Chương 17
Leos
09/09/2014
Đã gần hai tiếng đồng hồ trôi qua mà Ken vẫn không thay đổi tư thế. Trong khi Băng đang vô cùng bứt rứt, khó chịu khi phải ngồi mấy tiếng đồng hồ trên sân thượng. Khuôn mặt nó cau lại khó chịu, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Ken và thầm nghĩ: “Tại sao cậu ta lại có thể ngồi lâu như vậy mà không cử động chứ?”. Không nhìn mãi được, cuối cùng nó đành lên tiếng phá vỡ không khí hiện tại:
- Bạn không mệt sao? – Câu hỏi mà nó vô cùng thắc mắc từ nãy đến giờ bây giờ mới có dịp hỏi.
- Không.-Ken đáp ngắn gọn nhưng đủ dập tan hi vọng của nó sẽ cậu sẽ đứng dậy và rời khỏi sân thượng.
Sau khi đáp xong lời nó hỏi, Ken lại tiếp tục nhắm mắt tựa vào tường. Nó thực sự phát điên lên vì Ken, tại sao nó lại muốn làm bạn với một người như thế này chứ? Nó biết chắc lời nói sẽ không khiến Ken đứng lên, Băng đành dùng hành động. Nó tiến sát lại gần Ken, dùng hết sức bình sinh kéo Ken đứng dậy. Bất ngờ trước hành động của nó, Ken mở mắt nhìn Băng. Ánh mắt cậu toát lên vẻ không bằng lòng, lạnh lùng nhìn nó. Cậu không nói lời nào, buông tay nó ra và quay người rời đi. Không ngờ Ken lại phản ứng như vậy, nó không kịp suy nghĩ mà cứ thế chạy theo Ken. Cậu không hề quay lại liếc nhìn nó lấy một lần, cứ thẳng đường mà đi. Thấy cậu như thế, nó không kìm được mà cứ lải nhải bên cạnh:
- Tớ chỉ muốn mời cậu đi ăn thôi mà. Xin lỗi mà, tớ thực sự không cố ý đâu….
Vừa nói nó vừa chạy lên trước mặt cậu, ánh mắt thành khẩn nhìn Ken. Nhưng nó thực không ngờ cậu lại vô tình đến thế, ngay cả cái liếc nhìn cũng không dành cho nó. Băng cũng chẳng chịu thua, lúc này nhìn nó chẳng khác gì một đứa bé mè nheo đòi kẹo nhưng không được. Nó cứ đi bên cạnh bước chân Ken xuống cầu thang, miệng hết nói xin lỗi lại nói tớ không cố ý. Vậy mà người đi trước cũng chẳng để tâm, cứ một mình im lặng bước đi. Cuối cùng nó đành chạy lên chắn trước mặt Ken, nó hơi loạng choạng vì đứng ở bậc thang nhưng cũng vô cùng thành khẩn:
- Thực sự tớ không cố ý mà, xin lỗi….-Vừa nói nó vừa nắm tay Ken kéo lại mong giảm lực đi của cậu.
