Chương 80: Nguyệt Nhi, Phương Nhi, rắc rối ( Nhất )
Zai Nguyễn
11/01/2014
Vuốt mồ hôi lạnh, ta trả lời:
-Ách, em nói thế thì chết. Ca ca đâu phải thần tiên đâu mà mỗi lần em gặp nguy hiểm là biết chỗ chạy tới được chứ.
-Không biết, em có chuyện gì thì ca phải chịu trách nhiệm.
Mèn đét ơi, còn đâu Nguyệt Nhi thẹn thùng đáng yêu như con thỏ hôm nào. Bây giờ đã hóa thành con mèo rồi. Ương bướng nhưng lại đáng yêu.
-Thôi thôi, ca chịu thua em. Nhưng nghe dặn nè, những chuyện nguy hiểm đừng làm nữa. Em cứ ở nhà nghiên cứu đi, cần gì nói để ca lo cho.
-Đó là ca tự nói đó nghe.
-Ờ, ờ. Ca thấy cái thuốc nhuộm tóc của em rất có tiềm năng. Nếu thành công sẽ bán cực kì chạy. Nguyệt Nhi không thấy dị nhân mấy hôm nay mang nhiều quần áo, trang phục kì quái sao?
-Ừ, ca nói em mới để ý. Qủa thật mấy hôm nay nhiều người mặc đủ thứ trang phục trước giờ chưa thấy. Mà những thứ này chẳng có tính phòng thủ hay tấn công gì cả, tại sao mọi người lại mặc nhiều thế. Thật kì lạ.
Ta cười, nháy mắt đầy ẩn ý:
-Đây gọi là thời trang. Ở thế giới của dị nhân, bọn họ thường mặc những thứ đó. Tới thế giới này thì không cách nào mặc được. Dạo gần đây có thương nhân từ thế giới của ca tới, nên họ mới mua được mà mặc. Mấy thứ đó quả thật chỉ làm đẹp mà thôi. Ngoài ra cái món nhuộm tóc, ở thế giới ca cũng rất thịnh hành. Chỉ tiếc nơi này không có. Nếu Nguyệt Nhi nghiên cứu thành công đảm bảo sẽ bán chạy như tôm tươi.
-Thật không?
Nguyệt Nhi mắt long lanh như sao trời:
-Ca có bao giờ lừa gạt Nguyệt Nhi chưa?
-Ca chưa gạt Nguyệt Nhi, nhưng đã nhiều lần chiếm tiện nghi người ta.
-“Ách.” Lại vuốt mồ hôi lạnh ”Hồi nào đâu?”
Nguyệt Nhi nhoẻn miệng cười, u oán nói:
-Mấy lần trước ca tới mua đồ người ta, cứ kêu người ta giảm giá cái này, giảm giá cái nọ, còn dám nói không chiếm tiện nghi hay sao?
Ta cố gắng nặn ra nụ cười khả ái, nhưng mặt ta lúc này hình như còn khó coi hơn khóc.
-Vậy từ nay ca sẽ không làm như thế nữa. Hic, ca sẽ cố giúp tiệm tạp hóa của Nguyệt Nhi ngày càng phát triển, sao chịu không nè.
Nguyệt Nhi tính trẻ con quả nhiên vẫn còn sót lại, nàng e thẹn với kẻ lạ, nhưng thân thiện bạo dạn với người thân. Ta đã được nàng xếp vào danh sách người thân hiếm hoi.
-Nếu thế thì thật là tuyệt. Nguyệt Nhi từ nhỏ đã có ước mơ mở một tiệm bách hóa siêu cấp ở Thăng Long thành. Nếu làm được thì thật là tuyệt.
-Ha ha ha, chỉ là tiệm bách hóa ở Thăng Long thành thì nói làm gì. Nếu là ca, ca sẽ mở chi nhánh bách hóa ở tất cả các thôn, trấn, thành thị như vậy mới gọi là ước mơ chứ.
