Chương 40
Nhĩ Nhã
28/08/2017
Mãi đến chín giờ hơn
Lâm Viễn mới tỉnh dậy. Cậu lăn qua lăn lại trên giường, lưỡng lự không
biết có nên dậy ăn sáng không, hay nên ngủ nướng thêm một lát nữa.
Còn đang tự vấn mình trong cảm giác hạnh phúc vì ngái ngủ, bỗng nhiên Lâm Viễn cảm thấy có bàn tay ai đó đang xoa xoa mông mình.
Lâm Viễn giật mình quay đầu lại, liền thấy ngay Hạ Vũ Thiên đang chống tay vào mang tai, dựa ngay sát bên cạnh mà nhìn cậu.
Lâm Viễn phủi mông, khẽ dịch người ra xa anh ta thêm một chút. Hạ Vũ Thiên cười khẽ áp sát lại gần hơn nữa, định tặng cậu một nụ hôn chào buổi sáng, Lâm Viễn thấy vậy liền vội vàng né tránh, ai đè quá đà cậu cuộn chăn lăn thẳng xuống gầm giường.
"Rầm" một tiếng.
"Á" Lâm Viễn kêu lên thảm thiết. May là cậu vẫn còn đang cuộn trong chăn, nếu không chắc chắn cái chân bị thương sẽ bị thêm một cú đau trời giáng.
Hạ Vũ Thiên cúi xuống chân giường nhìn cậu bó tay, "Cậu không thể yên tĩnh một lát được à?"
Lâm Viễn bò ra khỏi chăn, trèo lên giường nói "Ai bảo anh đánh lén tôi?"
Hạ Vũ Thiên cười "Tỉnh chưa?"
Lâm Viễn liếc mắt tặng cho anh ta một cái nhìn đầy coi thường, đoạn ngồi trên giường mặc quần áo trả lời, "Làm gì mà mới sáng sớm anh đã có hứng đi trêu chọc người khác như thế hả?"
"Hôm nay có một chuyện rất thú vị." Hạ Vũ Thiên nói. "Sao?" Lâm Viễn không rõ liền hỏi lại "Chuyện gì?".
"Chiều tối nay sẽ có một con thuyền cập bến lại đây, Hạ Vũ Thiên vừa mặc quần áo vừa nói "Cậu có muốn lên thuyền chơi không?"
"Thuyền gì mới được chứ?" Lâm Viễn hỏi. "Du thuyền." Hạ Vũ Thiên trả lời.
"Du thuyền?" Lâm Viễn chớp chớp mắt "Lên du thuyền làm gì?"
"Là du thuyền đánh bạc từ Macao đi thẳng tới đây." Hạ Vũ Thiên lập tức giải thích rõ hơn.
Lâm Viễn mở tròn mắt, "Tôi không thích chơi bạc."
Hạ Vũ Thiên thở dài một tiếng, "Ai bảo cậu đi chơi bạc. Tống Hi và Tiêu Thụy sẽ lên thuyền, cậu cũng đi theo chơi đi."
"Thế còn anh?" Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Thiên hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức cười nói, "Sao? Muốn tôi đi cùng cậu à?"
Lâm Viễn trừng mắt nhìn anh ta nói, "Đang yên đang lành, sao anh lại tốt bụng bảo tôi lên thuyền đánh bạc làm gì?"
Hạ Vũ Thiên cười cười, "Cậu không muốn đi đây đi đó mở rộng tầm mắt thử xem sao à? Trên đó có cả đầu bếp giỏi nhất thế giới đấy."
Hừm... Câu này của Hạ Vũ Thiên đã chọc trúng điểm yếu của Lâm Viễn. Đem vàng bạc châu báu, chân dài hot girl đủ các loại ra dụ cậu cũng đều không có hứng thú, nhưng chỉ cần mang đồ ăn ngon ra tấn công thì chắc chắn sẽ làm cậu ngã gục!
"Vậyi một mình thôi à?" Lâm Viễn hỏi.
"Tống Hi sẽ đi cùng cậu." Hạ Vũ Thiên cười cười "Cậu đi cùng với anh ta thì còn sợ gì nữa chứ? Cứ thoải mái mà ăn no uống say thôi."
Lâm Viễn bĩu môi "Thế còn anh?"
"Tiếp tục giả chết chứ sao." Hạ Vũ Thiên cười.
"Hừ." Lâm Viễn không nhịn được bật cười thành tiếng đáp lại, "Anh mà chịu ngồi yên mới là lạ. Mau nói đi anh lại đang có âm mưu quái quỷ gì nữa đây?"
"Cha nuôi cũng ở trên thuyền." Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói, "Cậu và Tống Hi có thể cùng nhau thu hút sự chú ý của ông ta, thật ra tôi cũng sẽ lên thuyền...
Sau đó diễn một màn kịch tranh giành tình nhân với Tống Hi."
Lâm Viễn nhíu mày "Lại phải đóng lại màn kịch sến à... Anh định thừa lúc náo loạn đục nước béo cò đi ăn trộm đồ chăng?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu, không thèm giấu diếm.
"Nhưng... Như vậy chẳng phải rất dễ khiến người khác nghi ngờ sao?" Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Thiên bật cười nói "Nếu như lớn chuyện thì người bị hoài nghi là tôi và Tống Hi, còn nếu không lớn chuyện... vậy thì chỉ có mình tôi thôi".
Lâm Viễn cau mày "Anh vô đạo đức đến thế à, đang yên đang lành còn lôi Tống Hi theo cùng chết chung với mình!"
Hạ Vũ Thiên cười nhạt nói "Nếu không như vậy, cậu nói tôi phải làm sao bây giờ? Tôi thì mệt đến chết đi sống lại, hà cớ gì lại để cho anh ta cùng cậu đi tiêu dao tự tại chứ? Sao tôi lại thấy chuyện này sao mà chướng tai gai mắt thế nhỉ?!"
Lâm Viễn dường như vẫn còn chút lo lắng hỏi "Có thể có chuyện gì xảy ra không?"
Hạ Vũ Thiên nhún vai "Hẳn là không."
"Ừm..." Lâm Viễn chỉ có thể gật đầu, nhưng những suy nghĩ trong đầu óc cậu vẫn không ngừng chạy loạn xạ Hạ Vũ Thiên lại đang muốn làm trò gì? Tại sao cậu cứ có cảm giác mọi chuyện lần này không hề đơn giản như lời anh ta nói.
"Đang nghĩ gì thế?" Hạ Vũ Thiên nhìn cậu.
"Không." Lâm Viễn bước xuống giường cảm thấy chân đỡ đau hơn hôm qua nhiều, tâm trạng cậu cũng theo đó mà tốt lên. Cậu vươn vai một cái, mở cửa ra ngoài đi dạo bộ bên bờ biển, tiện thể mang theo một ít cá tươi cho Liêu Liêu.
