Chương 46
Nhĩ Nhã
28/08/2017
Sau khi trở về chung cư, Lâm Viễn và Vũ Hạ Thiên cùng nhau đi vào.
Thấy Lâm Viễn cứ đứng yên đó chờ anh mở cửa phòng kế bên cho, Hạ Vũ Thiên liền hỏi, "Chìa khóa lúc nãy tôi đưa cho cậu đâu rồi?"
Mắt Lâm Viễn chớp chớp - cậu để quên ở phòng khám rồi còn đâu, bèn trả lời "Tôi quay lại lấy vậy."
"Này." Hạ Vũ Thiên kéo cậu "Để tôi bảo người đi lấy là được rồi, cậu vào đây ngồi một lúc đi đã."
Lâm Viễn bị kéo tới sô-pha ngồi. Hạ Vũ Thiên gọi điện thoại nói mấy câu, sau đó rót nước ấm mang ra cho cậu uống thuốc.
Lâm Viễn nói "Thuốc này phải uống sau bữa ăn."
Hạ Vũ Thiên ngây người, "Vậy sao? Để tôi đi lấy thực đơn của mấy nhà hàng mang lại đây."
Lâm Viễn bật cười "Tôi muốn ăn món ăn Trung Quốc."
"Đồ ăn Trung Quốc, cậu muốn ăn món gì?" Hạ Vũ Thiên lấy ra một tập danh sách các nhà hàng lật qua lật lại.
"Ở đâu ra vậy?" Lâm Viễn cầm lên xem. Được lắm, cả một tập dày cộp.
Xem ra ở đây có đầy đủ tên tất cả các nhà hàng có dịch vụ giao đồ ăn đến tận nhà trong thành phố này.
"Tôi cho người mang tới." Hạ Vũ Thiên nói "Tôi vốn không biết nấu ăn, dù sao cũng phải gọi thức ăn ở ngoài, vậy gọi cùng nhau luôn đi."
Lâm Viễn đăm chiêu ngó Hạ Vũ Thiên, lật lật quyển danh sách hỏi "Anh muốn ăn gì?"
Hạ Vũ Thiên ngồi xuống kế bên cậu đáp "Ừm... Cảm mạo không thể ăn đồ cay nóng đúng không?"
Lâm Viễn gật đầu "Ăn canh vịt hầm đi, bảo họ cho thêm một ít tiết vịt. Ăn cái đó có thể bổ nguyên khí."
"Được." Hạ Vũ Thiên gật đầu "Có gọi cá không?"
"Anh muốn ăn cá à?" Lâm Viễn hỏi.
"Ừ, thêm một suất canh đầu cá quả."
Lâm Viễn gật đầu, lấy bút ra ghi lại "Chỗ anh có gạo không? Cơm thì tự nấu thôi."
"Sao không gọi luôn đi?" Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn đứng dậy đi tìm gạo n liền cầm quyển danh sách nhà hàng đi theo.
"Cơm mua về ăn chán chết." Lâm Viễn lấy thùng gạo ra, cậu ngạc nhiên phát hiện ở đây có cả máy vo gạo tự động bèn cười nói "Chỗ của anh cũng có những đồ như thế này cơ à?"
"Chắc là công ty thiết kế lắp đặt sẵn." Hạ Vũ Thiên nhún vai, nhìn Lâm Viễn xúc gạo ra vo liền hỏi "Chỉ hai món ăn có đủ không? Gọi thêm một ít nữa chứ? Có ăn thêm món tráng miệng không, chẳng phải cậu thích ăn đồ ngọt nhất sao?"
"Ừm..." Lâm Viễn lập tức lên tinh thần, hăng hái hẳn lên "Tôi muốn ăn bánh hạt dẻ!"
Hạ Vũ Thiên tiếp tục lật tìm. Anh thấy món bánh hạt dẻ ở một nhà hàng chuyên bán đồ ngọt, ngoài ra còn có các loại bánh tráng miệng khác. Hạ Vũ Thiên nghĩ một lát, sau đó cầm danh sách lên đi gọi thức ăn.
Lâm Viễn đổ gạo vào nồi cơm điện, bật nồi lên nấu cơm. Sau đó cậu quay lại sô-pha mở tivi lên, vừa lúc đang phát bản tin thời sự.
Trong phòng chỉ còn tiếng không khí vô cùng yên ắng tĩnh lặng. Hai người đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Hạ Vũ Thiên nhìn về phía Lâm Viễn, người này bình thường lúc nào cũng ồn ồn ào ào, tại sao vừa khỏi bệnh tự nhiên lại trở nên nhút nhát thế này? Không lẽ do sốt cao quá, não bị chập mạch mất rồi? Có vẻ bất bình thường quá.
Lâm Viễn xem tin tức thời sự, nhíu mày nói "Gần đây nhiều động đất thật."
Hạ Vũ Thiên gật đầu "Ừ, Peru vốn là nơi có trữ lượng quặng đồng lớn, giá đồng có lẽ vì thế sẽ lại tăng." Lâm Viễn nhìn anh ta, lộ rõ vẻ chán ghét "Anh có còn là người không đấy?"
Hạ Vũ Thiên sửng sốt hỏi "Làm sao?"
Lâm Viễn quyết định không thèm quan tâm tới anh ta nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải thôi, dân kinh doanh buôn bán hầu hết đều như vậy. Cậu đã sớm nhìn rõ bản chất của bọn tư bản rồi, vậy nên tốt hơn hết không nên chờ đợi gì ở anh ta, việc quái gì phải kích động, bực mình chứ.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn không lên tiếng nhưng vẫn có vẻ bực bội, không biết mình đã đắc tội với cậu ở chỗ nào liền hỏi "Cậu lại sao nữa?"
