Chương 81: Nguyệt Nhi, Phương Nhi, rắc rối ( Nhị )
Zai Nguyễn
11/01/2014
-Thế đại tiểu thư muốn gì đây? Giết ta sao. Xem ra hơi khó một
chút đấy.
Nhìn lén kĩ năng ta đã sử dụng, Phương Nhi đẳng cấp chỉ mới hai mươi lăm. Tuy hơn ta năm cấp nhưng với sự góp sức của tiểu hắc huyết hôm nay lại thêm tiểu bạch thì càng không đáng để ta cho vào mắt. Cho dù nàng triệu tập bang chúng của Lưu Tinh Các cũng chưa chắc giết nổi ta. Trước kia cả server truy sát chẳng phải ta vẫn bình yên đó sao.
Phương Nhi nghe ta xấc xược như thế, lửa giận càng bùng lên.
-Lần trước ngươi chỉ là thừa cơ hội phá rối mới làm ta bị boss giết chết thôi.
-Nhưng hiện thực bên ngoài chẳng phải ta đã đánh bại nàng đó sao. Đôi môi ngọt ngào của nàng ta vẫn nhớ mãi.
Ta cười dâm liếm môi.
-Ngươi…
-Ngươi, ngươi, ta, ta cái gì. Lần đó nàng chết bởi boss là vì trí tuệ của ta quá cao, lừa gạt một cú quá hoàn hảo. Cảm giác lần sờ mó đó ta cũng còn nhớ mãi a. Mới hôm qua lạ được chạm vào ‘’hàng thật’’ cảm giác quả nhiên khác lạ vô cùng. Muốn trả thù sao. Nếu không phải nhà nàng có chút thế lực thì ta đã đè nàng xuống cưỡng hiếp rồi. Ngoại trừ ngực to cùng gia đình ra nàng có cái gì đâu chứ.
-Ngươi đi chết đi.
Phương Nhi hét lên, thanh trường kiếm đâm thẳng về phía tim ta. Mặc dù ta có thể dễ dàng giải quyết nàng nhưng đó là khi trong lốt thạch thử vương cùng sự trợ giúp của sủng vật môn. Thế nhưng hai điều này cũng là bí mật tuyệt đối không thể cho kẻ khác biết. Đánh bằng thực lực ta thật sự không đánh nổi Phương Nhi. Nghề nghiệp thần ma yêu thú sư của ta lúc đầu tăng điểm tương tự như ma pháp sư, lấy đâu ra sát thương lực đánh nàng đây. Máu trâu mà có kĩ năng cũng đành bó tay. Ý khoan, nhắc tới ma pháp sư ta lại nhớ tới hai kĩ năng hấp thụ ma khí và ma pháp lãnh ngộ, cộng thêm trí tuệ cao, sát thương lực từ ma pháp lại càng cao.
Ta vội mở kĩ hấp thụ ma khí liên tục, rồi quan sát bảng nguyên tố:
Tứ cấp ma thú:
Hỏa nguyên tố: 256/800
Thủy nguyên tố:141/800
Thổ nguyên tố: 455/800
Phong nguyên tố: 245/800
Lôi nguyên tố: 120/800
Quang minh nguyên tố: 430/800
Hắc ám nguyên tố: 800/800
Ma tinh tứ cấp hiện giờ vẫn chưa nạp đủ lượng ma khí. Thế nhưng với ma pháp chỉ cần mười điểm ma pháp lực là đủ xài. Vả lại cũng đâu phải một loại, mà là bảy loại ma pháp.
-Hỏa cầu thuật.
Miệng vừa nhẩm chú ngữ, lập tức vô thuộc tính ma tính liền phản ứng. Một dòng khí lưu nóng bóng từ trên trán chảy xuống lòng ngực rồi lan nhanh sang tay phải. Ý nghĩ vừa động, ánh hỏa nóng hừng hực đã phập phồng trên lòng bàn tay.
Ta cũng bất chấp, hướng Phương Nhi quăng tới. Bởi vì khoảng cách quá gần Phương Nhi né không kịp, hỏa cầu nổ bầm một tiếng trước ngực nàng làm bộ áo giáp vốn sáng bóng đã bị nhuộm đen một phần.
-112 đỏ toát trên đầu Phương Nhi.