Lúc này nó đã bơi vào gần bờ chào cậu.
Cá heo vốn đã có sẵn thiên tính dễ dàng thân thiết với con người, vì thế hiện giờ ngoại trừ Liêu Liêu còn có thêm hai con cá heo khác cũng đang há miệng cười tít mắt, ngửa đầu trên mặt nước kêu lên mấy tiếng gọi cậu Lâm Viễn cũng cho chúng ăn cá, chẳng bao lâu cả hai bên đã quen mặt nhau rồi.
"Bọn nó đều rất thích cậu." Lúc này từ phía sau vang lên giọng nói của Tống Hi.
Không quay đầu lại, Lâm Viễn thở dài một tiếng... Cậu thực sự rất rất sợ những người như Tống Hi, phải nói sao bây giờ nhỉ? Từ trong giọng nói đã thấm đẫm sự dịu dàng và yêu thương đầy cổ hữu, khiến cho người khác dễ cảm thấy mệt mỏi. Lâm Viễn tự cho rằng chính mình không phải là một người nặng về tình cảm cho nên hễ thấy ai sống thiên về tình cảm, cậu thấy đau đầu, mà gặp phải người lụy tình, cậu càng đau đầu gấp bội.
Lâm Viễn quay lại, Tống Hi mỉm cười đứng sau lưng cậu hỏi "Có đói không? Ăn sáng chưa đó?"
"Ừ, bây giờ đi ăn đây." Lâm Viễn trả lời.
"Cùng nhau đi chứ?" Tống Hi đề nghị.
"Được." Lâm Viễn gật đầu đang định đi cùng Tống Hi thì chợt thấy cửa phòng Hạ Vũ Thiên bật mở. Hạ Vũ Thiên từ trong phòng bước ra ngoài.
Tống Hi khẽ nhíu mày nói "Anh đã xuống giường được rồi sao? Đừng đi lại quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe!"
"Không sao cả." Hạ Vũ Thiên lắc đầu, vẫy tay gọi Lâm Viễn, "Lại đây đỡ giùm tôi một chút."
Lâm Viễn lại gần, với tay lên sờ trán Hạ Vũ Thiên nói, "Thân thế và tinh thần của anh đều bị thương rất nghiêm trọng mà? Không cần(1phải cố gắng phục hồi sớm làm gì, đừng có học tập tinh thần Tư Mã Thiên chứ! )"
Tống Hi cố gắng nén cười. Hạ Vũ Thiên không nhịn được tức giận khẽ giật giật khóe môi, lợi dụng tư thế đứng của mình dựa hẳn sức nặng toàn thân lên người Lâm Viễn. Lâm Viễn hét ầm lên "Á! Chân đau!"
Hạ Vũ Thiên vội vàng đứng thẳng dậy, Lâm Viễn nhe răng cười khoái trá.
Hạ Vũ Thiên khoác tay lên vai cậu hỏi "Có đi không đây? Không thấy đói à?"
Lâm Viễn cười đỡ Hạ Vũ Thiên sau đó nhảy lò cò đi ăn sáng.
Tống Hi ở phía sau nhìn hai người, khẽ nhíu mày. Cách Hạ Vũ Thiên đối xử với Lâm Viễn không hề giống như đang diễn kịch... Anh ta quả thật nghiêm túc với Lâm Viễn và cũng thật lòng quan tâm chăm sóc cậu ta.
Tới nhà ăn, trong lúc Lâm Viễn còn đang phân vân không biết nên chọn bánh pudding hay bánh trứng thì Tiêu Thụy đã cướp hết một nửa phần bánh pudding và bánh trứng của cậu. Thế nên Lâm Viễn đành ăn suất ăn sáng theo kiểu nửa đồ Tàu nửa đồ Tây kết hợp.
"Lát nữa cha nuôi gọi chúng ta lên thuyền chơi." Tiêu Thụy đột nhiên nói.
"Còn bảo hôm nay có mấy đối tác làm ăn có máu mặt cũng tới nên tốt nhất tất cả mọi người chúng ta đều phải có mặt."
Tống Hi liếc nhìn HạVũ Thiên hỏi "Anh đi nổi không?"
Hạ Vũ Thiên nhún vai "Chưa chết ngay được."
"Vậy còn Lâm Viễn thì sao?" Tống Hi hỏi Lâm Viễn "Cậu cũng cùng đi chứ?"
Lâm Viễn còn chưa kịp trả lời thì Tiêu Thụy đã lên tiếng trước, "Mang cả cậu ta theo đi. Đến lúc đó nếu lỡ có cá cược thua thì bán quách cậu ta cho mấy lão già biến thái. Anh nhìn thử xem cậu ta da thịt nhẵn nhụi thế này, chắc chắn có thể bán được đến đôi ba vạn là ít!"
Lâm Viễn thầm nghĩ... Anh cũng đánh giá tôi cao gớm, đến được những đôi ba vạn cơ đấy.
"Không đúng." Hạ Vũ Thiên phản bác lại "Loại hàng tướng tá như thế này cùng lắm thì cũng chỉ bán được đôi ba nghìn thôi."
Khóe miệng Lâm Viễn giật giật, thầm nghĩ trong bụng - tướng tá... Anh tưởng là mình đang đi mua chó đấy à?
Tống Hi cũng hùa theo, "Trang điểm ăn mặc thêm một chút có lẽ có thể bán giá cao hơn nữa được đấy. Nếu là hàng sạch, không chừng còn có người đồng ý trả giá cao gấp nhiều lần thế mua về kìa."
"Ê!" Lâm Viễn hung hăng trợn mắt với ba người kia "Các anh đã nói xong chưa hả?"
Hạ Vũ Thiên cười cười, đưa tay nâng cằm Lâm Viễn lên "Nếu mà bán cậu, tôi chấp nhận trả giá một tỷ để mua."
Lâm Viễn trừng mắt nhìn anh ta một cái. Tuy cậu biết rằng Hạ Vũ Thiên chỉ đang nói đùa, nhưng chẳng rõ vì sao trong lòng cậu lại xuất hiện một cảm giác thật kỳ lạ, giống như có một thứ gì đó đang chẹn lấy họng khiến cậu nghẹn lại không thốt ra lời được... Cậu cứ luôn có dự cảm nhất định sắp tới sẽ xảy ra một chuyện gì đó.
Sau đó, người mỗi người một suy nghĩ khác nhau mà ăn xong bữa sáng. Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn qua một bên nói "Lại đây."
"Đi đâu vậy?" Lâm Viễn hỏi lại.
"Sửa soạn cho cậu." Hạ Vũ Thiên vừa cười vừa đáp.
"Gì cơ?" Lâm Viễn vẫn còn chưa kịp hiểu gì đã bị lôi đi.