Lâm Viễn lườm anh ta "Bao nhiêu người mất người thân, không còn nhà cửa để về, anh không thấy họ thật đáng thương sao!"
Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày "Bọn họ đúng là rất đáng thương... Nhưng tôi nói giá đồng tăng thì có liên quan gì đâu?"
Lâm Viễn bĩu môi nói "Không phải anh mua cổ phiếu mỏ đồng nào rồi chứ?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu "Ừ, quặng đồng thì mua, nhưng những sản phẩm liên quan tới đồng thì đều bán hết. Vì nếu chi phí tiêu hao tăng lên đương nhiên lãi sẽ giảm xuống."
"Vô nhân tính!" Lâm Viễn hung hăng lườm anh ta.
Hạ Vũ Thiên lắc đầu "Sao cậu không nhắc tới việc tôi quyên tiền cứu trợ đi?"
Lâm Viễn liếc Hạ Vũ Thiên "Anh cũng biết quyên tiền à?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu "Mỗi lần có thiên tai lớn tôi đều có đóng góp mà."
"Xã hội đen mà cũng biết giúp đỡ người khác sao?"
Lâm Viễn hỏi với giọng đầy nghi ngờ.
Hạ Vũ Thiên hơi bực mình "Tại sao cậu cứ một mực chắc chắn rằng tôi là xã hội đen như vậy?"
"Anh lúc nào cũng có đám vệ sĩ áo đen kia đi theo." Lâm Viễn nói "Còn mang theo súng nữa."
"Bọn họ chỉ là vệ sĩ thôi, có gì mà ghê gớm." Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn cậu "Tôi là người làm ăn trong sạch."
Lâm Viễn bĩu môi - anh định lừa quỷ à, rồi lại tiếp tục hỏi "Vậy anh đóng góp được bao nhiêu tiền?"
Hạ Vũ Thiên nghĩ một lát mới nói "Hẳn là bảy chữ số, bình thường vẫn từng ấy. Nếu đổi sang tiền nước mình thì phải thêm một số không nữa."
Lâm Viễn hơi hơi nguôi giận, lại nghe Hạ Vũ Thiên nói tiếp "Sắp tới tôi định tự mình đứng ra thành lập quỹ từ thiện riêng."
Hai tai Lâm Viễn dựng thẳng lên "Anh định dùng danh nghĩa quỹ từ thiện để rửa tiền sao? Vô nhân tính!"
Hạ Vũ Thiên chán ngán thở dài, nhéo tai Lâm Viễn "Cậu muốn mắng tôi vô nhân tính thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải quanh co tìm lý do mà mắng từng câu từng chữ thế?"
Lâm Viễn quay đầu đi xoa xoa hai tai, vẻ mặt rất chi là bi phẫn.
"Này." Hạ Vũ Thiên chọc cậu "Cậu có biết mỗi lần khủng hoảng tài chính là có biết bao nhiêu người phải nhảy lầu tự sát hoặc khuynh gia bại sản không?"
Lâm Viễn nhướn mày "Rất nhiều, lại còn thêm thất nghiệp hàng loạt nữa, tất cả đều là do nền kinh tế tư bản tàn bạo gây ra cả."
Hạ Vũ Thiên lắc đầu nói "Mỗi một lần khủng hoảng tài chính cũng giống như một lần chia bài. Một nhóm người bị đạp xuống, cũng lại có một loạt những tài năng mới xuất hiện. Làm tài chính không giống tội phạm pháp tham nhũng, tuy đúng là trong lúc đất nước gặp khó khăn họ lại nhờ thế mà phát tài, nhưng không phải là họ kiếm tiền từ những vụ thiên tai của đất nước đâu!"
Lâm Viễn bĩu môi "Giá đất chính là do bọn các anh cố tình đẩy lên cao."
Hạ Vũ Thiên cười khan một tiếng lắc đầu nói "Tôi đâu có buôn bán bất động sản, bất động sản chỉ là sản nghiệp phụ của nhà họ Hạ thôi."
Lâm Viễn quay sang nhìn anh ta "Vậy các anh làm gì?"
Hạ Vũ Thiên cười hỏi "Cậu có hứng thú sao?" Lâm Viễn nhìn anh "Không muốn nói thì thôi."
Hạ Vũ Thiên nhéo nhẹ tai cậu "Tôi là xã - hội - đen."
"Quả nhiên!" Lâm Viễn trừng mắt giận dữ "Vô nhân tính!"
Hạ Vũ Thiên lắc đầu cười nói "Nhà họ Hạ vốn làm công việc kinh doanh lâu đời, tuy cũng có buôn bất động sản nhưng quan trọng nhất vẫn là về công nghiệp năng lượng."
Lâm Viễn hơi nhíu mày nhìn anh "Giống như đám trùm buôn bán dầu mỏ ở Trung Đông ấy hả? Chiến tranh Iraq chính là từ nguyên nhân này mà ra, năng lượng là khởi nguồn của mọi tội ác!"
Hạ Vũ Thiên yên lặng không nói nữa mà đè Lâm Viễn xuống "Cậu không nghĩ gì tốt đẹp hơn được à?"
Lâm Viễn lập tức không chịu yếu thế, cậu phản kích tặng cho Hạ Vũ Thiên hai đạp, nhờ đó tâm trạng cũng thoải mái hẳn, nét mặt thoáng giãn ra - chắc là vì đã xả xong cả bụng tức giận.
Vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng nồi cơm điện bật "tách" một tiếng, mùi cơm thoang thoảng lan trong không khí. Lâm Viễn ôm gối lăn đi lăn lại trên sô- pha, "Sao giờ mà vẫn còn chưa tới chứ, chẳng lẽ mấy xe giao hàng đều bị tắc đường hết mà tàu điện ngầm cũng ngừng chạy luôn rồi sao!"
