Chương 2135
Bạch Cư Dị
14/05/2024
“Kể cả cô có là cô chủ của Khương thị thì như thế nào, tuy nhiên cũng
chỉ mới về mà thôi, cô thật sự nghĩ sau lưng tôi không có ai sao?”
“Ồ? Sau lưng ông có ai?”
Khương Nhã My cười, nhìn Kim Đức Hữu hỏi.
Kim Đức Hữu biết, chỉ ông ta sẽ hoàn toàn chẳng thể bắt được người phụ nữ này, nên đành phải xin sự giúp đỡ từ người sau lưng mình.
Tuy ông ta sẽ không thể hưởng thụ được người phụ nữ tuyệt vời này, nhưng vần có thể được chia một bát canh.
Nghĩ vậy, ông ta gọi một cú điện thoại.
“Cậu Long, tôi phát hiện ra hai người phụ nữ tuyệt phẩm, họ đang ở sân bay Yên Kinh!”
“Nhưng họ có chút địa vị, trong đó có một người của Khương thị, cần anh ra mặt mới được!”
“Khương thị Yên Kinh?”
Trong điện thoại của Kim Đức Hữu vang lên giọng nói trâm thấp của một người đàn ông trẻ, anh ta kinh ngạc nói.
Chín vương tộc lớn ở Yên Kinh, là chúa tể tuyệt đối Yên Kinh.
Nhưng Yên Kinh cũng rất rộng lớn, muốn gặp được người vương tộc ở Yên Kinh cũng không phải chuyện dễ.
Đừng nói đến những người quan trọng †rong các vương tộc.
“Tên của cô ta là gì?”
Người đàn ông trẻ lên tiếng hỏi.
Vương tộc ở Yên Kinh cũng phân chia thứ bậc rõ ràng.
Ví dụ như những người quan trọng vương tộc thì anh ta động vào, nhưng nếu là những người râu ria cạnh vương tộc thì anh ta sẽ chẳng buồn nể nang.
Sắc đẹp là một thứ vô cùng hấp dân nhưng người có vẻ đẹp đó cũng phải có thân phận và địa vị tương xứng mới được.
Nếu là một người bình thường mà có vẻ đẹp tuyệt trần thì đón chờ cô ta là địa ngục Vô tận.
Kim Đức Hữu nhìn Khương Nhã My đầy tham lam, ông ta nói: ” Tên cô ta là Khương Nhã My, chính tai tôi nghe thấy Quản gia Khương thị, Khương Tấn gọi cô ta là cô chủ.
“Thế nhưng đã hơn 20 năm cô ta chưa từng quay về nhà họ Khương.”
Kim Đức Hữu lại bổ sung thêm.
“Khương Nhã My?”
Người đàn ông trẻ ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh ta, vương tộc Khương thị chẳng có ai tên là Khương Nhã My.
Nhưng cái tên này nghe hơi quen, có vẻ anh ta đã từng nghe đâu nào đó.
Trong chốc lát, người đàn ông trẻ trâm ngâm suy nghĩ.
Đột nhiên anh ta nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà họ Khương Gia hai năm trước, có một cô bé đã bị Khương thị đuổi ra khỏi nhà, cô bé ấy tên là Khương Nhã My.
Người đàn ông trẻ chợt hiểu ra, anh ta cười khẩy: “Hóa ra là cô ta…”
Nghe vậy, Kim Đức Hữu hơi ngạc nhiên: “Sao thế, Cậu Long, anh biết cô ta sao?”
Người đàn ông được gọi là ‘Cậu Long’ thản nhiên trả lời: ‘Chỉ từng nghe thấy mà thôi, không ngờ cô ta lại quay về, quay về cũng được, nghe nói cô ta là một người đẹp băng giá, mau đưa tôi đến đó!”
“Vâng thưa cậu Long!”
“Ồ? Sau lưng ông có ai?”
Khương Nhã My cười, nhìn Kim Đức Hữu hỏi.
Kim Đức Hữu biết, chỉ ông ta sẽ hoàn toàn chẳng thể bắt được người phụ nữ này, nên đành phải xin sự giúp đỡ từ người sau lưng mình.
Tuy ông ta sẽ không thể hưởng thụ được người phụ nữ tuyệt vời này, nhưng vần có thể được chia một bát canh.
Nghĩ vậy, ông ta gọi một cú điện thoại.
“Cậu Long, tôi phát hiện ra hai người phụ nữ tuyệt phẩm, họ đang ở sân bay Yên Kinh!”
“Nhưng họ có chút địa vị, trong đó có một người của Khương thị, cần anh ra mặt mới được!”
“Khương thị Yên Kinh?”
Trong điện thoại của Kim Đức Hữu vang lên giọng nói trâm thấp của một người đàn ông trẻ, anh ta kinh ngạc nói.
Chín vương tộc lớn ở Yên Kinh, là chúa tể tuyệt đối Yên Kinh.
Nhưng Yên Kinh cũng rất rộng lớn, muốn gặp được người vương tộc ở Yên Kinh cũng không phải chuyện dễ.
Đừng nói đến những người quan trọng †rong các vương tộc.
“Tên của cô ta là gì?”
Người đàn ông trẻ lên tiếng hỏi.
Vương tộc ở Yên Kinh cũng phân chia thứ bậc rõ ràng.
Ví dụ như những người quan trọng vương tộc thì anh ta động vào, nhưng nếu là những người râu ria cạnh vương tộc thì anh ta sẽ chẳng buồn nể nang.
Sắc đẹp là một thứ vô cùng hấp dân nhưng người có vẻ đẹp đó cũng phải có thân phận và địa vị tương xứng mới được.
Nếu là một người bình thường mà có vẻ đẹp tuyệt trần thì đón chờ cô ta là địa ngục Vô tận.
Kim Đức Hữu nhìn Khương Nhã My đầy tham lam, ông ta nói: ” Tên cô ta là Khương Nhã My, chính tai tôi nghe thấy Quản gia Khương thị, Khương Tấn gọi cô ta là cô chủ.
“Thế nhưng đã hơn 20 năm cô ta chưa từng quay về nhà họ Khương.”
Kim Đức Hữu lại bổ sung thêm.
“Khương Nhã My?”
Người đàn ông trẻ ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh ta, vương tộc Khương thị chẳng có ai tên là Khương Nhã My.
Nhưng cái tên này nghe hơi quen, có vẻ anh ta đã từng nghe đâu nào đó.
Trong chốc lát, người đàn ông trẻ trâm ngâm suy nghĩ.
Đột nhiên anh ta nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà họ Khương Gia hai năm trước, có một cô bé đã bị Khương thị đuổi ra khỏi nhà, cô bé ấy tên là Khương Nhã My.
Người đàn ông trẻ chợt hiểu ra, anh ta cười khẩy: “Hóa ra là cô ta…”
Nghe vậy, Kim Đức Hữu hơi ngạc nhiên: “Sao thế, Cậu Long, anh biết cô ta sao?”
Người đàn ông được gọi là ‘Cậu Long’ thản nhiên trả lời: ‘Chỉ từng nghe thấy mà thôi, không ngờ cô ta lại quay về, quay về cũng được, nghe nói cô ta là một người đẹp băng giá, mau đưa tôi đến đó!”
“Vâng thưa cậu Long!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.