Chương 63: tò mò
Hana Nguyễn
04/01/2021
Chiếc đèn báo hiệu đang phẫu thuật chợt tắt, Vũ Hân nhìn thấy liền chạy đến gần chiếc cửa phòng phẫu thuật với dáng vẻ lo lắng.
Chiếc cửa dần mở ra, cô, anh và cả Lăng Phong Sở lần lượt bước ra. Trên mặt vẫn còn những đồ bảo hộ chưa được gỡ xuống, nhưng không thể giấu được vẻ mệt mỏi của mọi người.
" Phẫu thuật sao rồi...ổn cả chứ...?"
Cô từ từ cởi bỏ lớp khẩu trang trên mặt, dù mệt nhưng vẫn cố nở nụ cười, " Tất cả đều rất tốt, cuộc phẫu thuật rất thành công "
Cơ mặt của Vũ Hân dần dãn ra, nụ cười nhẹ nhõm hé nở trên môi, " Thật sự...cảm ơn mọi người..."
" Đây là trách nhiệm của chúng tôi mà, người làm tốt nhất ở đây chính là Vũ Vân...cô bé đã chịu đựng rất tốt " Lăng Phong Sở cười đáp.
" Thời gian phẫu thuật có lâu hơn tôi dự tính, nhưng mọi việc vẫn thuận lợi " anh cũng bỏ chiếc khẩu trang ấy xuống mà nói, không mặt không biến sắc.
Vũ Vân thẹn thùng đáp : " Không sao, cuối tuần mà đã phiền mọi người lắm rồi...tôi lại không có gì để đền đáp cả..."
" Đại tiểu thư "
Cô đang định đáp lại thì bị một giọng nói chen ngang. Mọi người đều hướng về nơi cất lên giọng nói ấy, đó là người đàn ông trạc tuổi của Vũ Vân, nhưng dung mạo rất sang trọng, cả những cử chỉ lẫn lời nói đều thể hiện là người học thức cao.
Vũ Hân vừa nhìn thấy liền hoang mang, " Mặc Mặc? Sao anh lại ở đây ? "
" Anh đã bảo ở bệnh viện đừng gọi như thế mà, phải gọi là thư kí Mặc " Anh ta liền đi đến bên cạnh Vũ Hân rồi thì thầm trách.
" Biết rồi biết rồi nhưng tại sao đột nhiên anh lại đến? " Vũ Hân dựa vào người thư kí Mặc nũng nịu hỏi.
" Biết là em chưa ăn tối nên anh đã nấu những món em thích, tiện thể làm một số việc ở đây rồi mang cho em " Cậu xoa đầu Vũ Hân rồi đáp.
Cô cảm thấy, nhìn Vũ Hân bây giờ với khi nãy, thật khác biệt. Trước khi người đến, cậu ấy như là một dũng sĩ quật cường, không điều gì có thể làm lung lay được. Nhưng giờ đây lại như một công chúa nhỏ trong vòng tay người. Có lẽ, thư kí Mặc này là một người mà Vũ Hân không những tin tưởng mà còn là người mà cậu đã chọn để gửi gắm bản thân mình.
" Bạn trai của cô ư, Vũ Hân? " cô hỏi.
Thư kí Mặc dường như nhìn thấy ánh mắt tò mò của cô nên liền quay lại, lịch sự đáp : " Thất lễ quá, tôi là bạn trai của Vũ Hân. Đồng thời là thư kí của chủ tịch bệnh viện. Chủ tịch và Phu Nhân đã nghe cuộc phẫu thuật diễn ra rất thành công nên ông muốn mời các bác sĩ đã phẫu thuật đến phòng họp "
Cô quay sang nhìn Vũ Hân, đến cả cậu cũng tỏ vẻ ngạc nhiên trước tin này, " Ba mẹ đang ở đây cùng nhau ư ?"
Ánh mắt của thư kí Mặc vẫn chắc nịch nhìn Vũ Hân ngầm xác nhận.
Anh không nói không rằng mà liền bước theo hành lang dẫn đến phòng họp, cô thấy thế cũng vội đi theo.
Ở phòng họp, bầu khí căng thẳng luôn toả khắp mọi lúc. Nhưng chắc chỉ có một mình cô căng thẳng, vì đây cũng là lần đầu tiên cô gặp Chủ Tịch và Phu Nhân.
Khẽ liếc sang anh, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng tự tại đó, cô nghĩ rằng có lẽ trên đời này không có việc gì khiến anh trở nên hoảng sợ được.
