Chương 2115
Bạch Cư Dị
05/05/2024
“Vào thời điểm đó, một chuyện đã xảy ra.
Thiên Nữ của hoàng tộc nước H đã đến nhà họ Vương tôi và trao một huy hiệu thân phận. Tình cờ là hôm đó tôi đã mở cửa cho Thiên Nữ. Cô ấy bảo tôi đưa huy hiệu này cho gia chủ đương nhiệm nhà họ Vương, đồng thời nói ra một lời tiên tri.”
“Lời tiên trĩ?”
Vương Nhất rất kinh ngạc.
Vương Dân Hổ gật đầu: ‘Đúng vậy, những Thiên Nữ xuất thân từ hoàng tộc nước H đều có khả năng bói toán và tiên tri nhất định, cô ấy đã yêu cầu gia chủ đương nhiệm lúc ấy giữ huy hiệu này thật kỹ. Nếu như vận mệnh đúng thì một ngày nào đó trong tương lai, chiếc huy hiệu này sẽ trở về với chủ nhân mà nó đáng lẽ phải thuộc về, và chiếc huy hiệu này sẽ chứng kiến chủ nhân của mình trở thành cửu ngữ chí tôn, quân lâm thiên hạ.”
“Khi đó không ai tin, lúc đó trùng hợp cường giả của hoàng tộc nước H đến giết Thiên Nữ kia, mọi người đều cho rằng Thiên Nữ nói nhảm, không ai để trong lòng.
Lúc đó cũng tùy tiện để huy hiệu này trong phòng kho, lâu rồi cũng quên mất.”
Sau khi nghe những gì Vương Dần Hổ nói, lòng Vương Nhất mãi không thể bình tĩnh lại, vô thức nhìn xuống huy hiệu thân phận.
Anh thực sự bị lời tiên tri kia làm kinh ngạc.
Về phần Lý Khinh Hồng, cô nghe xong đã ngơ ra từ lâu.
“Rồi sao nữa?”
Sau khi hồi thân, Vương Nhất hỏi.
“Sau đó, bởi vì người hầu tìm lại huy hiệu lần nữa, hơn nữa mọi người đều quên mất trước chuyện đã xảy ra hơn 20 năm, liền đem huy hiệu bán đấu giá.”
“Mọi người đều cho rằng ba gia tộc lớn của Giang Thành sẽ đấu giá được huy hiệu này, kết quả lại bị cậu mua lại được”
Nói đến đây, ánh mắt Vương Dần Hổ nhìn Vương Nhất thay đổi: ‘Bây giờ, cậu cũng nên cảm thấy có điều gì đó không ổn đúng không?”
Vương Nhất không nói gì, mà chỉ nhìn huy hiệu thân phận một cách khó tin.
Chuyện này so với lời tiên đoán được đưa ra hơn 20 năm trước còn khiến người ta kinh hãi hơn.
“Ý của ông là, tôi chính là chủ nhân của cái huy hiệu này?”
Vương Nhất nói.
Vương Dần Hổ lắc đầu: “Tôi không chác, nhưng có một điều có thể chắc chắn, huy hiệu thân phận này không tâm thường, bất kể phải trả cái giá nào, đều phải thu hồi huy hiệu này.”
Nói cách khác, nếu như mọi chuyện đúng như Vương Nhất nói, thì chiếc huy hiệu này đúng là chìa khóa để mở ra thân thế của Vương Nhất.
Vương Dần Hổ dừng một chút, cuối cùng vẻ mặt của ông ta trở nên chân thành: “Vương Nhất, nhà họ Vương tôi không có ý định trở thành kẻ thù của cậu, thậm chí chuyện cháu trai của tôi đắc tội cậu, tôi có thể thay mặt nó xin lỗi, nhưng huy hiệu thân phận này dù thế nào cũng phải bán cho tôi!”
“Bởi vì lai lịch của chiếc huy hiệu này quá lớn, nó không thuộc về cậu, mà thuộc về hoàng tộc nước H, nó cần đợi chủ nhân thực sự của nó.”
Vương Nhất im lặng một lúc lâu, hỏi: “Thiên Nữ đã trao chiếc huy hiệu này còn nói gì nữa không, chẳng hạn như chủ nhân của huy hiệu này có đặc điểm gì?”
Bởi vì theo những gì Lý Thiên Dương nói, lúc còn nhỏ khi anh được nhận nuôi, trên cả hai lòng bàn tay trái và phải của anh đều có một chữ rất đẹp.
