Chương 1: Tạm biệt Đan Dương!
Tiêu Thiên Tứ
08/07/2023
Ngoài thành bắt đầu đổ mưa,bầu trời âm u đã nhanh chóng bao trùm lấy lấy cả khung cảnh, thỉnh thoảng vẫn nghe một vài tiếng chớp nhẹ.
Trong thư phòng của Liễu Thanh Y lúc này chỉ còn nghe tiếng ăn uống của hai đứa trẻ.
"A, chẳng phải là công chúa một đại quốc lớn, sao lại ăn uống như hổ đói thế kia?"
Liễu Thanh Y đi vào vừa cất giọng giễu cợt.
Hoàng hậu vẫn ngồi bên cạnh đấy mà chăm chú nhìn hai người:
"Vẫn đang tuổi lớn mà, ăn nhiều một chút cũng không sao. Hơn nữa đây đều là đồ ăn thượng phẩm trong cung đương nhiên sẽ ngon hơn ở đây rồi... " Có thể đây là bữa cơm cuối cùng hai con ăn cùng nhau,sau này mỗi người một thân phận cũng sẽ chẳng được lần nào như vậy nữa,hai con sẽ không trách ta chứ?
"Người đã rất lâu không tới thăm con,hôm nay còn mang nhiều đồ ăn như vậy là có chuyện gì vui sao?
Tiểu Thiên vừa ăn vừa hỏi.
Hoàng hậu cũng lặng tiếng hồi lâu nhìn y không biết phải trả lời sao cho đúng lý mà phải nói chẳng nhẽ đây là bữa cơm biệt ly.Liễu Thanh Y ngồi xuống thấy vậy liền ngồi xuống:
"Hoàng hậu lần này về đây là muốn đưa Đan Dương vào cung...Thiên nhi sẽ ở với ta một thời gian,lúc nào thích hợp sẽ đưa người vào cùng..."
Hai người nghe xong thì ngừng lại,vốn là công chúa sinh đôi,khi xuất hiện ở thần giới này thì đã sớm dính liền như tay chân.Từ khi sinh ra lại được các phù thủy bảo hộ nuôi dưỡng ngoài thành, lớn lên cùng nhau năm năm rồi, sao có thể nghe chuyện chia cắt mà dễ dàng nuốt trôi thức ăn được.
"Không,con muốn đi cùng Thiên Thiên"
Đan Dương vừa nghe đã vội lên tiếng mà Liễu Thanh Y cũng khuyên ngăn cô ngay lại:
"Dương nhi...bây giờ trong thành rất phức tạp,nguy hiểm vô cùng vậy nên hoàng hậu nương nương sẽ bảo vệ con,ta bảo vệ cho muội muội vậy không phải rất tốt sao hay con muốn Thiên nhi phải gặp nguy hiểm..."
"Nguy hiểm gì chứ,con có thể bảo vệ muội ấy..."
Đan Dương vẫn cương quyết nắm lấy tay của Thiên Thiên.
Thấy Thiên Thiên vẫn không nói gì Hoàng hậu cũng thở dài:
"Dương nhi..."
Liễu Thanh Y cũng thương cho hai người nhưng tương khắc không thể cùng một nơi, thời thế bấy giờ lại cần một vị thần ánh sáng trấn an lòng dân...
"Như vậy đi Hoàng hậu đưa người về trước,trong thành có nhiều đồ ngon nhớ giữ lại cho Tiểu Thiên nhé,ngày mai ta sẽ đưa y vào thành lúc đó con phải chuẩn bị thật tốt đấy được không..."
"..."
"Tỷ vào thành cùng mẫu nương đi ngày mai ta cũng sẽ vào thành cùng Liễu cô cô.."
Y bây giờ mới lên tiếng,vừa nắm chặt lấy tay Đan Dương.
"Vậy ta chờ muội trong thành,sau đó mang thật nhiều bánh ngon trong thành cùng lên đồi hoa Thiên Đường chơi nhé..."
"Được ta sẽ chờ..."
....
Một lúc sau xe ngựa cũng đã tới Hoàng hậu bước lên xe cùng Đan Dương.
"Nhớ lời hẹn với ta trên đồi hoa Thiên Đường nhé."
Đan Dương vẫy vẫy tay về phía y rồi bước lên xe,mà Hoàng hậu bây giờ vẫn không một lần ngoái đầu lại, mà ngồi trong xe nói vọng ra dặn dò họ.
"Chăm sóc tốt cho công chúa " Thiên nhi ta xin lỗi nhưng là vì sự an toàn của con,con tuyệt đối không thể vào thành.Mong rằng sau này ta vẫn còn có thể gặp con,bây giờ không còn can đảm để nhìn con nữa rồi...
"Mẫu hậu,Đan Dương tỷ tỷ...mong hai người bình an..."
