Chương 2: Bắt đầu bí ẩn
Summer December
23/06/2023
Căng thẳng, khó chịu, nghẹt thở.
Nỗi sợ hãi phi lý đeo bám lấy tâm trí. Pat cố gắng thuyết phục tâm trí của mình cần phải hành xử mọi việc như bình thường, không có gì phải lo lắng cả.
Nhưng bầu không khí an tĩnh trong văn phòng không thể giúp an ủi gì cả. Pat vẫn cảm thấy căng thẳng, khó chịu và nghẹt thở. Bàn tay thì bấu chặt vào chân và đôi mắt dán chặt vào tờ lịch của công ty bảo hiểm AIA trên bàn của khun Jeng. Bởi vì Pat không biết phải nhìn vào đâu trong khi người ngồi đối diện đang đọc sơ yếu lí lịch của bản thân.
Khun Jeng có một khí thế đáng sợ tỏa ra từ cơ thể anh ấy, Và tên thật của anh ấy là Kittipong Atijiranon, tấm bảng tên trên bàn đã nói cho Pat biết điều đó, Pat hướng mắt về chiếc đồng hồ để bàn đến từ ngân hàng Kasikorn Thái Lan, một cuốn sổ bìa da của Bottega Vetega (lại nữa rồi) trông ổn vì nói thẳng bìa ngoài của nó có một số hoa văn giống như hoa văn trên đôi giày thạch sương sáo. Ở góc còn lại của chiếc bàn là một lọ nến thơm Malone bên dưới ngọn đèn đốt nến đang được mở. Trong sự im lặng này, Pat chỉ có thể nhìn và đọc mọi thứ xung quanh.
Nhìn mọi thứ ngoại trừ đôi mắt của chủ nhân căn phòng.
Đột nhiên,
Bởi vì căn phòng thật sự im lặng nên chỉ cần với âm thanh của việc đặt sơ yếu lí lịch xuống bàn cũng khiến cho Pat giật minh.
"Bạn đã ở đây hai tuần rồi. Những việc bạn đang làm là gì vậy?"
" À.. cũng ờ.. dịch các slide từ tiếng Thái sang tiếng Anh, sắp xếp các slie, Theo CI Thương hiệu đối tác ờ.. photo tài liệu"
Có thể không cần nói là người chạy việc nữa bởi Pat không muốn người đối diện nhớ về sự cố thạch sương sáo.
"Chỉ có thế thôi à?" Suy nghĩ bị cắt đứt bởi một câu hỏi được thốt ra. Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn Pat. Đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn hai ba lần, Pat chỉ có thể nắm chặt bàn tay.
Sự thay đổi trên nét mặt của người đối diện thể hiện sự thất vọng và bực bội. Pat chỉ biết ngồi im và cố gắng trấn tĩnh.
Người gì mà vừa có thể đẹp trai vừa có thể cáu kỉnh trong mọi hành động như thế này.
"Là sao vậy ạ"
"Vâng"
"Tôi hỏi là bạn đã làm việc được 2 tuần nhưng chỉ làm nhiệm vụ của người học việc như thế sao?"
Mặt tê và tay cực kỳ đau.
Bởi vì tại thời điểm Pat nghe tới từ học việc, Pat nắm chặt tay hơn nữa đến mức có lẽ đã vượt giới hạn thể chất của anh ấy.
" Vì... phi.... Mọi người trong team..."
Câu trả lời của anh ấy bị gián đoạn bởi một tiếng cười khẽ " Bạn biết không. Trả lời câu hỏi mà không giao tiếp bằng mắt là một cách ứng xử tồi tệ".
Đột nhiên hệ thống hô hấp vốn đã hoạt động không bình thường của Pat. Anh ấy gần như phát ra một tiếng thở dài như một chú lợn rừng đang giận dữ..
"Vâng" Pat ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người đối diện " Đó là những công việc mà các thành viên trong team đã ra lệnh, Pat làm công việc được phân công bởi phi Ying và phi Prem, trợ lý của quản lý"
Giỏi lắm Pat, trả lời rõ ràng vào vấn đề chính.
Nhưng... tại sao... giộng nói lại run rẩy như vậy...
"Khun tốt nghiệp BBA tại UC Riverside với bằng danh dự hạng nhì"
Khun Jeng quay lại nhìn vào bản sơ yếu lý lịch của Pat một lần nữa " Thạc sĩ truyền thông từ ÚC bằng danh dự hạng nhất. từng là TA trong lớp truyền thông tiếp thị. Thục tâp sinh tại nhóm Event Marketing của Facebook khu vực Châu Á tại Singapore và ba tháng tại Strategic Planning tại JTQ Digital Agency".
"..."
Rồi.. đọc lý lịch của tôi để làm gì.
"Profile rất tốt, tôi rất kỳ vọng bạn đến đây để làm nhiều việc hơn là photocopy thật đáng tiếc cho tài năng."
Thú nhận rằng cuộc sống này chưa bao giờ được khen, cảm giác chưa bao giờ được coi trọng như thế trước đây.
Tiếc cho tài năng... vâng. Pat cũng muốn được làm việc những việc khác những việc đó nhưng lại không có cơ hội nào hết.
Pat không biết phải trả lời như thế nào, Pat chỉ biết ngồi chớp mắt. Để giảm các triệu chứng khô mắt từ việc nhìn chằm chằm.
Việc gặp quản lý như thế này khiến Pat nhớ lại thời gian còn làm việc tại Facebook, là một công ty lớn. Pat đã gặp nhiều kiểu sếp và cấp trên khác nhau. Khun Jeng khiến Pat nhớ đến một sếp nữ tên là Khun Kara. Cô ấy là trưởng nhóm của Pat.
Chính xác, giỏi giang, nỗ lực theo cùng sự mạnh mẽ và thẳng thắn. Pat đã nghe tận tai cô ấy đã nói rằng " Don't let me start because I can't stop" và đúng là như vậy thật. Bởi vì cô ấy đã nói là không ngừng được để có thể nhận được câu trả lời, khiến Pat cũng quên mất là mình đang nói về cái gì cần phải hỏi lại và bị mắng cho thê thảm.
Nhưng ngay cả như vậy, Pat cũng chưa từng gặp người quản lý nào giỏi mỉa mai như người này. Người đàn ông trước mặt này và người đàn ông có đôi giày trị giá ba mươi nghìn là một người hoàn toàn khác. Không giống chủ nhân của nụ cười khẽ khi cuối xuống lấy khăn giấy lau giày, giúp Pat cầm theo túi trà sữa hay đứng ngáp với Pat...
"Sau buổi nói chuyện tôi sẽ phân bổ lại công việc trong team. Và từ bây giờ chúng ta sẽ có cuộc họp team vào mỗi sáng thứ hai và tối thứ sáu." Khun Jeng tiếp tục nói. Pat ngẩng đầu lên để có vẻ như thể đang lắng nghe. Tôi không biết mình đã để lỡ điều gì khi từ nãy đến giờ tôi chỉ nghĩ về những điều điên khùng " Vào sáng thứ hai chúng ta sẽ đề ra các mục tiêu hàng tuần vào vào tối thứ sáu chúng ta sẽ tổng hợp công việc mà bạn đã đạt được dựa theo các chỉ tiêu đã đề ra. Bởi vì tôi cần các chỉ số để đánh giá công việc của bạn"
"Vâng"
"Tôi sẽ giao cho bạn một số bài tập về nhà để bạn có thể chuẩn bị. Bạn tốt nghiệp muộn nhưng kinh nghiệm ở thị trường Thái Lan còn hạn chế. Tôi sẽ cho bạn ba chủ đề. Sau đó bạn chọn một chủ đề để tạo một báo cáo trích dẫn bằng tiếng Anh với bài thuyết trinhg trong ba mươi phút. Tôi sẽ có thể nhìn thấy cả kỹ năng viết và trình bày của bạn."
".."
"Tôi muốn xem nó vào lúc 4 giờ ngày mai."
"Vâng" trả lời một cách tự tin. Nhưng tay lại nắm rất chặt. Và trong tâm trí Pat đã dùng cú đấm đó đập vào bàn của khun Jeng.
Không nghĩ rằng Pat còn có những việc khác cần phải làm ư...
"Và cả điều khác nữa"
"Vâng"
Hử việc gì nữa chứ.
"Công việc của bạn đã làm" làm sao nữa, sẽ nói gì nữa đây. Nhắc lại những việc này với Pat lần nữa làm gì " photo tài liệu, dịch và sắp xếp các slide theo CI hay bất cứ điều gì. Đó hoàn toàn không phải là công việc của bạn."
À.. Oke... Tiếp tục nói đi Khun phi.
" Ai cần làm sile bằng tiếng Anh, người đó phải tự viết. Không được nhờ người khác làm điều đó."
"..."
"Nếu khun giúp đỡ team, bạn có thể hỗ trợ đóng góp nội dung, tham gia Brainstorming session sẽ rất có ích trong việc đóng góp thông tin. Ví dụ như chuyện về hành vi của người tiêu dung bởi vì họ là những người trẻ của thế hệ mới".
"Vâng"
Điều này giống như là việc khun Jeng đã nói. Và bây giờ sự thất vọng với mọi người trong team đã được khun Jeng xoa dịu. Trước đây mọi người đều nói như thể những công việc đó là công việc của Pat và tại sao Pat không được làm bất cứ công việc gì thật sự liên quan đến Marketing dù chỉ là một chút.
Pat cảm thấy mình như là một người ranh mãnh... Bởi vì bây giờ bời vì anh ấy bí mật cho khun Jeng thêm điểm bởi sự tuyệt vời của anh ấy.
" Hy vọng là khun Pat sẽ hiều. và tập trung vào những việc thực sự quan trong với bạn chứ không phải chỉ sống day by day, nine to five rồi làm những công việc mà còn không thể gọi là công việc.