-Xì! Ca làm như dễ lắm. Ca có biết điều kiện thăng cấp từ tạp hóa lên bách hóa là gì không? Chủ tiệm tạp hóa đó phải tạo ra hai đặc sản, ngoài ra còn cần một trăm ngàn kim tệ nữa. Đó là chưa nói tới đất ở Thăng Long thành thuộc loại mắc nhất lục địa, một mảnh rẻ nhất cũng là mười triệu kim tệ. Một ngày Nguyệt Nhi bán đắt lắm chỉ thu vào được năm kim tệ, đủ trang trải cuộc sống thôi. Tích cóp tới già cũng chưa mua nổi đâu.
Nghe Nguyệt Nhi nói xong, ta bắt đầu tính toán. Hiện giờ hệ thống hoán đổi kim tệ ra tiền tệ đã kích hoạt. Mười triệu kim tệ tương đương một trăm cây vàng, đổi ra tiền thực thì khoảng một tỷ tám trăm triệu đồng. Con số này quả thật kinh khủng với ta. Nhưng ta cũng nhận thấy được tiềm năng kinh tế trong Chân Đế. Nếu có đủ vốn cần thiết, muốn gầy dựng sự nghiệp ở nơi này cũng không quá khó khăn. Điều tuyệt vời chính là nơi này không cần bằng cấp. không để ý lý lịch thành phần xuất thân, không sợ sự ràng buộc của pháp luật hiện thời, là mảnh đất của mạo hiểm và tự do. Ta liếm mép, lòng thầm quyết định phải gầy dựng một sự nghiệp của mình tại nơi này, ta nhất quyết không để bất cứ ai có thêm cơ hội sỉ nhục ta nữa. Ta thề.
Nguyệt Nhi lung lay cánh tay trái của ta, nhẹ giọng hỏi:
-Ca. Làm gì mà mặt ca trông đáng sợ đến thế?
Ta cũng không biết khi nãy mặt mình ra sao, nhưng dường như quả thật lúc nãy ta vô tình khuấy động chân khí trong đan điền, để nó toát ra ngoài. Nhưng chân khí thứ chỉ tồn tại ở đời thực lại có thể tác động đến NPC thì làm sao có thể. Ta cũng không để ý đến điều này, tay trái xoa mái tóc mượt mà của Nguyệt Nhi.
-Không có gì, ca chỉ nhớ về chuyện bực mình thôi. Nguyệt Nhi này.
Ta đặt đôi tay vững chắc lên bờ vai bé bỏng của nàng mà nói, giọng trầm xuống:
-Em có muốn thực hiện ước mơ của mình hay không? Có muốn làm cho những kẻ ngày xưa khinh thường em phải hối hận? Có muốn được hạnh phúc không?
Nguyệt Nhi ngả đầu sang một bên, ngón tay điểm chiếc môi xinh xắn, ánh mắt quái lạ nhìn ta.
-Ca đang nói gì vậy?
-Trả lời ca trước đi!
Ánh mặt ta xoáy thẳng vào khuôn mặt nàng. Nguyệt Nhi vội cúi đầu xuống, dường như đang suy nghĩ việc gì đó. Hồi lâu sau, nàng ngước mặt lên.
-Muốn. Nguyệt Nhi từ nhỏ đã mất mẹ, từ nhỏ cùng cha lớn lên tại căn tạp hóa này nên có nhiều cảm tình với nó. Nguyệt Nhi ước mong có thể mở được tiệm bách hóa thật lớn, để mọi người đều biết tới nó. Những kẻ trước đây ăn hiếp Nguyệt Nhi thì Nguyệt Nhi cũng không để trong lòng đâu. Còn về hạnh phúc thì…
Ánh mắt nàng khẽ lướt qua người ta, sau đó lại vội cúi đầu giấu đi khuôn mặt trở nên ửng đỏ của mình. Ta làm sao không nhận ra điều đó, nhưng trong lòng Nguyệt Nhi và Thanh Tuyền hai nàng đều giống nhau, đều là em gái của ta. Háo sắc là bản tính của ta điều này chẳng có gì mới lạ để bàn, nhưng sắc lang cũng có quy tắc của sắc lang. Và điều kiện tiên quyết là đối với người thân không xuống tay. Thôi thì cứ để tự nhiên đi. Ta còn nhiều chuyện cần làm lúc này.
