Chương 107: Bái sư học nghệ ( Nhị )
Zai Nguyễn
11/01/2014
Im lặng kéo dài. Ta ngồi đó, không dám đụng vào tách trà. Bà
lão không để ý tới ta. Bà lấy chỉ len ra bắt đầu đan áo.
Một tiếng … hai tiếng … ba tiếng.
Bà lão cặm cụi đan áo. Đã hơn nửa đêm, bà cất chỗ áo đan dở sang một bên, sau đó lấy mùng mền chiếu gối từ chiếc tủ nhỏ ra. Bà bắt đầu giăng mùng, trải chiếu, sửa sang gối rồi ngả lưng xuống giường rồi nhắm mắt thiếp đi.
Tâm tính ta bây giờ thật sự muốn giết người. Bà lão hoàn toàn xem ta là người tàng hình. Ta chẳng lẽ tiếp tục ngồi đây suốt đêm, xem ra đành đi về thôi.
Ngay lúc ta định bước khỏi căn nhà thì dự cảm lại nổi lên. Ta có cảm giác nếu bước chân khỏi nơi này thì ta sẽ hối hận cả cuộc đời, nhưng nguyên nhân tại sao thì không cách nào diễn tả được.
Thở dài một hơi, ta lại ngồi xuống vận phong nha quyết. Ta biết trong trò chơi tu luyện hiệu quả không có bao nhiêu nhưng đây đã là thói quen, hễ trời tối là phải tu luyện, không cần ngủ mà so với nghỉ ngơi còn tốt hơn nhiều, trong trò chơi hiệu quả này không mất đi.
Ta tập trung tu luyện không hề để ý bà lão bên cạnh hé hờ mắt quan sát.
Chân khí theo tinh thần lực thúc đẩy rất nhanh hoàn thành bốn mươi chín chu thiên. Ta vừa định thu công thức dậy bỗng có vật cứng đập mạnh vào đầu, mặc dù cảm giác được nó đánh tới nhưng không cách nào né tránh.
Bốc
- Sáng rồi dậy đi thằng nhóc lười biếng.
Ta mở choàng mắt nhìn xung quanh. Bên ngoài bầu trời chỉ xuất hiện vài tia sáng, mặt trời vẫn còn khuất sau rặng núi cao. Giờ chỉ mới bốn giờ sáng. Trước giờ ta cũng có thói quen dậy sớm nhưng chưa bao giờ sớm đến mức này.
Ta đảo mắt nhìn quanh thì phát hiện cục bột đã để sẵn trên bàn.
- Qua đó nhồi bột đi.
Ta ngơ ngác nhìn bà lão lẫn cục bột, thắc mắc hỏi:
-Tại sao ta phải đi nhồi bột?
-Chẳng phải ngươi nói muốn học trù nghệ hay sao?
-Qủa thật con muốn học. Nhưng truyền thụ kĩ năng chẳng phải chỉ đing đông một tiếng là xong sao?
Bốc bốc.
Bà lão cầm cây nhồi bột gõ vào đầu ta, số -1 màu đỏ chót cứ thế xuất hiện liên tục.
- Nếu ngươi muốn đi thì lúc nào cũng có thể. Ta không hề cưỡng ép ngươi.
Linh cảm nhiều lúc không phải là thứ tốt lành. Ta biết nếu tiếp tục làm theo lời bà lão này chắc chắn sẽ có thu hoặch không nhỏ nhưng mà… Ài, đành nhịn vậy.
Ta đi tới bên cạnh bàn bếp, hai tay nhồi bột. Bà lão ngồi xuống cái ghế gần đó mà quan sát, lâu lâu chỉ vẽ cách nhồi cho đúng.
Ta nhồi, ta nhồi, tiếp tục nhồi.
Ta vo, ta vo, vo thành cục.
Toàn thân ta mồ hôi nhễ nhại, làm việc từ sáng sớm tinh mơ tới khi mặt trời lên, mặt trời đứng bóng, mặt trời ngả chiều vẫn không được nghỉ ngơi.
-Oa, mệt chết đi được. Bà ơi, nhồi đến chừng nào mới xong vậy.
Bà lão thờ ơ trả lời:
-Đến chiều.
Không phải chứ, nhồi đến chiều? Cho dù đủ sức nhồi đi chăng nữa mà cả ngày phải đứng một chỗ làm đi làm lại cùng động tác không buồn chết cũng điên mất.
