Chương 52
Nhĩ Nhã
28/08/2017
Khi Hạ Vũ Thiên lái
xe tới thành phố F, trời cũng đã tối. Anh đỗ xe lại trước cửa tiệm, thấy Tiêu Thụy đang ngồi ăn bún bên trong.
Tiêu Thụy ngẩng đầu nhìn thấy người đã rất lâu rồi không gặp - Hạ Vũ Thiên, đồng thời cũng nhìn thấy cả con chó giống Goldie ngay bên cạnh anh. Tiêu Thụy cười thầm, lắc đầu nghĩ: Lâm Viễn, tên ranh nhà cậu suy cho cùng đã dùng loại ma thuật gì mà có thể khiến một con chó để lại cũng được Hạ Vũ Thiên trân trọng đến vậy.
"Cậu gặp cậu ta lúc nào? Hạ Vũ Thiên vừa xông vào quán đã lập tức hỏi ngay.
Tiêu Thụy cũng không hi vọng Hạ Vũ Thiên có thể nói được câu nào thăm hỏi ân cần với mình liền đáp "Hôm qua... Sau đó về nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên mới gọi cho anh."
"Cậu ta thế nào rồi?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
"Tôi không chắc cậu ta có phải là Lâm Viễn hay không." Tiêu Thụy trả lời "Nhưng nếu đúng thì cậu ta có vẻ rất ổn, nhìn cũng không khác trước là mấy." Vừa nói Tiêu Thụy vừa chỉ tay vào chủ tiệm "Cho ông ta xem ảnh coi, có lẽ ông ta sẽ nhận ra không biết chừng."
Hạ Vũ Thiên lấy một bức ảnh chụp chung của anh với Lâm Viễn ra khỏi ví đưa cho chủ quán hỏi "Anh biết người này chứ?"
Chủ quán nhìn Hạ Vũ Thiên một lúc, đoạn lắc đầu.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, đưa mắt qua phía Tiêu Thụy. Tiêu Thụy trợn mắt với chủ quán "Ê... Hôm qua cậu ta mới tới mua bún mà!"
Chủ quán vẫn tiếp tục lắc đầu "Chưa từng gặp."
Hạ Vũ Thiên cất ảnh đi vẻ mặt tuyệt vọng.
"Này." Tiêu Thụy vội vàng nói "Tôi đã gặp người đó mà thật sự rất giống!
Tôi vừa gọi cậu ta là Lâm Viễn, cậu ta liền chạy mất!"
"Ừ, trên đời này có rất nhiều người giống nhau mà." Chủ tiệm cười đáp "Đám lưu manh ở đây, anh gọi bất cứ tên nào lên chúng nó chẳng chạy."
Tiêu Thụy liếc nhìn Hạ Vũ Thiên ngồi bên cạnh. Anh khẽ thở dài một tiếng, xoa đầu Mao Mao nói "Chắc không phải là cậu ấy rồi..." Nói xong liền đứng dậy quay người bỏ đi.
"Ê này..." Tiêu Thụy vội vã đuổi theo.
Chủ quán thấy hai người đi khuất mới rút điện thoại di động ra, đi tới một ngõ nhỏ nằm phía sau cửa hậu, đóng cửa lại cầm di động lên gọi "Alô Thất ca, vừa rồi có hai người tới... Bọn họ mang ảnh tới hỏi thăm tung tích người anh em kia của anh. Được rồi... vâng em biết rồi."
Chủ quán chấm dứt cuộc gọi nói chuyện, vừa quay lưng mở cửa... đã lập tức kinh ngạc khi thấy Hạ Vũ Thiên và Tiêu Thụy đứng ngay sau cánh cửa lạnh lùng nhìn mình.
Chủ quán sững sờ như hóa đá. Hạ Vũ Thiên đưa tay đoạt lấy chiếc điện thoại trong tay gã ta.
"À..." Chủ quán muốn cướp lại liền bị Tiêu Thụy giơ chân đạp cho một cú ngã lăn "Dám lừa cả anh đây nữa hả, chán sống rồi phải không?!"
Hạ Vũ Thiên mở điện thoại của chủ quán ra xem danh bạ, dò từ trên xuống từng cái tên một. Chỉ có mình anh biết tay mình đang run.
Khi nhìn thấy hai chữ "Tiểu Lâm", Hạ Vũ Thiên chợt cảm thấy trái tim mình nhói lên như lỡ mất một nhịp.
Anh lặng người nhìn chằm chằm rất lâu vào điện thoại, cuối cùng cũng ấn nút gọi rồi áp di động lên tai.
Lâm Viễn vừa gọi đồ ăn ngoài, cậu vẫn còn nhớ mùi vị của món canh đầu cá cùng với mấy món đồ ăn sáng theo kiểu Quảng Đông trước kia vẫn hay ăn, đặc biệt là món sủi cảo nhân thịt lươn.
Cậu đang vừa xem bóng đá vừa gặm bánh bỗng nghe thấy chuông điện thoại reo.
Lâm Viễn cầm lên xem... Trên màn hình hiển thị tên người gọi là: A Tam tiệm bún.
Lâm Viễn chớp chớp mắt, thầm nghĩ - A Tam tiệm bún tìm mình làm gì?
Cậu chợt nhớ ra dạo này trưa nào mình cũng tới đó ăn, chắc là hôm nay không thấy cậu tới nên anh ta mới gọi. Người tên A Tam này là đàn em của anh chàng cầm đồ, anh ta vốn rất tốt với cậu.
