Chương 66: Đột biến ( nhị )
Zai Nguyễn
11/01/2014
Suốt đoạn đường về tân thủ thôn, Nguyệt Nhi mãi giấu khuôn mặt
mình vào lưng tiểu hắc huyết không dám nói một câu gì. Còn ta thì tự sướng một
mình nên cũng im lặng mà đi.
Cánh cổng đơn sơ của tân thủ thôn dần xuất hiện trước mắt chúng ta. Nhiều ngày lẩn quẩn trong rừng làm ta cũng cảm thấy nhơ nhớ nơi này. Tất nhiên cách làng một khoảng khá xa ta triệu hồi tiểu hắc huyết cùng tiểu bạch vào sủng vật không gian, Nguyệt Nhi nằm trên lưng tiểu hắc huyết nửa ngày cũng khôi phục một phần sức lực đã có thể tự bước đi. Nhiều khi nổi tiếng quá cũng không phải việc tốt, tiểu hắc huyết giờ đây có thể coi là siêu cấp boss người người thèm nhỏ dãi, nếu để kẻ khác phát hiện thêm tiểu bạch thì chắc cái mạng ta không còn nữa. Bạch hổ vương, nghe tên là biết được hình dáng rồi. Vì vậy tất cả những kẻ có sủng vật họ mèo, màu trắng đều được mạo hiểm giả hỏi thăm chu đáo. Ta không biết việc này nhưng sự kiện tam thú càn sát tân thủ chưa lắng ta phải cảnh giác một tí.
Vừa vào thôn, thôn trưởng đã đứng sẵn tại cổng chờ ta. Khuôn mặt lão rạng rỡ như mặt trời giữa trưa vậy, khi thấy chúng ta đi tới lão lập tức chạy ra nghênh đón
- Người anh hùng của chúng ta đã trở lại rồi. Mọi người ra nghênh đón đi nào.
Hơn mười thôn dân bước tới bên cạnh ta, kẻ vỗ vai, người xoe đầu loạn xị cả lên. Nguyệt Nhi nhân lúc hỗn loạn lẩn đi đằng nào không hay. Sau một hồi, thôn dân tản đi để lại ta cùng thôn trưởng
- Thôn trưởng, ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đấy. Ta nghĩ tới lúc kết thúc nhiệm vụ này rồi chứ?
Thôn trưởng giờ đây cười tươi như hoa
- Tất nhiên, tất nhiên. Ta sẽ có phần thưởng xứng đáng cho vị thiếu niên anh hùng như cậu. Đây là vật xứng đáng cho công sức cậu bỏ ra.
Thôn trưởng móc ra quyển trục trao tận tay ta
- Cấm kị kĩ năng quyển trục. Vật này khi còn trẻ ta vô tình tìm được trong một hang động thần bí. Kĩ năng cấm kĩ là những kĩ năng chỉ có hoàng tộc hoặc đế quốc được quyền sở hữu, ngoài ra người thường không thể học được. Nếu kĩ năng lọt ra ngoài bị ngoại tộc học được, kẻ học kĩ năng này sẽ bị hình phạt là xóa bỏ tật cả kĩ năng hiện có. Ta biết vật này sử dụng khá là nguy hiểm nhưng kĩ năng này quả thật đáng để cậu mạo hiểm. Nếu không thích cậu có thể xé bỏ tùy thích.
Thế là trưởng thôn quay người bỏ đi, mặc ta cầm quyển trục vàng úa trên tay. Mặt ta giờ xem ra so với khóc còn khó khán hơn, cấm kị kĩ năng, sử dụng giả bị phát hiện sẽ bị triều đình xóa sạch tất cả kĩ năng đang sở hữu. Ta cười khổ không thôi, cực khổ bao lâu nếu không nhìn phần thưởng là cái gì mà bỏ đi cũng uổng, vì thể ta mở quyển trục ra bên trong sẽ là cái gì đáng sợ đây.
