Chương 738
Bạch Cư Dị
10/01/2024
CHƯƠNG 740
“Trên người con có bom, tránh xa chúng tôi ra!”
Lý Mộng Đình bị Châu Mỹ Ngọc đẩy ra rồi trực tiếp ngã xuống đất, cô ta sững sờ không tin.
Châu Mỹ Ngọc là mẹ ruột của cô, khi gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của bà là đẩy con gái mình ra.
“Bà đang làm cái gì vậy, con bé là con gái của chúng ta!”
Lý Thiên Dương gầm lên với Châu Mỹ Ngọc, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lý Mộng Đình và đỡ cô ta lên: “Mộng Đình, con có sao không?”
“Không sao.”
Lý Mộng Đình lắc đầu, nhưng đôi mắt đỏ của cô ta đã ầng ậng nước, cô ta nhìn chằm chằm vào Châu Mỹ Ngọc.
Cuối cùng cô ta cũng đã nhìn rõ mẹ mình là người như thế nào.
Trong lòng không thấy tức giận, chỉ còn nỗi buồn thăm thẳm.
Sau khi biết Lý Mộng Đình đeo vòng tay bom, sắc mặt của Vương Nhất lập tức trở nên u ám,
Anh tính được nhà họ Văn sẽ phản kích điên cuồng, nhưng không ngờ Văn Cung Hiển lại dùng biện pháp tàn nhẫn như vậy.
“Mang Tiểu Lam đi đi.”
Trong mắt anh hiện lên sát khí, ngay cả giọng nói cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng.
“Còn anh thì sao?”
Lý Khinh Hồng bế Vương Tử Lam lên rồi lo lắng hỏi.
“Lát nữa anh sẽ sang chỗ em.”
Lý Khinh Hồng cố chấp lắc đầu, chỉ đưa Vương Tử Lam cho Lãnh Nhan.
Sau đó, cô quay lại bên Vương Nhất và chủ động nắm lấy tay anh, tảng băng trong mắt cô dần tan chảy.
“Bất kể nguy hiểm có là gì, em cũng sẽ không bỏ rơi anh mà sống sót đâu, chúng ta cùng nhau đối mặt.
Cả người Vương Nhất khẽ run lên, lòng anh tràn đầy xúc động: “Được!”
Văn Bội Cầm đứng cạnh nghe được những lời của Văn Cung Hiển, hình như bà bỗng nhớ tới gì đó, vẻ mặt của bà còn nhợt nhạt hơn Lý Mộng Đình, cơ thể cũng run lên bần bật.
“Ông nói ông tặng cô ấy một chiếc vòng đeo tay có gắn bom?”
Giọng của Vương Nhất trầm thấp đến đáng sợ, mặt đường lát đá xanh dưới chân cũng nứt toác ra.
“Rất tức giận đúng không? Cậu càng tức giận, tôi càng vui.”
Văn Cung Hiển điên cuồng: “Vốn dĩ cuộc hôn nhân này là khởi điểm cho sự vinh quang cho nhà họ Văn, nhưng bây giờ đều bị hủy rồi. Mày! Vương Nhất! Mày chính là hung thủ! Tôi không sống yên ổn thì mày và Lý Mộng Đình cũng đừng hòng sống tốt!”
“Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, ai đó cứu tôi với….!
Lý Mộng Đình ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm chặt đầu, cả người run rẩy kịch liệt.
Cô ta tự nói chuyện với chính mình, cuối cùng mọi thứ đã biến thành một nỗi sợ hãi sâu sắc rồi.
Lúc này Vương Nhất đến bên cô: “Lấy chiếc vòng đeo tay bom đó ra cho tôi xem, có lẽ tôi có cách giải quyết.”
Lý Mộng Đình run rẩy xắn tay áo lên, nhưng kết quả là chẳng có gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.