Lâm Viễn bắt máy nói "Alô... A Tam à, hôm nay tôi không đến ăn trưa đâu, mấy ngày này tôi ra ngoài nhé."
Hạ Vũ Thiên yên lặng lắng nghe thanh âm từ đầu dây bên kia truyền lại - giọng nói thân quen, ngữ điệu thân quen, thậm chí anh còn có thể nghe thấy cả tiếng của một trận đấu bóng đá trên tivi vọng tới... Hạ Vũ Thiên thậm chí có thể hình dung ra Lâm Viễn ngồi trên sô-pha, vừa uống bia đánh chén thức ăn gọi người ta mang tới vừa xem TV, tai nghe điện thoại.
"Alô?" Lâm Viễn khẽ nhíu mày, sao A Tam lại không nói gì vậy?
"Alô?" Lâm Viễn gọi thêm mấy lần nữa thế nhưng đầu dây bên kia vẫn không hề có ai trả lời.
Lâm Viễn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó đâm sững người lại... Ngày hôm qua cậu gặp Tiêu Thụy khi từ cửa hàng nhà A Tam bước ra, chẳng lẽ là...
Đúng vào lúc này Mao Mao đang đứng cạnh Hạ Vũ Thiên đột nhiên sủa gâu gâu mấy tiếng.
Lâm Viễn cảm thấy đầu óc quay cuồng trống rỗng. Cậu vội vàng cúp điện thoại, toàn thân như hóa đá.
Phải mãi thật lâu sau cậu mới hoàn hồn.
"Xong rồi! Chuồn thôi!" Lâm Viễn nhảy dựng lên, miệng gặm bánh tay cuống cuồng dọn đồ.
Điện thoại lại đổ chuông, Lâm Viễn giật mình thiếu chút nữa làm rơi hết đống đồ đang cầm trên tay. Cậu ngó cái điện thoại thấy người gọi đến là Tiểu Dịch mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa nhấn nút trả lời, chưa đợi Tiểu Dịch kịp nói lݩ nào cậu đã cuống quýt cả lên "Tiểu Dịch, hình như anh bị phát hiện rồi."
Tiểu Dịch yên lặng một lúc vì bất ngờ, sau đó mắng to "Mẹ nhà anh vô dụng vừa thôi chứ, vừa mới về một ngày đã bị phát hiện rồi?!"
Lâm Viễn nhăn mặt đau khổ hỏi "Làm sao bây giờ?"
Tiểu Dịch đáp "Em biết thế quái nào được, phải trốn nhanh thôi." "Trốn đi đâu mới được chứ?" Lâm Viễn đau khổ hỏi tiếp.
"Ừm... Tốt nhất là sang Lào hay Myanmar gì đó đi." Tiểu Dịch nói.
"Anh không muốn." Lâm Viễn dựa vào góc sô-pha trả lời "Anh muốn trốn ở trong nhà kia."
Tiểu Dịch thở dài bất lực đáp "Anh cứ tạm thời ở yên trong nhà đã, để em bàn với Dương Dương rồi tính tiếp."
Lâm Viễn nói "Chuyện này... Anh sợ liên lụy tới hai người."
Tiểu Dịch trả lời "Hạ Vũ Thiên khôn ngoan tinh tường như thế, nhất định đã nghĩ ra chuyện này hẳn có bàn tay của tụi em nhúng vào. Nhưng anh ta không thể làm gì được đâu, bọn em cứ sống chết không nhận chối bay chối biến thì anh ta cũng chẳng thể ép uổng được."
"Anh ta là xã hội đen đó." Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm.
"Bây giờ chẳng phải con người anh ta đã thay đổi đàng hoàng hơn rồi sao.
Hơn nữa có Dương Dương ở đây không ai có thể động tới em hết, anh yên tâm đi." Tiểu Dịch nói.
"Anh Dương chỉ là một đầu bếp mà có thế lực mạnh đến thế sao?" Lâm Viễn hơi giật mình.
"Thôi anh không phải quan tâm." Tiểu Dịch nói "Nếu như thật sự không thể nào chống lại được Hạ Vũ Thiên, em nhất định sẽ vì nghĩa diệt thân, bán đứng anh để tự cứu chính mình, anh yên tâm đi." Dứt lời Tiểu Dịch liền cúp máy.
Lâm Viễn nhăn mặt cười đau khổ, nhìn màn hình điện thoại. Quả thật Tiểu Dịch cũng quá ư là vô tình nha.
Tiêu Thụy đánh cho A Tam một trận nhừ tử xong, vừa quay đầu lại liền thấy cảnh Hạ Vũ Thiên đang cầm điện thoại bần thần đứng ngẩn ra.
"Này." Tiểu Thụy hỏi "Có phải hay không?"
Hạ Vũ Thiên không có phản ứng gì.
"Ê!" Tiêu Thụy bất mãn gọi thêm một tiếng nữa, bỗng nhiên thấy Hạ Vũ Thiên bật cười.
"Này anh không phát điên rồi đấy chứ?" Tiêu Thụy bước tới, Hạ Vũ Thiên cất điện thoại đi ngồi xuống kéo Mao Mao tới trước mặt.
Mao Mao vẫy đuôi nhìn Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên ôm đầu nó hỏi "Có phải hôm qua mày nhìn thấy cậu ấy không?"