Còn về phần Vũ Hân, dù là người trong gia đình nhưng cô lại có cảm giác dường như giữa họ có một khoảng cách như một bức tường ngăn lại vậy, không giống như một gia đình bình thường. Vũ Hân đứng nép sau thư kí Mặc, tay nhẹ nắm lấy cổ tay áo sơ mi của cậu, đôi mắt cứ đảo quanh mà không nhìn thẳng chính diện như muốn né tránh điều gì đó.
Chủ Tịch và Phu Nhân đều ngồi trên chiếc ghế sô pha, họ đều toát lên vẻ sang trọng từ khí chất chứ không phải do quần ao hay trang sức.
Cô nhìn thấy càng hồi hộp, cổ họng liền có chút khô nên nuốt nước bọt xuống để xoa dịu đi.
Lúc này, chủ tịch mới bắt lên tiếng : " Tôi đã nghe rằng cuộc phẫu thuật diễn ra rất thành công... Mọi người đã làm rất tốt, vất vả rồi...Tất cả mọi người đều sẽ có thưởng vào cuối tháng..."
Cô vốn không định nói gì nhiều vì sợ lỡ lời nhưng một lúc sau vẫn không có ai đáp lại nên cô liền nói : " Chúng tôi rất cảm kích nhưng đây chỉ là bổn phận của chúng tôi, thế nên tôi xin phép không nhận "
Chủ Tịch và Phu Nhân liếc nhìn sang cô. Cô liền cảm thấy như có một cơn điện lửa vừa lướt qua khiến cô khẽ rùng mình, tự hỏi ánh mắt kia là có ý gì, không lẽ mình đã nói gì sai ư.
Lăng Phong Sở thấy thế liền nói giúp : " Cô ấy là bác sĩ mới nên không có nhiều kinh nghiệm, nếu có sai sót gì xin chủ tịch hãy bỏ qua.... "
Chủ Tịch dường như chẳng may may đến lời của Lăng Phong Sở mà hỏi : " Bác sĩ này...cô tên là gì ? "
" Mạn Mạn ạ..." Giọng cô có phần run run đáp.
Phu Nhân không đáp mà chỉ nhìn về phía anh rồi nói với giọng nhẹ nhàng : " Được rồi, mọi người hãy nghỉ ngơi đi. Riêng y tá Vũ Hân và giáo sư An, hai người hãy ở lại một chút "
Cô lại liếc nhìn sang anh, tỏ ra có chút bất ngờ không biết có việc gì nhưng rồi lại tự thầm nghĩ chắc là do anh là bác sĩ phẫu thuật chính, nên việc trao đổi với người nhà bệnh nhân là chuyện thường tình.
Chiếc cửa dần mở ra, cô, anh và cả Lăng Phong Sở lần lượt bước ra. Trên mặt vẫn còn những đồ bảo hộ chưa được gỡ xuống, nhưng không thể giấu được vẻ mệt mỏi của mọi người.
" Phẫu thuật sao rồi...ổn cả chứ...?"
Cô từ từ cởi bỏ lớp khẩu trang trên mặt, dù mệt nhưng vẫn cố nở nụ cười, " Tất cả đều rất tốt, cuộc phẫu thuật rất thành công "
Cơ mặt của Vũ Hân dần dãn ra, nụ cười nhẹ nhõm hé nở trên môi, " Thật sự...cảm ơn mọi người..."
" Đây là trách nhiệm của chúng tôi mà, người làm tốt nhất ở đây chính là Vũ Vân...cô bé đã chịu đựng rất tốt " Lăng Phong Sở cười đáp.
" Thời gian phẫu thuật có lâu hơn tôi dự tính, nhưng mọi việc vẫn thuận lợi " anh cũng bỏ chiếc khẩu trang ấy xuống mà nói, không mặt không biến sắc.
Vũ Vân thẹn thùng đáp : " Không sao, cuối tuần mà đã phiền mọi người lắm rồi...tôi lại không có gì để đền đáp cả..."
" Đại tiểu thư "
Cô đang định đáp lại thì bị một giọng nói chen ngang. Mọi người đều hướng về nơi cất lên giọng nói ấy, đó là người đàn ông trạc tuổi của Vũ Vân, nhưng dung mạo rất sang trọng, cả những cử chỉ lẫn lời nói đều thể hiện là người học thức cao.
Vũ Hân vừa nhìn thấy liền hoang mang, " Mặc Mặc? Sao anh lại ở đây ? "
" Anh đã bảo ở bệnh viện đừng gọi như thế mà, phải gọi là thư kí Mặc " Anh ta liền đi đến bên cạnh Vũ Hân rồi thì thầm trách.
" Biết rồi biết rồi nhưng tại sao đột nhiên anh lại đến? " Vũ Hân dựa vào người thư kí Mặc nũng nịu hỏi.
" Biết là em chưa ăn tối nên anh đã nấu những món em thích, tiện thể làm một số việc ở đây rồi mang cho em " Cậu xoa đầu Vũ Hân rồi đáp.
Cô cảm thấy, nhìn Vũ Hân bây giờ với khi nãy, thật khác biệt. Trước khi người đến, cậu ấy như là một dũng sĩ quật cường, không điều gì có thể làm lung lay được. Nhưng giờ đây lại như một công chúa nhỏ trong vòng tay người. Có lẽ, thư kí Mặc này là một người mà Vũ Hân không những tin tưởng mà còn là người mà cậu đã chọn để gửi gắm bản thân mình.
" Bạn trai của cô ư, Vũ Hân? " cô hỏi.
Thư kí Mặc dường như nhìn thấy ánh mắt tò mò của cô nên liền quay lại, lịch sự đáp : " Thất lễ quá, tôi là bạn trai của Vũ Hân. Đồng thời là thư kí của chủ tịch bệnh viện. Chủ tịch và Phu Nhân đã nghe cuộc phẫu thuật diễn ra rất thành công nên ông muốn mời các bác sĩ đã phẫu thuật đến phòng họp "
Cô quay sang nhìn Vũ Hân, đến cả cậu cũng tỏ vẻ ngạc nhiên trước tin này, " Ba mẹ đang ở đây cùng nhau ư ?"
Ánh mắt của thư kí Mặc vẫn chắc nịch nhìn Vũ Hân ngầm xác nhận.
Anh không nói không rằng mà liền bước theo hành lang dẫn đến phòng họp, cô thấy thế cũng vội đi theo.
Ở phòng họp, bầu khí căng thẳng luôn toả khắp mọi lúc. Nhưng chắc chỉ có một mình cô căng thẳng, vì đây cũng là lần đầu tiên cô gặp Chủ Tịch và Phu Nhân.
Khẽ liếc sang anh, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng tự tại đó, cô nghĩ rằng có lẽ trên đời này không có việc gì khiến anh trở nên hoảng sợ được.
Còn về phần Vũ Hân, dù là người trong gia đình nhưng cô lại có cảm giác dường như giữa họ có một khoảng cách như một bức tường ngăn lại vậy, không giống như một gia đình bình thường. Vũ Hân đứng nép sau thư kí Mặc, tay nhẹ nắm lấy cổ tay áo sơ mi của cậu, đôi mắt cứ đảo quanh mà không nhìn thẳng chính diện như muốn né tránh điều gì đó.
Chủ Tịch và Phu Nhân đều ngồi trên chiếc ghế sô pha, họ đều toát lên vẻ sang trọng từ khí chất chứ không phải do quần ao hay trang sức.
Cô nhìn thấy càng hồi hộp, cổ họng liền có chút khô nên nuốt nước bọt xuống để xoa dịu đi.
Lúc này, chủ tịch mới bắt lên tiếng : " Tôi đã nghe rằng cuộc phẫu thuật diễn ra rất thành công... Mọi người đã làm rất tốt, vất vả rồi...Tất cả mọi người đều sẽ có thưởng vào cuối tháng..."
Cô vốn không định nói gì nhiều vì sợ lỡ lời nhưng một lúc sau vẫn không có ai đáp lại nên cô liền nói : " Chúng tôi rất cảm kích nhưng đây chỉ là bổn phận của chúng tôi, thế nên tôi xin phép không nhận "
Chủ Tịch và Phu Nhân liếc nhìn sang cô. Cô liền cảm thấy như có một cơn điện lửa vừa lướt qua khiến cô khẽ rùng mình, tự hỏi ánh mắt kia là có ý gì, không lẽ mình đã nói gì sai ư.
Lăng Phong Sở thấy thế liền nói giúp : " Cô ấy là bác sĩ mới nên không có nhiều kinh nghiệm, nếu có sai sót gì xin chủ tịch hãy bỏ qua.... "
Chủ Tịch dường như chẳng may may đến lời của Lăng Phong Sở mà hỏi : " Bác sĩ này...cô tên là gì ? "
" Mạn Mạn ạ..." Giọng cô có phần run run đáp.
Phu Nhân không đáp mà chỉ nhìn về phía anh rồi nói với giọng nhẹ nhàng : " Được rồi, mọi người hãy nghỉ ngơi đi. Riêng y tá Vũ Hân và giáo sư An, hai người hãy ở lại một chút "
Cô lại liếc nhìn sang anh, tỏ ra có chút bất ngờ không biết có việc gì nhưng rồi lại tự thầm nghĩ chắc là do anh là bác sĩ phẫu thuật chính, nên việc trao đổi với người nhà bệnh nhân là chuyện thường tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.