Chương 138: Chạm trán ma tộc ( Ngũ )
Zai Nguyễn
11/01/2014
Đối với người bình thường khi luyện tập cơ thể, nhất là luyện
phản xạ, cảm giác, nhạy bén, khả năng điều khiển cơ thể chuẩn xác chỉ có thể dựa
vào kinh nghiệm, lặp đi lặp lại hàng trăm ngàn lần một động tác để cho cơ thể
nhớ được cảm giác đó một cách chính xác. Giống như khi đá banh, thụt bida, đánh
cầu lông, thảy bóng rổ, đánh gôn các loại, đầu tiên người tập luyện phải định
hình trong đầu, tính toán hướng đi của bóng, tốc độ của bóng tiếp theo đó là kĩ
thuật phát bóng, vị trí tiếp xúc với bóng, lực phát ra vừa đủ. Kĩ thuật phát
bóng, vị trí tiếp xúc, lực phát ra nói thì dễ nhưng nếu muốn cùng một lúc hoàn
thành ba mục tiêu trên không tốn vài năm tu luyện là không thể. Sau hàng trăm
ngàn lần thất bại kẻ đó mới rút ra được cảm giác chuẩn xác nhất.
Tuy nhiên đó là với người bình thường, ta thật may mắn khi tu luyện Phong Nha Kinh, pháp quyết tập trung khai phá tinh thần lực. Có bài khoa học đã báo cáo rằng lúc bình thường con người chỉ phát huy chưa tới 5% lực lượng bản thân, chỉ khi nào bị ngoại giới tác động mãnh liệt, tinh thần kích thích quá độ mới phát huy lực lượng bản thân gấp mấy lần bình thường. Thế nhưng sau khi phát huy xong người đó sẽ bị bệnh hoặc tử vong. Lý do tinh thần bị kích phát dẫn đến cơ thể chịu không nổi mà băng hoại.
Trải qua nhiều năm tu luyện, dạo gần đây lại có đột phá, tinh thần lực của ta đã vượt xa người thường, thể chất cũng cải biến rất nhiều không lo vấn đề này. Từ khi phát hiện những chức năng ẩn của Chân Đế thì ta liền học cách điều khiển trí não lẫn cơ thể. Ba tháng ngoại trừ tu luyện cùng Vạn Độc bà bà thời gian rảnh ta đều dành cho việc này. Bộ não được cải tạo đóng góp rất nhiều. Bằng chứng là chỉ cần nắm vững cơ thể ta có thể tùy ý sử dụng bất cứ món vũ khí nào cũng không sợ long ngóng tay chân. Trủy thủ cũng được, cung tiễn cũng tốt, tất cả đều là một phần của kế hoặch rèn luyện mà thôi.
Ta ra hiệu mọi người giữ im lặng, tay trái lén thả ra một tầng hắc ám nguyên tố bao bọc thân thể lại, cuối cùng dùng tiềm hành thuật tan biến giữa không trung. Nếu mọi người không chú ý sẽ tưởng rằng nơi ta đang đứng chỉ có một cụm hắc ám nguyên tố xen lẫn tầng tầng lớp lớp ác ma khí mà thôi. Ta nhẹ nhàng từng bước đi về phía trước, tay nắm chắc trủy thủ phòng ngừa tình huống bất ngờ.
Càng đi về phía trước thính giác nhạy bén của ta càng nghe rõ tiếng người trầm thấp ngâm xướng những câu chú ngữ vô nghĩa, kèm theo vài tiếng lộp độp của vật gì đó rơi từ trên cao xuống nền nhà. Ta không dám sơ sẩy một li, cả người dán sát vào thành tường lạnh ngắt mon men đi sâu vào bên trong.
Lúc này đằng xa cuối hang động lập lòe quang mang xanh lục. Ta đi vào bên trong thì phát hiện hang động vốn chỉ cao hơn đầu người một chút lúc này dần mở rộng ra, càng vào sâu thì càng rộng đến khi chiều cao lẫn chiều ngang của hang động đạt tới mười mét thì mới dừng lại.
