Chương 41
Nhĩ Nhã
28/08/2017
Khi Lâm Viễn được Hạ
Vũ Thiên kéo ra khỏi phòng, cậu dường như đã hoàn toàn biến thành một
con người khác. Tuy nhiên riêng việc cứ mở miệng là nói toàn những câu
xỏ xiên thì Lâm Viễn vẫn y như cũ. Đúng là làm vỡ tan hình ảnh bạch mã
hoàng tử hoàn hảo vừa mới có được.
Hạ Vũ Thiên và Tống Hi thấy Lâm Viễn tay ôm kem vừa ăn vừa xem phim hoạt hình, nhưng trên người lại mặc bộ quần áo đúng kiểu hoàng tử quý phái thế kia... Không nén được, hai người lắc đầu thở dài, quả thật rất mất hình tượng!
Tống Hi bỗng nhiên bật cười, Hạ Vũ Thiên quay sang nhìn anh ta. Tống Hi nhẹ nhàng nói "Ở cùng với cậu ấy, nhất định ngày nào cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ."
Hạ Vũ Thiên hơi ngẩn người... Ở chung với Lâm Viễn có phải ngày nào cũng vui vẻ hay không thì anh không biết được, nhưng anh tin sẽ không bao giờ có thể thảnh thơi nhàn rỗi. Ít nhất khi ở với cậu, anh chưa từng có ý nghĩ sẽ tìm bất kỳ một tình nhân nào khác, bởi vì chỉ riêng đối phó với một mình cậu thôi cũng đã vất vả lắm rồi.
Lâm Viễn vừa ăn xong kem cũng là lúc chiếc du thuyền cập bến. Chỉ cần nghe tiếng còi trầm thấp mạnh mẽ của nó cũng có thể đoán được đó nhất định phải là một con thuyền rất lớn.
"Đến rồi." Hạ Vũ Thiên vẫy tay gọi Lâm Viễn.
Lâm Viễn đặt đĩa kem xuống, chạy đến xem. Hạ Vũ Thiên rút một miếng giấy ăn ra giúp cậu lau miệng đoạn nói "Lát nữa lên thuyền cậu nhớ phải kiềm chế lại đấy."
Lâm Viễn chớp chớp mắt "Ra thế, thảo nào anh cho tôi ăn nhiều vậy!"
Hạ Vũ Thiên bật cười "Cho cậu no rồi thì cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời!" Nói xong liền kéo Lâm Viễn đi ra ngoài.
"Tôi tự đi được, buông tay ra!" Lâm Viễn giơ chân đá anh ta một cái, để lại một dấu giày trên chiếc quần đắt tiền của Hạ Vũ Thiên. Đảo mắt nhìn qua thấy sắc mặt anh bắt đầu trở nên u ám, cậu liền ba chân bốn cẳng vắt giò lên cổ mà chạy trốn. Nhưng vết thương trên chân còn chưa khỏi, nên ngay lập tức cậu đã bị Hạ Vũ Thiên bắt được.
Lâm Viễn ai oán nhìn Hạ Vũ Thiên, thầm nghĩ - lát nữa tôi cho anh đẹp mặt!
Tống Hi đi phía sau hai người, Tiêu Thụy ở bên cạnh, nhìn thấy Hạ Vũ Thiên bất giác cởi bỏ vẻ ngoài lạnh nhạt lạnh lùng mà ầm ĩ vui vẻ chơi trò đuổi bắt với Lâm Viễn, liền nhỏ giọng nói một câu "Thằng nhóc đáng chết."
Tống Hi quay sang nhìn cậu ta cười hỏi "Nói ai thế?"
Tiêu Thụy trợn mắt lườm anh ta đáp "Anh không thấy tức à? Rõ ràng cậu ta đang cố tình khoe mẽ mà!"
Tống Hi khẽ nhướn mày cười "Tôi đâu có thấy như vậy."
"Gì mà không thấy? Thằng ranh xấu xa Lâm Viễn kia đang cố tình khoe khoang mình được Hạ Vũ Thiên đối xử đặc biệt kia kìa!" Tiêu Thụy nghiến răng nói "Lát nữa phải tìm cơ hội cấu chết cậu ta mới được!"
Tống Hi lắc đầu nói "Nếu có người khoe, thì nói Vũ Thiên cố tình khoe Lâm Viễn thân thiết với mình thì đúng hơn."
Tiêu Thụy bĩu môi, chân bước nhanh theo, thừa dịp Lâm Viễn không chú ý liền giơ chân đá mạnh vào mông cậu Lâm Viễn xoa xoa mông, không hiểu chuyện gì liền quay lại nhìn Tiêu Thụy, ngạc nhiên thầm nghĩ - mình đâu có động tới cậu ta đâu cơ chứ?! Tiêu Thụy vẫn còn chưa hả giận lại đuổi theo cấu cho cậu mấy cái nữa, cuối cùng Lâm Viễn phải trốn tới bên cạnh Hạ Vũ Thiên. Tiêu Thụy bị Hạ Vũ Thiên trừng mắt mới chịu dừng tay hung hăng lườm Lâm Viễn.
Tới bến thuyền, Lâm Viễn đưa mắt nhìn ra xa, thấy có một chiếc du thuyền cực lớn đang thả neo giữa biển.
Lâm Viễn mở tròn mắt "A! Thật sự có du thuyền!"
Tiêu Thụy đứng cạnh giễu cợt nói "Đồ nhà quê."
Lâm Viễn liếc nhìn anh ta, cậu thật sự không hiểu nổi vì sao Tiêu Thụy lúc nào cũng cố tình châm chọc mình dường như trong chuyện này có khúc mắc gì đó mà cậu chưa biết.
Tống Hi bước tới bên cạnh nói thầm vào tai cậu "Tiêu Thụy từ nhỏ đã thầm yêu Hạ Vũ Thiên rồi!"
"Ra thế!" Lâm Viễn cuối cùng cũng hiểu. Tiêu Thụy nghe thấy vậy liền lập tức trợn mắt đe dọa Tống Hi. Hạ Vũ Thiên đang đứng ở phía trước một đoạn.
Với khoảng cách như thế này... Có lẽ anh ta chưa nghe thấy gì chăng?!
Tiêu Thụy theo bản năng bất giác đưa mắt nhìn qua chỗ Hạ Vũ Thiên đang đứng, cậu thấy anh ta đang gọi ca-nô ở bên bến thuyền tới đón, có lẽ quả thật chưa nghe thấy gì... Không rõ vì sao lúc này Tiêu Thụy vừa thở phào nhẹ nhõm, lại cũng đồng thời cảm thấy có chút mất mát trong lòng.
Lâm Viễn đứng ở một bên nhìn rõ sắc mặt đầy biểu cảm của Tiêu Thụy, bất đắc dĩ thở dài một tiếng đưa tay vỗ vỗ vai cậu nói "Hóa ra là trẻ em lầm đường lạc lối. Em trai à, mau tỉnh ngộ lại đi thôi, đừng lún sâu vào đống bùn lầy không có đường thoát ra ấy!"
Tiêu Thụy giơ tay véo mạnh một cái vào cánh tay cậu.