(day by day: ngày qua ngày. Nine to five; 9 giờ làm và tan làm lúc 5 giờ. Ý của khun Jeng là sống ngày qua ngày, đi làm lúc 9 giờ và chỉ chờ tan làm lúc 5 giờ mà không có mục đích công việc hay gì cả)
Nắm lấy! Một điểm nữa từ Pat! Nắm lấy! Giữ lại nó!
"Bạn còn hai tháng rưỡi để hoàn thành công việc của mình để vượt qua thời gian thử việc. Nếu bạn muốn có profile tốt, và có hữu ích với việc làm việc trong các bộ phận thực tế. Tôi nghĩ bạn nên làm nhiều việc hơn là chỉ dịch các trang slide".
"Dịch slide theo CI hay photo tài liệu Pat đã biết làm rồi và Pat thức sụ muốn làm những việc hơn như thế. Nó sẽ có hữu ích khi làm việc trong bộ phận thực sự."
Pat mày...
Không có ai cấm. Nhưng âm thanh trong đầu Pat ngăn cản Pat lớn tiếng.
Hai tay nắm chặt, tim đập thình thịch, nghẹt thở sau khi mất khống chế cách cư xử của mình. Nhưng Pat không thể chịu được những lời nói mỉa mai, có thể nói Pat hiếu thắng cũng được, và nếu Pat cãi lại một điều gì đó cũng không ngcj nhiên.
Nhưng khun Jeng thật tuyệt khi chỉ giữ im lặng, khẽ gật đầu và nở một nụ cười nhạt. Điều khó chịu nhất đã quay trở lại trước khi người đàn ông trẻ cúi đầu cầm ipad lên và MỞ nó rồi di chuyển ghế ra khỏi bàn một chút, ngả người ra sau. Điều chỉnh tư thế ngồi để thoải mái hơn.
Rồi đây là... Pat có thể đi ra ngoài được hay chưa?
Rùng mình, xấu hổ muốn đúng dậy và đi ra ngoài nhưng lại sợ người ít lời nhưng miệng lưỡi lại vô cùng mỉa mai, biết nói gì nữa đây. Pat hít một hơi, mấp máy nói là nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép. Tuy nhiên bên kia đã ngẩng đầu lên trước.
Khun Jeng gửi một dấu hỏi chấm bằng mắt. Theo sau là một nụ cười khiến cho mạch máu thái dương của Pat đập liên hồi. Trước khi kết thúc bằng một câu hỏi ngắn khiến Pat nắm chặt tay hơn bao giờ hết.
"Bạn không đi làm à?"
...!!!
Quay lại ngồi trước máy tính và nhận email từ người đàn ông đó về vấn đề chủ đề cho bài tập về nhà. Tất cả đều liên quan đến thị trường FMCG tại Thái Lan chỉ khác ở kể chuyện và phong cách thảo luận. Sau khi đọc xong, Pat nghĩ mình nên chọn cái mà bản thân giỏi nhất, bởi vi có thể đánh cho khun Jeng một cú (thật ngầu) trước khi suy nghĩ trôi đi... một chút.
Lại nhận ra điều đó Pat vô tình nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của mình, rồi thở dài.
Pat sợ.
Sợ rằng... là một ngày nào đó... Pat sẽ vô tình nổi giận rồi tung một cú đấm vào mặt khun Jeng.
Sợ thật sự. Bởi vì khun Jeng khiến cho Pat thường xuyên nắm chặt tay. Người gì mà không thể nói những điều tốt đẹp. Pat không hiểu gì cả. Và rồi Pat càng tức giận, điên cuồng, ý thức không ở cùng với bản thân-
"Khun Pat"
"Hơ"
Người trong tâm trí hiện ra trước mặt như một bóng ma, và phải cho đến khi Pat có thể nói chuyện lại với bản thân, để tìm lại ý thức...
Nhưng bây giờ Pat đang đứng dậy và chờ khun Jeng làm gì.
"Kha... vâng?" Pat đưa tay lên xoa đầu, trước khi cau mày làm mặt nghiêm túc trước cái nhìn sửng sốt của người trước mặt.
"Bạn oke chứ?"
"Kha.. Vâng oke ạ"
"Tôi chỉ đang nói rằng cuôc họp chiều nay với đội Forge, bạn cần phải cùng tham gia."
"Vâng" Pat trả lời trước khi kéo ghế ngồi về chỗ cũ. Khun Jeng không nói gì thêm nữa, chỉ đi bộ quay về phòng.
Pat đeo tai nghe vào, chuẩn bị mở nhạc, nhưng nhận ra không cần phải làm việc đó bởi vì lần đầu tiên văn phòng có bầu không khí yên tĩnh đến vậy.
Nhưng vừa rồi, tại sao anh ấy lại đi ra ngoài" gọi cho phi Pang hay goi điện tìm Pat không phải đơn giản hơn hay sao.
"Thằng Pat, tắt máy tính ngay đây là quán rượu chứ không phải Starbuck"
Heey chế, tại sao lại vứt đi, thật lãng phí!"
Tinh thần của một vận động viên bóng bàn bừng lên khi Pat rời tay khỏi bàn phím để chụp miếng gà mà phi Aey đã ném. Anh ấy cố gắng không để bị giữ nó bằng lòng bàn tay để không bị rơi. Trước khi đưa nó vào miệng trước khi cuối đầu và tiếp tục công viêc.
"Nhìn nó kìa Beam, nhìn nó"
"Chẹp kệ nó đi. Làm việc điên cuồng là chuyện bình thường, sinh viên mới ra trường tràn đầy năng lượng"
"Tao nghĩ là sự oán giận nhiều hơn. Nhìn cái cách nó chửi thề trên đường đến đây lúc tối."
Pat gõ câu tiếng Anh mà anh ấy định gõ bỏ qua những câu đàm tiếu cùng với tiếng nhạc tại quán Hippie the bar điểm hẹn gặp nhau tại khu Khaosan của Pat, phi Aey và phi Beam vào một buổi tối thứ bảy.
"Pat uống một ly nhé" Bỏ qua lời mời của người tiền bối thân thiết. Pat lắc đầu dù mắt không rời khỏi màn hình máy tính.
"Không sao đâu phi Beam cứ tiếp tục đi – As recommended by D.M agency,..."
"Chà! Ôi chao đây là của Pat, Mày có ăn gì khác ngoài cơm thịt lợn và trà nóng không vậy?"
"- a holistic approach- au tao về nhà thì tốt hơn-"
"Hới, hới chờ đã Pat, chế không làm phiền nữa, ngồi xuống"
Phi Aey người vừa nói tiếng isaan quay lại vào kéo cánh tay vừa khoanh lại để gặp máy Macbook đứng đạy đang chuẩn bị rời khỏi. Pat quay sang nhìn mặt phi Aey. Nhưng cũng chấp nhận há miệng tiếp nhận cháo thịt heo mà phi Aey vừa múc trước khi quay lại mở máy tính.
Nhưng khi anh ấy lấy lại ý thức để bắt đầu tiếp tục làm việc. âm thanh của những bài hát đau lòng của cửa hàng cũng lớn dần. Pat chỉ biết hét lên trong lòng. Tôi cũng muốn khóc luôn đây. Hức, không nổi nữa rồi. Điều đó gây mất tập trung quá đi.
Hoặc việc đi ra ngoài để mở mang tầm mắt không thật sự hiệu quả như lời phi Beam đã nói...
Hay Pat nên quay về nhà ngồi yên tĩnh, ở một mình trong phòng. Hoàn thành công việc của mình. Nhưng nghĩ như vậy Pat lại thấy buồn bởi vì bây giờ bây giờ lẽ ra Pat có thể vui vẻ sau khi kết thúc tuần thứ ba đã rất khó khăn.
Tuần thứ ba có vẻ ổn. Bài tập của khun Jeng lần thứ nhất và thứ 2 đã có phản hồi tốt. Với 35%là tán thưởng, 5 % khen hay và 60% là lời khen với sự mỉa mai. Đó có vẻ như là thật sự tốt. Gần như là sự thật.
Nhưng cuối cùng, vận mênh cuộc sống của Pat lại xoay chuyển theo cachs quỷ quyệt nhất. Pat đau đớn nghĩ trong khi ngồi nhìn vào các trang slide trên máy tính của bản thân. Slide với đầy chữ tiếng Thái lộn xộn đang chờ Pat chuyển thành tiếng Anh.
Trở lại vào ngày thứ năm.
"Cập nhật hằng tuần sản phẩm mì mà vàng và đen cùng team Kako. Lần này sẽ có sự tham gia của team Malaysia và team Singapore. Cuộc gọi đến như thường lê. Pat sẽ dịch-"
"Phi Ying khắp"
"Hả?"
"Nhưng là khun Jeng đã nói là...". Chỉ cần mở đầu bằng cái tên đó, khuôn mặt của phi Ying đã khó chịu, đảo mắt cả chục lần khiến Pat khó chiu.
"Rằng?"
"Thì – slide nếu cần phải thuyết trình bằng tiếng Anh người thuyết trình cần phải tự dịch nó" Pat mạnh dạn nói. Hoảng sợ khi thấy khuôn mặt của mọi người và phi Ying, Pat vội lên tiếng để cứu vãn tình hình "Nhưng, nhưng Là Pat có thể hỗ trợ việc nội dung-"
Phi Ying cười mỉa mai " Nhưng Pat đó là công việc của team chúng ta, mọi người đã làm nội dung rồi, Pat chỉ cần dịch nó thôi. Làm việc này cho team không được ư. Và nếu Pat không làm theo những gì phi nói. Không sắp xếp và dịch các slide, Pat cũng không cần phải làm gì cả".