Ta lấy ra từ trong tội ác giới năm ngàn kim tệ đặt vào đôi tay bé bỏng của Nguyệt Nhi, giọng nhu hòa nói:
-Từ giờ em muốn mua vật gì cứ dùng số tiền này. Nếu vật phẩm không mua được, cứ bảo ca đi tìm cho là được, đừng mạo hiểm vào rừng nữa nghe không? Nếu em gặp nguy hiểm thì ca thật sự đau lòng lắm. Còn đây nữa.
Ta mở bảng shopping mua ba cái loa truyền âm chuyên dùng cho NPC để liên lạc với gamer rồi đưa hết cho Nguyệt Nhi, tiếp tục dặn dò:
-Đây là loa truyền âm. Khi nào gặp nguy hiểm hay chuyện khó giải quyết cứ dùng nó để liên lạc với ca. Ca sẽ lập tức trở về ngay.
-Oa hu hu hu.
Nguyệt Nhi bỗng tập kích bất ngờ, nàng một lần nữa quấn chặt lấy rồi khóc thút thít trong lòng ngực ta. Con gái a! Qủa là động vật khó hiểu. Mới đây còn cười nói vui vẻ, tự nhiên giờ lại khóc nhè.
-Từ ngày phụ thân mất đi, Nguyệt Nhi chỉ cô độc một mình.Cứ tưởng sẽ không ai thương yêu nữa, nhưng giờ đã có ca ca, Nguyệt Nhi này sẽ bám theo ca cả đời, ai biểu ca đối xử tốt với người ta như vậy. Cả hai chúng ta sẽ cùng gầy dựng sự nghiệp quyết không cho ai coi thường nữa.’’
-Ách.
Đinh Đông – Chúc mừng người chơi Nhìn Cái Gì thu phục được tín nhiệm cùng tình yêu của NPC Nguyệt Nhi. Độ tăng hảo cảm thành một trăm điểm. Điểm tạp hoá thu được thành công do Nguyệt Nhi sở hữu.
Đang trong lúc bối rối thì ta nghe thông báo từ hệ thống. Vừa vui mừng lại vừa buồn cười. Tự nhiên khi không thu được một trăm điểm hảo cảm độ cùng tạp hóa điểm của Nguyệt Nhi. Mặc dù hiện giờ không mấy khách hàng viếng thăm nhưng ta tự tin với mớ kiến thức nạp vào dạo gần đây có thể làm cho nó thay đổi hoàn toàn.
Vuốt vuốt đầu nàng chốc lát ta mới bỏ đi. Dù sao hiện giờ luyện cấp mới là việc tối cần thiết. Tự do là đúng nhưng phải đi kèm với sức mạnh hơn người mới đủ. Hai mươi cấp như ta ra ngoài đường lượn một vòng không một ngàn cũng tám trăm.
Dự định là vậy nhưng khi ta vừa bước chân khỏi tân thủ thôn thì lại xuất hiện đột biến.
Một vòng sáng lục vong tinh chẳng biết từ đâu xuất hiện tỏa ra ánh xanh nhàn nhạt trước người ta chừng mười mét. Từ trong lục vong tinh dần huyễn hóa bóng người phụ nữ. Ta nheo mắt lại quan sát tướng mạo nàng ta. Ngực vểnh, eo thon, mông to, quả nhiên hàng ‘’hot’’ a. Không biết khuôn mặt ra sao đây. Ta bắt đầu chờ mong nhìn ngắm dung nhan nàng. Nhưng ngay lập tức sau đó ta có cảm giác muốn tự tử khi nữ nhân đó quay sang nhìn ta rống lớn một tiếng:
-Tên mập khốn kiếp.
