Chương 2: Thiên Sơn quốc, ta đã trở lại rồi đây!
Tiêu Thiên Tứ
08/07/2023
Ngày hôm sau...
Vừa sáng sớm ngoài thư phòng Liễu Thanh Y đã truyền tới tiếng gõ cửa.
"Liễu cô cô,Liễu cô cô, người dậy chưa trời đã sáng rồi....Liễu cô cô...Liễu..."
Liễu Thanh Y bị tiếng gọi liên tục làm cho thức giấc, cô nhanh chóng đã đoán ra người bên ngoài,y từ từ đến mở cửa:
"Là con à, mới sáng sớm thôi vội như vậy làm gì, vào trong đi ta sẽ bảo người chuẩn bị ít điểm tâm cho con"
Ra là nhị công chúa vì lời nói hôm qua mà đặc biệt dậy sớm gọi y.
Chưa đợi y vào công chúa đã lập tức tò mò bắt chuyện:
"Chúng ta bao giờ mới xuất phát vậy, đã muộn lắm rồi"
Nghe cô bé hỏi vậy, ánh mắt người không khỏi giấu diếm sự mong đợi được vào thành, y dẫn công chúa vào thư phòng rồi vẫn điềm tĩnh rót trà đưa tới cho Thiên Thiên:
"Xem con kìa muốn vào Hoàng thành như vậy sao, thường ngày chẳng phải vẫn thích ngủ đến xế trưa...hôm nay dậy sớm như vậy ta lại thấy không quen đấy."
Y vừa cười bộ dạng sốt ruột của công chúa vừa thư thả thưởng thức hương vị trà ngoại thành mà trêu đùa cô bé.
"Con thật lòng muốn vào thành mà hơn nữa con biết người sẽ không lừa con"
Thiên Thiên ngoài miệng nói vẫn một mực cương quyết mà tay nàng vẫn lấy bánh trên bàn ăn lấy ăn để.
Y nhìn cô bé như bị mê hoặc, đặt tách trà xuống rồi đứng lên, rồi lại từ từ tiến lại gần công chúa,cô nhẹ nhàng quỳ gối xuống,nâng đôi tay bé nhỏ lên nhìn người với ánh mắt yêu thương cùng tận. Tiểu Thiên bất giác làm rơi miếng bánh đang ăn giở trên tay,đôi mắt sững sờ nhìn Liễu Thanh Y.
"Ồ hình như ta làm người sợ rồi...phải không? "- Hóa ra đây là dáng vẻ sợ hãi của một công chúa, thật lòng khi nhìn thấy người như vậy sao nỡ từ chối yêu cầu của người. Dù sao chỉ cần người không sợ ta thì ta cũng sẵn sàng phục tùng người.Tiếc thay người là công chúa bị hoàng hậu vứt bỏ rồi mà vẫn muốn níu kéo, nếu là ta sao ta nỡ...cho dù là với thân phận nào ta cũng sẽ bảo vệ người thật tốt.
"Sao ta phải sợ chứ..."
Mặc dù trên khuôn mặt công chúa đã lộ rõ bảy phần run sợ nhưng sự ngây ngốc của người đã làm cho y cũng phải phụt cười.
"Haha...Người đã tin ta vậy sao ta nỡ lừa dối con chứ,ăn xong rồi? Chúng ta xuất phát bây giờ luôn nhé"
Bây giờ thì Thiên Thiên cũng đã hoàn hồn lại,nàng cũng càng kiên định hơn sự tin tưởng dành cho Liễu Thanh Y sẽ không bao giờ thay đổi nữa,thật sự đây chính là người mà y thật lòng tin tưởng?
_____
Ngoại thành Thiên Sơn Quốc...
"Kẹo hồ lô đây..."
"Mua táo nào...cam tươi...nho ngọt đây..."
"Vải lụa Lưu Sơn đây...mua trâm cài nào...."
Chợ ngoại thành vô cùng huyên náo,nhộn nhịp mà những cảnh như vậy đối với Thiên Thiên mà nói là vô cúng mới lạ.Y ghé từng sạp hàng này qua ngõ hàng khác ngắm qua một lượt rồi dừng lại trước một quán ăn:
"Sạp hàng này lớn thật đấy,còn có rất nhiều người?"
Thấy công chúa vừa chỉ vào ánh mắt nàng lại sáng lên,Liễu Thanh Y lại một mực cưng chiều:
"Có muốn vào nếm thử một chút không. Đồ ăn ở đây cũng khá ngon đấy!"
"Được ạ!"
Hai người cùng đi vào trong,được một lúc sau thì có một vài người ăn mặc khá sang trọng nhưng không mấy phần giống người Thiên Sơn vào cùng, Liễu Thanh Y có chút cảnh giác sau đó dỗ công chúa lên lầu đợi trước rồi mình đi gọi món.
Y cố ý đến gần quầy thanh toán:
"Cho ta hai bát mì, một bát nhiều thịt hơn chút,lát nữa mang thêm ít điểm tâm lên lầu hai.Ta thanh toán trước."