"Nhưng khun Jeng đã bảo là Pat sẽ giúp tìm kiếm thông tin và đóng góp ý kiến cho nôi dung-"
"Nhưng Pat vẫn chưa biết gì cả, sẽ nghiên cứu cái gì"
"Pat có kiến thức đúng đắn về nghiên cứu thị trường và marketing. Pat đã từng đươc thực tập, Pat có thể feedback công việc, Pat-"
"Này Pat, cậu mới ra trường chưa đầy một năm phải không, công việc thật sự chưa làm bao giờ, làm sao đã có kinh nghiệm gì. Phi Nie đã làm việc được 16 năm, đã làm ở bộ phận này được 8 năm rồi> nếu Pat muốn được làm việc cũng cần có thời gian để học việc trước đã."
...
Vâng tôi biết là phi ấy là một trợ lý đã làm việc đươc 16 năm. Nhưng Pat có thể học việc như thế nào. Nếu không có ai chỉ dạy thì mỗi ngày Pat chỉ làm những công việc vặt này thôi. Và những người ở đây ngoài việc không chỉ dạy, họ cũng không hề lắng nghe Ví dụ khi brand về một thương hiệu kem của Nhật Bản vào thứ Tư, Pat đã giơ tay hơn mười làn trước khi được nói. Nhưng khi Pat có cơ hội để được ý kiến thì không có ai bàn luận gì thêm hết. Thật khó để tiếp tục nói, giống như bà Pat không hiểu chuyện, đang đùa giỡn mọi người. Việc đó khiến Pat bối rối.
Hoặc nếu Pat có bất đồng quan điểm với ai khác. Mọi người cũng làm như là đó là câu chuyện chết người xem Pat là người không có lễ phép, cãi lời người lớn. Pat chỉ có thể ngồi im chớp mắt. Rồi tự bảo với bản thân ngồi im trong phòng họp bằng kính là bình tĩnh lại.
Bài học từ sự việc thương hiệu kem ngày hôm đó làm Pat nhận ra việc tiếp tục tranh luận với phi Ying về bản dịch slide sẽ không khiến cái gì tốt hơn cả. Ngoài ra Pat và phi Ying trở thành trung tâm sự chú ý của người khác. Bởi vì phi Ying đã quay sang nói một cách mỉa mai với phi Prem, nói là Pat sẽ không giúp đỡ làm việc gì cả. Dến cuối cùng điều Pat có thể làm được chỉ là nói rằng là
"Pat sẽ làm việc đó"
Đây rõ ràng là cuộc chiến cân não, cuối chùng Pat là người đã bỏ cuộc trong cuộc chiến không cân sức này.
Và bởi vì phi Ying cần mang nó đến trong buổi họp sáng thứ hai, nên Pat phải dịch nó cho phi Ying. Để sáng chủ nhật có thể gửi nó cho khun Jeng kiểm tra nội dung. Nên thứ bảy Pat vẫn còn chìm trong đống công việc. Phi Beam và phi Aey không thể chịu nổi nên đã lôi Pat ra ngoài mở mang tầm mắt. Nhưng Pat cũng không nghĩ là nó có thể giúp ích được điều gì.
Vào thứ Bảy, Pat phải làm công việc của phi Ying. Còn Chủ nhật thì Pat không rảnh. Bởi vì phải làm bài tập về nhà thứ 5 của khun Jeng.
Không hài lòng với cuộc sống làm việc bảy ngày một tuần. Pat chống khủy tay lên bàn. Vùi mặt vào cả hai bàn tay, vuốt tay xuống má vuốt tay bóp mặt cho đến khi nhàu nát.
Trước khi mở to mắt nhìn ra hướng cửa quán.
"Không quen, nó không say chút nào"
Cái đó...
"Ôi không quen, nó cũng không nhảy, Thường thì đến đó ôm cổ mời vào bàn bên cạnh, hát chung như thể là bạn đã mời năm rồi"
"Chà tôi đã nói rồi, khun Aey đã nói đúng"
Là...
Pat bắt đầu nghi ngờ Pat đang bị ám ảnh bởi khuôn mặt của sếp, hoăc là..., Người đàn ông vừa bước vào cửa quán... là...?
"Hmmmay Beam tao cũng... ối! Ai Pat!Không say mày vẫn có thể đập phá đồ đạc được tại sao lại gục xuống bàn"
Pat đưa tay lên chải đầu một cách bất cản, phủi lá chanh rời khỏi từ đĩa ấu trùng chiên đã vô tình đâm vào khủy tay của anh ấy khiến cho chiếc đĩa lộn ngược văng lên đầu. Trước khi cả hai tay bám vào mép bàn... rồi từ từ ngước mặt nhìn. Truyện Đông Phương
Tối thứ Bảy như thế này, những người đến quán thường là khách quen. Nhưng Pat có thể phân biệt nhaanh chóng với những người bước vào. Bởi vì...
Ai lại mặc vest đi Khaosan chứ!
Cùng với câu hỏi trong tâm trí. Ánh mắt dõi theo người đàn ông trẻ bước về hướng anh, ngồi ở quầy bar. Rooikhi người kia quay sang người phục vụ. Thế là Pat có cơ hội nhìn vào khuôn mặt đó cho đến khi anh tin rằng mình đúng.
Khuôn mặt như Tofu chạm khắc như thế này chỉ có một người, đúng chính xác là vậy.
Khun Jeng đến làm gì ở nơi như thế này?
" Ôi thằng Pat ấu trùng chiên của tao"
"Tốt như thế nào thì cũng không nên đổ lên đầu như thế chứ"
Rồi mày bi làm sao vậy Pat ngẩng lên coi"
"Ông chủ tới"
"Hả"
"Ông chủ tới! Đi về trước nhá Phi"
Một tay với lên gập máy tính của mình và kéo nó lại gần ngực, tay còn lại nhặt chiếc túi vải trên bàn và đeo lên. Trước khi cố gắng làm bản thân gắn chặt vào tường, tăng tốc độ và chạy ra khỏi quán bắt taxi và về nhà ngay lập tức.
Chỉ tưởng tượng thôi là...Nếu khun Jeng nhìn thấy Pat ở đây, anh ấy đã bước lại vào chào, mỉm cười và có thể nói điều gì đó như là "Trông thật ngầu nhỉ Pat, công việc chưa xong nhưng vẫn đến ngồi với bạn bè tại Khaosan được"
Đủ rồi. Chỉ nghĩ đến cũng đủ đáng sợ rồi. Trốn thoát khỏi đây có vẻ tốt hơn nhưng khun Jeng đến đây làm cái gì.
Trông không giống như người sẽ đến ngồi ở Khaosan. Đến những nơi như một khách sạn ở ThongLor, Sukhumvit, tầng thượng, ven sông hay đại loại vậy. Và khun Jeng cũng không có cuộc hẹn với bạn bè. Bởi vì anh ấy chỉ ngồi một mình ở quầy bar.
Ngồi trên xe và băn khoăn trong khi nghĩ về những lời của phi Nine và những người lớn tuổi trong văn phòng mà tôi vô tình nghe được.
"Khun Jeng bao nhiêu tuổi? Hơm ba mươi tuổi rồi á nhưng không có vợ, chưa kết hôn, không hẹn hò với ai."
"Nhìn miệng thế kia, dù đẹp trai, giàu có cỡ nào cũng không có ai cần"
Hoặc... khung Jeng đến Khaosan một mình..
Là để mua?
...
Đủ rồi Pat thói quen xấu thật sự, suy nghĩ điên rồ không ngừng về người khác làm gì. Đủ rồi Pat dừng lại.
Pat tự nói với bản thân mình như vậy trên suốt quãng đường đủ rồi ngừng suy nghĩ lại.
Nhưng sau khi trở về nhà, làm việc trong chốc lát...ý nghĩ vô tình lại quay lại câu chuyện ấy.
Style của khun Jeng... chẳng lẽ là một đứa trẻ ở Khaosan thật ư?
Ôi trời Pat dừng lại. Ngừng nghỉ về điếu ấy đi
Ngồi im với những suy nghĩ vớ vẩn lấy đầy bộ não, cho đến khi chuông điện thoại vang lên khiến Pat bừng tỉnh.Đưa tay ra lấy điện thoại cầm lên và thấy rằng đó là một cuộc điện thoại. Được gọi từ người có tên là Than, anh vừa cười và chấp nhận cuộc gọi.
"Xin chào Ba"
"Sao rồi con, đã ngủ chưa"
" Vẫn chưa ba, côn việc vẫn còn nhiều lắm" Pat nói kiểu phàn nàn. Nhưng vẫn mỉm cười vì âm thanh từ đầu dây bên kia "Bây giờ là buổi trưa, ba đã ăn cơm chưa?"
Cha của Pat sống ổ California, mở nhà hàng kinh doanh với người vợ mới được 10 năm nay rồi vì muốn tránh ra khỏi những rắc rối của đại gia đình. Khi Pat sang học tại đó, Pat sống tại ký túc xá gần nhà Ba trong sáu năm. Và trong thực tế Ba không khuyến khích Pat quay về lại Thái Lan. Vì nhiều người không thích quê hương của họ lắm. Nhưng Pat vẫn muốn thử quay lại đây làm việc và muốn quay lại để đươc gần ông bà. Mặc dù cả hai người vẫn còn dành sự tôn trọng dành cho Ba, nhưng họ rất yêu quý Pat và luôn là người giúp đỡ trả tiền học phí của Pat.
Nhưng điều tệ hại là trước khi bắt đầu làm việc tại nơi này Pat từng đến thăm ông bà mỗi thứ bảy và chủ nhật. Nhưng bây giờ đã gần một tháng rồi Pat không đi được.
"Đợi Pat đi tiếp tục làm việc cái đã nha Ba"
"Đừng làm quá sức nhé con, nếu mệt thì nghỉ sớm nhé"
"Vâng ạ. Yêu Ba"
" Love you too, sweetheart"
Pat đã sống trong ngôi nhà này từ khi sinh ra. Nhưng kể từ khi anh trở về Thái Lan, anh chỉ có một mình khiến cho Pat càng nhớ Ba và phải gọi điện nói chuyện hầu như mỗi ngày.
