Chương 75: Dự sinh nhật ( Nhị )
Zai Nguyễn
11/01/2014
Tiến hớp một ngụm trà, ưu nhã nói
- Thiên thời nói đơn giản là chỉ thời gian. Địa lợi là địa điểm tiến hành. Nhân hòa là chỉ con người xung quanh. Nhìn thằng Đức lúc nãy, Nó chọn thời gian này lúc đầu bữa tiệc, không khí chưa đạt tới đỉnh cao trào nên tâm tình của cô bé rất khó bị dao động, tiếp theo là địa điểm. Mày thấy bà cô ngồi kế nhỏ đó không?
Tiến chỉ tay về hướng nhỏ xinh tươi khi nãy
- Hai người nhìn khá giống nhau. Nếu không phải mẹ con thì cũng là cô cháu gì đó. Nó chọn cua gái ngay cạnh các bậc phụ huynh thế kia, cho dù có cho nhỏ đó tiền nhỏ cũng không dám hó hé. Chỉ sợ rằng nhỏ chỉ trả lời cho đúng lễ phép mà thôi. Chọn địa điểm sai lầm cũng là một thất bại. Cuối cùng là nhân hòa. Thằng Đức dở cũng là ở chỗ này. Nó thấy thất bại liền chạy ngay sang mục tiêu khác liền mà không cố gắng bám dính người ta. Nếu để ý kĩ mày thấy ngay liền khi nãy nhỏ xinh xinh đó thấy thằng Đức nói chuyện với đứa khác, mặt nhỏ rất tức giận và thất vọng, nhỏ đã liệt thằng Đức vào danh sách công tử ăn chơi tráng tác. Sau này nếu gặp lại rất khó mà cua dính người ta. Thất bại càng thêm thất bại. Làm gì cũng vậy, phải chừa đường lui cho chính mình để sau này gặp còn có cơ hội chứ.
Tiến vỗ vai ta một cái
- Lời khuyên cuối cùng dành cho mày. Lương tâm nghề nghiệp :”không nên cưa hai cây cùng một lúc”. Nếu làm trái, hậu quả tự gánh lấy. Bữa nào rảnh tao sẽ chỉ mày ba mươi sáu kế tán gái.Giờ thì đường ai nấy lo, tao dông đây.
Tiến cầm theo ly nước quả cũng hướng về phía một em xinh tươi khác, bỏ mặc ta đứng như trời trồng ở góc đại sảnh. Đây là kiểu bạn gì đây? Một thằng thì chưa nói câu nào đã chạy mất dạng. Một đứa thì quăng mìn vài cái cũng dọt mất tiêu. Ta trước giờ có tham gia mấy bữa tiệc đại gia như thế này đâu. Ngoài trừ hai đứa nó ra ta không hề quen biết ai ở nơi này cả. Muốn ta làm quen, xin số ít nhất tụi nó cũng phải giới thiệu cho vài đứa mới được chứ. Xem ra tính sợ gái đã ăn tận vào xương tủy rồi, mặc dù giờ đây ta cảm giác tự tin rất nhiều so với trước kia. Nhưng khi tính nói chuyện với bọn con gái ta lại cảm giác rất khớp. Thà bắt ta tay không đánh hổ còn hơn một mình dối diện với phái nữ.
Ta lẳng lặng đứng một bên nhìn dòng người trò chuyện náo nhiệt ngoài kia. Xem ra lần này thua độ với thằng Đức rồi. Cầm lấy một ly nước quả một cạnh, uống vào một hớp. Sinh nhật đại gia có khác, ngay cả nước quả cũng thuộc hàng thượng đẳng. Vừa trôi vào họng liền cảm nhận được ngay vị ngọt mát, thanh khiết, lại thoang thoảng mùi hương tự nhiên. Chẳng biết sao dạo này ta lại thích ăn những tinh khiết, sạch sẽ mà thôi. Còn những món có hóa chất bảo quản này nọ, ăn vào gớm gớm, chẳng làm sao nuốt nổi vào bụng.
Mặc kệ vụ cá cược, thua thì thua. Tụi nó cũng chẳng dám ăn thịt ta. Quyết định như vậy, ta cứ một ngụm rồi lại một ngụm uống thứ nước quả ngon ngọt này, đợi đến khi bữa tiệc kết thúc thì về.