Ta quan sát xung quanh thấy đất trên tường còn rất tơi xốp vốn không phải tự nhiên như thế mà do có người cố tình khai phá hang động to ra. Kết luận này khiến ta thật sự nghi hoặc, không biết tên nào rảnh rỗi đến thế vào ma quật nguy hiểm này mà đào móc, chẳng lẽ có kho báu? Cho dù có kho báu đi chăng nữa thì đáng lý ra bọn chúng phải đem tất cả ác ma thú giết sạch sẽ rồi dùng quang minh ma pháp tẩy rửa ma quật như thế đào móc mới dễ dàng. Nhưng từ khi vào đây ác ma thú chẳng những ít đi mà có xu hướng rất nhiều giống như thể có ai đang chăn nuôi vậy.
Ta nghĩ tới đây thì không dám nghĩ tiếp nữa. Nếu suy luận của ta chính xác thì xem ra hôm nay đã gặp phải rắc rối to rồi. Ta mở bảng tin nhắn ra pm cho Phương Nhi bảo mọi người rút lui, nhanh chóng tìm thị trấn gần nhất thông báo cho quan phủ đưa quan binh tới đây hỗ trợ. Dù sao luyện cấp cũng đủ rồi nếu quá tham thì thâm, tiền mất tật mang mà thôi, vả lại nếu phát hiện ma quật rồi báo cho quan phủ thì sẽ được thưởng một số tiền kha khá, đối với ta có cũng được không có cũng không sao nhưng đối với đám người Chảy Máu Mũi thì không nhỏ tí nào.
Phương Nhi nghe theo lời ta bảo bọn Chảy Máu Mũi nhớ vị trí ma quật rồi nhanh chóng báo cho quan phủ lãnh tiền tưởng. Khi biết ta nhường hết số tiền thưởng cho họ, cả đám cảm động suýt khóc. Thật ra ta ham tiền nhưng hiện giờ số tiền quá nhỏ vài chục kim tệ đã không còn đủ sức hấp dẫn ta nữa rồi, coi như bán cho họ một cái nhân tình sau này cho dù hai phe đối nghịch nhau cũng dễ dàng thương lượng hơn.
Tuy nhiên Thanh Tuyền cùng Phương Nhi sống chết không chịu quay về thôn. Hai người nói muốn cùng ta tiếp tục vào trong thám hiểm. Tính cách hai cô gái này một người thì cứng đầu một người thì quyết liệt ta biết càng khuyên thì càng khiến bọn họ phản lại, thế nên ta gật đầu đồng ý cho bọn họ cùng vào nhưng với điều kiện ta đi trước thăm dò tình hình. Nếu có biến lập tức hai người dùng truyền tống trục quay về thành. Trong ba người ta có thể coi là lợi hại nhất, ngay cả ta cũng bị giết thì hai nàng đi lên cũng chỉ thí mạng vô ích.
Thanh Tuyền tính cách ngoài nhu nhược bên trong cứng rắn, thế nhưng không đại biểu nàng ngốc ngếch mà ngược lại còn thông minh hơn anh hai của nàng nữa. Thanh Tuyền nghe ta giải thích cũng không đòi theo sát mà cách một khoảng an toàn đi theo. Vả lại nàng biết ta chỉ vì lo lắng cho nàng, dù sao Chân Đế độ hiện thực lên tới 99%, khi bị giết chết cũng chẳng phải kinh nghiệm hay ho gì. Phương Nhi cũng nhận ra ta lo lắng cho nàng, cảm giác giống như thân nhân vậy. Mặc dù cả hai chính thức quen nhau chưa tới một ngày.