Tống Hi ngồi gần đó yên lặng nhìn theo hai người rời đi. Tiêu Thụy ngồi dựa bên cạnh anh ta không khỏi lạnh lùng mỉa mai, "Thôi đừng nhìn nữa, lát nữa tôi sẽ bớt chút thời gian tìm cơ hội giúp hai người bán quách cái cục tai họa này đi, khỏi lo đến lúc hai anh em các anh vì cậu ta mà huynh đệ tương tàn!"
Tống Hi quay lại liếc nhìn cậu ta đoạn chậm rãi nói "Lâm Viễn là người tốt, cậu đừng học Hạ Vũ Thiên suốt ngày làm điều ác có được không?"
Tiêu Thụy ngây người đưa mắt lườm Tống Hi đáp "Anh đang nói cái quái gì vậy?"
"Vũ Thiên đẩy Lâm Viễn ra trước ánh mắt của tất cả mọi người nhằm thu hút sự chú ý của họ, tạo cơ hội cho anh ta hành sự. Việc này cũng có khác gì bảo Lâm Viễn nợp mạng đâu." Tống Hi nhíu mày nói, "Cậu có biết bây giờ có bao nhiêu người muốn bắt cóc Lâm Viễn không? Cậu đoán được có bao nhiêu kẻ hận Hạ Vũ Thiên đến mức muốn lấy mạng Lâm Viễn?!"
"Thế thì đã làm sao?" Tiêu Thụy liếc Tống Hi thản nhiên trả lời "Lâm Viễn là người ngoài, còn Vũ Thiên là anh em trong nhà!"
Tống Hi nhìn Tiêu Thụy một lát hỏi "Từ bao giờ cậu cũng bắt đầu trở nên vô tình như vậy?"
"Từ sau khi chị tôi chết!" Tiêu Thụy nhảy dựng lên hung dữ to tiếng với Tống Hi. Tống Hi nhíu mày, mấy lần định mở miệng nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng nói duy nhất một câu "Tôi sẽ không đứng yên nhìn Lâm Viễn gặp nguy hiểm."
"Mẹ nhà anh chứ, anh thay lòng đổi dạ nhanh quá đấy!" Tiêu Thụy nói "Không phải chỉ mới cách đây không lâu trái tim anh vẫn chỉ có hình bóng của chị tôi thôi sao?! Bây giờ anh cũng trở nên y hệt như Hạ Vũ Thiên! Mê mệt thằng nhóc kia, mê đến quên cả chị tôi. Các anh đừng quên cậu ta chỉ là thế thân thôi."
Tống Hi bất đắc dĩ lắc đầu nói "Lâm Viễn và A Linh căn bản không liên quan gì tới nhau, chỉ là cậu hiểu lầm mà thôi..."
Tiêu Thụy bất mãn quay mặt đi, Tống Hi đột nhiên hỏi "A Thụy, có phải cậu thích Vũ Thiên không?"
Tiêu Thụy giật mình nhưng không đáp, đưa mắt nhìn đi nơi khác.
"Trước đây cậu vẫn cãi nhau với A Linh vì không muốn thấy cô ấy lợi dụng Vũ Thiên. Bây giờ lại quay sang bắt nạt Lâm Viễn, là vì cậu đã nhận thấy rất rõ ràng rằng Hạ Vũ Thiên yêu cậu ấy." Tống Hi thấp giọng nói "Trước đây tất cả đám tình nhân của Hạ Vũ Thiên cậu đều không thấy có vấn đề gì, cậu đâu có quan tâm. Thế nhưng bây giờ cậu lại không như vậy... Chắc cậu cũng để ý thấy rằng từ khi có Lâm Viễn, Vũ Thiên đã không còn tiếp tục đi tìm tình nhân hay chung đụng với bất cứ ai nữa, đúng không?"
"Bây giờ anh ấy chỉ là đang bận thôi!" Tiêu Thụy cứng đầu không chịu thua đáp trả "Hơn nữa nếu muốn cho tất cả mọi người nghĩ rằng anh ấy yêu Lâm Viễn đến chết thì đương nhiên là anh ấy phải cố nhịn chuyện kia với các tình nhân rồi."
"Cậu nói những lời này ra thật tình là chưa suy nghĩ gì kỹ càng sao!" Tống Hi lắc đầu cười khổ tiếp tục nói "Đã bao giờ cậu thấy Hạ Vũ Thiên chịu nhẫn nhịn chuyện tình ái chưa? Kể cả khi A Linh mất rồi, anh ta cũng vẫn cứ đôi ba ngày lại đổi một tình nhân mới... Còn bây giờ cuộc sống của anh ta có khác gì nhà sư đâu... Cậu ta cấm dục vì Lâm Viễn rõ ràng đó là vấn đề rồi."
"Anh phiền phức thật đấy!" Tiêu Thụy càng nghe càng cảm thấy khó chịu, quay đầu lại hét lớn vào mặt Tống Hi "Anh chỉ biết chọc tức tôi thôi, có giỏi anh đi tranh giành Lâm Viễn với Hạ Vũ Thiên đi?"
Tống Hi không đáp, chỉ ngồi xuống bãi cát "Tôi không tranh nổi với cậu ta."
Tiêu Thụy nghiến răng, lại gần đạp cho anh ta một cái, hầm hừ nói "Anh yếu đuối vừa thôi! Phải tranh giành với anh ta chứ! Tại sao không cướp Lâm Viễn về tay mình?"
Tống Hi bật cười đưa mắt nhìn Tiêu Thụy trả lời "Cho dù tôi có cướp được Lâm Viễn mang đi thì Vũ Thiên cũng sẽ không thích cậu."
"Làm sao anh biết được?!" Tiêu Thụy gầm lên.
Tống Hi phủi phủi lớp cát trắng bám trên tay đáp "Cậu không phải tuýp người mà Vũ Thiên thích. Đừng dính lấy Vũ Thiên nữa, tìm người khác đi thôi."
Sắc mặt Tiêu Thụy trở nên lạnh lùng "Anh đừng có đứng đó mà chỉ đạo tôi.
Anh tưởng mình là anh rể tôi sao?!"
Tống Hi ngây người, sau đó bỗng nhiên ôm bụng cười ngặt nghẽo rồi tự lẩm bẩm một mình "Lâm Viễn thật sự rất giỏi."
"Anh hồi xuân à?" Tiêu Thụy khinh bỉ lườm anh ta "Đang yên đang lành sao tự dưng lại nghĩ tới cậu ta làm gì?"
"Nếu như trước đây cậu nói như vậy với tôi, tôi nhất định sẽ đau lòng hẳn mấy ngày liền." Tống Hi cười "Nhưng bây giờ thì không như thế nữa... Hoàn toàn chẳng có chút cảm giác gì."
"Anh bị cậu ta tẩy não rồi!" Tiêu Thụy bất mãn "Thằng ranh khốn nạn này đúng là tiểu yêu!"
