Chương 186: Đại chiến và thu phục tiên thú ( Nhị )
Zai Nguyễn
11/01/2014
Hắc hùng chưa kịp phản ứng lại thì nó thấy cả người ta chia thành hai nửa, bên phải hồng sắc, bên trái tử sắc bắn ra quang mang mãnh liệt. Theo đó, hỏa nguyên tố cùng lôi nguyên tố cuồn cuộn cung cấp cho ma pháp cầu trước ngực. Hỏa thuộc tính bá đạo, lôi thuộc tính mãnh liệt. Đem cả hai hòa trộn vào nhau càng làm chúng càng trở nên cuồng bạo, từ ma pháp cầu phát ra tiếng tách tách. Quả ma pháp cầu lúc phồng lúc đập giống như có thể phát nổ bất cứ lúc nào, bạo khí từ nó phát ra càng làm mọi người hoảng sợ.
Hai con tiên thú, bảy con hoàng kim thú cũng phát hiện tình huống không ổn bên này. Ngay khi chúng vừa muốn rút đi thì ta đã hoàn thành việc dung hợp. Ta dùng hết sức quăng về người hắc hùng. Hắc hùng biết lúc này muốn né cũng không còn kịp, thổ hệ tràn ra bao bọc khắp người nó vào trong.
Oanh long
Một tiếng nổ rung trời, từ đằng xa có thể nhìn thấy khói lửa tạo hình cây nấm. Vụ nổ lan ra hơn trăm mét mới dừng lại, rừng cây xa xa xung quanh khu vực bị chấn động ngã rạp. Hơn năm phút trôi qua, khói bụi dần dần tan. Mảnh rừng lúc nãy đã biến mất, thay thế là hố đất sâu hoắm nằm trơ trọi giữa cánh rừng già.
Chính giữa hố đất loáng thoáng bóng dáng bóng người. Một đầu hắc hùng đứng sừng sững, tuy nhiên bộ dáng của nó thảm hại vô cùng. Lớp lông cháy nham nhở không nơi nào còn lành lặn, tệ nhất là hai cánh tay của nó bầy nhầy máu thịt nhìn rợn cả người. Hắc hùng lung lây vài cái rồi ngã kềnh ra đất. Tiếp đó vài tiếng đỗ vỡ, bảy con hoàng kim thú phá đất chui ra, bọn chúng tuy chưa chết nhưng cũng bị thương không nhẹ. Hoàng ưng, bạch lang thuộc phong hệ, tốc độ cao tuy nhiên vẫn bị vụ nổ ảnh hưởng không nhỏ. Lông da bị thiêu cháy nhưng cũng không tệ hại như hắc hùng.
Ta đứng trên ụ đất nhìn hai cánh tay đã biến mất bàn tay cười ha hả
-Ha ha ha ha ha ha. Đã, đã thật.
Ta vừa cười, vừa điều động chất lỏng vô sắc chảu vào hai cổ tay cụt ngủn kia. Quang mang màu trắng sữa phát ra nhu hòa. Miệng vết thương bắt đầu lành lại với tốc độ cực nhanh, không những vậy xương cốt cũng từ hai cổ tay mọc ra, tiếp theo là gân, mạch máu, kinh mạch. Qúa trình diễn ra chỉ trong vòng năm phút, hai bàn tay ta đã hoàn toàn lành lặn. Ta cử động chúng và xác nhận không để lại di chứng gì an tâm nói
-Nào tiểu hắc hùng, ta vẫn chưa đánh đã tay. Tiếp tục nào.
Hắc hùng nằm dưới đất, ánh mắt hoảng loạn nhìn ta đi tới gần, hai mắt tràn đầy cừu hận nhưng lại không có sức mở miệng chửi.
Bạch lang từ xa nhìn thấy như vậy quay đầu muốn bỏ chạy
-Hôm nay thật xui xẻo, đụng phải đồ điên. Cái mạng nhỏ của ta quan trọng, chạy trước tính sau.
Ta liếc mắt nhìn về bạch lang cùng hoàng ưng. Cả hai muốn chạy làm sao thoát khỏi tâm nhãn của ta
-Hừ, muốn chạy. Không dễ vậy đâu.
