Chương 53
Nhĩ Nhã
28/08/2017
Lâm Viễn nhìn thấy ba chữ ấy hiện lên trong tin nhắn điện thoại, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện
trong đầu cậu là phải chăng đây chính là ảo giác? Sau đó, cậu cho rằng
rất có thể là có người đang trêu chọc mình thôi.
Cuối cùng, cậu tự hỏi phải chăng... Hạ Vũ Thiên đã điên rồi? Rồi chẳng hiểu sao Lâm Viễn bỗng nhiên thấy trong lòng rất khó chịu, mà lại chẳng biết tại sao mình khó chịu đến như vậy. So với việc bị uy hiếp tính mạng, ba chữ này càng khiến Lâm Viễn thêm bất an.
Chẳng biết nên nghĩ thế nào, Lâm Viễn ném điện thoại đi ôm gối lên giường đánh một giấc, miệng lẩm bẩm "Hừ, lâu rồi không gặp càng ngày anh ta càng bệnh."
Hạ Vũ Thiên nằm trên chiếc giường đôi trong phòng Lâm Viễn, Mao Mao nằm cạnh anh vẫy vẫy đuôi. Dường như ngửi được lại mùi quen thuộc của Lâm Viễn qua đây cho nên nó rất vui vẻ.
Hạ Vũ Thiên gãi gãi cổ nó hỏi "Mày có muốn gặp lại cậu ấy không?"
Mao Mao nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên, ra chiều không hiểu ý anh nói gì.
"Tao biết cậu ấy đang ở đâu đó." Hạ Vũ Thiên khẽ thở dài một tiếng "Hôm qua có lẽ cậu ấy đang ở trong chính quán kem của Tiểu Dịch."
Mao Mao sủa một tiếng, sung sướng vẫy đuôi.
"Phải làm sao để gặp được cậu ấy bây giờ?" Hạ Vũ Thiên hỏi Mao Mao "Có lẽ cậu ấy đang chuẩn bị chạy trốn rồi."
Mao Mao tiếp tục nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên, dường như rất khó xử.
"Nhưng cậu ấy thông minh như thế, nhất định biết rằng một khi tao đã biết cậu ấy còn sống thì cậu ấy không có cách nào trốn thoát được nữa." Hạ Vũ Thiên bắt chéo chân tự nói một mình "Nhưng... Mày nói xem, nếu cậu ấy đã không còn để ý tới tao nữa thì tao cũng không làm gì được phải không nào?"
Mao Mao ư ử mấy tiếng, vẻ buồn thiu.
"Nếu tao tìm cách tiếp cận cậu ấy thì sao?" Hạ Vũ Thiên cười hỏi "Cậu ấy liệu có thấy ghét tao vì tao vẫn không thay đổi, lại tìm cách dối trá để tiếp cận cậu ấy không?"
Mao Mao vẫy vẫy đuôi, nhìn Hạ Vũ Thiên.
"Tao muốn mang cậu ấy về trở lại bên cạnh tao." Hạ Vũ Thiên tiếp tục lẩm bẩm nói chuyện với Mao Mao "Hẳn là cậu ấy không đồng ý đâu... Tao nên làm thế nào đây? Nếu uy hiếp hay dụ dỗ như trước đây thì tao sẽ lại đi vào vết xe đổ ngày trước, và cậu ấy lại vẫn chẳng tin tao... Mà bây giờ tao có thể dùng điều gì uy hiếp cậu ta đây? Tao cũng chẳng thể bày trò anh hùng cứu mỹ nhân được nữa... À, cứ giả bộ coi cậu ta là mỹ nhân đi. Mày bảo tao phải làm sao bây giờ?
Có vẻ như lại đi vào ngõ cụt mất rồi."
Mao Mao ư ử rên rỉ mấy tiếng, nghiêng đầu tiếp tục nhìn anh.
"Mày có nhớ cậu ấy không?" Hạ Vũ Thiên hỏi "Tao đưa mày tới chỗ cậu ấy nhé?"
Mao Mao vẫy đuôi, gâu một tiếng.
"Cậu ấy sẽ nghĩ tao lại định dùng mưu kế tiếp cận cậu ấy." Hạ Vũ Thiên buồn bực nói "Nhưng nếu muốn tiếp cận cậu ấy mà không dùng mưu thì khó lắm..."
"Này." Đúng lúc này Tiêu Thụy đứng trước cửa phòng nói to "Anh có thật là Hạ Vũ Thiên không đấy? Anh học được cách nói chuyện với chó từ bao giờ thế? Hạ Vũ Thiên mà cũng có một ngày lẩm bà lẩm bẩm tự nói chuyện một mình như thế này sao, mẹ nhà nó anh đổi tính rồi à?!"
Hạ Vũ Thiên ngước mắt hỏi "Sao cậu vẫn còn ở đây?"
Tiêu Thụy thở dài "Anh không có lương tâm à, tôi giúp anh tìm được Lâm Viễn đấy!"
Hạ Vũ Thiên gật đầu "Cảm ơn."
