Chương 64: tò mò (2)
Hana Nguyễn
04/01/2021
“ Là cô gái đó ư?”
Anh khẽ gật đầu.
“ Đó là lý do tại sao cháu lại lặn lội để về đây ư?”
Anh lại gật đầu.
“ Cô ấy biết chuyện về cháu chứ?”
Anh lắc đầu, “ Vẫn chưa đến lúc để cô ấy biết...”
Vũ Hân ngồi trên chiếc ghế sô pha, đứng bên cạnh là thư kí Mặc. Cậu có vẻ dường như không hiểu nên liền hỏi : “ Mọi người...đang nói gì vậy?”
Phu Nhân liền liếc sang cậu với ánh mắt sắc lạnh khiến Vũ Hân không dám hó hé mà nép vào người thư kí Mặc, “ Chưa đến lượt con nói nên hãy im lặng. Chút nữa mẹ sẽ nói chuyện với con sau “
“ Nhưng con...” Vũ Hân định phản bác lại nhưng lại nhân thêm cái nhìn sắc lạnh ấy nên liền cứng họng.
Anh thấy thế liền giải vây : “ Dì à, đừng nghiêm khắc với Vũ Hân quá. Em ấy cũng không phải là cố ý không báo cho bác và dì về việc phẫu thuật của Vũ Vân...”
“ Do con sợ mọi người bận bịu nên mới không báo... “ Cậu tỏ vẻ đáng thương đáp.
“ Dù thế nhưng trên danh nghĩa ba mẹ vẫn luôn là người giám hộ của em, nên có việc gì với Vũ Vân cũng báo chứ “ Phu Nhân khoanh tay trước ngực trách móc.
Dường như Vũ Hân muốn nói thêm gì đó nhưng lại nhìn sang anh và thư kí Mặc rồi lại thôi.
Lúc này, Chủ Tịch mới lên tiếng tiếp :” Nghe bảo cháu có muốn nghỉ phép một thời gian ?”
Anh gật đầu, “ Bác đã nghe từ mẹ cháu rồi à...”
“ Cháu đã lớn rồi, cũng nên trở về để giải quyết vấn đề thôi, đừng mãi chơi nữa. Mẹ cháu cũng rất mệt nhọc vì việc này...”
“ Việc của cháu, cháu tự biết, tự lo được. Cảm ơn vì bác đã quan tâm” Anh xã giao đáp.
Phu Nhân liền tiếp lời : “ Vậy cháu sẽ quay lại chứ ?”
Anh gật đầu, đáp :“ Chắc chắn cháu sẽ quay lại, vì vẫn còn một người đang đợi...”
Vũ Hân nhìn cuộc trò chuyện này, đang nói về nội dung gì cô cũng không thể hiểu được, đành trưng vẻ mặt khó hiểu hỏi : “ Rốt cuộc là mọi người đang nói về việc gì vậy ? Sao là giấu giấu diếm diếm thế kia ?”
Anh đứng lên sửa soạn lại, quay sang Vũ Hân rồi đáp : “ Em còn nhỏ, không nên biết nhiều”
“ Đừng coi em là con nít nữa, anh họ ai. Em cũng đã có bạn trai rồi” Vũ Hân vừa nói vừa ôm chầm lấy thư kí Mặc khiến cậu kịp thời chưa kịp hiểu chuyện mà liền đỏ mặt nhìn sang Phu Nhân và Chủ Tịch.
Anh cười nhạt chọc : “ Đừng để cậu ấy không thở được nhé, khoa Tim Mạch đã đủ đông rồi”
“ Xin lỗi...tôi không sao” Thư kí Mạc ho khan vài tiếng, kéo bàn tay của Vũ Hân ra rồi cũng chỉnh lại trang phục của mình.
