Chương 47
Nhĩ Nhã
28/08/2017
Trước câu hỏi của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn không gật cũng không lắc.
Nhưng sau đó, cùng với Mao Mao, cậu ở lại.
Hạ Vũ Thiên có phần bất ngờ với quyết định này của Lâm Viễn. Chẳng lẽ chỉ bằng một bữa ăn gọi từ bên ngoài về, cộng thêm một con chó Goldie là đã đủ mài mòn cái tính quật cường của Lâm Viễn?
Lâm Viễn cũng không nói gì nhiều, chỉ tiếp tục cuộc sống của chính mình. Trong thời gian này cậu vẫn tận hưởng cuộc sống thảnh thơi cùng với Hạ Vũ Thiên, gắng sức vỗ béo, vẫn trung thành với cách sống của mình - vừa bừa bộn vừa lười, vẫn sống khép kín lại thêm phần cứng đầu. Thỉnh thoảng lại trêu tức khiến cho Hạ Vũ Thiên không ít lần phải trừng mắt dọa nạt. Nhưng không còn châm chọc cãi vã lớn nữa.
Hai người cứ như vậy sống bên nhau được khoảng nửa tháng, có thể nói khá bình yên hạnh phúc. Mỗi sáng sớm, Lâm Viễn đều bị Mao Mao liếm cho đến tỉnh giấc.
Vì Lâm Viễn thuận miệng đặt tên cho Mao Mao là Mao Mao nên tên đầy đủ của nó là Lâm Mao Mao.
Mỗi khi cậu thức dậy, hầu như lúc nào cũng có Hạ Vũ Thiên ở bên cạnh...
Gần đây anh ta thường xuyên làm việc tại nhà, thỉnh thoảng nếu có ra ngoài cũng sẽ mang Lâm Viễn đi cùng.
Buổi sáng Lâm Viễn thường theo Hạ Vũ Thiên đến công ty, buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm ở nhà hàng, buổi chiều tham gia một số hoạt động giải trí đủ loại - ví dụ như đánh golf, xem trình diễn thời trang, thử quần áo mới vân vân và vân vân... Nhưng nhất định ba bốn giờ chiều họ sẽ về nhà.
Sau khi về nhà, Lâm Viễn sẽ bắt đầu ngồi xem phim. Hạ Vũ Thiên có lúc sẽ đi xử lý công việc, có lúc sẽ ngồi xuống bên cậu. Bữa tối hầu như là ăn ở bên ngoài, ăn xong sẽ xuống nhà đi dạo bách bộ cho tiêu cơm, sau đó về phòng tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Buổi tối, Hạ Vũ Thiên sẽ xem tạp chí hoặc làm việc một lúc, sau đó đi ngủ từ sớm. Lâm Viễn thì tiếp tục đọc truyện tranh, xem phim kinh dị, chơi trò chơi trực tuyến, nói chung là đủ các loại hoạt động giải trí mà những người hay nằm nhà vẫn thường làm. Thường thì cậu sẽ ngủ quên lúc nào không biết. Dù vậy, sáng hôm sau khi thức dậy, máy tính của cậu đã được cất gọn, còn cậu đang nằm ngủ khò khò yên lành trong vòng tay Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn có vẻ rất thoải mái vô tư. Hạ Vũ Thiên không thể hiểu nổi, anh chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì có thể khiến cho Lâm Viễn đột nhiên đối xử hòa nhã tử tế với anh, thậm chí còn hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, không còn đề phòng anh nữa.
Anh mang theo khúc mắc ấy trong lòng đến nửa tháng. Cuối cùng, cho đến một ngày Hạ Vũ Thiên không chịu được nữa trước bữa cơm tối, Hạ Vũ Thiên bèn gọi Lâm Viễn lúc này đang cho Mao Mao ăn "Lâm Viễn."
"Sao?" Lâm Viễn bây giờ đã hoàn toàn khỏi bệnh, thời gian gần đây lại được ăn uống nghỉ ngơi điều độ nên sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn nhiều. Chính bản thân cậu thỉnh thoảng cũng đứng trước gương vừa tự nhéo má mình vừa niệm câu thần chú - mau béo lên, mau béo lên nào!
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn để đĩa thức ăn của Mao Mao xuống đứng lên bước lại phía mình, liền kéo cậu ngồi xuống bên cạnh hỏi "Cậu làm sao vậy?"
Lâm Viễn ý chừng không hiểu, chớp chớp mắt hỏi "Tôi mà làm sao cơ?"
"Làm sao tự nhiên lại thay đổi như vậy?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn dùng ánh mắt như gặp người ngoài hành tinh nhìn anh ta "Gì mà thay đổi chứ? Tôi bình thường vẫn như thế này mà."
"Thế tại sao đột nhiên cậu lại đối xử hòa nhã với tôi?"
Khóe miệng Lâm Viễn khẽ run run "Hạ Vũ Thiên, anh thích bị hành hạ hả?
Người ta đối xử tốt với mình, anh lại thèm bị chửi sao?"
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ thở dài, giơ tay nhéo tai Lâm Viễn.
"Ái..." Khó khăn lắm Lâm Viễn mới thoát ra được. Cậu xoa xoa tai chạy ra chỗ khác, Hạ Vũ Thiên đột nhiên hỏi "Bây giờ hình như cậu không ghét tôi như lúc ban đầu nữa phải không?"
Lâm Viễn nhìn nhìn anh ta rồi nói "À... Thật ra anh cũng có một ít ưu điểm."
"Sao?" Hạ Vũ Thiên bắt chéo chân, cảm thấy tò mò "Ví như là gì ?"
"Ừm." Lâm Viễn đắn đo suy nghĩ một lát "Trừ toàn bộ khuyết điểm ra, còn lại đều là ưu điểm!"
Hạ Vũ Thiên bật cười "Thuyết minh rõ ràng một chút xem nào."
"Ừm..." Lâm Viễn xoa xoa mũi nói "Anh cũng chỉ vô nhân tính một tí, thích diễn kịch một tí, giảo hoạt một tí, tính toán một tí, cộng thêm lưu manh một tí. Nói chung là trừ bỏ mỗi thứ một tí những khuyết điểm của anh ra, còn lại được điểm nào thì điểm đó có thể xem như là phần sáng của nhân cách. Dù sao đấy cũng là ưu điểm, cũng giống như thi cử ấy, để đạt điểm đối không dễ, nhưng để được ngỗng cũng khó chẳng kém gì phải không?"