"Ha... Nếu đem so với động vật nhỏ thì tôi lại cảm thấy Lâm Viễn..." Tống Hi xoa xoa cằm "Nhất định không phải là tiểu yêu, cũng không phải thỏ... Đúng rồi, giống như một con mèo."
"Hắt xì..." Trong phòng thay quần áo, Lâm Viễn không nhịn được hắt xì một cái. Cậu nhìn Hạ Vũ Thiên "Ê, anh nhanh lên một chút không được sao? Lạnh chết đi mất!"
"Mèo..." Tiêu Thụy thở dài "Tống Hi này, chắc não anh đứt mất sợi dây thần kinh nào rồi hả?"
Tống Hi đưa mắt nhìn cậu ta "Cậu không thấy cậu ấy đáng yêu à?"
Tiêu Thụy trừng mắt nhìn anh ta "Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa, mau đi tẩy não lại đi!" Nói xong liền đùng đùng quay lưng bước ra.
Chưa kịp đi xa, Tống Hi đột nhiên gọi cậu lại "Tiêu Thụy."
"Sao nữa?" Tiêu Thụy quay đầu lại nhìn anh ta.
"Đừng tiếp tục làm sát thủ nữa, mà cũng đừng tiếp tục yêu Vũ Thiên nữa."
Tống Hi nhẹ giọng nói "Cậu hãy tự mình yêu quý lấy bản thân một chút, sống một cuộc sống thật vui vẻ hạnh phúc đi."
"Anh không cần phải quan tâm." Tiêu Thụy bực dọc quay người bước đi, chân hung hăng đạp xuống cát, miệng lầm bầm mắng, "Lâm Viễn chết tiệt, thằng nhóc thối tha này!"
"Cậu lại làm sao thế?" Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn đột nhiên căng cứng cả người lại.
"À... Đột nhiên tôi cảm thấy cứ như có linh hồn đang bám phía sau mình ấy..." Lâm Viễn quay đầu ra sau run rẩy nói "Lưng tôi đang cảm thấy lành lạnh đây này!"
Hạ Vũ Thiên cười nói "Tối qua lại xem phim ma phải không?"
"Không phải tôi xem phim ma, mà là phim kinh dị." Lâm Viễn vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn sang chiếc gương bên cạnh, ngay lập tức liền nhăn mặt "Này, anh muốn mang tôi đi bán thật đấy à?"
Hạ Vũ Thiên đi tới sau lưng Lâm Viễn, ngắm nhìn cậu trong gương đắc ý gật đầu "Rất hoàn hảo."
"Hoàn hảo cái đầu anh, việc quái gì tôi lại phải ăn mặc như trai gọi thế này?" Lâm Viễn cảm thấy toàn thân đều khó chịu. Hạ Vũ Thiên bắt cậu mặc một bộ quần áo màu trắng có thêu hoa văn cầu kỳ phức tạp, xem qua cũng biết là của một nhãn hiệu rất nổi tiếng. Nhìn bộ dạng cậu trong gương vừa rất cao quý nhưng lại có nét hết sức giả tạo. Lâm Viễn thấy con người trong gương không hề giống chính mình một chút nào.
"Lâm Viễn, cậu thật là xinh đẹp." Hạ Vũ Thiên thật lòng khen ngợi.
"Đi chết đi." Chân Lâm Viễn đạp ra phía sau, muốn đá cho Hạ Vũ Thiên một cước bắn ra xa "Đừng có làm tôi buồn nôn!"
"Cậu yên tâm đi." Hạ Vũ Thiên cười cười, thấp giọng nói "Bao nhiêu tiền tôi cũng không bán cậu đâu."
Lâm Viễn hung hăng trợn mắt lườm Hạ Vũ Thiên, không quên chạy ra xa giữ khoảng cách với anh ta, nhưng trong lòng không khỏi xúc động... Cho nên mới nói kiểu người như Tống Hi luôn luôn chịu thiệt thòi là vậy. Người như Hạ Vũ Thiên có nói gì cũng luôn có một nửa là giả dối, còn Tống Hi lúc nào cũng quá thật lòng. Mà trên thế gian này, người ta đã không còn tin tưởng vào lời hứa một lòng một dạ vĩnh viễn bên nhau nữa rồi.
Lời dỗ dành thì khó có thể trở thành sự thật. Cùng một câu nói, nhưng khi nghe giọng bỡn cợt nửa thật nửa đùa của Hạ Vũ Thiên, cảm xúc của người nghe sẽ khác hoàn toàn so với khi nghe với khẩu khí nghiêm túc nhưng tràn đầy chân thành tha thiết của Tống Hi.
Nói cách khác, khi người nghe bắt đầu muốn tin tưởng vào một tình yêu thật lòng... thì khi đó đương nhiên việc chấp nhận Hạ Vũ Thiên sẽ dễ dàng hơn việc chấp nhận Tống Hi rất nhiều. Bởi bản thân người đó sẽ không phải chịu một sức ép quá lớn.
"Lại ngẩn người ở đó làm gì vậy?" Hạ Vũ Thiên chỉnh lại quần áo cho Lâm Viễn lần cuối cùng, sau đó tự thay đồ của mình.
"Không có gì. Mà sao lại phải thay quần áo sớm thế làm gì?" Lâm Viễn hỏi lại "Chẳng phải chiều tối mới lên thuyền sao?"
"Ừ." Hạ vũ Thiên gật đầu "Tôi dạy trước cho cậu một ít lễ nghi, cả cách khiêu vũ nữa..."
"Học khiêu vũ làm gì?" Lâm Viễn nhíu mày "Tôi không muốn."
Hạ Vũ Thiên đưa tay ra khẽ nâng cằm Lâm Viễn lên, cười đầy khiêu khích "Lát nữa khi cậu lên thuyền rồi, tôi muốn cậu khiến tất thảy mọi người đều phải ngất ngây mê đắm."
"Điên." Lâm Viễn không biết nên cười hay khóc.
"Không hề điên chút nào!" Nụ cười trên môi Hạ Vũ Thiên vụt tắt "Tôi nói rất nghiêm túc... Cậu phải cho mọi người một lý do."
"Lý do gì?" Lâm Viễn không hiểu.
"Tôi sẽ vì cậu mà phản bội cả anh em, từ bỏ cả gia đình mình." Hạ Vũ Thiên rành rọt nói "Nhớ cho rõ, Lâm Viễn!"
Ghi chú: (1)
Ở đây Lâm Viễn nói "xỏ" Hạ Vũ Thiên. Tư Mã Thiên là một sử gia nổi tiếng của Trung Quốc, nổi tiếng với bộ "Sử ký Tư Mã Thiên". Vì bênh vực một vị tướng là Lý Lăng đã từng thất bại trong cuộc chiến với Hung Nô mà Tư Mã Thiên đã bị Hán Vũ Đế ra lệnh xử tử. Để có thể hoàn thành bộ sách sử của mình ông đã tự nguyện nhận hình phạt "cung hình", một hình phạt tự bỏ đi "của quý" của người đàn ông. Ở đây Lâm Viễn nói xỏ Hạ Vũ Thiên đang bị "bất lực".