Khóe miệng Tiêu Thụy giật giật, cảm nhận rõ câu cảm ơn này mới khách sáo và vô nghĩa làm sao. Cậu ta liếc Hạ Vũ Thiên thêm lần nữa rồi đi tới ngồi xuống cạnh anh hỏi "Này, sau này anh định làm thế nào?"
Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu nhìn trần nhà đáp "Không biết."
"Vừa rồi anh gửi tin nhắn nói gì với cậu ta?" Tiêu Thụy tò mò hỏi.
"Tỏ tình." Hạ Vũ Thiên thản nhiên đáp "Nói tôi yêu cậu ấy."
Tiêu Thụy sửng sốt, tròn mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, cứ như vừa nghe thấy một chuyện không thể nào tin nổi "Trước đây anh đã từng nói câu đó với bất kỳ ai chưa? Kể cả với mẹ anh?"
Hạ Vũ Thiên nghĩ một lát đáp "Chưa từng, tôi không yêu mẹ mình."
Tiêu Thụy hỏi dồn "Anh thật lòng yêu Lâm Viễn hay là bởi vì cậu ta là người đầu tiên thoát được khỏi lòng bàn tay anh nên anh mới cảm thấy mình không cam tâm?"
Hạ Vũ Thiên nhìn kỹ Tiêu Thụy hỏi "Tôi không cam tâm cái gì cơ?"
"Anh không cam tâm vì chưa chiếm được cậu ta phải không?" Tiêu Thụy tiếp "Chẳng phải mỗi khi có kẻ nào lọt vào tầm ngắm, trong vòng nửa tháng anh nhất định phải chiếm cho bằng được. Sau khi đạt được rồi, anh sẽ lại đi chinh phục những mục tiêu mới sao?"
"Tôi thật sự khốn nạn như vậy sao?!" Hạ Vũ Thiên nhíu mày. Tiêu Thụy gãi tai thay cho lời khẳng định.
Hạ Vũ Thiên nhìn cậu ta hỏi "Vì sao không ai tin tôi yêu Lâm Viễn? Lâm Viễn không tin mà trước đây thậm chí chính tôi cũng không tin? Hay tôi là kẻ dù có nói gì người ta cũng không thể tin tưởng đến vậy sao?"
"Ha ha." Tiêu Thụy lắc đầu nói "Hạ Vũ Thiên, tại sao anh có thể hồ đồ đến thế? Anh không biết mình là ai à?"
Hạ Vũ Thiên nhướn mắt nhìn Tiêu Thụy, chờ đợi câu trả lời.
"Lâm Viễn là một người bình thường, còn anh sống ở một thế giới hoàn toàn khác với cậu ta. Đối với cậu ta chúng ta là xã hội đen, chúng ta giống như lũ ác ma ăn thịt người vậy... Anh đã từng nghe câu nói này "Phương thức sinh tồn của ác ma là âm mưu và dối trá chưa?"
Hạ Vũ Thiên yên lặng nghe Tiêu Thụy nói, mặt hoàn toàn không mảy may biến sắc, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng mà bình tĩnh.
Tiêu Thụy thấy anh vẫn yên lặng liền nói tiếp, "Lời từ người như Lâm Viễn nói anh có thể lập tức không do dự gì mà tin tưởng ngay, nhưng lời từ người như tôi nói anh luôn luôn phải đắn đo suy nghĩ trước đã."
"Không cần đắn đo suy nghĩ." Hạ Vũ Thiên nói luôn "Vì tôi không hề tin cậu."
Tiêu Thụy bật cười "Thấy không, cũng giống nhau thôi. Người như anh và tôi dĩ nhiên Lâm Viễn không thể tin tưởng được rồi... Huống chi anh còn từng lừa dối cậu ta nhiều như vậy."
Hạ Vũ Thiên đưa mắt nhìn Tiêu Thụy đáp "Nhưng bản chất mối quan hệ của tôi với cậu ấy ngay từ ban đầu đã là lừa dối, trong quá trình đó tôi mới yêu cậu ấy. Vì sinh tồn tôi buộc phải nói dối cho tới tận cùng, không còn sự lựa chọn nào khác. Cậu ấy không tin vào tình yêu của tôi, nhưng từ sau khi sống sót tôi đã không bao giờ lừa dối cậu ấy nữa."
"Ừ." Tiêu Thụy nhún vai "Cho nên mới nói là anh đáng đời, ai bảo lừa dối ngay từ đầu".
Hạ Vũ Thiên nhìn xuống đất dường như đang suy nghĩ lung lắm, nét mặt trở nên ủ rũ, ảm đạm.
"Lần này nếu như anh không nghiêm túc, tôi nghĩ anh đừng nên làm phiền cậu ấy nữa." Tiêu Thụy châm một điếu thuốc nói "Dù sao, khi chưa đạt được điều gì thì lúc nào cũng thấy tốt đẹp, nhưng được ở bên nhau rồi thì lại thấy chán ngay ấy mà."