Truyền tống trận pháp kĩ năng quyển trục: tạo ra mini truyền tống trận pháp tại nơi sử dụng giả muốn định vị. Mỗi năm cấp có thể tạo được một mini truyền tống trận. Sử dụng giả tùy ý truyền tống tới nơi đã định vị.
Oa, ta khổ quá mà, hu hu hu hu hu. Kĩ năng quá đỉnh, quá đã, quá phê, thế nhưng lại là cấm kị kĩ năng. Nên biết rằng truyền tống môn, truyền tống quyển trục đều do triều đình quản lý. Bởi vì đây là nguồn thu nhập rất dồi dào. Muốn truyền tống, chi phí một lần ít nhất cũng phải mất một kim tệ, một hồi thành quyển trục là mười kim tệ, một chỉ định hồi thành quyển trục lên tới một trăm kim tệ. Hèn chi trưởng thôn bảo đây là cấm kị kĩ năng a. Nhưng nếu có nó thật sự tiết kiệm được cả khối tiền. Ôi nhức đầu quá, học hay không đây ? Ta suy ngẫm một hồi lâu cuối cùng cũng quyết định học trước tính sau. Nghĩ kĩ lại bây giờ ta cũng thuộc trọng phạm truy nã, ta theo phe ma thú từ lâu rồi còn gì, có lo lắng triều đình truy nã gì nũa đâu.
Đing Đông – Chúc mừng người chơi Nhìn Cái Gì thành công học tập kĩ năng truyền tống trận pháp. Hiện giờ có thể lập được năm truyền tống trận pháp mini.
Học xong kĩ năng mới ta tiếp tục học thải tập thuật từ trưởng lão, rồi dạo một vòng quanh trấn làm nhiệm vụ học các kĩ năng sống khai thác như khai khoáng, hái dược, đốn củi, câu cá. Còn các kĩ năng chế tạo rèn vũ khí, cắt may, thủ công, nấu ăn, chế dược phải đợi lên kinh thành mới học được. Làm xong thì hệ thống đề kì ta đã đăng nhập gần năm giờ, phải đăng xuất ra nghỉ ngơi. Năm ngày qua trong Chân Đế tuy có hơi nguy hiểm, kích thích nhưng phần thưởng thu được cũng phong hậu. Bốn loại thú hóa, một con thần thú làm sủng vật, một trăm thạch thử tiểu đệ, một cấm kị kĩ năng rồi còn lệnh bài quan phủ có thể cầm đi nhận phần thưởng từ triều đình nữa chứ. Nhiêu đó cũng làm ta thỏa mãn rồi, sống trên đời nhiều lúc phải biết giới hạn.
Khi ta đăng xuất ra thì bên ngoài trời đã chiều tà. Đứng dậy làm vài động tác thư giản gân cốt, ta ngồi lên bàn học. Mười phút sau, ta cười khổ không thôi
- Trời ơi, từ khi nào vậy. Chẳng lẽ hôm trước nổi hứng ‘’nhai ngấu nghiến’’ tất cả sách giáo khoa trong một đêm mà lại thuộc hết hay sao. Ta nhớ lúc ấy chỉ là đọc tới đâu hiểu tới đấy thôi mà. Thôi kệ cha nó, khỏi học bài không phải là chuyện tốt hay sao, thắc mắc làm chi cho mệt.
Ta thẩy cuốn sách giáo khoa sang một bên, rồi cầm lên tay Phong Nha Kinh. Ngọn nguồn của mọi chuyện đều là từ vật này, tuy thường ngày trước khi ngủ ta vẫn tu luyện đều đặn nhưng tới giờ vẫn chưa có dấu hiện đột phá. Chẳng lẽ tinh thần lực của ta chưa đủ hay sao ? Ài, lần trước ăn hên, tinh thần lực bị kích thích mới đột phá, sau này muốn làm lại như thế cũng thật không dễ dàng tí nào.
