Chương 2116
Bạch Cư Dị
09/05/2024
Đó là lý do tại sao Lý Thiên Dương đặt tên cho anh là “Vương Nhất”.
Từ đây không khó nhìn ra, hai chữ này nhất định là mẹ anh viết.
Chắc bà ấy có chuyện gì đó khó nói…
Tuy nhiên, Vương Dần Hổ lắc đầu: “Chuyện này đã hơn 20 năm, mọi người đã sớm quen béng nó mất rồi. Tôi có thể nhớ lại những chuyện này, cũng đủ thành tâm.
Nhanh bán huy hiệu cho tôi đi!”
Nói xong, trên mặt Vương Dần Hổ hiện lên một chút tức giận.
Ông ta nói nhiều như vậy, lại còn tiết lộ bí mật của vương tộc họ Vương, nếu như Vương Nhất còn không bán huy hiệu cho ông ta, vậy ông ta thật sự sẽ tức giận đến phát điên.
Vương Nhất im lặng một lúc lâu, cất huy hiệu thân phận vào túi.
“Xin lỗi, nếu ông đã nói cái huy hiệu này sẽ là chìa khoá mở ra thân thế của tôi, là bảo vật vô giá, tôi không thể bán cho ông.”
Vương Dần Hổ vô cùng tức giận, đồng thời vô cùng muốn tát mình một cái, tại sao khi không lại nói mấy thứ này?
Vương Nhất trực tiếp xách ông ta ném cho vệ sĩ của nhà họ Vương, vẻ mặt lạnh lùng nói: ‘Nế mặt ông nói cho tôi biết nguồn gốc của chiếc huy hiệu này, tôi sẽ không làm tổn thương ông, im lặng rời đi đi.”
Vương Dân Hổ sắc mặt tái nhợt, Vương Nhất rượu mời không uống lại uống rượu phạt như thế, đã triệt để chọc giận ông ta.
Tuy nhiên, các vệ sĩ vẫn đưa ông ta đi.
Như thể có một con dã thú đang ngủ yên trong cơ thể Vương Nhất, nhân lúc nó chưa tỉnh giấc, ông ta phải rời đi càng sớm càng tốt.
Sau khi Vương Dần Hổ rời đi, Vương Nhất im lặng cả buổi chiều.
Ngay cả khi Vương Tử Lam đi học về và chạy đến chơi với Vương Nhất, Vương Nhất cũng rất qua quýt.
Hầu hết thời gian, Vương Nhất đứng một mình trên ban công, nhìn lên những vì sao trên bầu trời.
Ánh trăng mờ nhạt buông xuống, trên mặt Vương Nhất không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một chút buồn bã.
Đột nhiên, phía sau có một bóng dáng dịu dàng, mềm mại, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Vương Nhất quay đầu lại, thấy Lý Khinh Hồng đã thay đồ mặc ở nhà, đang nhẹ nhàng ôm anh ấy.
“Vẫn còn nghĩ về chuyện bố mẹ anh à?”
Lý Khinh Hồng ngẩng đầu lên hỏi.
Vương Nhất mỉm cười, không trả lời.
“Em bảo Tử Lam đi ngủ rồi.”
Sau khi Lý Khinh Hồng nói xong, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào tấm lưng rộng rãi của Vương Nhất.
“Hổ mẹ không ăn thịt con, em tin tưởng cha mẹ anh không phải hạng người sẽ bỏ rơi ngươi khác.”
Sau khi nghe Lý Khinh Hồng nói vậy, tâm trạng Vương Nhất cảm thấy tốt hơn một chút, mỉm cười.
Cũng mở lòng hơn, anh tuỳ ý ngồi xuống, nhìn vâng trăng sáng trên bầu trời và nói: “Thật ra, đôi khi anh rất ghen tị em với Tuyết Nhi. Dù cha mẹ em có gà bay chó sủa đến đâu, suy cho cùng cũng quan tâm đến em. Còn anh ngay cả ba mẹ tên gì, dáng hình ra sao cũng không ai biết.”
“Nhưng anh không hận họ vì họ đã cho anh sinh mạng và đưa anh đến thế giới này.