Nhưng bên cạnh việc gọi điện. Ba vẫn thường gửi những bài văn, câu danh ngôn về cuộc sống. Hôm nay Ba cúp máy thì lại có tin nhắn gửi đến. Pat đọc và mỉm cười, cảm thấy như được động viên và kể từ khi ba mua đươc bàn phím có kết nối Bluetooth với điện thoại thông minh. Ba có thể gửi nhiều hơn và dài hơn nữa.
Là một nhân viên, nếu chỉ nhìn vào tiền. chúng ta có thể cảm thấy là nó không đáng giá bao nhiêu.
Nhưng xét về kinh nghiệm. Những kiến thức thu được sẽ theo ta suốt cuộc đời. Đôi khi ta có thể phải hy sinh một chút cố gắng về vật chất và tinh thần. Nhưng hãy cố gắng hết sức có thể. Bạn nên yêu thương và chăm sóc bản thân nhiều nhất có thể. -Than Tangwattana
Cuối cùng kết thúc bằng tên thật với đầy đủ họ và tên. Ngay cả khi nó chỉ là một tin nhắn. Điều đó phù hợp với phong cách của khun Than.
Pat gửi công việc hoàn thành cho phi Ying vào lúc nửa đêm và thức dậy vào lúc 11 giờ sáng ngày hôm sau. Anh mang theo máy tính đến ngồi làm việc tại quán Starbucks ở Villa Area trước ngõ. Cùng với bánh mì cá ngừ và bánh quy chocolate.
Chứa đầy cafein, bột mì và đường, bởi vì công việc của khun Jeng cần sử dụng năng lượng não bộ hơn rất nhiều so với việc dịch và sắp xếp các slide. Phải đau đầu suy nghĩ rất nhiều, nhưng Pat lại thích công việc này hơn bao giờ hết. Bởi vì nó có thể sắp xếp mọi kỹ năng có sẵn như thể trở lại thời đi học.
"Chủ đề này làm oke nhé. Có một số phần cần được cải thiện. Tôi không có nhiều thời gian để giải thích. Nhưng tôi nghĩ bạn có thể đọc các bình luận và tự hiểu nó."
Cũng giống như thời đi học thật sự.. Bởi vì sáng hôm nay là buổi thuyết trình đầu tiên. Khun Jeng đã gọi Pat để lấy PP đã được viết sẵn trên máy tính. Giờ đây gắn đầy các ghi chú và đánh giá. Có kèm theo bảng điểm môn học. Bài thuyết trình được phân loại rõ ràng. Nhìn vào mẫu nó nên được tải đến từ cùng một trang web với tư cách là giáo viên dạy diễn thuyết từ trường đại học của Pat vào năm hai.
Câu hỏi cuối cùng...
"Sẽ có một dự án mới để bạn thực hiện vào tháng tới. Đó là trạm xăng Forge mà chúng ta là đối tác sản xuất và phân phối đồ ăn và thức uống. Trong bài tập về nhà này, tôi sẽ chỉ đinh các chủ đề. Bời vì những lần trước mặc dù có ba tiêu đề để bạn lựa chọn. Nhưng dường như bạn luôn chọn cái dễ nhất"
Chúng tôi đã biết nhau được một tuần không kể ngày thạch sương sáo. Để bắt đầu cảm thấy có chút tích cực. Nhưng cuối cùng rồi quản lý này cũng vẫn là người đáng sợ và khó chịu đối với Pat như cũ. Với nụ cười khó chịu và căng thẳng với những nhận xét châm biếm.
"Tôi muốn Pat cảm thấy rằng anh phải thử thách bản thân nhiều hơn vì nếu anh vẫn thích ở trong vùng an toàn và thích làm những công việc dễ dàng, thoải mái. Thật khó để biết khi nào anh có thể giỏi hơn."
Nè chính kiểu nói chuyện này đã khiến Pat siết chặt tay.
Chà những chủ đề đó có vẻ khó và dễ với khun Jeng nhưng tất cả đều rất khó đối với Pat. Muốn đâm và nói là Bro anh có hiểu không rằng Pat đã rất quyết tâm nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ với rất ít kinh nghiệm. Tôi còn chưa đến hai mươi lăm. Bro anh có thể bình tĩnh chút được không?. Nhưng tất cả chỉ có thế. Tôi chỉ biết nghĩ nó trong lòng. Ngày nay bạn chỉ cần ngồi và trình bày công việc từ xa. Giọng Pat run rẩy, nếu có ai chạm vào anh ấy chắc anh ấy sẽ ngất mất.
Trở lại với hiện tại chủ đề bài tập về nhà mà Pat không có quyền chọn.
"Phân tích và so sánh phương pháp marketing của Pum Forge Oil trên Facebook từ năm 2017 đến 2018 về chủ đề truyền đạt hình ảnh và tầm nhìn của thương hiệu."
Trong khi đang xem xét chủ đề mới của bài tập, Pat cũng đọc qua bài tập cũ mà khun Jeng đã kiểm tra cho anh ấy... Cũng cần phải thừa nhận là Khun Jeng thật sự rất giỏi. Thông minh và tài năng. Tốt nghiệp trung học với điểm trung bình 4.00. Bằng danh dự hạng nhất BBA Thamasat. Bằng thạc sĩ về Kinh doanh và Kinh tế tại Boston. Cùng với chứng chỉ đào tạo trong 6 tháng về Digital Transformation tại London vào năm ngoái.
Khun Jeng từng là Agency Marketing Specialist tại Google trong năm năm. Trưởng nhóm tiếp thị trung tâm tại Microsoft trong 3 năm tiếp theo và vị trí gần nhất của anh ấy cách đây 4 năm là Chuyên gia tư vấn kinh doanh, cố vấn kinh doanh cho tập đoàn Jian. Và bây giờ anh ấy đang đảm nhận vị trí này cùng với việc là quản lý của Pat.
Ngạc nhiên hơn nữa, Khun Jeng là người thừa kế của tập đoàn Jian. Nhưng tại sao không trở thành quản lý tập đoàn luôn đi... kiểu như lên chức vị thật cao. Như thế sẽ không cần phải biết nhau.
Tất nhiên, lý lịch trích ngang của khun Jeng mà Pat biết được đến từ Linkedin. Về phần cảm hứng khiến Pat tìm kiếm thông tin nó đến từ lúc ở trong văn phòng của khun Jeng. Ngày hôm ấy Pat đã cố tình nhớ tên của khun Jeng từ những tấm biển trên bàn, cả tiếng Thái lẫn tiếng Anh, để tìm kiếm thông tin giải đáp thắc mắc là tại sao người đàn ông này lại là kiểu người như này... kiểu người rất là tự tin. Và dường như Pat đã có câu trả lời.
Chiến lược tiếp thị chưa bao giờ được nghĩ đến. Nhưng Pat muốn sử dụng một chiến lược tâm lý đối phó với ông chủ khó chơi này trước.
Kết luận của Pat là khun Jeng là một người thông minh. Có những điều tốt để tự tin. Và dể tính tuổi thì có nghĩa là năm nay khun Jeng đã 35 tuổi. Nhưng mặt trông trẻ hơn bạn nghĩ. Có lẽ là do tiêm botox, nhưng đó không phải là vấn đề chính.
Bởi vì cái chính ở đây là khun Jeng rất có thể sẽ khiến Pat tức giận rất lâu. Từ kinh nghiệm quen biết và giao tiếp với những người tài năng ở độ tuổi này trở lên. Họ không có niềm tin với những đứa trẻ như Pat. Và Pat chỉ có thể ngồi bực bội như thế này.
Mãi nghĩ về chủ nhân của bài tập về nhà cho đến khi uống hết nữa cốc cà phê. Pat mới lấy lại tinh thần để tập trung vào công việc. Bàn hôm nay hơi chật chội vì Pat mang theo một cuốn từ điển. Trong phần tiếp theo của những bình luận trên màn hình. Có bình luận rất ấn tượng.
""Nếu tôi là bạn tôi sẽ sử dụng "discover" (khám phá) thay vì sử dụng "find out' (tìm hiểu). Mặc dù các cụm động từ được chấp nhận trong văn viết trang trọng. Nhưng để giao tiếp đúng cách trong một tổ chức lớn. Từ vựng học thuật là một lựa chọn tốt hơn đáng kể."
Bởi vì lần trước viết vội nên Pat quên mất chữ discover đi.
Nhưng chỉ với một từ find out, Pat lại bị mỉa mai như thường lệ. Khiến Pat phải thốt lên rằng con trai của chủ sở hữu một công ty lớn, sở hữu điểm trung bình 4.00. Bất kỳ bằng cấp nào cũng luôn là bằng danh dự. Kinh nghiệm làm việc trong những công ty tầm cỡ thế giới. Mỗi ngày cuộc sống luôn tràn ngập sự nghiêm túc. Không chơi facebook, instaram không có. Đi Khaosan một mình làm gì.
Đúng rồi...
Pat đã không nghĩ về điều đó từ đêm qua Và Pat cố tìm một lý do khác. Bên cạnh đó... nhưng...
Đủ rồi Pat phải dừng suy nghĩ lại ngay.
Pat hít một hơi thật sâu, lắc đầu thật mạnh trước khi đóng trang Linkedin của khun Jeng trên trang trình duyệt web. Sau đó bắt đầu trở lại làm việc. Nếu tiếp tục suy nghĩ như thế này chắc sẽ bị khun Jeng nguyền rủa suốt đời mất. Công việc sẽ trở nên vô vọng hơn bao giờ hết.
Nhưng nó thật sự đáng ngờ phải không? Mặc vest đi Khaosan một minh... Hay là anh ấy đi vào nhầm quán...hay tại làm sao?