Ta chưa kịp hồi phục tinh thần, bà lão cười quái dị rồi nói tiếp:
-Liên tục trong vòng ba tháng.
Ta ngất.
Bốc bốc bốc.
-Đau, đau quá a.
-Muốn kiếm cớ lười sao? Ta đã nói rồi, ta không ép ai hết, nếu ngươi muốn rời khỏi đây thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi. Nhưng đi rồi thì đừng quay lại nữa.
Ta gắng sức đứng dậy, cơ thể lạng choạng muốn té. Bà lão liền đá vào mông ta quát lớn:
- Hiểu rồi thì tiếp tục nhồi bột đi. Hừ hừ, kẻ khác muốn năn nỉ ta dạy còn không được, tiểu tử như ngươi sống trong phúc mà không biết.
Phúc cái con khỉ. Đây gọi là đầy đọa thể xác lẫn tinh thần, cưỡng ép lao động không trả lương, đồ ác quỷ nhai thịt không nhả xương.
Mặc cho ta oán hận thế nào, bà lão vẫn giữ nguyên nụ cười quái đản trên môi:
-Sát khí rất nồng nặc a. Qủa thật lần này lượm được đồ tốt. Hừ hừ, ta xem tiểu tử nhà ngươi còn che giấu đến khi nào.
Ta không chỉ nhồi bột, mà còn phải vò bánh, đẩy xe ra phố ăn để bán thay bà ta.
Làm đến gần nửa đêm ta bỗng nghe tiếng đề kì, nước mắt muốn trào ra khóe mi.
Đing Đông - Chúc mừng người chơi Nhìn Cái Gì nhận được danh hiệu “Thợ bán bánh chiên”.
Ta chán nản mở bảng thông tin rồi treo luôn cái danh hiệu đó trên đỉnh đầu, rồi tiếp tục công việc.
-Trời đất ơi, mày nhìn xem đây có phải bạn chúng ta không, Tiến?
-Chắc là tao bị hoa mắt rồi, làm sao có chuyện thằng Thanh đứng đây bán bánh tại đây được. Thôi thì nể mặt anh chàng bánh chiên này có khuôn mặt giống bạn, chúng ta vào ủng hộ đi.
-Được à nha. Ê anh bánh chiên, cho mười cái đem về đi.
Ta nghiến răng kèn kẹt, uất ức đem mười cái bánh bỏ vào bịch, len lén lấy tay chà háng cố ý trét lên trên đó. Lòng ta chửi thầm: “Ăn cho chết cha tụi bây đi, rảnh rỗi đi kiếm chuyện với tao à?”
Thấy ánh mắt ta lóe sáng lên tia sát khí, tụi nó hơi run trả tiền xong liền dọt đi mất. Hồi nãy chúng nó ra ngoài làm bản dự thảo kế hoạch, hai đứa hợp tác làm một tiếng coi như cũng hoàn thành sơ bộ. Hai đứa tiếc thời gian còn dư trong trò chơi, nên đăng nhập vào luyện cấp tiếp. Hai đứa pm mãi mà không thấy ta trả lời, nên dùng truyền tống chỉ định quyển trục tới đây thì thấy cái cảnh đáng xấu hổ này.
Ta chán nản, lòng băn khoăn không biết có nên làm tiếp công việc này hay không. Bởi vì theo lời bà lão thần bí này nói nếu làm thì phải làm liên tục trong vòng ba tháng. Ba tháng sau, tụi gamer khác lên cấp vù vù, dân chơi chuyên nghiệp có lẽ còn nhiều nữa. Mà ta cứ dậm chân tại chỗ như thế thì biết đến chừng nào mới đuổi kịp đây.
-Nản lòng rồi sao?
Bà lão đi tới bên cạnh, nheo mắt quan sát. Mỗi lần đối mặt với ánh mắt quái dị đó, ta cảm giác đối phương dường như có thể nhìn thấu tâm can bản thân mình.
-Cứ tiếp tục làm thêm một giờ nữa, có lẽ sẽ xảy ra sự việc kinh hỉ cũng nên.
Một giờ nữa thôi nha? Ta hứa với lòng rằng nếu lần này bà ta gạt ta nữa thì… hừ hừ. Một tiếng rất nhanh trôi qua, ngay lúc ta muốn nắm đầu bà lão đáng ghét kia mà nhúng vào chảo dầu thì hệ thống đề kỳ:
Đing đông - Chúc mừng người chơi Nhìn Cái Gì thuần thục kĩ năng nhồi bột chiên bánh khai phá tiềm năng, mẫn lực tăng 5, sức lực tăng 5.