Hôm nay thứ bảy rồi, không chơi game cũng chả biết làm gì nữa. À, đúng ha, ngày mai là chủ nhật đi thăm em gái cái đã. Tuần này chơi ghiền quá suýt tí nữa là quên việc này rồi. Khi nhớ đên khuôn mặt hốc hác của Thanh Tuyền lòng ta như thắt lại. Gạt đi tạp niệm dâng trào trong lòng, ta xếp bằng ngồi xuống tập trung luyện phong nha kinh. Dù gì đây cũng là tu chân pháp quyết có khi tu luyện lên cao sẽ có phương pháp cứu chữa Thanh Tuyền cũng nên. Với suy nghĩ như thế ta dần chìm vào vô ngã trạng thái. Luồng chân khí mỏng manh bắt đầu dịch chuyển toàn thân. Bởi vì tinh thần lực được nâng cao, giờ đây ta có thể dễ dàng điều khiển chân khí tới nơi muốn đến. Tuy nhiên có một vài chỗ kinh mạch tắt nghẽn, luồng chân khí mỏng manh không cách nào đột phá được chướng ngại này.
Bốn mươi chín chu thiên hoàn thành, hôm nay vẫn không có dấu hiện đột phá, tuy nhiên siêng năng tu luyện ta cảm thấy luồng chân khí ngày càng trở nên ngưng đọng, thuần khiết. Khi luyện xong thì trời cũng đã hơn chín giờ tối, ta buồn chán cầm quyển tiểu thuyết võ hiệp đọc một chút rồi thiếp đi lúc nào không hay
Buổi sáng hôm sau ta thức dậy khá sớm, cha mẹ vẫn còn chưa tỉnh dậy. Họ cả tuần làm việc mệt nhọc chỉ có chủ nhật mới có thể nghỉ ngơi nên ta cũng không muốn làm phiền. Tắm rửa sạch sẽ, mặc vào chiếc áo sơ mi sờn cũ, ta nhảy lên con chiến mã già nua phóng như bay tới bệnh viện.
Thanh Tuyền ở khu phòng bệnh đặc biệt, ta mua một chút trái cây mang tới. Vừa đẩy cửa vào ta nhìn thấy Thanh Tuyền cầm một quyển sách trong tay đang đọc rất chăm chú. Đẩy giỏ trái cây lên bàn, ta đi tới ngồi kế bên. Lúc này em gái mới nhận ra ta đã tới, đôi mắt ôn nhu nhìn ta, thỏ thẻ nói
- Anh hai.
- Ừ.
Ta xoa xoa đâu Thanh Tuyền. Em gái rất thích ta làm thế, nó bảo bàn tay ta ấm lắm, xoa đầu làm nó dễ chịu. Nếu cô gái nào cũng nói như thế bảo ta xoa chỗ này chỗ kia thì có phải hay hơn không.
- Đang đọc sách gì vậy ?
- Lý luận thực tiễn ngành quản trị kinh doanh, Dạy con làm giàu, Làm sao để trở thành người thành công.
- Ách, từ từ. Hôm nay em lại đổi món mới nữa à. Hôm bửa hình như đọc ‘’Những bức thư tình nổi tiếng trên thế giới’’, tiểu thuyết tình cảm của Quỳnh Dao. Còn hôm trước nữa thì Những điều kì lạ trên thế giới, những bí mật chưa có lời giải đáp. Cứ đà này cái thư viện trong bệnh viện chẳng còn sách cho em đọc nữa.
Thanh Tuyền mân mê đôi môi, làm nũng
- Em suốt ngày nằm trên giường không đọc sách thì biết làm gì đây. Cho dù có đọc hết thì có sao. Em biết anh sẽ đi mượn sách cho em mà, phải không ?
- Hừ, chỉ biết làm nũng. Để ăn lột trái cây cho mà ăn.