Lần này thì Ken đã chịu nhìn nó, nhưng đúng hơn là nhìn bàn tay đang kéo tay cậu lại. Nó không nhìn ra được điều gì từ đôi mắt kia, một ánh mắt rất an tĩnh nhưng có cái gì đó khó nói. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi bàn tay đó chạm vào da thịt của Ken, cậu có một cảm giác rất lạ. Một sự ấm áp lan tỏa khắp da thịt. Nhưng cậu nhanh chóng chế ngự cảm xúc bản thân, giật mạnh tay nó ra khỏi bàn tay mình và đi xuống. Vì bị giật với lực mạnh cộng với việc nó đang đứng bấp bênh ở bậc cầu thang nên nó mất thăng bằng và ngã ngược về sau. Nhanh mắt nhìn thấy sự việc này, Ken không chần chừ đưa tay ra với ý định mong kéo nó lại. Nhưng Ken cũng đang ở trong tình thế chân trước, chân sau và bị bất ngờ nên cậu chỉ kịp túm tay nó kéo vào lòng mình. Tay kia không kịp bám vào lan can nên cả thân người cậu cũng bị ngã về phía trước. Qúa hoảng loạn trước tình thế đó, Băng chỉ biết áp sát mình vào người Ken tìm kiếm sự an toàn, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn. Sau mấy giây lăn lộn từ bậc thang xuống, đã không còn tiếng động gì nữa nó mới dám mở mắt ra nhìn. Cảnh tượng lúc này làm nó thật sự xấu hổ muốn chết. Cả thân hình nhỏ bé của nó co rúm trong lòng Ken, tay cậu ôm chặt lấy nó như ôm bảo bối. Đặc biệt nó đang áp sát khuôn mặt của Ken, chỉ có điều nó không thấy được ánh mắt cậu bởi bây giờ hai mắt cậu đã nhắm nghiền. Thoát khỏi mộng mị đó, nó mới bắt đầu hoảng sợ. Mãi mà không thấy Ken có động tĩnh gì, nó hoang mang, cựa mình thoát khỏi vòng tay Ken ngồi dậy. Khi đã ổn định, nó mới lay người Ken với hi vọng cậu sẽ mở mắt ra. Nhưng lay mãi mà cậu cũng không cử động, vẫn nằm im lìm trên mặt đất. Sự sợ hãi đã hiển hiện rõ trên khuôn mặt nó, nó sợ cậu có chuyện, giọng nghẹn ngào:
- Ken….Ken….Cậu sao rồi? Mau tỉnh lại đi.
Sau mỗi tiếng gọi là mỗi lần nó lay mạnh hơn. Nó thực sự sợ cậu sẽ xảy ra chuyện. Nó không muốn bất kì ai vì mình mà có chuyện chẳng lành. Đối với nó một lần là quá đủ rồi, nó không muốn chìm đắm trong nỗi sợ này. Nó càng lay mạnh Ken hơn nhưng vẫn vô ích. Sự chịu đựng trong nó dường như đã đến cực hạn, những giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên khóe mi. Vừa khóc nó vừa kêu tên cậu, giọng nói nghẹn ngào đến bi thương:
- Ken, xin cậu mau mở mắt ra đi. Ken….Ken….
Giọng nó đã khàn đi, không rõ tiếng vì khóc. Thực sự lúc này mọi thứ dường như đang sụp đổ trong nó. Nhìn cậu an tĩnh thế này nó không chịu được, một cảm giác nhói đau, xé nát trái tim mỏng manh của nó. Những giọt nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều hơn, tiếng nức nở cũng một to hơn.
Nó cứ thế vừa khóc vừa gọi tên cậu. Tâm trí nó đã rối loạn đến mức không còn biết làm gì, không còn biết phải kêu cứu với ai mà chỉ biết gào khóc. Đang chìm trong bóng đen của tuyệt vọng, có bàn tay lau nước mắt trên mặt nó. Đôi bàn tay ấy rất lạnh, chạm vào khiến nó rùng mình. Tuy nhiên nó lại cảm thấy sự ấm áp tỏa ra từ bàn tay đó. Nó dụi nước mắt nhìn người lau đi những giọt nước mắt kia. Ken đang ngồi trước mặt nó, đưa tay lau khô giọt lệ. Nó vẫn còn chưa hết bàng hoàng khi cậu bỗng tỉnh dậy. Khi nhận ra được sự việc đó, nó vô cùng vui mừng ôm chầm lấy cậu vào lòng. Cảm nhận được hơi thở của Ken nó mới tin chắc là cậu không sao. Thực sự Ken đã dọa chết nó.
Rất may là chỉ có mười mấy bậc cầu thang lên Ken mới không sao. Do bị lăn lộn và va chạm mạnh vào thành tường khi dừng lại khiến cho Ken cảm giác đau nhói. Cộng với những vết thương lúc đánh nhau với lực tác động mạnh nên Ken mới vậy. Do đau nên cậu không thể gượng được, mãi sau mới cố gắng ngồi dậy. Nhưng khi vừa mở mắt đã thấy nó nước mắt lưng tròng trông rất tội nghiệp. Có lẽ việc này đã dọa Băng sợ. Nhìn nước mắt nó rơi, cậu có cảm giác vô cùng khó chịu, vô thức đưa tay lên lau đi những giọt nước kia. Sau đó cảm giác dễ chịu khi được nó ôm vào lan tỏa khắp người.