Không phải chứ, ta nghe lầm ư? Ta vội vàng mở bảng kĩ năng ra xem, kết quả đúng như hệ thống đề kỳ nói sức lực lẫn mẫn lực đều tăng 5. Ta há hốc mồm nguyên ngày không ngậm lại được.
-Khà khà, bất ngờ chưa tiểu tử. Bây giờ đã tin bà già này rồi chứ.
-Sư phụ.
Ta quỳ xuống nhanh như chớp, không ngại đất bẩn dập đầu ba cái. Không sỉ diện? Đùa à, kẻ có thể làm cho mạo hiểm giả không cần luyện cấp mà tăng điểm tiềm năng đừng nói dập đầu ba cái, ba ngàn cái cũng là còn rẻ. Tiềm năng tăng lên nhưng đẳng cấp không tăng, điều đó có nghĩa ta so với mạo hiểm giả đồng cấp lợi thế hơn rất nhiều.
-Gọi ta là sư phụ sao? Ài, ta đã bao lâu rồi không nhận để tử nhỉ? Ừm, hình như tên đệ tử cuối cùng thất khiếu chảy máu mà chết thì phải. Không sao, tiềm chất của ngươi so với bọn rác rưởi kia cao hơn rất nhiều, chắc có lẽ không dễ chết đến thế đâu.
Ta rùng mình. Bà lão này cuối cùng đã lộ mặt thật ra rồi. Tà ác, quái dị, nụ cười làm người khác không lạnh mà run.
-Muốn ta nhận ngươi làm đệ tử cũng không phải không được. Chỉ có điều ngươi phải nói rõ nguyên nhân tại sao ngươi có chiếc nhẫn đó.
Bà lão chỉ vào giới chỉ đầu lâu màu đen trên ngón tay của ta. Không khí náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, ta cẩn thận lùi lại một đoạn giữ khoảng cách với đối phương, đồng thời âm thầm thủ thế,sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
-Không cần căng thẳng. Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi có nó mà thôi, nói đúng hơn là ta muốn biết chủ nhân trước của chiếc nhẫn ra sao rồi?
Bà lão này quan hệ như thế nào với tà quân U Linh, là địch hay bạn? Nếu là bạn của hắn, nếu câu trả lời không làm bà lão hài lòng, ta có lẽ sẽ mất mạng ngay lập tức. Đừng nhìn vẻ ngoài vô hại của bà mà coi thường. Từ lúc đi theo bà ta, ta luôn có cảm giác kì lạ rất khó chịu nhưng không biết tại sao? Xem ra lần này lại gặp rắc rối rồi đây.
-Đã chết.
Ta cẩn thận trả lời, ánh mắt vẫn ghim chặt lên người bà ta.
Vừa nghe câu trả lời của ta, khuôn mặt của bà lão đột nhiên biến dạng méo mó trông rất đáng sợ, đôi mắt vốn mờ đục lại tràn đầy tơ máu, bà ta nghiến răng ken két lặp lại từng chữ:
-Đã chết rồi sao? Ai giết?
Rốt cuộc bà lão này là bạn hay thù đây? Một sống hai chết ta liều vậy.
-Do Thúy Vân công chúa cùng ta hợp sức giết.
-Thúy Vân công chúa, tam công chúa của Thăng Long đế quốc. Ha ha ha ha, quả nhiên là ý trời, cứ tưởng thù này cả đời không trả được, cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay.
Bà lão điên cuồng cười, ta tự hỏi nếu tiếp tục cười thế này có khi nào bà ta thổ huyết ngã lăn ra chết không nhỉ?
-Được lắm tiểu tử. Từ nay ngươi chính thức là đệ tử của ta.
-Thật tốt quá. Vậy con có thể biết tên sư phụ được không?
-Tên ta? Ta cũng đã quên mất rồi. Những kẻ xung quanh đây gọi ta là bà lão, còn danh xưng trước khi bị tên khốn đó cướp mất là Tà Quân Vạn Độc.
-Tà Quân Vạn Độc. Chẳng lẽ bà là…
Bà lão cười quái dị, gật đầu xác nhận:
-Ta từng là một trong thập nhị tà quân của hắc ám giáo hội. Chẳng qua chuyện này cũng đã lâu lắm rồi. Có lẽ thiên hạ giờ đã quên mất tên ta.
