Chương 18
Leos
09/09/2014
Trong khu đô thị sang trọng, có một căn nhà lớn tọa lạc. Từ ngoài nhìn vào người ta không khỏi choáng ngợp trước vẻ đẹp lung linh của nó. Căn biệt thự được sơn màu trắng nhưng toát lên vẻ ấm cũng chứ không lạnh lẽo. Phía trước nhà là thảm cỏ xanh mướt trải dài đến tận cửa nhà.Ở chính giữa còn có một hồ nước nhỏ, bên trong là những đàn cá đủ màu sắc bơi lượn. Xung quanh khuôn viên còn trồng thêm cây cảnh tạo nên không khí tươi mát cho căn biệt thự. Đây chính là biệt thự của nhà họ Lâm-một trong những gia đình có thế lực trong nước.
Nơi đây tuy rộng lớn nhưng luôn tràn ngập tiếng cười nói, không khí ấm áp. Nó không giống như những căn biệt thự kia, tuy lớn mà lạnh lẽo. Có thể thấy chủ nhân của ngôi nhà này là một người rất tình cảm nên mới tạo nên được không khí ấy cho căn nhà. Mặc dù giàu sang, công việc bận rộn nhưng họ không bao giờ để căn nhà này thiếu bóng người. Họ luôn dành thời gian cho tổ ấm của mình. Chính vì thế mà căn nhà này thật ấm cúng tạo. Nhưng hôm nay không khí biệt thự có phần khác lạ. Không có tiếng cười nói vui vẻ của cô chủ nhỏ, không còn tiếng nói chuyện thì thầm của hai mẹ con, hay tiếng người bố nhắc nhở…. Tất cả đang chìm trong không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Ông bà Lâm ngồi trên ghế ở phòng khách. Đối diện là cô con gái xinh xắn đang khoác trên mình bộ váy trắng như công chúa. Ông Lâm nhìn con gái, nghiêm nghị nói:
- Ta chỉ muốn con đi gặp mặt thử thôi mà.
- Nhưng con không muốn. – Quỳnh Dao nhảy dựng lên khi nghe ba nói.
Dao vô cùng sốc khi vừa bước chân về đến nhà đã được nghe tin động trời: ba mẹ muốn cô đi xem mặt. Đương nhiên phản ứng đầu tiên của Quỳnh Dao là hét ầm lên, kiên quyết phản đối. Cô biết ba mẹ rất thương mình nhưng chuyện này và chuyện đó là không liên quan, làm sao cô có thể nghe theo ý kiến đó được. Thấy cô con gái như vậy, bà Lâm nhẹ nhàng nói:
- Chỉ là gặp mặt thôi, nếu không vừa ý thì có thể từ chối mà.
Mặc dù nghe mẹ nói vậy nhưng Dao cũng không thể đồng ý. Cô chưa muốn bị trói buộc trong cái gọi là tình yêu. Cô bức xúc lên tiếng:
- Chẳng lẽ ba mẹ không thương con nữa sao. Hai người định bán con sao?
Nghe Dao nói, cả ba mẹ cô đều cười cười trước suy nghĩ đầy trẻ con đó. Mẹ Dao kéo con gái lại gần, vuốt mái tóc dài mượt kia bảo:
- Con nói gì vậy, ba mẹ không yêu con thì yêu ai chứ.
Ba Dao phụ họa thêm vào:
- Đó là con trai một người bạn của ba, thằng bé là một người tốt. Con yên tâm đi
Dao ngoảnh mặt nhìn hai người lớn trước mặt, cô đã bắt đầu có chút dao động. Nhưng chỉ đơn giản vì tò mò người đó là ai? Dáng vẻ ra sao? Có đẹp trai như mỹ nam Hàn hay không mà thôi? Thấy con gái có vẻ đã bị lung lay, bà Lâm nói tiếp:
- Hàn Phong là một thằng bé tốt, con thử gặp mặt xem sao?
“Hàn Phong” hai tiếng ấy vừa phát ra khỏi miệng mẹ là Dao muốn phát hỏa lên. Cô đang cố gắng nghĩ xem có phải mình nghe lầm không, hỏi lại mẹ:
- Là Hàn Gia Phong?
Mẹ Dao gật đầu thay cho câu trả lời. Dao lung túng đứng bật dậy khỏi người mẹ, cô trân trân mắt nhìn hai người. Tại sao lại là hắn ta được chứ. Kẻ thù với cô và với cả lớp lại là đối tượng xem mặt của mình, đúng thật là nực cười. Chắc chắn là cô không thể chấp nhận chuyện này được. Một tên ngang tàn, kiêu ngạo như hắn ta thì tốt ở chỗ nào chứ? Thấy con gái tự dưng bật cười như thế, ông bà Lâm lại tưởng con gái mình sẽ đồng ý nên vui mừng ra mặt. Nhưng chưa kịp lên chín tầng mây thì cả hai đã bị cô kéo thẳng xuống địa ngục:
- Có chết con cũng không gặp hắn ta.