Hạ Vũ Thiên thở dài một tiếng, đột nhiên anh cảm thấy thật ra mối quan hệ với đám tình nhân trước đây của anh cũng rất được, chỉ là giao dịch trao đổi tiền - tình mà thôi, thoải mái hơn rất nhiều so với kiểu quan hệ rắc rối như bây giờ. Lâm Viễn, con người này thật sự không dễ gì nhìn thấu nổi.
"Cậu thật không thể có tình cảm với tôi nhiều hơn một chút được sao?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn nhìn anh ta rồi đáp "Anh muốn tôi phải có tình cảm với anh như thế nào? Tôi với anh chỉ có thể sống như hai người đàn ông với nhau, chúng ta ở chung hòa bình thế này đã là tốt lắm rồi."
Hạ Vũ Thiên bước tới gần hơn "Nếu cậu có bạn gái, cậu cũng đối xử với cô ấy như thế sao?"
Lâm Viễn gật đầu "Cũng gần như thế, có những thứ như tình cảm chỉ cần giữ ở trong lòng là được."
"Ha." Hạ Vũ Thiên lắc đầu cười nói "Bây giờ còn có loại phụ nữ nào chấp nhận thứ tình cảm giữ trong lòng của cậu sao?"
Lâm Viễn lườm anh ta, không thèm nói tiếp đi chải lông cho Mao Mao.
Hạ Vũ Thiên ngồi xuống cạnh cậu, thấp giọng nói "Lâm Viễn, theo tôi đi?"
Lâm Viễn nhìn anh ta đầy khinh bỉ "Tôi không gia nhập xã hội đen."
Hạ Vũ Thiên bật cười "Ý tôi đâu có bảo cậu đi theo làm đàn em cho tôi, mà là muốn cậu làm tình nhân của tôi."
Lâm Viễn thở dài một hơi đáp "Tôi bảo này Hạ Vũ Thiên, chẳng phải anh đã nói thỏa thuận của chúng ta kết thúc rồi sao? Anh đã không còn cần lợi dụng tôi nữa, vậy thì việc gì tôi phải tiếp tục làm tình nhân của anh?"
"Vì tôi thích cậu." Hạ Vũ Thiên nghiêm túc trả lời, "Cậu thích một người, cũng muốn người đó thích cậu, đó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"
Lâm Viễn đặt chiếc lược dùng để chải lông cho Mao Mao xuống, quay mặt lại nhìn Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên ngồi nghiêm chỉnh nói "Cậu là người khiến cho tôi mất nhiều công sức để theo đuổi nhất từ trước tới giờ. Nếu như chỉ là người bình thường thì tôi đã buông tay từ lâu, dù sao tôi cũng không rảnh rỗi đến thế."
Lâm Viễn vẫn không lên tiếng, đưa tay xoa đầu Mao Mao.
"Làm người yêu của tôi nhé?" Hạ Vũ Thiên nói "Không phải chỉ là thỏa thuận mà là người yêu thật sự một lần, được chứ?"
"Sau đó thì sao?" Lâm Viễn hỏi "Sau khi đã làm người yêu thì sẽ thế nào?"
"Tôi không có yêu cầu đặc biệt gì." Hạ Vũ Thiên cười "Tôi chỉ muốn nhìn xem khi cậu thật sự yêu một người thì sẽ như thế nào."
Lâm Viễn yên lặng một lát rồi đáp "Cũng không phải quá khó khăn, thôi được."
"Hả?" Lần này đến lượt Hạ Vũ Thiên ngây người.
Lâm Viễn thản nhiên nói "Nhưng anh không được đòi lên giường với tôi đâu đấy."
Hạ Vũ Thiên nhíu mày hỏi "Đã yêu thì vì cớ gì không chịu lên giường?"
Lâm Viễn cau mày nhìn Hạ Vũ Thiên "Ý của anh là anh yêu một người chỉ để lên giường với người ấy, trong suy nghĩ của anh yêu đồng nghĩa với việc phải lên giường sao?"
"Cậu không thấy thế mới hợp logic à?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn ngửa mặt nhìn trời thở dài "Tôi nói cho anh biết, tôi yêu một ai đó không phải để lên giường với người ta, cũng chưa từng nghe ai nói không lên giường với nhau thì không phải là yêu đương!"
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ nhún vai "Thôi được, cậu nói thế nào thì cứ như thế... Vậy lúc nào cậu mới bắt đầu yêu tôi?"
Lâm Viễn ngẫm nghĩ một lát "Tôi đi toilet trước đã, khi nào ra ngoài sẽ bắt đầu."
Hạ Vũ Thiên ngồi dưới sàn nhà lắc lắc đầu thật mạnh, đột nhiên trong lòng cảm thấy hối hận - việc anh chọn Lâm Viễn cho kế hoạch này phải chăng là một sai lầm lớn? Hiện tại anh bắt đầu tin cậu ta thật sự là một kẻ vô tình, là người không biết yêu bất cứ kẻ nào... Chẳng lẽ bây giờ lại đi tìm một người nào đó trông giống giống cậu ta đem đi phẫu thuật chỉnh hình cho xong.
Còn đang mải suy nghĩ, đã nghe thấy trong nhà vệ sinh có tiếng xả nước, Hạ Vũ Thiên đứng dậy định đi lấy tập danh sách nhà hàng cũng đã đến giờ ăn tối rồ i .
Không ngờ Lâm Viễn vừa ra ngoài, nhìn thấy thế liền giữ chặt tay anh lại "Này Hạ Vũ Thiên, chúng ta ra ngoài ăn tối chứ?"
Hạ Vũ Thiên ngây người "Ừm cũng được... Nhưng đi đâu bây giờ?"
"Phố ăn vặt." Lâm Viễn vừa thay quần áo vừa nói.
"Ừm..." Hạ Vũ Thiên gật đầu, cảm thấy thái độ của Lâm Viễn đối với anh dường như có gì đó thay đổi.