Y nhỏ tiếng cầu nguyện.
Bóng xe ngựa đi ngày càng xa rồi mất hẳn,trời cũng đổ mưa to hơn,lại có vài đợt sét đánh dữ dội...
Trời cũng khóc theo tiếng lòng chia ly,có lẽ là xót thương thay cho hai đứa trẻ chỉ mới năm tuổi chăng?
Y vẫn nhìn về phía xa,bấy giờ hai hàng nước mắt người mới không tự chủ mà chảy xuống.
Liễu Thanh Y thấy vậy cũng thấy đau lòng vô cùng. Một đứa trẻ từ nhỏ luôn hoạt bát,vui vẻ lúc này đây lại khóc lớn như vậy sao,giống như chưa từng được khóc,những giọt nước mắt ấy vẫn kìm nén đến bây giờ.Là y không muốn khóc trước mặt người để người không phải lo lắng ư?
Y lại gần nắm đôi bàn bé nhỏ của công chúa:
"Người hiểu cho hoàng hậu mà đúng không,người nói với ta không cho con ra ngoài thành vì..."
Liễu Thanh Y vừa nói,y liền cắt lời:
"Con biết...nhưng mà con không muốn mãi ở đây...con cũng muốn xem thế giới của mẫu nương...tại sao con không phải là người sẽ đi cùng mẫu nương? Sao ban đầu người cứ mãi giữ con ở đây...?Tại sao chứ?"
Liễu Thanh Y trìu mến nhìn cô:
"Có nhiều chuyện ta sẽ từ từ kể với người nhưng mà...Ta đã nói sẽ thật sự giữ người mãi ở đây đâu..."
"Vậy cô cô sẽ đưa con đi gặp Đan Dương tỷ chứ..."
Ánh mắt y lại tràn đầy sự mong đợi.
"Gặp Đan Dương thì không được,hoàng hậu sẽ phát hiện nhưng ta có thể đưa con vào thành chơi, chỉ cần hứa không rời khỏi ta là được. "
"Thật sao..."
"Đương nhiên là thật,ta từ lâu đã coi người như con gái của ta rồi sao lại không thể giúp con...Đây là bí mật của chúng ta nhé?"
"Vâng ạ.."
Cuối cùng thì y cũng ngừng khóc,Liễu Thanh Y cũng coi như đã khuyên được cô.
Liệu Liễu cô cô có thể tin tưởng không,người duy nhất ở bên ta cuối cùng cũng chỉ còn cô ấy.Liệu còn có ai khác...dù chỉ một người...?
***
.
Trong thư phòng của Liễu Thanh Y lúc này chỉ còn nghe tiếng ăn uống của hai đứa trẻ.
"A, chẳng phải là công chúa một đại quốc lớn, sao lại ăn uống như hổ đói thế kia?"
Liễu Thanh Y đi vào vừa cất giọng giễu cợt.
Hoàng hậu vẫn ngồi bên cạnh đấy mà chăm chú nhìn hai người:
"Vẫn đang tuổi lớn mà, ăn nhiều một chút cũng không sao. Hơn nữa đây đều là đồ ăn thượng phẩm trong cung đương nhiên sẽ ngon hơn ở đây rồi... " Có thể đây là bữa cơm cuối cùng hai con ăn cùng nhau,sau này mỗi người một thân phận cũng sẽ chẳng được lần nào như vậy nữa,hai con sẽ không trách ta chứ?
"Người đã rất lâu không tới thăm con,hôm nay còn mang nhiều đồ ăn như vậy là có chuyện gì vui sao?
Tiểu Thiên vừa ăn vừa hỏi.
Hoàng hậu cũng lặng tiếng hồi lâu nhìn y không biết phải trả lời sao cho đúng lý mà phải nói chẳng nhẽ đây là bữa cơm biệt ly.Liễu Thanh Y ngồi xuống thấy vậy liền ngồi xuống:
"Hoàng hậu lần này về đây là muốn đưa Đan Dương vào cung...Thiên nhi sẽ ở với ta một thời gian,lúc nào thích hợp sẽ đưa người vào cùng..."
Hai người nghe xong thì ngừng lại,vốn là công chúa sinh đôi,khi xuất hiện ở thần giới này thì đã sớm dính liền như tay chân.Từ khi sinh ra lại được các phù thủy bảo hộ nuôi dưỡng ngoài thành, lớn lên cùng nhau năm năm rồi, sao có thể nghe chuyện chia cắt mà dễ dàng nuốt trôi thức ăn được.
"Không,con muốn đi cùng Thiên Thiên"
Đan Dương vừa nghe đã vội lên tiếng mà Liễu Thanh Y cũng khuyên ngăn cô ngay lại:
"Dương nhi...bây giờ trong thành rất phức tạp,nguy hiểm vô cùng vậy nên hoàng hậu nương nương sẽ bảo vệ con,ta bảo vệ cho muội muội vậy không phải rất tốt sao hay con muốn Thiên nhi phải gặp nguy hiểm..."