"Cậu có ý gì?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Tiêu Thụy nghĩ một lát rồi nói "Hạ Vũ Thiên, anh đã thật sự yêu ai chưa?
Anh có biết yêu là thế nào không?"
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày.
"Trước đây anh tưởng Lâm Viễn đã chết rồi nên ngày nào cũng nhớ tới cậu ta. Anh nghĩ như thế là yêu?" Tiêu Thụy nói "Yêu một người là cùng người đó gắn bó mãi mãi bên nhau, anh đã sẵn sàng chưa?"
Hạ Vũ Thiên im lặng.
Tiêu Thụy thấy sắc mặt Hạ Vũ Thiên vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc liền tiếp tục hỏi "Anh điên rồi sao? Anh thích Lâm Viễn ở điểm nào? Chẳng qua bề ngoài của cậu ta phù hợp với tiêu chuẩn của anh nhưng anh lại chưa chiếm được cậu ta mà thôi. Đợi tới khi đã chiếm được rồi, chẳng bao lâu sau anh sẽ lại chán ngay!"
Hạ Vũ Thiên vẫn lặng im không đáp.
"Ê này." Thấy Hạ Vũ Thiên chẳng để ý gì đến những lời nói của mình Tiêu Thụy hỏi tiếp "Nếu có một người hình thức giống hệt Lâm Viễn, còn tính cách y như Tiêu Linh, anh sẽ yêu ai?"
Hạ Vũ Thiên chậm rãi chớp mắt đáp "Lâm Viễn."
Tiêu Thụy ngây nguời cười "Anh chắc chắn vậy sao?"
Hạ Vũ Thiên lấy bao thuốc khỏi túi áo, châm lửa rồi nhả ra một vòng khói mơ hồ trả lời "Tôi hiểu ý cậu rồi."
Trong vài giây Tiêu Thụy im lặng. Tiêu Thụy không hiểu nổi rốt cuộc Hạ Vũ Thiên đã thật sự thay đổi hay chưa, hay vẫn là một Hạ Vũ Thiên lạnh lùng tàn nhẫn như trước?
"Tiêu Thụy." Hạ Vũ Thiên đột nhiên bật cười nói "Tôi rất hận cha nuôi, cậu chắc cũng biết?"
Tiêu Thụy gật đầu đáp "Tôi biết chứ, trong chúng ta ai lại không hận ông ta."
Hạ Vũ Thiên nhã ra một ngụm khói "Một khi đã biết hận một người, đương nhiên cũng sẽ biết yêu một người. Những thứ đó vốn thuộc về bản năng của mỗi người, bản thân tôi có yêu hay không có muốn vĩnh viễn ở bên một người nào đó hay không tự bản thân tôi biết rõ hơn cậu."
Tiêu Thụy nhíu mày nhìn Hạ Vũ Thiên. Cậu ta cho đến giờ vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn hi vọng đó chỉ là do Hạ Vũ Thiên chưa chiếm được Lâm Viễn nên mới có thái độ kiên quyết chấp nhất như vậy. Nhưng những lời này của Hạ Vũ Thiên giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt cậu ta... Thật ra trong lòng Tiêu Thụy sớm đã mơ hồ có dự cảm trước về điều này, chỉ có điều lại không muốn tin mà thôi.
Hạ Vũ Thiên dùng tay khẽ vuốt lưng Mao Mao nói tiếp "Chẳng qua tôi tin rằng suy nghĩ của Lâm Viễn về tôi không khác lời cậu nói là mấy. Cho nên tôi mới đau đầu, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cho cậu ấy t rằng tôi thật sự yêu cậu ấy... Nói theo cách của cậu, làm thế nào có thể để cho một con người vốn rất lý trí tỉnh táo, trong thâm tâm luôn mang theo sự đề phòng cảnh giác cao hơn những người khác rất nhiều sẽ đi tin vào lời nói của một tên ác ma đã quen dối trá?"
Tiêu Thụy cười lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói "Tôi xem chừng cơ hội không cao."
Hạ Vũ Thiên thản nhiên "Hỏi cậu cũng bằng thừa, tôi nên đi hỏi một ác ma được con người yêu mến mới phải."
"Ai vậy?" Tiêu Thụy hứng thú hỏi.
"À. Hạ Vũ Thiên nghĩ một lát đáp "Tôi có biết một người, rảnh rỗi sẽ đi hỏi thăm người đó xem thế nào."
"Anh thật sự thích Lâm Viễn?" Tiêu Thụy hỏi lại một lần nữa.
Hạ Vũ Thiên gật đầu, không hề do dự nửa giây.
"Vì sao?" Tiêu Thụy cảm thấy không hiểu nổi.
"À, cậu chả nói lý do lúc nãy đấy thôi. Vì vẻ ngoài, vì trí thông minh của cậu ta... Và còn vì tôi chưa chiếm được cậu ta nữa." Hạ Vũ Thiên trả lời.
"Anh gọi đó là tình yêu?" Tiêu Thụy nhíu mày.