Mao Mao tiếp tục vẫy đuôi, miệng kêu ư ử.
"Mày thấy thật à?" Hạ Vũ Thiên xoa đầu Mao Mao, nét mặt là sự pha lẫn giữa rất nhiều cảm xúc khác nhau, vừa như vui mừng phấn khích, lại vừa như xúc động đến nghẹn ngào. Hạ Vũ Thiên lắc đầu cười to không ngừng.
Tiêu Thụy đứng bên nhìn cảnh này không khỏi bất giác nhíu chặt mày. Cậu ta thật sự không hiểu nổi Lâm Viễn có điểm gì đặc biệt khiến cho Hạ Vũ Thiên có thể vì cậu mà thay đổi nhiều đến vậy? Từ nhỏ cho tới khi trưởng thành, Tiêu Thụy lớn lên cùng Hạ Vũ Thiên, anh ta hiểu rất rõ con người này. Tất cả những tình nhân trước đây của Hạ Vũ Thiên đều vì Hạ Vũ Thiên mà thay đổi chứ chưa bao giờ có chuyện Hạ Vũ Thiên thay đổi vì người khác. Từ trước đến nay chỉ có duy nhất Lâm Viễn là người khiến Hạ Vũ Thiên thay đổi.
Hạ Vũ Thiên cứ cười mãi, cười đến mức Tiêu Thụy thậm chí còn nghĩ rằng anh đã phát điên rồi. May sao cuối cùng anh cũng chịu dừng lại.
Tiêu Thụy vừa định nói gì đó chợt thấy A Tam bò dậy xem chừng muốn chạy trốn. Tiêu Thụy nhanh tay tóm lấy gã ném trở lại vào trong phòng, đá tới cạnh chân Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên nhìn A Tam thật lâu, ngăn Tiêu Thụy sắp sửa xuống tay lại rồi hỏi hắn ta "Lâm Viễn ở chỗ nào?"
A Tam cũng dễ dàng nhận thấy người trước mặt không phải nhân vật bình thường liền trả lời "Xin hỏi vị đại ca này có thù oán gì với Tiểu Lâm chăng?"
"Hỏi mày cậu ta ở đâu, nói nhảm lắm thế để làm gì?!" Tiêu Thụy nôn nóng mắng, Hạ Vũ Thiên liếc nhìn cậu ta một cái sắc lẹm khiến Tiêu Thụy giật mình. Tuy Hạ Vũ Thiên đã từ bỏ cuộc sống của một xã hội đen, hòa nhã hơn xưa rất nhiều thế nhưng chỉ cần một chút biểu lộ hàm ý đe dọa qua sắc mặt thôi cũng đủ khiến người khác chết khiếp... Quả nhiên Hạ Vũ Thiên vẫn luôn là Hạ Vũ Thiên!
Hạ Vũ Thiên đưa tay phủi bụi trên lưng A Tam, kéo gã đứng dậy nói "Đưa tôi tới chỗ cậu ấy ở, kể lại cho tôi đại thể cuộc sống của cậu ấy những ngày gần đây."
"Được thôi..." A Tam xoa xoa cằm gật đầu "Nhưng... mấy người sẽ không làm gì cậu ta chứ? Tôi và cậu ta cũng khá thân thiết, tôi rất quý cậu ấy nên không thể làm những điều có thể gây hại tới cậu ấy được."
Hạ Vũ Thiên nhìn gã, gật đầu đáp "Anh yên tâm đi, tôi biết cậu ấy không còn ở đây nữa rồi. Tôi cũng chỉ muốn biết cậu ấy sống ra sao thôi."
A Tam ngỡ ngàng. Gã cũng từng tiếp xúc, va chạm với đủ dạng người, nên chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết Hạ Vũ Thiên không phải người bình thường, thoạt nhìn có vẻ là người hòa nhã đúng mực thế nhưng thật anh ta chỉ là ẩn mình, che giấu bộ mặt thật của mình đi thôi. Gã hiểu rõ càng những người như thế càng đáng sợ, gã không thế nào qua mắt nổi... Xem chừng lần này anh Thất cầm đồ cũng không thể nào cứu được gã rồi. Thôi cũng đành "gió chiều nào xoay chiều ấy" vậy.
A Tam ngoan ngoãn đưa Hạ Vũ Thiên và Tiêu Thụy ra khỏi ngõ, đi tới căn phòng nhỏ của Lâm Viễn ở cách đó không xa.
Cửa phòng khóa chặt, Tiêu Thụy định phá cửa, Hạ Vũ Thiên giơ tay khẽ ngăn cậu ta lại. Anh lần tay dọc theo khung cửa, cuối cùng cũng sờ thấy một viên gạch hơi nhô ra. Hạ Vũ Thiên dùng hai ngón tay giữ lấy viên gạch, nhẹ nhàng kéo ra ngoài... Viên gạch bị rút ra, Hạ Vũ Thiên đưa tay vào lấy ra một đồng tiền xu một tệ.
Tiêu Thụy ngạc nhiên nghĩ thầm "Tên hâm này đang làm cái quái gì vậy?"
Hạ Vũ Thiên nhìn xung quanh, thấy ở một bên góc có một thùng thư nhỏ.
Anh nhìn lại đồng xu, nhận ra cạnh của nó bị mài rất sắc... Suy nghĩ một lát Hạ Vũ Thiên đi tới thùng thư, thấy trên thùng thư có một chốt xoay, nhưng chốt xoay không hề có tay cầm mà chỉ có một hõm nhỏ, anh nhét đồng tiền xu vào hõm ấy quay một vòng... Chốt xoay "cạch" một tiếng, cửa thùng thư mở ra, bên trong có một tờ báo.