Một tiếng … hai tiếng … ba tiếng.
Bà lão cặm cụi đan áo. Đã hơn nửa đêm, bà cất chỗ áo đan dở sang một bên, sau đó lấy mùng mền chiếu gối từ chiếc tủ nhỏ ra. Bà bắt đầu giăng mùng, trải chiếu, sửa sang gối rồi ngả lưng xuống giường rồi nhắm mắt thiếp đi.
Tâm tính ta bây giờ thật sự muốn giết người. Bà lão hoàn toàn xem ta là người tàng hình. Ta chẳng lẽ tiếp tục ngồi đây suốt đêm, xem ra đành đi về thôi.
Ngay lúc ta định bước khỏi căn nhà thì dự cảm lại nổi lên. Ta có cảm giác nếu bước chân khỏi nơi này thì ta sẽ hối hận cả cuộc đời, nhưng nguyên nhân tại sao thì không cách nào diễn tả được.
Thở dài một hơi, ta lại ngồi xuống vận phong nha quyết. Ta biết trong trò chơi tu luyện hiệu quả không có bao nhiêu nhưng đây đã là thói quen, hễ trời tối là phải tu luyện, không cần ngủ mà so với nghỉ ngơi còn tốt hơn nhiều, trong trò chơi hiệu quả này không mất đi.
Ta tập trung tu luyện không hề để ý bà lão bên cạnh hé hờ mắt quan sát.
Chân khí theo tinh thần lực thúc đẩy rất nhanh hoàn thành bốn mươi chín chu thiên. Ta vừa định thu công thức dậy bỗng có vật cứng đập mạnh vào đầu, mặc dù cảm giác được nó đánh tới nhưng không cách nào né tránh.
Bốc
- Sáng rồi dậy đi thằng nhóc lười biếng.
Ta mở choàng mắt nhìn xung quanh. Bên ngoài bầu trời chỉ xuất hiện vài tia sáng, mặt trời vẫn còn khuất sau rặng núi cao. Giờ chỉ mới bốn giờ sáng. Trước giờ ta cũng có thói quen dậy sớm nhưng chưa bao giờ sớm đến mức này.
Ta đảo mắt nhìn quanh thì phát hiện cục bột đã để sẵn trên bàn.
- Qua đó nhồi bột đi.
Ta ngơ ngác nhìn bà lão lẫn cục bột, thắc mắc hỏi:
-Tại sao ta phải đi nhồi bột?
-Chẳng phải ngươi nói muốn học trù nghệ hay sao?
-Qủa thật con muốn học. Nhưng truyền thụ kĩ năng chẳng phải chỉ đing đông một tiếng là xong sao?
Bốc bốc.
Bà lão cầm cây nhồi bột gõ vào đầu ta, số -1 màu đỏ chót cứ thế xuất hiện liên tục.
- Nếu ngươi muốn đi thì lúc nào cũng có thể. Ta không hề cưỡng ép ngươi.
Linh cảm nhiều lúc không phải là thứ tốt lành. Ta biết nếu tiếp tục làm theo lời bà lão này chắc chắn sẽ có thu hoặch không nhỏ nhưng mà… Ài, đành nhịn vậy.
Ta đi tới bên cạnh bàn bếp, hai tay nhồi bột. Bà lão ngồi xuống cái ghế gần đó mà quan sát, lâu lâu chỉ vẽ cách nhồi cho đúng.
Ta nhồi, ta nhồi, tiếp tục nhồi.
Ta vo, ta vo, vo thành cục.
Toàn thân ta mồ hôi nhễ nhại, làm việc từ sáng sớm tinh mơ tới khi mặt trời lên, mặt trời đứng bóng, mặt trời ngả chiều vẫn không được nghỉ ngơi.
-Oa, mệt chết đi được. Bà ơi, nhồi đến chừng nào mới xong vậy.
Bà lão thờ ơ trả lời:
-Đến chiều.
Không phải chứ, nhồi đến chiều? Cho dù đủ sức nhồi đi chăng nữa mà cả ngày phải đứng một chỗ làm đi làm lại cùng động tác không buồn chết cũng điên mất.
Ta chưa kịp hồi phục tinh thần, bà lão cười quái dị rồi nói tiếp:
-Liên tục trong vòng ba tháng.