- Ân, cha mẹ vẫn còn ở nhà à.
Ta gật đầu nhẹ một cái, nhắc đến chuyện này ta cũng không biết nói gì, hai người bôn ba suốt ngày lo cho ta ăn học, rồi còn lo thuốc men cho em gái, nhưng ta lại không biết cách gì để giúp đỡ hai người. Ài, nếu như trong Chân Đế lượm được vài cây thần khí đem bán chợ đen kiếm chút đỉnh thì quá tuyệt rồi. Không khí trong phòng thoáng trầm mặc lại. Ta lột vài trái quýt để trên bàn, gỡ ra từng múi đặt vào chiếc đĩa. Thành Tuyền nhanh nhẩu lấy một múi bỏ vào mồm
- Quýt anh hai lột ngon ghê, hì hì.
- Chỉ giỏi nịnh. Ài, nếu cô gái nào cũng ngọt như thế đối với anh có phải tốt hay không. Không biết số anh số con gì, gái nào gặp cũng vắc giò lên cổ chạy như bay.
- Mấy người ấy là có mắt hem tròng, anh hai em tuy không đẹp trai, lâu lâu rất là háo sắc, người hơi hôi một tí, thân thể hơi phì một tí, đầu tóc hơi giống ổ quạ một tí, học cũng không giỏi một tí, hay bị viêm màng túi một tí nhưng thật ra anh là người có tâm hồn cao thượng.
Ta nghe Thanh Tuyền nói như vậy, làm ta méo cả mặt
- Em đang khen hay là nói xỏ anh vậy.
- Tất nhiên là khen rồi. Em chê anh chỗ nào đâu. Hi hi hi.
Ta cũng chỉ lắc đầu ngàn ngẩm, đối với cô bé này chửi thì không nỡ, đánh thì không được, mà răn dạy thì nàng ta không nghe. Ta đành bó tay mà thôi, tuy nhiên ta cũng không để trong lòng, bởi vì Thanh Tuyền chỉ nói đùa, nàng suốt ngày cô đơn trong bệnh viện, muốn có người nói chuyện nên mới như thế.
Cánh cổng đơn sơ của tân thủ thôn dần xuất hiện trước mắt chúng ta. Nhiều ngày lẩn quẩn trong rừng làm ta cũng cảm thấy nhơ nhớ nơi này. Tất nhiên cách làng một khoảng khá xa ta triệu hồi tiểu hắc huyết cùng tiểu bạch vào sủng vật không gian, Nguyệt Nhi nằm trên lưng tiểu hắc huyết nửa ngày cũng khôi phục một phần sức lực đã có thể tự bước đi. Nhiều khi nổi tiếng quá cũng không phải việc tốt, tiểu hắc huyết giờ đây có thể coi là siêu cấp boss người người thèm nhỏ dãi, nếu để kẻ khác phát hiện thêm tiểu bạch thì chắc cái mạng ta không còn nữa. Bạch hổ vương, nghe tên là biết được hình dáng rồi. Vì vậy tất cả những kẻ có sủng vật họ mèo, màu trắng đều được mạo hiểm giả hỏi thăm chu đáo. Ta không biết việc này nhưng sự kiện tam thú càn sát tân thủ chưa lắng ta phải cảnh giác một tí.
Vừa vào thôn, thôn trưởng đã đứng sẵn tại cổng chờ ta. Khuôn mặt lão rạng rỡ như mặt trời giữa trưa vậy, khi thấy chúng ta đi tới lão lập tức chạy ra nghênh đón
- Người anh hùng của chúng ta đã trở lại rồi. Mọi người ra nghênh đón đi nào.
Hơn mười thôn dân bước tới bên cạnh ta, kẻ vỗ vai, người xoe đầu loạn xị cả lên. Nguyệt Nhi nhân lúc hỗn loạn lẩn đi đằng nào không hay. Sau một hồi, thôn dân tản đi để lại ta cùng thôn trưởng
- Thôn trưởng, ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đấy. Ta nghĩ tới lúc kết thúc nhiệm vụ này rồi chứ?