Một tiếng đồng hồ sau. Tất cả khách mời đã đến đông đủ. Lúc này, một nam nhân bước ra từ sau hội trường. Nam nhân độ trạc ngũ tuần, mặt bộ đồ vest màu xám xanh, thắt cà vạt đen, đầu chải láng mượt. Khuôn mặt tuy khá nhiều nếp nhăn nhưng vẫn hồng hào đầy sức sống, không thể che giấu được vẻ uy nghiêm phát ra từ ông ta.
Trung niên nhân cầm chiếc micro bắt đầu nói bằng giọng trầm trầm
- Lady and Gentleman, cảm ơn các vị đã dành chút thời gian quý báu của mình đến dự tiệc sinh nhật thứ mười tám của con gái tôi, Lâm Mỹ Phương.
Tiếp đó, một cô gái mặc bộ váy dạ hội màu đen tuyền cùng một vị thanh niên mặc âu phục cùng bước lên hội trường, đứng bên cạnh trung niên nhân. Trung niên nhân nhìn dáng vẻ của nàng, lúc này mới thở phào một hơi. Trung niên nhân đúng là Lâm Đại Hùng, cha của Lâm Mỹ Phương và Lâm Cường. Lâm Đại Hùng không biết tốn bao nhiêu nước miếng mới thuyết phục được con gái mình tổ chức bữa tiệc sinh nhật này. Lời của cha nhiều khi Lâm Mỹ Phương cũng chẳng thèm nghe. Chỉ có anh hai nàng nói thì còn may ra. Chính vì vậy Lâm Đại Hùng nhờ Lâm Cường thuyết phục nàng tổ chức tiệc sinh nhật này.
Lâm Mỹ Phương thuộc loại không thích tiệc tùng đàn đúm kiểu như vậy. Bởi vì mỗi lần tham dự tiệc là y như rằng sẽ có một đám ruồi bọ đeo theo sau lưng. Nhưng lại không thể đuổi bọn họ đi được. Vả lại mặc váy dài lại là điều nàng ghét nhất trên đời, lại còn phải lúc nào cũng mỉm cười, tỏ vẻ đoan trang hiền thục. Những điều này làm Lâm Mỹ Phương chán đến tận cổ. Nàng mong sao bữa tiệc mau mau kết thúc.
Lâm Đại Hùng thấy vẻ mặt con gái nhìn không tốt cho lắm, hắn cũng sợ nàng lại gây loạn nên nhanh chóng tuyên bố nhập tiệc
Lâm Đại Hùng vừa dứt lời thì tràng dài tiếng vỗ tay vang lên. Ngay lập đủ loại món ăn được dọn lên những dãy bàn vuông được xếp chính giữa đại sảnh. Mọi người tùy thích chọn món mình muốn để ăn. Những nhân viên bồi bàn mặc lễ phục đi xung quanh phục vụ nước uống tận nơi. Ban nhạc cũng bắt đầu xướng lên những bài nhạc nhẹ nhàng, làm cho bữa tiệc trở nên trang nhã.
Tuy nhiên sự trang nhã chỉ kéo dài chừng một tiếng thì những người tuổi trẻ dần dần biến mất, chỉ còn chừa lại lớp trung niên ngồi tán chuyện, hay bàn công việc kinh doanh.
Địa điểm tụ hợp của lớp người trẻ là tầng hai, cách một đoạn khá xa đủ để những loại nhạc ầm ĩ không làm náo động đến hội trường. Đây là ý tưởng của Lâm Cường. Hắn cũng chẳng thích cái kiểu cách nghiêm trang đạo mạo kia. Thanh niên tổ chức tiệc thì phải vào vũ trường mới hợp cách. Không thể ra bên ngoài thì về nhà làm một cái.
Cũng nhờ điều này Lâm Mỹ Phương mới chịu cho cha và anh nàng tổ chức tiệc sinh nhật lần này. Dưới nền nhạc xập xình, đèn xanh đèn đỏ, tiếng la hét ầm ĩ, đầy người nhảy nhót làm cho bầu không khí trong hội trường này bắt đầu nóng lến.
Lúc này đây Đức và Tiến cũng đang nhún nhảy những điệu kì quặc chẳng ra bộ dáng gì. Thế mà nhiều bé lại đâm ra thích thú với điệu “gà cà thọt” của hai đứa. Bọn chúng lúc này đã “kè” được hai bé cũng rất xinh tươi đang nhảy nhót cùng tụi nó. Hai đứa nhìn chiến lợi phẩm của nhau nở nụ cười đầy ý tứ
- Các hạ quả không tệ, nội công lại tăng tiến thêm rồi nhỉ? Nhìn không tệ tí nào.
