Chương 1: Sự cố thạch sương sáo
Summer December
23/06/2023
Mọi người thườn g thất vọng bởi những kỳ vọng của chính họ. Câu này luôn đúng dù thế nào đi chăng nữa.
Và bây giờ là 3 giờ chiều. Pat ngồi lơ đãng bên chiếc bàn trong văn phòng của anh ấy ở tầng 47 của một tòa nhà ở Phloenchit, tiếng nhạc Daft Punk trong tai nghe át đi tiếng ồn ào hối hả của văn phòng. Anh nhìn xuyên qua bức tường kính, hướng ánh mắt ra bầu trời xám xịt và một đám mây bụi giống bầu không khí trong Blade Runner.
và cảm thấy thất vọng…
Bởi khi nhận được email trúng tuyển từ một công ty nổi tiếng trong nước, Pat ở tuổi 25 đã mơ rằng cuộc sống công sở đầu tiên sẽ thử thách những kiến thức thu được từ tấm bằng cử nhân và thạc sĩ tại California, 6 tháng thực tập tại một tổ chức toàn cầu như Facebook. Bao gồm cả 3 tháng thực tập tại một công ty Digital nổi tiếng ở Thái Lan sẽ có thể sử dụng hết khả năng của mình.
Nhưng thực tế không phải như vậy, Pat thất vọng và không dám hy vọng rằng trong tương lai gần nó sẽ tốt hơn và sợ rằng sự lựa chọn của anh ấy quay trờ lại làm việc tại Thái Lan sẽ bị lãng phí.
Vì đã 2 tuần trôi qua từ khi bắt đầu làm việc tại văn phòng này công việc của Pat được làm chỉ là
“Nong Pat”
“Vâng phi” anh ấy kêu lên, tay móc dây tai nghe quay người theo hướng phát ra giọng nói vang lên “ Có chuyện gì vậy pi Ying?”
“Này phi đã mua một ít bánh quy cho ” nói và đặt một miếng bánh sô cô la lên bàn, Pat giơ tay để tỏ vẻ cảm ơn.
“Phi đã gửi slide rồi nhé, hãy dịch nó. Bạn sẽ có 1 cuộc họp với nhóm xây dựng thương hiệu vào thứ 2 lúc 1 giờ chiều”
“Vâng phi Ying”
“Nong Pat” vẫn chưa kịp cuối xuống ghi chép để khỏi quên đã phải quay sang một hướng khác “ Phần của phi cũng đã được gửi trong mail. Vui lòng chỉ dịch tiêu đề và sắp xếp thiết kế.
CI( Corporate Identily) của công ty Forge cũng vậy, không nhiều chỉ mười sáu trang”
“Vang cuộc họp này diễn ra khi nào, phi Prem?”
“Cũng thứ 2 nhưng 3 giờ”
“ Được ạ”
“Pat”. Được rồi, tôi đã ngồi dịch slide dược 15 phút rồi. Lần này một vị khách đến bàn “NDA của cơ quan mà phi nhờ em xem giúp thuật ngữ như thế nào rồi?”
“ Ồ xong rồi phí Aey, Pat vừa gửi vào email rồi nhưng phí Aey Pat nghĩ rằng sau cùng chúng ta phải gửi cho team Legal để họ có thể xem giúp, cái đó Pat đọc hiểu đúng là có thể sửa được vài phần nhưng Pat không kiểm chứng được gì cả”
“ Ồ phi không muốn nói chuyện với team đó, việc đó thật là phiền phức. Chỉ cần gửi nó cho các bộ phận, họ có lẽ sẽ mang đi kiểm tra trước, cảm ơn nhiều nhé!”
“Ơ.. nhưng Phí Aey!” Nhưng nếu có gì không ổn, Pat sẽ chịu trách nhiệm như thế nào ạ Phí Aey đã xoay ghế lại, phi hãy xoay ghế lại và nói chuyện với Pat trước đã.
Gào thét trong lòng và chỉ biết ngồi nhìn máy tính với đôi mắt choáng váng, một công ty lớn có thể làm việc kiểu như thế này ư.
(“ Nong Pat”) nửa tiếng nữa đã trôi qua lần này là một cuôc gọi từ hệ thống liên lạc nội bộ “Các tài liệu về quan hệ đối tác với GHB cần gửi cho Xerox, bạn đã làm xong chưa”
“ Vâng đã xong cả rồi, nó nằm trong cái hộp để ở giữa bàn, Pat có viết post- it ở trên đó”
“ Hổ đến mức cần phải cho vào thùng luôn hả luk”
Haha nó nhiều lắm khrap, một bộ có 216 trang và copy làm 10 bộ”
“Au nó cần có 13 bản nhé luk”
“Ô.. vâng xin lỗi ạ Pat sẽ làm thêm ngay”
Ngay khi cuôc gọi vừa kết thúc, giọng nói ồm ồm từ phía bên kia kêu anh ấy.
“ Nong Pat, thạch sương sáo được giao đến rồi đi xuống nhận nó dùm chế”
“ được ạ phí Ma nao”
Trả lời xong Pat đặt máy tính chế độ ngủ, lấy ví, tiền và điện thoại rồi lập tức bước ra ngoài và bấm thang máy. Bởi vì mọi việc đề có thể đợi được nhưng người giao hàng không thể đợi được.
Một lần nữa Pat nhìn vào chiếc thẻ nhân viên đang đeo trên cổ dưới tên PhakPhum Tangwattana, cả tiếng Thái lẫn tiếng Anh cho biết vị trí Điều phối viên Tiếp thị, bộ phận tiếp thị nội dung/ kỹ thuật số, mà trên trang web khi nộp đơn xin việc cho biết Pat sẽ có nhiệm vụ hỗ trợ đồng đội trong nghiên cứu đề xuất ý tưởng nội dung mới để sử dụng trên phương tiện truyền thông xã hội. Giúp phối hợp với các nhóm nội bộ và các cơ quan kỹ thuật số đối tác.
Sau 8 -12 tháng trưởng nhóm sẽ đánh giá công việc mà Pat nên phát triển ở mảng nhân viên nghiên cứu, phân bố thông tin và phối hợp chặt chẽ với bộ phận CRM hoặc tập trung vào chiến lược sáng tạo có quyền kiểm soát trực tiếp với việc quản lý chiến dịch.
Jian group là nhà nhập khẩu của nhiều thương hiệu sản phẩm FMCG ở Châu Á. Là đối tác của một cây xăng có tiếng trong nước, công việc này nghe rất hay, rất thách thức. Nhưng hai tuần trước sau ba ngày huấn luyện đầu tiên công việc mà Pat được làm là
Photo
Dich slide là tài liệu từ tiếng Thái sang tiếng Anh
Sắp xếp các slide của người khác
Rrr Rrr
“Vâng phí Pum”
“Pat tôi gửi nó cho bạn, tôi thấy phí Manao bảo Pat sẽ xuống và lấy thạch sương sáo”
Và đó là dịch vụ giao hàng
“Được ạ phí Pum”
“Cảm ơn nhé, ao nhiều ly quá, từ từ thôi giữ chắc nhé. Tôi gửi biên lai thanh toán, bạn có thể thanh toán cho tôi luôn nhé”
“Vang được phi” đây là câu trả lời dễ dàng, dù trong lòng phản đối kịch liệt nhưng thôi kệ nó Pat chỉ cần trả tiền và xách bịch thạch sương sáo và trà sữa lên, thế là xong.