Lâm Viễn nhanh chân nhanh tay thay xong quần áo, dắt theo Mao Mao cùng Hạ Vũ Thiên ra ngoài. Vào đến thang máy, Hạ Vũ Thiên ấn nút -1 của gara, Lâm Viễn lại ấn số l.
"Không đi xe à?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn lắc đầu "Đi bộ."
Ra đến ngoài khu chung cư, Lâm Viễn một tay dắt Mao Mao, một tay nắm tay Hạ Vũ Thiên hiên ngang đi giữa đường. Lúc thì cậu giảng giải tình huống trong truyện tranh cho Hạ Vũ Thiên nghe, một lát sau lại nói tới chuyện người ngoài hành tinh, cuối cùng chủ đề chuyển sang người nhện.
Hạ Vũ Thiên chưa kịp thích ứng với những gì đang diễn ra, Lâm Viễn đang hẹn hò với anh sao? Tại sao cảm giác lại kỳ quái như vậy nhỉ?
Hai người nắm tay nhau đi trên phố không hề che giấu. Tuy bây giờ xã hội đã hiện đại hơn, qua rồi cái thời các cặp đồng tính bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm chỉ trỏ thế nhưng vẫn cứ có khối kẻ liếc sang. Không ít các cô gái trẻ đi ngang qua, nhìn thấy cặp đôi nam thanh nam tú hoàn hảo này khẽ trầm trồ với nhau.
Hạ Vũ Thiên từ trước đến giờ vẫn cho rằng da mặt mình dày khó ai bì, ấy thế nhưng hôm nay trước ánh mắt bàn dân thiên hạ anh vẫn cảm thấy hơi có phần xấu hổ. Lâm Viễn thì hoàn toàn ngược lại, tự nhiên thoải mái ra chiều hoàn toàn chẳng quan tâm đến những người xung quanh... Hạ Vũ Thiên cuối cùng cũng hiểu rõ hơn về Lâm Viễn, khi đã quyết tâm điều gì thì có lẽ cậu mạnh mẽ hơn nhiều so với người bình thường.
Hai người tay nắm tay đi chầm chậm trên phố, Hạ Vũ Thiên đi sát vào Lâm Viễn hỏi "Trước đây tôi chỉ muốn ôm hôn một chút thôi mà cậu lúc nào cũng chối đây đẩy sao hôm nay lại khác thế?"
Lâm Viễn đưa mắt nhìn Hạ Vũ Thiên "Thế này đã là gì? Anh chẳng phải là người yêu của tôi sao? Đã là người yêu, đương nhiên tôi phải mang ra khoe với cả thế gian, có gì lạ đâu."
Hạ Vũ Thiên cười cười đưa tay ôm lấy Lâm Viễn, tiến lại gần hôn lên má cậu. Hai người thoải mái vừa đi vừa thân mật giữa đường mặc kệ vô số ánh mắt ngoái nhìn. Họ vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm với nhau tỏ ra cực kỳ tình cảm... Thậm chí khi Hạ Vũ Thiên nhìn vào đôi mắt mang nét cười của Lâm Viễn cùng với gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của cậu, dù chỉ trong một thoáng anh dường như cảm thấy Lâm Viễn đã thật sự yêu mình.
Khi hai người tới gần cổng trường đại học thì vẫn chưa tới giờ tan lớp, bởi vậy trên đường cũng không có quá nhiều người. Lâm Viễn bước vào quán lẩu nướng, cậu gọi một nồi lẩu cay, sau đó lại thêm một suất thịt nướng và mỳ xào lớn, rồi cùng Hạ Vũ Thiên tìm chỗ ngồi.
Hạ Vũ Thiên lần đầu tiên tới những chỗ thế này. Không khác gì mấy quán ven đường, tuy rằng cũng có bảng hiệu có cửa hàng đàng hoàng.
Lâm Viễn hỏi ông chủ "Có canh xương hầm không?"
Chủ quán gật đầu "Canh tặng kèm cho mỗi suất thịt nướng và thức ăn tươi."
Sau đó ông ta hỏi Lâm Viễn muốn mấy bát. Lâm Viễn chỉ vào Mao Mao đang nằm dưới đất bảo "Một bát lớn, phải có cả xương nữa!"
"Được!" Ông chủ múc một bát canh lớn bưng ra, đặc biệt còn lấy thêm một cục xương to dính đầy gân với thịt. Lâm Viễn vớt cục xương ra, vẩy hết nước canh, ném cho Mao Mao đang nằm dưới chân. Mao Mao vẫy vẫy đuôi bắt lấy, nằm bò ra đất dùng chân trước giữ lấy cục xương vui sướng gặm rất ngon lành.
Hạ Vũ Thiên hơi khó chịu "Tại sao lại để Mao Mao làm trò của mấy con chó nhà?"
Lâm Viễn cười cười "Có phải anh cho rằng Mao Mao phải gặm bánh bích quy cho chó mười mấy tệ một miếng nho nhỏ ấy không?"
Hạ Vũ Thiên không trả lời chỉ cười.
Lâm Viễn nhún vai "Chó là chó, có xương là sẽ vui mừng."
"Còn cậu thì sao?" Hạ Vũ Thiên hỏi "Cậu thì phải có gì mới vui mừng?"
Lâm Viễn cân nhắc suy nghĩ một lát "Con người phức tạp hơn một chút, những thứ họ muốn có rất nhiều. Chẳng phải chỉ cần có cơm ăn cũng đã đủ vui vẻ rồi sao, may là tôi khá đơn giản, chỉ cần ăn no ngủ kỹ thoải mái vui chơi là quá đủ rồi."
Nồi lẩu nướng được mang ra, Lâm Viễn mở túi nước chấm ra đặt trước mặt Hạ Vũ Thiên, cùng lúc đó gắp một loạt nấm kim châm, đậu hủ đông và trứng tôm mà anh thích ăn vào trong nồi. Đương nhiên, thịt dê và thịt ba chỉ phải tự mình nướng lấy.
Hạ Vũ Thiên nhìn động tác của Lâm Viễn cảm thấy rất lạ lùng, bèn kinh ngạc hỏi "Sao cậu lại chăm sóc tôi chu đáo thế? Trước đây đâu thấy cậu để ý như vậy."
Lâm Viễn lại tiếp tục lườm anh ta "Tôi là đàn ông mà, nếu như hẹn hò đương nhiên phải chăm sóc cho đối phương rồi. Anh có biết nướng thịt dê không?"