Đòn tấn công bất ngờ của ta thoáng làm Phương Nhi sửng sốt, nàng nhìn chằm chằm vào ta hồi lâu mới lên tiếng:
-Thuần ma pháp sư sao ? Ngươi dồn hết điểm tiềm năng tăng trí lực, không trách được sát thương lại cao đến như vậy. Nhưng chỉ là khi khoảng cách xa mà thôi, tiếp theo ngươi đừng mong đụng tới ta một cọng lông. Chịu chết đi thằng mập khốn kiếp.
-Lại gọi ta là thằng mập.
Ta nghiến răng ken két:
-Trước đây thì còn du di, giờ ta đã hết rồi, ngươi dám gọi ta nữa coi chừng ta cưỡng hiếp ngươi.
Phương Nhi phì cười:
-Nhìn lại bộ dáng mình đi. Ta không biết cách nào ngươi có thể điều chỉnh thân hình khác với hiện thực, nhưng trong game thì ngươi vẫn chỉ là thằng mập xấu xí.
-Đáng ghét. Đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc. Đi chết đi.
Một hỏa cầu khác lại đập thẳng vào ngực Phương Nhi. Nhưng lần này nàng đã có chuẩn bị, hỏa cầu vừa tới nàng nhảy sang một bên tránh thoát. Nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu lên thì lại một hỏa cầu khác bay tới.
-Làm sao có thể!
Phương Nhi la hoảng lên, hàng chục hỏa cầu bay tới tấp mọi phía ngăn hết đường né tránh.
Bầm! Bầm! Bầm!
Hàng loạt tiếng nổ vang lên, bụi đất bay mù mịt. Đến khi ta bình tĩnh lại thì Phương Nhi đã hóa thành xác chết nằm lăn lóc trên nền đất.
Tuy đã chết nhưng ánh mắt Phương Nhi tràn đầy oán hận nhìn ta. Ngay sau đó, xác nàng hóa thành làn khói trắng biến mất. Phương Nhi đã đăng xuất khỏi Chân Đế. Ây da, một phút nóng nẩy ta lại làm chuyện không thể sửa chữa được. Dự tính lúc đầu chọc nàng thật tức giận, để tạo ấn tượng mạnh một tí. Tính đường sau này cua đứt luôn nàng. Cái này ta làm theo sách rõ ràng a. ‘’Đường tới tim em’’ do Dr. Tiến biên soạn. Chương ba có ghi phương thức tiếp cận những cô gái tính tình hỏa bạo. Dạng gái này phương thức thông thường như tặng hoa, lời ngon mật ngọt, ga lăng hay gì đó là kém hiệu quả. Muốn cua đổ nàng chỉ có hai cách, thằng đàn ông đó phải hiền lành, yếu ớt như cục đất, như vậy vị trí sẽ hoán đổi. Nàng hóa thành chàng, chàng hóa thành nàng, kích phát mẫu tính cùng bảo vệ tính tiềm ẩn trong mỗi người con gái. Tuy nhiên cách này chỉ thích hợp cho mấy người có ngoại hình thích hợp. Còn không thì chỉ có cách trị duy nhất là nàng dữ thì mình dữ hơn. Làm sao cho nàng ta tức giận điên người, có như vậy mới lưu lại ấn tượng sâu đậm trong lòng. Chỉ cần hình ảnh của bản thân xuất hiện trong trí não của nàng là thành công bước đầu tiên. Từ khi ta nghe tới hoàn cảnh nguy hiểm của bản thân thì đã tính tới đường cua đứt Mỹ Phương rồi. Mặc dù ta đối với Mỹ Phương không có tình yêu nhưng cái mạng vẫn quan trọng hơn. Cưa trước đảm bảo tính mạng việc gì tới thì tính sau.
Nhưng xem ra lần này liều thuốc hơi mạnh rồi. Thở dài, ta quay mặt bước tiếp, ngay lập tức ta có cảm giác muốn khóc tập hai.
Hàng trăm vòng tròn lục vong tinh xuất hiện đầy xung quanh ta. Năm giây sau, bãi đất trống không đã chật bóng người. Người nào cũng áo giáp, vũ khí sáng bóng, đủ mọi chức nghiệp. Điều quan trọng là đẳng cấp của tất cả bọn họ không ai thấp hơn ta.
Một nam nhân bước ra từ trong đám người, tay cầm cự phủ, chỉ khoác đơn giản một áo giáp da. Thân người đầy cơ bắp không cách nào che giấu nổi, khuôn mặt hung thần sát khí lia từ đầu xuống dưới chân ta. Hồi lâu sau giọng trầm đục từ miệng hắn vang lên:
-Nhìn Cái Gì, ngươi có phải tên nam nhân khốn kiếp tham dự rồi làm náo loạn sinh nhật của em gái ta phải không?