Nhưng thực tế thì vô cùng hỗn loạn.
Pat quên mất rằng việc đặt hàng vô cùng khốc liệt bởi vì không chỉ có hai bịch thạch sương sáo mà còn cả chục cốc trà sữa nặng trĩu khiến tiền trong ví gần như không đủ trả.
Ngón tay căng thẳng, bàn tay căng thẳng, cánh tay căng thẳng mặt cũng căng thẳng nốt bởi vì Pat đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy mũi, Pat không biết phải làm gì bây giờ. Pat cố gắng làm dịu cơn ngứa bằng cách ngửa cổ, di chuyển mũi nhăn mặt,. Đồng thời cảm thấy tội nghiệp cho những người đi ngang qua và gặp phải khuôn mặt xấu xí này.
Pat dừng lại trước lối vào thang máy đứng chờ với hai tay buông thỏng xách đầy trà sữa và thạch, và nhìn vào nút đỏ đang nhấp nháy trên bảng điều khiển.
Làm thế nào để có thể quét thẻ đây…
Không có nhân viên bảo vệ hay đồng nghiệp nào bởi vì cổng này của tòa nhà hơi vắng. Thẻ nhân viên của Pat được đeo trên cổ và chỗ quét thẻ … cao ngang thắt lung, suýt chút nữa. Pat bước một bước ngắn về phía trước, rướn người về phía trước cho gần đến chỗ quét thẻ. Sau đó cúi người xuống tìm cánh xoay cổ cố gắng tìm cách để thẻ đụng vào máy quét. Lại tiếp tục tạo dáng ngốc nghéch và Pat phải xin lỗi những ai đã thấy cảnh này một lần nữa. Nhưng nếu có ai đi qua, có lòng trắn ẩn xin hãy giúp đỡ Pat với..
“Shit”
“Xin lỗi, tôi có thể giúp gì cho bạn không”
Từ phía sau một giọng nói từ thiên đường vang lên đồng thời với câu chửi thề Pat vô tình bật thốt khi một bên quai xách của túi trà sữa trân châu tuột khỏi tay.
Chiếc túi sắp tuột khỏi đã được kéo lại.
Pat quay người lại, mùi nước hoa thoang thoảng xông vào mũi, người đàn ông trong bộ vest được bao phủ bởi mùi nước hoa đang cố gắng đứng thẳng trở lại. Sau khi đã giúp túi trà sữa không bị đổ.
Chênh lệch về chiều cao không nhiều khiến đôi mắt của Pat nhìn thẳng vào khuôn mặt người đối diện, Pat chớp mắt nhìn xuống đất trong một giây rồi quay lại nhìn rõ khuôn mặt phía trước một lần nữa … làm sao…
Đẹp trai quá đi mất.
Pat vô tình nhìn chằm chằm trong giây lát và nhận ra đó là hành vi không đúng. Pat nhận ra đang cản trở đường đi của anh ấy. Tuy nhiên Pat chỉ có thể đúng yên đó khi đôi tay cảm nhận được sức nặng trôi tuột của những ly trà sữa cùng với tiếng rơi lớn. Chất lỏng mát lạnh bắn tung tóe vào ống quần mùi đường nâu thoang thoảng đến từ mặt đất.
Tình huống đột ngột, họ bước cách nhau ra một bước. Pat mở to mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nước đường đen đổ trên sàn.
Bởi vì túi thạch bị đổ nên Pat không chỉ làm đổ ra sàn mà còn đổ cả vào chân người đàn ông này.
Nhưng Pat làm đổ nó lên Bot-Te-Ga-Ve-Ne-Ta (Bottega Veneta). Phiên bản màu đen có hoa văn được thêu tay. Bao nhiêu một đôi như vậy hai mươi nghìn, ba mươi nghin bath không nhớ được hoặc có thể hơn.
Nhưng chắc chắn là đắt hơn tiền lương Pat nhận được.
Pat luôn quay mặt vào góc thang máy và nghĩ về tình huống vừa xảy ra và cố tránh ánh mắt nạn nhân bị anh làm đổ ly thạnh vào chân. Người mà vẫn đang cố gắng giúp đỡ mang giúp những ly trà sữa trân châu theo lên cùng thang máy. Thêm vào việc sẽ đến nơi sau 3 tầng nữa.
“Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi”
“Không sao đâu, tôi có thể lau” Người đàn ông trẻ cười trả lời, nhưng Pat thầm thấy lông mày anh ấy đang cau lại.
Và bởi vì Pat phải mang vác những thứ cồng kềnh nên phải để anh ấy tự sử dụng khăn giấy thấm nước để lau giày mà không thể giúp gì được. Thế là Pat chỉ có thể chắp tay xin lỗi liên tục mà thôi.
Vốn tưởng là sau khi dọn dẹp xong sẽ có thể trốn vào thang máy, đối phương còn ân cần bê giúp. Mặc dù Pat đã bảo là có thể tự mang đi hết được. Ồ anh ấy cũng lên các tầng trên nên cuối cùng lại đứng chung thang máy với nhau.
Hoặc … anh ấy theo sau bởi vì muốn biết văn phòng làm việc của Pat và sau đó sẽ gửi hóa đơn tiền giày.
Hả, sao mình không nghĩ tới nó trước nhĩ, để có thể giả vờ bấm một tầng nào đó khác.
Những ý nghĩ điên cuồng, chỉ còn 5 tầng nữa là thang máy sẽ dừng, Pat lén lút há to miệng, hít một hơi trước khi quay sang người đứng phía sau.
“Khun”
Trước khi Pat có thể nói lời xin lỗi và cảm ơn một lần nữa, anh ấy nhíu mày khi nhìn thấy đôi mắt của Pat rơm rớm. và hỏi ngược lại.
“Vâng?”
“ Khun.. khóc ư?”
“ ồ … ồ không đâu ạ..”Pat đưa cánh tay nặng trĩu quẹt ngang khóe mắt “ Tôi.. à tôi ngáp để chữa ù tai, Anh có cảm thây khi lên cao và nhanh tai sẽ bì ù đi không?’
Sau khi nói hết câu, Pat chợt nhận ra bản thân mình đang nói chuyện nhảm nhí gì vậy chứ.
Nhưng đáng ngạc nhiên là câu chuyện không kết thúc ở đó.
Người đàn ông có vẻ ngoài uy nghiêm trước mặt khẽ gật đầu, trước khi … quay sang trái giơ bàn tay lên che miệng lại và …
Ngáp?
Quay lại và mỉm cười với Pat vừa đúng lúc thang máy dừng lại ở tầng 47, Pat mỉm cười đờ đẫn đáp lại và giơ tay xin lại túi trà sữa. Pat giơ tay để cảm ơn trước khi quay trở lại văn phòng.