Thôn trưởng giờ đây cười tươi như hoa
- Tất nhiên, tất nhiên. Ta sẽ có phần thưởng xứng đáng cho vị thiếu niên anh hùng như cậu. Đây là vật xứng đáng cho công sức cậu bỏ ra.
Thôn trưởng móc ra quyển trục trao tận tay ta
- Cấm kị kĩ năng quyển trục. Vật này khi còn trẻ ta vô tình tìm được trong một hang động thần bí. Kĩ năng cấm kĩ là những kĩ năng chỉ có hoàng tộc hoặc đế quốc được quyền sở hữu, ngoài ra người thường không thể học được. Nếu kĩ năng lọt ra ngoài bị ngoại tộc học được, kẻ học kĩ năng này sẽ bị hình phạt là xóa bỏ tật cả kĩ năng hiện có. Ta biết vật này sử dụng khá là nguy hiểm nhưng kĩ năng này quả thật đáng để cậu mạo hiểm. Nếu không thích cậu có thể xé bỏ tùy thích.
Thế là trưởng thôn quay người bỏ đi, mặc ta cầm quyển trục vàng úa trên tay. Mặt ta giờ xem ra so với khóc còn khó khán hơn, cấm kị kĩ năng, sử dụng giả bị phát hiện sẽ bị triều đình xóa sạch tất cả kĩ năng đang sở hữu. Ta cười khổ không thôi, cực khổ bao lâu nếu không nhìn phần thưởng là cái gì mà bỏ đi cũng uổng, vì thể ta mở quyển trục ra bên trong sẽ là cái gì đáng sợ đây.
Truyền tống trận pháp kĩ năng quyển trục: tạo ra mini truyền tống trận pháp tại nơi sử dụng giả muốn định vị. Mỗi năm cấp có thể tạo được một mini truyền tống trận. Sử dụng giả tùy ý truyền tống tới nơi đã định vị.
Oa, ta khổ quá mà, hu hu hu hu hu. Kĩ năng quá đỉnh, quá đã, quá phê, thế nhưng lại là cấm kị kĩ năng. Nên biết rằng truyền tống môn, truyền tống quyển trục đều do triều đình quản lý. Bởi vì đây là nguồn thu nhập rất dồi dào. Muốn truyền tống, chi phí một lần ít nhất cũng phải mất một kim tệ, một hồi thành quyển trục là mười kim tệ, một chỉ định hồi thành quyển trục lên tới một trăm kim tệ. Hèn chi trưởng thôn bảo đây là cấm kị kĩ năng a. Nhưng nếu có nó thật sự tiết kiệm được cả khối tiền. Ôi nhức đầu quá, học hay không đây ? Ta suy ngẫm một hồi lâu cuối cùng cũng quyết định học trước tính sau. Nghĩ kĩ lại bây giờ ta cũng thuộc trọng phạm truy nã, ta theo phe ma thú từ lâu rồi còn gì, có lo lắng triều đình truy nã gì nũa đâu.
Đing Đông – Chúc mừng người chơi Nhìn Cái Gì thành công học tập kĩ năng truyền tống trận pháp. Hiện giờ có thể lập được năm truyền tống trận pháp mini.