Nỗi sợ hãi phi lý đeo bám lấy tâm trí. Pat cố gắng thuyết phục tâm trí của mình cần phải hành xử mọi việc như bình thường, không có gì phải lo lắng cả.
Nhưng bầu không khí an tĩnh trong văn phòng không thể giúp an ủi gì cả. Pat vẫn cảm thấy căng thẳng, khó chịu và nghẹt thở. Bàn tay thì bấu chặt vào chân và đôi mắt dán chặt vào tờ lịch của công ty bảo hiểm AIA trên bàn của khun Jeng. Bởi vì Pat không biết phải nhìn vào đâu trong khi người ngồi đối diện đang đọc sơ yếu lí lịch của bản thân.
Khun Jeng có một khí thế đáng sợ tỏa ra từ cơ thể anh ấy, Và tên thật của anh ấy là Kittipong Atijiranon, tấm bảng tên trên bàn đã nói cho Pat biết điều đó, Pat hướng mắt về chiếc đồng hồ để bàn đến từ ngân hàng Kasikorn Thái Lan, một cuốn sổ bìa da của Bottega Vetega (lại nữa rồi) trông ổn vì nói thẳng bìa ngoài của nó có một số hoa văn giống như hoa văn trên đôi giày thạch sương sáo. Ở góc còn lại của chiếc bàn là một lọ nến thơm Malone bên dưới ngọn đèn đốt nến đang được mở. Trong sự im lặng này, Pat chỉ có thể nhìn và đọc mọi thứ xung quanh.
Nhìn mọi thứ ngoại trừ đôi mắt của chủ nhân căn phòng.
Đột nhiên,
Bởi vì căn phòng thật sự im lặng nên chỉ cần với âm thanh của việc đặt sơ yếu lí lịch xuống bàn cũng khiến cho Pat giật minh.
"Bạn đã ở đây hai tuần rồi. Những việc bạn đang làm là gì vậy?"
" À.. cũng ờ.. dịch các slide từ tiếng Thái sang tiếng Anh, sắp xếp các slie, Theo CI Thương hiệu đối tác ờ.. photo tài liệu"
Có thể không cần nói là người chạy việc nữa bởi Pat không muốn người đối diện nhớ về sự cố thạch sương sáo.
"Chỉ có thế thôi à?" Suy nghĩ bị cắt đứt bởi một câu hỏi được thốt ra. Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn Pat. Đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn hai ba lần, Pat chỉ có thể nắm chặt bàn tay.
Sự thay đổi trên nét mặt của người đối diện thể hiện sự thất vọng và bực bội. Pat chỉ biết ngồi im và cố gắng trấn tĩnh.
Người gì mà vừa có thể đẹp trai vừa có thể cáu kỉnh trong mọi hành động như thế này.
"Là sao vậy ạ"
"Vâng"
"Tôi hỏi là bạn đã làm việc được 2 tuần nhưng chỉ làm nhiệm vụ của người học việc như thế sao?"
Mặt tê và tay cực kỳ đau.
Bởi vì tại thời điểm Pat nghe tới từ học việc, Pat nắm chặt tay hơn nữa đến mức có lẽ đã vượt giới hạn thể chất của anh ấy.
" Vì... phi.... Mọi người trong team..."
Câu trả lời của anh ấy bị gián đoạn bởi một tiếng cười khẽ " Bạn biết không. Trả lời câu hỏi mà không giao tiếp bằng mắt là một cách ứng xử tồi tệ".
Đột nhiên hệ thống hô hấp vốn đã hoạt động không bình thường của Pat. Anh ấy gần như phát ra một tiếng thở dài như một chú lợn rừng đang giận dữ..
"Vâng" Pat ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người đối diện " Đó là những công việc mà các thành viên trong team đã ra lệnh, Pat làm công việc được phân công bởi phi Ying và phi Prem, trợ lý của quản lý"
Giỏi lắm Pat, trả lời rõ ràng vào vấn đề chính.
Nhưng... tại sao... giộng nói lại run rẩy như vậy...
"Khun tốt nghiệp BBA tại UC Riverside với bằng danh dự hạng nhì"
Khun Jeng quay lại nhìn vào bản sơ yếu lý lịch của Pat một lần nữa " Thạc sĩ truyền thông từ ÚC bằng danh dự hạng nhất. từng là TA trong lớp truyền thông tiếp thị. Thục tâp sinh tại nhóm Event Marketing của Facebook khu vực Châu Á tại Singapore và ba tháng tại Strategic Planning tại JTQ Digital Agency".
"..."
Rồi.. đọc lý lịch của tôi để làm gì.
"Profile rất tốt, tôi rất kỳ vọng bạn đến đây để làm nhiều việc hơn là photocopy thật đáng tiếc cho tài năng."
Thú nhận rằng cuộc sống này chưa bao giờ được khen, cảm giác chưa bao giờ được coi trọng như thế trước đây.
Tiếc cho tài năng... vâng. Pat cũng muốn được làm việc những việc khác những việc đó nhưng lại không có cơ hội nào hết.
Pat không biết phải trả lời như thế nào, Pat chỉ biết ngồi chớp mắt. Để giảm các triệu chứng khô mắt từ việc nhìn chằm chằm.
Việc gặp quản lý như thế này khiến Pat nhớ lại thời gian còn làm việc tại Facebook, là một công ty lớn. Pat đã gặp nhiều kiểu sếp và cấp trên khác nhau. Khun Jeng khiến Pat nhớ đến một sếp nữ tên là Khun Kara. Cô ấy là trưởng nhóm của Pat.
Chính xác, giỏi giang, nỗ lực theo cùng sự mạnh mẽ và thẳng thắn. Pat đã nghe tận tai cô ấy đã nói rằng " Don't let me start because I can't stop" và đúng là như vậy thật. Bởi vì cô ấy đã nói là không ngừng được để có thể nhận được câu trả lời, khiến Pat cũng quên mất là mình đang nói về cái gì cần phải hỏi lại và bị mắng cho thê thảm.
Nhưng ngay cả như vậy, Pat cũng chưa từng gặp người quản lý nào giỏi mỉa mai như người này. Người đàn ông trước mặt này và người đàn ông có đôi giày trị giá ba mươi nghìn là một người hoàn toàn khác. Không giống chủ nhân của nụ cười khẽ khi cuối xuống lấy khăn giấy lau giày, giúp Pat cầm theo túi trà sữa hay đứng ngáp với Pat...
"Sau buổi nói chuyện tôi sẽ phân bổ lại công việc trong team. Và từ bây giờ chúng ta sẽ có cuộc họp team vào mỗi sáng thứ hai và tối thứ sáu." Khun Jeng tiếp tục nói. Pat ngẩng đầu lên để có vẻ như thể đang lắng nghe. Tôi không biết mình đã để lỡ điều gì khi từ nãy đến giờ tôi chỉ nghĩ về những điều điên khùng " Vào sáng thứ hai chúng ta sẽ đề ra các mục tiêu hàng tuần vào vào tối thứ sáu chúng ta sẽ tổng hợp công việc mà bạn đã đạt được dựa theo các chỉ tiêu đã đề ra. Bởi vì tôi cần các chỉ số để đánh giá công việc của bạn"
"Vâng"
"Tôi sẽ giao cho bạn một số bài tập về nhà để bạn có thể chuẩn bị. Bạn tốt nghiệp muộn nhưng kinh nghiệm ở thị trường Thái Lan còn hạn chế. Tôi sẽ cho bạn ba chủ đề. Sau đó bạn chọn một chủ đề để tạo một báo cáo trích dẫn bằng tiếng Anh với bài thuyết trinhg trong ba mươi phút. Tôi sẽ có thể nhìn thấy cả kỹ năng viết và trình bày của bạn."
".."
"Tôi muốn xem nó vào lúc 4 giờ ngày mai."
"Vâng" trả lời một cách tự tin. Nhưng tay lại nắm rất chặt. Và trong tâm trí Pat đã dùng cú đấm đó đập vào bàn của khun Jeng.
Không nghĩ rằng Pat còn có những việc khác cần phải làm ư...
"Và cả điều khác nữa"
"Vâng"
Hử việc gì nữa chứ.
"Công việc của bạn đã làm" làm sao nữa, sẽ nói gì nữa đây. Nhắc lại những việc này với Pat lần nữa làm gì " photo tài liệu, dịch và sắp xếp các slide theo CI hay bất cứ điều gì. Đó hoàn toàn không phải là công việc của bạn."
À.. Oke... Tiếp tục nói đi Khun phi.
" Ai cần làm sile bằng tiếng Anh, người đó phải tự viết. Không được nhờ người khác làm điều đó."
"..."
"Nếu khun giúp đỡ team, bạn có thể hỗ trợ đóng góp nội dung, tham gia Brainstorming session sẽ rất có ích trong việc đóng góp thông tin. Ví dụ như chuyện về hành vi của người tiêu dung bởi vì họ là những người trẻ của thế hệ mới".
"Vâng"
Điều này giống như là việc khun Jeng đã nói. Và bây giờ sự thất vọng với mọi người trong team đã được khun Jeng xoa dịu. Trước đây mọi người đều nói như thể những công việc đó là công việc của Pat và tại sao Pat không được làm bất cứ công việc gì thật sự liên quan đến Marketing dù chỉ là một chút.
Pat cảm thấy mình như là một người ranh mãnh... Bởi vì bây giờ bời vì anh ấy bí mật cho khun Jeng thêm điểm bởi sự tuyệt vời của anh ấy.
" Hy vọng là khun Pat sẽ hiều. và tập trung vào những việc thực sự quan trong với bạn chứ không phải chỉ sống day by day, nine to five rồi làm những công việc mà còn không thể gọi là công việc.