Còn đang tự vấn mình trong cảm giác hạnh phúc vì ngái ngủ, bỗng nhiên Lâm Viễn cảm thấy có bàn tay ai đó đang xoa xoa mông mình.
Lâm Viễn giật mình quay đầu lại, liền thấy ngay Hạ Vũ Thiên đang chống tay vào mang tai, dựa ngay sát bên cạnh mà nhìn cậu.
Lâm Viễn phủi mông, khẽ dịch người ra xa anh ta thêm một chút. Hạ Vũ Thiên cười khẽ áp sát lại gần hơn nữa, định tặng cậu một nụ hôn chào buổi sáng, Lâm Viễn thấy vậy liền vội vàng né tránh, ai đè quá đà cậu cuộn chăn lăn thẳng xuống gầm giường.
"Rầm" một tiếng.
"Á" Lâm Viễn kêu lên thảm thiết. May là cậu vẫn còn đang cuộn trong chăn, nếu không chắc chắn cái chân bị thương sẽ bị thêm một cú đau trời giáng.
Hạ Vũ Thiên cúi xuống chân giường nhìn cậu bó tay, "Cậu không thể yên tĩnh một lát được à?"
Lâm Viễn bò ra khỏi chăn, trèo lên giường nói "Ai bảo anh đánh lén tôi?"
Hạ Vũ Thiên cười "Tỉnh chưa?"
Lâm Viễn liếc mắt tặng cho anh ta một cái nhìn đầy coi thường, đoạn ngồi trên giường mặc quần áo trả lời, "Làm gì mà mới sáng sớm anh đã có hứng đi trêu chọc người khác như thế hả?"
"Hôm nay có một chuyện rất thú vị." Hạ Vũ Thiên nói. "Sao?" Lâm Viễn không rõ liền hỏi lại "Chuyện gì?".
"Chiều tối nay sẽ có một con thuyền cập bến lại đây, Hạ Vũ Thiên vừa mặc quần áo vừa nói "Cậu có muốn lên thuyền chơi không?"
"Thuyền gì mới được chứ?" Lâm Viễn hỏi. "Du thuyền." Hạ Vũ Thiên trả lời.
"Du thuyền?" Lâm Viễn chớp chớp mắt "Lên du thuyền làm gì?"
"Là du thuyền đánh bạc từ Macao đi thẳng tới đây." Hạ Vũ Thiên lập tức giải thích rõ hơn.
Lâm Viễn mở tròn mắt, "Tôi không thích chơi bạc."
Hạ Vũ Thiên thở dài một tiếng, "Ai bảo cậu đi chơi bạc. Tống Hi và Tiêu Thụy sẽ lên thuyền, cậu cũng đi theo chơi đi."
"Thế còn anh?" Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Thiên hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức cười nói, "Sao? Muốn tôi đi cùng cậu à?"
Lâm Viễn trừng mắt nhìn anh ta nói, "Đang yên đang lành, sao anh lại tốt bụng bảo tôi lên thuyền đánh bạc làm gì?"
Hạ Vũ Thiên cười cười, "Cậu không muốn đi đây đi đó mở rộng tầm mắt thử xem sao à? Trên đó có cả đầu bếp giỏi nhất thế giới đấy."
Hừm... Câu này của Hạ Vũ Thiên đã chọc trúng điểm yếu của Lâm Viễn. Đem vàng bạc châu báu, chân dài hot girl đủ các loại ra dụ cậu cũng đều không có hứng thú, nhưng chỉ cần mang đồ ăn ngon ra tấn công thì chắc chắn sẽ làm cậu ngã gục!
"Vậyi một mình thôi à?" Lâm Viễn hỏi.
"Tống Hi sẽ đi cùng cậu." Hạ Vũ Thiên cười cười "Cậu đi cùng với anh ta thì còn sợ gì nữa chứ? Cứ thoải mái mà ăn no uống say thôi."
Lâm Viễn bĩu môi "Thế còn anh?"
"Tiếp tục giả chết chứ sao." Hạ Vũ Thiên cười.
"Hừ." Lâm Viễn không nhịn được bật cười thành tiếng đáp lại, "Anh mà chịu ngồi yên mới là lạ. Mau nói đi anh lại đang có âm mưu quái quỷ gì nữa đây?"
"Cha nuôi cũng ở trên thuyền." Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói, "Cậu và Tống Hi có thể cùng nhau thu hút sự chú ý của ông ta, thật ra tôi cũng sẽ lên thuyền...
Sau đó diễn một màn kịch tranh giành tình nhân với Tống Hi."
Lâm Viễn nhíu mày "Lại phải đóng lại màn kịch sến à... Anh định thừa lúc náo loạn đục nước béo cò đi ăn trộm đồ chăng?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu, không thèm giấu diếm.
"Nhưng... Như vậy chẳng phải rất dễ khiến người khác nghi ngờ sao?" Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Thiên bật cười nói "Nếu như lớn chuyện thì người bị hoài nghi là tôi và Tống Hi, còn nếu không lớn chuyện... vậy thì chỉ có mình tôi thôi".
Lâm Viễn cau mày "Anh vô đạo đức đến thế à, đang yên đang lành còn lôi Tống Hi theo cùng chết chung với mình!"
Hạ Vũ Thiên cười nhạt nói "Nếu không như vậy, cậu nói tôi phải làm sao bây giờ? Tôi thì mệt đến chết đi sống lại, hà cớ gì lại để cho anh ta cùng cậu đi tiêu dao tự tại chứ? Sao tôi lại thấy chuyện này sao mà chướng tai gai mắt thế nhỉ?!"
Lâm Viễn dường như vẫn còn chút lo lắng hỏi "Có thể có chuyện gì xảy ra không?"
Hạ Vũ Thiên nhún vai "Hẳn là không."
"Ừm..." Lâm Viễn chỉ có thể gật đầu, nhưng những suy nghĩ trong đầu óc cậu vẫn không ngừng chạy loạn xạ Hạ Vũ Thiên lại đang muốn làm trò gì? Tại sao cậu cứ có cảm giác mọi chuyện lần này không hề đơn giản như lời anh ta nói.
"Đang nghĩ gì thế?" Hạ Vũ Thiên nhìn cậu.
"Không." Lâm Viễn bước xuống giường cảm thấy chân đỡ đau hơn hôm qua nhiều, tâm trạng cậu cũng theo đó mà tốt lên. Cậu vươn vai một cái, mở cửa ra ngoài đi dạo bộ bên bờ biển, tiện thể mang theo một ít cá tươi cho Liêu Liêu.
Lúc này nó đã bơi vào gần bờ chào cậu.