Ken rất muốn níu giữ cảm giác này lâu hơn một chút nhưng không thể. Cậu đẩy nhẹ người nó ra, dùng tay lau khô những giọt nước mắt còn vương trên má nó.
Sau một hồi khóc sướt mướt, nó đã bình tĩnh trở lại. Khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng vì những việc làm vừa rồi, cúi gằm mặt xuống đất. Ken cũng không nói gì nữa chỉ lẳng lặng đứng dậy. Nhưng vừa đứng lên cậu đã phải chống tay vào tường để giữ thăng bằng. Cơn đau nhức bất giác kéo đến làm Ken choáng váng, lông mày khẽ nhíu lại. Khá tinh ý nên Băng phát hiện ra biểu hiện khác thường kia. Nó lại gần muốn đỡ cậu nhưng bị Ken từ chối. Vô cùng áy náy, nó nói:
- Thực sự xin lỗi. –Ngoài xin lỗi ra thực sự nó cũng không biết phải nói thêm gì nữa.
Thấy Băng từ nãy đến giờ cứ xin lỗi hoài, Ken đành lên tiếng:
- Không phải lỗi của cậu.
Mặc dù Ken nói thế nhưng nó vẫn không thấy thoải mái hơn, trong lòng như có tảng đá đè nặng. Nó cứ cúi đầu không dám đối diện với cậu. Thực sự không thể hiểu nổi người con gái này mà. Mặc dù cậu đã nói thế mà nó vẫn thấy có lỗi, khuôn mặt cứ phụng phịu đến đáng yêu. Không đành lòng, Ken nói tiếp:
- Tôi không sao.
Lần này thì nó đã ngẩng đầu lên nhìn cậu. Nhưng đáng tiếc là nó không thể nhìn thấy vẻ mặt của Ken lúc đó bởi cậu đã tiến lên trước nó. Thấy Ken phải bám vào tường để đi, nó chạy lại nhất quyết đỡ cậu. Nó nắm chặt cánh tay cậu không cho Ken có cơ hội phản đối. Thấy nó vậy, Ken cũng không ngoan cố đẩy nó ra nữa. Cả hai cứ thế bước đi…. Hai bóng dáng một thấp, một cao đứng sát cạnh dìu nhau bước đi thật khiến người ta hiểu lầm.…
- Bạn không mệt sao? – Câu hỏi mà nó vô cùng thắc mắc từ nãy đến giờ bây giờ mới có dịp hỏi.
- Không.-Ken đáp ngắn gọn nhưng đủ dập tan hi vọng của nó sẽ cậu sẽ đứng dậy và rời khỏi sân thượng.
Sau khi đáp xong lời nó hỏi, Ken lại tiếp tục nhắm mắt tựa vào tường. Nó thực sự phát điên lên vì Ken, tại sao nó lại muốn làm bạn với một người như thế này chứ? Nó biết chắc lời nói sẽ không khiến Ken đứng lên, Băng đành dùng hành động. Nó tiến sát lại gần Ken, dùng hết sức bình sinh kéo Ken đứng dậy. Bất ngờ trước hành động của nó, Ken mở mắt nhìn Băng. Ánh mắt cậu toát lên vẻ không bằng lòng, lạnh lùng nhìn nó. Cậu không nói lời nào, buông tay nó ra và quay người rời đi. Không ngờ Ken lại phản ứng như vậy, nó không kịp suy nghĩ mà cứ thế chạy theo Ken. Cậu không hề quay lại liếc nhìn nó lấy một lần, cứ thẳng đường mà đi. Thấy cậu như thế, nó không kìm được mà cứ lải nhải bên cạnh:
- Tớ chỉ muốn mời cậu đi ăn thôi mà. Xin lỗi mà, tớ thực sự không cố ý đâu….