(day by day: ngày qua ngày. Nine to five; 9 giờ làm và tan làm lúc 5 giờ. Ý của khun Jeng là sống ngày qua ngày, đi làm lúc 9 giờ và chỉ chờ tan làm lúc 5 giờ mà không có mục đích công việc hay gì cả)
Nắm lấy! Một điểm nữa từ Pat! Nắm lấy! Giữ lại nó!
"Bạn còn hai tháng rưỡi để hoàn thành công việc của mình để vượt qua thời gian thử việc. Nếu bạn muốn có profile tốt, và có hữu ích với việc làm việc trong các bộ phận thực tế. Tôi nghĩ bạn nên làm nhiều việc hơn là chỉ dịch các trang slide".
"Dịch slide theo CI hay photo tài liệu Pat đã biết làm rồi và Pat thức sụ muốn làm những việc hơn như thế. Nó sẽ có hữu ích khi làm việc trong bộ phận thực sự."
Pat mày...
Không có ai cấm. Nhưng âm thanh trong đầu Pat ngăn cản Pat lớn tiếng.
Hai tay nắm chặt, tim đập thình thịch, nghẹt thở sau khi mất khống chế cách cư xử của mình. Nhưng Pat không thể chịu được những lời nói mỉa mai, có thể nói Pat hiếu thắng cũng được, và nếu Pat cãi lại một điều gì đó cũng không ngcj nhiên.
Nhưng khun Jeng thật tuyệt khi chỉ giữ im lặng, khẽ gật đầu và nở một nụ cười nhạt. Điều khó chịu nhất đã quay trở lại trước khi người đàn ông trẻ cúi đầu cầm ipad lên và MỞ nó rồi di chuyển ghế ra khỏi bàn một chút, ngả người ra sau. Điều chỉnh tư thế ngồi để thoải mái hơn.
Rồi đây là... Pat có thể đi ra ngoài được hay chưa?
Rùng mình, xấu hổ muốn đúng dậy và đi ra ngoài nhưng lại sợ người ít lời nhưng miệng lưỡi lại vô cùng mỉa mai, biết nói gì nữa đây. Pat hít một hơi, mấp máy nói là nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép. Tuy nhiên bên kia đã ngẩng đầu lên trước.
Khun Jeng gửi một dấu hỏi chấm bằng mắt. Theo sau là một nụ cười khiến cho mạch máu thái dương của Pat đập liên hồi. Trước khi kết thúc bằng một câu hỏi ngắn khiến Pat nắm chặt tay hơn bao giờ hết.
"Bạn không đi làm à?"
...!!!
Quay lại ngồi trước máy tính và nhận email từ người đàn ông đó về vấn đề chủ đề cho bài tập về nhà. Tất cả đều liên quan đến thị trường FMCG tại Thái Lan chỉ khác ở kể chuyện và phong cách thảo luận. Sau khi đọc xong, Pat nghĩ mình nên chọn cái mà bản thân giỏi nhất, bởi vi có thể đánh cho khun Jeng một cú (thật ngầu) trước khi suy nghĩ trôi đi... một chút.
Lại nhận ra điều đó Pat vô tình nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của mình, rồi thở dài.
Pat sợ.
Sợ rằng... là một ngày nào đó... Pat sẽ vô tình nổi giận rồi tung một cú đấm vào mặt khun Jeng.
Sợ thật sự. Bởi vì khun Jeng khiến cho Pat thường xuyên nắm chặt tay. Người gì mà không thể nói những điều tốt đẹp. Pat không hiểu gì cả. Và rồi Pat càng tức giận, điên cuồng, ý thức không ở cùng với bản thân-
"Khun Pat"
"Hơ"
Người trong tâm trí hiện ra trước mặt như một bóng ma, và phải cho đến khi Pat có thể nói chuyện lại với bản thân, để tìm lại ý thức...
Nhưng bây giờ Pat đang đứng dậy và chờ khun Jeng làm gì.
"Kha... vâng?" Pat đưa tay lên xoa đầu, trước khi cau mày làm mặt nghiêm túc trước cái nhìn sửng sốt của người trước mặt.
"Bạn oke chứ?"
"Kha.. Vâng oke ạ"
"Tôi chỉ đang nói rằng cuôc họp chiều nay với đội Forge, bạn cần phải cùng tham gia."
"Vâng" Pat trả lời trước khi kéo ghế ngồi về chỗ cũ. Khun Jeng không nói gì thêm nữa, chỉ đi bộ quay về phòng.
Pat đeo tai nghe vào, chuẩn bị mở nhạc, nhưng nhận ra không cần phải làm việc đó bởi vì lần đầu tiên văn phòng có bầu không khí yên tĩnh đến vậy.
Nhưng vừa rồi, tại sao anh ấy lại đi ra ngoài" gọi cho phi Pang hay goi điện tìm Pat không phải đơn giản hơn hay sao.
"Thằng Pat, tắt máy tính ngay đây là quán rượu chứ không phải Starbuck"
Heey chế, tại sao lại vứt đi, thật lãng phí!"
Tinh thần của một vận động viên bóng bàn bừng lên khi Pat rời tay khỏi bàn phím để chụp miếng gà mà phi Aey đã ném. Anh ấy cố gắng không để bị giữ nó bằng lòng bàn tay để không bị rơi. Trước khi đưa nó vào miệng trước khi cuối đầu và tiếp tục công viêc.
"Nhìn nó kìa Beam, nhìn nó"
"Chẹp kệ nó đi. Làm việc điên cuồng là chuyện bình thường, sinh viên mới ra trường tràn đầy năng lượng"
"Tao nghĩ là sự oán giận nhiều hơn. Nhìn cái cách nó chửi thề trên đường đến đây lúc tối."
Pat gõ câu tiếng Anh mà anh ấy định gõ bỏ qua những câu đàm tiếu cùng với tiếng nhạc tại quán Hippie the bar điểm hẹn gặp nhau tại khu Khaosan của Pat, phi Aey và phi Beam vào một buổi tối thứ bảy.
"Pat uống một ly nhé" Bỏ qua lời mời của người tiền bối thân thiết. Pat lắc đầu dù mắt không rời khỏi màn hình máy tính.
"Không sao đâu phi Beam cứ tiếp tục đi – As recommended by D.M agency,..."
"Chà! Ôi chao đây là của Pat, Mày có ăn gì khác ngoài cơm thịt lợn và trà nóng không vậy?"
"- a holistic approach- au tao về nhà thì tốt hơn-"
"Hới, hới chờ đã Pat, chế không làm phiền nữa, ngồi xuống"
Phi Aey người vừa nói tiếng isaan quay lại vào kéo cánh tay vừa khoanh lại để gặp máy Macbook đứng đạy đang chuẩn bị rời khỏi. Pat quay sang nhìn mặt phi Aey. Nhưng cũng chấp nhận há miệng tiếp nhận cháo thịt heo mà phi Aey vừa múc trước khi quay lại mở máy tính.
Nhưng khi anh ấy lấy lại ý thức để bắt đầu tiếp tục làm việc. âm thanh của những bài hát đau lòng của cửa hàng cũng lớn dần. Pat chỉ biết hét lên trong lòng. Tôi cũng muốn khóc luôn đây. Hức, không nổi nữa rồi. Điều đó gây mất tập trung quá đi.
Hoặc việc đi ra ngoài để mở mang tầm mắt không thật sự hiệu quả như lời phi Beam đã nói...
Hay Pat nên quay về nhà ngồi yên tĩnh, ở một mình trong phòng. Hoàn thành công việc của mình. Nhưng nghĩ như vậy Pat lại thấy buồn bởi vì bây giờ bây giờ lẽ ra Pat có thể vui vẻ sau khi kết thúc tuần thứ ba đã rất khó khăn.
Tuần thứ ba có vẻ ổn. Bài tập của khun Jeng lần thứ nhất và thứ 2 đã có phản hồi tốt. Với 35%là tán thưởng, 5 % khen hay và 60% là lời khen với sự mỉa mai. Đó có vẻ như là thật sự tốt. Gần như là sự thật.
Nhưng cuối cùng, vận mênh cuộc sống của Pat lại xoay chuyển theo cachs quỷ quyệt nhất. Pat đau đớn nghĩ trong khi ngồi nhìn vào các trang slide trên máy tính của bản thân. Slide với đầy chữ tiếng Thái lộn xộn đang chờ Pat chuyển thành tiếng Anh.
Trở lại vào ngày thứ năm.
"Cập nhật hằng tuần sản phẩm mì mà vàng và đen cùng team Kako. Lần này sẽ có sự tham gia của team Malaysia và team Singapore. Cuộc gọi đến như thường lê. Pat sẽ dịch-"
"Phi Ying khắp"
"Hả?"
"Nhưng là khun Jeng đã nói là...". Chỉ cần mở đầu bằng cái tên đó, khuôn mặt của phi Ying đã khó chịu, đảo mắt cả chục lần khiến Pat khó chiu.
"Rằng?"
"Thì – slide nếu cần phải thuyết trình bằng tiếng Anh người thuyết trình cần phải tự dịch nó" Pat mạnh dạn nói. Hoảng sợ khi thấy khuôn mặt của mọi người và phi Ying, Pat vội lên tiếng để cứu vãn tình hình "Nhưng, nhưng Là Pat có thể hỗ trợ việc nội dung-"
Phi Ying cười mỉa mai " Nhưng Pat đó là công việc của team chúng ta, mọi người đã làm nội dung rồi, Pat chỉ cần dịch nó thôi. Làm việc này cho team không được ư. Và nếu Pat không làm theo những gì phi nói. Không sắp xếp và dịch các slide, Pat cũng không cần phải làm gì cả".