Ta phân hai bàn tay chỉ về phía chúng, năm đầu ngón tay chảy ra chất dịch vô sắc, rồi chúng tụ thành quả cầu màu tím bầm. Mười quả tử cầu kéo thành đường dài như sợi dây thừng bắn về hai con tiên thú. Tốc độ của chúng tuy nhanh nhưng vẫn chậm một bước, những quả tử cầu giống như có suy nghĩ bắt đầu quấn quanh thân thể chúng. Lôi điện làm cơ thể hai con tiên thú bị tệ liệt trong chốc lát. Chính lúc này tử cầu sắc hóa thành lục sắc cuối cùng biến thánh bạch sắc. Hai con tiên thú bị ta nhốt vào tảng băng thật lớn. Hoàng ưng từ trên không rơi xuông được thủy quang chặn lại không vỡ thành từng mảnh. Khi nãy lúc dùng lôi hỏa hỗn hợp cầu, ta nhanh một bước thu lại sủng vật môn. Lúc này triệu hồi chúng ra lần nước dễ dàng khuất phục bảy con hoàng kim thú.
Ta đem bảy con hoàng kim thú đặt cùng ba con tiên thú. Chúng giờ đã là kẻ bại trận, muốn giết lúc nào cũng được. Nhưng trước khi giết, ta cần làm rõ vài vấn đề. Ví như tại sao tiên thú lại mở miệng nói chuyện được. Trước kia cho dù là Tiểu Cửu cũng không thể. Ta chọn bạch lang thẩm vấn. Tên này giang xảo, sợ chết, từ nó hy vọng moi được thông tin cần thiết. Ta tàn nhẫn đem bốn chân nó chặt đứt để nó không cách nào chạy được rồi hỏi
-Bạch lang, ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi, khôn hồn trả lời thành thật, ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Bạch lang cắn răng nén đau bởi vì tứ chi bị chặt, ánh mặt cừu hận nhìn ta the thé nói
-Nhân loại, muốn giết cứ giết. Ta không khuất phục ngươi đâu.
-Ha hả, ngươi rất là có cốt khí a. Nhưng lúc này cốt khí cũng không giữ được mạng của ngươi đâu. Tuy nhiên, ta phải thanh minh một tí, ta không phải nhân loại, hay nói chính xác hơn ta đã không còn là nhân loại. Xảy ra vài chuyện nên hiện giờ ta cũng xem như là ma thú. Đối với ta ma thú hay nhân loại đều không khác biệt gì, chỉ có con mồi và thợ săn mà thôi.
Bạch lang hừ lạnh
-Nhân loại nổi tiếng xảo trá, ngươi nghĩ chỉ bằng vài lời nói ta sẽ tin ngươi sao. Huống chi thù chặt chân này cũng đủ để ta bất cộng đái thiên với ngươi rồi. Giết thì giết đi đừng nói nhiều.
-Một con thú cứng đầu a. Tuy nhiên ta rất hứng thú với các ngươi, trước khi làm rõ vấn đề ta sẽ không giết ngươi. Còn về tứ chi của ngươi.
Ta nắm lấy cẳng chân vừa cắt rời ra của nó gắn vào miệng vết thương, bắt đầu truyền vào chất lỏng vô sắc. Thoáng chóng miệng vết thương không chảy máu nữa, từ vết thương phát ra vài tiếng tách tác nho nhỏ. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy xương cốt, mạch máu bắt đầu nối lại vào nhau, chỉ mất hơn ba mươi giây chỗ nối hoàn toàn lành lặn. Bạch lang nghi hoặc giật giật cái chân của mình, quả thật có thể cử động được.
-Ta chặt xuống được cũng có thể nối lại được. Còn về thân phận của ta ngươi không cần nghi ngờ, xem này.
Ta phất tay triệu hồi Thanh Ảnh tới. Thanh Ảnh bị triệu hồi bất ngờ bất mãn nói
-Ngươi lần sau gọi ta tới có thể nhắn tin được không. Lần nào cũng vậy.
-Hì, không cần làm mặt lạnh như thế. Xem ta phát hiện được thứ gì này.
Thanh Ảnh đảo mắt xung quanh, rồi tập trung vào ba con tiên thú bị thương nặng nằm trên mặt đất, nghi hoặc hỏi
-Đừng nói với ta là người đánh bại chúng đấy nhé.
-Hắc hắc, ngoại trừ bổn thiếu gia này ra ai có khả năng như vậy.
-Hừ, ngươi chỉ giỏi khoác lác là giỏi.
-Thôi được rồi, chuyện đó nói sau đi. Ta phát hiện đám tiên thú này có thể nói chuyện, hỏi chúng thì chúng không chịu nói. Đành gọi ngươi tới giải quyết.