Cả hai bất ngờ trước thái độ quyết liệt của con gái, họ cứ tưởng Dao đã đồng ý, sao lại thành thế này. Quỳnh Dao cũng không muốn giải thích dài dòng, chỉ kiên quyết từ chối. Sau khi đã thẳng thắn nói rõ quan điểm với phụ thân cô quay người bước lên trên phòng.
Vừa bước vào phòng Dao đóng sập cửa lại, tiện tay với quyển sách ở gần nhất ném thẳng vào tường. Sau đó cô nhảy lên giường nằm úp mặt vào gối gào thét. Dù có đánh chết, cô cũng không đồng ý một tên ác quỷ như Phong.
*****************************
Trái ngược hẳn với không khí của Lâm gia, tại biệt thự của nhà họ Hàn không khí im ắng, lạnh lẽo đến kì dị. Ngay cả những tiếng thở cũng thật nhẹ nhàng đến kì quái. Ngoài tiếng máy chạy, tiếng dọn dẹp của giúp việc thì nơi đây không có lấy một âm thanh nào. Căn biệt thự này cũng tráng lệ không kém biệt thự Lâm gia, cũng là bãi cỏ, cũng có cây cối, cũng màu sơn tường trắng nhưng lại tạo cho người nhìn sự lạnh lẽo, cô độc. Trong nhà không khí âm u đáng sợ. Một người đàn ông ngồi trên ghế, dáng vẻ trang nghiêm khó gần. Phía đối diện là Hàn Phong dáng vẻ vẫn như mọi khi, bất cần đời và kiêu ngạo. Hắn ta ngồi tựa người vào sô pha, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa. Đã lâu hai bố con không ngồi đối diện với nhau nên không khí có vẻ gượng gạo. Mãi mấy phút sau ông Hàn mới lên tiếng:
- Ta muốn con đi gặp một người con gái.- Giọng ông trầm trầm
Phong cũng không có lấy chút phản ứng gì gọi là ngạc nhiên hay sửng sốt, chỉ thấy trên khóe môi cậu là nụ cười khinh khỉnh. Dường như chuyện này là một trò cười không hơn không kém. Thấy con trai không có ý định nói gì, ông mới tiếp:
- Nó là Quỳnh Dao, một người con bạn của ta. Chỉ cần hai đứa gặp mặt, nếu không hợp có thể bỏ qua.
Lại một nụ cười hiện lên. Phong càng ngày càng nể phục tài nói dối của ông ta. Nếu không ưng có thể bỏ qua sao. Toàn là giả tạo. Một khi đã là hôn nhân sắp đặt thì làm gì có chuyện từ bỏ dễ dàng được. Phong biết hôn nhân trên thương trường cũng như một cuộc mua bán trao đổi, đôi bên cùng có lợi. Tất cả những lời này của ông bố cũng như lời lừa lọc trẻ con, chỉ tiếc là cậu đã lớn và đủ hiểu nó như thế nào. Nhưng Phong cũng không có ý gì là phản đối, hắn đứng lên rời khỏi nhà. Trước khi bước ra khỏi cổng, Phong nói vọng lại:
- Cho người báo lại thời gian và địa điểm cho tôi.
Câu nói vừa dứt bóng dáng Phong cũng đã khuất dạng. Ông Hàn mệt mỏi dựa người vào ghế. Ông biết tính cách của con trai mình, nó không dễ dàng chấp nhận những chuyện như thế này. Chỉ đơn giản là trong đầu nó đang toan tính một điều gì đó mà thôi. Ông cười khổ khi nghĩ đến đó. Ông biết con trai hận mình thế nào. Nó hận ông đã bỏ rơi mẹ nó để bà phải nằm trên giường bệnh. Nhưng Phong nào đâu hiểu được tâm tình của một người cha.
Nghĩ đến ông trong đầu Phong chỉ có hận thù…
Phong mệt mỏi rời khỏi căn biệt thự. Những việc đang làm, cậu không biết mình có chọn lựa đúng không nữa. Phải chăng nó quá nghịch lí? Trong khi Phong vô cùng hận bố mình nhưng lại luôn làm theo lời ông ta không một lời phản kháng. Sâu trong đó còn rất nhiều lý do, mà lý do căn bản nhất là vì lời hứa với mẹ mình. Phong đã từng hứa với bà sẽ nghe theo ông ta tất cả mọi điều và đó cũng là giao kèo của Phong với ông Hàn. Ông ấy đồng ý cho cậu gặp mẹ nhưng Phong phải nghe theo sự sắp đặt của mình. Phong lao nhanh trên những con đường để xua đi mọi suy nghĩ. Gió cứ từng cơn táp vào mặt cậu đau rát nhưng tất cả đều không vấn đề. Phong vẫn ngạo mạn phóng vụt đi…..