Qủa nhiên Cường Dollar cùng bang chúng trong Lưu Tinh Các đây mà. Xem ra trận chiến này tránh không khỏi rồi. Không sao, ta cũng vừa phát hiện một chuyện thú vị, đem bọn họ khai đao thử xem sao.
-Không sai. Chính là ta. Các ngươi tìm ta có chuyện gì?
Cường Dollar thấy ta nói năng xấc xược như vậy liền cười khoái trá:
-Qủa nhiên cũng là nam tử hán. Đứng trước mặt ta mà không hề khúm núm, sợ sệt xem ra cũng không đến nỗi nào. Nhưng hôm nay ta phải giết ngươi. Không những trong game mà cả ngoài đời ta cũng sẽ không để yên cho ngươi đâu. Muốn trách thì trách đêm đó ngươi quá ngông cuồng làm em gái ta đau lòng.
Đã ngông thì ngông cho tới cùng, ta trước giờ người không phạm ta, ta không phạm người nhưng nếu đã phạm ta thì… hừ hừ. Đột phá một tầng phong nha kinh, tâm tình ta càng trở nên kiên định và có chút ngông cuồng.
-Đừng nói như thể ta cưỡng hiếp em gái ngươi. Giỏi thì tới đây, ta bồi tất.
-Khá lắm. Nếu bình thường ta có thể kết bạn với ngươi rồi. Nhưng lần này thì không thể. Đừng trách ta ỷ mạnh hiếp đáp ngươi. Ta, Cường Dollar, bốn mươi cấp dã man nhân khiêu chiến ngươi.
-Ta, hai mươi cấp tiểu lưu manh, chấp nhận khiêu chiến của ngươi.
Lời ta vừa ra khỏi miệng liền bị đáp lại một tràng cười nghiêng trời ngả đất.
Bang chúng A : Ha ha ha, tiểu lưu manh. Đó là chức nghiệp gì vậy?
Bang chúng B: Qủa nhiên chỉ là tên tép riu, sao có thể xứng với sự khiêu chiến của bang chủ cơ chứ.
Bang chúng C: Một nhát, ta cá chỉ một nhát là tên ngốc này đi đời.
Lời bàn tán vang lên khắp nơi, nhưng vẫn không đả động được tâm tình ta hiện giờ. Ờ, cứ cười đi, trò vui sắp bắt đầu ngay thôi. Một không làm, hai đã làm thì làm tới. Ta vuốt chiếc mặt nạ trên mặt, cất ra tiếng cười càng to hơn áp đảo đám đông.
-Cường Dollar sợ một kẻ chỉ mới hai mươi cấp thôi sao. Không sợ nói cho ngươi biết chức nghiệp ta nghe có chút quái dị nhưng nó giúp ta phóng xuất ra ma pháp như pháp sư. Còn muốn khiêu chiến nữa không?
Cường Dollar hừ một tiếng:
-Ngươi đừng chơi trò tung hỏa mù nữa. Ta trước giờ chưa khiếp sợ bất kì ai, cho dù ngươi có cấp một ta cũng dùng hết sức đánh với ngươi.
-Nhưng nếu chỉ khiêu chiến không thôi thì có phải có một chút chán hay không?
-Ngươi muốn gì?
Ta điềm đạm nói
-Cá cược. Nếu ngươi thắng ta sẽ cho ngươi biết tên thật cùng nơi ta đang ở, nếu muốn ta có thể đi tới nhà ngươi mặc ngươi xử lý. Nhưng nếu chẳng may ngươi thua, ta muốn một triệu kim tệ tiền đặt cược. Hệ thống hoán đổi kim tệ đã kích hoạt, ta nghĩ con số đó không làm khó một đại gia như ngài đấy chứ? Và từ sau này đừng kiếm ta gây phiền phức nữa.
Cường Dollar nghe ta nói vậy hắn cũng thoáng sửng sốt. Tên này thật sự có khả năng đánh bại hắn, hay chỉ làm vẻ hoặc có lẽ là kẻ điên. Hiện tại hắn an toàn là vì Cường Dollar chưa tìm được tung tích hắn ngoài đời, nhưng một khi để cho Cường Dollar phát hiện thì hắn sẽ sống không bằng chết.
-Tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Ngươi nghĩ mạng ngươi đáng giá một triệu kim tệ hay sao?
Nhìn lén kĩ năng ta đã sử dụng, Phương Nhi đẳng cấp chỉ mới hai mươi lăm. Tuy hơn ta năm cấp nhưng với sự góp sức của tiểu hắc huyết hôm nay lại thêm tiểu bạch thì càng không đáng để ta cho vào mắt. Cho dù nàng triệu tập bang chúng của Lưu Tinh Các cũng chưa chắc giết nổi ta. Trước kia cả server truy sát chẳng phải ta vẫn bình yên đó sao.
Phương Nhi nghe ta xấc xược như thế, lửa giận càng bùng lên.
-Lần trước ngươi chỉ là thừa cơ hội phá rối mới làm ta bị boss giết chết thôi.
-Nhưng hiện thực bên ngoài chẳng phải ta đã đánh bại nàng đó sao. Đôi môi ngọt ngào của nàng ta vẫn nhớ mãi.
Ta cười dâm liếm môi.
-Ngươi…
-Ngươi, ngươi, ta, ta cái gì. Lần đó nàng chết bởi boss là vì trí tuệ của ta quá cao, lừa gạt một cú quá hoàn hảo. Cảm giác lần sờ mó đó ta cũng còn nhớ mãi a. Mới hôm qua lạ được chạm vào ‘’hàng thật’’ cảm giác quả nhiên khác lạ vô cùng. Muốn trả thù sao. Nếu không phải nhà nàng có chút thế lực thì ta đã đè nàng xuống cưỡng hiếp rồi. Ngoại trừ ngực to cùng gia đình ra nàng có cái gì đâu chứ.
-Ngươi đi chết đi.
Phương Nhi hét lên, thanh trường kiếm đâm thẳng về phía tim ta. Mặc dù ta có thể dễ dàng giải quyết nàng nhưng đó là khi trong lốt thạch thử vương cùng sự trợ giúp của sủng vật môn. Thế nhưng hai điều này cũng là bí mật tuyệt đối không thể cho kẻ khác biết. Đánh bằng thực lực ta thật sự không đánh nổi Phương Nhi. Nghề nghiệp thần ma yêu thú sư của ta lúc đầu tăng điểm tương tự như ma pháp sư, lấy đâu ra sát thương lực đánh nàng đây. Máu trâu mà có kĩ năng cũng đành bó tay. Ý khoan, nhắc tới ma pháp sư ta lại nhớ tới hai kĩ năng hấp thụ ma khí và ma pháp lãnh ngộ, cộng thêm trí tuệ cao, sát thương lực từ ma pháp lại càng cao.
Ta vội mở kĩ hấp thụ ma khí liên tục, rồi quan sát bảng nguyên tố:
Tứ cấp ma thú:
Hỏa nguyên tố: 256/800
Thủy nguyên tố:141/800
Thổ nguyên tố: 455/800
Phong nguyên tố: 245/800
Lôi nguyên tố: 120/800
Quang minh nguyên tố: 430/800
Hắc ám nguyên tố: 800/800
Ma tinh tứ cấp hiện giờ vẫn chưa nạp đủ lượng ma khí. Thế nhưng với ma pháp chỉ cần mười điểm ma pháp lực là đủ xài. Vả lại cũng đâu phải một loại, mà là bảy loại ma pháp.
-Hỏa cầu thuật.
Miệng vừa nhẩm chú ngữ, lập tức vô thuộc tính ma tính liền phản ứng. Một dòng khí lưu nóng bóng từ trên trán chảy xuống lòng ngực rồi lan nhanh sang tay phải. Ý nghĩ vừa động, ánh hỏa nóng hừng hực đã phập phồng trên lòng bàn tay.
Ta cũng bất chấp, hướng Phương Nhi quăng tới. Bởi vì khoảng cách quá gần Phương Nhi né không kịp, hỏa cầu nổ bầm một tiếng trước ngực nàng làm bộ áo giáp vốn sáng bóng đã bị nhuộm đen một phần.
-112 đỏ toát trên đầu Phương Nhi.
Đòn tấn công bất ngờ của ta thoáng làm Phương Nhi sửng sốt, nàng nhìn chằm chằm vào ta hồi lâu mới lên tiếng:
-Thuần ma pháp sư sao ? Ngươi dồn hết điểm tiềm năng tăng trí lực, không trách được sát thương lại cao đến như vậy. Nhưng chỉ là khi khoảng cách xa mà thôi, tiếp theo ngươi đừng mong đụng tới ta một cọng lông. Chịu chết đi thằng mập khốn kiếp.