Nói ra thì tình cảm của ta dành cho Phương Nhi tựa như mối quan tâm của anh trai cho em gái trong đó có pha lẫn một chút xíu tình yêu mà thôi. Ta ít ra cũng đã hai mươi mấy tuổi đầu mà nàng chỉ mới mười tám tuổi. Bởi vì trường kì chăm sóc em gái tạo thành tập quán lo lắng quan tâm tới những người nhỏ tuổi hơn ta và nhất là phái nữ. Thế nên cả hai người cũng không qua gượng gạo khi chính thức quen nhau.
Con gái thật ra rất dễ dàng thỏa mãn. Có những thứ đàn ông cho là nhỏ nhặt và không để ý nhưng đối với họ lại vô cùng quan trọng. Vả lại đi theo hai đại tình thánh Đức, Tiến mấy năm trời “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” cho dù không biết nhưng bị chúng nó lải nhãi quanh lỗ tai về phương thức chiều chuộng, ga lăng phụ nữ riết rồi cũng thành thói quen. Chỉ là trước kia ta chưa bao giờ quen bạn gái thế nên không để ý tới.
Tạm gác chuyện này qua một bên. Hiện giờ tình huống quả thật không ổn tí nào. Sau khi xuyên qua hành lang rộng thùng thình cuối cùng ta cũng đến được nơi cần đến. Cuối ma quật là một căn phòng rộng lớn so với hành lang còn to hơn rất nhiều.
Điều đáng sợ chính là tại nơi này có hơn mười tên khoác áo choàng đen che kín đầu đang đứng giữa hang động. Bọn chúng tạo thành vòng tròn, tay cầm ma pháp trượng hình dáng hình như làm từ khô cốt của mộ loại ma thú nào đó, miệng lăm răm đọc những chú ngữ kì lạ. Ngay trên không trung, giữa căn phòng nơi mà mười tên này đứng bao bọc là một khe nứt không gian. Đúng vậy, một khe nứt không gian có chiều dài hơn ba mét, chiều ngang chừng nửa mét.
Khe nứt có màu sắc đỏ lòm như máu, nhìn thoáng qua giống như con mắt của ác quỷ đang nhìn chăm chú vào ta. Dưới khe nứt không gian lúc này là một ụ xương cao năm mét đủ chủng loại, nhân loại có, ma thú có, ngay cả cốt long cũng có. Đám xương cốt này được tạo ra từ khe nứt đang lơ lửng kia. Thì ra tiếng lộp độp ta nghe khi nãy chính là tạo bởi đám xương cốt thông qua khe nứt không gian rớt xương đất.
Tiếp theo đó đám xương cốt như thể bị sợi chỉ vô hình nối lại, chúng tự tụ họp với nhau hình thành khô cốt binh chầm chậm bước khỏi ụ xương cốt tiến vào một góc khuất sâu trong hang động.
Ta nhìn khung cảnh này lập tức sửng sờ giây lát. Chẳng lẽ đám người này là Hắc Ám thần môn phái tới bí mật xây dựng thế lực. Hiện giờ tuy Hắc Ám thần môn quật khởi chính diện chống lại quang minh thần điện, nhưng dù sao quang minh thần điện tồn tại mấy trăm năm, tích lũy so với thần môn nhiều hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu không cố gắng phát triển bản thân thần môn có khi nhất cử bị đem giết sạch cũng không chừng.
Ta cảm than thở dài. Trò chơi này cũng quá chân thật đi. Nó giống như một thế giới song song cùng tồn tại với Địa Cầu. Nguyên trụ dân ở đây cũng có thất tình lục dục, có minh tranh ám đấu, có phe cánh thế lực, có chiến tranh phát triển. Đây là một thế giới tự vận hành dường như không có sự can thiệp từ phía nhà phát hành.
Lúc này một người trong đám lên tiếng
- Lão đại, chúng ta phải làm việc này đến bao giờ đây. Đã hơn một tháng rồi viện quân vẫn chưa tới. Tiếp tục thế này nếu bị nhân loại phát hiện kéo quân đến đây thì công sức bỏ ra đều mất trắng hết.