Hạ Vũ Thiên ném tờ báo đi, thấy góc dưới cùng của thùng thư có non nửa viên gạch.
Tay cầm viên gạch Hạ Vũ Thiên ngắm nghía cái cửa, rồi nhìn kỹ biển số nhà treo phía trên cửa.
Hạ Vũ Thiên bước tới xoay biển số... Tiêu Thụy không ngờ biển số nhà cũng có thể di chuyển được như vậy. Bên dưới lộ ra một hõm nhỏ hình vuông, Hạ Vũ Thiên nhét viên gạch vào, quả nhiên vừa khít... Cùng lúc đó dưới trọng lượng của viên gạch, hõm nhỏ bị ấn xuống dưới. "Cạch" một tiếng, lại xuất hiện thêm một hõm nhỏ thứ hai nữa... Bên trong chính là một hiếc chìa khóa nằm gọn trong hõm.
"Làm sao anh biết những trò này vậy?" Tiêu Thụy tròn mắt hỏi Hạ Vũ Thiên "Tên nhóc này đúng là điên thật!"
Hạ Vũ Thiên lấy chìa khóa ra mở cửa, thản nhiên đáp "Trước đây cậu ấy có xem một bộ phim gián điệp có tên là "Chú chuột siêu quậy"... Trong đó có một đoạn cất giấu chìa khóa mà cậu ấy rất thích."
Tiêu Thụy bỗng nhiên có cảm giác vào giờ phút này rất muốn bóp chết Lâm Viễn ngay lập tức vì ghen tuông.
Bước vào trong phòng, Hạ Vũ Thiên lập tức cảm nhận được một thứ mùi rất đỗi quen thuộc... Đây chính là nhà Lâm Viễn, anh có thể khẳng định chắc chắn.
Phòng không lớn, chỉ có một buồng ngủ, một phòng khách, ngoài ra còn có toilet riêng biệt, kèm theo một phòng bếp nho nhỏ.
Phòng khách không lớn gồm có: sô-pha, bàn uống nước, tivi và thảm trải sàn - toàn bộ đều là những thứ tất yếu trong cuộc sống của Lâm Viễn... Trên sô-pha vẫn còn lại một gói khoai tây bóc dở, cửa sổ để rèm chếch một bên hẳn là để đón nắng.
Hạ Vũ Thiên đi một vòng quanh phòng khách, sau đó vào phòng ngủ... Phòng ngủ cực kỳ đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn cùng với một chiếc tủ, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác... Trên tủ đầu giường có đặt hai khung ảnh nhỏ, Hạ Vũ Thiên cầm lên xem, ảnh đã bị lấy đi. Anh biết một khung nhất định là đặt ảnh mẹ Lâm Viễn - cậu vô cùng yêu quý giữ gìn bức ảnh của mẹ mình, lúc nào cũng đem theo người. Một khung còn lại không rõ là ai.
Hạ Vũ Thiên bật cười tự mỉa mai chính mình, ngồi xuống cạnh giường. Biết đâu tấm ảnh còn lại chính là của Mao Mao, dù sao cũng không thể nào là ảnh của anh.
Tiêu Thụy hỏi Hạ Vũ Thiên "Này, chúng ta có đi bắt cậu ta không?"
Hạ Vũ Thiên nhìn Tiêu Thụy "Lần này cảm ơn cậu. Cậu có thể đi rồi, đừng gây phiền toái cho Lâm Viễn."
Tiêu Thụy ngạc nhiên chớp chớp mắt hỏi tiếp "Chỉ thế thôi sao?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu, cởi giày nằm lên giường, lật cuốn truyện tranh Lâm Viễn đặt ở đầu giường ra xem. Mao Mao cũng nhảy lên giường, nằm bên cạnh anh.
"Không làm gì sao?" Tiêu Thụy cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên vẫn gật đầu. Anh quay sang nói với A Tam vẫn còn đang tròn mắt há miệng bên cạnh mình "Ngồi xuống, kể lại cho tôi nghe cuộc sống hiện tại của Lâm Viễn."
A Tam hơi do dự một lát cuối cùng vẫn ngồi xuống, kể lại tình hình gần đây của Lâm Viễn cho Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên yên lặng lắng nghe, Tiêu Thụy đần thối mặt tức tối ngồi ngoài phòng khách, trong lòng thầm nghĩ: Lâm Viễn, đừng để tôi gặp lại cậu, bằng không tôi sẽ bóp chết cậu!
Lâm Viễn lòng tràn đầy bất an nhấp nhổm ngồi trên sô-pha ăn bánh bao chiên... Cậu thậm chí không buồn xem tiếp tận bóng trên tivi mà bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện lưu vong chạy trốn ra nước ngoài.
Lúc này điện thoại kêu lên tút một tiếng, là chuông báo tin nhắn.
Lâm Viễn cầm điện thoại lên thấy số của Hạ Vũ Thiên không khỏi nhăn mặt, ôm gối lăn lộn "Chết rồi, lần này chết chắc rồi, nhất định trăm phần trăm đây là tin nhắn khủng bố, đe dọa mình cẩn thận cái mạng cho coi."