Anh quay sang nhìn Chủ Tịch và Phu Nhân, nói : “ Bác và dì giữ sức khỏe, cháu xin phép đi trước”
“ Được, nhớ gửi lời hỏi thăm đến mẹ và em gái của cháu giùm bác” Phu Nhân ngồi trên ghế hiền dịu cười đáp.
Ở phòng nghỉ dành cho bác sĩ, cô ngồi trên bàn, tay thì chống cằm, dường như suy nghĩ một điều gì đó rất đăm chiêu.
Mộc Nhi ngồi đối diện ngó qua, thấy ly mì trên bàn của cô đã nở từ lâu, nhưng một đũa cũng không động đến liền hỏi : “ Sao vậy, có chuyện gì à ?”
Cô không thèm lại, trong thâm tâm nãy giờ chỉ suy nghĩ về anh. Hôm qua trước khi vào phòng phẫu thuật, có có nghe qua cuộc gọi của anh và mẹ, có vẻ giữa hai người không được hoà thuận cho lắm. Với lại trong cuộc hội thoại còn nhắc gì đến về mối tình đầu nữa, nhưng cô lại không nghe rõ lắm.
Chợt cô phát hiện, dường như anh đều biết mọi thứ về cô, nhưng cô lại chẳng biết gì cả.
“ Nè, bơ tớ luôn à?” Mộc Nhi vẫy vẫy tay trước mặt cô hỏi.
“ Hả, ai ừm...nãy giờ cậu hỏi gì à?” Cô hoang mang nhìn cậu hỏi lại.
Mộc Nhi bĩu môi, miệng chẹp chẹp nói : “ Mì sắp mở hết rồi đâu này”
Lúc này cô mới để ý mà bắt đầu động đũa. Chợt nghĩ đến câu hỏi khi nãy mà quay sang cậu, “ Nè giáo sư An là người như thế nào ?”
Mộc Nhi liền chau mày, “ Ý cậu là sao ? Không phải cậu đang sống cùng giáo sư An đó thì mới là người hiểu rõ nhất mới đúng”
“ Ý tớ là về quá khứ của giáo sư An, về gia đình hay tương tự như thế....” Cô nghiêm túc hỏi.
Mộc Nhi nhún vai lắc đầu,” Chịu thôi, giáo sư An rất kín tiếng mà, đến cả cậu ở chung nhà còn không biết thì sao hỏi được người ngoài tụi tớ. Tớ chỉ nghe nói là gia đình của giáo sư An thuộc dạng tầng lớp thượng lưu, khá có điều kiện, đều sinh sống ở Mỹ. Nhưng định cư ở Mỹ cũng chưa lâu, vì từ lúc ba mất thì họ mới sang Mỹ...”
“ Ba anh ấy mất ?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Mộc Nhi gật đầu xác nhận, “ Đúng vậy, trong lý lịch hồ sơ được viết là như thế. Nhưng tớ cũng chỉ biết đến thế, còn tận tình nguyên do thì thì tớ chịu “
Cô im lặng không đáp, chỉ cảm thấy quả thật ở anh còn quá nhiều điều cô không thể biết được. Điều đó là sự tò mò của cô bỗng trỗi dậy.
Mộc Nhi huých nhẹ vào tay cô, cợt nhả : “ Sao hôm nay lại quan tâm đến gia đình người khác vậy, không lẽ.....”
“Tớ mệt rồi nên đi ngủ đây” Cô đứng lên tiến đến chiếc sô pha mà nằm xuống.
“ Vậy...vậy còn mì thì sao ?” Cậu hoang mang nhìn cô hỏi.
“ Cậu giải quyết giùm tớ đi”
Tiếng của cô vọng ra từ chiếc chăn đang trùm kín cả cơ thể của cô trên chiếc sô pha kia. Cô trùm mền vì tiết trời mùa đông ở bên ngoài kia, và cũng vì cô không muốn trả lời thêm những câu hỏi của Mộc Nhi. Vì hiện tại trong đầu cô cũng có rất nhiều câu hỏi về anh được đặt ra, nhưng lại chẳng có lấy một lời giải đáp.
