Chân Đế

Chương 65: Đột biến ( nhất )

Zai Nguyễn

11/01/2014

Ta đã quên việc quan trọng. Địa vị chênh lệch giữa ta cùng Thúy Vân. Ta cũng không phải có ý tứ gì với Thúy Vân nàng ta. Nhưng cái nhìn kinh bỉ của tên Bạch tiểu tử đã làm ta buồn phiền phát hiện ra so với nàng, ta chỉ là một kẻ hạ dân mà thôi. Tuy là trong trò chơi, nhưng địa vị xã hội vẫn phải có. Đối với người chơi, NPC do hệ thống chủ não tạo ra, không có thật. Nhưng đối với NPC, họ tin mình đang tồn tại và những kẻ đang tham gia trò chơi là dị nhân, bọn họ là nguyên trụ dân, họ tin rằng những gamer được sáng thế thần gửi đến nơi này thông qua phương thức thần bí gì đó. Nếu có ai ráng giải thích với NPC họ chỉ là vật được lập trình thì đảm bảo kẻ ấy sẽ bị chửi là người điên.

NPC tin sự tồn tại của bản thân mình, tin vào những gì họ đang sở hữu, tin vào sức mạnh, địa vị của bản thân. Chính ngoại trừ những gamer có chút thế lực ra thì những gamer còn lại cũng không khác gì so với mạo hiểm giả nguyên trụ dân. Tuy nhiên những thế lực do gamer dựng nên so với các đại thế gia ở nơi này quả là châu chấu so với voi, không đáng nguy hại. Nếu nói gamer có gì vượt trội so với nguyên trụ dân thì đó chính là khả năng tái sinh vô hạn. Nguyên trụ dân cả cuộc đời họ chỉ có mười lần hồi sinh. Việc này càng làm cho một số nguyên trụ dân căm ghét, ganh tỵ với gamer, và tìm cách hãm hại gamer.

Thúy Vân giờ đây so với khoảng thời gian đi chung cùng ta sao mà xa lạ đến thế. Cô công chúa bướng bỉnh đáng yêu trở nên lạnh lùng như băng giá, khuôn mặt bình thản không mang theo tia tình cảm gì nhìn tên Bạch tiểu tử giương môi múa mép trước mặt nàng. Tiểu Bạch thừa cơ tên Bạch tiểu tử khoe mẽ đã được ta ôm vào lòng. Tiểu hắc huyết để Thúy Vân công chúa xuống, cũng lững thững đến bên cạnh.

Ta cũng không làm phiền bọn họ đoàn tụ, dự tính rời khỏi thì thằng nhóc Bạch lại kiếm chuyện với ta

- Tên hạ dân kia, hãy để lại cô gái trên lưng con heo kia xuống cho ta. Ngươi muốn đưa cô gái đi đâu.

Ba lần bốn lượt sỉ nhục, tuy ta không phải người dễ nóng giận nhưng đừng lấn tới giới tuyến cuối cùng của ta. Hạ dân, đây là từ ngữ ta thù nhất. Muốn chửi ta thì phải xem người chửi là ai và lời chửi đó có đúng hay không. Xuất phát từ một tên tiểu tử tuổi chưa chắc đã lớn hơn ta, đã thế thái độ khinh người của hắn làm cỗ nộ khí xông thẳng lên đầu ta. Tay phải rút thanh kiếm đeo bên hông ra, ánh mắt lửa giận nhìn chầm chầm vào hắn, ta từng bước tiến tới. Tên Bạch tướng quân thấy biểu hiện của ta càng cười lớn

- Tên kiến hôi muốn phản kháng sao ? Nếu thế đừng trách ta độc ác. Tội xúc phạm công chúa ta chưa tính giờ ngươi còn đem mạng nộp. Hừ.

Bạch tướng quân một tay cầm thanh cự kiếm chỉa thẳng vào mũi ta cười nhạo. Khinh thường ta sao. Cho dù ta chết thì nhất quyết cũng kéo ngươi theo cùng. Chết có gì đáng sợ, mất đi lòng tự tôn mới đáng bị khinh bị. Cuộc đời này ta thù nhất ai khinh bỉ ta.

Ta cười, nụ cười không phải vui vẻ, không phải chế nhạo, chỉ đơn giản là nhoẻn miệng cười, giống như tử thần tới gần lấy đi linh hồn kẻ xấu số. Tên Bạch tướng quân thấy thế đâm ra quái dị nhìn ta, nụ cười làm hắn cảm giác như bị tử thần dòm ngó, bất giác hắn lùi lại một bước. Ngay lúc ta liều mạng lao tới thì lần nữa Thúy Vân lên tiếng ngăn cản.