Cậu nơm nớp lo sợ run rẩy bật xem tin nhắn, không ngờ chỉ thấy có ba chữ ngắn ngủi hiện lên: "Tôi yêu cậu"
Tiêu Thụy ngẩng đầu nhìn thấy người đã rất lâu rồi không gặp - Hạ Vũ Thiên, đồng thời cũng nhìn thấy cả con chó giống Goldie ngay bên cạnh anh. Tiêu Thụy cười thầm, lắc đầu nghĩ: Lâm Viễn, tên ranh nhà cậu suy cho cùng đã dùng loại ma thuật gì mà có thể khiến một con chó để lại cũng được Hạ Vũ Thiên trân trọng đến vậy.
"Cậu gặp cậu ta lúc nào? Hạ Vũ Thiên vừa xông vào quán đã lập tức hỏi ngay.
Tiêu Thụy cũng không hi vọng Hạ Vũ Thiên có thể nói được câu nào thăm hỏi ân cần với mình liền đáp "Hôm qua... Sau đó về nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên mới gọi cho anh."
"Cậu ta thế nào rồi?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
"Tôi không chắc cậu ta có phải là Lâm Viễn hay không." Tiêu Thụy trả lời "Nhưng nếu đúng thì cậu ta có vẻ rất ổn, nhìn cũng không khác trước là mấy." Vừa nói Tiêu Thụy vừa chỉ tay vào chủ tiệm "Cho ông ta xem ảnh coi, có lẽ ông ta sẽ nhận ra không biết chừng."
Hạ Vũ Thiên lấy một bức ảnh chụp chung của anh với Lâm Viễn ra khỏi ví đưa cho chủ quán hỏi "Anh biết người này chứ?"
Chủ quán nhìn Hạ Vũ Thiên một lúc, đoạn lắc đầu.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, đưa mắt qua phía Tiêu Thụy. Tiêu Thụy trợn mắt với chủ quán "Ê... Hôm qua cậu ta mới tới mua bún mà!"
Chủ quán vẫn tiếp tục lắc đầu "Chưa từng gặp."
Hạ Vũ Thiên cất ảnh đi vẻ mặt tuyệt vọng.
"Này." Tiêu Thụy vội vàng nói "Tôi đã gặp người đó mà thật sự rất giống!
Tôi vừa gọi cậu ta là Lâm Viễn, cậu ta liền chạy mất!"
"Ừ, trên đời này có rất nhiều người giống nhau mà." Chủ tiệm cười đáp "Đám lưu manh ở đây, anh gọi bất cứ tên nào lên chúng nó chẳng chạy."
Tiêu Thụy liếc nhìn Hạ Vũ Thiên ngồi bên cạnh. Anh khẽ thở dài một tiếng, xoa đầu Mao Mao nói "Chắc không phải là cậu ấy rồi..." Nói xong liền đứng dậy quay người bỏ đi.
"Ê này..." Tiêu Thụy vội vã đuổi theo.
Chủ quán thấy hai người đi khuất mới rút điện thoại di động ra, đi tới một ngõ nhỏ nằm phía sau cửa hậu, đóng cửa lại cầm di động lên gọi "Alô Thất ca, vừa rồi có hai người tới... Bọn họ mang ảnh tới hỏi thăm tung tích người anh em kia của anh. Được rồi... vâng em biết rồi."
Chủ quán chấm dứt cuộc gọi nói chuyện, vừa quay lưng mở cửa... đã lập tức kinh ngạc khi thấy Hạ Vũ Thiên và Tiêu Thụy đứng ngay sau cánh cửa lạnh lùng nhìn mình.
Chủ quán sững sờ như hóa đá. Hạ Vũ Thiên đưa tay đoạt lấy chiếc điện thoại trong tay gã ta.
"À..." Chủ quán muốn cướp lại liền bị Tiêu Thụy giơ chân đạp cho một cú ngã lăn "Dám lừa cả anh đây nữa hả, chán sống rồi phải không?!"
Hạ Vũ Thiên mở điện thoại của chủ quán ra xem danh bạ, dò từ trên xuống từng cái tên một. Chỉ có mình anh biết tay mình đang run.
Khi nhìn thấy hai chữ "Tiểu Lâm", Hạ Vũ Thiên chợt cảm thấy trái tim mình nhói lên như lỡ mất một nhịp.
Anh lặng người nhìn chằm chằm rất lâu vào điện thoại, cuối cùng cũng ấn nút gọi rồi áp di động lên tai.
Lâm Viễn vừa gọi đồ ăn ngoài, cậu vẫn còn nhớ mùi vị của món canh đầu cá cùng với mấy món đồ ăn sáng theo kiểu Quảng Đông trước kia vẫn hay ăn, đặc biệt là món sủi cảo nhân thịt lươn.
Cậu đang vừa xem bóng đá vừa gặm bánh bỗng nghe thấy chuông điện thoại reo.
Lâm Viễn cầm lên xem... Trên màn hình hiển thị tên người gọi là: A Tam tiệm bún.
Lâm Viễn chớp chớp mắt, thầm nghĩ - A Tam tiệm bún tìm mình làm gì?
Cậu chợt nhớ ra dạo này trưa nào mình cũng tới đó ăn, chắc là hôm nay không thấy cậu tới nên anh ta mới gọi. Người tên A Tam này là đàn em của anh chàng cầm đồ, anh ta vốn rất tốt với cậu.