Đã 3 tiếng trôi qua, đến khi tôi hoàn thành công viêc, và ngồi xe đến bữa tiệc karaoke đươc tổ chức để chuận bị chia tay phi Weerun người sắp về hưu, Pat vẫn không ngừng nghĩ về câu chuyện trong thang máy.
Chuyện đó khiến Pat luôn suy nghĩ chuyện quái gì đã xảy ra vậy chứ.
….
“Hét lớn lên nào, phi Weerun là tuyệt nhất”
Pat chán nản đây là lần thứ một tram khi đang ngồi trong một căn phòng của nhà hàng. Nhìn quanh chiếc bàn dài đầy thức ăn, các thành viên trong bộ phận Digital Communication và Marketing, có hai mươi người đang ngồi xung quanh trong khi phi Weerun đang đứng hát ở trước mặt.
Bữa tiệc karaoke và điều mà Pat rất thích luôn luôn yêu thích.
Nhưng … Pat có lẽ không thực sự hòa nhập với những người ở đây. Sau khi hát một bài hát mở đầu như một người mới đến. Pat chỉ biết ngồi ăn rau và trang trí đĩa thức ăn của mình trong sự nhàm chán. Bên canh đĩa thức ăn là keyboard chọn bài hát.
“ Pat, phi muốn hát bài “ Huyền thoại” tìm nó dùm phi nhé”
“Được ạ”
Và với vị trí em út của đội Pat cần phải làm mọi chuyện trong khả năng có thể. Vừa tìm bài hát này xong sẽ có bài khác để tìm tiếp. Rồi nếu nhân viên phục vụ không có ở trong phòng thì giúp bưng rượu, rót bia, thêm thức ăn. Liên tục đưa các đĩa thức ăn đã hết cho nhân viên phục vụ đến chờ lấy.
Nhân cơ hội trốn vào nhà vệ sinh Pat vội vàng vào Line để tìm cách trốn khỏi nơi này.
MỌI THỨ ĐỔI THAY CHỈ LƯƠNG KHÔNG ĐỔI (3)
Pat: đang ở đâu @Aeng @Beam
Aeng: Ở nhà với chồng
Beam: Ở nhà với vợ
Pat: T_T
Pat mỉm cười trong khi gõ mặt khóc mếu, vì ngoài hai người này Pat không biết phải tìm ai nữa cả.
Pat không có bạn ở Thái Lan. Thật tốt khi đi thực tập đã được gặp phi Aeng và phi Beam đã nói chuyện vui vẻ cho đến khi trở nên thân thiết hơn. Mặc dù bình thường Pat không đi chơi với những người làm việc chung.
Aeng:
Chuyện gì vậy
Lúc đầu rủ đi chơi thì không đi
Rã đám rồi
Pat: Bia, không nổi nữa rồi.
Beam: Bia gì
Karaoke cùng với team hả 555
Mày có thể hát mấy bài hát cũ cũ hả Pat?
Những game thế này, em Pat làm được nhé
Có nhớ không @Aeng
Aeng:
Tao không bao giờ quên 555
Sent a photo
Đứa trẻ ma
Pat mở xem bức ảnh bản thân trông thật khốn khổ. Trong bữa tiệc sau khi kết thúc thực tập cùng với gang này. Pat có lẽ đã thực sự rất say, anh ấy đã lấy cây lau nhà của dì lao công đang lau dọn để làm mic hát, trong khi dì ấy đang lau don vì trước đó theo lời của phi Aeng Pat đã úp ngược xô đá ra sàn. Sau khi thức dậy và thấy video. Pat đã lấy xe quay lại quán để xin lỗi dì ấy với cảm giác tội lỗi trên quang đường đến quán.
Pat:
Cũng có nhưng kiểu
Không có tâm trạng
Mọi người hát nhiều lắm
Pat lười cướp mic
Trong khi chon bài hát cho mình thì liên tục phải tìm bài này bài nọ cho mọi người.
Bị đẩy lại ngồi cạnh keyboard nữa.
Aeng:
Chấp nhận thực tế đi
Mày không hòa đồng với những người ở đó 555
Beam: Đã bảo là hãy đọc tin tức về những ngôi sao nổi tiếng
Rồi cũng có thể nâng cấp kỹ năng giao tiếp rồi mày sẽ làm thân được với mọi người trong nhóm nhé nong Pat
Aeng: Ở nhưng team phi Tum luôn sẵn sàng mở rộng chào đón nhé
@beam cỗ vũ bạn chút coi nào.
Beam:
Đã mời nhiều đến mức không biết mời như thế nào nữa luôn ấy chứ.
Pat vì trở về đây làm nó đã cãi nhau với người nhà đến mức như vỡ nhà.
Chỉ việc trở về đây thực tập với chúng ta 3 tháng mà gần như đến mức phải gọi bác sĩ, luật sư và cảnh sát.
Pat:
Ôi thôi thì kiên nhẫn một hai năm vậy
Đến lúc Pat quay trở về
Phi vẫn ở đó phải không
Pat tiếp tục trò chuyện cùng mọi người cho đến khi phải quay lại phòng karaoke cùng với trái tim chán nản.
Bởi vì đây là paty chia tay phi Weerun, người quản lý tốt bụng được cả team kính trọng nếu Pat bảo xin về sớm thì sẽ là thất lễ. Pat nán lại cho đến lúc chụp ảnh tạm biệt trong nước mắt cùng hát vang “Cảm ơn vì yêu tôi” của ban nhạc Potato như ngày cắm trại cuối cấp 3. Sau đó trở về nhà ngủ một giấc rồi tỉnh dậy vào thứ 7,… chủ nhật và.. tiếp tục đi làm.
Xuất sắc nhất tầng 47 (23)
Ying:
Nong Pat @Pat
Đừng quên việc của phi và phi Prem nhé cuộc họp vào ngày thứ 2.
Pat: vâng Phi
Khun Manao:
Bốn giờ chiều nay nhé mọi người
Sân này phải đi giày đánh cầu lông nhé
Giày bình thường không vào được.
Prempreecha: Đã hiểu
Ying: Chà nếu công việc đã hoàn thành đi cùng luôn nhé @Pat
Pat: Không sao đâu ạ
Pat đảo mắt cả trăm lần, ngồi thiền và hít thở cố gắng làm dịu con quỷ trong bản thân. Trước khi tiếp tục công việc hít một hơi và thở dài ra.
Pat cảm thấy như mình là một sinh viên mới ra trường và đi làm không có sự kiên nhẫn mà xã hội yêu thích. Tuy rằng Pat đã đi thực tập ở hai nơi nhưng Pat cũng không biết tại sao anh ấy bắt đầu mắt hết sức lực và động lực ở nơi này nhanh như vậy.
Thứ hai lại tới.
Bước sang tuần thứ ba cùng với trái tim mệt mỏi, quên mất rằng vào ngày thứ hai không có bán đồ ăn dọc theo đường đi bộ. Vì vậy Pat đã mua hamburger từ một quán cà phê để giải tỏa cơn đói thay vì xôi và thịt nướng như thông thường.