Nơi đây tuy rộng lớn nhưng luôn tràn ngập tiếng cười nói, không khí ấm áp. Nó không giống như những căn biệt thự kia, tuy lớn mà lạnh lẽo. Có thể thấy chủ nhân của ngôi nhà này là một người rất tình cảm nên mới tạo nên được không khí ấy cho căn nhà. Mặc dù giàu sang, công việc bận rộn nhưng họ không bao giờ để căn nhà này thiếu bóng người. Họ luôn dành thời gian cho tổ ấm của mình. Chính vì thế mà căn nhà này thật ấm cúng tạo. Nhưng hôm nay không khí biệt thự có phần khác lạ. Không có tiếng cười nói vui vẻ của cô chủ nhỏ, không còn tiếng nói chuyện thì thầm của hai mẹ con, hay tiếng người bố nhắc nhở…. Tất cả đang chìm trong không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Ông bà Lâm ngồi trên ghế ở phòng khách. Đối diện là cô con gái xinh xắn đang khoác trên mình bộ váy trắng như công chúa. Ông Lâm nhìn con gái, nghiêm nghị nói:
- Ta chỉ muốn con đi gặp mặt thử thôi mà.
- Nhưng con không muốn. – Quỳnh Dao nhảy dựng lên khi nghe ba nói.
Dao vô cùng sốc khi vừa bước chân về đến nhà đã được nghe tin động trời: ba mẹ muốn cô đi xem mặt. Đương nhiên phản ứng đầu tiên của Quỳnh Dao là hét ầm lên, kiên quyết phản đối. Cô biết ba mẹ rất thương mình nhưng chuyện này và chuyện đó là không liên quan, làm sao cô có thể nghe theo ý kiến đó được. Thấy cô con gái như vậy, bà Lâm nhẹ nhàng nói:
- Chỉ là gặp mặt thôi, nếu không vừa ý thì có thể từ chối mà.
Mặc dù nghe mẹ nói vậy nhưng Dao cũng không thể đồng ý. Cô chưa muốn bị trói buộc trong cái gọi là tình yêu. Cô bức xúc lên tiếng:
- Chẳng lẽ ba mẹ không thương con nữa sao. Hai người định bán con sao?
Nghe Dao nói, cả ba mẹ cô đều cười cười trước suy nghĩ đầy trẻ con đó. Mẹ Dao kéo con gái lại gần, vuốt mái tóc dài mượt kia bảo:
- Con nói gì vậy, ba mẹ không yêu con thì yêu ai chứ.
Ba Dao phụ họa thêm vào:
- Đó là con trai một người bạn của ba, thằng bé là một người tốt. Con yên tâm đi
Dao ngoảnh mặt nhìn hai người lớn trước mặt, cô đã bắt đầu có chút dao động. Nhưng chỉ đơn giản vì tò mò người đó là ai? Dáng vẻ ra sao? Có đẹp trai như mỹ nam Hàn hay không mà thôi? Thấy con gái có vẻ đã bị lung lay, bà Lâm nói tiếp:
- Hàn Phong là một thằng bé tốt, con thử gặp mặt xem sao?
“Hàn Phong” hai tiếng ấy vừa phát ra khỏi miệng mẹ là Dao muốn phát hỏa lên. Cô đang cố gắng nghĩ xem có phải mình nghe lầm không, hỏi lại mẹ:
- Là Hàn Gia Phong?
Mẹ Dao gật đầu thay cho câu trả lời. Dao lung túng đứng bật dậy khỏi người mẹ, cô trân trân mắt nhìn hai người. Tại sao lại là hắn ta được chứ. Kẻ thù với cô và với cả lớp lại là đối tượng xem mặt của mình, đúng thật là nực cười. Chắc chắn là cô không thể chấp nhận chuyện này được. Một tên ngang tàn, kiêu ngạo như hắn ta thì tốt ở chỗ nào chứ? Thấy con gái tự dưng bật cười như thế, ông bà Lâm lại tưởng con gái mình sẽ đồng ý nên vui mừng ra mặt. Nhưng chưa kịp lên chín tầng mây thì cả hai đã bị cô kéo thẳng xuống địa ngục:
- Có chết con cũng không gặp hắn ta.