"Không cần tôi làm hộ chứ?"
"Không cần." Hạ Vũ Thiên gọi thêm hai chai bia, bắt đầu cùng Lâm Viễn chén món lẩu nướng.
Hạ Vũ Thiên nói "Từ lần trước bị cậu hại cho tiêu chảy, đâm ra bây giờ có uống bia lạnh chung với đồ ăn cay cũng không còn đau bụng nữa."
"Hê hê." Lâm Viễn cười mấy tiếng "Đã thích ứng rồi chứ gì?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu, lại gọi thêm mấy đĩa thịt dê nữa. Hai người vừa ăn vừa tán gẫu tới tận lúc mặt trời xuống núi, sinh viên tan học, cả phố ăn vặt náo nhiệt hẳn lên mới đứng dậy thanh toán tiền ra về.
Lâm Viễn vừa xoa xoa cái bụng no căng của mình vừa dắt Mao Mao nhàn nhã đi dạo cho tiêu cơm. Các quán hàng hai bên đường đã chật ních sinh viên, mùi thức ăn hòa lẫn với mùi khói dầu lan trong không khí khiến cho Lâm Viễn không khỏi nhớ tới những tháng ngày còn ở trong trường đại học, cả về quãng thời gian cậu vẫn còn làm việc ở phòng cấp cứu.
Hạ Vũ Thiên đi theo sau Lâm Viễn. Một lát sau, anh thấp giọng gọi "Lâm Viễn."
"Sao?" Lâm Viễn không quay đầu lại, chân tiếp tục bước.
"Vì sao cậu đột nhiên lại thay đổi và quyết định... đồng ý làm người yêu của tôi?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn cười cười, quay đầu lại nhìn Hạ Vũ Thiên. Thời gian của anh có lẽ không còn lại nhiều nữa phải không?"
Hạ Vũ Thiên sững sờ.
Trời đã nhá nhem tối. Đường phố ăn vặt đầy huyên náo, dòng người đông đúc náo nhiệt cùng với cảnh vật phía sau Lâm Viễn dường như đều trở nên nhạt nhòa, chỉ còn những bóng đèn bảy màu rẻ tiền nhấp nháy nhấp nháy khiến khung cảnh xung quanh dường như trở nên huyền ảo hơn.
Lâm Viễn quay lại mỉm cười, "Anh không còn lại bao nhiêu thời gian nữa nên mới nghĩ ra ý tưởng dở hơi này phải không?"
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên từ từ trở nên âm trầm, quả nhiên Lâm Viễn đã phát hiện ra... Anh không có khả năng lừa được con người này nữa. Đúng hơn là không phải bất cứ ai có đầy đủ khả năng suy nghĩ đều sẽ dễ dàng bị lừa, nhưng hễ là con người thì ai cũng đều có ưu nhược điểm, đương nhiên sẽ có lúc nào đó lý trí bị che lấp... Nhưng Lâm Viễn từ đầu đến cuối luôn giữ được cho mình sự tỉnh táo và lý trí cần thiết nên Hạ Vũ Thiên không có cách nào xuống tay được. Lâm Viễn không phải kẻ thông minh nhất, nhưng cậu ta nhất định là kẻ tỉnh táo nhất.
"Vì sao cậu lại đồng ý giúp tôi?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viên nhún vai "Tôi thấy anh như một con thú nhỏ đang cố gắng giãy dụa, quá ư là đáng thương. Nên tôi giúp anh vậy."
Hạ Vũ Thiên hơi híp mắt, động tác này của anh khiến cho Lâm Viễn bật cười.
"Nói thật đi." Hạ Vũ Thiên đuổi theo Lâm Viễn đang vẫn giữ nguyên nhịp chân bước của mình, "Vì sao đột nhiên lại đồng ý?"
Lâm Viễn nhìn anh đáp "À, từ trước tới giờ giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn xác."
Hạ Vũ Thiên nghi hoặc hỏi "Rồi sao nữa?"
"Lần này... Tôi cảm thấy có lẽ khả năng sống sót được của tôi là rất nhỏ."
Lâm Viễn vừa nói vừa đưa mắt quan sát Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên hơi sững sờ một chút, Lâm Viễn nhướn mày - quả nhiên mình nghĩ đúng.
"Cậu nghĩ quá nhiều thôi." Hạ Vũ Thiên nói "Tôi đã từng nói sẽ không để cậu chết mà."
"Hạ Vũ Thiên, anh biết câu chuyện ngụ ngôn \'sói tới rồi\' chứ?" Lâm Viễn cười đáp "Cách tốt nhất để không bị lừa là không được tin tưởng lời nói của bất cứ kẻ nào, cho dù điều đó là thật hay giả đi nữa."
Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên bật cười... Hóa ra đây là cách Lâm Viễn đề phòng bản thân khỏi bị lừa sao.
"Vậy cậu nên hận tôi mới phải, còn giúp tôi làm gì?" Hạ Vũ Thiên cố chấp bám riết lấy Lâm Viễn quyết truy hỏi đến cùng.
Lâm Viễn liên tục đổi tay cầm dây buộc cổ Mao Mao làm cho Mao Mao cứ đi vòng vòng quanh người cậu, cậu lơ đãng trả lời "Tôi đã nói mình không có khả năng căm hận người khác mà, hơn nữa trước khi chết vẫn còn phải hận ai đó thì rõ là dở hơi. Trừ cô bạn gái trên danh nghĩa hồi trước, cho đến giờ tôi vẫn chưa từng thích ai thật lòng. Nếu đã vậy, trước khi chết cứ nếm thử cảm giác yêu đương một lần, coi như đã từng yêu một lần sau này có chết đi cũng bớt hối tiếc."
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày. Lâm Viễn đột nhiên nghĩ tới điều gì, vỗ tay nói "À, đúng rồi, anh phải bồi dưỡng vun đắp tình cảm với Mao Mao thật tốt, sau này còn phải chăm sóc nó cho tới lúc chết đấy."
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn thản nhiên nói mấy câu này như không có chuyện gì xảy ra, chẳng rõ vì sao trong lồng ngực anh có cảm giác nóng bỏng như bị ngọn lửa thiêu đốt... Quả nhiên anh không nên ăn quá nhiều thức ăn cay và nóng.