- Bạch tướng quân xin hãy dừng tay. Người này không có xúc phạm ta, hắn có công cứu giá. Ngài hãy thay ta trọng thưởng cho hắn. Ta đã mệt rồi, nhanh chóng về hoàng cung trước đi.

Tên Bạch tiểu tử tính giết ta nhưng nghe công chúa ngăn cản hắn liền dừng tay. Đối với hắn giết chết một hai con kiến hôi không đáng là gì nhưng không thể trước mặt công chúa làm nàng phật lòng. Dù gì hắn cũng bỏ công sức theo đuổi vị công chúa nhiều năm trời, không thể vì một con kiến hôi mà phá đi công sức trước đây. Tên Bạch tướng quân thu kiếm, nhìn ta cười lạnh

- Hên cho ngươi là công chúa đã ngăn cản, nếu không thì hừ… cầm vật này đến quan phủ nhận thưởng, có thể cho ngươi ăn no mặc ấm cả đời.

Bạch tướng quân móc trong túi ra một lệnh bài màu xanh thảy xuống trước mặt ta. Sau đó hắn lấy tiếp một quyển trục ra bóp nát nó.



- Các ngươi tự đi về, ta tự hộ tống tam công chúa trở về là được.

Ma pháp trận xuất hiện dưới chân hắn cùng Thúy Vân. Loáng một tí, thân ảnh hai người biến mất trong vầng sáng chói lòa. Trước khi biến mất, đôi mắt Thúy Vân dừng một chút trên người ta như muốn nói việc gì, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng. Việc này ta cũng không biết, ta cuối người lượm lệnh bài để vào tội ác giới chỉ, trong lòng thầm tự nhủ ‘’thù này ta sẽ ghi nhớ rõ, đừng để ta có cơ hội, nếu không ngươi sẽ sống không bằng chết’’

Nghiến răng kèn kẹt, ta xoay người mang theo tiểu hắc huyết và tiểu bạch rời đi. Tuy bị sỉ vả như thế nhưng ta cũng biết tình thế hiện nay của mình. Thân cô sức yếu làm sao đối chọi được với người ta đây. Việc cần làm bây giờ là nhanh chóng nâng cao sức mạnh, tạo dựng thế lực, tới lúc đó thù mới hận cũ đều sẽ trả lại đầy đủ.

Mang theo nỗi lòng đầy uất khí hướng về tân thủ thôn mà đi. Được nửa ngày, Nguyệt Nhi cũng tỉnh dậy, vừa nhìn thấy ta cô bé khóc òa lên lao vào lòng ta ôm chặt không buông.

Thì ra lần trước khi gặp ta mang mái tóc màu đỏ kì quái, Nguyệt Nhi rất thích cũng muốn làm tóc mình trở thành giống như ta. Nàng nghiên cứu tìm tòi khá lâu cuối cùng tìm được cách nhuộm tóc như thế, nhưng việc này cũng không đơn giản, nó đòi hỏi nhiều loại dược thảo hòa trộn vào nhau để tạo thành chất có thể bám vào tóc mà không sợ tắm rửa phai màu. Nguyệt Nhi vốn sống một mình, gia đình lại không khá giả gì nên nàng tự mình vào rừng tìm kiếm loại dược thảo này. Ai ngờ dược thảo chưa thấy thì đã bị tà quân U Linh dùng tà chú khống chế tinh thần. Thân thể tuy bị khống chế nhưng Nguyệt Nhi vẫn biết những sự việc xảy ra xung quanh. Nguyệt Nhi biết bản thân đã lọt vào tay hắc ám thần môn thì số phận nàng đã được định. Rồi khi con dao đâm vào bụng máu chảy ra xối xả Nguyệt Nhi biết nàng sẽ bị giết nơi này, nàng chỉ tuyệt vọng nằm chờ chết. Trong lúc mơ màng sắp thiếp đi Nguyệt Nhi thấy người mình bị lôi ra khỏi hang động, rồi được người ta cho ăn thần đan diệu dược, thân thể vốn lạnh như băng từ từ ấm dần lên. Nguyệt Nhi biết mình đã được cứu sống nhưng chưa kịp nhìn thấy ân nhân liền ngất đi. Khi Nguyệt Nhi lần nữa tỉnh dậy người đầu tiên nàng thấy lại chính là vị khách hàng thường xuyên của cửa hàng, nàng không kiềm được ôm chặt lấy hắn không chịu buông ra. Từ khi phụ mẫu mất đi, chỉ còn một mình nàng sống bơ vơ, không ai quan tâm chăm sóc tự bản thân bương trải. Nàng ao ước có một người chăm lo, yêu thương nàng. Cuối cùng ước nguyện của Nguyệt Nhi cũng được trời cao đáp ứng, ngay khi nàng sắp từ giã cuộc đời thì ta đã lao vào cứu nàng làm cảm động phương tâm Nguyệt Nhi, bao nhiêu ủy khuất tích tụ bao năm cứ thế mà tuôn trào.