-Lại gọi ta là thằng mập.
Ta nghiến răng ken két:
-Trước đây thì còn du di, giờ ta đã hết rồi, ngươi dám gọi ta nữa coi chừng ta cưỡng hiếp ngươi.
Phương Nhi phì cười:
-Nhìn lại bộ dáng mình đi. Ta không biết cách nào ngươi có thể điều chỉnh thân hình khác với hiện thực, nhưng trong game thì ngươi vẫn chỉ là thằng mập xấu xí.
-Đáng ghét. Đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc. Đi chết đi.
Một hỏa cầu khác lại đập thẳng vào ngực Phương Nhi. Nhưng lần này nàng đã có chuẩn bị, hỏa cầu vừa tới nàng nhảy sang một bên tránh thoát. Nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu lên thì lại một hỏa cầu khác bay tới.
-Làm sao có thể!
Phương Nhi la hoảng lên, hàng chục hỏa cầu bay tới tấp mọi phía ngăn hết đường né tránh.
Bầm! Bầm! Bầm!
Hàng loạt tiếng nổ vang lên, bụi đất bay mù mịt. Đến khi ta bình tĩnh lại thì Phương Nhi đã hóa thành xác chết nằm lăn lóc trên nền đất.
Tuy đã chết nhưng ánh mắt Phương Nhi tràn đầy oán hận nhìn ta. Ngay sau đó, xác nàng hóa thành làn khói trắng biến mất. Phương Nhi đã đăng xuất khỏi Chân Đế. Ây da, một phút nóng nẩy ta lại làm chuyện không thể sửa chữa được. Dự tính lúc đầu chọc nàng thật tức giận, để tạo ấn tượng mạnh một tí. Tính đường sau này cua đứt luôn nàng. Cái này ta làm theo sách rõ ràng a. ‘’Đường tới tim em’’ do Dr. Tiến biên soạn. Chương ba có ghi phương thức tiếp cận những cô gái tính tình hỏa bạo. Dạng gái này phương thức thông thường như tặng hoa, lời ngon mật ngọt, ga lăng hay gì đó là kém hiệu quả. Muốn cua đổ nàng chỉ có hai cách, thằng đàn ông đó phải hiền lành, yếu ớt như cục đất, như vậy vị trí sẽ hoán đổi. Nàng hóa thành chàng, chàng hóa thành nàng, kích phát mẫu tính cùng bảo vệ tính tiềm ẩn trong mỗi người con gái. Tuy nhiên cách này chỉ thích hợp cho mấy người có ngoại hình thích hợp. Còn không thì chỉ có cách trị duy nhất là nàng dữ thì mình dữ hơn. Làm sao cho nàng ta tức giận điên người, có như vậy mới lưu lại ấn tượng sâu đậm trong lòng. Chỉ cần hình ảnh của bản thân xuất hiện trong trí não của nàng là thành công bước đầu tiên. Từ khi ta nghe tới hoàn cảnh nguy hiểm của bản thân thì đã tính tới đường cua đứt Mỹ Phương rồi. Mặc dù ta đối với Mỹ Phương không có tình yêu nhưng cái mạng vẫn quan trọng hơn. Cưa trước đảm bảo tính mạng việc gì tới thì tính sau.
Nhưng xem ra lần này liều thuốc hơi mạnh rồi. Thở dài, ta quay mặt bước tiếp, ngay lập tức ta có cảm giác muốn khóc tập hai.
Hàng trăm vòng tròn lục vong tinh xuất hiện đầy xung quanh ta. Năm giây sau, bãi đất trống không đã chật bóng người. Người nào cũng áo giáp, vũ khí sáng bóng, đủ mọi chức nghiệp. Điều quan trọng là đẳng cấp của tất cả bọn họ không ai thấp hơn ta.
Một nam nhân bước ra từ trong đám người, tay cầm cự phủ, chỉ khoác đơn giản một áo giáp da. Thân người đầy cơ bắp không cách nào che giấu nổi, khuôn mặt hung thần sát khí lia từ đầu xuống dưới chân ta. Hồi lâu sau giọng trầm đục từ miệng hắn vang lên:
-Nhìn Cái Gì, ngươi có phải tên nam nhân khốn kiếp tham dự rồi làm náo loạn sinh nhật của em gái ta phải không?