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn khôi phục lại được dáng vẻ và tính cách vốn có, anh biết rõ rằng cậu là một người không để bụng, liền dựa gần lại khẽ gọi một tiếng "Lâm Viễn."
"Sao?" Lâm Viễn đảo mắt nhìn anh ta.
Hạ Vũ Thiên vừa mở miệng, còn chưa kịp thốt lên lời nào thì từ ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông "kính coong" cắt ngang.
"A, tới rồi", Lâm Viễn lập tức nhảy dựng lên chạy ra mở cửa. Người mang thức ăn vào là A Thường, nhân viên đưa hàng đã bị chặn lại ở dưới sân. A Thường thanh toán xong bèn mang đồ lên tầng trên, là món canh đầu cá quả.
"Thơm quá!" Lâm Viễn hỏi A Thường, "Anh Thường cũng cùng ăn với chúng tôi chứ?"
A Thường cười cười đáp "Tôi và các anh em đều đã ăn ở ngoài rồi."
"Ừ." Lâm Viễn gật đầu, bưng canh đầu cá quả vào trong phòng đặt lên bàn.
Cậu nghĩ ngợi một lát lại chuyển nó sang bàn trà, sau đó cầm lấy điều khiển tivi chuyển sang kênh thể thao xem bóng đá.
Hạ Vũ Thiên dựa trên sô-pha nhìn hành động của Lâm Viễn, có lẽ đây là thói quen của một người chuyên thích nằm nhà chăng? Lâm Viễn trước tiên sẽ bận bịu chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ cần dùng ra - ví dụ như đồ ăn, đĩa CD, truyện tranh... Sau đó sẽ ôm những đồ mình đã chuẩn bị ngồi lì trước tivi hoặc máy tính, thậm chí còn có thể ngồi nguyên cả ngày. Dù cho người khác nhìn vào có cảm thấy chán chết đi nữa thì cậu ta vẫn một mình ngồi đó cười hề hề nhìn đến là ngốc nghếch.
Lâm Viễn chạy đi xới cơm, cầm hai bát cơm nóng hôi hổi tới đưa cho Hạ Vũ Thiên một bát. Lâm Viễn không ngồi xuống sô-pha mà ngồi thẳng xuống thảm lông êm ái trải dưới bàn trà, múc một thìa canh lên uống thử, "Ừm... Ngon!"
Hạ Vũ Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh. Lâm Viễn nhìn nhìn anh ta "Vừa nãy anh định nói với tôi chuyện gì?"
"À, Hạ Vũ Thiên lại định mở miệng, thế nhưng rất đúng lúc, lại thêm một tiếng "kính coong" nữa vang lên.
"Hê hê." Lâm Viễn tiếp tục nhào dậy đi mở cửa. Quả nhiên vẫn là A Thường, lần này anh mang món vịt hầm lên, sợ Lâm Viễn bị bỏng anh tự mình bưng vào tới tận bàn trà. Thấy ánh mắt Hạ Vũ Thiên giận dữ nhìn mình, A Thường cực chẳng đã than thầm... Ai bảo hai người gọi mỗi món ở một nhà hàng khác nhau, đương nhiên là mỗi nơi mang đến vào một thời điểm khác nhau rồ i .
A Thường xong việc lập tức chuồn lẹ. Lâm Viễn thò đũa gắp một miếng đùi vịt lên ăn, thấy Hạ Vũ Thiên ngồi thẳng lưng lên gọi "Lâm Viễn."
"Ừ." Lâm Viễn vừa gặm đùi vịt vừa hỏi "Có việc gì?"
"À..." Hạ Vũ Thiên còn chưa kịp nói thêm câu gì, lại tiếp tục vang lên tiếng chuông cửa "kính coong"...
Hạ Vũ Thiên chán chẳng thèm nói tiếp, nhấc đũa lên ăn cơm.
Lâm Viễn cười thầm đi ra mở cửa, bên ngoài là ba bốn gã vệ sĩ áo đen tay xách nách mang theo đến mười mấy hộp bánh tráng miệng...
Lâm Viễn chớp chớp mắt "Mấy người làm trò gì đây?"
A Thường trả lời "Thiếu gia gọi cửa hàng bánh ngọt, kêu họ mang tất cả các loại bánh tới, mỗi loại một chiếc nên mới nhiều như vậy." Trong lúc anh nói, đám đặc vụ kia đã lần lượt kéo nhau vào phòng, đặt đầy bánh tráng miệng lên mặt bàn trà. Đến lúc hết chỗ, họ đành phải để xuống đất, cuối cùng đến mặt đất cũng không còn chỗ. Thế mà vẫn còn lại đến mấy hộp to cho đám đặc vụ áo đen mang đi làm món điểm tâm khuya.
Lâm Viễn há hốc miệng, tròn mắt nhìn một bàn toàn là đồ ngọt.
Hạ Vũ Thiên nhích lại gần khẽ cười "Tôi còn tưởng cậu sẽ chê tôi lãng phí chứ."
Lâm Viễn gắp một miếng sủi cảo bỏ vào nhai nhóp nhép, nhìn Hạ Vũ Thiên đáp "Ừm... Thói quen lãng phí của anh như thế này cũng tốt lắm."
Hạ Vũ Thiên thấy cậu vừa gắp đồ ăn vừa nói cười vui vẻ cũng cười "Cậu cứ vui vẻ thế này thì thật tốt."
Lâm Viễn có đôi chút sững sờ, liếc nhìn Hạ Vũ Thiên một cái rồi lại tiếp tục ăn.
Hai người vừa xem bóng đá vừa ăn cơm. Hạ Vũ Thiên còn mở một chai rượu vang trắng, hai người cùng nhau uống. Chỉ sau mấy chén Lâm Viễn đã chếnh choáng say, hoàn toàn lộ rõ bản chất, cậu nhảy dựng lên chỉ tay vào tivi gào to, "Được lắm! Sút thêm mấy phát nữa! Cho chúng nó biết tay đi!"
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng lúc này lại thêm một tiếng "kính coong" nữa vang lên.
Lâm Viễn cắn cắn đũa hỏi Hạ Vũ Thiên, "Anh vẫn còn gọi đồ ăn nữa đấy à?
Tôi không ăn nổi nữa rồi."
Hạ Vũ Thiên chỉ cười cười nhìn lên đồng hồ treo tường nói "Có lẽ cũng đã đến rồi."
Lâm Viễn định đứng dậy mở cửa thì bị Hạ Vũ Thiên giữ lại "Cậu ăn tiếp đi, để tôi ra là được rồi. Lần này không phải thức ăn đâu."
"Ừ." Lâm Viễn gật đầu, có lẽ Hạ Vũ Thiên có việc, cậu cũng không hỏi nhiều chỉ cắm cúi ăn tiếp. Đột nhiên cậu nhớ tới một điều, hình như Hạ Vũ Thiên có nói khi cậu tỉnh lại sẽ tặng quà gì đó cho cậu.
Còn đang mải suy nghĩ, chợt có tiếng Hạ Vũ Thiên gọi "Lâm Viễn."
Lâm Viễn quay đầu lại, thấy Hạ Vũ Thiên đang đóng cửa, trên tay anh cầm một sợi xích. Hạ Vũ Thiên kéo kéo mấy cái, một con chó giống Golden Retriever nhơ nhỡ toàn thân lông dài màu vàng óng đi ra.
Lâm Viễn mở to mắt "A! Goldie!"
Hạ Vũ Thiên kéo con Goldie tới. Lâm Viễn ném đũa sang một bên nhào đến sờ lông nó. Bộ lông mềm mại và rất dày. Chỉ nhìn bề ngoài cũng biết chắc chắn nó là giống Goldie thuần chủng!
"Tôi thấy phông nền màn hình máy tính của cậu là một con Goldie." Hạ Vũ Thiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Viễn cười nói "Nên đoán là cậu sẽ thích."
"Giống thật đấy, hệt như con trong máy tính của tôi!" Lâm Viễn rất sung sướng, hơn nữa giống Goldie vốn không kiêu ngạo, dễ thân thiết với con người. Lâm Viễn vừa sờ mấy cái nó liền bắt đầu vẫy đuôi. Lâm Viễn vuốt ve mãi mà nó không hề sủa một tiếng, chỉ vẫy vẫy đuôi làm thân, xem chừng vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn cười tít cả mắt chơi với con Goldie liền ghé sát lại gần hỏi "Thích không nào?"
Lâm Viễn đần mặt cười, gật đầu lia lịa. Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn vui vẻ đến vậy có đi chút ngạc nhiên. Nhưng điều làm anh ngạc nhiên hơn chính là bản thân mình. Vì muốn biết Lâm Viễn thích thứ gì nhằm khiến cậu vui vẻ anh gần như đã lục lọi xem hết tất cả đồ dùng cá nhân của Lâm Viễn. Nhưng những thứ tìm được toàn là truyện tranh, tiểu thuyết, đĩa CD trò chơi, còn cả ảnh mẹ cậu, tất cả đều quá trừu tượng. Cuối cùng Hạ Vũ Thiên nhìn thấy hình nền máy tính của Lâm Viễn là một con chó giống Goldie, anh quyết định mua một con giống hệt về xem sao, thậm chí vì thế còn sai người cầm ảnh của nó đi ra nước ngoài tìm mua loại thuần chủng nhất. Bây giờ thấy Lâm Viễn vui mừng thế này, xem ra cũng không uổng công anh vất vả. Đương nhiên... ý đồ ban đầu của anh vốn là muốn lấy lòng khiến cho Lâm Viễn cảm động. Tuy nhiên Hạ Vũ Thiên cũng không thể hiểu rõ, tại sao đến giờ chính anh cũng cảm thấy hài lòng và vui vẻ mãn nguyện đến vậy?
"Cậu đặt tên cho nó đi?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn cười hì hì "Gọi là Mao Mao đi."
"Tên gì mà bình thường quá thế?" Hạ Vũ Thiên có vẻ không đồng ý lắm "Tôi còn tưởng cậu sẽ gọi nó là Hạ Vũ Thiên gì đó chứ."
Lâm Viễn vừa cười vừa không quên tặng cho Hạ Vũ Thiên một cái lườm cháy mặt, cậu ôm Mao Mao tới bên cạnh cho nó ăn. Hạ Vũ Thiên đứng cạnh xem nói "A Thường vừa gọi tới nói không tìm thấy chìa khóa."
Lâm Viễn nghe vậy sửng sốt quay lại nhìn anh ta "Chẳng lẽ bị mất rồi sao? Hay là anh thay khóa đi, bên trong không có thứ gì giá trị chứ? Đừng để bị trộm mất"
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn cười nói "Thứ có giá trị đã kịp vào ở đâu"
Lâm Viễn ngẩn người, trong lòng hơi rung động - Trời đất ơi! Hạ Vũ Thiên, anh sao mà sến quá đi!
Hạ Vũ Thiên cũng vì câu nói này mà không khỏi rùng mình một cái, anh lắc đầu "Lâm Viễn."
"Sao?" Lâm Viễn quay sang nhìn anh ta thầm nghĩ - Vũ Thiên à, xin anh đừng gọi kiểu âu yếm như thế được không? Gọi thế khiến cho tôi lại tưởng mình là người yêu của anh không bằng.
Hạ Vũ Thiên bất giác theo bản năng nhìn ra cửa để chắc chắn lần này sẽ không có tiếng chuông nào vang lên ngắt lời mình, sau đó mới thở phào một tiếng, nói với Lâm Viễn "Đừng đi... ở lại đây với tôi, nửa năm cũng được, mà lâu hơn nữa thì càng tốt."