-Oa ha ha, sát tinh kiếm tới rồi.
Ngoại trừ cô nàng Phương Nhi hung bạo ra thì còn ai nữa đây. Vẫn khuôn mặt vạn người mê đó, vẫn thân hình nóng bỏng mà bộ giáp không hoàn toàn che hết nổi, và cuối cùng ánh mắt như lúc nào cũng muốn giết người kia.
Phương Nhi hay Lâm Mỹ Phương tay phải cầm chặt thanh trường kiếm trong tay, cả người sát khí phóng ra tứ phía, khuôn mặt biến dạng trở nên đáng sợ nhìn ta cứ như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Bổn tiểu thư cuối cùng đã tìm được ngươi rồi, lần này xem ngươi chạy đi đâu. Ngươi đừng tưởng chỉ trong game thôi, hiện thực ta nhanh chóng kiếm ra ngươi thôi.
Ta gãi gãi đầu, giọng nai tơ nói:
-Cô là ai? Ta và cô đã từng gặp nhau rồi sao? Xin lỗi chắc cô kiếm lộn người rồi.
-Ha ha ha. Tới nước này ngươi còn muốn chối cãi sao? Trước kia khi ngươi pm với ta thì ta đã lưu lại, giờ ta dùng truyền tống chỉ định tới nơi này. Sao? Còn muốn chối nữa không? Ngươi nghĩ rằng trong cùng một server có hai tên người trùng lắp nhau sao.
Ai nói phụ nữ ngực to vô não vậy. Đừng để gặp ta, nếu không ta đập hắn chết. Bị phát hiện thì đành chịu thôi. Dù sao sớm muộn cũng đối diện nàng. Giải quyết sớm một tí cho xong.
-Ách, em nói thế thì chết. Ca ca đâu phải thần tiên đâu mà mỗi lần em gặp nguy hiểm là biết chỗ chạy tới được chứ.
-Không biết, em có chuyện gì thì ca phải chịu trách nhiệm.
Mèn đét ơi, còn đâu Nguyệt Nhi thẹn thùng đáng yêu như con thỏ hôm nào. Bây giờ đã hóa thành con mèo rồi. Ương bướng nhưng lại đáng yêu.
-Thôi thôi, ca chịu thua em. Nhưng nghe dặn nè, những chuyện nguy hiểm đừng làm nữa. Em cứ ở nhà nghiên cứu đi, cần gì nói để ca lo cho.
-Đó là ca tự nói đó nghe.
-Ờ, ờ. Ca thấy cái thuốc nhuộm tóc của em rất có tiềm năng. Nếu thành công sẽ bán cực kì chạy. Nguyệt Nhi không thấy dị nhân mấy hôm nay mang nhiều quần áo, trang phục kì quái sao?
-Ừ, ca nói em mới để ý. Qủa thật mấy hôm nay nhiều người mặc đủ thứ trang phục trước giờ chưa thấy. Mà những thứ này chẳng có tính phòng thủ hay tấn công gì cả, tại sao mọi người lại mặc nhiều thế. Thật kì lạ.
Ta cười, nháy mắt đầy ẩn ý:
-Đây gọi là thời trang. Ở thế giới của dị nhân, bọn họ thường mặc những thứ đó. Tới thế giới này thì không cách nào mặc được. Dạo gần đây có thương nhân từ thế giới của ca tới, nên họ mới mua được mà mặc. Mấy thứ đó quả thật chỉ làm đẹp mà thôi. Ngoài ra cái món nhuộm tóc, ở thế giới ca cũng rất thịnh hành. Chỉ tiếc nơi này không có. Nếu Nguyệt Nhi nghiên cứu thành công đảm bảo sẽ bán chạy như tôm tươi.