Thanh Ảnh nhíu mày nghi vấn
-Tiên thú nói chuyện, có vẻ thú vị. Được rồi để đó cho ta.
-Khoan đã, hợp thể lại đi. Thân thể ta có chút kì lạ, nhưng cũng không phải chuyện xấu. Có lẽ giúp ích được cho ngươi.
Hai chúng ta hợp thể cùng nhau sau đó tách ra. Thanh Ảnh sau khi tách ra dùng ánh mắt quái dị nhìn ta, tiếp đó hắn nhắm mắt cảm nhận nội thể của mình. Tiếp đó, Thanh Ảnh cười nhẹ bảo
-Xem ra thân thể của ngươi so với việc tiên thú nói chuyện còn thú vị hơn. Thật không biết làm sao ngươi làm như thế được. Bản thể của ta à, ngươi cũng rất may mắn đấy. Việc dung hợp lôi hỏa là cấm kị trong ma pháp, ngươi biết điều đó vẫn làm, không bị nổ tan xác quả là may mắn rồi. Chân khí của phong nha kinh không ngờ tái hiện tại Chân Đế, mà còn phát sinh biến dị. Điều này ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi tự tìm hiểu đi. Tuy nhiên nhờ sự dung hợp này, khiến kí ức bị phong ấn của ta đã giải khai được một chút.
Ta nghi hoặc nhìn Thanh Ảnh
-Kí ức được giải khai? Tại sao khi dung hợp ta không thấy.
Thanh Ảnh lắc đầu
-Ta không biết, có thể là hạn chế của hệ thống cũng không chừng. Dù sao là kí ức trước khi ta chuyển sinh, ngươi biết cũng không tác dụng gì nhiều. Đối với ta lại có lợi rất lớn. Xem này.
Thanh Ảnh đi tới trước người bạch lang. Bỗng từ người hắn một cổ khí thế như thủy triều tràn ra tứ phía, ta cảm giác được cỗ khí thế hung hãn đặc quánh trong không khí. Cái loại khí thế bá vương khiến kẻ đối diện phải thuần phục chỉ có yêu thú thuần tộc mới có, long vương khí. Ba con tiên thú còn đỡ, bảy con hoàng kim thú đã quỳ xuống đất từ lúc nào rồi. Thanh Ảnh bản thể chính là Thao Thiết, con của Chân Long. Sau khi kí ức giải khai, truyền thừa cũng xuất hiện, đây là thứ mà ta cũng không thể sử dụng được.
Bạch lang bị long vương khí ép tới run cầm cập. Nếu khí thế của ta khi nãy nửa phần long tộc nửa phần ma tộc, thì người thanh niên này toát ra khí thế của long tộc, mà còn là long tộc thuần chủng nhất. Thanh Ảnh đặt bàn tay trên đầu bạch lang, lạnh nhạt nói
-Thuần phục hay là chết.
Bạch lang ngẩn người trước câu hỏi của Thanh Ảnh
-Ta … ta
Thanh Ảnh trầm giọng
-Thuần phục hay là chết. Ta sẽ không nói lần thứ ba.
Long vương khí tràn ra tụ vào lòng bàn tay Thanh Ảnh, như thể chỉ cần bạch lang từ chối lập tức bóp nát đầu hắn. Bạch lang ấp úng một lúc rồi trả lời từng chữ một cách khó nhọc
-Thuộc hạ ra mắt long vương.
-Tốt, giao bổn mạng linh hồn cho ta.
Ta đứng đằng xa nhìn hành động của Thanh Ảnh. Từ khi nào người này tràn đầy vẻ thần bí. Mang cùng khuôn mặt, kí ức, suy nghĩ nhưng theo thời gian đã có sự xuất hiện giữa hai chúng ta. Ta không lo hắn phản bội, chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi. Bổn mạng linh hồn so với khế ước còn khó đạt được hơn. Nếu khế ước là ràng buộc giữa ma thú với nhân loại, mối ràng buộc này có thể phá bỏ được. Nhưng bổn mạng khế ước là vĩnh cữu, chính thức nắm giữ sinh mệnh của thuộc hạ, chỉ cần thuộc hạ có dị tâm thì kẻ nắm giữ linh hồn lập tức biết, tùy thời giết chết hắn. Huống chi ma thú với nhân loại vốn thù hằn lẫn nhau, bọn chúng cho dù chết cũng sẽ không giao ra bổn mạng linh hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.