Tiến cười đầy thâm ý
- Bần đạo vẫn còn thua đại sư xa lắm. Thật không ngờ ngài lại dính được một em diễn viên đang lên như thế.
Đức trả lời
- À, đúng rồi Đức. Nãy giờ mày có thấy thằng Thanh đâu không?
- Ai biết, Chẳng phải nó đi với mày sao?
- Ừ, thì lúc nãy nó đi với tao. Sau khi chỉ nó vài chiêu thì tao cũng dông mất tiêu.
- Ài, thôi kệ đi. Nó cũng lớn rồi, bộ mày sợ nó giờ đẹp trai quá cũng người ta cưỡng hiếp sao?
- He he he, nếu được vậy thì càng tốt. Chỉ sợ nó không thu hoặch được gì mới nản. Dù sao nơi này cũng toàn tám chấm trở lên, mất cho em nào cũng không sợ lỗ đâu, đúng hem?
- Ừ. Thôi ra ngồi nghỉ một tí. Nhảy nãy giờ phê quá.
Hai thằng bỏ hai nàng vừa mới làm quen ở lại đó, rồi kiếm ghế trống ngồi xuống. Dù sao cũng đã xin được số rồi, cũng không sợ em nó chạy mất. Lần đầu tiên gặp mặt phải tạo cảm tình trước, gặp nhau vài lần nữa mới “thu hoặch”. Vả lại hai đứa tụi nó cũng không nghĩ một đêm mà chỉ xin được một số như vậy, bèo lắm cũng từ năm tới mười đứa mới thỏa.
- Khà, ly rượu nước quả này ngon quá. Uống nãy giờ mà không ngán.
Đức cầm trên tay ly nước quả màu đỏ hồng chỉ còn lưng lửng. Tiến ngồi kế bên gật đầu
- Bồ đào đặc chế đó mày. Chuyên dùng cho các bữa tiệc cỡ lớn thế này. Nồng độ cồn không cao, không có mùi hăng có rượu chỉ mùi ngòn ngọt của trái cây. Công cụ kích tình vô cùng hiệu quả đó. Mà này, nhắc tới rượu tao hình như quên điều gì đó. Mà dường như rất quan trọng.
- Ừ, tao cũng vậy. Trước giờ đi tiệc tùng làm gì có cảm giác này đâu nhỉ. Hôm nay tao cũng cảm thấy hình như quên điều gì đó. Tụi mình hôm nay có làm điều gì khác ngày thường không nhỉ?
Tiến chau mày suy nghĩ
- Cũng không có gì khác thường. Nếu có chỉ là hôm nay lần đầu tiên thằng Thanh đi tiệc tùng với tụi mình.
Vừa nhắc đến điều hai đứa bật thẳng dậy, cùng la lớn như sực nhớ đến việc gì đó cực kì khủng khiếp
- Chết mẹ. Quên béng thằng Thanh nó không thể….
Tiến vỗ mạnh đầu một cái
- Sao tao lại sơ suất đến thế. Đã thế còn thả nó một mình nữa chứ. Lỡ như nó không biết mà tộng vào một đống thì…
Đức cũng vừa sựt nhớ, vuột mồ hôi lạnh giọng run run nói
- Sợ nó không biết thiệt chứ lỡ cái quái gì nữa. Cái thứ này tao còn không rành huống chi thằng dốt đặc cán mai như nó. Vả lại thứ này không giống những loại khác, chừng một hồi sau mới “bốc” lên đầu. Nếu để nó “bốc” lên thì hậu quả thiệt là đáng sợ a. Mày nhớ lần trước thằng Thanh nó nổi điên không? Gần như tanh bành cái quán của người ta luôn, may mà cuối cùng nó “giữa đường đứt gánh” không tao với mày chắc cũng đi đời nhà ma rồi.
Tiến đứng dây, ánh mắt bắt đầu cuống cuồng ngó xung quanh
- Còn ngồi đây tám nhảm làm gì nữa. Đi kiếm thằng Thanh cho lẹ, gặp nó là kéo vào nhà vệ sinh ngay. Cho dù có hay không, trước tiên móc họng nó ra hết cho tao. Đừng chừa tí gì hết. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà thôi. Nơi này toàn dân thứ dữ không, để nó nổi điên lên thì không chừng tao với mày cũng bị liên lụy luôn.