Anh chỉ muốn hỏi họ tại sao họ lại bỏ rơi anh, thế thôi.”
Từ đây không khó nhìn ra, hai chữ này nhất định là mẹ anh viết.
Chắc bà ấy có chuyện gì đó khó nói…
Tuy nhiên, Vương Dần Hổ lắc đầu: “Chuyện này đã hơn 20 năm, mọi người đã sớm quen béng nó mất rồi. Tôi có thể nhớ lại những chuyện này, cũng đủ thành tâm.
Nhanh bán huy hiệu cho tôi đi!”
Nói xong, trên mặt Vương Dần Hổ hiện lên một chút tức giận.
Ông ta nói nhiều như vậy, lại còn tiết lộ bí mật của vương tộc họ Vương, nếu như Vương Nhất còn không bán huy hiệu cho ông ta, vậy ông ta thật sự sẽ tức giận đến phát điên.
Vương Nhất im lặng một lúc lâu, cất huy hiệu thân phận vào túi.
“Xin lỗi, nếu ông đã nói cái huy hiệu này sẽ là chìa khoá mở ra thân thế của tôi, là bảo vật vô giá, tôi không thể bán cho ông.”
Vương Dần Hổ vô cùng tức giận, đồng thời vô cùng muốn tát mình một cái, tại sao khi không lại nói mấy thứ này?
Vương Nhất trực tiếp xách ông ta ném cho vệ sĩ của nhà họ Vương, vẻ mặt lạnh lùng nói: ‘Nế mặt ông nói cho tôi biết nguồn gốc của chiếc huy hiệu này, tôi sẽ không làm tổn thương ông, im lặng rời đi đi.”
Vương Dân Hổ sắc mặt tái nhợt, Vương Nhất rượu mời không uống lại uống rượu phạt như thế, đã triệt để chọc giận ông ta.
Tuy nhiên, các vệ sĩ vẫn đưa ông ta đi.
Như thể có một con dã thú đang ngủ yên trong cơ thể Vương Nhất, nhân lúc nó chưa tỉnh giấc, ông ta phải rời đi càng sớm càng tốt.
Sau khi Vương Dần Hổ rời đi, Vương Nhất im lặng cả buổi chiều.
Ngay cả khi Vương Tử Lam đi học về và chạy đến chơi với Vương Nhất, Vương Nhất cũng rất qua quýt.
Hầu hết thời gian, Vương Nhất đứng một mình trên ban công, nhìn lên những vì sao trên bầu trời.
Ánh trăng mờ nhạt buông xuống, trên mặt Vương Nhất không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một chút buồn bã.
Đột nhiên, phía sau có một bóng dáng dịu dàng, mềm mại, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Vương Nhất quay đầu lại, thấy Lý Khinh Hồng đã thay đồ mặc ở nhà, đang nhẹ nhàng ôm anh ấy.
“Vẫn còn nghĩ về chuyện bố mẹ anh à?”
Lý Khinh Hồng ngẩng đầu lên hỏi.
Vương Nhất mỉm cười, không trả lời.
“Em bảo Tử Lam đi ngủ rồi.”
Sau khi Lý Khinh Hồng nói xong, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào tấm lưng rộng rãi của Vương Nhất.
“Hổ mẹ không ăn thịt con, em tin tưởng cha mẹ anh không phải hạng người sẽ bỏ rơi ngươi khác.”
Sau khi nghe Lý Khinh Hồng nói vậy, tâm trạng Vương Nhất cảm thấy tốt hơn một chút, mỉm cười.
Cũng mở lòng hơn, anh tuỳ ý ngồi xuống, nhìn vâng trăng sáng trên bầu trời và nói: “Thật ra, đôi khi anh rất ghen tị em với Tuyết Nhi. Dù cha mẹ em có gà bay chó sủa đến đâu, suy cho cùng cũng quan tâm đến em. Còn anh ngay cả ba mẹ tên gì, dáng hình ra sao cũng không ai biết.”
“Nhưng anh không hận họ vì họ đã cho anh sinh mạng và đưa anh đến thế giới này.
Anh chỉ muốn hỏi họ tại sao họ lại bỏ rơi anh, thế thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.