Hạ Vũ Thiên nhướn mày "Đối với tôi thì đúng... Mỗi người đều có một cách nghĩ khác nhau, cậu cho là yêu nhưng có thể tôi lại cho là không phải. Tôi cảm thấy thế nào không cần người khác nhận định giúp."
Tiêu Thụy bật cười - quả nhiên là Hạ Vũ Thiên, nói câu nào trúng đích câu đó.
Hạ Vũ Thiên dụi tàn thuốc lá, đứng dậy nói với Mao Mao "Mao Mao, chúng ta đi thôi nào."
Mao Mao nhảy xuống khỏi giường, theo Hạ Vũ Thiên ra ngoài.
Tiêu Thụy nhìn thấy anh sắp rời đi mới nói "Mấy hôm nữa tôi sẽ đi."
Hạ Vũ Thiên gật đầu "Nếu như nơi này không còn gì khiến cậu lưu luyến thì c ứ đ i đ i ."
"Người tôi lưu luyến lại chẳng hề lưu luyến tôi." Tiêu Thụy cười chua chát.
Hạ Vũ Thiên quay đầu lại nói với Tiêu Thụy "Cậu cũng mâu thuẫn thật."
Tiêu Thụy nhìn anh.
"Trong quan niệm của cậu, cứ người nào hình thức vừa mắt, trí tuệ ổn cộng với chuyện cậu không bao giờ chiếm được người đó... thì trong mắt cậu loại tình cảm ấy không được gọi là tình yêu... Vậy tại sao cậu còn đắm chìm trong thứ tình cảm đó?" Hạ Vũ Thiên hỏi "Tôi có gì đáng cho cậu lưu luyến...? Đi đi, đi tìm người mà cậu yêu, ác ma yêu ác ma thì thật sự chán chết đi được."
Tiêu Thụy sửng sốt, mãi một lúc lâu sau mới đáp, "Từ nhỏ tới lớn tôi chỉ biết có anh và Tống Hi. Tống Hi đối với tôi giống như anh trai rồi, tôi thích loại ác ma như anh hơn. Trong số đồng loại, những kẻ giống anh không có ai bằng anh cả."
Hạ Vũ Thiên bật cười "Vậy cậu nên thích loại khác đi."
"Vì sao?" Tiêu Thụy không hiểu Hạ Vũ Thiên định nói gì.
"Cậu đã bảo cùng loại như tôi thì không có kẻ nào hơn được tôi hết." Hạ Vũ Thiên nói "Nếu cậu đã biết thế thì phải đi tìm loại khác mà yêu thôi, vì cả đời này cũng không tìm thấy ai khác vượt hơn tôi để yêu đâu."
"Anh mơ à." Tiêu Thụy bĩu môi "Không biết xấu hổ!"
Hạ Vũ Thiên mở cửa cho Mao Mao ra ngoài trước, sau đó mới nói "Trước khi chạy trốn, Lâm Viễn đều luôn dựa vào tôi thật ra là có lý do cả."
Tiêu Thụy nhìn Hạ Vũ Thiên tỏ ý không hiểu.
"Cậu ấy biết tôi là kẻ mạnh nhất." Hạ Vũ Thiên nói "Dưới sự bảo vệ che chở của tôi, cậu ấy có thể chắc chắn được bản thân nhất định sẽ an toàn."
"Thế thì đã sao?" Tiêu Thụy ngờ vực.
"Cậu ấy có bản năng rất nhạy, có thể biết rõ ai mới là kẻ mạnh, dễ dàng đánh hơi được mùi nguy hiểm." Hạ Vũ Thiên nói "Con người không bị ác ma lừa mà ngược lại còn đùa giỡn xoay vòng vòng khiến ác ma không biết đằng nào mà lần... thì con người ấy theo một nghĩa nào đó còn hơn cả ác ma."
Tiêu Thụy ngẩn ngơ.
Hạ Vũ Thiên đóng cửa, bước ra ngoài ngắm nhìn cảnh đêm huy hoàng nơi thành phố F... Đoạn đường dài tối đen và ngọn đèn nhập nhòa này, cả dãy nhà trọ này cũng đều giống hệt con phố có khu chung cư nơi anh gặp Lâm Viễn lần đầu.
Lấy điện thoại ra, Hạ Vũ Thiên nhấn bàn phím.
Lúc bấy giờ Lâm Viễn cảm thấy rối bời nên quyết định dùng việc ăn uống để quên đi thực tại. Hiện tại cậu đang ở trong một quán lẩu đánh chén, nhờ thế mà tâm trạng đã trở nên khá thoải mái.
Chợt điện thoại rung, có tin nhắn. Trái tim cậu cũng rung theo.
Lâm Viễn không đành lòng im lặng. Cậu mở điện thoại ra, tin nhắn hiện lên dòng chữ: "Bây giờ đang ở đâu?"
Lâm Viễn khẽ nhíu mày hơi do dự một lát, cuối cùng cậu gửi địa chỉ quán lẩu đ...