Ngay khi đặt chân vào văn phòng Pat nhận thấy sự khác thường so với thường ngày.
Sự im lặng.
Ở đây thường rất ồn ào, mọi người thích tụ tập để buôn chuyện vào sáng sớm. Nhưng hôm nay chỉ có sự im lặng kỳ lạ và những khuôn mặt đờ đẫn.. khó chịu? Từ những người lớn tuổi, hầu như tất cả mọi người đang ngồi xung quanh phi Pang và Phi Aey thư ký của bộ phận Marketing và Digital tầng 47.
Pat nhìn thoáng qua qua căn phòng bằng kính, phòng Manager mà phi Weerun thường mở rèm trong phòng mọi lúc. Hôm nay tấm rèm đen được kéo lại từ mọi phía. Nhưng Pat có thể nhìn thấy ánh đèn phát ra từ căn phòng cho thấy nó đang được sử dụng.
“Nong Pat..” Một tiếng thì thầm từ phi Aey, Pat bối rối tiến lại gần …
Và nhận được câu trả lời cho việc này đó là người quản lý mới của team.
“Tên là Jeng, nhưng tính cách thì tệ”
“Đến mức đó luôn hả phi Ying”
“Làm việc nhóm quá sức, không có lòng tốt, chỉ có ra lệnh, ra lệnh” phi Ying nói “ Thích làm mặt hung dữ, giọng hung dữ nói chuyện thích mỉa mai người khác. Khác một trời một vực với phi Weerun như bầu trời và mặt đất.”
“Đúng vậy tất cả chúng tôi đều không thích anh ta. Tại sao lại quay trở lại làm gì không biết nữa.”
“Quay lại?” Pat hỏi.
Phi Pai Mangkorn khẽ gật đầu.
“Khi bộ phận marketing được thành lập vào đầu năm, Một người quản lý đã đảm nhân chức manager trong hai tháng điều đó cũng tốt nhưng sau đó khun Jeng đã đến thay thế. Lúc đầu tất cả chúng tôi đều hét lên. Con trai của ông chủ quá đẹp trai như là một ngôi sao điện ảnh Hong Kong”
“Con trai của chủ sở hữu công ty?”
“Khun AyuKhom Atiranon là cha của anh ấy”
“Vậy tại sao anh ấy lại rời đi ngay từ đầu”
“Khi đó anh ấy đến được một tuần và làm ầm ĩ lên, muốn thay đổi cái này thay đổi cái kia. Mặc dù khun Somsak, giám đốc, lớn hơn anh ấy nhiều chưa bao giờ yêu cầu thay đổi bất cứ điều gì. Chúng tôi đã làm tốt mọi việc như thế này trong một thời gian dài. Khun Jeng trẻ hơn khun Somsak nhiều thậm chí còn trẻ hơn cả tôi.. Trước đây anh ấy không biết làm gì nhưng không biết sao lại lọt vào mắt của sếp lớn, Vì vậy anh ấy ở đây trong hai tháng và bị thay thế, không biết làm thế nào để trở lại nữa.”
Những người khác đều đồng loạt gật đầu.
“ Thật vậy, điểm tốt là đẹp đẹp trai, thơm và làm cho thư ký các bộ phận khác ghen tị khi tôi là thư ký đi theo anh ấy” phi Pang nói thêm trong khi đang rời đi.
Cả nhóm giải tán khi ngay khi cánh cửa văn phòng đó được đẩy ra. Là phi Arm, phi Prem và phi Manao với bộ mặt hằm hằm bước ra… trước khi báo tin dữ cho Pat.
“ Nong Pat, khun Jeng muốn gặp em”
Pat hít một hơi sâu sau khi để lại túi xách, cà phê và hamburger trên bàn của phi Aoy. Đưa tay vuốt lại mái tóc chải lệch và tự nhủ rằng không có gì xấu cả. Câu chuyện của phi Mouth không thể tin tưởng hoàn toàn đươc hết. Và bản thân Pat cũng đã từng gặp phải một người sếp tàn bạo khi còn là thực tập sinh tại Facebook.
Pat tự an ủi bản thân khi giơ tay gõ cửa và mở nó ra. Sẵn sàng tự tin sẽ tạo được ấn tượng tốt ban đầu. Chuẩn bị nở một nụ cười marketing với vị sếp trẻ đang ngồi đọc tài liệu trên ipad sau bàn làm việc.
Pat mở to hai mắt như sắp rớt ra ngoài, tim đập thình thịch vì lo lắng, bàng hoàng và sợ hãi cùng với hình ảnh sắc nét đã hiện ra trong tâm trí…
Một hình ảnh về sự cố thạch sương sáo…
Và số dư tài khoản còn đáng sợ hơn nữa.
Pat lùi lại, quay người đi thẳng về phía Mouth người đang nhìn Pat hoảng loạn.
“Phi.. Người đó … là quản lý mới của chúng ta à” Pat sửng sốt đến mức nói lắp bắp, đảo mắt và nhin xung quanh trong khi lẩm bẩm “ Anh ấy, anh ấy không đến đòi tiền đôi giày đâu nhỉ hoặc anh ấy đến tìm người gây nên sự cố thạch sương sáo”
“Bạn sẽ vào chứ?”
“Thích làm mặt dữ, giọng nói dữ dằn hay nói những lời mỉa mai”
Giọng nói trầm ấm phía sau khiến Pat tê cứng, như lời đồn một trong những tin đồn được xác đinh là thật sự.
Pat quay lại và chắc chắn rằng đây là người đàn ông chủ nhân của câu hỏi “Làm sao lại ngáp?” và cả đôi giày được tắm bằng thạch sương sáo. Người đàn ông dù đã nhìn thấy lần thứ hai vẫn cảm thấy có khuôn mặt tốt đến mức khó hiểu, mắt hai mí, chiếc mũi cao, ngũ quan rõ ràng, làn da trắng nhìn như tofu nhưng nhìn kỹ thì đó là một khuôn mặt sắc nét.
Bạn đã bao giờ xem một clip như thế này trên mạng chưa? Nơi các đầu bếp mang đến một miếng tofu được chạm khắc thành hình rồng một cách công phu, chính xác đến từng chi tiết. Nó thật ngầu, khun Jeng chính là miếng tofu được chạm khắc ấy.
Và quý ông Tofu không đợi câu trả lời cho câu hỏi, nở một nụ cười lạnh lùngh trước khi bước quay vào phòng. Pat không biết là mình đã hoảng hốt như thế nào khi đi theo anh ấy vào phòng.
Mặc dù cuộc gặp gỡ đầu tiên ( tình cờ) của họ có thể là.... ok?
Nhưng tâm lý sợ hãi khun Jeng từ mọi người trong team dường như đã phát huy tác dụng. Bởi vì tâm trí của Pat ngay bây giờ rối tung lên giống như miếng tofu rồi, khi nghĩ đến sẽ phải làm việc dưới sự quản lý của người này.
Ở trong quá khứ... cuộc sống công sở của Pat vẫn chưa đủ tệ hay sao?
Và bây giờ là 3 giờ chiều. Pat ngồi lơ đãng bên chiếc bàn trong văn phòng của anh ấy ở tầng 47 của một tòa nhà ở Phloenchit, tiếng nhạc Daft Punk trong tai nghe át đi tiếng ồn ào hối hả của văn phòng. Anh nhìn xuyên qua bức tường kính, hướng ánh mắt ra bầu trời xám xịt và một đám mây bụi giống bầu không khí trong Blade Runner.
và cảm thấy thất vọng…
Bởi khi nhận được email trúng tuyển từ một công ty nổi tiếng trong nước, Pat ở tuổi 25 đã mơ rằng cuộc sống công sở đầu tiên sẽ thử thách những kiến thức thu được từ tấm bằng cử nhân và thạc sĩ tại California, 6 tháng thực tập tại một tổ chức toàn cầu như Facebook. Bao gồm cả 3 tháng thực tập tại một công ty Digital nổi tiếng ở Thái Lan sẽ có thể sử dụng hết khả năng của mình.
Nhưng thực tế không phải như vậy, Pat thất vọng và không dám hy vọng rằng trong tương lai gần nó sẽ tốt hơn và sợ rằng sự lựa chọn của anh ấy quay trờ lại làm việc tại Thái Lan sẽ bị lãng phí.
Vì đã 2 tuần trôi qua từ khi bắt đầu làm việc tại văn phòng này công việc của Pat được làm chỉ là
“Nong Pat”
“Vâng phi” anh ấy kêu lên, tay móc dây tai nghe quay người theo hướng phát ra giọng nói vang lên “ Có chuyện gì vậy pi Ying?”
“Này phi đã mua một ít bánh quy cho ” nói và đặt một miếng bánh sô cô la lên bàn, Pat giơ tay để tỏ vẻ cảm ơn.
“Phi đã gửi slide rồi nhé, hãy dịch nó. Bạn sẽ có 1 cuộc họp với nhóm xây dựng thương hiệu vào thứ 2 lúc 1 giờ chiều”
“Vâng phi Ying”
“Nong Pat” vẫn chưa kịp cuối xuống ghi chép để khỏi quên đã phải quay sang một hướng khác “ Phần của phi cũng đã được gửi trong mail. Vui lòng chỉ dịch tiêu đề và sắp xếp thiết kế.
CI( Corporate Identily) của công ty Forge cũng vậy, không nhiều chỉ mười sáu trang”
“Vang cuộc họp này diễn ra khi nào, phi Prem?”
“Cũng thứ 2 nhưng 3 giờ”
“ Được ạ”
“Pat”. Được rồi, tôi đã ngồi dịch slide dược 15 phút rồi. Lần này một vị khách đến bàn “NDA của cơ quan mà phi nhờ em xem giúp thuật ngữ như thế nào rồi?”
“ Ồ xong rồi phí Aey, Pat vừa gửi vào email rồi nhưng phí Aey Pat nghĩ rằng sau cùng chúng ta phải gửi cho team Legal để họ có thể xem giúp, cái đó Pat đọc hiểu đúng là có thể sửa được vài phần nhưng Pat không kiểm chứng được gì cả”
“ Ồ phi không muốn nói chuyện với team đó, việc đó thật là phiền phức. Chỉ cần gửi nó cho các bộ phận, họ có lẽ sẽ mang đi kiểm tra trước, cảm ơn nhiều nhé!”
“Ơ.. nhưng Phí Aey!” Nhưng nếu có gì không ổn, Pat sẽ chịu trách nhiệm như thế nào ạ Phí Aey đã xoay ghế lại, phi hãy xoay ghế lại và nói chuyện với Pat trước đã.
Gào thét trong lòng và chỉ biết ngồi nhìn máy tính với đôi mắt choáng váng, một công ty lớn có thể làm việc kiểu như thế này ư.
(“ Nong Pat”) nửa tiếng nữa đã trôi qua lần này là một cuôc gọi từ hệ thống liên lạc nội bộ “Các tài liệu về quan hệ đối tác với GHB cần gửi cho Xerox, bạn đã làm xong chưa”
“ Vâng đã xong cả rồi, nó nằm trong cái hộp để ở giữa bàn, Pat có viết post- it ở trên đó”
“ Hổ đến mức cần phải cho vào thùng luôn hả luk”
Haha nó nhiều lắm khrap, một bộ có 216 trang và copy làm 10 bộ”
“Au nó cần có 13 bản nhé luk”
“Ô.. vâng xin lỗi ạ Pat sẽ làm thêm ngay”
Ngay khi cuôc gọi vừa kết thúc, giọng nói ồm ồm từ phía bên kia kêu anh ấy.
“ Nong Pat, thạch sương sáo được giao đến rồi đi xuống nhận nó dùm chế”
“ được ạ phí Ma nao”
Trả lời xong Pat đặt máy tính chế độ ngủ, lấy ví, tiền và điện thoại rồi lập tức bước ra ngoài và bấm thang máy. Bởi vì mọi việc đề có thể đợi được nhưng người giao hàng không thể đợi được.
Một lần nữa Pat nhìn vào chiếc thẻ nhân viên đang đeo trên cổ dưới tên PhakPhum Tangwattana, cả tiếng Thái lẫn tiếng Anh cho biết vị trí Điều phối viên Tiếp thị, bộ phận tiếp thị nội dung/ kỹ thuật số, mà trên trang web khi nộp đơn xin việc cho biết Pat sẽ có nhiệm vụ hỗ trợ đồng đội trong nghiên cứu đề xuất ý tưởng nội dung mới để sử dụng trên phương tiện truyền thông xã hội. Giúp phối hợp với các nhóm nội bộ và các cơ quan kỹ thuật số đối tác.
Sau 8 -12 tháng trưởng nhóm sẽ đánh giá công việc mà Pat nên phát triển ở mảng nhân viên nghiên cứu, phân bố thông tin và phối hợp chặt chẽ với bộ phận CRM hoặc tập trung vào chiến lược sáng tạo có quyền kiểm soát trực tiếp với việc quản lý chiến dịch.
Jian group là nhà nhập khẩu của nhiều thương hiệu sản phẩm FMCG ở Châu Á. Là đối tác của một cây xăng có tiếng trong nước, công việc này nghe rất hay, rất thách thức. Nhưng hai tuần trước sau ba ngày huấn luyện đầu tiên công việc mà Pat được làm là
Photo
Dich slide là tài liệu từ tiếng Thái sang tiếng Anh
Sắp xếp các slide của người khác
Rrr Rrr
“Vâng phí Pum”
“Pat tôi gửi nó cho bạn, tôi thấy phí Manao bảo Pat sẽ xuống và lấy thạch sương sáo”
Và đó là dịch vụ giao hàng
“Được ạ phí Pum”
“Cảm ơn nhé, ao nhiều ly quá, từ từ thôi giữ chắc nhé. Tôi gửi biên lai thanh toán, bạn có thể thanh toán cho tôi luôn nhé”
“Vang được phi” đây là câu trả lời dễ dàng, dù trong lòng phản đối kịch liệt nhưng thôi kệ nó Pat chỉ cần trả tiền và xách bịch thạch sương sáo và trà sữa lên, thế là xong.