Nhưng sau đó, cùng với Mao Mao, cậu ở lại.
Hạ Vũ Thiên có phần bất ngờ với quyết định này của Lâm Viễn. Chẳng lẽ chỉ bằng một bữa ăn gọi từ bên ngoài về, cộng thêm một con chó Goldie là đã đủ mài mòn cái tính quật cường của Lâm Viễn?
Lâm Viễn cũng không nói gì nhiều, chỉ tiếp tục cuộc sống của chính mình. Trong thời gian này cậu vẫn tận hưởng cuộc sống thảnh thơi cùng với Hạ Vũ Thiên, gắng sức vỗ béo, vẫn trung thành với cách sống của mình - vừa bừa bộn vừa lười, vẫn sống khép kín lại thêm phần cứng đầu. Thỉnh thoảng lại trêu tức khiến cho Hạ Vũ Thiên không ít lần phải trừng mắt dọa nạt. Nhưng không còn châm chọc cãi vã lớn nữa.
Hai người cứ như vậy sống bên nhau được khoảng nửa tháng, có thể nói khá bình yên hạnh phúc. Mỗi sáng sớm, Lâm Viễn đều bị Mao Mao liếm cho đến tỉnh giấc.
Vì Lâm Viễn thuận miệng đặt tên cho Mao Mao là Mao Mao nên tên đầy đủ của nó là Lâm Mao Mao.
Mỗi khi cậu thức dậy, hầu như lúc nào cũng có Hạ Vũ Thiên ở bên cạnh...
Gần đây anh ta thường xuyên làm việc tại nhà, thỉnh thoảng nếu có ra ngoài cũng sẽ mang Lâm Viễn đi cùng.
Buổi sáng Lâm Viễn thường theo Hạ Vũ Thiên đến công ty, buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm ở nhà hàng, buổi chiều tham gia một số hoạt động giải trí đủ loại - ví dụ như đánh golf, xem trình diễn thời trang, thử quần áo mới vân vân và vân vân... Nhưng nhất định ba bốn giờ chiều họ sẽ về nhà.
Sau khi về nhà, Lâm Viễn sẽ bắt đầu ngồi xem phim. Hạ Vũ Thiên có lúc sẽ đi xử lý công việc, có lúc sẽ ngồi xuống bên cậu. Bữa tối hầu như là ăn ở bên ngoài, ăn xong sẽ xuống nhà đi dạo bách bộ cho tiêu cơm, sau đó về phòng tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Buổi tối, Hạ Vũ Thiên sẽ xem tạp chí hoặc làm việc một lúc, sau đó đi ngủ từ sớm. Lâm Viễn thì tiếp tục đọc truyện tranh, xem phim kinh dị, chơi trò chơi trực tuyến, nói chung là đủ các loại hoạt động giải trí mà những người hay nằm nhà vẫn thường làm. Thường thì cậu sẽ ngủ quên lúc nào không biết. Dù vậy, sáng hôm sau khi thức dậy, máy tính của cậu đã được cất gọn, còn cậu đang nằm ngủ khò khò yên lành trong vòng tay Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn có vẻ rất thoải mái vô tư. Hạ Vũ Thiên không thể hiểu nổi, anh chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì có thể khiến cho Lâm Viễn đột nhiên đối xử hòa nhã tử tế với anh, thậm chí còn hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, không còn đề phòng anh nữa.
Anh mang theo khúc mắc ấy trong lòng đến nửa tháng. Cuối cùng, cho đến một ngày Hạ Vũ Thiên không chịu được nữa trước bữa cơm tối, Hạ Vũ Thiên bèn gọi Lâm Viễn lúc này đang cho Mao Mao ăn "Lâm Viễn."
"Sao?" Lâm Viễn bây giờ đã hoàn toàn khỏi bệnh, thời gian gần đây lại được ăn uống nghỉ ngơi điều độ nên sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn nhiều. Chính bản thân cậu thỉnh thoảng cũng đứng trước gương vừa tự nhéo má mình vừa niệm câu thần chú - mau béo lên, mau béo lên nào!
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn để đĩa thức ăn của Mao Mao xuống đứng lên bước lại phía mình, liền kéo cậu ngồi xuống bên cạnh hỏi "Cậu làm sao vậy?"
Lâm Viễn ý chừng không hiểu, chớp chớp mắt hỏi "Tôi mà làm sao cơ?"
"Làm sao tự nhiên lại thay đổi như vậy?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn dùng ánh mắt như gặp người ngoài hành tinh nhìn anh ta "Gì mà thay đổi chứ? Tôi bình thường vẫn như thế này mà."
"Thế tại sao đột nhiên cậu lại đối xử hòa nhã với tôi?"
Khóe miệng Lâm Viễn khẽ run run "Hạ Vũ Thiên, anh thích bị hành hạ hả?
Người ta đối xử tốt với mình, anh lại thèm bị chửi sao?"
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ thở dài, giơ tay nhéo tai Lâm Viễn.
"Ái..." Khó khăn lắm Lâm Viễn mới thoát ra được. Cậu xoa xoa tai chạy ra chỗ khác, Hạ Vũ Thiên đột nhiên hỏi "Bây giờ hình như cậu không ghét tôi như lúc ban đầu nữa phải không?"
Lâm Viễn nhìn nhìn anh ta rồi nói "À... Thật ra anh cũng có một ít ưu điểm."
"Sao?" Hạ Vũ Thiên bắt chéo chân, cảm thấy tò mò "Ví như là gì ?"
"Ừm." Lâm Viễn đắn đo suy nghĩ một lát "Trừ toàn bộ khuyết điểm ra, còn lại đều là ưu điểm!"
Hạ Vũ Thiên bật cười "Thuyết minh rõ ràng một chút xem nào."
"Ừm..." Lâm Viễn xoa xoa mũi nói "Anh cũng chỉ vô nhân tính một tí, thích diễn kịch một tí, giảo hoạt một tí, tính toán một tí, cộng thêm lưu manh một tí. Nói chung là trừ bỏ mỗi thứ một tí những khuyết điểm của anh ra, còn lại được điểm nào thì điểm đó có thể xem như là phần sáng của nhân cách. Dù sao đấy cũng là ưu điểm, cũng giống như thi cử ấy, để đạt điểm đối không dễ, nhưng để được ngỗng cũng khó chẳng kém gì phải không?"