-Thật không?
Nguyệt Nhi mắt long lanh như sao trời:
-Ca có bao giờ lừa gạt Nguyệt Nhi chưa?
-Ca chưa gạt Nguyệt Nhi, nhưng đã nhiều lần chiếm tiện nghi người ta.
-“Ách.” Lại vuốt mồ hôi lạnh ”Hồi nào đâu?”
Nguyệt Nhi nhoẻn miệng cười, u oán nói:
-Mấy lần trước ca tới mua đồ người ta, cứ kêu người ta giảm giá cái này, giảm giá cái nọ, còn dám nói không chiếm tiện nghi hay sao?
Ta cố gắng nặn ra nụ cười khả ái, nhưng mặt ta lúc này hình như còn khó coi hơn khóc.
-Vậy từ nay ca sẽ không làm như thế nữa. Hic, ca sẽ cố giúp tiệm tạp hóa của Nguyệt Nhi ngày càng phát triển, sao chịu không nè.
Nguyệt Nhi tính trẻ con quả nhiên vẫn còn sót lại, nàng e thẹn với kẻ lạ, nhưng thân thiện bạo dạn với người thân. Ta đã được nàng xếp vào danh sách người thân hiếm hoi.
-Nếu thế thì thật là tuyệt. Nguyệt Nhi từ nhỏ đã có ước mơ mở một tiệm bách hóa siêu cấp ở Thăng Long thành. Nếu làm được thì thật là tuyệt.
-Ha ha ha, chỉ là tiệm bách hóa ở Thăng Long thành thì nói làm gì. Nếu là ca, ca sẽ mở chi nhánh bách hóa ở tất cả các thôn, trấn, thành thị như vậy mới gọi là ước mơ chứ.
-Xì! Ca làm như dễ lắm. Ca có biết điều kiện thăng cấp từ tạp hóa lên bách hóa là gì không? Chủ tiệm tạp hóa đó phải tạo ra hai đặc sản, ngoài ra còn cần một trăm ngàn kim tệ nữa. Đó là chưa nói tới đất ở Thăng Long thành thuộc loại mắc nhất lục địa, một mảnh rẻ nhất cũng là mười triệu kim tệ. Một ngày Nguyệt Nhi bán đắt lắm chỉ thu vào được năm kim tệ, đủ trang trải cuộc sống thôi. Tích cóp tới già cũng chưa mua nổi đâu.
Nghe Nguyệt Nhi nói xong, ta bắt đầu tính toán. Hiện giờ hệ thống hoán đổi kim tệ ra tiền tệ đã kích hoạt. Mười triệu kim tệ tương đương một trăm cây vàng, đổi ra tiền thực thì khoảng một tỷ tám trăm triệu đồng. Con số này quả thật kinh khủng với ta. Nhưng ta cũng nhận thấy được tiềm năng kinh tế trong Chân Đế. Nếu có đủ vốn cần thiết, muốn gầy dựng sự nghiệp ở nơi này cũng không quá khó khăn. Điều tuyệt vời chính là nơi này không cần bằng cấp. không để ý lý lịch thành phần xuất thân, không sợ sự ràng buộc của pháp luật hiện thời, là mảnh đất của mạo hiểm và tự do. Ta liếm mép, lòng thầm quyết định phải gầy dựng một sự nghiệp của mình tại nơi này, ta nhất quyết không để bất cứ ai có thêm cơ hội sỉ nhục ta nữa. Ta thề.
Nguyệt Nhi lung lay cánh tay trái của ta, nhẹ giọng hỏi:
-Ca. Làm gì mà mặt ca trông đáng sợ đến thế?