Cá heo vốn đã có sẵn thiên tính dễ dàng thân thiết với con người, vì thế hiện giờ ngoại trừ Liêu Liêu còn có thêm hai con cá heo khác cũng đang há miệng cười tít mắt, ngửa đầu trên mặt nước kêu lên mấy tiếng gọi cậu Lâm Viễn cũng cho chúng ăn cá, chẳng bao lâu cả hai bên đã quen mặt nhau rồi.
"Bọn nó đều rất thích cậu." Lúc này từ phía sau vang lên giọng nói của Tống Hi.
Không quay đầu lại, Lâm Viễn thở dài một tiếng... Cậu thực sự rất rất sợ những người như Tống Hi, phải nói sao bây giờ nhỉ? Từ trong giọng nói đã thấm đẫm sự dịu dàng và yêu thương đầy cổ hữu, khiến cho người khác dễ cảm thấy mệt mỏi. Lâm Viễn tự cho rằng chính mình không phải là một người nặng về tình cảm cho nên hễ thấy ai sống thiên về tình cảm, cậu thấy đau đầu, mà gặp phải người lụy tình, cậu càng đau đầu gấp bội.
Lâm Viễn quay lại, Tống Hi mỉm cười đứng sau lưng cậu hỏi "Có đói không? Ăn sáng chưa đó?"
"Ừ, bây giờ đi ăn đây." Lâm Viễn trả lời.
"Cùng nhau đi chứ?" Tống Hi đề nghị.
"Được." Lâm Viễn gật đầu đang định đi cùng Tống Hi thì chợt thấy cửa phòng Hạ Vũ Thiên bật mở. Hạ Vũ Thiên từ trong phòng bước ra ngoài.
Tống Hi khẽ nhíu mày nói "Anh đã xuống giường được rồi sao? Đừng đi lại quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe!"
"Không sao cả." Hạ Vũ Thiên lắc đầu, vẫy tay gọi Lâm Viễn, "Lại đây đỡ giùm tôi một chút."
Lâm Viễn lại gần, với tay lên sờ trán Hạ Vũ Thiên nói, "Thân thế và tinh thần của anh đều bị thương rất nghiêm trọng mà? Không cần(1phải cố gắng phục hồi sớm làm gì, đừng có học tập tinh thần Tư Mã Thiên chứ! )"
Tống Hi cố gắng nén cười. Hạ Vũ Thiên không nhịn được tức giận khẽ giật giật khóe môi, lợi dụng tư thế đứng của mình dựa hẳn sức nặng toàn thân lên người Lâm Viễn. Lâm Viễn hét ầm lên "Á! Chân đau!"
Hạ Vũ Thiên vội vàng đứng thẳng dậy, Lâm Viễn nhe răng cười khoái trá.
Hạ Vũ Thiên khoác tay lên vai cậu hỏi "Có đi không đây? Không thấy đói à?"
Lâm Viễn cười đỡ Hạ Vũ Thiên sau đó nhảy lò cò đi ăn sáng.
Tống Hi ở phía sau nhìn hai người, khẽ nhíu mày. Cách Hạ Vũ Thiên đối xử với Lâm Viễn không hề giống như đang diễn kịch... Anh ta quả thật nghiêm túc với Lâm Viễn và cũng thật lòng quan tâm chăm sóc cậu ta.
Tới nhà ăn, trong lúc Lâm Viễn còn đang phân vân không biết nên chọn bánh pudding hay bánh trứng thì Tiêu Thụy đã cướp hết một nửa phần bánh pudding và bánh trứng của cậu. Thế nên Lâm Viễn đành ăn suất ăn sáng theo kiểu nửa đồ Tàu nửa đồ Tây kết hợp.
"Lát nữa cha nuôi gọi chúng ta lên thuyền chơi." Tiêu Thụy đột nhiên nói.
"Còn bảo hôm nay có mấy đối tác làm ăn có máu mặt cũng tới nên tốt nhất tất cả mọi người chúng ta đều phải có mặt."
Tống Hi liếc nhìn HạVũ Thiên hỏi "Anh đi nổi không?"
Hạ Vũ Thiên nhún vai "Chưa chết ngay được."
"Vậy còn Lâm Viễn thì sao?" Tống Hi hỏi Lâm Viễn "Cậu cũng cùng đi chứ?"
Lâm Viễn còn chưa kịp trả lời thì Tiêu Thụy đã lên tiếng trước, "Mang cả cậu ta theo đi. Đến lúc đó nếu lỡ có cá cược thua thì bán quách cậu ta cho mấy lão già biến thái. Anh nhìn thử xem cậu ta da thịt nhẵn nhụi thế này, chắc chắn có thể bán được đến đôi ba vạn là ít!"
Lâm Viễn thầm nghĩ... Anh cũng đánh giá tôi cao gớm, đến được những đôi ba vạn cơ đấy.
"Không đúng." Hạ Vũ Thiên phản bác lại "Loại hàng tướng tá như thế này cùng lắm thì cũng chỉ bán được đôi ba nghìn thôi."
Khóe miệng Lâm Viễn giật giật, thầm nghĩ trong bụng - tướng tá... Anh tưởng là mình đang đi mua chó đấy à?
Tống Hi cũng hùa theo, "Trang điểm ăn mặc thêm một chút có lẽ có thể bán giá cao hơn nữa được đấy. Nếu là hàng sạch, không chừng còn có người đồng ý trả giá cao gấp nhiều lần thế mua về kìa."
"Ê!" Lâm Viễn hung hăng trợn mắt với ba người kia "Các anh đã nói xong chưa hả?"
Hạ Vũ Thiên cười cười, đưa tay nâng cằm Lâm Viễn lên "Nếu mà bán cậu, tôi chấp nhận trả giá một tỷ để mua."
Lâm Viễn trừng mắt nhìn anh ta một cái. Tuy cậu biết rằng Hạ Vũ Thiên chỉ đang nói đùa, nhưng chẳng rõ vì sao trong lòng cậu lại xuất hiện một cảm giác thật kỳ lạ, giống như có một thứ gì đó đang chẹn lấy họng khiến cậu nghẹn lại không thốt ra lời được... Cậu cứ luôn có dự cảm nhất định sắp tới sẽ xảy ra một chuyện gì đó.
Sau đó, người mỗi người một suy nghĩ khác nhau mà ăn xong bữa sáng. Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn qua một bên nói "Lại đây."
"Đi đâu vậy?" Lâm Viễn hỏi lại.
"Sửa soạn cho cậu." Hạ Vũ Thiên vừa cười vừa đáp.
"Gì cơ?" Lâm Viễn vẫn còn chưa kịp hiểu gì đã bị lôi đi.
Tống Hi ngồi gần đó yên lặng nhìn theo hai người rời đi. Tiêu Thụy ngồi dựa bên cạnh anh ta không khỏi lạnh lùng mỉa mai, "Thôi đừng nhìn nữa, lát nữa tôi sẽ bớt chút thời gian tìm cơ hội giúp hai người bán quách cái cục tai họa này đi, khỏi lo đến lúc hai anh em các anh vì cậu ta mà huynh đệ tương tàn!"
Tống Hi quay lại liếc nhìn cậu ta đoạn chậm rãi nói "Lâm Viễn là người tốt, cậu đừng học Hạ Vũ Thiên suốt ngày làm điều ác có được không?"
Tiêu Thụy ngây người đưa mắt lườm Tống Hi đáp "Anh đang nói cái quái gì vậy?"
"Vũ Thiên đẩy Lâm Viễn ra trước ánh mắt của tất cả mọi người nhằm thu hút sự chú ý của họ, tạo cơ hội cho anh ta hành sự. Việc này cũng có khác gì bảo Lâm Viễn nợp mạng đâu." Tống Hi nhíu mày nói, "Cậu có biết bây giờ có bao nhiêu người muốn bắt cóc Lâm Viễn không? Cậu đoán được có bao nhiêu kẻ hận Hạ Vũ Thiên đến mức muốn lấy mạng Lâm Viễn?!"
"Thế thì đã làm sao?" Tiêu Thụy liếc Tống Hi thản nhiên trả lời "Lâm Viễn là người ngoài, còn Vũ Thiên là anh em trong nhà!"
Tống Hi nhìn Tiêu Thụy một lát hỏi "Từ bao giờ cậu cũng bắt đầu trở nên vô tình như vậy?"
"Từ sau khi chị tôi chết!" Tiêu Thụy nhảy dựng lên hung dữ to tiếng với Tống Hi. Tống Hi nhíu mày, mấy lần định mở miệng nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng nói duy nhất một câu "Tôi sẽ không đứng yên nhìn Lâm Viễn gặp nguy hiểm."
"Mẹ nhà anh chứ, anh thay lòng đổi dạ nhanh quá đấy!" Tiêu Thụy nói "Không phải chỉ mới cách đây không lâu trái tim anh vẫn chỉ có hình bóng của chị tôi thôi sao?! Bây giờ anh cũng trở nên y hệt như Hạ Vũ Thiên! Mê mệt thằng nhóc kia, mê đến quên cả chị tôi. Các anh đừng quên cậu ta chỉ là thế thân thôi."
Tống Hi bất đắc dĩ lắc đầu nói "Lâm Viễn và A Linh căn bản không liên quan gì tới nhau, chỉ là cậu hiểu lầm mà thôi..."
Tiêu Thụy bất mãn quay mặt đi, Tống Hi đột nhiên hỏi "A Thụy, có phải cậu thích Vũ Thiên không?"
Tiêu Thụy giật mình nhưng không đáp, đưa mắt nhìn đi nơi khác.
"Trước đây cậu vẫn cãi nhau với A Linh vì không muốn thấy cô ấy lợi dụng Vũ Thiên. Bây giờ lại quay sang bắt nạt Lâm Viễn, là vì cậu đã nhận thấy rất rõ ràng rằng Hạ Vũ Thiên yêu cậu ấy." Tống Hi thấp giọng nói "Trước đây tất cả đám tình nhân của Hạ Vũ Thiên cậu đều không thấy có vấn đề gì, cậu đâu có quan tâm. Thế nhưng bây giờ cậu lại không như vậy... Chắc cậu cũng để ý thấy rằng từ khi có Lâm Viễn, Vũ Thiên đã không còn tiếp tục đi tìm tình nhân hay chung đụng với bất cứ ai nữa, đúng không?"
"Bây giờ anh ấy chỉ là đang bận thôi!" Tiêu Thụy cứng đầu không chịu thua đáp trả "Hơn nữa nếu muốn cho tất cả mọi người nghĩ rằng anh ấy yêu Lâm Viễn đến chết thì đương nhiên là anh ấy phải cố nhịn chuyện kia với các tình nhân rồi."
"Cậu nói những lời này ra thật tình là chưa suy nghĩ gì kỹ càng sao!" Tống Hi lắc đầu cười khổ tiếp tục nói "Đã bao giờ cậu thấy Hạ Vũ Thiên chịu nhẫn nhịn chuyện tình ái chưa? Kể cả khi A Linh mất rồi, anh ta cũng vẫn cứ đôi ba ngày lại đổi một tình nhân mới... Còn bây giờ cuộc sống của anh ta có khác gì nhà sư đâu... Cậu ta cấm dục vì Lâm Viễn rõ ràng đó là vấn đề rồi."
"Anh phiền phức thật đấy!" Tiêu Thụy càng nghe càng cảm thấy khó chịu, quay đầu lại hét lớn vào mặt Tống Hi "Anh chỉ biết chọc tức tôi thôi, có giỏi anh đi tranh giành Lâm Viễn với Hạ Vũ Thiên đi?"
Tống Hi không đáp, chỉ ngồi xuống bãi cát "Tôi không tranh nổi với cậu ta."
Tiêu Thụy nghiến răng, lại gần đạp cho anh ta một cái, hầm hừ nói "Anh yếu đuối vừa thôi! Phải tranh giành với anh ta chứ! Tại sao không cướp Lâm Viễn về tay mình?"
Tống Hi bật cười đưa mắt nhìn Tiêu Thụy trả lời "Cho dù tôi có cướp được Lâm Viễn mang đi thì Vũ Thiên cũng sẽ không thích cậu."
"Làm sao anh biết được?!" Tiêu Thụy gầm lên.
Tống Hi phủi phủi lớp cát trắng bám trên tay đáp "Cậu không phải tuýp người mà Vũ Thiên thích. Đừng dính lấy Vũ Thiên nữa, tìm người khác đi thôi."
Sắc mặt Tiêu Thụy trở nên lạnh lùng "Anh đừng có đứng đó mà chỉ đạo tôi.
Anh tưởng mình là anh rể tôi sao?!"
Tống Hi ngây người, sau đó bỗng nhiên ôm bụng cười ngặt nghẽo rồi tự lẩm bẩm một mình "Lâm Viễn thật sự rất giỏi."
"Anh hồi xuân à?" Tiêu Thụy khinh bỉ lườm anh ta "Đang yên đang lành sao tự dưng lại nghĩ tới cậu ta làm gì?"
"Nếu như trước đây cậu nói như vậy với tôi, tôi nhất định sẽ đau lòng hẳn mấy ngày liền." Tống Hi cười "Nhưng bây giờ thì không như thế nữa... Hoàn toàn chẳng có chút cảm giác gì."
"Anh bị cậu ta tẩy não rồi!" Tiêu Thụy bất mãn "Thằng ranh khốn nạn này đúng là tiểu yêu!"
"Ha... Nếu đem so với động vật nhỏ thì tôi lại cảm thấy Lâm Viễn..." Tống Hi xoa xoa cằm "Nhất định không phải là tiểu yêu, cũng không phải thỏ... Đúng rồi, giống như một con mèo."