"Ai da..." Lâm Viễn đau tới mức nhảy dựng lên. Sau khi chạy ra xa khỏi Tiêu Thụy, cậu hiểu mình không nên đến gần cậu ta thêm một lần nào nữa. Cậu nghĩ trong lòng, tốt nhất là không nên đụng tới Tiêu Thụy. Người đang yêu thường mù quáng không biết tới đạo lý người đang yêu đơn phương thì thường lạnh lùng vô tình, còn người đang thất tình thì lúc nào cũng đầy khuynh hướng bạo lực. Huống chi Tiêu Thụy lúc này đây vừa đang yêu lại còn yêu đơn phương lại thêm đang thất tình nữa. Thế thì hẳn Tiêu Thụy chính là một con thú dữ vừa không thèm biết đến đạo lý vừa lạnh lùng vô tình, cộng thêm cả với khuynh hướng bạo lực! Nếu còn yêu quý mạng sống của mình, tốt nhất cậu nên tránh xa con thú dữ này.
A Thường lái ca-nô lướt tới gần, Hạ Vũ Thiên lập tức hỏi anh ta, "Thế nào rồi?"
"Đều đã chuẩn bị tốt, thiếu gia." A Thường trả lời, đưa cho Hạ Vũ Thiên ba túi nhỏ.
Hạ Vũ Thiên nhận lấy, vung tay ném cho Tống Hi và Tiêu Thụy mỗi người một túi.
Lâm Viễn tò mò ghé sát lại nhìn, thấy ba người kia lấy từ trong túi ra một thứ - là một khẩu súng.
"A, các anh định làm gì đó? Đi đánh bạc hay đi cướp tiền vậy?" Lâm Viễn tròn mắt hỏi, tự nhiên cậu có cảm giác mình đã lên nhầm thuyền cướp biển, bước chân vào con đường lầm lạc.
"Lát nữa sẽ tặng cho cậu một viên." Tiêu Thụy thừa dịp hù dọa cậu. Khóe miệng Lâm Viễn khẽ run run cậu lên tiếng hỏi, "Trên du thuyền sòng bạc này ai cũng mang theo súng thế này hết à? Nguy hiểm vậy sao?"
"Có máy thăm dò kim loại." Hạ Vũ Thiên nói "Sẽ bị phát hiện ngay."
"Thế các anh còn mang theo làm gì?" Lâm Viễn không hiểu.
"Trên khẩu súng này có thiết bị làm nhiễu sóng có thể qua mắt được máy dò." Tống Hi chỉ cho Lâm Viễn thấy một đoạn vạch làm bằng chất liệu rất giống với kim loại gắn trên súng nói "Nó có thể làm nhiễu thiết bị thăm dò kim loại."
"Bây giờ công nghệ thật sự tiên tiến đến thế sao?!" Lâm Viễn cảm thán.
"Đi thôi." Hạ Vũ Thiên giấu súng trong người, sau đó nhảy lên chiếc ca-nô do A Thường lái tới, vẫy vẫy tay gọi Lâm Viễn.
Lâm Viễn bước lại chỗ Hạ Thiên. Anh đưa tay giúp cậu nhảy lên ca-nô, sau đó ngồi xuống bắt chéo chân, khoác tay qua vai Lâm Viễn, lấy thuốc lá ra châm. Tống Hi và Tiêu Thụy lần lượt bước lên ca-nô.
Mọi người đã lên xong, Hạ Vũ Thiên nói với A Thường, "Đi thôi."
A Thường khởi động ca-nô, lái về hướng du thuyền phía xa xa kia.
Lâm Viễn ngồi bên cạnh Hạ Vũ Thiên, cảm thấy hơi căng thẳng. Cánh tay Hạ Vũ Thiên đang khoác qua vai cậu khẽ siết nhẹ, anh nói thầm vào tai cậu, "Đừng căng thẳng, cậu mà căng thẳng thì sẽ để lộ sơ hở khiến chúng ta dễ dàng bị phát hiện đấy."
Lâm Viễn càng nghe lại càng căng thẳng hồi hộp hơn. Cậu quay mặt sang nhìn Hạ Vũ Thiên "Anh cứ làm như bảo tôi không căng thẳng là tôi sẽ hết ngay được ấy."
Hạ Vũ Thiên bật cười, lắc đầu... Đột nhiên anh áp sát lại gần hôn nhanh lên môi Lâm Viễn.
Lâm Viễn như nghe loáng thoáng thấy tiếng Tiêu Thụy đang nghiến răng nghiến lợi phía sau lưng mình. Cậu sợ cậu ta nghĩ quẩn, lỡ bực mình quá lại rút súng ra tặng cho mình một phát thì toi. Nên khi vừa được Hạ Vũ Thiên thả ra, cậu lập tức dùng mu bàn tay không ngừng lau lau miệng. Chưa kịp gào lên phẫn uất thì Hạ Vũ Thiên đã nhanh miệng cướp lời "Giờ cậu còn căng thẳng nữa hay thôi?"
Lâm Viễn ngây người. Đúng lúc này ca-nô dừng lại.
Chiếc du thuyền đã ở ngay trước mắt. Một bên mạn thuyền có cầu thang để đi lên rất tiện lợi. Hạ Vũ Thiên miệng vẫn ngậm thuốc lá bước lên thuyền, theo sau là Lâm Viễn. Tống Hi và Tiêu Thụy đi phía sau cùng.
Đặt chân lên boong tàu, Lâm Viễn đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Bây giờ cậu mới thật sự hiểu rõ cảm giác thế nào là nhà quê lên tỉnh... Bản thân cậu hiện tại chính là một ví dụ.
Chiếc du thuyền này vô cùng sang trọng lộng lẫy. Trước đây cậu vẫn thường được nghe người ta nói đến sức mạnh của đồng tiền, thế nhưng bây giờ mới thật sự được chứng kiến tận mắt. Mẹ kiếp, chỉ cần nhìn từng viên gạch lát sàn thôi mà cũng có thể biến thành mấy tờ nhân dân tệ hết cả rồi?!
Hạ Vũ Thiên dùng tay khẽ véo nhẹ lên eo cậu, lúc này Lâm Viễn mới giật mình tỉnh lại Hạ Vũ Thiên nhắc nhở "Mắt cậu vừa biến thành hình chữ $ kia kìa, mau lau ngay nước miếng đi cho tôi!"
Nghe Hạ Vũ Thiên nói, bất giác Lâm Viễn đưa mu bàn tay lên lau lau khóe miệng. Nhưng rồi cậu hiểu ngay là Hạ Vũ Thiên đang bày trò trêu chọc mình liền ngẩng đầu lên nhìn - quả nhiên Hạ Vũ Thiên đang ngậm thuốc lá cười cợt trông rõ là lưu manh, chẳng có một chút nào là nghiêm túc.
Lâm Viễn khẽ nhăn mặt lại, bụng bảo dạ - quả nhiên phụ nữ tốt trên đời đều bị loại đàn ông này lừa cho sạch trơn hết rồi. Thế nên mới có đàn ông mà tốt thì thường không có ai yêu, những loại xấu xa mồm miệng ngọt xớt thốt lên toàn những lời ong bướm thì lại rõ nhiều fan hâm mộ xin chết dưới chân, bố khỉ thật!
"Này Vũ Thiên!" Đúng lúc này, một nhóm người khác cũng bước qua khỏi bậc cầu thang dẫn lên du thuyền. Lâm Viễn nghe thấy giọng nói có vẻ quen, bèn quay mặt lại - chậc, đây chẳng phải lão già họ Tôn sao?!
Lâm Viễn quan sát đám người đó thật kỹ - quả nhiên phía sau Tôn lão gia kia chính là người cậu đã khá lâu không gặp lại, Tôn Lâm.
"Lão gia." Hạ Vũ Thiên quay lại chào hỏi Tôn lão gia, nhân đó cũng liếc mắt nhìn qua Tôn Lâm đang đứng phía sau ông ta. Anh thấy được Tôn Lâm đang kinh ngạc nhìn Lâm Viễn không chớp mắt, sau đó vội vàng chạy về phía Lâm Viễn. Tuy đây chính là kết quả mà Hạ Vũ Thiên muốn thấy, thế nhưng thái độ của Tôn Lâm lại quá rõ ràng đến mức khiến cho anh có đôi chút khó chịu. Hạ Vũ Thiên quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Viễn thoải mái cười nói vui vẻ chào hỏi Tôn Lâm, trong lòng anh càng thêm tức giận... Đồ trêu hoa ghẹo nguyệt Tôn Lâm này!
"Vũ Thiên, vết thương thế nào rồi? Ta còn tưởng cậu không tới được chứ!"
Tôn lão gia vừa quan sát Hạ Vũ Thiên một lượt từ trên xuống dưới vừa hỏi "Xem ra vẫn còn khá lắm, tuy hơi gầy đi nhưng lại rất có tinh thần."
"Vết thương cũng đã sắp khỏi hẳn rồi." Hạ Vũ Thiên nửa đùa nửa thật nói "Hơn nữa, làm sao tôi có thể không tới tham gia lễ rửa tay gác kiếm của cha nuôi chứ. Đừng nói chỉ là một vết thương không quá nặng như thế này, kể cả có chết rồi cũng phải bò dậy mà đi thôi."
"Ha ha... Hiếu thuận, quả nhiên con cái biết hiếu thuận mà!" Tôn lão gia gật đầu khen "Cha nuôi cậu thật có phúc, nhận mấy đứa làm con nuôi mà đứa nào đứa nấy đều giỏi giang, tương lai rộng mở. Bây giờ cũng là lúc nên rửa tay gác kiếm mà sớm về nghỉ ngơi, vui thú tuổi già, ta muốn về hưu còn chẳng được đây này."
"Tôn lão gia, khi nào ngài mới theo bước cha nuôi mà quy ẩn giang hồ đây?
Cha nuôi tôi còn đang đợi ngài cùng đi ra biển câu cá kìa." Tống Hi cũng bước tới chào Tôn lão gia.
"Tiểu Tống à, đã lâu rồi không gặp." Tôn lão gia ha hả cười lớn, "Ta đâu có phúc được như vậy, đứa sắp kế nghiệp ta vẫn chẳng ra gì."
Tống Hi ngay từ đầu đã đứng ở một bên chú ý quan sát nhất cử nhất động của Lâm Viễn, lúc này anh chợt phát hiện ra dường như Tôn Lâm cũng có đôi ba phần ý tứ với Lâm Viễn, điều này khiến anh hơi giật mình. Tuy rằng anh không biết nhiều về Tôn Lâm, nhưng chỉ cần nhìn cậu ta đi cùng với Tôn lão gia cũng lập tức vang lên những hồi chuông báo động - họ Tôn và họ Âu Dương đều không có tên nào tốt đẹp cả! Tống Hi không khỏi có chút bất mãn với Hạ Vũ Thiên, anh ta đúng là coi Lâm Viễn như bia chắn đạn, gặp việc gì cũng lôi cậu ấy ra phía trước che chắn cho mình.
Mọi người hàn huyên qua lại đôi câu, sau đó Hạ Vũ Thiên gọi Lâm Viễn quay lại bên mình. Anh vòng tay ôm ngang lấy eo cậu, cả hai cùng nhau đi vào bên trong. Hành động nà giống như đang tuyên bố chủ quyền với tất cả mọi người, như ngầm tuyên bố với những kẻ lỡ bước đi ngang đang choáng váng ngây ngất trước sắc đẹp của Lâm Viễn mà không ngừng ngoảnh đầu lại nhìn rằng, đây là người của anh - Hạ Vũ Thiên.
Khi mọi người bước vào bên trong khoang thuyền, quả nhiên có người canh gác dùng thiết bị thăm dò kim loại kiểm tra tất cả những người đi qua cửa. Cũng chẳng kỹ càng gì cho cam, chỉ đơn giản là lần lượt từng người một đi qua một cánh cửa mà thôi. Đến khi tất cả mọi người đều được qua cả rồi, chỉ có mỗi A Thường đi cuối cùng khi qua cửa, đèn báo hiệu đột nhiên kêu lên. A Thường và mấy người đi theo lấy súng trong người ra giao cho bảo vệ trên thuyền bảo quản, tới khi quay trở ra sẽ được trả lại. Thật ra tất cả những hành động này chỉ là để che mắt, Lâm Viễn hiểu rõ hơn ai hết những thứ nguy hiểm thật sự đều đã được giấu kỹ. Trời, thật là kích thích, như trong phim hành động vậy.
Hạ Vũ Thiên bước vào thu hút sự chú ý của không ít người, đặc biệt là thời gian này, trong giới đang lan truyền lời đồn Hạ Vũ Thiên bị thương nặng sắp chết thế nhưng hôm nay anh lại sống sờ sờ, đường đường chính chính xuất hiện trước mặt mọi người khiến cho người ta không khỏi bất ngờ kinh ngạc.
Lâm Viễn còn nhìn thấy hai anh em họ Triệu có ý định ám sát Hạ Vũ Thiên ở buổi đấu giá trước đây, cả hai đều không che giấu nổi vẻ thất vọng trên khuôn mặt tái nhợt. Lâm Viễn lắc đầu nghĩ thầm... Nếu hai người này mà biết Hạ Vũ Thiên thậm chí còn không mất đến một miếng da nào thì nhất định sẽ phẫn uất đến sôi máu!
Hạ Vũ Thiên đi đến chào hỏi mấy người đứng đầu các băng nhóm khác. Lâm Viễn đứng bên cạnh chờ, thấy vậy Tống Hi liền khẽ kéo tay cậu "Đứng ở đây chờ không chán sao? Chúng ta đi ăn chứ?"
Lâm Viễn cười tít mắt gật đầu đi theo Tống Hi. Tiêu Thụy cũng đi theo, Lâm Viễn sợ cậu ta lại nhân cơ hội đánh lén mình bèn vội vàng chạy sang phía khác, sau đó quay sang hỏi Tống Hi, "Nơi này không phải là sòng bạc sao? Vì sao không thấy sòng bài nào thế?"
Tống Hi cười cười "Nơi đánh bạc nằm ở tầng trên và tầng dưới, tầng dưới cho những cuộc đặt cược nhỏ, tầng trên dành cho những cuộc cá cược lớn. Tầng giữa này chủ yếu là dành để bàn chuyện làm ăn thôi... Thật ra làm ăn cũng vốn là một trận đánh cược rồi."
Lâm Viễn nhướn mày, hóa ra là vậy. Thế mà cậu đã tưởng có thể được thấy mặt vua bài thánh bạc gì đó chứ.
"Này Lâm Viễn, cậu có muốn cá cược không?" Tiêu Thụy đứng bên cạnh kéo áo Lâm Viễn hỏi.
"Sao?" Lâm Viễn cảnh giác trả lời "Tôi không có tiền."
"Tôi cho cậu vay." Tiêu Thụy đầy gian xảo.
Lâm Viễn thầm nghĩ "Vậy nếu tôi không trả được ắt phải bán mình, ai biết tới lúc đó anh có nhân cơ hội mà lấy mạng tôi hay không?!". Nghĩ xong bèn đáp ngay "Nếu biết yêu quý mạng sống, tốt nhất là nên tránh xa cờ bạc là một, đàn bà cùng với thuốc phiện là hai."
Khóe miệng Tiêu Thụy giật giật "Trên tầng thượng còn có hội đấu giá nữa, cậu đi không?"
Lâm Viễn vẫn kiên quyết lắc đầu, thầm nghĩ - anh đừng tưởng tôi gà mờ không biết gì, đừng có mơ khiến tôi tự chui đầu vào rọ! Có trời mới biết lên đó rồi có bị bán quách đi không!
Tống Hi nói với Tiêu Thụy "Đừng đùa nữa, cha nuôi đâu?"
"Không biết." Tiêu Thụy nhíu mày "Hắn là đang ở lầu trên, anh định làm gì?
Anh muốn tới chào hỏi à? Lát nữa ông ấy thế nào chẳng ra ngoài đó, biết đâu bây giờ còn đang bận bàn công việc thì sao."
Tống Hi gật đầu.
Lâm Viễn cầm một đĩa bánh pudding lên ăn, quả đúng là thơm ngon đặc biệt, cậu nhân thể hỏi Tống Hi và Tiêu Thụy "Vừa rồi nghe mọi người nói hôm nay là ngày cha nuôi các anh rửa tay gác kiếm?"
"Đúng vậy." Tống Hi gật đầu "Cha nuôi từ hôm nay sẽ lui về ở ẩn. Trong giới giang hồ có một quy tắc là bất luận dù quá khứ có chuốc lấy bao nhiêu thù oán đi chăng nữa, nhưng một khi đã thoái ẩn giang hồ rồi thì từ nay về sau sẽ không có bất kỳ ai được truy cứu nữa. Cho nên mới nói nếu có thù thì phải sớm báo, nếu đợi tới khi người ta quy ẩn rồi mới đi báo thù thì mãi mãi không bao giờ có thể sống yên được trong giới nữa."
"Chà! Rất khoa học đấy chứ!" Lâm Viễn gật gù tán thưởng về sự hoàn thiện của chế độ xã hội đen ngày nay "Cũng đúng, coi như là phúc lợi có được sau khi nghỉ hưu. Vậy bọn anh có cần phải đóng tiền bảo hiểm dưỡng lão không? Có nhà ở cho nhân viên chứ? Nói cho anh biết nhé, từ lúc bị điều ra khỏi bệnh viện cũ cho đến giờ tôi bị mất bảo hiểm nữa, tôi không biết phải đóng tiền ở đâu nên đang định tự mua, nếu các anh mà có thì cho tôi mua một suất."
Tống Hi nhìn cậu, hoàn toàn bó tay. Anh lắc đầu cười đáp "Mua bảo hiểm làm gì? Tôi nuôi cậu."
Lâm Viễn chớp chớp mắt mấy cái "Chém gió có khác. Gió to quá nhỉ."
Tống Hi cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác muốn học Tiêu Thụy mà nhéo cho Lâm Viễn mấy cái. Nhưng khi quay mặt lại, anh thấy Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày nhìn hai người, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
Tống Hi trong lòng không khỏi âm thầm giật mình, Vũ Thiên chẳng lẽ thật sự muốn diễn trò làm loạn buổi tiệc hôm nay...? Muốn phá hỏng nghi thức rửa tay gác kiếm của cha nuôi sao?! Anh lại nhìn Lâm Viễn, thấy cậu ta vẫn hồn nhiên đang hết nhìn đĩa bánh pudding khoai trên tay rồi lại ngó sang miếng pudding đường đen trên mặt bàn, dường như đang phân vân không biết nên ăn cái nào.
Tiêu Thụy khẽ đẩy nhẹ Tống Hi.
Tống Hi quay sang liền nghe thấy Tiêu Thụy hạ giọng nói "Tôi không quan tâm đến những chuyện khác nhưng tôi chỉ có một người chị gái, nếu như thật sự đã bị người hại chết, thù này tôi không thể không trả! Tôi chẳng cần biết Hạ Vũ Thiên muốn gì, dù sao cũng coi như là anh ta đang báo thù cho chị tôi. Anh tự hỏi lại lương tâm mình, xem có muốn giúp chúng tôi hay không, nếu không muốn giúp thì cũng đừng cản trở. Hôm nay, thế nào tôi cũng quyết không thể để lão già kia rửa tay gác kiếm thành công được!"
Tống Hi nhíu mày gật đầu, vừa quay mặt lại đã kịp thấy Lâm Viễn đem cắt đôi miếng pudding khoai, sau đó cũng cắt đôi miếng pudding đường đen, đem bỏ hai nửa lên một chiếc đĩa, đặt lên đĩa thêm một miếng thịt nguội, cuối cùng mới sung sướng gật đầu. Vẻ mặt cậu khá tự nhiên, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy lộ ra đôi phần căng thẳng, Tống Hi đột nhiên cảm thấy đau lòng, liền vươn tay khẽ vỗ nhẹ lên vai cậu.
Lâm Viễn liếc nhìn anh hỏi "Có thể nào bị người ta phát hiện không?"
Tống Hi nghiêm túc nói "Đừng lo lắng, cậu sẽ không gặp phải chuyện gì đâu."
Lâm Viễn chớp chớp mắt "Gặp chuyện gì cơ? Đúng rồi, tuy rằng tôi ăn pudding nhưng đây cũng là pudding của xã hội đen nhỉ? Hay là tôi ăn sạch cả hai miếng luôn?!"
Tống Hi đứng như trời trồng, mãi một lúc sau anh mới hiểu Lâm Viễn đang nói tới bánh pudding chứ không hề lo lắng gì đến vụ náo loạn sắp xảy ra. Anh bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên cảm thấy có chút thán phục Lâm Viễn. Lâm Viễn cười nói "Đừng căng thẳng như thế." Nói xong cậu liền xúc một thìa pudding bỏ vào miệng mình.
Tống Hi hơi sửng sốt, vốn anh định tới để an ủi Lâm Viễn nhưng không ngờ lại được Lâm Viễn an ủi ngược lại thế này... Tống Hi thực sự không hiểu nổi con người Lâm Viễn, thật ra cậu ta vô tư thật hay chỉ giả bộ vô tư... Anh đang định hỏi đã thấy Lâm Viễn sung sướng kêu lên, "Ừm... Pudding đường đen thật là vừa miệng quá đi!"
Câu hỏi đã ra đến cửa miệng lại bị Tống Hi nuốt trở về. Lâm Viễn quả nhiên rất hồn nhiên.
Còn Lâm Viễn, cậu vẫn cứ vừa ăn vừa ngó xung quanh, khẽ thở dài trong bụng - chà, lát nữa nhất định phải tìm một cái gương soi thật kỹ lại mình xem sao. Cậu đúng là đáng thương mà, bị người ta lợi dụng đẩy vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, trong khi đó bản thân cậu lại yếu đuối mong manh như ngọn nến trước gió. Thế mà lại bị dập vùi như cánh bèo trong mưa...
Lâm Viễn đặt đĩa pudding xuống, vì những suy nghĩ này cậu phải tìm toilet mà nôn một trận đã!
Hạ Vũ Thiên và Tống Hi thấy Lâm Viễn tay ôm kem vừa ăn vừa xem phim hoạt hình, nhưng trên người lại mặc bộ quần áo đúng kiểu hoàng tử quý phái thế kia... Không nén được, hai người lắc đầu thở dài, quả thật rất mất hình tượng!
Tống Hi bỗng nhiên bật cười, Hạ Vũ Thiên quay sang nhìn anh ta. Tống Hi nhẹ nhàng nói "Ở cùng với cậu ấy, nhất định ngày nào cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ."
Hạ Vũ Thiên hơi ngẩn người... Ở chung với Lâm Viễn có phải ngày nào cũng vui vẻ hay không thì anh không biết được, nhưng anh tin sẽ không bao giờ có thể thảnh thơi nhàn rỗi. Ít nhất khi ở với cậu, anh chưa từng có ý nghĩ sẽ tìm bất kỳ một tình nhân nào khác, bởi vì chỉ riêng đối phó với một mình cậu thôi cũng đã vất vả lắm rồi.
Lâm Viễn vừa ăn xong kem cũng là lúc chiếc du thuyền cập bến. Chỉ cần nghe tiếng còi trầm thấp mạnh mẽ của nó cũng có thể đoán được đó nhất định phải là một con thuyền rất lớn.
"Đến rồi." Hạ Vũ Thiên vẫy tay gọi Lâm Viễn.
Lâm Viễn đặt đĩa kem xuống, chạy đến xem. Hạ Vũ Thiên rút một miếng giấy ăn ra giúp cậu lau miệng đoạn nói "Lát nữa lên thuyền cậu nhớ phải kiềm chế lại đấy."
Lâm Viễn chớp chớp mắt "Ra thế, thảo nào anh cho tôi ăn nhiều vậy!"
Hạ Vũ Thiên bật cười "Cho cậu no rồi thì cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời!" Nói xong liền kéo Lâm Viễn đi ra ngoài.
"Tôi tự đi được, buông tay ra!" Lâm Viễn giơ chân đá anh ta một cái, để lại một dấu giày trên chiếc quần đắt tiền của Hạ Vũ Thiên. Đảo mắt nhìn qua thấy sắc mặt anh bắt đầu trở nên u ám, cậu liền ba chân bốn cẳng vắt giò lên cổ mà chạy trốn. Nhưng vết thương trên chân còn chưa khỏi, nên ngay lập tức cậu đã bị Hạ Vũ Thiên bắt được.
Lâm Viễn ai oán nhìn Hạ Vũ Thiên, thầm nghĩ - lát nữa tôi cho anh đẹp mặt!
Tống Hi đi phía sau hai người, Tiêu Thụy ở bên cạnh, nhìn thấy Hạ Vũ Thiên bất giác cởi bỏ vẻ ngoài lạnh nhạt lạnh lùng mà ầm ĩ vui vẻ chơi trò đuổi bắt với Lâm Viễn, liền nhỏ giọng nói một câu "Thằng nhóc đáng chết."
Tống Hi quay sang nhìn cậu ta cười hỏi "Nói ai thế?"
Tiêu Thụy trợn mắt lườm anh ta đáp "Anh không thấy tức à? Rõ ràng cậu ta đang cố tình khoe mẽ mà!"
Tống Hi khẽ nhướn mày cười "Tôi đâu có thấy như vậy."
"Gì mà không thấy? Thằng ranh xấu xa Lâm Viễn kia đang cố tình khoe khoang mình được Hạ Vũ Thiên đối xử đặc biệt kia kìa!" Tiêu Thụy nghiến răng nói "Lát nữa phải tìm cơ hội cấu chết cậu ta mới được!"
Tống Hi lắc đầu nói "Nếu có người khoe, thì nói Vũ Thiên cố tình khoe Lâm Viễn thân thiết với mình thì đúng hơn."
Tiêu Thụy bĩu môi, chân bước nhanh theo, thừa dịp Lâm Viễn không chú ý liền giơ chân đá mạnh vào mông cậu Lâm Viễn xoa xoa mông, không hiểu chuyện gì liền quay lại nhìn Tiêu Thụy, ngạc nhiên thầm nghĩ - mình đâu có động tới cậu ta đâu cơ chứ?! Tiêu Thụy vẫn còn chưa hả giận lại đuổi theo cấu cho cậu mấy cái nữa, cuối cùng Lâm Viễn phải trốn tới bên cạnh Hạ Vũ Thiên. Tiêu Thụy bị Hạ Vũ Thiên trừng mắt mới chịu dừng tay hung hăng lườm Lâm Viễn.
Tới bến thuyền, Lâm Viễn đưa mắt nhìn ra xa, thấy có một chiếc du thuyền cực lớn đang thả neo giữa biển.
Lâm Viễn mở tròn mắt "A! Thật sự có du thuyền!"
Tiêu Thụy đứng cạnh giễu cợt nói "Đồ nhà quê."
Lâm Viễn liếc nhìn anh ta, cậu thật sự không hiểu nổi vì sao Tiêu Thụy lúc nào cũng cố tình châm chọc mình dường như trong chuyện này có khúc mắc gì đó mà cậu chưa biết.
Tống Hi bước tới bên cạnh nói thầm vào tai cậu "Tiêu Thụy từ nhỏ đã thầm yêu Hạ Vũ Thiên rồi!"
"Ra thế!" Lâm Viễn cuối cùng cũng hiểu. Tiêu Thụy nghe thấy vậy liền lập tức trợn mắt đe dọa Tống Hi. Hạ Vũ Thiên đang đứng ở phía trước một đoạn.
Với khoảng cách như thế này... Có lẽ anh ta chưa nghe thấy gì chăng?!
Tiêu Thụy theo bản năng bất giác đưa mắt nhìn qua chỗ Hạ Vũ Thiên đang đứng, cậu thấy anh ta đang gọi ca-nô ở bên bến thuyền tới đón, có lẽ quả thật chưa nghe thấy gì... Không rõ vì sao lúc này Tiêu Thụy vừa thở phào nhẹ nhõm, lại cũng đồng thời cảm thấy có chút mất mát trong lòng.
Lâm Viễn đứng ở một bên nhìn rõ sắc mặt đầy biểu cảm của Tiêu Thụy, bất đắc dĩ thở dài một tiếng đưa tay vỗ vỗ vai cậu nói "Hóa ra là trẻ em lầm đường lạc lối. Em trai à, mau tỉnh ngộ lại đi thôi, đừng lún sâu vào đống bùn lầy không có đường thoát ra ấy!"
Tiêu Thụy giơ tay véo mạnh một cái vào cánh tay cậu.
"Ai da..." Lâm Viễn đau tới mức nhảy dựng lên. Sau khi chạy ra xa khỏi Tiêu Thụy, cậu hiểu mình không nên đến gần cậu ta thêm một lần nào nữa. Cậu nghĩ trong lòng, tốt nhất là không nên đụng tới Tiêu Thụy. Người đang yêu thường mù quáng không biết tới đạo lý người đang yêu đơn phương thì thường lạnh lùng vô tình, còn người đang thất tình thì lúc nào cũng đầy khuynh hướng bạo lực. Huống chi Tiêu Thụy lúc này đây vừa đang yêu lại còn yêu đơn phương lại thêm đang thất tình nữa. Thế thì hẳn Tiêu Thụy chính là một con thú dữ vừa không thèm biết đến đạo lý vừa lạnh lùng vô tình, cộng thêm cả với khuynh hướng bạo lực! Nếu còn yêu quý mạng sống của mình, tốt nhất cậu nên tránh xa con thú dữ này.
A Thường lái ca-nô lướt tới gần, Hạ Vũ Thiên lập tức hỏi anh ta, "Thế nào rồi?"
"Đều đã chuẩn bị tốt, thiếu gia." A Thường trả lời, đưa cho Hạ Vũ Thiên ba túi nhỏ.
Hạ Vũ Thiên nhận lấy, vung tay ném cho Tống Hi và Tiêu Thụy mỗi người một túi.
Lâm Viễn tò mò ghé sát lại nhìn, thấy ba người kia lấy từ trong túi ra một thứ - là một khẩu súng.
"A, các anh định làm gì đó? Đi đánh bạc hay đi cướp tiền vậy?" Lâm Viễn tròn mắt hỏi, tự nhiên cậu có cảm giác mình đã lên nhầm thuyền cướp biển, bước chân vào con đường lầm lạc.
"Lát nữa sẽ tặng cho cậu một viên." Tiêu Thụy thừa dịp hù dọa cậu. Khóe miệng Lâm Viễn khẽ run run cậu lên tiếng hỏi, "Trên du thuyền sòng bạc này ai cũng mang theo súng thế này hết à? Nguy hiểm vậy sao?"
"Có máy thăm dò kim loại." Hạ Vũ Thiên nói "Sẽ bị phát hiện ngay."
"Thế các anh còn mang theo làm gì?" Lâm Viễn không hiểu.
"Trên khẩu súng này có thiết bị làm nhiễu sóng có thể qua mắt được máy dò." Tống Hi chỉ cho Lâm Viễn thấy một đoạn vạch làm bằng chất liệu rất giống với kim loại gắn trên súng nói "Nó có thể làm nhiễu thiết bị thăm dò kim loại."
"Bây giờ công nghệ thật sự tiên tiến đến thế sao?!" Lâm Viễn cảm thán.
"Đi thôi." Hạ Vũ Thiên giấu súng trong người, sau đó nhảy lên chiếc ca-nô do A Thường lái tới, vẫy vẫy tay gọi Lâm Viễn.
Lâm Viễn bước lại chỗ Hạ Thiên. Anh đưa tay giúp cậu nhảy lên ca-nô, sau đó ngồi xuống bắt chéo chân, khoác tay qua vai Lâm Viễn, lấy thuốc lá ra châm. Tống Hi và Tiêu Thụy lần lượt bước lên ca-nô.
Mọi người đã lên xong, Hạ Vũ Thiên nói với A Thường, "Đi thôi."
A Thường khởi động ca-nô, lái về hướng du thuyền phía xa xa kia.
Lâm Viễn ngồi bên cạnh Hạ Vũ Thiên, cảm thấy hơi căng thẳng. Cánh tay Hạ Vũ Thiên đang khoác qua vai cậu khẽ siết nhẹ, anh nói thầm vào tai cậu, "Đừng căng thẳng, cậu mà căng thẳng thì sẽ để lộ sơ hở khiến chúng ta dễ dàng bị phát hiện đấy."
Lâm Viễn càng nghe lại càng căng thẳng hồi hộp hơn. Cậu quay mặt sang nhìn Hạ Vũ Thiên "Anh cứ làm như bảo tôi không căng thẳng là tôi sẽ hết ngay được ấy."
Hạ Vũ Thiên bật cười, lắc đầu... Đột nhiên anh áp sát lại gần hôn nhanh lên môi Lâm Viễn.
Lâm Viễn như nghe loáng thoáng thấy tiếng Tiêu Thụy đang nghiến răng nghiến lợi phía sau lưng mình. Cậu sợ cậu ta nghĩ quẩn, lỡ bực mình quá lại rút súng ra tặng cho mình một phát thì toi. Nên khi vừa được Hạ Vũ Thiên thả ra, cậu lập tức dùng mu bàn tay không ngừng lau lau miệng. Chưa kịp gào lên phẫn uất thì Hạ Vũ Thiên đã nhanh miệng cướp lời "Giờ cậu còn căng thẳng nữa hay thôi?"
Lâm Viễn ngây người. Đúng lúc này ca-nô dừng lại.
Chiếc du thuyền đã ở ngay trước mắt. Một bên mạn thuyền có cầu thang để đi lên rất tiện lợi. Hạ Vũ Thiên miệng vẫn ngậm thuốc lá bước lên thuyền, theo sau là Lâm Viễn. Tống Hi và Tiêu Thụy đi phía sau cùng.
Đặt chân lên boong tàu, Lâm Viễn đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Bây giờ cậu mới thật sự hiểu rõ cảm giác thế nào là nhà quê lên tỉnh... Bản thân cậu hiện tại chính là một ví dụ.
Chiếc du thuyền này vô cùng sang trọng lộng lẫy. Trước đây cậu vẫn thường được nghe người ta nói đến sức mạnh của đồng tiền, thế nhưng bây giờ mới thật sự được chứng kiến tận mắt. Mẹ kiếp, chỉ cần nhìn từng viên gạch lát sàn thôi mà cũng có thể biến thành mấy tờ nhân dân tệ hết cả rồi?!
Hạ Vũ Thiên dùng tay khẽ véo nhẹ lên eo cậu, lúc này Lâm Viễn mới giật mình tỉnh lại Hạ Vũ Thiên nhắc nhở "Mắt cậu vừa biến thành hình chữ $ kia kìa, mau lau ngay nước miếng đi cho tôi!"
Nghe Hạ Vũ Thiên nói, bất giác Lâm Viễn đưa mu bàn tay lên lau lau khóe miệng. Nhưng rồi cậu hiểu ngay là Hạ Vũ Thiên đang bày trò trêu chọc mình liền ngẩng đầu lên nhìn - quả nhiên Hạ Vũ Thiên đang ngậm thuốc lá cười cợt trông rõ là lưu manh, chẳng có một chút nào là nghiêm túc.
Lâm Viễn khẽ nhăn mặt lại, bụng bảo dạ - quả nhiên phụ nữ tốt trên đời đều bị loại đàn ông này lừa cho sạch trơn hết rồi. Thế nên mới có đàn ông mà tốt thì thường không có ai yêu, những loại xấu xa mồm miệng ngọt xớt thốt lên toàn những lời ong bướm thì lại rõ nhiều fan hâm mộ xin chết dưới chân, bố khỉ thật!
"Này Vũ Thiên!" Đúng lúc này, một nhóm người khác cũng bước qua khỏi bậc cầu thang dẫn lên du thuyền. Lâm Viễn nghe thấy giọng nói có vẻ quen, bèn quay mặt lại - chậc, đây chẳng phải lão già họ Tôn sao?!
Lâm Viễn quan sát đám người đó thật kỹ - quả nhiên phía sau Tôn lão gia kia chính là người cậu đã khá lâu không gặp lại, Tôn Lâm.