Liễu Thanh Y đưa cho hắn một lượng bạc
"Được được cô nương thật hào phóng,đợi một chút ta sẽ bảo tiểu nhị đưa lên ngay!"
Đợi hắn sai bảo nhà bếp xong,y liền dò hỏi lão:
"Mạo phạm rồi. Dám hỏi ông một chút,không biết mấy vị quan lớn như vậy từ đâu đến chắc không phải người ở đây nhỉ,vào Hoàng thành là có việc gì sao?"
Hắn nghe đến chuyện này thì có chút dè dặt,chỉ dám nói nhỏ với y:
"Cô nương chắc không biết rồi,mấy vị này là quan lớn ngoại quốc đến tham dự lễ xưng vương Thiên Sơn ta.Nghe nói họ biết chế tạo thuyền chiến không gian, vào Hoàng thành là trao đổi giao dịch gì đó với quốc vương."
"Xưng vương? Không phải thái tử điện hạ đã qua đời năm năm trước rồi sao, không lẽ đã tìm ra Thiên vương mới?"
Y tiếp tục thăm dò,hắn nói tiếp:
"Ta đã làm ở đây mười mấy năm,chuyện lớn nhỏ trong thành đều biết.Có điều chuyện về Thiên đế ta thật sự không biết,cũng có thể là trò đùa của quốc vương...nhưng chuyện này tai mắt sứ thần các nước đều biết ta cũng không dám chắc người lại làm vậy để gây chiến tranh giữa các nước...Cô nương cũng là người ngoại quốc sao? "
"Ta lâu không tới đây nên có nhiều chuyện không biết. Dù sao thì cũng đa tạ ngài,đây là chút thành ý của ta."
Y nói xong đưa cho hắn thêm một túi tiền nhỏ rồi đi lên lầu.
_Lạ thật sao có thể thực hiện lễ xưng vương, hoàng tử duy nhất đã qua đời không thể tùy tiện chọn người kế vị, nhị công chúa lại đang ở cùng ta.Không thể nào,không lẽ thật sự là...
Liễu Thanh Y vừa lên lầu suy nghĩ, đến nơi lại không nhìn thấy công chúa,y hoảng hốt vội nhìn quanh nhanh chóng lật tìm hết các phòng trong lo lắng.
"Thiên Nhi...Tiểu Thiên..." Là ta...sơ suất rồi sao. Công chúa người...không phải bị bắt cóc rồi chứ? Không được người nhất định không thể xảy ra chuyện gì được..Thiên Thiên!
***
Vừa sáng sớm ngoài thư phòng Liễu Thanh Y đã truyền tới tiếng gõ cửa.
"Liễu cô cô,Liễu cô cô, người dậy chưa trời đã sáng rồi....Liễu cô cô...Liễu..."
Liễu Thanh Y bị tiếng gọi liên tục làm cho thức giấc, cô nhanh chóng đã đoán ra người bên ngoài,y từ từ đến mở cửa:
"Là con à, mới sáng sớm thôi vội như vậy làm gì, vào trong đi ta sẽ bảo người chuẩn bị ít điểm tâm cho con"
Ra là nhị công chúa vì lời nói hôm qua mà đặc biệt dậy sớm gọi y.
Chưa đợi y vào công chúa đã lập tức tò mò bắt chuyện:
"Chúng ta bao giờ mới xuất phát vậy, đã muộn lắm rồi"
Nghe cô bé hỏi vậy, ánh mắt người không khỏi giấu diếm sự mong đợi được vào thành, y dẫn công chúa vào thư phòng rồi vẫn điềm tĩnh rót trà đưa tới cho Thiên Thiên:
"Xem con kìa muốn vào Hoàng thành như vậy sao, thường ngày chẳng phải vẫn thích ngủ đến xế trưa...hôm nay dậy sớm như vậy ta lại thấy không quen đấy."
Y vừa cười bộ dạng sốt ruột của công chúa vừa thư thả thưởng thức hương vị trà ngoại thành mà trêu đùa cô bé.
"Con thật lòng muốn vào thành mà hơn nữa con biết người sẽ không lừa con"
Thiên Thiên ngoài miệng nói vẫn một mực cương quyết mà tay nàng vẫn lấy bánh trên bàn ăn lấy ăn để.
Y nhìn cô bé như bị mê hoặc, đặt tách trà xuống rồi đứng lên, rồi lại từ từ tiến lại gần công chúa,cô nhẹ nhàng quỳ gối xuống,nâng đôi tay bé nhỏ lên nhìn người với ánh mắt yêu thương cùng tận. Tiểu Thiên bất giác làm rơi miếng bánh đang ăn giở trên tay,đôi mắt sững sờ nhìn Liễu Thanh Y.