- Ca ca, ngươi không được rời khỏi ta. Ta sợ lắm, ta sợ không ai quan tâm chăm sóc ta. Nguyệt Nhi không muốn sống một mình nữa.

Và thế là nàng cứ thút thí mãi trong lòng làm ta cảm thấy khó xử. Hic, dằn xuống người anh em ơi. Trời ơi, ta còn là xử nam a, bị vòng một tấn công liên tục thế này thì bố ai chịu nổi. Ta hít một hơi thật sâu, hai tay nhẹ nhàng đẩy Nguyệt Nhi ra, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, dịu dàng nói

- Được rồi, ca ca sẽ không bỏ rơi em đâu, Ngoan, đừng khóc nữa.

- Ca hứa chứ ?

Nguyệt Nhi đôi mắt ướt sủng nước mắt nhìn ta. Ôi, lực công phá quá mạnh a, ta làm sao chịu nổi đây

- Ừ, ca hứa với Nguyệt Nhi, sau này Nguyệt Nhi gặp nguy hiểm ca sẽ chạy tới cứu Nguyệt Nhi ra.

Nguyệt Nhi nghe ta hứa như thế khuôn mặt nàng nở nụ cười mê người. Nguyệt Nhi dùng tốc độ cực nhanh, hai tay quàng cổ ta ghì xuống, sau đó đôi môi đỏ mọng của nàng ghì chặt lên đôi môi của ta. Tê dại, đôi môi mềm mại của hai ta dính chặt vào nhau. Mùi thờm từ người nàng tỏa ra làm ta ngây dại. Không biết chúng ta duy trì tư thế đó bao lâu, đến khi cảm thấy khó thở chúng ta mới từ từ rời nhau. Nguyệt Nhi lúc này mới cảm giác hành động khi nãy của mình bạo gan đến cỡ nào, khuôn mặt nàng hóa thành quả táo đỏ, giấu vào đám lông mềm mại của tiểu hắc huyết, không dám liếc nhìn ta một cái.

Ta cũng ngây dại đứng một đống ra đó, ngón tay khẽ vuốt đôi môi của mình. Nụ hôn đầu a, đó là my first kiss a. Trời ơi, cuối cùng cũng có ngươi chịu hôn ta rồi sao. Lần này đến phiên ta tuôn trào ủy khuất tích tụ bao năm trong lòng. Những ngày tháng bị đám gọi là con gái xa lánh, ghê sợ không lúc nào ta không nghĩ đến sau này cuộc đời mình sẽ về đâu đây. Một lần nắm tay vẫn chưa, nụ hôn đầu vẫn chưa thì đừng nói gì tới trinh tiết. Hơn hai mươi tuổi đầu kinh nghiệm gì cũng có chỉ những thứ liên quan tới phái nữ thì vẫn là con số không to tướng. Ta dự tính ôm trinh tiết cùng nụ hôn đầu xuống mồ thì ngày hôm nay, giờ phút này ta đã bị cưỡng đoạt đi thứ quý giá nhất của đáng ông, tuy Nguyệt Nhi chỉ là một NPC nhưng xét tới cùng nàng vẫn có tư tưởng, suy nghĩ của riêng mình chính vì vậy cũng không thể nói tất cả chỉ là ảo tưởng được( Tác giả : mày tả một hồi độc giả ói hết bây giờ, vào đề đi) Đây là khởi đầu tốt đẹp, trước là nụ hôn sau có khi sẽ là trinh tiết. Cuộc đời đầy hoa hồng đã được rộng mở chờ ta đi tới. Oa ha ha ha ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chân Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook