Chương 2134
Bạch Cư Dị
14/05/2024
“Từ bé bà ấy đã ốm yếu bệnh tật, ngay cả bệnh của mình cũng chưa chữa
hết chứ đừng nói là cứu người khác, đương nhiên người Khương thị, sao có thể nhớ rõ bà ấy?”
“Bà ấy là một gánh nặng, mà người Khương thị cũng không nuôi gánh nặng, nhưng Khương thị rất quan tâm đến thể diện, nên họ quyết định mặc kệ bà ấy bị bệnh nặng, không quan tâm, cứ để bà ấy đang sống sờ sờ bị bệnh chết. Cô bé kia chỉ mong có ai đó cứu mẹ cô bé, cứu người mẹ duy nhất trên đời của cô bé, vậy cô bé sai sao?”
Giọng điệu Khương Nhã My rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được giọng nói bình tĩnh ấy đang đè nén oán giận mạnh mẽ đến mức nào.
Đám người Khương Tấn cúi đầu rất thấp, chẳng dám thở mạnh.
“Đến đây, Khương Tấn, ông nói cho tôi nghe bà ấy làm gì sai sao?”
Khương Nhã My nhìn về phía Khương Tấn, lạnh lùng hỏi.
“Trả lời tôi!”
Khương Nhã My cất cao giọng.
Khương Tấn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Kim Đức Hữu và vệ sĩ ông ta đang đứng bên cạnh sợ đến mức chẳng có gan nói chuyện.
Người phụ nữ này, là đại cô của Khương thị Yên Kinh!
“Thưa, thưa cô, không làm gì sai…”
Khương Tấn nơm nớp lo sợ trả lời.
“Đúng vậy, không làm gì sai, nhưng sao chẳng ai nhớ đến bà ấy?”
Khương Nhã My thản nhiên nhìn ông ta, tự nói: ‘Bà ấy đã chết hai mươi năm, Khương thị các ông có ai nhớ đến bà ấy không?
Các ông đã từng đến mộ của bà ấy chưa?”
Thình thịch!
Thình thịch!
Thình thịch!
Mấy người Khương Tấn quỳ Khương trước mặt Nhã My.
“Cô chủ, chúng tôi sai rồi!”
Ánh mắt lạnh lùng của Khương Nhã My lướt qua: “Quay về nói với người Khương thị, hơn nửa tháng sau, ngày 23 là ngày giỗ của bà ấy, đến hôm ấy, tôi muốn thấy tất cả người Khương thị mặc áo tang, quỳ trước mộ bà ấy nhận lỗi”
“Vâng, vâng…”
Khương Tấn nhanh chóng dẫn người đi khỏi đó.
Khương Nhã My nói xong, khí lạnh trên người cô ta lại càng đậm đặc.
Trong lúc ấy, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng không dám nói gì.
Bồng nhiên, Khương Nhã My quay đầu lại nhìn Kim Đức Hữu đang sợ run người với ánh mắt lạnh lùng: “Ông vân chưa đi sao?”
Lúc này Kim Đức Hữu ngã bệt xuống đất.
Ông ta thật sự không ngờ, vậy mà người phụ nữ này lại là cô chủ mất tích hơn hai mươi năm của Khương thị.
Sau khi tỉnh táo lại, vẻ mặt Kim Đức Hữu tràn đầy sợ hãi, nhưng ông ta vẫn mỉm Cười.
“Bà ấy là một gánh nặng, mà người Khương thị cũng không nuôi gánh nặng, nhưng Khương thị rất quan tâm đến thể diện, nên họ quyết định mặc kệ bà ấy bị bệnh nặng, không quan tâm, cứ để bà ấy đang sống sờ sờ bị bệnh chết. Cô bé kia chỉ mong có ai đó cứu mẹ cô bé, cứu người mẹ duy nhất trên đời của cô bé, vậy cô bé sai sao?”
Giọng điệu Khương Nhã My rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được giọng nói bình tĩnh ấy đang đè nén oán giận mạnh mẽ đến mức nào.
Đám người Khương Tấn cúi đầu rất thấp, chẳng dám thở mạnh.
“Đến đây, Khương Tấn, ông nói cho tôi nghe bà ấy làm gì sai sao?”
Khương Nhã My nhìn về phía Khương Tấn, lạnh lùng hỏi.
“Trả lời tôi!”
Khương Nhã My cất cao giọng.
Khương Tấn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Kim Đức Hữu và vệ sĩ ông ta đang đứng bên cạnh sợ đến mức chẳng có gan nói chuyện.
Người phụ nữ này, là đại cô của Khương thị Yên Kinh!
“Thưa, thưa cô, không làm gì sai…”
Khương Tấn nơm nớp lo sợ trả lời.
“Đúng vậy, không làm gì sai, nhưng sao chẳng ai nhớ đến bà ấy?”
Khương Nhã My thản nhiên nhìn ông ta, tự nói: ‘Bà ấy đã chết hai mươi năm, Khương thị các ông có ai nhớ đến bà ấy không?
Các ông đã từng đến mộ của bà ấy chưa?”
Thình thịch!
Thình thịch!
Thình thịch!
Mấy người Khương Tấn quỳ Khương trước mặt Nhã My.
“Cô chủ, chúng tôi sai rồi!”
Ánh mắt lạnh lùng của Khương Nhã My lướt qua: “Quay về nói với người Khương thị, hơn nửa tháng sau, ngày 23 là ngày giỗ của bà ấy, đến hôm ấy, tôi muốn thấy tất cả người Khương thị mặc áo tang, quỳ trước mộ bà ấy nhận lỗi”
“Vâng, vâng…”
Khương Tấn nhanh chóng dẫn người đi khỏi đó.
Khương Nhã My nói xong, khí lạnh trên người cô ta lại càng đậm đặc.
Trong lúc ấy, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng không dám nói gì.
Bồng nhiên, Khương Nhã My quay đầu lại nhìn Kim Đức Hữu đang sợ run người với ánh mắt lạnh lùng: “Ông vân chưa đi sao?”
Lúc này Kim Đức Hữu ngã bệt xuống đất.
Ông ta thật sự không ngờ, vậy mà người phụ nữ này lại là cô chủ mất tích hơn hai mươi năm của Khương thị.
Sau khi tỉnh táo lại, vẻ mặt Kim Đức Hữu tràn đầy sợ hãi, nhưng ông ta vẫn mỉm Cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.