Nhưng thực tế thì vô cùng hỗn loạn.
Pat quên mất rằng việc đặt hàng vô cùng khốc liệt bởi vì không chỉ có hai bịch thạch sương sáo mà còn cả chục cốc trà sữa nặng trĩu khiến tiền trong ví gần như không đủ trả.
Ngón tay căng thẳng, bàn tay căng thẳng, cánh tay căng thẳng mặt cũng căng thẳng nốt bởi vì Pat đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy mũi, Pat không biết phải làm gì bây giờ. Pat cố gắng làm dịu cơn ngứa bằng cách ngửa cổ, di chuyển mũi nhăn mặt,. Đồng thời cảm thấy tội nghiệp cho những người đi ngang qua và gặp phải khuôn mặt xấu xí này.
Pat dừng lại trước lối vào thang máy đứng chờ với hai tay buông thỏng xách đầy trà sữa và thạch, và nhìn vào nút đỏ đang nhấp nháy trên bảng điều khiển.
Làm thế nào để có thể quét thẻ đây…
Không có nhân viên bảo vệ hay đồng nghiệp nào bởi vì cổng này của tòa nhà hơi vắng. Thẻ nhân viên của Pat được đeo trên cổ và chỗ quét thẻ … cao ngang thắt lung, suýt chút nữa. Pat bước một bước ngắn về phía trước, rướn người về phía trước cho gần đến chỗ quét thẻ. Sau đó cúi người xuống tìm cánh xoay cổ cố gắng tìm cách để thẻ đụng vào máy quét. Lại tiếp tục tạo dáng ngốc nghéch và Pat phải xin lỗi những ai đã thấy cảnh này một lần nữa. Nhưng nếu có ai đi qua, có lòng trắn ẩn xin hãy giúp đỡ Pat với..
“Shit”
“Xin lỗi, tôi có thể giúp gì cho bạn không”
Từ phía sau một giọng nói từ thiên đường vang lên đồng thời với câu chửi thề Pat vô tình bật thốt khi một bên quai xách của túi trà sữa trân châu tuột khỏi tay.
Chiếc túi sắp tuột khỏi đã được kéo lại.
Pat quay người lại, mùi nước hoa thoang thoảng xông vào mũi, người đàn ông trong bộ vest được bao phủ bởi mùi nước hoa đang cố gắng đứng thẳng trở lại. Sau khi đã giúp túi trà sữa không bị đổ.
Chênh lệch về chiều cao không nhiều khiến đôi mắt của Pat nhìn thẳng vào khuôn mặt người đối diện, Pat chớp mắt nhìn xuống đất trong một giây rồi quay lại nhìn rõ khuôn mặt phía trước một lần nữa … làm sao…
Đẹp trai quá đi mất.
Pat vô tình nhìn chằm chằm trong giây lát và nhận ra đó là hành vi không đúng. Pat nhận ra đang cản trở đường đi của anh ấy. Tuy nhiên Pat chỉ có thể đúng yên đó khi đôi tay cảm nhận được sức nặng trôi tuột của những ly trà sữa cùng với tiếng rơi lớn. Chất lỏng mát lạnh bắn tung tóe vào ống quần mùi đường nâu thoang thoảng đến từ mặt đất.
Tình huống đột ngột, họ bước cách nhau ra một bước. Pat mở to mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nước đường đen đổ trên sàn.
Bởi vì túi thạch bị đổ nên Pat không chỉ làm đổ ra sàn mà còn đổ cả vào chân người đàn ông này.
Nhưng Pat làm đổ nó lên Bot-Te-Ga-Ve-Ne-Ta (Bottega Veneta). Phiên bản màu đen có hoa văn được thêu tay. Bao nhiêu một đôi như vậy hai mươi nghìn, ba mươi nghin bath không nhớ được hoặc có thể hơn.
Nhưng chắc chắn là đắt hơn tiền lương Pat nhận được.
Pat luôn quay mặt vào góc thang máy và nghĩ về tình huống vừa xảy ra và cố tránh ánh mắt nạn nhân bị anh làm đổ ly thạnh vào chân. Người mà vẫn đang cố gắng giúp đỡ mang giúp những ly trà sữa trân châu theo lên cùng thang máy. Thêm vào việc sẽ đến nơi sau 3 tầng nữa.
“Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi”
“Không sao đâu, tôi có thể lau” Người đàn ông trẻ cười trả lời, nhưng Pat thầm thấy lông mày anh ấy đang cau lại.
Và bởi vì Pat phải mang vác những thứ cồng kềnh nên phải để anh ấy tự sử dụng khăn giấy thấm nước để lau giày mà không thể giúp gì được. Thế là Pat chỉ có thể chắp tay xin lỗi liên tục mà thôi.
Vốn tưởng là sau khi dọn dẹp xong sẽ có thể trốn vào thang máy, đối phương còn ân cần bê giúp. Mặc dù Pat đã bảo là có thể tự mang đi hết được. Ồ anh ấy cũng lên các tầng trên nên cuối cùng lại đứng chung thang máy với nhau.
Hoặc … anh ấy theo sau bởi vì muốn biết văn phòng làm việc của Pat và sau đó sẽ gửi hóa đơn tiền giày.
Hả, sao mình không nghĩ tới nó trước nhĩ, để có thể giả vờ bấm một tầng nào đó khác.
Những ý nghĩ điên cuồng, chỉ còn 5 tầng nữa là thang máy sẽ dừng, Pat lén lút há to miệng, hít một hơi trước khi quay sang người đứng phía sau.
“Khun”
Trước khi Pat có thể nói lời xin lỗi và cảm ơn một lần nữa, anh ấy nhíu mày khi nhìn thấy đôi mắt của Pat rơm rớm. và hỏi ngược lại.
“Vâng?”
“ Khun.. khóc ư?”
“ ồ … ồ không đâu ạ..”Pat đưa cánh tay nặng trĩu quẹt ngang khóe mắt “ Tôi.. à tôi ngáp để chữa ù tai, Anh có cảm thây khi lên cao và nhanh tai sẽ bì ù đi không?’
Sau khi nói hết câu, Pat chợt nhận ra bản thân mình đang nói chuyện nhảm nhí gì vậy chứ.
Nhưng đáng ngạc nhiên là câu chuyện không kết thúc ở đó.
Người đàn ông có vẻ ngoài uy nghiêm trước mặt khẽ gật đầu, trước khi … quay sang trái giơ bàn tay lên che miệng lại và …
Ngáp?
Quay lại và mỉm cười với Pat vừa đúng lúc thang máy dừng lại ở tầng 47, Pat mỉm cười đờ đẫn đáp lại và giơ tay xin lại túi trà sữa. Pat giơ tay để cảm ơn trước khi quay trở lại văn phòng.