Thấy Lâm Viễn cứ đứng yên đó chờ anh mở cửa phòng kế bên cho, Hạ Vũ Thiên liền hỏi, "Chìa khóa lúc nãy tôi đưa cho cậu đâu rồi?"
Mắt Lâm Viễn chớp chớp - cậu để quên ở phòng khám rồi còn đâu, bèn trả lời "Tôi quay lại lấy vậy."
"Này." Hạ Vũ Thiên kéo cậu "Để tôi bảo người đi lấy là được rồi, cậu vào đây ngồi một lúc đi đã."
Lâm Viễn bị kéo tới sô-pha ngồi. Hạ Vũ Thiên gọi điện thoại nói mấy câu, sau đó rót nước ấm mang ra cho cậu uống thuốc.
Lâm Viễn nói "Thuốc này phải uống sau bữa ăn."
Hạ Vũ Thiên ngây người, "Vậy sao? Để tôi đi lấy thực đơn của mấy nhà hàng mang lại đây."
Lâm Viễn bật cười "Tôi muốn ăn món ăn Trung Quốc."
"Đồ ăn Trung Quốc, cậu muốn ăn món gì?" Hạ Vũ Thiên lấy ra một tập danh sách các nhà hàng lật qua lật lại.
"Ở đâu ra vậy?" Lâm Viễn cầm lên xem. Được lắm, cả một tập dày cộp.
Xem ra ở đây có đầy đủ tên tất cả các nhà hàng có dịch vụ giao đồ ăn đến tận nhà trong thành phố này.
"Tôi cho người mang tới." Hạ Vũ Thiên nói "Tôi vốn không biết nấu ăn, dù sao cũng phải gọi thức ăn ở ngoài, vậy gọi cùng nhau luôn đi."
Lâm Viễn đăm chiêu ngó Hạ Vũ Thiên, lật lật quyển danh sách hỏi "Anh muốn ăn gì?"
Hạ Vũ Thiên ngồi xuống kế bên cậu đáp "Ừm... Cảm mạo không thể ăn đồ cay nóng đúng không?"
Lâm Viễn gật đầu "Ăn canh vịt hầm đi, bảo họ cho thêm một ít tiết vịt. Ăn cái đó có thể bổ nguyên khí."
"Được." Hạ Vũ Thiên gật đầu "Có gọi cá không?"
"Anh muốn ăn cá à?" Lâm Viễn hỏi.
"Ừ, thêm một suất canh đầu cá quả."
Lâm Viễn gật đầu, lấy bút ra ghi lại "Chỗ anh có gạo không? Cơm thì tự nấu thôi."
"Sao không gọi luôn đi?" Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn đứng dậy đi tìm gạo n liền cầm quyển danh sách nhà hàng đi theo.
"Cơm mua về ăn chán chết." Lâm Viễn lấy thùng gạo ra, cậu ngạc nhiên phát hiện ở đây có cả máy vo gạo tự động bèn cười nói "Chỗ của anh cũng có những đồ như thế này cơ à?"
"Chắc là công ty thiết kế lắp đặt sẵn." Hạ Vũ Thiên nhún vai, nhìn Lâm Viễn xúc gạo ra vo liền hỏi "Chỉ hai món ăn có đủ không? Gọi thêm một ít nữa chứ? Có ăn thêm món tráng miệng không, chẳng phải cậu thích ăn đồ ngọt nhất sao?"
"Ừm..." Lâm Viễn lập tức lên tinh thần, hăng hái hẳn lên "Tôi muốn ăn bánh hạt dẻ!"
Hạ Vũ Thiên tiếp tục lật tìm. Anh thấy món bánh hạt dẻ ở một nhà hàng chuyên bán đồ ngọt, ngoài ra còn có các loại bánh tráng miệng khác. Hạ Vũ Thiên nghĩ một lát, sau đó cầm danh sách lên đi gọi thức ăn.
Lâm Viễn đổ gạo vào nồi cơm điện, bật nồi lên nấu cơm. Sau đó cậu quay lại sô-pha mở tivi lên, vừa lúc đang phát bản tin thời sự.
Trong phòng chỉ còn tiếng không khí vô cùng yên ắng tĩnh lặng. Hai người đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Hạ Vũ Thiên nhìn về phía Lâm Viễn, người này bình thường lúc nào cũng ồn ồn ào ào, tại sao vừa khỏi bệnh tự nhiên lại trở nên nhút nhát thế này? Không lẽ do sốt cao quá, não bị chập mạch mất rồi? Có vẻ bất bình thường quá.
Lâm Viễn xem tin tức thời sự, nhíu mày nói "Gần đây nhiều động đất thật."
Hạ Vũ Thiên gật đầu "Ừ, Peru vốn là nơi có trữ lượng quặng đồng lớn, giá đồng có lẽ vì thế sẽ lại tăng." Lâm Viễn nhìn anh ta, lộ rõ vẻ chán ghét "Anh có còn là người không đấy?"
Hạ Vũ Thiên sửng sốt hỏi "Làm sao?"
Lâm Viễn quyết định không thèm quan tâm tới anh ta nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải thôi, dân kinh doanh buôn bán hầu hết đều như vậy. Cậu đã sớm nhìn rõ bản chất của bọn tư bản rồi, vậy nên tốt hơn hết không nên chờ đợi gì ở anh ta, việc quái gì phải kích động, bực mình chứ.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn không lên tiếng nhưng vẫn có vẻ bực bội, không biết mình đã đắc tội với cậu ở chỗ nào liền hỏi "Cậu lại sao nữa?"
Lâm Viễn lườm anh ta "Bao nhiêu người mất người thân, không còn nhà cửa để về, anh không thấy họ thật đáng thương sao!"
Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày "Bọn họ đúng là rất đáng thương... Nhưng tôi nói giá đồng tăng thì có liên quan gì đâu?"
Lâm Viễn bĩu môi nói "Không phải anh mua cổ phiếu mỏ đồng nào rồi chứ?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu "Ừ, quặng đồng thì mua, nhưng những sản phẩm liên quan tới đồng thì đều bán hết. Vì nếu chi phí tiêu hao tăng lên đương nhiên lãi sẽ giảm xuống."
"Vô nhân tính!" Lâm Viễn hung hăng lườm anh ta.
Hạ Vũ Thiên lắc đầu "Sao cậu không nhắc tới việc tôi quyên tiền cứu trợ đi?"
Lâm Viễn liếc Hạ Vũ Thiên "Anh cũng biết quyên tiền à?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu "Mỗi lần có thiên tai lớn tôi đều có đóng góp mà."
"Xã hội đen mà cũng biết giúp đỡ người khác sao?"
Lâm Viễn hỏi với giọng đầy nghi ngờ.
Hạ Vũ Thiên hơi bực mình "Tại sao cậu cứ một mực chắc chắn rằng tôi là xã hội đen như vậy?"
"Anh lúc nào cũng có đám vệ sĩ áo đen kia đi theo." Lâm Viễn nói "Còn mang theo súng nữa."
"Bọn họ chỉ là vệ sĩ thôi, có gì mà ghê gớm." Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn cậu "Tôi là người làm ăn trong sạch."
Lâm Viễn bĩu môi - anh định lừa quỷ à, rồi lại tiếp tục hỏi "Vậy anh đóng góp được bao nhiêu tiền?"
Hạ Vũ Thiên nghĩ một lát mới nói "Hẳn là bảy chữ số, bình thường vẫn từng ấy. Nếu đổi sang tiền nước mình thì phải thêm một số không nữa."
Lâm Viễn hơi hơi nguôi giận, lại nghe Hạ Vũ Thiên nói tiếp "Sắp tới tôi định tự mình đứng ra thành lập quỹ từ thiện riêng."
Hai tai Lâm Viễn dựng thẳng lên "Anh định dùng danh nghĩa quỹ từ thiện để rửa tiền sao? Vô nhân tính!"
Hạ Vũ Thiên chán ngán thở dài, nhéo tai Lâm Viễn "Cậu muốn mắng tôi vô nhân tính thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải quanh co tìm lý do mà mắng từng câu từng chữ thế?"
Lâm Viễn quay đầu đi xoa xoa hai tai, vẻ mặt rất chi là bi phẫn.
"Này." Hạ Vũ Thiên chọc cậu "Cậu có biết mỗi lần khủng hoảng tài chính là có biết bao nhiêu người phải nhảy lầu tự sát hoặc khuynh gia bại sản không?"
Lâm Viễn nhướn mày "Rất nhiều, lại còn thêm thất nghiệp hàng loạt nữa, tất cả đều là do nền kinh tế tư bản tàn bạo gây ra cả."
Hạ Vũ Thiên lắc đầu nói "Mỗi một lần khủng hoảng tài chính cũng giống như một lần chia bài. Một nhóm người bị đạp xuống, cũng lại có một loạt những tài năng mới xuất hiện. Làm tài chính không giống tội phạm pháp tham nhũng, tuy đúng là trong lúc đất nước gặp khó khăn họ lại nhờ thế mà phát tài, nhưng không phải là họ kiếm tiền từ những vụ thiên tai của đất nước đâu!"
Lâm Viễn bĩu môi "Giá đất chính là do bọn các anh cố tình đẩy lên cao."
Hạ Vũ Thiên cười khan một tiếng lắc đầu nói "Tôi đâu có buôn bán bất động sản, bất động sản chỉ là sản nghiệp phụ của nhà họ Hạ thôi."
Lâm Viễn quay sang nhìn anh ta "Vậy các anh làm gì?"
Hạ Vũ Thiên cười hỏi "Cậu có hứng thú sao?" Lâm Viễn nhìn anh "Không muốn nói thì thôi."
Hạ Vũ Thiên nhéo nhẹ tai cậu "Tôi là xã - hội - đen."
"Quả nhiên!" Lâm Viễn trừng mắt giận dữ "Vô nhân tính!"
Hạ Vũ Thiên lắc đầu cười nói "Nhà họ Hạ vốn làm công việc kinh doanh lâu đời, tuy cũng có buôn bất động sản nhưng quan trọng nhất vẫn là về công nghiệp năng lượng."
Lâm Viễn hơi nhíu mày nhìn anh "Giống như đám trùm buôn bán dầu mỏ ở Trung Đông ấy hả? Chiến tranh Iraq chính là từ nguyên nhân này mà ra, năng lượng là khởi nguồn của mọi tội ác!"
Hạ Vũ Thiên yên lặng không nói nữa mà đè Lâm Viễn xuống "Cậu không nghĩ gì tốt đẹp hơn được à?"
Lâm Viễn lập tức không chịu yếu thế, cậu phản kích tặng cho Hạ Vũ Thiên hai đạp, nhờ đó tâm trạng cũng thoải mái hẳn, nét mặt thoáng giãn ra - chắc là vì đã xả xong cả bụng tức giận.
Vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng nồi cơm điện bật "tách" một tiếng, mùi cơm thoang thoảng lan trong không khí. Lâm Viễn ôm gối lăn đi lăn lại trên sô- pha, "Sao giờ mà vẫn còn chưa tới chứ, chẳng lẽ mấy xe giao hàng đều bị tắc đường hết mà tàu điện ngầm cũng ngừng chạy luôn rồi sao!"
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn khôi phục lại được dáng vẻ và tính cách vốn có, anh biết rõ rằng cậu là một người không để bụng, liền dựa gần lại khẽ gọi một tiếng "Lâm Viễn."
"Sao?" Lâm Viễn đảo mắt nhìn anh ta.
Hạ Vũ Thiên vừa mở miệng, còn chưa kịp thốt lên lời nào thì từ ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông "kính coong" cắt ngang.
"A, tới rồi", Lâm Viễn lập tức nhảy dựng lên chạy ra mở cửa. Người mang thức ăn vào là A Thường, nhân viên đưa hàng đã bị chặn lại ở dưới sân. A Thường thanh toán xong bèn mang đồ lên tầng trên, là món canh đầu cá quả.
"Thơm quá!" Lâm Viễn hỏi A Thường, "Anh Thường cũng cùng ăn với chúng tôi chứ?"
A Thường cười cười đáp "Tôi và các anh em đều đã ăn ở ngoài rồi."
"Ừ." Lâm Viễn gật đầu, bưng canh đầu cá quả vào trong phòng đặt lên bàn.
Cậu nghĩ ngợi một lát lại chuyển nó sang bàn trà, sau đó cầm lấy điều khiển tivi chuyển sang kênh thể thao xem bóng đá.
Hạ Vũ Thiên dựa trên sô-pha nhìn hành động của Lâm Viễn, có lẽ đây là thói quen của một người chuyên thích nằm nhà chăng? Lâm Viễn trước tiên sẽ bận bịu chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ cần dùng ra - ví dụ như đồ ăn, đĩa CD, truyện tranh... Sau đó sẽ ôm những đồ mình đã chuẩn bị ngồi lì trước tivi hoặc máy tính, thậm chí còn có thể ngồi nguyên cả ngày. Dù cho người khác nhìn vào có cảm thấy chán chết đi nữa thì cậu ta vẫn một mình ngồi đó cười hề hề nhìn đến là ngốc nghếch.
Lâm Viễn chạy đi xới cơm, cầm hai bát cơm nóng hôi hổi tới đưa cho Hạ Vũ Thiên một bát. Lâm Viễn không ngồi xuống sô-pha mà ngồi thẳng xuống thảm lông êm ái trải dưới bàn trà, múc một thìa canh lên uống thử, "Ừm... Ngon!"
Hạ Vũ Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh. Lâm Viễn nhìn nhìn anh ta "Vừa nãy anh định nói với tôi chuyện gì?"
"À, Hạ Vũ Thiên lại định mở miệng, thế nhưng rất đúng lúc, lại thêm một tiếng "kính coong" nữa vang lên.
"Hê hê." Lâm Viễn tiếp tục nhào dậy đi mở cửa. Quả nhiên vẫn là A Thường, lần này anh mang món vịt hầm lên, sợ Lâm Viễn bị bỏng anh tự mình bưng vào tới tận bàn trà. Thấy ánh mắt Hạ Vũ Thiên giận dữ nhìn mình, A Thường cực chẳng đã than thầm... Ai bảo hai người gọi mỗi món ở một nhà hàng khác nhau, đương nhiên là mỗi nơi mang đến vào một thời điểm khác nhau rồ i .
A Thường xong việc lập tức chuồn lẹ. Lâm Viễn thò đũa gắp một miếng đùi vịt lên ăn, thấy Hạ Vũ Thiên ngồi thẳng lưng lên gọi "Lâm Viễn."
"Ừ." Lâm Viễn vừa gặm đùi vịt vừa hỏi "Có việc gì?"
"À..." Hạ Vũ Thiên còn chưa kịp nói thêm câu gì, lại tiếp tục vang lên tiếng chuông cửa "kính coong"...
Hạ Vũ Thiên chán chẳng thèm nói tiếp, nhấc đũa lên ăn cơm.
Lâm Viễn cười thầm đi ra mở cửa, bên ngoài là ba bốn gã vệ sĩ áo đen tay xách nách mang theo đến mười mấy hộp bánh tráng miệng...
Lâm Viễn chớp chớp mắt "Mấy người làm trò gì đây?"
A Thường trả lời "Thiếu gia gọi cửa hàng bánh ngọt, kêu họ mang tất cả các loại bánh tới, mỗi loại một chiếc nên mới nhiều như vậy." Trong lúc anh nói, đám đặc vụ kia đã lần lượt kéo nhau vào phòng, đặt đầy bánh tráng miệng lên mặt bàn trà. Đến lúc hết chỗ, họ đành phải để xuống đất, cuối cùng đến mặt đất cũng không còn chỗ. Thế mà vẫn còn lại đến mấy hộp to cho đám đặc vụ áo đen mang đi làm món điểm tâm khuya.
Lâm Viễn há hốc miệng, tròn mắt nhìn một bàn toàn là đồ ngọt.
Hạ Vũ Thiên nhích lại gần khẽ cười "Tôi còn tưởng cậu sẽ chê tôi lãng phí chứ."
Lâm Viễn gắp một miếng sủi cảo bỏ vào nhai nhóp nhép, nhìn Hạ Vũ Thiên đáp "Ừm... Thói quen lãng phí của anh như thế này cũng tốt lắm."
Hạ Vũ Thiên thấy cậu vừa gắp đồ ăn vừa nói cười vui vẻ cũng cười "Cậu cứ vui vẻ thế này thì thật tốt."
Lâm Viễn có đôi chút sững sờ, liếc nhìn Hạ Vũ Thiên một cái rồi lại tiếp tục ăn.
Hai người vừa xem bóng đá vừa ăn cơm. Hạ Vũ Thiên còn mở một chai rượu vang trắng, hai người cùng nhau uống. Chỉ sau mấy chén Lâm Viễn đã chếnh choáng say, hoàn toàn lộ rõ bản chất, cậu nhảy dựng lên chỉ tay vào tivi gào to, "Được lắm! Sút thêm mấy phát nữa! Cho chúng nó biết tay đi!"