Hạ Vũ Thiên thở dài một tiếng, đột nhiên anh cảm thấy thật ra mối quan hệ với đám tình nhân trước đây của anh cũng rất được, chỉ là giao dịch trao đổi tiền - tình mà thôi, thoải mái hơn rất nhiều so với kiểu quan hệ rắc rối như bây giờ. Lâm Viễn, con người này thật sự không dễ gì nhìn thấu nổi.
"Cậu thật không thể có tình cảm với tôi nhiều hơn một chút được sao?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn nhìn anh ta rồi đáp "Anh muốn tôi phải có tình cảm với anh như thế nào? Tôi với anh chỉ có thể sống như hai người đàn ông với nhau, chúng ta ở chung hòa bình thế này đã là tốt lắm rồi."
Hạ Vũ Thiên bước tới gần hơn "Nếu cậu có bạn gái, cậu cũng đối xử với cô ấy như thế sao?"
Lâm Viễn gật đầu "Cũng gần như thế, có những thứ như tình cảm chỉ cần giữ ở trong lòng là được."
"Ha." Hạ Vũ Thiên lắc đầu cười nói "Bây giờ còn có loại phụ nữ nào chấp nhận thứ tình cảm giữ trong lòng của cậu sao?"
Lâm Viễn lườm anh ta, không thèm nói tiếp đi chải lông cho Mao Mao.
Hạ Vũ Thiên ngồi xuống cạnh cậu, thấp giọng nói "Lâm Viễn, theo tôi đi?"
Lâm Viễn nhìn anh ta đầy khinh bỉ "Tôi không gia nhập xã hội đen."
Hạ Vũ Thiên bật cười "Ý tôi đâu có bảo cậu đi theo làm đàn em cho tôi, mà là muốn cậu làm tình nhân của tôi."
Lâm Viễn thở dài một hơi đáp "Tôi bảo này Hạ Vũ Thiên, chẳng phải anh đã nói thỏa thuận của chúng ta kết thúc rồi sao? Anh đã không còn cần lợi dụng tôi nữa, vậy thì việc gì tôi phải tiếp tục làm tình nhân của anh?"
"Vì tôi thích cậu." Hạ Vũ Thiên nghiêm túc trả lời, "Cậu thích một người, cũng muốn người đó thích cậu, đó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"
Lâm Viễn đặt chiếc lược dùng để chải lông cho Mao Mao xuống, quay mặt lại nhìn Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên ngồi nghiêm chỉnh nói "Cậu là người khiến cho tôi mất nhiều công sức để theo đuổi nhất từ trước tới giờ. Nếu như chỉ là người bình thường thì tôi đã buông tay từ lâu, dù sao tôi cũng không rảnh rỗi đến thế."
Lâm Viễn vẫn không lên tiếng, đưa tay xoa đầu Mao Mao.
"Làm người yêu của tôi nhé?" Hạ Vũ Thiên nói "Không phải chỉ là thỏa thuận mà là người yêu thật sự một lần, được chứ?"
"Sau đó thì sao?" Lâm Viễn hỏi "Sau khi đã làm người yêu thì sẽ thế nào?"
"Tôi không có yêu cầu đặc biệt gì." Hạ Vũ Thiên cười "Tôi chỉ muốn nhìn xem khi cậu thật sự yêu một người thì sẽ như thế nào."
Lâm Viễn yên lặng một lát rồi đáp "Cũng không phải quá khó khăn, thôi được."
"Hả?" Lần này đến lượt Hạ Vũ Thiên ngây người.
Lâm Viễn thản nhiên nói "Nhưng anh không được đòi lên giường với tôi đâu đấy."
Hạ Vũ Thiên nhíu mày hỏi "Đã yêu thì vì cớ gì không chịu lên giường?"
Lâm Viễn cau mày nhìn Hạ Vũ Thiên "Ý của anh là anh yêu một người chỉ để lên giường với người ấy, trong suy nghĩ của anh yêu đồng nghĩa với việc phải lên giường sao?"
"Cậu không thấy thế mới hợp logic à?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn ngửa mặt nhìn trời thở dài "Tôi nói cho anh biết, tôi yêu một ai đó không phải để lên giường với người ta, cũng chưa từng nghe ai nói không lên giường với nhau thì không phải là yêu đương!"
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ nhún vai "Thôi được, cậu nói thế nào thì cứ như thế... Vậy lúc nào cậu mới bắt đầu yêu tôi?"
Lâm Viễn ngẫm nghĩ một lát "Tôi đi toilet trước đã, khi nào ra ngoài sẽ bắt đầu."
Hạ Vũ Thiên ngồi dưới sàn nhà lắc lắc đầu thật mạnh, đột nhiên trong lòng cảm thấy hối hận - việc anh chọn Lâm Viễn cho kế hoạch này phải chăng là một sai lầm lớn? Hiện tại anh bắt đầu tin cậu ta thật sự là một kẻ vô tình, là người không biết yêu bất cứ kẻ nào... Chẳng lẽ bây giờ lại đi tìm một người nào đó trông giống giống cậu ta đem đi phẫu thuật chỉnh hình cho xong.
Còn đang mải suy nghĩ, đã nghe thấy trong nhà vệ sinh có tiếng xả nước, Hạ Vũ Thiên đứng dậy định đi lấy tập danh sách nhà hàng cũng đã đến giờ ăn tối rồ i .
Không ngờ Lâm Viễn vừa ra ngoài, nhìn thấy thế liền giữ chặt tay anh lại "Này Hạ Vũ Thiên, chúng ta ra ngoài ăn tối chứ?"
Hạ Vũ Thiên ngây người "Ừm cũng được... Nhưng đi đâu bây giờ?"
"Phố ăn vặt." Lâm Viễn vừa thay quần áo vừa nói.
"Ừm..." Hạ Vũ Thiên gật đầu, cảm thấy thái độ của Lâm Viễn đối với anh dường như có gì đó thay đổi.
Lâm Viễn nhanh chân nhanh tay thay xong quần áo, dắt theo Mao Mao cùng Hạ Vũ Thiên ra ngoài. Vào đến thang máy, Hạ Vũ Thiên ấn nút -1 của gara, Lâm Viễn lại ấn số l.