Lâm Viễn bắt máy nói "Alô... A Tam à, hôm nay tôi không đến ăn trưa đâu, mấy ngày này tôi ra ngoài nhé."
Hạ Vũ Thiên yên lặng lắng nghe thanh âm từ đầu dây bên kia truyền lại - giọng nói thân quen, ngữ điệu thân quen, thậm chí anh còn có thể nghe thấy cả tiếng của một trận đấu bóng đá trên tivi vọng tới... Hạ Vũ Thiên thậm chí có thể hình dung ra Lâm Viễn ngồi trên sô-pha, vừa uống bia đánh chén thức ăn gọi người ta mang tới vừa xem TV, tai nghe điện thoại.
"Alô?" Lâm Viễn khẽ nhíu mày, sao A Tam lại không nói gì vậy?
"Alô?" Lâm Viễn gọi thêm mấy lần nữa thế nhưng đầu dây bên kia vẫn không hề có ai trả lời.
Lâm Viễn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó đâm sững người lại... Ngày hôm qua cậu gặp Tiêu Thụy khi từ cửa hàng nhà A Tam bước ra, chẳng lẽ là...
Đúng vào lúc này Mao Mao đang đứng cạnh Hạ Vũ Thiên đột nhiên sủa gâu gâu mấy tiếng.
Lâm Viễn cảm thấy đầu óc quay cuồng trống rỗng. Cậu vội vàng cúp điện thoại, toàn thân như hóa đá.
Phải mãi thật lâu sau cậu mới hoàn hồn.
"Xong rồi! Chuồn thôi!" Lâm Viễn nhảy dựng lên, miệng gặm bánh tay cuống cuồng dọn đồ.
Điện thoại lại đổ chuông, Lâm Viễn giật mình thiếu chút nữa làm rơi hết đống đồ đang cầm trên tay. Cậu ngó cái điện thoại thấy người gọi đến là Tiểu Dịch mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa nhấn nút trả lời, chưa đợi Tiểu Dịch kịp nói lݩ nào cậu đã cuống quýt cả lên "Tiểu Dịch, hình như anh bị phát hiện rồi."
Tiểu Dịch yên lặng một lúc vì bất ngờ, sau đó mắng to "Mẹ nhà anh vô dụng vừa thôi chứ, vừa mới về một ngày đã bị phát hiện rồi?!"
Lâm Viễn nhăn mặt đau khổ hỏi "Làm sao bây giờ?"
Tiểu Dịch đáp "Em biết thế quái nào được, phải trốn nhanh thôi." "Trốn đi đâu mới được chứ?" Lâm Viễn đau khổ hỏi tiếp.
"Ừm... Tốt nhất là sang Lào hay Myanmar gì đó đi." Tiểu Dịch nói.
"Anh không muốn." Lâm Viễn dựa vào góc sô-pha trả lời "Anh muốn trốn ở trong nhà kia."
Tiểu Dịch thở dài bất lực đáp "Anh cứ tạm thời ở yên trong nhà đã, để em bàn với Dương Dương rồi tính tiếp."
Lâm Viễn nói "Chuyện này... Anh sợ liên lụy tới hai người."
Tiểu Dịch trả lời "Hạ Vũ Thiên khôn ngoan tinh tường như thế, nhất định đã nghĩ ra chuyện này hẳn có bàn tay của tụi em nhúng vào. Nhưng anh ta không thể làm gì được đâu, bọn em cứ sống chết không nhận chối bay chối biến thì anh ta cũng chẳng thể ép uổng được."
"Anh ta là xã hội đen đó." Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm.
"Bây giờ chẳng phải con người anh ta đã thay đổi đàng hoàng hơn rồi sao.
Hơn nữa có Dương Dương ở đây không ai có thể động tới em hết, anh yên tâm đi." Tiểu Dịch nói.
"Anh Dương chỉ là một đầu bếp mà có thế lực mạnh đến thế sao?" Lâm Viễn hơi giật mình.
"Thôi anh không phải quan tâm." Tiểu Dịch nói "Nếu như thật sự không thể nào chống lại được Hạ Vũ Thiên, em nhất định sẽ vì nghĩa diệt thân, bán đứng anh để tự cứu chính mình, anh yên tâm đi." Dứt lời Tiểu Dịch liền cúp máy.
Lâm Viễn nhăn mặt cười đau khổ, nhìn màn hình điện thoại. Quả thật Tiểu Dịch cũng quá ư là vô tình nha.
Tiêu Thụy đánh cho A Tam một trận nhừ tử xong, vừa quay đầu lại liền thấy cảnh Hạ Vũ Thiên đang cầm điện thoại bần thần đứng ngẩn ra.
"Này." Tiểu Thụy hỏi "Có phải hay không?"
Hạ Vũ Thiên không có phản ứng gì.
"Ê!" Tiêu Thụy bất mãn gọi thêm một tiếng nữa, bỗng nhiên thấy Hạ Vũ Thiên bật cười.
"Này anh không phát điên rồi đấy chứ?" Tiêu Thụy bước tới, Hạ Vũ Thiên cất điện thoại đi ngồi xuống kéo Mao Mao tới trước mặt.
Mao Mao vẫy đuôi nhìn Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên ôm đầu nó hỏi "Có phải hôm qua mày nhìn thấy cậu ấy không?"
Mao Mao tiếp tục vẫy đuôi, miệng kêu ư ử.