"Lão gia." Hạ Vũ Thiên quay lại chào hỏi Tôn lão gia, nhân đó cũng liếc mắt nhìn qua Tôn Lâm đang đứng phía sau ông ta. Anh thấy được Tôn Lâm đang kinh ngạc nhìn Lâm Viễn không chớp mắt, sau đó vội vàng chạy về phía Lâm Viễn. Tuy đây chính là kết quả mà Hạ Vũ Thiên muốn thấy, thế nhưng thái độ của Tôn Lâm lại quá rõ ràng đến mức khiến cho anh có đôi chút khó chịu. Hạ Vũ Thiên quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Viễn thoải mái cười nói vui vẻ chào hỏi Tôn Lâm, trong lòng anh càng thêm tức giận... Đồ trêu hoa ghẹo nguyệt Tôn Lâm này!
"Vũ Thiên, vết thương thế nào rồi? Ta còn tưởng cậu không tới được chứ!"
Tôn lão gia vừa quan sát Hạ Vũ Thiên một lượt từ trên xuống dưới vừa hỏi "Xem ra vẫn còn khá lắm, tuy hơi gầy đi nhưng lại rất có tinh thần."
"Vết thương cũng đã sắp khỏi hẳn rồi." Hạ Vũ Thiên nửa đùa nửa thật nói "Hơn nữa, làm sao tôi có thể không tới tham gia lễ rửa tay gác kiếm của cha nuôi chứ. Đừng nói chỉ là một vết thương không quá nặng như thế này, kể cả có chết rồi cũng phải bò dậy mà đi thôi."
"Ha ha... Hiếu thuận, quả nhiên con cái biết hiếu thuận mà!" Tôn lão gia gật đầu khen "Cha nuôi cậu thật có phúc, nhận mấy đứa làm con nuôi mà đứa nào đứa nấy đều giỏi giang, tương lai rộng mở. Bây giờ cũng là lúc nên rửa tay gác kiếm mà sớm về nghỉ ngơi, vui thú tuổi già, ta muốn về hưu còn chẳng được đây này."
"Tôn lão gia, khi nào ngài mới theo bước cha nuôi mà quy ẩn giang hồ đây?
Cha nuôi tôi còn đang đợi ngài cùng đi ra biển câu cá kìa." Tống Hi cũng bước tới chào Tôn lão gia.
"Tiểu Tống à, đã lâu rồi không gặp." Tôn lão gia ha hả cười lớn, "Ta đâu có phúc được như vậy, đứa sắp kế nghiệp ta vẫn chẳng ra gì."
Tống Hi ngay từ đầu đã đứng ở một bên chú ý quan sát nhất cử nhất động của Lâm Viễn, lúc này anh chợt phát hiện ra dường như Tôn Lâm cũng có đôi ba phần ý tứ với Lâm Viễn, điều này khiến anh hơi giật mình. Tuy rằng anh không biết nhiều về Tôn Lâm, nhưng chỉ cần nhìn cậu ta đi cùng với Tôn lão gia cũng lập tức vang lên những hồi chuông báo động - họ Tôn và họ Âu Dương đều không có tên nào tốt đẹp cả! Tống Hi không khỏi có chút bất mãn với Hạ Vũ Thiên, anh ta đúng là coi Lâm Viễn như bia chắn đạn, gặp việc gì cũng lôi cậu ấy ra phía trước che chắn cho mình.
Mọi người hàn huyên qua lại đôi câu, sau đó Hạ Vũ Thiên gọi Lâm Viễn quay lại bên mình. Anh vòng tay ôm ngang lấy eo cậu, cả hai cùng nhau đi vào bên trong. Hành động nà giống như đang tuyên bố chủ quyền với tất cả mọi người, như ngầm tuyên bố với những kẻ lỡ bước đi ngang đang choáng váng ngây ngất trước sắc đẹp của Lâm Viễn mà không ngừng ngoảnh đầu lại nhìn rằng, đây là người của anh - Hạ Vũ Thiên.
Khi mọi người bước vào bên trong khoang thuyền, quả nhiên có người canh gác dùng thiết bị thăm dò kim loại kiểm tra tất cả những người đi qua cửa. Cũng chẳng kỹ càng gì cho cam, chỉ đơn giản là lần lượt từng người một đi qua một cánh cửa mà thôi. Đến khi tất cả mọi người đều được qua cả rồi, chỉ có mỗi A Thường đi cuối cùng khi qua cửa, đèn báo hiệu đột nhiên kêu lên. A Thường và mấy người đi theo lấy súng trong người ra giao cho bảo vệ trên thuyền bảo quản, tới khi quay trở ra sẽ được trả lại. Thật ra tất cả những hành động này chỉ là để che mắt, Lâm Viễn hiểu rõ hơn ai hết những thứ nguy hiểm thật sự đều đã được giấu kỹ. Trời, thật là kích thích, như trong phim hành động vậy.
Hạ Vũ Thiên bước vào thu hút sự chú ý của không ít người, đặc biệt là thời gian này, trong giới đang lan truyền lời đồn Hạ Vũ Thiên bị thương nặng sắp chết thế nhưng hôm nay anh lại sống sờ sờ, đường đường chính chính xuất hiện trước mặt mọi người khiến cho người ta không khỏi bất ngờ kinh ngạc.
Lâm Viễn còn nhìn thấy hai anh em họ Triệu có ý định ám sát Hạ Vũ Thiên ở buổi đấu giá trước đây, cả hai đều không che giấu nổi vẻ thất vọng trên khuôn mặt tái nhợt. Lâm Viễn lắc đầu nghĩ thầm... Nếu hai người này mà biết Hạ Vũ Thiên thậm chí còn không mất đến một miếng da nào thì nhất định sẽ phẫn uất đến sôi máu!
Hạ Vũ Thiên đi đến chào hỏi mấy người đứng đầu các băng nhóm khác. Lâm Viễn đứng bên cạnh chờ, thấy vậy Tống Hi liền khẽ kéo tay cậu "Đứng ở đây chờ không chán sao? Chúng ta đi ăn chứ?"
Lâm Viễn cười tít mắt gật đầu đi theo Tống Hi. Tiêu Thụy cũng đi theo, Lâm Viễn sợ cậu ta lại nhân cơ hội đánh lén mình bèn vội vàng chạy sang phía khác, sau đó quay sang hỏi Tống Hi, "Nơi này không phải là sòng bạc sao? Vì sao không thấy sòng bài nào thế?"
Tống Hi cười cười "Nơi đánh bạc nằm ở tầng trên và tầng dưới, tầng dưới cho những cuộc đặt cược nhỏ, tầng trên dành cho những cuộc cá cược lớn. Tầng giữa này chủ yếu là dành để bàn chuyện làm ăn thôi... Thật ra làm ăn cũng vốn là một trận đánh cược rồi."
Lâm Viễn nhướn mày, hóa ra là vậy. Thế mà cậu đã tưởng có thể được thấy mặt vua bài thánh bạc gì đó chứ.
"Này Lâm Viễn, cậu có muốn cá cược không?" Tiêu Thụy đứng bên cạnh kéo áo Lâm Viễn hỏi.
"Sao?" Lâm Viễn cảnh giác trả lời "Tôi không có tiền."
"Tôi cho cậu vay." Tiêu Thụy đầy gian xảo.