"Không đi xe à?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn lắc đầu "Đi bộ."
Ra đến ngoài khu chung cư, Lâm Viễn một tay dắt Mao Mao, một tay nắm tay Hạ Vũ Thiên hiên ngang đi giữa đường. Lúc thì cậu giảng giải tình huống trong truyện tranh cho Hạ Vũ Thiên nghe, một lát sau lại nói tới chuyện người ngoài hành tinh, cuối cùng chủ đề chuyển sang người nhện.
Hạ Vũ Thiên chưa kịp thích ứng với những gì đang diễn ra, Lâm Viễn đang hẹn hò với anh sao? Tại sao cảm giác lại kỳ quái như vậy nhỉ?
Hai người nắm tay nhau đi trên phố không hề che giấu. Tuy bây giờ xã hội đã hiện đại hơn, qua rồi cái thời các cặp đồng tính bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm chỉ trỏ thế nhưng vẫn cứ có khối kẻ liếc sang. Không ít các cô gái trẻ đi ngang qua, nhìn thấy cặp đôi nam thanh nam tú hoàn hảo này khẽ trầm trồ với nhau.
Hạ Vũ Thiên từ trước đến giờ vẫn cho rằng da mặt mình dày khó ai bì, ấy thế nhưng hôm nay trước ánh mắt bàn dân thiên hạ anh vẫn cảm thấy hơi có phần xấu hổ. Lâm Viễn thì hoàn toàn ngược lại, tự nhiên thoải mái ra chiều hoàn toàn chẳng quan tâm đến những người xung quanh... Hạ Vũ Thiên cuối cùng cũng hiểu rõ hơn về Lâm Viễn, khi đã quyết tâm điều gì thì có lẽ cậu mạnh mẽ hơn nhiều so với người bình thường.
Hai người tay nắm tay đi chầm chậm trên phố, Hạ Vũ Thiên đi sát vào Lâm Viễn hỏi "Trước đây tôi chỉ muốn ôm hôn một chút thôi mà cậu lúc nào cũng chối đây đẩy sao hôm nay lại khác thế?"
Lâm Viễn đưa mắt nhìn Hạ Vũ Thiên "Thế này đã là gì? Anh chẳng phải là người yêu của tôi sao? Đã là người yêu, đương nhiên tôi phải mang ra khoe với cả thế gian, có gì lạ đâu."
Hạ Vũ Thiên cười cười đưa tay ôm lấy Lâm Viễn, tiến lại gần hôn lên má cậu. Hai người thoải mái vừa đi vừa thân mật giữa đường mặc kệ vô số ánh mắt ngoái nhìn. Họ vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm với nhau tỏ ra cực kỳ tình cảm... Thậm chí khi Hạ Vũ Thiên nhìn vào đôi mắt mang nét cười của Lâm Viễn cùng với gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của cậu, dù chỉ trong một thoáng anh dường như cảm thấy Lâm Viễn đã thật sự yêu mình.
Khi hai người tới gần cổng trường đại học thì vẫn chưa tới giờ tan lớp, bởi vậy trên đường cũng không có quá nhiều người. Lâm Viễn bước vào quán lẩu nướng, cậu gọi một nồi lẩu cay, sau đó lại thêm một suất thịt nướng và mỳ xào lớn, rồi cùng Hạ Vũ Thiên tìm chỗ ngồi.
Hạ Vũ Thiên lần đầu tiên tới những chỗ thế này. Không khác gì mấy quán ven đường, tuy rằng cũng có bảng hiệu có cửa hàng đàng hoàng.
Lâm Viễn hỏi ông chủ "Có canh xương hầm không?"
Chủ quán gật đầu "Canh tặng kèm cho mỗi suất thịt nướng và thức ăn tươi."
Sau đó ông ta hỏi Lâm Viễn muốn mấy bát. Lâm Viễn chỉ vào Mao Mao đang nằm dưới đất bảo "Một bát lớn, phải có cả xương nữa!"
"Được!" Ông chủ múc một bát canh lớn bưng ra, đặc biệt còn lấy thêm một cục xương to dính đầy gân với thịt. Lâm Viễn vớt cục xương ra, vẩy hết nước canh, ném cho Mao Mao đang nằm dưới chân. Mao Mao vẫy vẫy đuôi bắt lấy, nằm bò ra đất dùng chân trước giữ lấy cục xương vui sướng gặm rất ngon lành.
Hạ Vũ Thiên hơi khó chịu "Tại sao lại để Mao Mao làm trò của mấy con chó nhà?"
Lâm Viễn cười cười "Có phải anh cho rằng Mao Mao phải gặm bánh bích quy cho chó mười mấy tệ một miếng nho nhỏ ấy không?"
Hạ Vũ Thiên không trả lời chỉ cười.
Lâm Viễn nhún vai "Chó là chó, có xương là sẽ vui mừng."
"Còn cậu thì sao?" Hạ Vũ Thiên hỏi "Cậu thì phải có gì mới vui mừng?"
Lâm Viễn cân nhắc suy nghĩ một lát "Con người phức tạp hơn một chút, những thứ họ muốn có rất nhiều. Chẳng phải chỉ cần có cơm ăn cũng đã đủ vui vẻ rồi sao, may là tôi khá đơn giản, chỉ cần ăn no ngủ kỹ thoải mái vui chơi là quá đủ rồi."
Nồi lẩu nướng được mang ra, Lâm Viễn mở túi nước chấm ra đặt trước mặt Hạ Vũ Thiên, cùng lúc đó gắp một loạt nấm kim châm, đậu hủ đông và trứng tôm mà anh thích ăn vào trong nồi. Đương nhiên, thịt dê và thịt ba chỉ phải tự mình nướng lấy.
Hạ Vũ Thiên nhìn động tác của Lâm Viễn cảm thấy rất lạ lùng, bèn kinh ngạc hỏi "Sao cậu lại chăm sóc tôi chu đáo thế? Trước đây đâu thấy cậu để ý như vậy."
Lâm Viễn lại tiếp tục lườm anh ta "Tôi là đàn ông mà, nếu như hẹn hò đương nhiên phải chăm sóc cho đối phương rồi. Anh có biết nướng thịt dê không?"