"Nhưng khun Jeng đã bảo là Pat sẽ giúp tìm kiếm thông tin và đóng góp ý kiến cho nôi dung-"
"Nhưng Pat vẫn chưa biết gì cả, sẽ nghiên cứu cái gì"
"Pat có kiến thức đúng đắn về nghiên cứu thị trường và marketing. Pat đã từng đươc thực tập, Pat có thể feedback công việc, Pat-"
"Này Pat, cậu mới ra trường chưa đầy một năm phải không, công việc thật sự chưa làm bao giờ, làm sao đã có kinh nghiệm gì. Phi Nie đã làm việc được 16 năm, đã làm ở bộ phận này được 8 năm rồi> nếu Pat muốn được làm việc cũng cần có thời gian để học việc trước đã."
...
Vâng tôi biết là phi ấy là một trợ lý đã làm việc đươc 16 năm. Nhưng Pat có thể học việc như thế nào. Nếu không có ai chỉ dạy thì mỗi ngày Pat chỉ làm những công việc vặt này thôi. Và những người ở đây ngoài việc không chỉ dạy, họ cũng không hề lắng nghe Ví dụ khi brand về một thương hiệu kem của Nhật Bản vào thứ Tư, Pat đã giơ tay hơn mười làn trước khi được nói. Nhưng khi Pat có cơ hội để được ý kiến thì không có ai bàn luận gì thêm hết. Thật khó để tiếp tục nói, giống như bà Pat không hiểu chuyện, đang đùa giỡn mọi người. Việc đó khiến Pat bối rối.
Hoặc nếu Pat có bất đồng quan điểm với ai khác. Mọi người cũng làm như là đó là câu chuyện chết người xem Pat là người không có lễ phép, cãi lời người lớn. Pat chỉ có thể ngồi im chớp mắt. Rồi tự bảo với bản thân ngồi im trong phòng họp bằng kính là bình tĩnh lại.
Bài học từ sự việc thương hiệu kem ngày hôm đó làm Pat nhận ra việc tiếp tục tranh luận với phi Ying về bản dịch slide sẽ không khiến cái gì tốt hơn cả. Ngoài ra Pat và phi Ying trở thành trung tâm sự chú ý của người khác. Bởi vì phi Ying đã quay sang nói một cách mỉa mai với phi Prem, nói là Pat sẽ không giúp đỡ làm việc gì cả. Dến cuối cùng điều Pat có thể làm được chỉ là nói rằng là
"Pat sẽ làm việc đó"
Đây rõ ràng là cuộc chiến cân não, cuối chùng Pat là người đã bỏ cuộc trong cuộc chiến không cân sức này.
Và bởi vì phi Ying cần mang nó đến trong buổi họp sáng thứ hai, nên Pat phải dịch nó cho phi Ying. Để sáng chủ nhật có thể gửi nó cho khun Jeng kiểm tra nội dung. Nên thứ bảy Pat vẫn còn chìm trong đống công việc. Phi Beam và phi Aey không thể chịu nổi nên đã lôi Pat ra ngoài mở mang tầm mắt. Nhưng Pat cũng không nghĩ là nó có thể giúp ích được điều gì.
Vào thứ Bảy, Pat phải làm công việc của phi Ying. Còn Chủ nhật thì Pat không rảnh. Bởi vì phải làm bài tập về nhà thứ 5 của khun Jeng.
Không hài lòng với cuộc sống làm việc bảy ngày một tuần. Pat chống khủy tay lên bàn. Vùi mặt vào cả hai bàn tay, vuốt tay xuống má vuốt tay bóp mặt cho đến khi nhàu nát.
Trước khi mở to mắt nhìn ra hướng cửa quán.
"Không quen, nó không say chút nào"
Cái đó...
"Ôi không quen, nó cũng không nhảy, Thường thì đến đó ôm cổ mời vào bàn bên cạnh, hát chung như thể là bạn đã mời năm rồi"
"Chà tôi đã nói rồi, khun Aey đã nói đúng"
Là...
Pat bắt đầu nghi ngờ Pat đang bị ám ảnh bởi khuôn mặt của sếp, hoăc là..., Người đàn ông vừa bước vào cửa quán... là...?
"Hmmmay Beam tao cũng... ối! Ai Pat!Không say mày vẫn có thể đập phá đồ đạc được tại sao lại gục xuống bàn"
Pat đưa tay lên chải đầu một cách bất cản, phủi lá chanh rời khỏi từ đĩa ấu trùng chiên đã vô tình đâm vào khủy tay của anh ấy khiến cho chiếc đĩa lộn ngược văng lên đầu. Trước khi cả hai tay bám vào mép bàn... rồi từ từ ngước mặt nhìn. Truyện Đông Phương
Tối thứ Bảy như thế này, những người đến quán thường là khách quen. Nhưng Pat có thể phân biệt nhaanh chóng với những người bước vào. Bởi vì...
Ai lại mặc vest đi Khaosan chứ!
Cùng với câu hỏi trong tâm trí. Ánh mắt dõi theo người đàn ông trẻ bước về hướng anh, ngồi ở quầy bar. Rooikhi người kia quay sang người phục vụ. Thế là Pat có cơ hội nhìn vào khuôn mặt đó cho đến khi anh tin rằng mình đúng.
Khuôn mặt như Tofu chạm khắc như thế này chỉ có một người, đúng chính xác là vậy.
Khun Jeng đến làm gì ở nơi như thế này?
" Ôi thằng Pat ấu trùng chiên của tao"
"Tốt như thế nào thì cũng không nên đổ lên đầu như thế chứ"
Rồi mày bi làm sao vậy Pat ngẩng lên coi"
"Ông chủ tới"
"Hả"
"Ông chủ tới! Đi về trước nhá Phi"
Một tay với lên gập máy tính của mình và kéo nó lại gần ngực, tay còn lại nhặt chiếc túi vải trên bàn và đeo lên. Trước khi cố gắng làm bản thân gắn chặt vào tường, tăng tốc độ và chạy ra khỏi quán bắt taxi và về nhà ngay lập tức.
Chỉ tưởng tượng thôi là...Nếu khun Jeng nhìn thấy Pat ở đây, anh ấy đã bước lại vào chào, mỉm cười và có thể nói điều gì đó như là "Trông thật ngầu nhỉ Pat, công việc chưa xong nhưng vẫn đến ngồi với bạn bè tại Khaosan được"
Đủ rồi. Chỉ nghĩ đến cũng đủ đáng sợ rồi. Trốn thoát khỏi đây có vẻ tốt hơn nhưng khun Jeng đến đây làm cái gì.
Trông không giống như người sẽ đến ngồi ở Khaosan. Đến những nơi như một khách sạn ở ThongLor, Sukhumvit, tầng thượng, ven sông hay đại loại vậy. Và khun Jeng cũng không có cuộc hẹn với bạn bè. Bởi vì anh ấy chỉ ngồi một mình ở quầy bar.
Ngồi trên xe và băn khoăn trong khi nghĩ về những lời của phi Nine và những người lớn tuổi trong văn phòng mà tôi vô tình nghe được.
"Khun Jeng bao nhiêu tuổi? Hơm ba mươi tuổi rồi á nhưng không có vợ, chưa kết hôn, không hẹn hò với ai."
"Nhìn miệng thế kia, dù đẹp trai, giàu có cỡ nào cũng không có ai cần"
Hoặc... khung Jeng đến Khaosan một mình..
Là để mua?
...
Đủ rồi Pat thói quen xấu thật sự, suy nghĩ điên rồ không ngừng về người khác làm gì. Đủ rồi Pat dừng lại.
Pat tự nói với bản thân mình như vậy trên suốt quãng đường đủ rồi ngừng suy nghĩ lại.
Nhưng sau khi trở về nhà, làm việc trong chốc lát...ý nghĩ vô tình lại quay lại câu chuyện ấy.
Style của khun Jeng... chẳng lẽ là một đứa trẻ ở Khaosan thật ư?
Ôi trời Pat dừng lại. Ngừng nghỉ về điếu ấy đi
Ngồi im với những suy nghĩ vớ vẩn lấy đầy bộ não, cho đến khi chuông điện thoại vang lên khiến Pat bừng tỉnh.Đưa tay ra lấy điện thoại cầm lên và thấy rằng đó là một cuộc điện thoại. Được gọi từ người có tên là Than, anh vừa cười và chấp nhận cuộc gọi.
"Xin chào Ba"
"Sao rồi con, đã ngủ chưa"
" Vẫn chưa ba, côn việc vẫn còn nhiều lắm" Pat nói kiểu phàn nàn. Nhưng vẫn mỉm cười vì âm thanh từ đầu dây bên kia "Bây giờ là buổi trưa, ba đã ăn cơm chưa?"
Cha của Pat sống ổ California, mở nhà hàng kinh doanh với người vợ mới được 10 năm nay rồi vì muốn tránh ra khỏi những rắc rối của đại gia đình. Khi Pat sang học tại đó, Pat sống tại ký túc xá gần nhà Ba trong sáu năm. Và trong thực tế Ba không khuyến khích Pat quay về lại Thái Lan. Vì nhiều người không thích quê hương của họ lắm. Nhưng Pat vẫn muốn thử quay lại đây làm việc và muốn quay lại để đươc gần ông bà. Mặc dù cả hai người vẫn còn dành sự tôn trọng dành cho Ba, nhưng họ rất yêu quý Pat và luôn là người giúp đỡ trả tiền học phí của Pat.
Nhưng điều tệ hại là trước khi bắt đầu làm việc tại nơi này Pat từng đến thăm ông bà mỗi thứ bảy và chủ nhật. Nhưng bây giờ đã gần một tháng rồi Pat không đi được.
"Đợi Pat đi tiếp tục làm việc cái đã nha Ba"
"Đừng làm quá sức nhé con, nếu mệt thì nghỉ sớm nhé"
"Vâng ạ. Yêu Ba"
" Love you too, sweetheart"
Pat đã sống trong ngôi nhà này từ khi sinh ra. Nhưng kể từ khi anh trở về Thái Lan, anh chỉ có một mình khiến cho Pat càng nhớ Ba và phải gọi điện nói chuyện hầu như mỗi ngày.