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng lúc này lại thêm một tiếng "kính coong" nữa vang lên.
Lâm Viễn cắn cắn đũa hỏi Hạ Vũ Thiên, "Anh vẫn còn gọi đồ ăn nữa đấy à?
Tôi không ăn nổi nữa rồi."
Hạ Vũ Thiên chỉ cười cười nhìn lên đồng hồ treo tường nói "Có lẽ cũng đã đến rồi."
Lâm Viễn định đứng dậy mở cửa thì bị Hạ Vũ Thiên giữ lại "Cậu ăn tiếp đi, để tôi ra là được rồi. Lần này không phải thức ăn đâu."
"Ừ." Lâm Viễn gật đầu, có lẽ Hạ Vũ Thiên có việc, cậu cũng không hỏi nhiều chỉ cắm cúi ăn tiếp. Đột nhiên cậu nhớ tới một điều, hình như Hạ Vũ Thiên có nói khi cậu tỉnh lại sẽ tặng quà gì đó cho cậu.
Còn đang mải suy nghĩ, chợt có tiếng Hạ Vũ Thiên gọi "Lâm Viễn."
Lâm Viễn quay đầu lại, thấy Hạ Vũ Thiên đang đóng cửa, trên tay anh cầm một sợi xích. Hạ Vũ Thiên kéo kéo mấy cái, một con chó giống Golden Retriever nhơ nhỡ toàn thân lông dài màu vàng óng đi ra.
Lâm Viễn mở to mắt "A! Goldie!"
Hạ Vũ Thiên kéo con Goldie tới. Lâm Viễn ném đũa sang một bên nhào đến sờ lông nó. Bộ lông mềm mại và rất dày. Chỉ nhìn bề ngoài cũng biết chắc chắn nó là giống Goldie thuần chủng!
"Tôi thấy phông nền màn hình máy tính của cậu là một con Goldie." Hạ Vũ Thiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Viễn cười nói "Nên đoán là cậu sẽ thích."
"Giống thật đấy, hệt như con trong máy tính của tôi!" Lâm Viễn rất sung sướng, hơn nữa giống Goldie vốn không kiêu ngạo, dễ thân thiết với con người. Lâm Viễn vừa sờ mấy cái nó liền bắt đầu vẫy đuôi. Lâm Viễn vuốt ve mãi mà nó không hề sủa một tiếng, chỉ vẫy vẫy đuôi làm thân, xem chừng vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn cười tít cả mắt chơi với con Goldie liền ghé sát lại gần hỏi "Thích không nào?"
Lâm Viễn đần mặt cười, gật đầu lia lịa. Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn vui vẻ đến vậy có đi chút ngạc nhiên. Nhưng điều làm anh ngạc nhiên hơn chính là bản thân mình. Vì muốn biết Lâm Viễn thích thứ gì nhằm khiến cậu vui vẻ anh gần như đã lục lọi xem hết tất cả đồ dùng cá nhân của Lâm Viễn. Nhưng những thứ tìm được toàn là truyện tranh, tiểu thuyết, đĩa CD trò chơi, còn cả ảnh mẹ cậu, tất cả đều quá trừu tượng. Cuối cùng Hạ Vũ Thiên nhìn thấy hình nền máy tính của Lâm Viễn là một con chó giống Goldie, anh quyết định mua một con giống hệt về xem sao, thậm chí vì thế còn sai người cầm ảnh của nó đi ra nước ngoài tìm mua loại thuần chủng nhất. Bây giờ thấy Lâm Viễn vui mừng thế này, xem ra cũng không uổng công anh vất vả. Đương nhiên... ý đồ ban đầu của anh vốn là muốn lấy lòng khiến cho Lâm Viễn cảm động. Tuy nhiên Hạ Vũ Thiên cũng không thể hiểu rõ, tại sao đến giờ chính anh cũng cảm thấy hài lòng và vui vẻ mãn nguyện đến vậy?
"Cậu đặt tên cho nó đi?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn cười hì hì "Gọi là Mao Mao đi."
"Tên gì mà bình thường quá thế?" Hạ Vũ Thiên có vẻ không đồng ý lắm "Tôi còn tưởng cậu sẽ gọi nó là Hạ Vũ Thiên gì đó chứ."
Lâm Viễn vừa cười vừa không quên tặng cho Hạ Vũ Thiên một cái lườm cháy mặt, cậu ôm Mao Mao tới bên cạnh cho nó ăn. Hạ Vũ Thiên đứng cạnh xem nói "A Thường vừa gọi tới nói không tìm thấy chìa khóa."
Lâm Viễn nghe vậy sửng sốt quay lại nhìn anh ta "Chẳng lẽ bị mất rồi sao? Hay là anh thay khóa đi, bên trong không có thứ gì giá trị chứ? Đừng để bị trộm mất"
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn cười nói "Thứ có giá trị đã kịp vào ở đâu"
Lâm Viễn ngẩn người, trong lòng hơi rung động - Trời đất ơi! Hạ Vũ Thiên, anh sao mà sến quá đi!
Hạ Vũ Thiên cũng vì câu nói này mà không khỏi rùng mình một cái, anh lắc đầu "Lâm Viễn."
"Sao?" Lâm Viễn quay sang nhìn anh ta thầm nghĩ - Vũ Thiên à, xin anh đừng gọi kiểu âu yếm như thế được không? Gọi thế khiến cho tôi lại tưởng mình là người yêu của anh không bằng.
Hạ Vũ Thiên bất giác theo bản năng nhìn ra cửa để chắc chắn lần này sẽ không có tiếng chuông nào vang lên ngắt lời mình, sau đó mới thở phào một tiếng, nói với Lâm Viễn "Đừng đi... ở lại đây với tôi, nửa năm cũng được, mà lâu hơn nữa thì càng tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.