Vừa nói nó vừa chạy lên trước mặt cậu, ánh mắt thành khẩn nhìn Ken. Nhưng nó thực không ngờ cậu lại vô tình đến thế, ngay cả cái liếc nhìn cũng không dành cho nó. Băng cũng chẳng chịu thua, lúc này nhìn nó chẳng khác gì một đứa bé mè nheo đòi kẹo nhưng không được. Nó cứ đi bên cạnh bước chân Ken xuống cầu thang, miệng hết nói xin lỗi lại nói tớ không cố ý. Vậy mà người đi trước cũng chẳng để tâm, cứ một mình im lặng bước đi. Cuối cùng nó đành chạy lên chắn trước mặt Ken, nó hơi loạng choạng vì đứng ở bậc thang nhưng cũng vô cùng thành khẩn:
- Thực sự tớ không cố ý mà, xin lỗi….-Vừa nói nó vừa nắm tay Ken kéo lại mong giảm lực đi của cậu.
Lần này thì Ken đã chịu nhìn nó, nhưng đúng hơn là nhìn bàn tay đang kéo tay cậu lại. Nó không nhìn ra được điều gì từ đôi mắt kia, một ánh mắt rất an tĩnh nhưng có cái gì đó khó nói. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi bàn tay đó chạm vào da thịt của Ken, cậu có một cảm giác rất lạ. Một sự ấm áp lan tỏa khắp da thịt. Nhưng cậu nhanh chóng chế ngự cảm xúc bản thân, giật mạnh tay nó ra khỏi bàn tay mình và đi xuống. Vì bị giật với lực mạnh cộng với việc nó đang đứng bấp bênh ở bậc cầu thang nên nó mất thăng bằng và ngã ngược về sau. Nhanh mắt nhìn thấy sự việc này, Ken không chần chừ đưa tay ra với ý định mong kéo nó lại. Nhưng Ken cũng đang ở trong tình thế chân trước, chân sau và bị bất ngờ nên cậu chỉ kịp túm tay nó kéo vào lòng mình. Tay kia không kịp bám vào lan can nên cả thân người cậu cũng bị ngã về phía trước. Qúa hoảng loạn trước tình thế đó, Băng chỉ biết áp sát mình vào người Ken tìm kiếm sự an toàn, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn. Sau mấy giây lăn lộn từ bậc thang xuống, đã không còn tiếng động gì nữa nó mới dám mở mắt ra nhìn. Cảnh tượng lúc này làm nó thật sự xấu hổ muốn chết. Cả thân hình nhỏ bé của nó co rúm trong lòng Ken, tay cậu ôm chặt lấy nó như ôm bảo bối. Đặc biệt nó đang áp sát khuôn mặt của Ken, chỉ có điều nó không thấy được ánh mắt cậu bởi bây giờ hai mắt cậu đã nhắm nghiền. Thoát khỏi mộng mị đó, nó mới bắt đầu hoảng sợ. Mãi mà không thấy Ken có động tĩnh gì, nó hoang mang, cựa mình thoát khỏi vòng tay Ken ngồi dậy. Khi đã ổn định, nó mới lay người Ken với hi vọng cậu sẽ mở mắt ra. Nhưng lay mãi mà cậu cũng không cử động, vẫn nằm im lìm trên mặt đất. Sự sợ hãi đã hiển hiện rõ trên khuôn mặt nó, nó sợ cậu có chuyện, giọng nghẹn ngào:
- Ken….Ken….Cậu sao rồi? Mau tỉnh lại đi.
Sau mỗi tiếng gọi là mỗi lần nó lay mạnh hơn. Nó thực sự sợ cậu sẽ xảy ra chuyện. Nó không muốn bất kì ai vì mình mà có chuyện chẳng lành. Đối với nó một lần là quá đủ rồi, nó không muốn chìm đắm trong nỗi sợ này. Nó càng lay mạnh Ken hơn nhưng vẫn vô ích. Sự chịu đựng trong nó dường như đã đến cực hạn, những giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên khóe mi. Vừa khóc nó vừa kêu tên cậu, giọng nói nghẹn ngào đến bi thương:
- Ken, xin cậu mau mở mắt ra đi. Ken….Ken….
Giọng nó đã khàn đi, không rõ tiếng vì khóc. Thực sự lúc này mọi thứ dường như đang sụp đổ trong nó. Nhìn cậu an tĩnh thế này nó không chịu được, một cảm giác nhói đau, xé nát trái tim mỏng manh của nó. Những giọt nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều hơn, tiếng nức nở cũng một to hơn.