Nhưng bên cạnh việc gọi điện. Ba vẫn thường gửi những bài văn, câu danh ngôn về cuộc sống. Hôm nay Ba cúp máy thì lại có tin nhắn gửi đến. Pat đọc và mỉm cười, cảm thấy như được động viên và kể từ khi ba mua đươc bàn phím có kết nối Bluetooth với điện thoại thông minh. Ba có thể gửi nhiều hơn và dài hơn nữa.
Là một nhân viên, nếu chỉ nhìn vào tiền. chúng ta có thể cảm thấy là nó không đáng giá bao nhiêu.
Nhưng xét về kinh nghiệm. Những kiến thức thu được sẽ theo ta suốt cuộc đời. Đôi khi ta có thể phải hy sinh một chút cố gắng về vật chất và tinh thần. Nhưng hãy cố gắng hết sức có thể. Bạn nên yêu thương và chăm sóc bản thân nhiều nhất có thể. -Than Tangwattana
Cuối cùng kết thúc bằng tên thật với đầy đủ họ và tên. Ngay cả khi nó chỉ là một tin nhắn. Điều đó phù hợp với phong cách của khun Than.
Pat gửi công việc hoàn thành cho phi Ying vào lúc nửa đêm và thức dậy vào lúc 11 giờ sáng ngày hôm sau. Anh mang theo máy tính đến ngồi làm việc tại quán Starbucks ở Villa Area trước ngõ. Cùng với bánh mì cá ngừ và bánh quy chocolate.
Chứa đầy cafein, bột mì và đường, bởi vì công việc của khun Jeng cần sử dụng năng lượng não bộ hơn rất nhiều so với việc dịch và sắp xếp các slide. Phải đau đầu suy nghĩ rất nhiều, nhưng Pat lại thích công việc này hơn bao giờ hết. Bởi vì nó có thể sắp xếp mọi kỹ năng có sẵn như thể trở lại thời đi học.
"Chủ đề này làm oke nhé. Có một số phần cần được cải thiện. Tôi không có nhiều thời gian để giải thích. Nhưng tôi nghĩ bạn có thể đọc các bình luận và tự hiểu nó."
Cũng giống như thời đi học thật sự.. Bởi vì sáng hôm nay là buổi thuyết trình đầu tiên. Khun Jeng đã gọi Pat để lấy PP đã được viết sẵn trên máy tính. Giờ đây gắn đầy các ghi chú và đánh giá. Có kèm theo bảng điểm môn học. Bài thuyết trình được phân loại rõ ràng. Nhìn vào mẫu nó nên được tải đến từ cùng một trang web với tư cách là giáo viên dạy diễn thuyết từ trường đại học của Pat vào năm hai.
Câu hỏi cuối cùng...
"Sẽ có một dự án mới để bạn thực hiện vào tháng tới. Đó là trạm xăng Forge mà chúng ta là đối tác sản xuất và phân phối đồ ăn và thức uống. Trong bài tập về nhà này, tôi sẽ chỉ đinh các chủ đề. Bời vì những lần trước mặc dù có ba tiêu đề để bạn lựa chọn. Nhưng dường như bạn luôn chọn cái dễ nhất"
Chúng tôi đã biết nhau được một tuần không kể ngày thạch sương sáo. Để bắt đầu cảm thấy có chút tích cực. Nhưng cuối cùng rồi quản lý này cũng vẫn là người đáng sợ và khó chịu đối với Pat như cũ. Với nụ cười khó chịu và căng thẳng với những nhận xét châm biếm.
"Tôi muốn Pat cảm thấy rằng anh phải thử thách bản thân nhiều hơn vì nếu anh vẫn thích ở trong vùng an toàn và thích làm những công việc dễ dàng, thoải mái. Thật khó để biết khi nào anh có thể giỏi hơn."
Nè chính kiểu nói chuyện này đã khiến Pat siết chặt tay.
Chà những chủ đề đó có vẻ khó và dễ với khun Jeng nhưng tất cả đều rất khó đối với Pat. Muốn đâm và nói là Bro anh có hiểu không rằng Pat đã rất quyết tâm nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ với rất ít kinh nghiệm. Tôi còn chưa đến hai mươi lăm. Bro anh có thể bình tĩnh chút được không?. Nhưng tất cả chỉ có thế. Tôi chỉ biết nghĩ nó trong lòng. Ngày nay bạn chỉ cần ngồi và trình bày công việc từ xa. Giọng Pat run rẩy, nếu có ai chạm vào anh ấy chắc anh ấy sẽ ngất mất.
Trở lại với hiện tại chủ đề bài tập về nhà mà Pat không có quyền chọn.
"Phân tích và so sánh phương pháp marketing của Pum Forge Oil trên Facebook từ năm 2017 đến 2018 về chủ đề truyền đạt hình ảnh và tầm nhìn của thương hiệu."
Trong khi đang xem xét chủ đề mới của bài tập, Pat cũng đọc qua bài tập cũ mà khun Jeng đã kiểm tra cho anh ấy... Cũng cần phải thừa nhận là Khun Jeng thật sự rất giỏi. Thông minh và tài năng. Tốt nghiệp trung học với điểm trung bình 4.00. Bằng danh dự hạng nhất BBA Thamasat. Bằng thạc sĩ về Kinh doanh và Kinh tế tại Boston. Cùng với chứng chỉ đào tạo trong 6 tháng về Digital Transformation tại London vào năm ngoái.
Khun Jeng từng là Agency Marketing Specialist tại Google trong năm năm. Trưởng nhóm tiếp thị trung tâm tại Microsoft trong 3 năm tiếp theo và vị trí gần nhất của anh ấy cách đây 4 năm là Chuyên gia tư vấn kinh doanh, cố vấn kinh doanh cho tập đoàn Jian. Và bây giờ anh ấy đang đảm nhận vị trí này cùng với việc là quản lý của Pat.
Ngạc nhiên hơn nữa, Khun Jeng là người thừa kế của tập đoàn Jian. Nhưng tại sao không trở thành quản lý tập đoàn luôn đi... kiểu như lên chức vị thật cao. Như thế sẽ không cần phải biết nhau.
Tất nhiên, lý lịch trích ngang của khun Jeng mà Pat biết được đến từ Linkedin. Về phần cảm hứng khiến Pat tìm kiếm thông tin nó đến từ lúc ở trong văn phòng của khun Jeng. Ngày hôm ấy Pat đã cố tình nhớ tên của khun Jeng từ những tấm biển trên bàn, cả tiếng Thái lẫn tiếng Anh, để tìm kiếm thông tin giải đáp thắc mắc là tại sao người đàn ông này lại là kiểu người như này... kiểu người rất là tự tin. Và dường như Pat đã có câu trả lời.
Chiến lược tiếp thị chưa bao giờ được nghĩ đến. Nhưng Pat muốn sử dụng một chiến lược tâm lý đối phó với ông chủ khó chơi này trước.
Kết luận của Pat là khun Jeng là một người thông minh. Có những điều tốt để tự tin. Và dể tính tuổi thì có nghĩa là năm nay khun Jeng đã 35 tuổi. Nhưng mặt trông trẻ hơn bạn nghĩ. Có lẽ là do tiêm botox, nhưng đó không phải là vấn đề chính.
Bởi vì cái chính ở đây là khun Jeng rất có thể sẽ khiến Pat tức giận rất lâu. Từ kinh nghiệm quen biết và giao tiếp với những người tài năng ở độ tuổi này trở lên. Họ không có niềm tin với những đứa trẻ như Pat. Và Pat chỉ có thể ngồi bực bội như thế này.
Mãi nghĩ về chủ nhân của bài tập về nhà cho đến khi uống hết nữa cốc cà phê. Pat mới lấy lại tinh thần để tập trung vào công việc. Bàn hôm nay hơi chật chội vì Pat mang theo một cuốn từ điển. Trong phần tiếp theo của những bình luận trên màn hình. Có bình luận rất ấn tượng.
""Nếu tôi là bạn tôi sẽ sử dụng "discover" (khám phá) thay vì sử dụng "find out' (tìm hiểu). Mặc dù các cụm động từ được chấp nhận trong văn viết trang trọng. Nhưng để giao tiếp đúng cách trong một tổ chức lớn. Từ vựng học thuật là một lựa chọn tốt hơn đáng kể."
Bởi vì lần trước viết vội nên Pat quên mất chữ discover đi.
Nhưng chỉ với một từ find out, Pat lại bị mỉa mai như thường lệ. Khiến Pat phải thốt lên rằng con trai của chủ sở hữu một công ty lớn, sở hữu điểm trung bình 4.00. Bất kỳ bằng cấp nào cũng luôn là bằng danh dự. Kinh nghiệm làm việc trong những công ty tầm cỡ thế giới. Mỗi ngày cuộc sống luôn tràn ngập sự nghiêm túc. Không chơi facebook, instaram không có. Đi Khaosan một mình làm gì.
Đúng rồi...
Pat đã không nghĩ về điều đó từ đêm qua Và Pat cố tìm một lý do khác. Bên cạnh đó... nhưng...
Đủ rồi Pat phải dừng suy nghĩ lại ngay.
Pat hít một hơi thật sâu, lắc đầu thật mạnh trước khi đóng trang Linkedin của khun Jeng trên trang trình duyệt web. Sau đó bắt đầu trở lại làm việc. Nếu tiếp tục suy nghĩ như thế này chắc sẽ bị khun Jeng nguyền rủa suốt đời mất. Công việc sẽ trở nên vô vọng hơn bao giờ hết.
Nhưng nó thật sự đáng ngờ phải không? Mặc vest đi Khaosan một minh... Hay là anh ấy đi vào nhầm quán...hay tại làm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.