Ta ngất.
Bốc bốc bốc.
-Đau, đau quá a.
-Muốn kiếm cớ lười sao? Ta đã nói rồi, ta không ép ai hết, nếu ngươi muốn rời khỏi đây thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi. Nhưng đi rồi thì đừng quay lại nữa.
Ta gắng sức đứng dậy, cơ thể lạng choạng muốn té. Bà lão liền đá vào mông ta quát lớn:
- Hiểu rồi thì tiếp tục nhồi bột đi. Hừ hừ, kẻ khác muốn năn nỉ ta dạy còn không được, tiểu tử như ngươi sống trong phúc mà không biết.
Phúc cái con khỉ. Đây gọi là đầy đọa thể xác lẫn tinh thần, cưỡng ép lao động không trả lương, đồ ác quỷ nhai thịt không nhả xương.
Mặc cho ta oán hận thế nào, bà lão vẫn giữ nguyên nụ cười quái đản trên môi:
-Sát khí rất nồng nặc a. Qủa thật lần này lượm được đồ tốt. Hừ hừ, ta xem tiểu tử nhà ngươi còn che giấu đến khi nào.
Ta không chỉ nhồi bột, mà còn phải vò bánh, đẩy xe ra phố ăn để bán thay bà ta.
Làm đến gần nửa đêm ta bỗng nghe tiếng đề kì, nước mắt muốn trào ra khóe mi.
Đing Đông - Chúc mừng người chơi Nhìn Cái Gì nhận được danh hiệu “Thợ bán bánh chiên”.
Ta chán nản mở bảng thông tin rồi treo luôn cái danh hiệu đó trên đỉnh đầu, rồi tiếp tục công việc.
-Trời đất ơi, mày nhìn xem đây có phải bạn chúng ta không, Tiến?
-Chắc là tao bị hoa mắt rồi, làm sao có chuyện thằng Thanh đứng đây bán bánh tại đây được. Thôi thì nể mặt anh chàng bánh chiên này có khuôn mặt giống bạn, chúng ta vào ủng hộ đi.
-Được à nha. Ê anh bánh chiên, cho mười cái đem về đi.
Ta nghiến răng kèn kẹt, uất ức đem mười cái bánh bỏ vào bịch, len lén lấy tay chà háng cố ý trét lên trên đó. Lòng ta chửi thầm: “Ăn cho chết cha tụi bây đi, rảnh rỗi đi kiếm chuyện với tao à?”
Thấy ánh mắt ta lóe sáng lên tia sát khí, tụi nó hơi run trả tiền xong liền dọt đi mất. Hồi nãy chúng nó ra ngoài làm bản dự thảo kế hoạch, hai đứa hợp tác làm một tiếng coi như cũng hoàn thành sơ bộ. Hai đứa tiếc thời gian còn dư trong trò chơi, nên đăng nhập vào luyện cấp tiếp. Hai đứa pm mãi mà không thấy ta trả lời, nên dùng truyền tống chỉ định quyển trục tới đây thì thấy cái cảnh đáng xấu hổ này.
Ta chán nản, lòng băn khoăn không biết có nên làm tiếp công việc này hay không. Bởi vì theo lời bà lão thần bí này nói nếu làm thì phải làm liên tục trong vòng ba tháng. Ba tháng sau, tụi gamer khác lên cấp vù vù, dân chơi chuyên nghiệp có lẽ còn nhiều nữa. Mà ta cứ dậm chân tại chỗ như thế thì biết đến chừng nào mới đuổi kịp đây.
-Nản lòng rồi sao?
Bà lão đi tới bên cạnh, nheo mắt quan sát. Mỗi lần đối mặt với ánh mắt quái dị đó, ta cảm giác đối phương dường như có thể nhìn thấu tâm can bản thân mình.
-Cứ tiếp tục làm thêm một giờ nữa, có lẽ sẽ xảy ra sự việc kinh hỉ cũng nên.
Một giờ nữa thôi nha? Ta hứa với lòng rằng nếu lần này bà ta gạt ta nữa thì… hừ hừ. Một tiếng rất nhanh trôi qua, ngay lúc ta muốn nắm đầu bà lão đáng ghét kia mà nhúng vào chảo dầu thì hệ thống đề kỳ:
Đing đông - Chúc mừng người chơi Nhìn Cái Gì thuần thục kĩ năng nhồi bột chiên bánh khai phá tiềm năng, mẫn lực tăng 5, sức lực tăng 5.