Một giọng nói âm trầm khác vang lên
- Hiện giờ tình hình chung các nơi cũng không mấy khả quan. Tiến độ nơi này đã là khá lắm rồi. Tộc chúng ta không thể dồn quân lực vào một nơi duy nhất được. Bị phát hiện dẫn đến đám nhân loại tổng động viên kéo tới lúc đó trở mình cũng không được. Điều hiện giờ chúng ta có thể làm là cố gắng mở rộng thông đạo để cho càng nhiều cốt binh tạo thành quân đội trấn giữ nơi này. Đợi tới khi thông đạo đủ rộng lớn càng có nhiều ma tộc cấp cao hơn tới đây. Lúc đó chúng ta sẽ là công thần.
Tuy nhiên đó là với người bình thường, ta thật may mắn khi tu luyện Phong Nha Kinh, pháp quyết tập trung khai phá tinh thần lực. Có bài khoa học đã báo cáo rằng lúc bình thường con người chỉ phát huy chưa tới 5% lực lượng bản thân, chỉ khi nào bị ngoại giới tác động mãnh liệt, tinh thần kích thích quá độ mới phát huy lực lượng bản thân gấp mấy lần bình thường. Thế nhưng sau khi phát huy xong người đó sẽ bị bệnh hoặc tử vong. Lý do tinh thần bị kích phát dẫn đến cơ thể chịu không nổi mà băng hoại.
Trải qua nhiều năm tu luyện, dạo gần đây lại có đột phá, tinh thần lực của ta đã vượt xa người thường, thể chất cũng cải biến rất nhiều không lo vấn đề này. Từ khi phát hiện những chức năng ẩn của Chân Đế thì ta liền học cách điều khiển trí não lẫn cơ thể. Ba tháng ngoại trừ tu luyện cùng Vạn Độc bà bà thời gian rảnh ta đều dành cho việc này. Bộ não được cải tạo đóng góp rất nhiều. Bằng chứng là chỉ cần nắm vững cơ thể ta có thể tùy ý sử dụng bất cứ món vũ khí nào cũng không sợ long ngóng tay chân. Trủy thủ cũng được, cung tiễn cũng tốt, tất cả đều là một phần của kế hoặch rèn luyện mà thôi.
Ta ra hiệu mọi người giữ im lặng, tay trái lén thả ra một tầng hắc ám nguyên tố bao bọc thân thể lại, cuối cùng dùng tiềm hành thuật tan biến giữa không trung. Nếu mọi người không chú ý sẽ tưởng rằng nơi ta đang đứng chỉ có một cụm hắc ám nguyên tố xen lẫn tầng tầng lớp lớp ác ma khí mà thôi. Ta nhẹ nhàng từng bước đi về phía trước, tay nắm chắc trủy thủ phòng ngừa tình huống bất ngờ.
Càng đi về phía trước thính giác nhạy bén của ta càng nghe rõ tiếng người trầm thấp ngâm xướng những câu chú ngữ vô nghĩa, kèm theo vài tiếng lộp độp của vật gì đó rơi từ trên cao xuống nền nhà. Ta không dám sơ sẩy một li, cả người dán sát vào thành tường lạnh ngắt mon men đi sâu vào bên trong.
Lúc này đằng xa cuối hang động lập lòe quang mang xanh lục. Ta đi vào bên trong thì phát hiện hang động vốn chỉ cao hơn đầu người một chút lúc này dần mở rộng ra, càng vào sâu thì càng rộng đến khi chiều cao lẫn chiều ngang của hang động đạt tới mười mét thì mới dừng lại.
Ta quan sát xung quanh thấy đất trên tường còn rất tơi xốp vốn không phải tự nhiên như thế mà do có người cố tình khai phá hang động to ra. Kết luận này khiến ta thật sự nghi hoặc, không biết tên nào rảnh rỗi đến thế vào ma quật nguy hiểm này mà đào móc, chẳng lẽ có kho báu? Cho dù có kho báu đi chăng nữa thì đáng lý ra bọn chúng phải đem tất cả ác ma thú giết sạch sẽ rồi dùng quang minh ma pháp tẩy rửa ma quật như thế đào móc mới dễ dàng. Nhưng từ khi vào đây ác ma thú chẳng những ít đi mà có xu hướng rất nhiều giống như thể có ai đang chăn nuôi vậy.