Ta cũng không biết khi nãy mặt mình ra sao, nhưng dường như quả thật lúc nãy ta vô tình khuấy động chân khí trong đan điền, để nó toát ra ngoài. Nhưng chân khí thứ chỉ tồn tại ở đời thực lại có thể tác động đến NPC thì làm sao có thể. Ta cũng không để ý đến điều này, tay trái xoa mái tóc mượt mà của Nguyệt Nhi.
-Không có gì, ca chỉ nhớ về chuyện bực mình thôi. Nguyệt Nhi này.
Ta đặt đôi tay vững chắc lên bờ vai bé bỏng của nàng mà nói, giọng trầm xuống:
-Em có muốn thực hiện ước mơ của mình hay không? Có muốn làm cho những kẻ ngày xưa khinh thường em phải hối hận? Có muốn được hạnh phúc không?
Nguyệt Nhi ngả đầu sang một bên, ngón tay điểm chiếc môi xinh xắn, ánh mắt quái lạ nhìn ta.
-Ca đang nói gì vậy?
-Trả lời ca trước đi!
Ánh mặt ta xoáy thẳng vào khuôn mặt nàng. Nguyệt Nhi vội cúi đầu xuống, dường như đang suy nghĩ việc gì đó. Hồi lâu sau, nàng ngước mặt lên.
-Muốn. Nguyệt Nhi từ nhỏ đã mất mẹ, từ nhỏ cùng cha lớn lên tại căn tạp hóa này nên có nhiều cảm tình với nó. Nguyệt Nhi ước mong có thể mở được tiệm bách hóa thật lớn, để mọi người đều biết tới nó. Những kẻ trước đây ăn hiếp Nguyệt Nhi thì Nguyệt Nhi cũng không để trong lòng đâu. Còn về hạnh phúc thì…
Ánh mắt nàng khẽ lướt qua người ta, sau đó lại vội cúi đầu giấu đi khuôn mặt trở nên ửng đỏ của mình. Ta làm sao không nhận ra điều đó, nhưng trong lòng Nguyệt Nhi và Thanh Tuyền hai nàng đều giống nhau, đều là em gái của ta. Háo sắc là bản tính của ta điều này chẳng có gì mới lạ để bàn, nhưng sắc lang cũng có quy tắc của sắc lang. Và điều kiện tiên quyết là đối với người thân không xuống tay. Thôi thì cứ để tự nhiên đi. Ta còn nhiều chuyện cần làm lúc này.
Ta lấy ra từ trong tội ác giới năm ngàn kim tệ đặt vào đôi tay bé bỏng của Nguyệt Nhi, giọng nhu hòa nói:
-Từ giờ em muốn mua vật gì cứ dùng số tiền này. Nếu vật phẩm không mua được, cứ bảo ca đi tìm cho là được, đừng mạo hiểm vào rừng nữa nghe không? Nếu em gặp nguy hiểm thì ca thật sự đau lòng lắm. Còn đây nữa.
Ta mở bảng shopping mua ba cái loa truyền âm chuyên dùng cho NPC để liên lạc với gamer rồi đưa hết cho Nguyệt Nhi, tiếp tục dặn dò:
-Đây là loa truyền âm. Khi nào gặp nguy hiểm hay chuyện khó giải quyết cứ dùng nó để liên lạc với ca. Ca sẽ lập tức trở về ngay.
-Oa hu hu hu.
Nguyệt Nhi bỗng tập kích bất ngờ, nàng một lần nữa quấn chặt lấy rồi khóc thút thít trong lòng ngực ta. Con gái a! Qủa là động vật khó hiểu. Mới đây còn cười nói vui vẻ, tự nhiên giờ lại khóc nhè.
-Từ ngày phụ thân mất đi, Nguyệt Nhi chỉ cô độc một mình.Cứ tưởng sẽ không ai thương yêu nữa, nhưng giờ đã có ca ca, Nguyệt Nhi này sẽ bám theo ca cả đời, ai biểu ca đối xử tốt với người ta như vậy. Cả hai chúng ta sẽ cùng gầy dựng sự nghiệp quyết không cho ai coi thường nữa.’’