Đã 3 tiếng trôi qua, đến khi tôi hoàn thành công viêc, và ngồi xe đến bữa tiệc karaoke đươc tổ chức để chuận bị chia tay phi Weerun người sắp về hưu, Pat vẫn không ngừng nghĩ về câu chuyện trong thang máy.
Chuyện đó khiến Pat luôn suy nghĩ chuyện quái gì đã xảy ra vậy chứ.
….
“Hét lớn lên nào, phi Weerun là tuyệt nhất”
Pat chán nản đây là lần thứ một tram khi đang ngồi trong một căn phòng của nhà hàng. Nhìn quanh chiếc bàn dài đầy thức ăn, các thành viên trong bộ phận Digital Communication và Marketing, có hai mươi người đang ngồi xung quanh trong khi phi Weerun đang đứng hát ở trước mặt.
Bữa tiệc karaoke và điều mà Pat rất thích luôn luôn yêu thích.
Nhưng … Pat có lẽ không thực sự hòa nhập với những người ở đây. Sau khi hát một bài hát mở đầu như một người mới đến. Pat chỉ biết ngồi ăn rau và trang trí đĩa thức ăn của mình trong sự nhàm chán. Bên canh đĩa thức ăn là keyboard chọn bài hát.
“ Pat, phi muốn hát bài “ Huyền thoại” tìm nó dùm phi nhé”
“Được ạ”
Và với vị trí em út của đội Pat cần phải làm mọi chuyện trong khả năng có thể. Vừa tìm bài hát này xong sẽ có bài khác để tìm tiếp. Rồi nếu nhân viên phục vụ không có ở trong phòng thì giúp bưng rượu, rót bia, thêm thức ăn. Liên tục đưa các đĩa thức ăn đã hết cho nhân viên phục vụ đến chờ lấy.
Nhân cơ hội trốn vào nhà vệ sinh Pat vội vàng vào Line để tìm cách trốn khỏi nơi này.
MỌI THỨ ĐỔI THAY CHỈ LƯƠNG KHÔNG ĐỔI (3)
Pat: đang ở đâu @Aeng @Beam
Aeng: Ở nhà với chồng
Beam: Ở nhà với vợ
Pat: T_T
Pat mỉm cười trong khi gõ mặt khóc mếu, vì ngoài hai người này Pat không biết phải tìm ai nữa cả.
Pat không có bạn ở Thái Lan. Thật tốt khi đi thực tập đã được gặp phi Aeng và phi Beam đã nói chuyện vui vẻ cho đến khi trở nên thân thiết hơn. Mặc dù bình thường Pat không đi chơi với những người làm việc chung.
Aeng:
Chuyện gì vậy
Lúc đầu rủ đi chơi thì không đi
Rã đám rồi
Pat: Bia, không nổi nữa rồi.
Beam: Bia gì
Karaoke cùng với team hả 555
Mày có thể hát mấy bài hát cũ cũ hả Pat?
Những game thế này, em Pat làm được nhé
Có nhớ không @Aeng
Aeng:
Tao không bao giờ quên 555
Sent a photo
Đứa trẻ ma
Pat mở xem bức ảnh bản thân trông thật khốn khổ. Trong bữa tiệc sau khi kết thúc thực tập cùng với gang này. Pat có lẽ đã thực sự rất say, anh ấy đã lấy cây lau nhà của dì lao công đang lau dọn để làm mic hát, trong khi dì ấy đang lau don vì trước đó theo lời của phi Aeng Pat đã úp ngược xô đá ra sàn. Sau khi thức dậy và thấy video. Pat đã lấy xe quay lại quán để xin lỗi dì ấy với cảm giác tội lỗi trên quang đường đến quán.
Pat:
Cũng có nhưng kiểu
Không có tâm trạng
Mọi người hát nhiều lắm
Pat lười cướp mic
Trong khi chon bài hát cho mình thì liên tục phải tìm bài này bài nọ cho mọi người.
Bị đẩy lại ngồi cạnh keyboard nữa.
Aeng:
Chấp nhận thực tế đi
Mày không hòa đồng với những người ở đó 555
Beam: Đã bảo là hãy đọc tin tức về những ngôi sao nổi tiếng
Rồi cũng có thể nâng cấp kỹ năng giao tiếp rồi mày sẽ làm thân được với mọi người trong nhóm nhé nong Pat
Aeng: Ở nhưng team phi Tum luôn sẵn sàng mở rộng chào đón nhé
@beam cỗ vũ bạn chút coi nào.
Beam:
Đã mời nhiều đến mức không biết mời như thế nào nữa luôn ấy chứ.
Pat vì trở về đây làm nó đã cãi nhau với người nhà đến mức như vỡ nhà.
Chỉ việc trở về đây thực tập với chúng ta 3 tháng mà gần như đến mức phải gọi bác sĩ, luật sư và cảnh sát.
Pat:
Ôi thôi thì kiên nhẫn một hai năm vậy
Đến lúc Pat quay trở về
Phi vẫn ở đó phải không
Pat tiếp tục trò chuyện cùng mọi người cho đến khi phải quay lại phòng karaoke cùng với trái tim chán nản.
Bởi vì đây là paty chia tay phi Weerun, người quản lý tốt bụng được cả team kính trọng nếu Pat bảo xin về sớm thì sẽ là thất lễ. Pat nán lại cho đến lúc chụp ảnh tạm biệt trong nước mắt cùng hát vang “Cảm ơn vì yêu tôi” của ban nhạc Potato như ngày cắm trại cuối cấp 3. Sau đó trở về nhà ngủ một giấc rồi tỉnh dậy vào thứ 7,… chủ nhật và.. tiếp tục đi làm.
Xuất sắc nhất tầng 47 (23)
Ying:
Nong Pat @Pat
Đừng quên việc của phi và phi Prem nhé cuộc họp vào ngày thứ 2.
Pat: vâng Phi
Khun Manao:
Bốn giờ chiều nay nhé mọi người
Sân này phải đi giày đánh cầu lông nhé
Giày bình thường không vào được.
Prempreecha: Đã hiểu
Ying: Chà nếu công việc đã hoàn thành đi cùng luôn nhé @Pat
Pat: Không sao đâu ạ
Pat đảo mắt cả trăm lần, ngồi thiền và hít thở cố gắng làm dịu con quỷ trong bản thân. Trước khi tiếp tục công việc hít một hơi và thở dài ra.
Pat cảm thấy như mình là một sinh viên mới ra trường và đi làm không có sự kiên nhẫn mà xã hội yêu thích. Tuy rằng Pat đã đi thực tập ở hai nơi nhưng Pat cũng không biết tại sao anh ấy bắt đầu mắt hết sức lực và động lực ở nơi này nhanh như vậy.
Thứ hai lại tới.
Bước sang tuần thứ ba cùng với trái tim mệt mỏi, quên mất rằng vào ngày thứ hai không có bán đồ ăn dọc theo đường đi bộ. Vì vậy Pat đã mua hamburger từ một quán cà phê để giải tỏa cơn đói thay vì xôi và thịt nướng như thông thường.