"Mày thấy thật à?" Hạ Vũ Thiên xoa đầu Mao Mao, nét mặt là sự pha lẫn giữa rất nhiều cảm xúc khác nhau, vừa như vui mừng phấn khích, lại vừa như xúc động đến nghẹn ngào. Hạ Vũ Thiên lắc đầu cười to không ngừng.
Tiêu Thụy đứng bên nhìn cảnh này không khỏi bất giác nhíu chặt mày. Cậu ta thật sự không hiểu nổi Lâm Viễn có điểm gì đặc biệt khiến cho Hạ Vũ Thiên có thể vì cậu mà thay đổi nhiều đến vậy? Từ nhỏ cho tới khi trưởng thành, Tiêu Thụy lớn lên cùng Hạ Vũ Thiên, anh ta hiểu rất rõ con người này. Tất cả những tình nhân trước đây của Hạ Vũ Thiên đều vì Hạ Vũ Thiên mà thay đổi chứ chưa bao giờ có chuyện Hạ Vũ Thiên thay đổi vì người khác. Từ trước đến nay chỉ có duy nhất Lâm Viễn là người khiến Hạ Vũ Thiên thay đổi.
Hạ Vũ Thiên cứ cười mãi, cười đến mức Tiêu Thụy thậm chí còn nghĩ rằng anh đã phát điên rồi. May sao cuối cùng anh cũng chịu dừng lại.
Tiêu Thụy vừa định nói gì đó chợt thấy A Tam bò dậy xem chừng muốn chạy trốn. Tiêu Thụy nhanh tay tóm lấy gã ném trở lại vào trong phòng, đá tới cạnh chân Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên nhìn A Tam thật lâu, ngăn Tiêu Thụy sắp sửa xuống tay lại rồi hỏi hắn ta "Lâm Viễn ở chỗ nào?"
A Tam cũng dễ dàng nhận thấy người trước mặt không phải nhân vật bình thường liền trả lời "Xin hỏi vị đại ca này có thù oán gì với Tiểu Lâm chăng?"
"Hỏi mày cậu ta ở đâu, nói nhảm lắm thế để làm gì?!" Tiêu Thụy nôn nóng mắng, Hạ Vũ Thiên liếc nhìn cậu ta một cái sắc lẹm khiến Tiêu Thụy giật mình. Tuy Hạ Vũ Thiên đã từ bỏ cuộc sống của một xã hội đen, hòa nhã hơn xưa rất nhiều thế nhưng chỉ cần một chút biểu lộ hàm ý đe dọa qua sắc mặt thôi cũng đủ khiến người khác chết khiếp... Quả nhiên Hạ Vũ Thiên vẫn luôn là Hạ Vũ Thiên!
Hạ Vũ Thiên đưa tay phủi bụi trên lưng A Tam, kéo gã đứng dậy nói "Đưa tôi tới chỗ cậu ấy ở, kể lại cho tôi đại thể cuộc sống của cậu ấy những ngày gần đây."
"Được thôi..." A Tam xoa xoa cằm gật đầu "Nhưng... mấy người sẽ không làm gì cậu ta chứ? Tôi và cậu ta cũng khá thân thiết, tôi rất quý cậu ấy nên không thể làm những điều có thể gây hại tới cậu ấy được."
Hạ Vũ Thiên nhìn gã, gật đầu đáp "Anh yên tâm đi, tôi biết cậu ấy không còn ở đây nữa rồi. Tôi cũng chỉ muốn biết cậu ấy sống ra sao thôi."
A Tam ngỡ ngàng. Gã cũng từng tiếp xúc, va chạm với đủ dạng người, nên chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết Hạ Vũ Thiên không phải người bình thường, thoạt nhìn có vẻ là người hòa nhã đúng mực thế nhưng thật anh ta chỉ là ẩn mình, che giấu bộ mặt thật của mình đi thôi. Gã hiểu rõ càng những người như thế càng đáng sợ, gã không thế nào qua mắt nổi... Xem chừng lần này anh Thất cầm đồ cũng không thể nào cứu được gã rồi. Thôi cũng đành "gió chiều nào xoay chiều ấy" vậy.
A Tam ngoan ngoãn đưa Hạ Vũ Thiên và Tiêu Thụy ra khỏi ngõ, đi tới căn phòng nhỏ của Lâm Viễn ở cách đó không xa.
Cửa phòng khóa chặt, Tiêu Thụy định phá cửa, Hạ Vũ Thiên giơ tay khẽ ngăn cậu ta lại. Anh lần tay dọc theo khung cửa, cuối cùng cũng sờ thấy một viên gạch hơi nhô ra. Hạ Vũ Thiên dùng hai ngón tay giữ lấy viên gạch, nhẹ nhàng kéo ra ngoài... Viên gạch bị rút ra, Hạ Vũ Thiên đưa tay vào lấy ra một đồng tiền xu một tệ.
Tiêu Thụy ngạc nhiên nghĩ thầm "Tên hâm này đang làm cái quái gì vậy?"
Hạ Vũ Thiên nhìn xung quanh, thấy ở một bên góc có một thùng thư nhỏ.
Anh nhìn lại đồng xu, nhận ra cạnh của nó bị mài rất sắc... Suy nghĩ một lát Hạ Vũ Thiên đi tới thùng thư, thấy trên thùng thư có một chốt xoay, nhưng chốt xoay không hề có tay cầm mà chỉ có một hõm nhỏ, anh nhét đồng tiền xu vào hõm ấy quay một vòng... Chốt xoay "cạch" một tiếng, cửa thùng thư mở ra, bên trong có một tờ báo.
