Chương 2171
Bạch Cư Dị
01/06/2024
Long Thiên Sách nhíu mày: “Vậy thì làm trái quy tắc của Long Thị, các người đều sẽ bị đuổi ra ngoài!”
Trong lòng Long Thiên Sách đang oán trách, dù là đời thứ 2 của Lý thụ cung không dám nói chuyện với ông ta như vậy thật sự coi bản thân chiếm đại vương thì có thể hoành hành ba đạo sao?
Vương Nhất ngược lại mỉm cười: “Không cần các người ra mặt, ông ta không dám đuổi anh”
Long Thiên Sách nghe thấy lời này: “Cái gì Tôi không dám đuổi cậu?”
“Phải.”
Vương Nhất rất tự tin: “Lão Ẩn chủ sẽ không đồng ý con gái của ông Long Thi Thi cũngsẽ không đồng ý!”
“Nếu ônq đuổi tôi đi, sẽ đồng thời mất đi Sự yêu quý của ba và con gái!”
Long Thiên Sách thật sự thấy tức cười.
Sống nửa đời người, ông ta vẫn là lần đầu Nhìnr= thấy người ngông cuồng như vậy.
“Không hổ là con rể ở rể của Lý Thị, Loònqg mỗ bội phục! Cô Lý gả cho một ‘người chồng tốt!”
Long Thiên Sách nói mỉa, sau đó phất tay: “Đuổi cậu ra ngoài cho tôi!”
Lính canh ở đăng sau, ai ai cũng lạnh lùng đi về phía Vương Nhất.
Lúc này một chiếc xe đang từ từ chạy tới, cửa xe mở ra, một người trung niên ủ rũ bước xuống xe.
“Thiên Ngội”
Long Thiên Sách gọi một tiếng.
Người trung niên này chính là Long Thiên Ngộ.
Long Trường Thế cũng đi vào, anh ta cũng bị đình chỉ điều tra.
Đang muốn đáp lại, bông nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Vương Nhất mỉm cười với ông ta, lộ ra hàm răng trắng: “Xin lồi, lại gặp mặt rồi.”
Long Thiên Ngộ sững người, sau đó sắc mặt biến thành màu gan heo.
Đặc biệt nhìn thấy Long Thiên Sách đang muốn đuổi anh, Long Thiên Ngộ sợ tới nỗi suýt nữa ngất đi.
‘Anh cả, dừng tay, vị đại phật gia này anh không đuổi nổi!”
Long Thiên Ngộ gần như chạy tới trước mặt Long Thiên Sách, sau đó nghiêm nghị quát lui lính canh của Long Thị định đưa Vương Nhất đi.
Long Thiên Sách nghe vậy, cả người đơ ra, vẻ mặt hết sức khó tin.
“Thiên, Thiên Ngộ, em cuối cùng cũng về rồi? Bọn họ thẩm vấn em cái gì?”
Long Thiên Sách kích động túm lấy vai của Long Thiên Ngộ, chất vấn.
Nói điều không nói nói, làm chuyện không nên làm, mặt mày Long Thiên Ngộ đen thui, ngay cả hứng thú trả lời cũng không có.
Điều quan trọng bây giờ là làm sao giữ đại phật gia này.
Long Thiên Ngộ trực tiếp bước nhanh tới trước mặt Vương Nhất: “Cậu Vương, cậu không sao chứ? Bọn họ không làm cậu bị thương chứ?”
Vương Nhất xua tay: ‘Không sao, chỉ là tôi không ngờ ông có thể về nhanh như vậy, muộn thêm bước nữa thì tôi sẽ bị ném ra ngoài rồi.”
Vừa nghe thấy lời này, Long Thiên Ngộ bị dọa suýt nữa không dám thở mạnh, chỉ đứng ở bên cạnh.
Dáng vẻ cúi đầu khom lưng, vẻ mặt căng thẳng đó, tất cả mọi người nhìn thì đều nhìn nhau.
“Thiên Ngộ, em làm gì vậy? Chúng ta phải ném cậu ta ra ngoài, em tại sao lại cản?”
Long Thiên Sách hoàn hồn lại, biểu cảm trên mặt có hơi tức giận.