- Thiên thời nói đơn giản là chỉ thời gian. Địa lợi là địa điểm tiến hành. Nhân hòa là chỉ con người xung quanh. Nhìn thằng Đức lúc nãy, Nó chọn thời gian này lúc đầu bữa tiệc, không khí chưa đạt tới đỉnh cao trào nên tâm tình của cô bé rất khó bị dao động, tiếp theo là địa điểm. Mày thấy bà cô ngồi kế nhỏ đó không?
Tiến chỉ tay về hướng nhỏ xinh tươi khi nãy
- Hai người nhìn khá giống nhau. Nếu không phải mẹ con thì cũng là cô cháu gì đó. Nó chọn cua gái ngay cạnh các bậc phụ huynh thế kia, cho dù có cho nhỏ đó tiền nhỏ cũng không dám hó hé. Chỉ sợ rằng nhỏ chỉ trả lời cho đúng lễ phép mà thôi. Chọn địa điểm sai lầm cũng là một thất bại. Cuối cùng là nhân hòa. Thằng Đức dở cũng là ở chỗ này. Nó thấy thất bại liền chạy ngay sang mục tiêu khác liền mà không cố gắng bám dính người ta. Nếu để ý kĩ mày thấy ngay liền khi nãy nhỏ xinh xinh đó thấy thằng Đức nói chuyện với đứa khác, mặt nhỏ rất tức giận và thất vọng, nhỏ đã liệt thằng Đức vào danh sách công tử ăn chơi tráng tác. Sau này nếu gặp lại rất khó mà cua dính người ta. Thất bại càng thêm thất bại. Làm gì cũng vậy, phải chừa đường lui cho chính mình để sau này gặp còn có cơ hội chứ.
Tiến vỗ vai ta một cái
- Lời khuyên cuối cùng dành cho mày. Lương tâm nghề nghiệp :”không nên cưa hai cây cùng một lúc”. Nếu làm trái, hậu quả tự gánh lấy. Bữa nào rảnh tao sẽ chỉ mày ba mươi sáu kế tán gái.Giờ thì đường ai nấy lo, tao dông đây.
Tiến cầm theo ly nước quả cũng hướng về phía một em xinh tươi khác, bỏ mặc ta đứng như trời trồng ở góc đại sảnh. Đây là kiểu bạn gì đây? Một thằng thì chưa nói câu nào đã chạy mất dạng. Một đứa thì quăng mìn vài cái cũng dọt mất tiêu. Ta trước giờ có tham gia mấy bữa tiệc đại gia như thế này đâu. Ngoài trừ hai đứa nó ra ta không hề quen biết ai ở nơi này cả. Muốn ta làm quen, xin số ít nhất tụi nó cũng phải giới thiệu cho vài đứa mới được chứ. Xem ra tính sợ gái đã ăn tận vào xương tủy rồi, mặc dù giờ đây ta cảm giác tự tin rất nhiều so với trước kia. Nhưng khi tính nói chuyện với bọn con gái ta lại cảm giác rất khớp. Thà bắt ta tay không đánh hổ còn hơn một mình dối diện với phái nữ.
Ta lẳng lặng đứng một bên nhìn dòng người trò chuyện náo nhiệt ngoài kia. Xem ra lần này thua độ với thằng Đức rồi. Cầm lấy một ly nước quả một cạnh, uống vào một hớp. Sinh nhật đại gia có khác, ngay cả nước quả cũng thuộc hàng thượng đẳng. Vừa trôi vào họng liền cảm nhận được ngay vị ngọt mát, thanh khiết, lại thoang thoảng mùi hương tự nhiên. Chẳng biết sao dạo này ta lại thích ăn những tinh khiết, sạch sẽ mà thôi. Còn những món có hóa chất bảo quản này nọ, ăn vào gớm gớm, chẳng làm sao nuốt nổi vào bụng.
Mặc kệ vụ cá cược, thua thì thua. Tụi nó cũng chẳng dám ăn thịt ta. Quyết định như vậy, ta cứ một ngụm rồi lại một ngụm uống thứ nước quả ngon ngọt này, đợi đến khi bữa tiệc kết thúc thì về.