Học xong kĩ năng mới ta tiếp tục học thải tập thuật từ trưởng lão, rồi dạo một vòng quanh trấn làm nhiệm vụ học các kĩ năng sống khai thác như khai khoáng, hái dược, đốn củi, câu cá. Còn các kĩ năng chế tạo rèn vũ khí, cắt may, thủ công, nấu ăn, chế dược phải đợi lên kinh thành mới học được. Làm xong thì hệ thống đề kì ta đã đăng nhập gần năm giờ, phải đăng xuất ra nghỉ ngơi. Năm ngày qua trong Chân Đế tuy có hơi nguy hiểm, kích thích nhưng phần thưởng thu được cũng phong hậu. Bốn loại thú hóa, một con thần thú làm sủng vật, một trăm thạch thử tiểu đệ, một cấm kị kĩ năng rồi còn lệnh bài quan phủ có thể cầm đi nhận phần thưởng từ triều đình nữa chứ. Nhiêu đó cũng làm ta thỏa mãn rồi, sống trên đời nhiều lúc phải biết giới hạn.
Khi ta đăng xuất ra thì bên ngoài trời đã chiều tà. Đứng dậy làm vài động tác thư giản gân cốt, ta ngồi lên bàn học. Mười phút sau, ta cười khổ không thôi
- Trời ơi, từ khi nào vậy. Chẳng lẽ hôm trước nổi hứng ‘’nhai ngấu nghiến’’ tất cả sách giáo khoa trong một đêm mà lại thuộc hết hay sao. Ta nhớ lúc ấy chỉ là đọc tới đâu hiểu tới đấy thôi mà. Thôi kệ cha nó, khỏi học bài không phải là chuyện tốt hay sao, thắc mắc làm chi cho mệt.
Ta thẩy cuốn sách giáo khoa sang một bên, rồi cầm lên tay Phong Nha Kinh. Ngọn nguồn của mọi chuyện đều là từ vật này, tuy thường ngày trước khi ngủ ta vẫn tu luyện đều đặn nhưng tới giờ vẫn chưa có dấu hiện đột phá. Chẳng lẽ tinh thần lực của ta chưa đủ hay sao ? Ài, lần trước ăn hên, tinh thần lực bị kích thích mới đột phá, sau này muốn làm lại như thế cũng thật không dễ dàng tí nào.
Hôm nay thứ bảy rồi, không chơi game cũng chả biết làm gì nữa. À, đúng ha, ngày mai là chủ nhật đi thăm em gái cái đã. Tuần này chơi ghiền quá suýt tí nữa là quên việc này rồi. Khi nhớ đên khuôn mặt hốc hác của Thanh Tuyền lòng ta như thắt lại. Gạt đi tạp niệm dâng trào trong lòng, ta xếp bằng ngồi xuống tập trung luyện phong nha kinh. Dù gì đây cũng là tu chân pháp quyết có khi tu luyện lên cao sẽ có phương pháp cứu chữa Thanh Tuyền cũng nên. Với suy nghĩ như thế ta dần chìm vào vô ngã trạng thái. Luồng chân khí mỏng manh bắt đầu dịch chuyển toàn thân. Bởi vì tinh thần lực được nâng cao, giờ đây ta có thể dễ dàng điều khiển chân khí tới nơi muốn đến. Tuy nhiên có một vài chỗ kinh mạch tắt nghẽn, luồng chân khí mỏng manh không cách nào đột phá được chướng ngại này.
Bốn mươi chín chu thiên hoàn thành, hôm nay vẫn không có dấu hiện đột phá, tuy nhiên siêng năng tu luyện ta cảm thấy luồng chân khí ngày càng trở nên ngưng đọng, thuần khiết. Khi luyện xong thì trời cũng đã hơn chín giờ tối, ta buồn chán cầm quyển tiểu thuyết võ hiệp đọc một chút rồi thiếp đi lúc nào không hay
Buổi sáng hôm sau ta thức dậy khá sớm, cha mẹ vẫn còn chưa tỉnh dậy. Họ cả tuần làm việc mệt nhọc chỉ có chủ nhật mới có thể nghỉ ngơi nên ta cũng không muốn làm phiền. Tắm rửa sạch sẽ, mặc vào chiếc áo sơ mi sờn cũ, ta nhảy lên con chiến mã già nua phóng như bay tới bệnh viện.
