm gì mà ngồi đó nữa, đi thôi! “
“ À ừ đi thôi” Cô vội cất điện thoại vào túi.
“Dạo này chị hay dùng điện thoại nhỉ, có đối tượng mới rồi à? “ Vũ Vân vừa đi vừa hỏi.
“ Nói linh tinh gì vậy” Cô cười trừ đáp.
Khi đã yên vị trên máy bay, cô khẽ liếc nhìn cảnh vật một lần nữa. Tất cả đều gợi lại kỉ niệm về anh, người đã từng khiến cô kỳ vọng vào tương lai như thế nào, nhưng không bao giờ xuất hiện vào ngày mai của cô nữa...
Sân bay vẫn là nơi tấp nập người như vậy, từ sớm hôm đến chiều muộn đều như thế. Đây cũng là nơi lần cuối cô gặp anh, cũng là nơi cô và anh đã thề nguyện, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn lại kí ức...
Phi cơ dần bay lên trời, khẽ trầm mình như cơn mộng.
Cô lặng lẽ ngắm nhìn gió cuốn mây tan, ngắm nhìn mưa sa sấm chớp đi cùng.
Tiếng động cơ ồn ã đinh tai nhức óc làm lòng người nhói đau hay vì nỗi nhớ anh làm tim như thắt lại.
Dư vị nụ hôn cuối giống điếu thuốc đã tàn, đắng ngắt và buồn bả...
Lời thề năm ấy vụt qua tựa cầu vồng. Vội vàng theo tháng năm mà phai nhoà cả dấu tích...
Nếu như bầu trời có thể gửi những nỗi nhớ vào những áng mây, liệu cô có thể lắng nghe thêm giọng anh một lần nữa...
Tâm trí trôi theo những dòng suy nghĩ mà không biết máy bay đã hạ cánh lúc nào.
Vũ Vân lay lay tay cô, “ Chúng ta xuống thôi!”
Lúc này cô mới hoàn hồn mà vội bật dậy, chỉnh lại trang phục, “ Ừ đi thôi”
Lần đầu tiên đặt chân đến nước Mỹ, cảm thấy cả khí hậu và sự ồn ào tấp nập ở đây không khác với Trung Quốc là bao nên cô nghĩ mình sẽ dần quen thôi.
Cô đứng đợi vali của mình được vẫn chuyển xuống nhưng bỗng Vũ Vân nhận được một cuộc điện thoại rồi quay sang nhìn cô với vẻ mặt hoảng hốt.
“Không ổn rồi...”
“Sao vậy ?” Cô hoang mang đáp.
“Hiện tại bệnh viện đang có một ca cấp cứu nhưng các bác sĩ chính đều đang bận cả...”
“ Bệnh viện cách đây xa không ?” Cô vừa hỏi vừa ngó chừng các Vali được chuyển xuống.
“Không xa lắm, mất khoảng 20 phút đi xe “ Vũ Hân vội đáp.
“ Vậy hãy gọi lại báo bệnh viện tôi sẽ đến sớm nhất có thể “
Vừa nói xong thì chiếc Vali màu xám của cô đã được chuyển xuống. Cô liền ra lấy rồi vội vàng rời đi. Vũ Hân thấy thế cũng lẽo đẽo chạy theo.
“Chị định đi làm ngay ngày hôm nay ư ?”
“Biết sao đây, mạng người quan trọng hơn”
“ Vừa đặt chân đến nước Mỹ còn chưa biết có thú vui gì mà phải cắm đầu vào công việc rồi...” Vũ Vân vượt lên trước, vừa đi vừa lắc đầu.
Cô len lõi trong dòng người tấp nập. Dường không chỉ có một mình cô là đang bận rộn, ai cũng vậy, đều cũng đang phải sống cho hết ngày hôm nay, dù có muốn hay không thì thời gian vẫn sẽ trôi.
Giữa lòng người xô bồ ấy, người người nhìn nhau bằng cái liếc mắt, bỗng cô có thể cảm nhận được một mùi hương rất quen thuộc khiến cô chùn bước
lại.
Mùi hương ấy không thể sai được, chính là anh.
Mùi hương lướt qua cô một cách nhẹ nhàng, làm cô phải ngoái đầu lại nhìn.
Quả thật bóng dáng ấy rất giống anh. Dù chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng cô lại có thể nhìn thấy cả sự cô độc, lạnh lẽo trong đấy.
Bởi dường như chỉ có anh và cô đang đi ngược lại với dòng người này...
Mỗi lần nghĩ đến anh, cô lại thấy giống như một chiếc thuyền ở giữa đại dương mênh mông. Vì anh lúc nào trông cũng thật cô đơn.
“Sao vậy ? Có chuyện gì à ?” Vũ Hân hoang mang nhìn theo hướng cô đang nhìn mà hỏi.
“ À ừm không có gì...” Cô quay lại gượng cười đáp.
“Vậy đi thôi!” Vũ Vân vừa đi vừa nói.
“ À ừm...”
Cô cũng tiếp tục đi, nhưng khẽ ngoái đầu lại nhìn thêm một lần nữa. Lần này bóng hình ấy đã hoà vào dòng người kia, như tan biến vào hư không vậy.
Cô cười nhạt, thầm bảo mình thật ngốc. Chắc hẳn chỉ là người giống người mà thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.