Không phải chứ, ta nghe lầm ư? Ta vội vàng mở bảng kĩ năng ra xem, kết quả đúng như hệ thống đề kỳ nói sức lực lẫn mẫn lực đều tăng 5. Ta há hốc mồm nguyên ngày không ngậm lại được.
-Khà khà, bất ngờ chưa tiểu tử. Bây giờ đã tin bà già này rồi chứ.
-Sư phụ.
Ta quỳ xuống nhanh như chớp, không ngại đất bẩn dập đầu ba cái. Không sỉ diện? Đùa à, kẻ có thể làm cho mạo hiểm giả không cần luyện cấp mà tăng điểm tiềm năng đừng nói dập đầu ba cái, ba ngàn cái cũng là còn rẻ. Tiềm năng tăng lên nhưng đẳng cấp không tăng, điều đó có nghĩa ta so với mạo hiểm giả đồng cấp lợi thế hơn rất nhiều.
-Gọi ta là sư phụ sao? Ài, ta đã bao lâu rồi không nhận để tử nhỉ? Ừm, hình như tên đệ tử cuối cùng thất khiếu chảy máu mà chết thì phải. Không sao, tiềm chất của ngươi so với bọn rác rưởi kia cao hơn rất nhiều, chắc có lẽ không dễ chết đến thế đâu.
Ta rùng mình. Bà lão này cuối cùng đã lộ mặt thật ra rồi. Tà ác, quái dị, nụ cười làm người khác không lạnh mà run.
-Muốn ta nhận ngươi làm đệ tử cũng không phải không được. Chỉ có điều ngươi phải nói rõ nguyên nhân tại sao ngươi có chiếc nhẫn đó.
Bà lão chỉ vào giới chỉ đầu lâu màu đen trên ngón tay của ta. Không khí náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, ta cẩn thận lùi lại một đoạn giữ khoảng cách với đối phương, đồng thời âm thầm thủ thế,sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
-Không cần căng thẳng. Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi có nó mà thôi, nói đúng hơn là ta muốn biết chủ nhân trước của chiếc nhẫn ra sao rồi?
Bà lão này quan hệ như thế nào với tà quân U Linh, là địch hay bạn? Nếu là bạn của hắn, nếu câu trả lời không làm bà lão hài lòng, ta có lẽ sẽ mất mạng ngay lập tức. Đừng nhìn vẻ ngoài vô hại của bà mà coi thường. Từ lúc đi theo bà ta, ta luôn có cảm giác kì lạ rất khó chịu nhưng không biết tại sao? Xem ra lần này lại gặp rắc rối rồi đây.
-Đã chết.
Ta cẩn thận trả lời, ánh mắt vẫn ghim chặt lên người bà ta.
Vừa nghe câu trả lời của ta, khuôn mặt của bà lão đột nhiên biến dạng méo mó trông rất đáng sợ, đôi mắt vốn mờ đục lại tràn đầy tơ máu, bà ta nghiến răng ken két lặp lại từng chữ:
-Đã chết rồi sao? Ai giết?
Rốt cuộc bà lão này là bạn hay thù đây? Một sống hai chết ta liều vậy.
-Do Thúy Vân công chúa cùng ta hợp sức giết.
-Thúy Vân công chúa, tam công chúa của Thăng Long đế quốc. Ha ha ha ha, quả nhiên là ý trời, cứ tưởng thù này cả đời không trả được, cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay.
Bà lão điên cuồng cười, ta tự hỏi nếu tiếp tục cười thế này có khi nào bà ta thổ huyết ngã lăn ra chết không nhỉ?
-Được lắm tiểu tử. Từ nay ngươi chính thức là đệ tử của ta.
-Thật tốt quá. Vậy con có thể biết tên sư phụ được không?
-Tên ta? Ta cũng đã quên mất rồi. Những kẻ xung quanh đây gọi ta là bà lão, còn danh xưng trước khi bị tên khốn đó cướp mất là Tà Quân Vạn Độc.
-Tà Quân Vạn Độc. Chẳng lẽ bà là…
Bà lão cười quái dị, gật đầu xác nhận:
-Ta từng là một trong thập nhị tà quân của hắc ám giáo hội. Chẳng qua chuyện này cũng đã lâu lắm rồi. Có lẽ thiên hạ giờ đã quên mất tên ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.