Ngay khi đặt chân vào văn phòng Pat nhận thấy sự khác thường so với thường ngày.
Sự im lặng.
Ở đây thường rất ồn ào, mọi người thích tụ tập để buôn chuyện vào sáng sớm. Nhưng hôm nay chỉ có sự im lặng kỳ lạ và những khuôn mặt đờ đẫn.. khó chịu? Từ những người lớn tuổi, hầu như tất cả mọi người đang ngồi xung quanh phi Pang và Phi Aey thư ký của bộ phận Marketing và Digital tầng 47.
Pat nhìn thoáng qua qua căn phòng bằng kính, phòng Manager mà phi Weerun thường mở rèm trong phòng mọi lúc. Hôm nay tấm rèm đen được kéo lại từ mọi phía. Nhưng Pat có thể nhìn thấy ánh đèn phát ra từ căn phòng cho thấy nó đang được sử dụng.
“Nong Pat..” Một tiếng thì thầm từ phi Aey, Pat bối rối tiến lại gần …
Và nhận được câu trả lời cho việc này đó là người quản lý mới của team.
“Tên là Jeng, nhưng tính cách thì tệ”
“Đến mức đó luôn hả phi Ying”
“Làm việc nhóm quá sức, không có lòng tốt, chỉ có ra lệnh, ra lệnh” phi Ying nói “ Thích làm mặt hung dữ, giọng hung dữ nói chuyện thích mỉa mai người khác. Khác một trời một vực với phi Weerun như bầu trời và mặt đất.”
“Đúng vậy tất cả chúng tôi đều không thích anh ta. Tại sao lại quay trở lại làm gì không biết nữa.”
“Quay lại?” Pat hỏi.
Phi Pai Mangkorn khẽ gật đầu.
“Khi bộ phận marketing được thành lập vào đầu năm, Một người quản lý đã đảm nhân chức manager trong hai tháng điều đó cũng tốt nhưng sau đó khun Jeng đã đến thay thế. Lúc đầu tất cả chúng tôi đều hét lên. Con trai của ông chủ quá đẹp trai như là một ngôi sao điện ảnh Hong Kong”
“Con trai của chủ sở hữu công ty?”
“Khun AyuKhom Atiranon là cha của anh ấy”
“Vậy tại sao anh ấy lại rời đi ngay từ đầu”
“Khi đó anh ấy đến được một tuần và làm ầm ĩ lên, muốn thay đổi cái này thay đổi cái kia. Mặc dù khun Somsak, giám đốc, lớn hơn anh ấy nhiều chưa bao giờ yêu cầu thay đổi bất cứ điều gì. Chúng tôi đã làm tốt mọi việc như thế này trong một thời gian dài. Khun Jeng trẻ hơn khun Somsak nhiều thậm chí còn trẻ hơn cả tôi.. Trước đây anh ấy không biết làm gì nhưng không biết sao lại lọt vào mắt của sếp lớn, Vì vậy anh ấy ở đây trong hai tháng và bị thay thế, không biết làm thế nào để trở lại nữa.”
Những người khác đều đồng loạt gật đầu.
“ Thật vậy, điểm tốt là đẹp đẹp trai, thơm và làm cho thư ký các bộ phận khác ghen tị khi tôi là thư ký đi theo anh ấy” phi Pang nói thêm trong khi đang rời đi.
Cả nhóm giải tán khi ngay khi cánh cửa văn phòng đó được đẩy ra. Là phi Arm, phi Prem và phi Manao với bộ mặt hằm hằm bước ra… trước khi báo tin dữ cho Pat.
“ Nong Pat, khun Jeng muốn gặp em”
Pat hít một hơi sâu sau khi để lại túi xách, cà phê và hamburger trên bàn của phi Aoy. Đưa tay vuốt lại mái tóc chải lệch và tự nhủ rằng không có gì xấu cả. Câu chuyện của phi Mouth không thể tin tưởng hoàn toàn đươc hết. Và bản thân Pat cũng đã từng gặp phải một người sếp tàn bạo khi còn là thực tập sinh tại Facebook.
Pat tự an ủi bản thân khi giơ tay gõ cửa và mở nó ra. Sẵn sàng tự tin sẽ tạo được ấn tượng tốt ban đầu. Chuẩn bị nở một nụ cười marketing với vị sếp trẻ đang ngồi đọc tài liệu trên ipad sau bàn làm việc.
Pat mở to hai mắt như sắp rớt ra ngoài, tim đập thình thịch vì lo lắng, bàng hoàng và sợ hãi cùng với hình ảnh sắc nét đã hiện ra trong tâm trí…
Một hình ảnh về sự cố thạch sương sáo…
Và số dư tài khoản còn đáng sợ hơn nữa.
Pat lùi lại, quay người đi thẳng về phía Mouth người đang nhìn Pat hoảng loạn.
“Phi.. Người đó … là quản lý mới của chúng ta à” Pat sửng sốt đến mức nói lắp bắp, đảo mắt và nhin xung quanh trong khi lẩm bẩm “ Anh ấy, anh ấy không đến đòi tiền đôi giày đâu nhỉ hoặc anh ấy đến tìm người gây nên sự cố thạch sương sáo”
“Bạn sẽ vào chứ?”
“Thích làm mặt dữ, giọng nói dữ dằn hay nói những lời mỉa mai”
Giọng nói trầm ấm phía sau khiến Pat tê cứng, như lời đồn một trong những tin đồn được xác đinh là thật sự.
Pat quay lại và chắc chắn rằng đây là người đàn ông chủ nhân của câu hỏi “Làm sao lại ngáp?” và cả đôi giày được tắm bằng thạch sương sáo. Người đàn ông dù đã nhìn thấy lần thứ hai vẫn cảm thấy có khuôn mặt tốt đến mức khó hiểu, mắt hai mí, chiếc mũi cao, ngũ quan rõ ràng, làn da trắng nhìn như tofu nhưng nhìn kỹ thì đó là một khuôn mặt sắc nét.
Bạn đã bao giờ xem một clip như thế này trên mạng chưa? Nơi các đầu bếp mang đến một miếng tofu được chạm khắc thành hình rồng một cách công phu, chính xác đến từng chi tiết. Nó thật ngầu, khun Jeng chính là miếng tofu được chạm khắc ấy.
Và quý ông Tofu không đợi câu trả lời cho câu hỏi, nở một nụ cười lạnh lùngh trước khi bước quay vào phòng. Pat không biết là mình đã hoảng hốt như thế nào khi đi theo anh ấy vào phòng.
Mặc dù cuộc gặp gỡ đầu tiên ( tình cờ) của họ có thể là.... ok?
Nhưng tâm lý sợ hãi khun Jeng từ mọi người trong team dường như đã phát huy tác dụng. Bởi vì tâm trí của Pat ngay bây giờ rối tung lên giống như miếng tofu rồi, khi nghĩ đến sẽ phải làm việc dưới sự quản lý của người này.
Ở trong quá khứ... cuộc sống công sở của Pat vẫn chưa đủ tệ hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.