Hạ Vũ Thiên ném tờ báo đi, thấy góc dưới cùng của thùng thư có non nửa viên gạch.
Tay cầm viên gạch Hạ Vũ Thiên ngắm nghía cái cửa, rồi nhìn kỹ biển số nhà treo phía trên cửa.
Hạ Vũ Thiên bước tới xoay biển số... Tiêu Thụy không ngờ biển số nhà cũng có thể di chuyển được như vậy. Bên dưới lộ ra một hõm nhỏ hình vuông, Hạ Vũ Thiên nhét viên gạch vào, quả nhiên vừa khít... Cùng lúc đó dưới trọng lượng của viên gạch, hõm nhỏ bị ấn xuống dưới. "Cạch" một tiếng, lại xuất hiện thêm một hõm nhỏ thứ hai nữa... Bên trong chính là một hiếc chìa khóa nằm gọn trong hõm.
"Làm sao anh biết những trò này vậy?" Tiêu Thụy tròn mắt hỏi Hạ Vũ Thiên "Tên nhóc này đúng là điên thật!"
Hạ Vũ Thiên lấy chìa khóa ra mở cửa, thản nhiên đáp "Trước đây cậu ấy có xem một bộ phim gián điệp có tên là "Chú chuột siêu quậy"... Trong đó có một đoạn cất giấu chìa khóa mà cậu ấy rất thích."
Tiêu Thụy bỗng nhiên có cảm giác vào giờ phút này rất muốn bóp chết Lâm Viễn ngay lập tức vì ghen tuông.
Bước vào trong phòng, Hạ Vũ Thiên lập tức cảm nhận được một thứ mùi rất đỗi quen thuộc... Đây chính là nhà Lâm Viễn, anh có thể khẳng định chắc chắn.
Phòng không lớn, chỉ có một buồng ngủ, một phòng khách, ngoài ra còn có toilet riêng biệt, kèm theo một phòng bếp nho nhỏ.
Phòng khách không lớn gồm có: sô-pha, bàn uống nước, tivi và thảm trải sàn - toàn bộ đều là những thứ tất yếu trong cuộc sống của Lâm Viễn... Trên sô-pha vẫn còn lại một gói khoai tây bóc dở, cửa sổ để rèm chếch một bên hẳn là để đón nắng.
Hạ Vũ Thiên đi một vòng quanh phòng khách, sau đó vào phòng ngủ... Phòng ngủ cực kỳ đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn cùng với một chiếc tủ, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác... Trên tủ đầu giường có đặt hai khung ảnh nhỏ, Hạ Vũ Thiên cầm lên xem, ảnh đã bị lấy đi. Anh biết một khung nhất định là đặt ảnh mẹ Lâm Viễn - cậu vô cùng yêu quý giữ gìn bức ảnh của mẹ mình, lúc nào cũng đem theo người. Một khung còn lại không rõ là ai.
Hạ Vũ Thiên bật cười tự mỉa mai chính mình, ngồi xuống cạnh giường. Biết đâu tấm ảnh còn lại chính là của Mao Mao, dù sao cũng không thể nào là ảnh của anh.
Tiêu Thụy hỏi Hạ Vũ Thiên "Này, chúng ta có đi bắt cậu ta không?"
Hạ Vũ Thiên nhìn Tiêu Thụy "Lần này cảm ơn cậu. Cậu có thể đi rồi, đừng gây phiền toái cho Lâm Viễn."
Tiêu Thụy ngạc nhiên chớp chớp mắt hỏi tiếp "Chỉ thế thôi sao?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu, cởi giày nằm lên giường, lật cuốn truyện tranh Lâm Viễn đặt ở đầu giường ra xem. Mao Mao cũng nhảy lên giường, nằm bên cạnh anh.
"Không làm gì sao?" Tiêu Thụy cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên vẫn gật đầu. Anh quay sang nói với A Tam vẫn còn đang tròn mắt há miệng bên cạnh mình "Ngồi xuống, kể lại cho tôi nghe cuộc sống hiện tại của Lâm Viễn."
A Tam hơi do dự một lát cuối cùng vẫn ngồi xuống, kể lại tình hình gần đây của Lâm Viễn cho Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên yên lặng lắng nghe, Tiêu Thụy đần thối mặt tức tối ngồi ngoài phòng khách, trong lòng thầm nghĩ: Lâm Viễn, đừng để tôi gặp lại cậu, bằng không tôi sẽ bóp chết cậu!
Lâm Viễn lòng tràn đầy bất an nhấp nhổm ngồi trên sô-pha ăn bánh bao chiên... Cậu thậm chí không buồn xem tiếp tận bóng trên tivi mà bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện lưu vong chạy trốn ra nước ngoài.
Lúc này điện thoại kêu lên tút một tiếng, là chuông báo tin nhắn.
Lâm Viễn cầm điện thoại lên thấy số của Hạ Vũ Thiên không khỏi nhăn mặt, ôm gối lăn lộn "Chết rồi, lần này chết chắc rồi, nhất định trăm phần trăm đây là tin nhắn khủng bố, đe dọa mình cẩn thận cái mạng cho coi."
Cậu nơm nớp lo sợ run rẩy bật xem tin nhắn, không ngờ chỉ thấy có ba chữ ngắn ngủi hiện lên: "Tôi yêu cậu"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.