Sau khi gửi, Lâm Viễn ngồi nghĩ ngợi một lúc rồi gọi nhân viên phục vụ tới - cậu muốn ăn hải sản, loại đắt tiền nhất. Nồi lẩu vị đậu này phải đổi tên thành nồi lẩu vị biển rồi!
Cuối cùng, cậu tự hỏi phải chăng... Hạ Vũ Thiên đã điên rồi? Rồi chẳng hiểu sao Lâm Viễn bỗng nhiên thấy trong lòng rất khó chịu, mà lại chẳng biết tại sao mình khó chịu đến như vậy. So với việc bị uy hiếp tính mạng, ba chữ này càng khiến Lâm Viễn thêm bất an.
Chẳng biết nên nghĩ thế nào, Lâm Viễn ném điện thoại đi ôm gối lên giường đánh một giấc, miệng lẩm bẩm "Hừ, lâu rồi không gặp càng ngày anh ta càng bệnh."
Hạ Vũ Thiên nằm trên chiếc giường đôi trong phòng Lâm Viễn, Mao Mao nằm cạnh anh vẫy vẫy đuôi. Dường như ngửi được lại mùi quen thuộc của Lâm Viễn qua đây cho nên nó rất vui vẻ.
Hạ Vũ Thiên gãi gãi cổ nó hỏi "Mày có muốn gặp lại cậu ấy không?"
Mao Mao nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên, ra chiều không hiểu ý anh nói gì.
"Tao biết cậu ấy đang ở đâu đó." Hạ Vũ Thiên khẽ thở dài một tiếng "Hôm qua có lẽ cậu ấy đang ở trong chính quán kem của Tiểu Dịch."
Mao Mao sủa một tiếng, sung sướng vẫy đuôi.
"Phải làm sao để gặp được cậu ấy bây giờ?" Hạ Vũ Thiên hỏi Mao Mao "Có lẽ cậu ấy đang chuẩn bị chạy trốn rồi."
Mao Mao tiếp tục nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên, dường như rất khó xử.
"Nhưng cậu ấy thông minh như thế, nhất định biết rằng một khi tao đã biết cậu ấy còn sống thì cậu ấy không có cách nào trốn thoát được nữa." Hạ Vũ Thiên bắt chéo chân tự nói một mình "Nhưng... Mày nói xem, nếu cậu ấy đã không còn để ý tới tao nữa thì tao cũng không làm gì được phải không nào?"
Mao Mao ư ử mấy tiếng, vẻ buồn thiu.
"Nếu tao tìm cách tiếp cận cậu ấy thì sao?" Hạ Vũ Thiên cười hỏi "Cậu ấy liệu có thấy ghét tao vì tao vẫn không thay đổi, lại tìm cách dối trá để tiếp cận cậu ấy không?"
Mao Mao vẫy vẫy đuôi, nhìn Hạ Vũ Thiên.
"Tao muốn mang cậu ấy về trở lại bên cạnh tao." Hạ Vũ Thiên tiếp tục lẩm bẩm nói chuyện với Mao Mao "Hẳn là cậu ấy không đồng ý đâu... Tao nên làm thế nào đây? Nếu uy hiếp hay dụ dỗ như trước đây thì tao sẽ lại đi vào vết xe đổ ngày trước, và cậu ấy lại vẫn chẳng tin tao... Mà bây giờ tao có thể dùng điều gì uy hiếp cậu ta đây? Tao cũng chẳng thể bày trò anh hùng cứu mỹ nhân được nữa... À, cứ giả bộ coi cậu ta là mỹ nhân đi. Mày bảo tao phải làm sao bây giờ?
Có vẻ như lại đi vào ngõ cụt mất rồi."
Mao Mao ư ử rên rỉ mấy tiếng, nghiêng đầu tiếp tục nhìn anh.
"Mày có nhớ cậu ấy không?" Hạ Vũ Thiên hỏi "Tao đưa mày tới chỗ cậu ấy nhé?"
Mao Mao vẫy đuôi, gâu một tiếng.
"Cậu ấy sẽ nghĩ tao lại định dùng mưu kế tiếp cận cậu ấy." Hạ Vũ Thiên buồn bực nói "Nhưng nếu muốn tiếp cận cậu ấy mà không dùng mưu thì khó lắm..."
"Này." Đúng lúc này Tiêu Thụy đứng trước cửa phòng nói to "Anh có thật là Hạ Vũ Thiên không đấy? Anh học được cách nói chuyện với chó từ bao giờ thế? Hạ Vũ Thiên mà cũng có một ngày lẩm bà lẩm bẩm tự nói chuyện một mình như thế này sao, mẹ nhà nó anh đổi tính rồi à?!"
Hạ Vũ Thiên ngước mắt hỏi "Sao cậu vẫn còn ở đây?"
Tiêu Thụy thở dài "Anh không có lương tâm à, tôi giúp anh tìm được Lâm Viễn đấy!"
Hạ Vũ Thiên gật đầu "Cảm ơn."