Cả hai bất ngờ trước thái độ quyết liệt của con gái, họ cứ tưởng Dao đã đồng ý, sao lại thành thế này. Quỳnh Dao cũng không muốn giải thích dài dòng, chỉ kiên quyết từ chối. Sau khi đã thẳng thắn nói rõ quan điểm với phụ thân cô quay người bước lên trên phòng.
Vừa bước vào phòng Dao đóng sập cửa lại, tiện tay với quyển sách ở gần nhất ném thẳng vào tường. Sau đó cô nhảy lên giường nằm úp mặt vào gối gào thét. Dù có đánh chết, cô cũng không đồng ý một tên ác quỷ như Phong.
*****************************
Trái ngược hẳn với không khí của Lâm gia, tại biệt thự của nhà họ Hàn không khí im ắng, lạnh lẽo đến kì dị. Ngay cả những tiếng thở cũng thật nhẹ nhàng đến kì quái. Ngoài tiếng máy chạy, tiếng dọn dẹp của giúp việc thì nơi đây không có lấy một âm thanh nào. Căn biệt thự này cũng tráng lệ không kém biệt thự Lâm gia, cũng là bãi cỏ, cũng có cây cối, cũng màu sơn tường trắng nhưng lại tạo cho người nhìn sự lạnh lẽo, cô độc. Trong nhà không khí âm u đáng sợ. Một người đàn ông ngồi trên ghế, dáng vẻ trang nghiêm khó gần. Phía đối diện là Hàn Phong dáng vẻ vẫn như mọi khi, bất cần đời và kiêu ngạo. Hắn ta ngồi tựa người vào sô pha, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa. Đã lâu hai bố con không ngồi đối diện với nhau nên không khí có vẻ gượng gạo. Mãi mấy phút sau ông Hàn mới lên tiếng:
- Ta muốn con đi gặp một người con gái.- Giọng ông trầm trầm
Phong cũng không có lấy chút phản ứng gì gọi là ngạc nhiên hay sửng sốt, chỉ thấy trên khóe môi cậu là nụ cười khinh khỉnh. Dường như chuyện này là một trò cười không hơn không kém. Thấy con trai không có ý định nói gì, ông mới tiếp:
- Nó là Quỳnh Dao, một người con bạn của ta. Chỉ cần hai đứa gặp mặt, nếu không hợp có thể bỏ qua.
Lại một nụ cười hiện lên. Phong càng ngày càng nể phục tài nói dối của ông ta. Nếu không ưng có thể bỏ qua sao. Toàn là giả tạo. Một khi đã là hôn nhân sắp đặt thì làm gì có chuyện từ bỏ dễ dàng được. Phong biết hôn nhân trên thương trường cũng như một cuộc mua bán trao đổi, đôi bên cùng có lợi. Tất cả những lời này của ông bố cũng như lời lừa lọc trẻ con, chỉ tiếc là cậu đã lớn và đủ hiểu nó như thế nào. Nhưng Phong cũng không có ý gì là phản đối, hắn đứng lên rời khỏi nhà. Trước khi bước ra khỏi cổng, Phong nói vọng lại:
- Cho người báo lại thời gian và địa điểm cho tôi.
Câu nói vừa dứt bóng dáng Phong cũng đã khuất dạng. Ông Hàn mệt mỏi dựa người vào ghế. Ông biết tính cách của con trai mình, nó không dễ dàng chấp nhận những chuyện như thế này. Chỉ đơn giản là trong đầu nó đang toan tính một điều gì đó mà thôi. Ông cười khổ khi nghĩ đến đó. Ông biết con trai hận mình thế nào. Nó hận ông đã bỏ rơi mẹ nó để bà phải nằm trên giường bệnh. Nhưng Phong nào đâu hiểu được tâm tình của một người cha.
Nghĩ đến ông trong đầu Phong chỉ có hận thù…
Phong mệt mỏi rời khỏi căn biệt thự. Những việc đang làm, cậu không biết mình có chọn lựa đúng không nữa. Phải chăng nó quá nghịch lí? Trong khi Phong vô cùng hận bố mình nhưng lại luôn làm theo lời ông ta không một lời phản kháng. Sâu trong đó còn rất nhiều lý do, mà lý do căn bản nhất là vì lời hứa với mẹ mình. Phong đã từng hứa với bà sẽ nghe theo ông ta tất cả mọi điều và đó cũng là giao kèo của Phong với ông Hàn. Ông ấy đồng ý cho cậu gặp mẹ nhưng Phong phải nghe theo sự sắp đặt của mình. Phong lao nhanh trên những con đường để xua đi mọi suy nghĩ. Gió cứ từng cơn táp vào mặt cậu đau rát nhưng tất cả đều không vấn đề. Phong vẫn ngạo mạn phóng vụt đi…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.