Ta nghĩ tới đây thì không dám nghĩ tiếp nữa. Nếu suy luận của ta chính xác thì xem ra hôm nay đã gặp phải rắc rối to rồi. Ta mở bảng tin nhắn ra pm cho Phương Nhi bảo mọi người rút lui, nhanh chóng tìm thị trấn gần nhất thông báo cho quan phủ đưa quan binh tới đây hỗ trợ. Dù sao luyện cấp cũng đủ rồi nếu quá tham thì thâm, tiền mất tật mang mà thôi, vả lại nếu phát hiện ma quật rồi báo cho quan phủ thì sẽ được thưởng một số tiền kha khá, đối với ta có cũng được không có cũng không sao nhưng đối với đám người Chảy Máu Mũi thì không nhỏ tí nào.
Phương Nhi nghe theo lời ta bảo bọn Chảy Máu Mũi nhớ vị trí ma quật rồi nhanh chóng báo cho quan phủ lãnh tiền tưởng. Khi biết ta nhường hết số tiền thưởng cho họ, cả đám cảm động suýt khóc. Thật ra ta ham tiền nhưng hiện giờ số tiền quá nhỏ vài chục kim tệ đã không còn đủ sức hấp dẫn ta nữa rồi, coi như bán cho họ một cái nhân tình sau này cho dù hai phe đối nghịch nhau cũng dễ dàng thương lượng hơn.
Tuy nhiên Thanh Tuyền cùng Phương Nhi sống chết không chịu quay về thôn. Hai người nói muốn cùng ta tiếp tục vào trong thám hiểm. Tính cách hai cô gái này một người thì cứng đầu một người thì quyết liệt ta biết càng khuyên thì càng khiến bọn họ phản lại, thế nên ta gật đầu đồng ý cho bọn họ cùng vào nhưng với điều kiện ta đi trước thăm dò tình hình. Nếu có biến lập tức hai người dùng truyền tống trục quay về thành. Trong ba người ta có thể coi là lợi hại nhất, ngay cả ta cũng bị giết thì hai nàng đi lên cũng chỉ thí mạng vô ích.
Thanh Tuyền tính cách ngoài nhu nhược bên trong cứng rắn, thế nhưng không đại biểu nàng ngốc ngếch mà ngược lại còn thông minh hơn anh hai của nàng nữa. Thanh Tuyền nghe ta giải thích cũng không đòi theo sát mà cách một khoảng an toàn đi theo. Vả lại nàng biết ta chỉ vì lo lắng cho nàng, dù sao Chân Đế độ hiện thực lên tới 99%, khi bị giết chết cũng chẳng phải kinh nghiệm hay ho gì. Phương Nhi cũng nhận ra ta lo lắng cho nàng, cảm giác giống như thân nhân vậy. Mặc dù cả hai chính thức quen nhau chưa tới một ngày.
Nói ra thì tình cảm của ta dành cho Phương Nhi tựa như mối quan tâm của anh trai cho em gái trong đó có pha lẫn một chút xíu tình yêu mà thôi. Ta ít ra cũng đã hai mươi mấy tuổi đầu mà nàng chỉ mới mười tám tuổi. Bởi vì trường kì chăm sóc em gái tạo thành tập quán lo lắng quan tâm tới những người nhỏ tuổi hơn ta và nhất là phái nữ. Thế nên cả hai người cũng không qua gượng gạo khi chính thức quen nhau.
Con gái thật ra rất dễ dàng thỏa mãn. Có những thứ đàn ông cho là nhỏ nhặt và không để ý nhưng đối với họ lại vô cùng quan trọng. Vả lại đi theo hai đại tình thánh Đức, Tiến mấy năm trời “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” cho dù không biết nhưng bị chúng nó lải nhãi quanh lỗ tai về phương thức chiều chuộng, ga lăng phụ nữ riết rồi cũng thành thói quen. Chỉ là trước kia ta chưa bao giờ quen bạn gái thế nên không để ý tới.