"Không cần tôi làm hộ chứ?"
"Không cần." Hạ Vũ Thiên gọi thêm hai chai bia, bắt đầu cùng Lâm Viễn chén món lẩu nướng.
Hạ Vũ Thiên nói "Từ lần trước bị cậu hại cho tiêu chảy, đâm ra bây giờ có uống bia lạnh chung với đồ ăn cay cũng không còn đau bụng nữa."
"Hê hê." Lâm Viễn cười mấy tiếng "Đã thích ứng rồi chứ gì?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu, lại gọi thêm mấy đĩa thịt dê nữa. Hai người vừa ăn vừa tán gẫu tới tận lúc mặt trời xuống núi, sinh viên tan học, cả phố ăn vặt náo nhiệt hẳn lên mới đứng dậy thanh toán tiền ra về.
Lâm Viễn vừa xoa xoa cái bụng no căng của mình vừa dắt Mao Mao nhàn nhã đi dạo cho tiêu cơm. Các quán hàng hai bên đường đã chật ních sinh viên, mùi thức ăn hòa lẫn với mùi khói dầu lan trong không khí khiến cho Lâm Viễn không khỏi nhớ tới những tháng ngày còn ở trong trường đại học, cả về quãng thời gian cậu vẫn còn làm việc ở phòng cấp cứu.
Hạ Vũ Thiên đi theo sau Lâm Viễn. Một lát sau, anh thấp giọng gọi "Lâm Viễn."
"Sao?" Lâm Viễn không quay đầu lại, chân tiếp tục bước.
"Vì sao cậu đột nhiên lại thay đổi và quyết định... đồng ý làm người yêu của tôi?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn cười cười, quay đầu lại nhìn Hạ Vũ Thiên. Thời gian của anh có lẽ không còn lại nhiều nữa phải không?"
Hạ Vũ Thiên sững sờ.
Trời đã nhá nhem tối. Đường phố ăn vặt đầy huyên náo, dòng người đông đúc náo nhiệt cùng với cảnh vật phía sau Lâm Viễn dường như đều trở nên nhạt nhòa, chỉ còn những bóng đèn bảy màu rẻ tiền nhấp nháy nhấp nháy khiến khung cảnh xung quanh dường như trở nên huyền ảo hơn.
Lâm Viễn quay lại mỉm cười, "Anh không còn lại bao nhiêu thời gian nữa nên mới nghĩ ra ý tưởng dở hơi này phải không?"
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên từ từ trở nên âm trầm, quả nhiên Lâm Viễn đã phát hiện ra... Anh không có khả năng lừa được con người này nữa. Đúng hơn là không phải bất cứ ai có đầy đủ khả năng suy nghĩ đều sẽ dễ dàng bị lừa, nhưng hễ là con người thì ai cũng đều có ưu nhược điểm, đương nhiên sẽ có lúc nào đó lý trí bị che lấp... Nhưng Lâm Viễn từ đầu đến cuối luôn giữ được cho mình sự tỉnh táo và lý trí cần thiết nên Hạ Vũ Thiên không có cách nào xuống tay được. Lâm Viễn không phải kẻ thông minh nhất, nhưng cậu ta nhất định là kẻ tỉnh táo nhất.
"Vì sao cậu lại đồng ý giúp tôi?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viên nhún vai "Tôi thấy anh như một con thú nhỏ đang cố gắng giãy dụa, quá ư là đáng thương. Nên tôi giúp anh vậy."
Hạ Vũ Thiên hơi híp mắt, động tác này của anh khiến cho Lâm Viễn bật cười.
"Nói thật đi." Hạ Vũ Thiên đuổi theo Lâm Viễn đang vẫn giữ nguyên nhịp chân bước của mình, "Vì sao đột nhiên lại đồng ý?"
Lâm Viễn nhìn anh đáp "À, từ trước tới giờ giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn xác."
Hạ Vũ Thiên nghi hoặc hỏi "Rồi sao nữa?"
"Lần này... Tôi cảm thấy có lẽ khả năng sống sót được của tôi là rất nhỏ."
Lâm Viễn vừa nói vừa đưa mắt quan sát Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên hơi sững sờ một chút, Lâm Viễn nhướn mày - quả nhiên mình nghĩ đúng.
"Cậu nghĩ quá nhiều thôi." Hạ Vũ Thiên nói "Tôi đã từng nói sẽ không để cậu chết mà."
"Hạ Vũ Thiên, anh biết câu chuyện ngụ ngôn \'sói tới rồi\' chứ?" Lâm Viễn cười đáp "Cách tốt nhất để không bị lừa là không được tin tưởng lời nói của bất cứ kẻ nào, cho dù điều đó là thật hay giả đi nữa."
Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên bật cười... Hóa ra đây là cách Lâm Viễn đề phòng bản thân khỏi bị lừa sao.
"Vậy cậu nên hận tôi mới phải, còn giúp tôi làm gì?" Hạ Vũ Thiên cố chấp bám riết lấy Lâm Viễn quyết truy hỏi đến cùng.
Lâm Viễn liên tục đổi tay cầm dây buộc cổ Mao Mao làm cho Mao Mao cứ đi vòng vòng quanh người cậu, cậu lơ đãng trả lời "Tôi đã nói mình không có khả năng căm hận người khác mà, hơn nữa trước khi chết vẫn còn phải hận ai đó thì rõ là dở hơi. Trừ cô bạn gái trên danh nghĩa hồi trước, cho đến giờ tôi vẫn chưa từng thích ai thật lòng. Nếu đã vậy, trước khi chết cứ nếm thử cảm giác yêu đương một lần, coi như đã từng yêu một lần sau này có chết đi cũng bớt hối tiếc."
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày. Lâm Viễn đột nhiên nghĩ tới điều gì, vỗ tay nói "À, đúng rồi, anh phải bồi dưỡng vun đắp tình cảm với Mao Mao thật tốt, sau này còn phải chăm sóc nó cho tới lúc chết đấy."
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn thản nhiên nói mấy câu này như không có chuyện gì xảy ra, chẳng rõ vì sao trong lồng ngực anh có cảm giác nóng bỏng như bị ngọn lửa thiêu đốt... Quả nhiên anh không nên ăn quá nhiều thức ăn cay và nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.