"Hắt xì..." Trong phòng thay quần áo, Lâm Viễn không nhịn được hắt xì một cái. Cậu nhìn Hạ Vũ Thiên "Ê, anh nhanh lên một chút không được sao? Lạnh chết đi mất!"
"Mèo..." Tiêu Thụy thở dài "Tống Hi này, chắc não anh đứt mất sợi dây thần kinh nào rồi hả?"
Tống Hi đưa mắt nhìn cậu ta "Cậu không thấy cậu ấy đáng yêu à?"
Tiêu Thụy trừng mắt nhìn anh ta "Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa, mau đi tẩy não lại đi!" Nói xong liền đùng đùng quay lưng bước ra.
Chưa kịp đi xa, Tống Hi đột nhiên gọi cậu lại "Tiêu Thụy."
"Sao nữa?" Tiêu Thụy quay đầu lại nhìn anh ta.
"Đừng tiếp tục làm sát thủ nữa, mà cũng đừng tiếp tục yêu Vũ Thiên nữa."
Tống Hi nhẹ giọng nói "Cậu hãy tự mình yêu quý lấy bản thân một chút, sống một cuộc sống thật vui vẻ hạnh phúc đi."
"Anh không cần phải quan tâm." Tiêu Thụy bực dọc quay người bước đi, chân hung hăng đạp xuống cát, miệng lầm bầm mắng, "Lâm Viễn chết tiệt, thằng nhóc thối tha này!"
"Cậu lại làm sao thế?" Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn đột nhiên căng cứng cả người lại.
"À... Đột nhiên tôi cảm thấy cứ như có linh hồn đang bám phía sau mình ấy..." Lâm Viễn quay đầu ra sau run rẩy nói "Lưng tôi đang cảm thấy lành lạnh đây này!"
Hạ Vũ Thiên cười nói "Tối qua lại xem phim ma phải không?"
"Không phải tôi xem phim ma, mà là phim kinh dị." Lâm Viễn vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn sang chiếc gương bên cạnh, ngay lập tức liền nhăn mặt "Này, anh muốn mang tôi đi bán thật đấy à?"
Hạ Vũ Thiên đi tới sau lưng Lâm Viễn, ngắm nhìn cậu trong gương đắc ý gật đầu "Rất hoàn hảo."
"Hoàn hảo cái đầu anh, việc quái gì tôi lại phải ăn mặc như trai gọi thế này?" Lâm Viễn cảm thấy toàn thân đều khó chịu. Hạ Vũ Thiên bắt cậu mặc một bộ quần áo màu trắng có thêu hoa văn cầu kỳ phức tạp, xem qua cũng biết là của một nhãn hiệu rất nổi tiếng. Nhìn bộ dạng cậu trong gương vừa rất cao quý nhưng lại có nét hết sức giả tạo. Lâm Viễn thấy con người trong gương không hề giống chính mình một chút nào.
"Lâm Viễn, cậu thật là xinh đẹp." Hạ Vũ Thiên thật lòng khen ngợi.
"Đi chết đi." Chân Lâm Viễn đạp ra phía sau, muốn đá cho Hạ Vũ Thiên một cước bắn ra xa "Đừng có làm tôi buồn nôn!"
"Cậu yên tâm đi." Hạ Vũ Thiên cười cười, thấp giọng nói "Bao nhiêu tiền tôi cũng không bán cậu đâu."
Lâm Viễn hung hăng trợn mắt lườm Hạ Vũ Thiên, không quên chạy ra xa giữ khoảng cách với anh ta, nhưng trong lòng không khỏi xúc động... Cho nên mới nói kiểu người như Tống Hi luôn luôn chịu thiệt thòi là vậy. Người như Hạ Vũ Thiên có nói gì cũng luôn có một nửa là giả dối, còn Tống Hi lúc nào cũng quá thật lòng. Mà trên thế gian này, người ta đã không còn tin tưởng vào lời hứa một lòng một dạ vĩnh viễn bên nhau nữa rồi.
Lời dỗ dành thì khó có thể trở thành sự thật. Cùng một câu nói, nhưng khi nghe giọng bỡn cợt nửa thật nửa đùa của Hạ Vũ Thiên, cảm xúc của người nghe sẽ khác hoàn toàn so với khi nghe với khẩu khí nghiêm túc nhưng tràn đầy chân thành tha thiết của Tống Hi.
Nói cách khác, khi người nghe bắt đầu muốn tin tưởng vào một tình yêu thật lòng... thì khi đó đương nhiên việc chấp nhận Hạ Vũ Thiên sẽ dễ dàng hơn việc chấp nhận Tống Hi rất nhiều. Bởi bản thân người đó sẽ không phải chịu một sức ép quá lớn.
"Lại ngẩn người ở đó làm gì vậy?" Hạ Vũ Thiên chỉnh lại quần áo cho Lâm Viễn lần cuối cùng, sau đó tự thay đồ của mình.
"Không có gì. Mà sao lại phải thay quần áo sớm thế làm gì?" Lâm Viễn hỏi lại "Chẳng phải chiều tối mới lên thuyền sao?"
"Ừ." Hạ vũ Thiên gật đầu "Tôi dạy trước cho cậu một ít lễ nghi, cả cách khiêu vũ nữa..."
"Học khiêu vũ làm gì?" Lâm Viễn nhíu mày "Tôi không muốn."
Hạ Vũ Thiên đưa tay ra khẽ nâng cằm Lâm Viễn lên, cười đầy khiêu khích "Lát nữa khi cậu lên thuyền rồi, tôi muốn cậu khiến tất thảy mọi người đều phải ngất ngây mê đắm."
"Điên." Lâm Viễn không biết nên cười hay khóc.
"Không hề điên chút nào!" Nụ cười trên môi Hạ Vũ Thiên vụt tắt "Tôi nói rất nghiêm túc... Cậu phải cho mọi người một lý do."
"Lý do gì?" Lâm Viễn không hiểu.
"Tôi sẽ vì cậu mà phản bội cả anh em, từ bỏ cả gia đình mình." Hạ Vũ Thiên rành rọt nói "Nhớ cho rõ, Lâm Viễn!"
Ghi chú: (1)
Ở đây Lâm Viễn nói "xỏ" Hạ Vũ Thiên. Tư Mã Thiên là một sử gia nổi tiếng của Trung Quốc, nổi tiếng với bộ "Sử ký Tư Mã Thiên". Vì bênh vực một vị tướng là Lý Lăng đã từng thất bại trong cuộc chiến với Hung Nô mà Tư Mã Thiên đã bị Hán Vũ Đế ra lệnh xử tử. Để có thể hoàn thành bộ sách sử của mình ông đã tự nguyện nhận hình phạt "cung hình", một hình phạt tự bỏ đi "của quý" của người đàn ông. Ở đây Lâm Viễn nói xỏ Hạ Vũ Thiên đang bị "bất lực".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.