Một tiếng đồng hồ sau. Tất cả khách mời đã đến đông đủ. Lúc này, một nam nhân bước ra từ sau hội trường. Nam nhân độ trạc ngũ tuần, mặt bộ đồ vest màu xám xanh, thắt cà vạt đen, đầu chải láng mượt. Khuôn mặt tuy khá nhiều nếp nhăn nhưng vẫn hồng hào đầy sức sống, không thể che giấu được vẻ uy nghiêm phát ra từ ông ta.
Trung niên nhân cầm chiếc micro bắt đầu nói bằng giọng trầm trầm
- Lady and Gentleman, cảm ơn các vị đã dành chút thời gian quý báu của mình đến dự tiệc sinh nhật thứ mười tám của con gái tôi, Lâm Mỹ Phương.
Tiếp đó, một cô gái mặc bộ váy dạ hội màu đen tuyền cùng một vị thanh niên mặc âu phục cùng bước lên hội trường, đứng bên cạnh trung niên nhân. Trung niên nhân nhìn dáng vẻ của nàng, lúc này mới thở phào một hơi. Trung niên nhân đúng là Lâm Đại Hùng, cha của Lâm Mỹ Phương và Lâm Cường. Lâm Đại Hùng không biết tốn bao nhiêu nước miếng mới thuyết phục được con gái mình tổ chức bữa tiệc sinh nhật này. Lời của cha nhiều khi Lâm Mỹ Phương cũng chẳng thèm nghe. Chỉ có anh hai nàng nói thì còn may ra. Chính vì vậy Lâm Đại Hùng nhờ Lâm Cường thuyết phục nàng tổ chức tiệc sinh nhật này.
Lâm Mỹ Phương thuộc loại không thích tiệc tùng đàn đúm kiểu như vậy. Bởi vì mỗi lần tham dự tiệc là y như rằng sẽ có một đám ruồi bọ đeo theo sau lưng. Nhưng lại không thể đuổi bọn họ đi được. Vả lại mặc váy dài lại là điều nàng ghét nhất trên đời, lại còn phải lúc nào cũng mỉm cười, tỏ vẻ đoan trang hiền thục. Những điều này làm Lâm Mỹ Phương chán đến tận cổ. Nàng mong sao bữa tiệc mau mau kết thúc.
Lâm Đại Hùng thấy vẻ mặt con gái nhìn không tốt cho lắm, hắn cũng sợ nàng lại gây loạn nên nhanh chóng tuyên bố nhập tiệc
Lâm Đại Hùng vừa dứt lời thì tràng dài tiếng vỗ tay vang lên. Ngay lập đủ loại món ăn được dọn lên những dãy bàn vuông được xếp chính giữa đại sảnh. Mọi người tùy thích chọn món mình muốn để ăn. Những nhân viên bồi bàn mặc lễ phục đi xung quanh phục vụ nước uống tận nơi. Ban nhạc cũng bắt đầu xướng lên những bài nhạc nhẹ nhàng, làm cho bữa tiệc trở nên trang nhã.
Tuy nhiên sự trang nhã chỉ kéo dài chừng một tiếng thì những người tuổi trẻ dần dần biến mất, chỉ còn chừa lại lớp trung niên ngồi tán chuyện, hay bàn công việc kinh doanh.
Địa điểm tụ hợp của lớp người trẻ là tầng hai, cách một đoạn khá xa đủ để những loại nhạc ầm ĩ không làm náo động đến hội trường. Đây là ý tưởng của Lâm Cường. Hắn cũng chẳng thích cái kiểu cách nghiêm trang đạo mạo kia. Thanh niên tổ chức tiệc thì phải vào vũ trường mới hợp cách. Không thể ra bên ngoài thì về nhà làm một cái.
Cũng nhờ điều này Lâm Mỹ Phương mới chịu cho cha và anh nàng tổ chức tiệc sinh nhật lần này. Dưới nền nhạc xập xình, đèn xanh đèn đỏ, tiếng la hét ầm ĩ, đầy người nhảy nhót làm cho bầu không khí trong hội trường này bắt đầu nóng lến.
Lúc này đây Đức và Tiến cũng đang nhún nhảy những điệu kì quặc chẳng ra bộ dáng gì. Thế mà nhiều bé lại đâm ra thích thú với điệu “gà cà thọt” của hai đứa. Bọn chúng lúc này đã “kè” được hai bé cũng rất xinh tươi đang nhảy nhót cùng tụi nó. Hai đứa nhìn chiến lợi phẩm của nhau nở nụ cười đầy ý tứ
- Các hạ quả không tệ, nội công lại tăng tiến thêm rồi nhỉ? Nhìn không tệ tí nào.