Thanh Tuyền ở khu phòng bệnh đặc biệt, ta mua một chút trái cây mang tới. Vừa đẩy cửa vào ta nhìn thấy Thanh Tuyền cầm một quyển sách trong tay đang đọc rất chăm chú. Đẩy giỏ trái cây lên bàn, ta đi tới ngồi kế bên. Lúc này em gái mới nhận ra ta đã tới, đôi mắt ôn nhu nhìn ta, thỏ thẻ nói
- Anh hai.
- Ừ.
Ta xoa xoa đâu Thanh Tuyền. Em gái rất thích ta làm thế, nó bảo bàn tay ta ấm lắm, xoa đầu làm nó dễ chịu. Nếu cô gái nào cũng nói như thế bảo ta xoa chỗ này chỗ kia thì có phải hay hơn không.
- Đang đọc sách gì vậy ?
- Lý luận thực tiễn ngành quản trị kinh doanh, Dạy con làm giàu, Làm sao để trở thành người thành công.
- Ách, từ từ. Hôm nay em lại đổi món mới nữa à. Hôm bửa hình như đọc ‘’Những bức thư tình nổi tiếng trên thế giới’’, tiểu thuyết tình cảm của Quỳnh Dao. Còn hôm trước nữa thì Những điều kì lạ trên thế giới, những bí mật chưa có lời giải đáp. Cứ đà này cái thư viện trong bệnh viện chẳng còn sách cho em đọc nữa.
Thanh Tuyền mân mê đôi môi, làm nũng
- Em suốt ngày nằm trên giường không đọc sách thì biết làm gì đây. Cho dù có đọc hết thì có sao. Em biết anh sẽ đi mượn sách cho em mà, phải không ?
- Hừ, chỉ biết làm nũng. Để ăn lột trái cây cho mà ăn.
- Ân, cha mẹ vẫn còn ở nhà à.
Ta gật đầu nhẹ một cái, nhắc đến chuyện này ta cũng không biết nói gì, hai người bôn ba suốt ngày lo cho ta ăn học, rồi còn lo thuốc men cho em gái, nhưng ta lại không biết cách gì để giúp đỡ hai người. Ài, nếu như trong Chân Đế lượm được vài cây thần khí đem bán chợ đen kiếm chút đỉnh thì quá tuyệt rồi. Không khí trong phòng thoáng trầm mặc lại. Ta lột vài trái quýt để trên bàn, gỡ ra từng múi đặt vào chiếc đĩa. Thành Tuyền nhanh nhẩu lấy một múi bỏ vào mồm
- Quýt anh hai lột ngon ghê, hì hì.
- Chỉ giỏi nịnh. Ài, nếu cô gái nào cũng ngọt như thế đối với anh có phải tốt hay không. Không biết số anh số con gì, gái nào gặp cũng vắc giò lên cổ chạy như bay.
- Mấy người ấy là có mắt hem tròng, anh hai em tuy không đẹp trai, lâu lâu rất là háo sắc, người hơi hôi một tí, thân thể hơi phì một tí, đầu tóc hơi giống ổ quạ một tí, học cũng không giỏi một tí, hay bị viêm màng túi một tí nhưng thật ra anh là người có tâm hồn cao thượng.
Ta nghe Thanh Tuyền nói như vậy, làm ta méo cả mặt
- Em đang khen hay là nói xỏ anh vậy.
- Tất nhiên là khen rồi. Em chê anh chỗ nào đâu. Hi hi hi.
Ta cũng chỉ lắc đầu ngàn ngẩm, đối với cô bé này chửi thì không nỡ, đánh thì không được, mà răn dạy thì nàng ta không nghe. Ta đành bó tay mà thôi, tuy nhiên ta cũng không để trong lòng, bởi vì Thanh Tuyền chỉ nói đùa, nàng suốt ngày cô đơn trong bệnh viện, muốn có người nói chuyện nên mới như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.