Khóe miệng Tiêu Thụy giật giật, cảm nhận rõ câu cảm ơn này mới khách sáo và vô nghĩa làm sao. Cậu ta liếc Hạ Vũ Thiên thêm lần nữa rồi đi tới ngồi xuống cạnh anh hỏi "Này, sau này anh định làm thế nào?"
Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu nhìn trần nhà đáp "Không biết."
"Vừa rồi anh gửi tin nhắn nói gì với cậu ta?" Tiêu Thụy tò mò hỏi.
"Tỏ tình." Hạ Vũ Thiên thản nhiên đáp "Nói tôi yêu cậu ấy."
Tiêu Thụy sửng sốt, tròn mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, cứ như vừa nghe thấy một chuyện không thể nào tin nổi "Trước đây anh đã từng nói câu đó với bất kỳ ai chưa? Kể cả với mẹ anh?"
Hạ Vũ Thiên nghĩ một lát đáp "Chưa từng, tôi không yêu mẹ mình."
Tiêu Thụy hỏi dồn "Anh thật lòng yêu Lâm Viễn hay là bởi vì cậu ta là người đầu tiên thoát được khỏi lòng bàn tay anh nên anh mới cảm thấy mình không cam tâm?"
Hạ Vũ Thiên nhìn kỹ Tiêu Thụy hỏi "Tôi không cam tâm cái gì cơ?"
"Anh không cam tâm vì chưa chiếm được cậu ta phải không?" Tiêu Thụy tiếp "Chẳng phải mỗi khi có kẻ nào lọt vào tầm ngắm, trong vòng nửa tháng anh nhất định phải chiếm cho bằng được. Sau khi đạt được rồi, anh sẽ lại đi chinh phục những mục tiêu mới sao?"
"Tôi thật sự khốn nạn như vậy sao?!" Hạ Vũ Thiên nhíu mày. Tiêu Thụy gãi tai thay cho lời khẳng định.
Hạ Vũ Thiên nhìn cậu ta hỏi "Vì sao không ai tin tôi yêu Lâm Viễn? Lâm Viễn không tin mà trước đây thậm chí chính tôi cũng không tin? Hay tôi là kẻ dù có nói gì người ta cũng không thể tin tưởng đến vậy sao?"
"Ha ha." Tiêu Thụy lắc đầu nói "Hạ Vũ Thiên, tại sao anh có thể hồ đồ đến thế? Anh không biết mình là ai à?"
Hạ Vũ Thiên nhướn mắt nhìn Tiêu Thụy, chờ đợi câu trả lời.
"Lâm Viễn là một người bình thường, còn anh sống ở một thế giới hoàn toàn khác với cậu ta. Đối với cậu ta chúng ta là xã hội đen, chúng ta giống như lũ ác ma ăn thịt người vậy... Anh đã từng nghe câu nói này "Phương thức sinh tồn của ác ma là âm mưu và dối trá chưa?"
Hạ Vũ Thiên yên lặng nghe Tiêu Thụy nói, mặt hoàn toàn không mảy may biến sắc, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng mà bình tĩnh.
Tiêu Thụy thấy anh vẫn yên lặng liền nói tiếp, "Lời từ người như Lâm Viễn nói anh có thể lập tức không do dự gì mà tin tưởng ngay, nhưng lời từ người như tôi nói anh luôn luôn phải đắn đo suy nghĩ trước đã."
"Không cần đắn đo suy nghĩ." Hạ Vũ Thiên nói luôn "Vì tôi không hề tin cậu."
Tiêu Thụy bật cười "Thấy không, cũng giống nhau thôi. Người như anh và tôi dĩ nhiên Lâm Viễn không thể tin tưởng được rồi... Huống chi anh còn từng lừa dối cậu ta nhiều như vậy."
Hạ Vũ Thiên đưa mắt nhìn Tiêu Thụy đáp "Nhưng bản chất mối quan hệ của tôi với cậu ấy ngay từ ban đầu đã là lừa dối, trong quá trình đó tôi mới yêu cậu ấy. Vì sinh tồn tôi buộc phải nói dối cho tới tận cùng, không còn sự lựa chọn nào khác. Cậu ấy không tin vào tình yêu của tôi, nhưng từ sau khi sống sót tôi đã không bao giờ lừa dối cậu ấy nữa."
"Ừ." Tiêu Thụy nhún vai "Cho nên mới nói là anh đáng đời, ai bảo lừa dối ngay từ đầu".
Hạ Vũ Thiên nhìn xuống đất dường như đang suy nghĩ lung lắm, nét mặt trở nên ủ rũ, ảm đạm.
"Lần này nếu như anh không nghiêm túc, tôi nghĩ anh đừng nên làm phiền cậu ấy nữa." Tiêu Thụy châm một điếu thuốc nói "Dù sao, khi chưa đạt được điều gì thì lúc nào cũng thấy tốt đẹp, nhưng được ở bên nhau rồi thì lại thấy chán ngay ấy mà."
"Cậu có ý gì?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Tiêu Thụy nghĩ một lát rồi nói "Hạ Vũ Thiên, anh đã thật sự yêu ai chưa?
Anh có biết yêu là thế nào không?"
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày.