Tiến cười đầy thâm ý
- Bần đạo vẫn còn thua đại sư xa lắm. Thật không ngờ ngài lại dính được một em diễn viên đang lên như thế.
Đức trả lời
- À, đúng rồi Đức. Nãy giờ mày có thấy thằng Thanh đâu không?
- Ai biết, Chẳng phải nó đi với mày sao?
- Ừ, thì lúc nãy nó đi với tao. Sau khi chỉ nó vài chiêu thì tao cũng dông mất tiêu.
- Ài, thôi kệ đi. Nó cũng lớn rồi, bộ mày sợ nó giờ đẹp trai quá cũng người ta cưỡng hiếp sao?
- He he he, nếu được vậy thì càng tốt. Chỉ sợ nó không thu hoặch được gì mới nản. Dù sao nơi này cũng toàn tám chấm trở lên, mất cho em nào cũng không sợ lỗ đâu, đúng hem?
- Ừ. Thôi ra ngồi nghỉ một tí. Nhảy nãy giờ phê quá.
Hai thằng bỏ hai nàng vừa mới làm quen ở lại đó, rồi kiếm ghế trống ngồi xuống. Dù sao cũng đã xin được số rồi, cũng không sợ em nó chạy mất. Lần đầu tiên gặp mặt phải tạo cảm tình trước, gặp nhau vài lần nữa mới “thu hoặch”. Vả lại hai đứa tụi nó cũng không nghĩ một đêm mà chỉ xin được một số như vậy, bèo lắm cũng từ năm tới mười đứa mới thỏa.
- Khà, ly rượu nước quả này ngon quá. Uống nãy giờ mà không ngán.
Đức cầm trên tay ly nước quả màu đỏ hồng chỉ còn lưng lửng. Tiến ngồi kế bên gật đầu
- Bồ đào đặc chế đó mày. Chuyên dùng cho các bữa tiệc cỡ lớn thế này. Nồng độ cồn không cao, không có mùi hăng có rượu chỉ mùi ngòn ngọt của trái cây. Công cụ kích tình vô cùng hiệu quả đó. Mà này, nhắc tới rượu tao hình như quên điều gì đó. Mà dường như rất quan trọng.
- Ừ, tao cũng vậy. Trước giờ đi tiệc tùng làm gì có cảm giác này đâu nhỉ. Hôm nay tao cũng cảm thấy hình như quên điều gì đó. Tụi mình hôm nay có làm điều gì khác ngày thường không nhỉ?
Tiến chau mày suy nghĩ
- Cũng không có gì khác thường. Nếu có chỉ là hôm nay lần đầu tiên thằng Thanh đi tiệc tùng với tụi mình.
Vừa nhắc đến điều hai đứa bật thẳng dậy, cùng la lớn như sực nhớ đến việc gì đó cực kì khủng khiếp
- Chết mẹ. Quên béng thằng Thanh nó không thể….
Tiến vỗ mạnh đầu một cái
- Sao tao lại sơ suất đến thế. Đã thế còn thả nó một mình nữa chứ. Lỡ như nó không biết mà tộng vào một đống thì…
Đức cũng vừa sựt nhớ, vuột mồ hôi lạnh giọng run run nói
- Sợ nó không biết thiệt chứ lỡ cái quái gì nữa. Cái thứ này tao còn không rành huống chi thằng dốt đặc cán mai như nó. Vả lại thứ này không giống những loại khác, chừng một hồi sau mới “bốc” lên đầu. Nếu để nó “bốc” lên thì hậu quả thiệt là đáng sợ a. Mày nhớ lần trước thằng Thanh nó nổi điên không? Gần như tanh bành cái quán của người ta luôn, may mà cuối cùng nó “giữa đường đứt gánh” không tao với mày chắc cũng đi đời nhà ma rồi.
Tiến đứng dây, ánh mắt bắt đầu cuống cuồng ngó xung quanh
- Còn ngồi đây tám nhảm làm gì nữa. Đi kiếm thằng Thanh cho lẹ, gặp nó là kéo vào nhà vệ sinh ngay. Cho dù có hay không, trước tiên móc họng nó ra hết cho tao. Đừng chừa tí gì hết. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà thôi. Nơi này toàn dân thứ dữ không, để nó nổi điên lên thì không chừng tao với mày cũng bị liên lụy luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.