Vương và Nhất.
Thiên Nữ của hoàng tộc nước H đã đến nhà họ Vương tôi và trao một huy hiệu thân phận. Tình cờ là hôm đó tôi đã mở cửa cho Thiên Nữ. Cô ấy bảo tôi đưa huy hiệu này cho gia chủ đương nhiệm nhà họ Vương, đồng thời nói ra một lời tiên tri.”
“Lời tiên trĩ?”
Vương Nhất rất kinh ngạc.
Vương Dân Hổ gật đầu: ‘Đúng vậy, những Thiên Nữ xuất thân từ hoàng tộc nước H đều có khả năng bói toán và tiên tri nhất định, cô ấy đã yêu cầu gia chủ đương nhiệm lúc ấy giữ huy hiệu này thật kỹ. Nếu như vận mệnh đúng thì một ngày nào đó trong tương lai, chiếc huy hiệu này sẽ trở về với chủ nhân mà nó đáng lẽ phải thuộc về, và chiếc huy hiệu này sẽ chứng kiến chủ nhân của mình trở thành cửu ngữ chí tôn, quân lâm thiên hạ.”
“Khi đó không ai tin, lúc đó trùng hợp cường giả của hoàng tộc nước H đến giết Thiên Nữ kia, mọi người đều cho rằng Thiên Nữ nói nhảm, không ai để trong lòng.
Lúc đó cũng tùy tiện để huy hiệu này trong phòng kho, lâu rồi cũng quên mất.”
Sau khi nghe những gì Vương Dần Hổ nói, lòng Vương Nhất mãi không thể bình tĩnh lại, vô thức nhìn xuống huy hiệu thân phận.
Anh thực sự bị lời tiên tri kia làm kinh ngạc.
Về phần Lý Khinh Hồng, cô nghe xong đã ngơ ra từ lâu.
“Rồi sao nữa?”
Sau khi hồi thân, Vương Nhất hỏi.
“Sau đó, bởi vì người hầu tìm lại huy hiệu lần nữa, hơn nữa mọi người đều quên mất trước chuyện đã xảy ra hơn 20 năm, liền đem huy hiệu bán đấu giá.”
“Mọi người đều cho rằng ba gia tộc lớn của Giang Thành sẽ đấu giá được huy hiệu này, kết quả lại bị cậu mua lại được”
Nói đến đây, ánh mắt Vương Dần Hổ nhìn Vương Nhất thay đổi: ‘Bây giờ, cậu cũng nên cảm thấy có điều gì đó không ổn đúng không?”
Vương Nhất không nói gì, mà chỉ nhìn huy hiệu thân phận một cách khó tin.
Chuyện này so với lời tiên đoán được đưa ra hơn 20 năm trước còn khiến người ta kinh hãi hơn.
“Ý của ông là, tôi chính là chủ nhân của cái huy hiệu này?”
Vương Nhất nói.
Vương Dần Hổ lắc đầu: “Tôi không chác, nhưng có một điều có thể chắc chắn, huy hiệu thân phận này không tâm thường, bất kể phải trả cái giá nào, đều phải thu hồi huy hiệu này.”
Nói cách khác, nếu như mọi chuyện đúng như Vương Nhất nói, thì chiếc huy hiệu này đúng là chìa khóa để mở ra thân thế của Vương Nhất.
Vương Dần Hổ dừng một chút, cuối cùng vẻ mặt của ông ta trở nên chân thành: “Vương Nhất, nhà họ Vương tôi không có ý định trở thành kẻ thù của cậu, thậm chí chuyện cháu trai của tôi đắc tội cậu, tôi có thể thay mặt nó xin lỗi, nhưng huy hiệu thân phận này dù thế nào cũng phải bán cho tôi!”
“Bởi vì lai lịch của chiếc huy hiệu này quá lớn, nó không thuộc về cậu, mà thuộc về hoàng tộc nước H, nó cần đợi chủ nhân thực sự của nó.”
Vương Nhất im lặng một lúc lâu, hỏi: “Thiên Nữ đã trao chiếc huy hiệu này còn nói gì nữa không, chẳng hạn như chủ nhân của huy hiệu này có đặc điểm gì?”
Bởi vì theo những gì Lý Thiên Dương nói, lúc còn nhỏ khi anh được nhận nuôi, trên cả hai lòng bàn tay trái và phải của anh đều có một chữ rất đẹp.
Vương và Nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.