"Nguy hiểm gì chứ,con có thể bảo vệ muội ấy..."
Đan Dương vẫn cương quyết nắm lấy tay của Thiên Thiên.
Thấy Thiên Thiên vẫn không nói gì Hoàng hậu cũng thở dài:
"Dương nhi..."
Liễu Thanh Y cũng thương cho hai người nhưng tương khắc không thể cùng một nơi, thời thế bấy giờ lại cần một vị thần ánh sáng trấn an lòng dân...
"Như vậy đi Hoàng hậu đưa người về trước,trong thành có nhiều đồ ngon nhớ giữ lại cho Tiểu Thiên nhé,ngày mai ta sẽ đưa y vào thành lúc đó con phải chuẩn bị thật tốt đấy được không..."
"..."
"Tỷ vào thành cùng mẫu nương đi ngày mai ta cũng sẽ vào thành cùng Liễu cô cô.."
Y bây giờ mới lên tiếng,vừa nắm chặt lấy tay Đan Dương.
"Vậy ta chờ muội trong thành,sau đó mang thật nhiều bánh ngon trong thành cùng lên đồi hoa Thiên Đường chơi nhé..."
"Được ta sẽ chờ..."
....
Một lúc sau xe ngựa cũng đã tới Hoàng hậu bước lên xe cùng Đan Dương.
"Nhớ lời hẹn với ta trên đồi hoa Thiên Đường nhé."
Đan Dương vẫy vẫy tay về phía y rồi bước lên xe,mà Hoàng hậu bây giờ vẫn không một lần ngoái đầu lại, mà ngồi trong xe nói vọng ra dặn dò họ.
"Chăm sóc tốt cho công chúa " Thiên nhi ta xin lỗi nhưng là vì sự an toàn của con,con tuyệt đối không thể vào thành.Mong rằng sau này ta vẫn còn có thể gặp con,bây giờ không còn can đảm để nhìn con nữa rồi...
"Mẫu hậu,Đan Dương tỷ tỷ...mong hai người bình an..."
Y nhỏ tiếng cầu nguyện.
Bóng xe ngựa đi ngày càng xa rồi mất hẳn,trời cũng đổ mưa to hơn,lại có vài đợt sét đánh dữ dội...
Trời cũng khóc theo tiếng lòng chia ly,có lẽ là xót thương thay cho hai đứa trẻ chỉ mới năm tuổi chăng?
Y vẫn nhìn về phía xa,bấy giờ hai hàng nước mắt người mới không tự chủ mà chảy xuống.
Liễu Thanh Y thấy vậy cũng thấy đau lòng vô cùng. Một đứa trẻ từ nhỏ luôn hoạt bát,vui vẻ lúc này đây lại khóc lớn như vậy sao,giống như chưa từng được khóc,những giọt nước mắt ấy vẫn kìm nén đến bây giờ.Là y không muốn khóc trước mặt người để người không phải lo lắng ư?
Y lại gần nắm đôi bàn bé nhỏ của công chúa:
"Người hiểu cho hoàng hậu mà đúng không,người nói với ta không cho con ra ngoài thành vì..."
Liễu Thanh Y vừa nói,y liền cắt lời:
"Con biết...nhưng mà con không muốn mãi ở đây...con cũng muốn xem thế giới của mẫu nương...tại sao con không phải là người sẽ đi cùng mẫu nương? Sao ban đầu người cứ mãi giữ con ở đây...?Tại sao chứ?"
Liễu Thanh Y trìu mến nhìn cô:
"Có nhiều chuyện ta sẽ từ từ kể với người nhưng mà...Ta đã nói sẽ thật sự giữ người mãi ở đây đâu..."
"Vậy cô cô sẽ đưa con đi gặp Đan Dương tỷ chứ..."
Ánh mắt y lại tràn đầy sự mong đợi.
"Gặp Đan Dương thì không được,hoàng hậu sẽ phát hiện nhưng ta có thể đưa con vào thành chơi, chỉ cần hứa không rời khỏi ta là được. "
"Thật sao..."
"Đương nhiên là thật,ta từ lâu đã coi người như con gái của ta rồi sao lại không thể giúp con...Đây là bí mật của chúng ta nhé?"
"Vâng ạ.."
Cuối cùng thì y cũng ngừng khóc,Liễu Thanh Y cũng coi như đã khuyên được cô.
Liệu Liễu cô cô có thể tin tưởng không,người duy nhất ở bên ta cuối cùng cũng chỉ còn cô ấy.Liệu còn có ai khác...dù chỉ một người...?
***
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.