Long Thiên Ngộ vừa muốn nói rõ đầu đuôi sự việc ở sân bay thì Vương Nhất lạnh nhạt liếc qua ông ta.
Trong lòng Long Thiên Sách đang oán trách, dù là đời thứ 2 của Lý thụ cung không dám nói chuyện với ông ta như vậy thật sự coi bản thân chiếm đại vương thì có thể hoành hành ba đạo sao?
Vương Nhất ngược lại mỉm cười: “Không cần các người ra mặt, ông ta không dám đuổi anh”
Long Thiên Sách nghe thấy lời này: “Cái gì Tôi không dám đuổi cậu?”
“Phải.”
Vương Nhất rất tự tin: “Lão Ẩn chủ sẽ không đồng ý con gái của ông Long Thi Thi cũngsẽ không đồng ý!”
“Nếu ônq đuổi tôi đi, sẽ đồng thời mất đi Sự yêu quý của ba và con gái!”
Long Thiên Sách thật sự thấy tức cười.
Sống nửa đời người, ông ta vẫn là lần đầu Nhìnr= thấy người ngông cuồng như vậy.
“Không hổ là con rể ở rể của Lý Thị, Loònqg mỗ bội phục! Cô Lý gả cho một ‘người chồng tốt!”
Long Thiên Sách nói mỉa, sau đó phất tay: “Đuổi cậu ra ngoài cho tôi!”
Lính canh ở đăng sau, ai ai cũng lạnh lùng đi về phía Vương Nhất.
Lúc này một chiếc xe đang từ từ chạy tới, cửa xe mở ra, một người trung niên ủ rũ bước xuống xe.
“Thiên Ngội”
Long Thiên Sách gọi một tiếng.
Người trung niên này chính là Long Thiên Ngộ.
Long Trường Thế cũng đi vào, anh ta cũng bị đình chỉ điều tra.
Đang muốn đáp lại, bông nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Vương Nhất mỉm cười với ông ta, lộ ra hàm răng trắng: “Xin lồi, lại gặp mặt rồi.”
Long Thiên Ngộ sững người, sau đó sắc mặt biến thành màu gan heo.
Đặc biệt nhìn thấy Long Thiên Sách đang muốn đuổi anh, Long Thiên Ngộ sợ tới nỗi suýt nữa ngất đi.
‘Anh cả, dừng tay, vị đại phật gia này anh không đuổi nổi!”
Long Thiên Ngộ gần như chạy tới trước mặt Long Thiên Sách, sau đó nghiêm nghị quát lui lính canh của Long Thị định đưa Vương Nhất đi.
Long Thiên Sách nghe vậy, cả người đơ ra, vẻ mặt hết sức khó tin.
“Thiên, Thiên Ngộ, em cuối cùng cũng về rồi? Bọn họ thẩm vấn em cái gì?”
Long Thiên Sách kích động túm lấy vai của Long Thiên Ngộ, chất vấn.
Nói điều không nói nói, làm chuyện không nên làm, mặt mày Long Thiên Ngộ đen thui, ngay cả hứng thú trả lời cũng không có.
Điều quan trọng bây giờ là làm sao giữ đại phật gia này.
Long Thiên Ngộ trực tiếp bước nhanh tới trước mặt Vương Nhất: “Cậu Vương, cậu không sao chứ? Bọn họ không làm cậu bị thương chứ?”
Vương Nhất xua tay: ‘Không sao, chỉ là tôi không ngờ ông có thể về nhanh như vậy, muộn thêm bước nữa thì tôi sẽ bị ném ra ngoài rồi.”
Vừa nghe thấy lời này, Long Thiên Ngộ bị dọa suýt nữa không dám thở mạnh, chỉ đứng ở bên cạnh.
Dáng vẻ cúi đầu khom lưng, vẻ mặt căng thẳng đó, tất cả mọi người nhìn thì đều nhìn nhau.
“Thiên Ngộ, em làm gì vậy? Chúng ta phải ném cậu ta ra ngoài, em tại sao lại cản?”
Long Thiên Sách hoàn hồn lại, biểu cảm trên mặt có hơi tức giận.
Long Thiên Ngộ vừa muốn nói rõ đầu đuôi sự việc ở sân bay thì Vương Nhất lạnh nhạt liếc qua ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.