Lâm Viễn thầm nghĩ "Vậy nếu tôi không trả được ắt phải bán mình, ai biết tới lúc đó anh có nhân cơ hội mà lấy mạng tôi hay không?!". Nghĩ xong bèn đáp ngay "Nếu biết yêu quý mạng sống, tốt nhất là nên tránh xa cờ bạc là một, đàn bà cùng với thuốc phiện là hai."
Khóe miệng Tiêu Thụy giật giật "Trên tầng thượng còn có hội đấu giá nữa, cậu đi không?"
Lâm Viễn vẫn kiên quyết lắc đầu, thầm nghĩ - anh đừng tưởng tôi gà mờ không biết gì, đừng có mơ khiến tôi tự chui đầu vào rọ! Có trời mới biết lên đó rồi có bị bán quách đi không!
Tống Hi nói với Tiêu Thụy "Đừng đùa nữa, cha nuôi đâu?"
"Không biết." Tiêu Thụy nhíu mày "Hắn là đang ở lầu trên, anh định làm gì?
Anh muốn tới chào hỏi à? Lát nữa ông ấy thế nào chẳng ra ngoài đó, biết đâu bây giờ còn đang bận bàn công việc thì sao."
Tống Hi gật đầu.
Lâm Viễn cầm một đĩa bánh pudding lên ăn, quả đúng là thơm ngon đặc biệt, cậu nhân thể hỏi Tống Hi và Tiêu Thụy "Vừa rồi nghe mọi người nói hôm nay là ngày cha nuôi các anh rửa tay gác kiếm?"
"Đúng vậy." Tống Hi gật đầu "Cha nuôi từ hôm nay sẽ lui về ở ẩn. Trong giới giang hồ có một quy tắc là bất luận dù quá khứ có chuốc lấy bao nhiêu thù oán đi chăng nữa, nhưng một khi đã thoái ẩn giang hồ rồi thì từ nay về sau sẽ không có bất kỳ ai được truy cứu nữa. Cho nên mới nói nếu có thù thì phải sớm báo, nếu đợi tới khi người ta quy ẩn rồi mới đi báo thù thì mãi mãi không bao giờ có thể sống yên được trong giới nữa."
"Chà! Rất khoa học đấy chứ!" Lâm Viễn gật gù tán thưởng về sự hoàn thiện của chế độ xã hội đen ngày nay "Cũng đúng, coi như là phúc lợi có được sau khi nghỉ hưu. Vậy bọn anh có cần phải đóng tiền bảo hiểm dưỡng lão không? Có nhà ở cho nhân viên chứ? Nói cho anh biết nhé, từ lúc bị điều ra khỏi bệnh viện cũ cho đến giờ tôi bị mất bảo hiểm nữa, tôi không biết phải đóng tiền ở đâu nên đang định tự mua, nếu các anh mà có thì cho tôi mua một suất."
Tống Hi nhìn cậu, hoàn toàn bó tay. Anh lắc đầu cười đáp "Mua bảo hiểm làm gì? Tôi nuôi cậu."
Lâm Viễn chớp chớp mắt mấy cái "Chém gió có khác. Gió to quá nhỉ."
Tống Hi cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác muốn học Tiêu Thụy mà nhéo cho Lâm Viễn mấy cái. Nhưng khi quay mặt lại, anh thấy Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày nhìn hai người, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
Tống Hi trong lòng không khỏi âm thầm giật mình, Vũ Thiên chẳng lẽ thật sự muốn diễn trò làm loạn buổi tiệc hôm nay...? Muốn phá hỏng nghi thức rửa tay gác kiếm của cha nuôi sao?! Anh lại nhìn Lâm Viễn, thấy cậu ta vẫn hồn nhiên đang hết nhìn đĩa bánh pudding khoai trên tay rồi lại ngó sang miếng pudding đường đen trên mặt bàn, dường như đang phân vân không biết nên ăn cái nào.
Tiêu Thụy khẽ đẩy nhẹ Tống Hi.
Tống Hi quay sang liền nghe thấy Tiêu Thụy hạ giọng nói "Tôi không quan tâm đến những chuyện khác nhưng tôi chỉ có một người chị gái, nếu như thật sự đã bị người hại chết, thù này tôi không thể không trả! Tôi chẳng cần biết Hạ Vũ Thiên muốn gì, dù sao cũng coi như là anh ta đang báo thù cho chị tôi. Anh tự hỏi lại lương tâm mình, xem có muốn giúp chúng tôi hay không, nếu không muốn giúp thì cũng đừng cản trở. Hôm nay, thế nào tôi cũng quyết không thể để lão già kia rửa tay gác kiếm thành công được!"
Tống Hi nhíu mày gật đầu, vừa quay mặt lại đã kịp thấy Lâm Viễn đem cắt đôi miếng pudding khoai, sau đó cũng cắt đôi miếng pudding đường đen, đem bỏ hai nửa lên một chiếc đĩa, đặt lên đĩa thêm một miếng thịt nguội, cuối cùng mới sung sướng gật đầu. Vẻ mặt cậu khá tự nhiên, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy lộ ra đôi phần căng thẳng, Tống Hi đột nhiên cảm thấy đau lòng, liền vươn tay khẽ vỗ nhẹ lên vai cậu.
Lâm Viễn liếc nhìn anh hỏi "Có thể nào bị người ta phát hiện không?"
Tống Hi nghiêm túc nói "Đừng lo lắng, cậu sẽ không gặp phải chuyện gì đâu."
Lâm Viễn chớp chớp mắt "Gặp chuyện gì cơ? Đúng rồi, tuy rằng tôi ăn pudding nhưng đây cũng là pudding của xã hội đen nhỉ? Hay là tôi ăn sạch cả hai miếng luôn?!"
Tống Hi đứng như trời trồng, mãi một lúc sau anh mới hiểu Lâm Viễn đang nói tới bánh pudding chứ không hề lo lắng gì đến vụ náo loạn sắp xảy ra. Anh bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên cảm thấy có chút thán phục Lâm Viễn. Lâm Viễn cười nói "Đừng căng thẳng như thế." Nói xong cậu liền xúc một thìa pudding bỏ vào miệng mình.
Tống Hi hơi sửng sốt, vốn anh định tới để an ủi Lâm Viễn nhưng không ngờ lại được Lâm Viễn an ủi ngược lại thế này... Tống Hi thực sự không hiểu nổi con người Lâm Viễn, thật ra cậu ta vô tư thật hay chỉ giả bộ vô tư... Anh đang định hỏi đã thấy Lâm Viễn sung sướng kêu lên, "Ừm... Pudding đường đen thật là vừa miệng quá đi!"
Câu hỏi đã ra đến cửa miệng lại bị Tống Hi nuốt trở về. Lâm Viễn quả nhiên rất hồn nhiên.
Còn Lâm Viễn, cậu vẫn cứ vừa ăn vừa ngó xung quanh, khẽ thở dài trong bụng - chà, lát nữa nhất định phải tìm một cái gương soi thật kỹ lại mình xem sao. Cậu đúng là đáng thương mà, bị người ta lợi dụng đẩy vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, trong khi đó bản thân cậu lại yếu đuối mong manh như ngọn nến trước gió. Thế mà lại bị dập vùi như cánh bèo trong mưa...
Lâm Viễn đặt đĩa pudding xuống, vì những suy nghĩ này cậu phải tìm toilet mà nôn một trận đã!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.