Nó cứ thế vừa khóc vừa gọi tên cậu. Tâm trí nó đã rối loạn đến mức không còn biết làm gì, không còn biết phải kêu cứu với ai mà chỉ biết gào khóc. Đang chìm trong bóng đen của tuyệt vọng, có bàn tay lau nước mắt trên mặt nó. Đôi bàn tay ấy rất lạnh, chạm vào khiến nó rùng mình. Tuy nhiên nó lại cảm thấy sự ấm áp tỏa ra từ bàn tay đó. Nó dụi nước mắt nhìn người lau đi những giọt nước mắt kia. Ken đang ngồi trước mặt nó, đưa tay lau khô giọt lệ. Nó vẫn còn chưa hết bàng hoàng khi cậu bỗng tỉnh dậy. Khi nhận ra được sự việc đó, nó vô cùng vui mừng ôm chầm lấy cậu vào lòng. Cảm nhận được hơi thở của Ken nó mới tin chắc là cậu không sao. Thực sự Ken đã dọa chết nó.
Rất may là chỉ có mười mấy bậc cầu thang lên Ken mới không sao. Do bị lăn lộn và va chạm mạnh vào thành tường khi dừng lại khiến cho Ken cảm giác đau nhói. Cộng với những vết thương lúc đánh nhau với lực tác động mạnh nên Ken mới vậy. Do đau nên cậu không thể gượng được, mãi sau mới cố gắng ngồi dậy. Nhưng khi vừa mở mắt đã thấy nó nước mắt lưng tròng trông rất tội nghiệp. Có lẽ việc này đã dọa Băng sợ. Nhìn nước mắt nó rơi, cậu có cảm giác vô cùng khó chịu, vô thức đưa tay lên lau đi những giọt nước kia. Sau đó cảm giác dễ chịu khi được nó ôm vào lan tỏa khắp người.
Ken rất muốn níu giữ cảm giác này lâu hơn một chút nhưng không thể. Cậu đẩy nhẹ người nó ra, dùng tay lau khô những giọt nước mắt còn vương trên má nó.
Sau một hồi khóc sướt mướt, nó đã bình tĩnh trở lại. Khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng vì những việc làm vừa rồi, cúi gằm mặt xuống đất. Ken cũng không nói gì nữa chỉ lẳng lặng đứng dậy. Nhưng vừa đứng lên cậu đã phải chống tay vào tường để giữ thăng bằng. Cơn đau nhức bất giác kéo đến làm Ken choáng váng, lông mày khẽ nhíu lại. Khá tinh ý nên Băng phát hiện ra biểu hiện khác thường kia. Nó lại gần muốn đỡ cậu nhưng bị Ken từ chối. Vô cùng áy náy, nó nói:
- Thực sự xin lỗi. –Ngoài xin lỗi ra thực sự nó cũng không biết phải nói thêm gì nữa.
Thấy Băng từ nãy đến giờ cứ xin lỗi hoài, Ken đành lên tiếng:
- Không phải lỗi của cậu.
Mặc dù Ken nói thế nhưng nó vẫn không thấy thoải mái hơn, trong lòng như có tảng đá đè nặng. Nó cứ cúi đầu không dám đối diện với cậu. Thực sự không thể hiểu nổi người con gái này mà. Mặc dù cậu đã nói thế mà nó vẫn thấy có lỗi, khuôn mặt cứ phụng phịu đến đáng yêu. Không đành lòng, Ken nói tiếp:
- Tôi không sao.
Lần này thì nó đã ngẩng đầu lên nhìn cậu. Nhưng đáng tiếc là nó không thể nhìn thấy vẻ mặt của Ken lúc đó bởi cậu đã tiến lên trước nó. Thấy Ken phải bám vào tường để đi, nó chạy lại nhất quyết đỡ cậu. Nó nắm chặt cánh tay cậu không cho Ken có cơ hội phản đối. Thấy nó vậy, Ken cũng không ngoan cố đẩy nó ra nữa. Cả hai cứ thế bước đi…. Hai bóng dáng một thấp, một cao đứng sát cạnh dìu nhau bước đi thật khiến người ta hiểu lầm.…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.