-Ách.
Đinh Đông – Chúc mừng người chơi Nhìn Cái Gì thu phục được tín nhiệm cùng tình yêu của NPC Nguyệt Nhi. Độ tăng hảo cảm thành một trăm điểm. Điểm tạp hoá thu được thành công do Nguyệt Nhi sở hữu.
Đang trong lúc bối rối thì ta nghe thông báo từ hệ thống. Vừa vui mừng lại vừa buồn cười. Tự nhiên khi không thu được một trăm điểm hảo cảm độ cùng tạp hóa điểm của Nguyệt Nhi. Mặc dù hiện giờ không mấy khách hàng viếng thăm nhưng ta tự tin với mớ kiến thức nạp vào dạo gần đây có thể làm cho nó thay đổi hoàn toàn.
Vuốt vuốt đầu nàng chốc lát ta mới bỏ đi. Dù sao hiện giờ luyện cấp mới là việc tối cần thiết. Tự do là đúng nhưng phải đi kèm với sức mạnh hơn người mới đủ. Hai mươi cấp như ta ra ngoài đường lượn một vòng không một ngàn cũng tám trăm.
Dự định là vậy nhưng khi ta vừa bước chân khỏi tân thủ thôn thì lại xuất hiện đột biến.
Một vòng sáng lục vong tinh chẳng biết từ đâu xuất hiện tỏa ra ánh xanh nhàn nhạt trước người ta chừng mười mét. Từ trong lục vong tinh dần huyễn hóa bóng người phụ nữ. Ta nheo mắt lại quan sát tướng mạo nàng ta. Ngực vểnh, eo thon, mông to, quả nhiên hàng ‘’hot’’ a. Không biết khuôn mặt ra sao đây. Ta bắt đầu chờ mong nhìn ngắm dung nhan nàng. Nhưng ngay lập tức sau đó ta có cảm giác muốn tự tử khi nữ nhân đó quay sang nhìn ta rống lớn một tiếng:
-Tên mập khốn kiếp.
-Oa ha ha, sát tinh kiếm tới rồi.
Ngoại trừ cô nàng Phương Nhi hung bạo ra thì còn ai nữa đây. Vẫn khuôn mặt vạn người mê đó, vẫn thân hình nóng bỏng mà bộ giáp không hoàn toàn che hết nổi, và cuối cùng ánh mắt như lúc nào cũng muốn giết người kia.
Phương Nhi hay Lâm Mỹ Phương tay phải cầm chặt thanh trường kiếm trong tay, cả người sát khí phóng ra tứ phía, khuôn mặt biến dạng trở nên đáng sợ nhìn ta cứ như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Bổn tiểu thư cuối cùng đã tìm được ngươi rồi, lần này xem ngươi chạy đi đâu. Ngươi đừng tưởng chỉ trong game thôi, hiện thực ta nhanh chóng kiếm ra ngươi thôi.
Ta gãi gãi đầu, giọng nai tơ nói:
-Cô là ai? Ta và cô đã từng gặp nhau rồi sao? Xin lỗi chắc cô kiếm lộn người rồi.
-Ha ha ha. Tới nước này ngươi còn muốn chối cãi sao? Trước kia khi ngươi pm với ta thì ta đã lưu lại, giờ ta dùng truyền tống chỉ định tới nơi này. Sao? Còn muốn chối nữa không? Ngươi nghĩ rằng trong cùng một server có hai tên người trùng lắp nhau sao.
Ai nói phụ nữ ngực to vô não vậy. Đừng để gặp ta, nếu không ta đập hắn chết. Bị phát hiện thì đành chịu thôi. Dù sao sớm muộn cũng đối diện nàng. Giải quyết sớm một tí cho xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.