"Ồ hình như ta làm người sợ rồi...phải không? "- Hóa ra đây là dáng vẻ sợ hãi của một công chúa, thật lòng khi nhìn thấy người như vậy sao nỡ từ chối yêu cầu của người. Dù sao chỉ cần người không sợ ta thì ta cũng sẵn sàng phục tùng người.Tiếc thay người là công chúa bị hoàng hậu vứt bỏ rồi mà vẫn muốn níu kéo, nếu là ta sao ta nỡ...cho dù là với thân phận nào ta cũng sẽ bảo vệ người thật tốt.
"Sao ta phải sợ chứ..."
Mặc dù trên khuôn mặt công chúa đã lộ rõ bảy phần run sợ nhưng sự ngây ngốc của người đã làm cho y cũng phải phụt cười.
"Haha...Người đã tin ta vậy sao ta nỡ lừa dối con chứ,ăn xong rồi? Chúng ta xuất phát bây giờ luôn nhé"
Bây giờ thì Thiên Thiên cũng đã hoàn hồn lại,nàng cũng càng kiên định hơn sự tin tưởng dành cho Liễu Thanh Y sẽ không bao giờ thay đổi nữa,thật sự đây chính là người mà y thật lòng tin tưởng?
_____
Ngoại thành Thiên Sơn Quốc...
"Kẹo hồ lô đây..."
"Mua táo nào...cam tươi...nho ngọt đây..."
"Vải lụa Lưu Sơn đây...mua trâm cài nào...."
Chợ ngoại thành vô cùng huyên náo,nhộn nhịp mà những cảnh như vậy đối với Thiên Thiên mà nói là vô cúng mới lạ.Y ghé từng sạp hàng này qua ngõ hàng khác ngắm qua một lượt rồi dừng lại trước một quán ăn:
"Sạp hàng này lớn thật đấy,còn có rất nhiều người?"
Thấy công chúa vừa chỉ vào ánh mắt nàng lại sáng lên,Liễu Thanh Y lại một mực cưng chiều:
"Có muốn vào nếm thử một chút không. Đồ ăn ở đây cũng khá ngon đấy!"
"Được ạ!"
Hai người cùng đi vào trong,được một lúc sau thì có một vài người ăn mặc khá sang trọng nhưng không mấy phần giống người Thiên Sơn vào cùng, Liễu Thanh Y có chút cảnh giác sau đó dỗ công chúa lên lầu đợi trước rồi mình đi gọi món.
Y cố ý đến gần quầy thanh toán:
"Cho ta hai bát mì, một bát nhiều thịt hơn chút,lát nữa mang thêm ít điểm tâm lên lầu hai.Ta thanh toán trước."
Liễu Thanh Y đưa cho hắn một lượng bạc
"Được được cô nương thật hào phóng,đợi một chút ta sẽ bảo tiểu nhị đưa lên ngay!"
Đợi hắn sai bảo nhà bếp xong,y liền dò hỏi lão:
"Mạo phạm rồi. Dám hỏi ông một chút,không biết mấy vị quan lớn như vậy từ đâu đến chắc không phải người ở đây nhỉ,vào Hoàng thành là có việc gì sao?"
Hắn nghe đến chuyện này thì có chút dè dặt,chỉ dám nói nhỏ với y:
"Cô nương chắc không biết rồi,mấy vị này là quan lớn ngoại quốc đến tham dự lễ xưng vương Thiên Sơn ta.Nghe nói họ biết chế tạo thuyền chiến không gian, vào Hoàng thành là trao đổi giao dịch gì đó với quốc vương."
"Xưng vương? Không phải thái tử điện hạ đã qua đời năm năm trước rồi sao, không lẽ đã tìm ra Thiên vương mới?"
Y tiếp tục thăm dò,hắn nói tiếp:
"Ta đã làm ở đây mười mấy năm,chuyện lớn nhỏ trong thành đều biết.Có điều chuyện về Thiên đế ta thật sự không biết,cũng có thể là trò đùa của quốc vương...nhưng chuyện này tai mắt sứ thần các nước đều biết ta cũng không dám chắc người lại làm vậy để gây chiến tranh giữa các nước...Cô nương cũng là người ngoại quốc sao? "
"Ta lâu không tới đây nên có nhiều chuyện không biết. Dù sao thì cũng đa tạ ngài,đây là chút thành ý của ta."
Y nói xong đưa cho hắn thêm một túi tiền nhỏ rồi đi lên lầu.
_Lạ thật sao có thể thực hiện lễ xưng vương, hoàng tử duy nhất đã qua đời không thể tùy tiện chọn người kế vị, nhị công chúa lại đang ở cùng ta.Không thể nào,không lẽ thật sự là...
Liễu Thanh Y vừa lên lầu suy nghĩ, đến nơi lại không nhìn thấy công chúa,y hoảng hốt vội nhìn quanh nhanh chóng lật tìm hết các phòng trong lo lắng.
"Thiên Nhi...Tiểu Thiên..." Là ta...sơ suất rồi sao. Công chúa người...không phải bị bắt cóc rồi chứ? Không được người nhất định không thể xảy ra chuyện gì được..Thiên Thiên!
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.