Anh khẽ gật đầu.
“ Đó là lý do tại sao cháu lại lặn lội để về đây ư?”
Anh lại gật đầu.
“ Cô ấy biết chuyện về cháu chứ?”
Anh lắc đầu, “ Vẫn chưa đến lúc để cô ấy biết...”
Vũ Hân ngồi trên chiếc ghế sô pha, đứng bên cạnh là thư kí Mặc. Cậu có vẻ dường như không hiểu nên liền hỏi : “ Mọi người...đang nói gì vậy?”
Phu Nhân liền liếc sang cậu với ánh mắt sắc lạnh khiến Vũ Hân không dám hó hé mà nép vào người thư kí Mặc, “ Chưa đến lượt con nói nên hãy im lặng. Chút nữa mẹ sẽ nói chuyện với con sau “
“ Nhưng con...” Vũ Hân định phản bác lại nhưng lại nhân thêm cái nhìn sắc lạnh ấy nên liền cứng họng.
Anh thấy thế liền giải vây : “ Dì à, đừng nghiêm khắc với Vũ Hân quá. Em ấy cũng không phải là cố ý không báo cho bác và dì về việc phẫu thuật của Vũ Vân...”
“ Do con sợ mọi người bận bịu nên mới không báo... “ Cậu tỏ vẻ đáng thương đáp.
“ Dù thế nhưng trên danh nghĩa ba mẹ vẫn luôn là người giám hộ của em, nên có việc gì với Vũ Vân cũng báo chứ “ Phu Nhân khoanh tay trước ngực trách móc.
Dường như Vũ Hân muốn nói thêm gì đó nhưng lại nhìn sang anh và thư kí Mặc rồi lại thôi.
Lúc này, Chủ Tịch mới lên tiếng tiếp :” Nghe bảo cháu có muốn nghỉ phép một thời gian ?”
Anh gật đầu, “ Bác đã nghe từ mẹ cháu rồi à...”
“ Cháu đã lớn rồi, cũng nên trở về để giải quyết vấn đề thôi, đừng mãi chơi nữa. Mẹ cháu cũng rất mệt nhọc vì việc này...”
“ Việc của cháu, cháu tự biết, tự lo được. Cảm ơn vì bác đã quan tâm” Anh xã giao đáp.
Phu Nhân liền tiếp lời : “ Vậy cháu sẽ quay lại chứ ?”
Anh gật đầu, đáp :“ Chắc chắn cháu sẽ quay lại, vì vẫn còn một người đang đợi...”
Vũ Hân nhìn cuộc trò chuyện này, đang nói về nội dung gì cô cũng không thể hiểu được, đành trưng vẻ mặt khó hiểu hỏi : “ Rốt cuộc là mọi người đang nói về việc gì vậy ? Sao là giấu giấu diếm diếm thế kia ?”
Anh đứng lên sửa soạn lại, quay sang Vũ Hân rồi đáp : “ Em còn nhỏ, không nên biết nhiều”
“ Đừng coi em là con nít nữa, anh họ ai. Em cũng đã có bạn trai rồi” Vũ Hân vừa nói vừa ôm chầm lấy thư kí Mặc khiến cậu kịp thời chưa kịp hiểu chuyện mà liền đỏ mặt nhìn sang Phu Nhân và Chủ Tịch.
Anh cười nhạt chọc : “ Đừng để cậu ấy không thở được nhé, khoa Tim Mạch đã đủ đông rồi”
“ Xin lỗi...tôi không sao” Thư kí Mạc ho khan vài tiếng, kéo bàn tay của Vũ Hân ra rồi cũng chỉnh lại trang phục của mình.
Anh quay sang nhìn Chủ Tịch và Phu Nhân, nói : “ Bác và dì giữ sức khỏe, cháu xin phép đi trước”
“ Được, nhớ gửi lời hỏi thăm đến mẹ và em gái của cháu giùm bác” Phu Nhân ngồi trên ghế hiền dịu cười đáp.
Ở phòng nghỉ dành cho bác sĩ, cô ngồi trên bàn, tay thì chống cằm, dường như suy nghĩ một điều gì đó rất đăm chiêu.
Mộc Nhi ngồi đối diện ngó qua, thấy ly mì trên bàn của cô đã nở từ lâu, nhưng một đũa cũng không động đến liền hỏi : “ Sao vậy, có chuyện gì à ?”
Cô không thèm lại, trong thâm tâm nãy giờ chỉ suy nghĩ về anh. Hôm qua trước khi vào phòng phẫu thuật, có có nghe qua cuộc gọi của anh và mẹ, có vẻ giữa hai người không được hoà thuận cho lắm. Với lại trong cuộc hội thoại còn nhắc gì đến về mối tình đầu nữa, nhưng cô lại không nghe rõ lắm.
Chợt cô phát hiện, dường như anh đều biết mọi thứ về cô, nhưng cô lại chẳng biết gì cả.
“ Nè, bơ tớ luôn à?” Mộc Nhi vẫy vẫy tay trước mặt cô hỏi.
“ Hả, ai ừm...nãy giờ cậu hỏi gì à?” Cô hoang mang nhìn cậu hỏi lại.
Mộc Nhi bĩu môi, miệng chẹp chẹp nói : “ Mì sắp mở hết rồi đâu này”
Lúc này cô mới để ý mà bắt đầu động đũa. Chợt nghĩ đến câu hỏi khi nãy mà quay sang cậu, “ Nè giáo sư An là người như thế nào ?”
Mộc Nhi liền chau mày, “ Ý cậu là sao ? Không phải cậu đang sống cùng giáo sư An đó thì mới là người hiểu rõ nhất mới đúng”
“ Ý tớ là về quá khứ của giáo sư An, về gia đình hay tương tự như thế....” Cô nghiêm túc hỏi.
Mộc Nhi nhún vai lắc đầu,” Chịu thôi, giáo sư An rất kín tiếng mà, đến cả cậu ở chung nhà còn không biết thì sao hỏi được người ngoài tụi tớ. Tớ chỉ nghe nói là gia đình của giáo sư An thuộc dạng tầng lớp thượng lưu, khá có điều kiện, đều sinh sống ở Mỹ. Nhưng định cư ở Mỹ cũng chưa lâu, vì từ lúc ba mất thì họ mới sang Mỹ...”
“ Ba anh ấy mất ?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Mộc Nhi gật đầu xác nhận, “ Đúng vậy, trong lý lịch hồ sơ được viết là như thế. Nhưng tớ cũng chỉ biết đến thế, còn tận tình nguyên do thì thì tớ chịu “
Cô im lặng không đáp, chỉ cảm thấy quả thật ở anh còn quá nhiều điều cô không thể biết được. Điều đó là sự tò mò của cô bỗng trỗi dậy.
Mộc Nhi huých nhẹ vào tay cô, cợt nhả : “ Sao hôm nay lại quan tâm đến gia đình người khác vậy, không lẽ.....”
“Tớ mệt rồi nên đi ngủ đây” Cô đứng lên tiến đến chiếc sô pha mà nằm xuống.
“ Vậy...vậy còn mì thì sao ?” Cậu hoang mang nhìn cô hỏi.
“ Cậu giải quyết giùm tớ đi”
Tiếng của cô vọng ra từ chiếc chăn đang trùm kín cả cơ thể của cô trên chiếc sô pha kia. Cô trùm mền vì tiết trời mùa đông ở bên ngoài kia, và cũng vì cô không muốn trả lời thêm những câu hỏi của Mộc Nhi. Vì hiện tại trong đầu cô cũng có rất nhiều câu hỏi về anh được đặt ra, nhưng lại chẳng có lấy một lời giải đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.