"Trước đây anh tưởng Lâm Viễn đã chết rồi nên ngày nào cũng nhớ tới cậu ta. Anh nghĩ như thế là yêu?" Tiêu Thụy nói "Yêu một người là cùng người đó gắn bó mãi mãi bên nhau, anh đã sẵn sàng chưa?"
Hạ Vũ Thiên im lặng.
Tiêu Thụy thấy sắc mặt Hạ Vũ Thiên vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc liền tiếp tục hỏi "Anh điên rồi sao? Anh thích Lâm Viễn ở điểm nào? Chẳng qua bề ngoài của cậu ta phù hợp với tiêu chuẩn của anh nhưng anh lại chưa chiếm được cậu ta mà thôi. Đợi tới khi đã chiếm được rồi, chẳng bao lâu sau anh sẽ lại chán ngay!"
Hạ Vũ Thiên vẫn lặng im không đáp.
"Ê này." Thấy Hạ Vũ Thiên chẳng để ý gì đến những lời nói của mình Tiêu Thụy hỏi tiếp "Nếu có một người hình thức giống hệt Lâm Viễn, còn tính cách y như Tiêu Linh, anh sẽ yêu ai?"
Hạ Vũ Thiên chậm rãi chớp mắt đáp "Lâm Viễn."
Tiêu Thụy ngây nguời cười "Anh chắc chắn vậy sao?"
Hạ Vũ Thiên lấy bao thuốc khỏi túi áo, châm lửa rồi nhả ra một vòng khói mơ hồ trả lời "Tôi hiểu ý cậu rồi."
Trong vài giây Tiêu Thụy im lặng. Tiêu Thụy không hiểu nổi rốt cuộc Hạ Vũ Thiên đã thật sự thay đổi hay chưa, hay vẫn là một Hạ Vũ Thiên lạnh lùng tàn nhẫn như trước?
"Tiêu Thụy." Hạ Vũ Thiên đột nhiên bật cười nói "Tôi rất hận cha nuôi, cậu chắc cũng biết?"
Tiêu Thụy gật đầu đáp "Tôi biết chứ, trong chúng ta ai lại không hận ông ta."
Hạ Vũ Thiên nhã ra một ngụm khói "Một khi đã biết hận một người, đương nhiên cũng sẽ biết yêu một người. Những thứ đó vốn thuộc về bản năng của mỗi người, bản thân tôi có yêu hay không có muốn vĩnh viễn ở bên một người nào đó hay không tự bản thân tôi biết rõ hơn cậu."
Tiêu Thụy nhíu mày nhìn Hạ Vũ Thiên. Cậu ta cho đến giờ vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn hi vọng đó chỉ là do Hạ Vũ Thiên chưa chiếm được Lâm Viễn nên mới có thái độ kiên quyết chấp nhất như vậy. Nhưng những lời này của Hạ Vũ Thiên giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt cậu ta... Thật ra trong lòng Tiêu Thụy sớm đã mơ hồ có dự cảm trước về điều này, chỉ có điều lại không muốn tin mà thôi.
Hạ Vũ Thiên dùng tay khẽ vuốt lưng Mao Mao nói tiếp "Chẳng qua tôi tin rằng suy nghĩ của Lâm Viễn về tôi không khác lời cậu nói là mấy. Cho nên tôi mới đau đầu, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cho cậu ấy t rằng tôi thật sự yêu cậu ấy... Nói theo cách của cậu, làm thế nào có thể để cho một con người vốn rất lý trí tỉnh táo, trong thâm tâm luôn mang theo sự đề phòng cảnh giác cao hơn những người khác rất nhiều sẽ đi tin vào lời nói của một tên ác ma đã quen dối trá?"
Tiêu Thụy cười lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói "Tôi xem chừng cơ hội không cao."
Hạ Vũ Thiên thản nhiên "Hỏi cậu cũng bằng thừa, tôi nên đi hỏi một ác ma được con người yêu mến mới phải."
"Ai vậy?" Tiêu Thụy hứng thú hỏi.
"À. Hạ Vũ Thiên nghĩ một lát đáp "Tôi có biết một người, rảnh rỗi sẽ đi hỏi thăm người đó xem thế nào."
"Anh thật sự thích Lâm Viễn?" Tiêu Thụy hỏi lại một lần nữa.
Hạ Vũ Thiên gật đầu, không hề do dự nửa giây.
"Vì sao?" Tiêu Thụy cảm thấy không hiểu nổi.
"À, cậu chả nói lý do lúc nãy đấy thôi. Vì vẻ ngoài, vì trí thông minh của cậu ta... Và còn vì tôi chưa chiếm được cậu ta nữa." Hạ Vũ Thiên trả lời.
"Anh gọi đó là tình yêu?" Tiêu Thụy nhíu mày.
Hạ Vũ Thiên nhướn mày "Đối với tôi thì đúng... Mỗi người đều có một cách nghĩ khác nhau, cậu cho là yêu nhưng có thể tôi lại cho là không phải. Tôi cảm thấy thế nào không cần người khác nhận định giúp."