Qủa nhiên Cường Dollar cùng bang chúng trong Lưu Tinh Các đây mà. Xem ra trận chiến này tránh không khỏi rồi. Không sao, ta cũng vừa phát hiện một chuyện thú vị, đem bọn họ khai đao thử xem sao.
-Không sai. Chính là ta. Các ngươi tìm ta có chuyện gì?
Cường Dollar thấy ta nói năng xấc xược như vậy liền cười khoái trá:
-Qủa nhiên cũng là nam tử hán. Đứng trước mặt ta mà không hề khúm núm, sợ sệt xem ra cũng không đến nỗi nào. Nhưng hôm nay ta phải giết ngươi. Không những trong game mà cả ngoài đời ta cũng sẽ không để yên cho ngươi đâu. Muốn trách thì trách đêm đó ngươi quá ngông cuồng làm em gái ta đau lòng.
Đã ngông thì ngông cho tới cùng, ta trước giờ người không phạm ta, ta không phạm người nhưng nếu đã phạm ta thì… hừ hừ. Đột phá một tầng phong nha kinh, tâm tình ta càng trở nên kiên định và có chút ngông cuồng.
-Đừng nói như thể ta cưỡng hiếp em gái ngươi. Giỏi thì tới đây, ta bồi tất.
-Khá lắm. Nếu bình thường ta có thể kết bạn với ngươi rồi. Nhưng lần này thì không thể. Đừng trách ta ỷ mạnh hiếp đáp ngươi. Ta, Cường Dollar, bốn mươi cấp dã man nhân khiêu chiến ngươi.
-Ta, hai mươi cấp tiểu lưu manh, chấp nhận khiêu chiến của ngươi.
Lời ta vừa ra khỏi miệng liền bị đáp lại một tràng cười nghiêng trời ngả đất.
Bang chúng A : Ha ha ha, tiểu lưu manh. Đó là chức nghiệp gì vậy?
Bang chúng B: Qủa nhiên chỉ là tên tép riu, sao có thể xứng với sự khiêu chiến của bang chủ cơ chứ.
Bang chúng C: Một nhát, ta cá chỉ một nhát là tên ngốc này đi đời.
Lời bàn tán vang lên khắp nơi, nhưng vẫn không đả động được tâm tình ta hiện giờ. Ờ, cứ cười đi, trò vui sắp bắt đầu ngay thôi. Một không làm, hai đã làm thì làm tới. Ta vuốt chiếc mặt nạ trên mặt, cất ra tiếng cười càng to hơn áp đảo đám đông.
-Cường Dollar sợ một kẻ chỉ mới hai mươi cấp thôi sao. Không sợ nói cho ngươi biết chức nghiệp ta nghe có chút quái dị nhưng nó giúp ta phóng xuất ra ma pháp như pháp sư. Còn muốn khiêu chiến nữa không?
Cường Dollar hừ một tiếng:
-Ngươi đừng chơi trò tung hỏa mù nữa. Ta trước giờ chưa khiếp sợ bất kì ai, cho dù ngươi có cấp một ta cũng dùng hết sức đánh với ngươi.
-Nhưng nếu chỉ khiêu chiến không thôi thì có phải có một chút chán hay không?
-Ngươi muốn gì?
Ta điềm đạm nói
-Cá cược. Nếu ngươi thắng ta sẽ cho ngươi biết tên thật cùng nơi ta đang ở, nếu muốn ta có thể đi tới nhà ngươi mặc ngươi xử lý. Nhưng nếu chẳng may ngươi thua, ta muốn một triệu kim tệ tiền đặt cược. Hệ thống hoán đổi kim tệ đã kích hoạt, ta nghĩ con số đó không làm khó một đại gia như ngài đấy chứ? Và từ sau này đừng kiếm ta gây phiền phức nữa.
Cường Dollar nghe ta nói vậy hắn cũng thoáng sửng sốt. Tên này thật sự có khả năng đánh bại hắn, hay chỉ làm vẻ hoặc có lẽ là kẻ điên. Hiện tại hắn an toàn là vì Cường Dollar chưa tìm được tung tích hắn ngoài đời, nhưng một khi để cho Cường Dollar phát hiện thì hắn sẽ sống không bằng chết.
-Tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Ngươi nghĩ mạng ngươi đáng giá một triệu kim tệ hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.