Tạm gác chuyện này qua một bên. Hiện giờ tình huống quả thật không ổn tí nào. Sau khi xuyên qua hành lang rộng thùng thình cuối cùng ta cũng đến được nơi cần đến. Cuối ma quật là một căn phòng rộng lớn so với hành lang còn to hơn rất nhiều.
Điều đáng sợ chính là tại nơi này có hơn mười tên khoác áo choàng đen che kín đầu đang đứng giữa hang động. Bọn chúng tạo thành vòng tròn, tay cầm ma pháp trượng hình dáng hình như làm từ khô cốt của mộ loại ma thú nào đó, miệng lăm răm đọc những chú ngữ kì lạ. Ngay trên không trung, giữa căn phòng nơi mà mười tên này đứng bao bọc là một khe nứt không gian. Đúng vậy, một khe nứt không gian có chiều dài hơn ba mét, chiều ngang chừng nửa mét.
Khe nứt có màu sắc đỏ lòm như máu, nhìn thoáng qua giống như con mắt của ác quỷ đang nhìn chăm chú vào ta. Dưới khe nứt không gian lúc này là một ụ xương cao năm mét đủ chủng loại, nhân loại có, ma thú có, ngay cả cốt long cũng có. Đám xương cốt này được tạo ra từ khe nứt đang lơ lửng kia. Thì ra tiếng lộp độp ta nghe khi nãy chính là tạo bởi đám xương cốt thông qua khe nứt không gian rớt xương đất.
Tiếp theo đó đám xương cốt như thể bị sợi chỉ vô hình nối lại, chúng tự tụ họp với nhau hình thành khô cốt binh chầm chậm bước khỏi ụ xương cốt tiến vào một góc khuất sâu trong hang động.
Ta nhìn khung cảnh này lập tức sửng sờ giây lát. Chẳng lẽ đám người này là Hắc Ám thần môn phái tới bí mật xây dựng thế lực. Hiện giờ tuy Hắc Ám thần môn quật khởi chính diện chống lại quang minh thần điện, nhưng dù sao quang minh thần điện tồn tại mấy trăm năm, tích lũy so với thần môn nhiều hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu không cố gắng phát triển bản thân thần môn có khi nhất cử bị đem giết sạch cũng không chừng.
Ta cảm than thở dài. Trò chơi này cũng quá chân thật đi. Nó giống như một thế giới song song cùng tồn tại với Địa Cầu. Nguyên trụ dân ở đây cũng có thất tình lục dục, có minh tranh ám đấu, có phe cánh thế lực, có chiến tranh phát triển. Đây là một thế giới tự vận hành dường như không có sự can thiệp từ phía nhà phát hành.
Lúc này một người trong đám lên tiếng
- Lão đại, chúng ta phải làm việc này đến bao giờ đây. Đã hơn một tháng rồi viện quân vẫn chưa tới. Tiếp tục thế này nếu bị nhân loại phát hiện kéo quân đến đây thì công sức bỏ ra đều mất trắng hết.
Một giọng nói âm trầm khác vang lên
- Hiện giờ tình hình chung các nơi cũng không mấy khả quan. Tiến độ nơi này đã là khá lắm rồi. Tộc chúng ta không thể dồn quân lực vào một nơi duy nhất được. Bị phát hiện dẫn đến đám nhân loại tổng động viên kéo tới lúc đó trở mình cũng không được. Điều hiện giờ chúng ta có thể làm là cố gắng mở rộng thông đạo để cho càng nhiều cốt binh tạo thành quân đội trấn giữ nơi này. Đợi tới khi thông đạo đủ rộng lớn càng có nhiều ma tộc cấp cao hơn tới đây. Lúc đó chúng ta sẽ là công thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.