Tiêu Thụy bật cười - quả nhiên là Hạ Vũ Thiên, nói câu nào trúng đích câu đó.
Hạ Vũ Thiên dụi tàn thuốc lá, đứng dậy nói với Mao Mao "Mao Mao, chúng ta đi thôi nào."
Mao Mao nhảy xuống khỏi giường, theo Hạ Vũ Thiên ra ngoài.
Tiêu Thụy nhìn thấy anh sắp rời đi mới nói "Mấy hôm nữa tôi sẽ đi."
Hạ Vũ Thiên gật đầu "Nếu như nơi này không còn gì khiến cậu lưu luyến thì c ứ đ i đ i ."
"Người tôi lưu luyến lại chẳng hề lưu luyến tôi." Tiêu Thụy cười chua chát.
Hạ Vũ Thiên quay đầu lại nói với Tiêu Thụy "Cậu cũng mâu thuẫn thật."
Tiêu Thụy nhìn anh.
"Trong quan niệm của cậu, cứ người nào hình thức vừa mắt, trí tuệ ổn cộng với chuyện cậu không bao giờ chiếm được người đó... thì trong mắt cậu loại tình cảm ấy không được gọi là tình yêu... Vậy tại sao cậu còn đắm chìm trong thứ tình cảm đó?" Hạ Vũ Thiên hỏi "Tôi có gì đáng cho cậu lưu luyến...? Đi đi, đi tìm người mà cậu yêu, ác ma yêu ác ma thì thật sự chán chết đi được."
Tiêu Thụy sửng sốt, mãi một lúc lâu sau mới đáp, "Từ nhỏ tới lớn tôi chỉ biết có anh và Tống Hi. Tống Hi đối với tôi giống như anh trai rồi, tôi thích loại ác ma như anh hơn. Trong số đồng loại, những kẻ giống anh không có ai bằng anh cả."
Hạ Vũ Thiên bật cười "Vậy cậu nên thích loại khác đi."
"Vì sao?" Tiêu Thụy không hiểu Hạ Vũ Thiên định nói gì.
"Cậu đã bảo cùng loại như tôi thì không có kẻ nào hơn được tôi hết." Hạ Vũ Thiên nói "Nếu cậu đã biết thế thì phải đi tìm loại khác mà yêu thôi, vì cả đời này cũng không tìm thấy ai khác vượt hơn tôi để yêu đâu."
"Anh mơ à." Tiêu Thụy bĩu môi "Không biết xấu hổ!"
Hạ Vũ Thiên mở cửa cho Mao Mao ra ngoài trước, sau đó mới nói "Trước khi chạy trốn, Lâm Viễn đều luôn dựa vào tôi thật ra là có lý do cả."
Tiêu Thụy nhìn Hạ Vũ Thiên tỏ ý không hiểu.
"Cậu ấy biết tôi là kẻ mạnh nhất." Hạ Vũ Thiên nói "Dưới sự bảo vệ che chở của tôi, cậu ấy có thể chắc chắn được bản thân nhất định sẽ an toàn."
"Thế thì đã sao?" Tiêu Thụy ngờ vực.
"Cậu ấy có bản năng rất nhạy, có thể biết rõ ai mới là kẻ mạnh, dễ dàng đánh hơi được mùi nguy hiểm." Hạ Vũ Thiên nói "Con người không bị ác ma lừa mà ngược lại còn đùa giỡn xoay vòng vòng khiến ác ma không biết đằng nào mà lần... thì con người ấy theo một nghĩa nào đó còn hơn cả ác ma."
Tiêu Thụy ngẩn ngơ.
Hạ Vũ Thiên đóng cửa, bước ra ngoài ngắm nhìn cảnh đêm huy hoàng nơi thành phố F... Đoạn đường dài tối đen và ngọn đèn nhập nhòa này, cả dãy nhà trọ này cũng đều giống hệt con phố có khu chung cư nơi anh gặp Lâm Viễn lần đầu.
Lấy điện thoại ra, Hạ Vũ Thiên nhấn bàn phím.
Lúc bấy giờ Lâm Viễn cảm thấy rối bời nên quyết định dùng việc ăn uống để quên đi thực tại. Hiện tại cậu đang ở trong một quán lẩu đánh chén, nhờ thế mà tâm trạng đã trở nên khá thoải mái.
Chợt điện thoại rung, có tin nhắn. Trái tim cậu cũng rung theo.
Lâm Viễn không đành lòng im lặng. Cậu mở điện thoại ra, tin nhắn hiện lên dòng chữ: "Bây giờ đang ở đâu?"
Lâm Viễn khẽ nhíu mày hơi do dự một lát, cuối cùng cậu gửi địa chỉ quán lẩu đ...
Sau khi gửi, Lâm Viễn ngồi nghĩ ngợi một lúc rồi gọi nhân viên phục vụ tới - cậu muốn ăn hải sản, loại đắt tiền nhất. Nồi lẩu vị đậu này phải đổi tên thành nồi lẩu vị biển rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.