Chương 8
Trương Huệ
26/12/2019
- mọi chuyện thế nào rồi?
Huy ung dung ngồi trên ghế ở phòng sách,nhưng nét mặt anh ta lại không như thế,từng chuyển biến trên gương mặt đều khiến cho người ta phải e dè sợ hãi.
Cuộc điện thoại này là anh ta chủ động gọi cho trưởng phòng phòng an ninh. Đầu dây bên kia là giọng nói vô cùng khẩn trương.
- phía bên công an vẫn đang điều tra.
- vậy còn các người thì sao? Từ lúc tôi trở về đến giờ các người đã làm được những chuyện gì rồi?
Anh ta lạnh nhạt nhìn về khoảng không trước mặt, trong đầu đang tính toán gì không ai có thể nhận ra.
- Tôi không cần biết ai là người điều tra ra. Nhưng đến ngày mai nhất định phải cho tôi kết quả mà tôi muốn có.
- chúng tôi...
Anh ta lập tức cắt ngang không cho trưởng phòng đó một cơ hội nào để kéo dài.
- Còn nếu như các người cảm thấy bản thân không đủ trình độ để giải quyết, Tôi có thể giải quyết để các người chọn ngành nghề khác phù hợp với mình hơn.
Huy sau đó tắt điện thoại rồi di chuyển tới phòng ngủ. Lúc này thì Nhi đã tắm xong, đang ngồi ngay ngắn ở trên giường. Mặc dù bên ngoài không hề biểu hiện một chút nào nhưng không thể phủ nhận là anh ta rất khó chịu bởi việc của công ty, chỉ có nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ có chút ngốc nghếch kia, gương mặt anh ta mới giãn ra một chút.
- Giúp tôi lấy đồ đi tắm.
Nhi sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía Huy.
- thế nào? Không muốn hay sao?
Như chợt giật mình nhớ ra bây giờ đã là buổi tối, hết thời gian anh ta nói là sẽ cùng cô chơi đùa. Anh ta bây giờ trở lại đúng với thân phận thần chết của mình rồi hay sao?
Cả cái ánh mắt kia nữa, dường như lại muốn hút cô vào bên trong rồi. Nhi vội vàng nói.
- tôi sẽ lập tức đi lấy đồ cho anh.
Huy không nói gì mà đi vào Bên trong nhà tắm. Cũng không hề có ý dọa nạt gì Nhi, nhưng bản thân anh ta không thích nói nhiều, đặc biệt rất ghét người bên cạnh mình không nghe lời.
Nhi mở tủ quần áo của anh ta ra, ở bên trong thực sự khiến cho người ta muốn hoa mắt. Trong tủ này thậm chí còn nhiều đồ hơn cả ở cửa hàng, được sắp xếp rất ngăn nắp hình như là có theo trình tự. Vì tối hôm qua thấy Huy mặc áo choàng dài rồi nên Nhi cũng lấy cho anh ta một chiếc áo y như tối hôm qua.
Cô đứng ở bên ngoài phòng tắm, hơi ngượng ngùng gõ cửa.
- cửa không khóa, mở cửa ra rồi đem vào đây cho tôi.
Nhi giật mình sau câu nói ấy, cô sao có thể đem đồ vào bên trong phòng tắm. Hai má bất giác ửng đỏ, đứng yên ở trước cửa nhà tắm không dám tiến cũng không dám lùi.
Cô xoay lưng về phía cánh cửa nhà tắm, cố hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Sau đó nghe tiếng cửa nhà tắm bật mở, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy đằng sau lưng mình là cảm giác lạnh buốt, cuối cùng cảm nhận được bản thân đã rơi vào vòng tay rắn chắc của Huy.
Huy từ sau ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vòng eo nhỏ bé, kéo cô lại gần thêm một chút, cánh môi chạm nhẹ lên tóc cô, đi xuống gáy, để lại đó một cảm giác lạnh lẽo khó diễn tả.
Cả cơ thể Nhi bất giác run lên.
- Anh... Anh làm gì vậy?
- tôi làm gì?
Cả thân thể của Huy dán chặt vào lưng cô, chôn nụ hôn thật sâu vào sau gáy, giọng nói trầm thấp lại một lần nữa vang lên.
- hay cô muốn tôi làm gì?
Nhi cũng không biết miêu tả chính xác cảm giác của mình lúc này là sao. Cô chỉ cảm thấy mình sắp không đứng vững được nữa rồi. Đúng lúc này thì chiếc áo choàng dài trên tay Nhi được Huy cầm lấy,
- quay người lại đây.
- quay.... làm gì vậy?
- Tôi bảo cô quay người lại.
Lời nói này như một mệnh lệnh mà Nhi không có cách nào không nghe theo, cô quay người lại rồi lấy hai tay che mắt, không dám nhìn.
- Bỏ tay xuống, mở mắt ra nhìn tôi.
Nhi từ từ bỏ tay ra, cũng mở mắt, cô thà nhìn thấy những thứ không nên nhìn chứ không muốn chết dần chết mòn trong cái thanh âm lạnh lẽo như địa ngục của anh ta.
Nhưng người đàn ông trước mặt không để lộ ra bất cứ một cái gì khác ngoài cơ ngực rắn chắc. Bởi vì anh ta đã quấn khăn tắm, thứ mà Nhi lo lắng nhất phải nhìn thấy cũng may là không thấy.
- trong đầu của cô đang nghĩ tới cái gì?
Nghi ngay lập tức phủ nhận.
- tôi không có nghĩ đến cái gì cả.
- chỉ là lấy một cái áo thôi. Lần này nhắc để cô nhớ, lần sau tuyệt đối không được để tôi phải chờ.
- Tôi biết rồi.
- cô cũng cần phải biết bản thân mình đang đứng ở thân phận nào. Nếu như tôi không cho phép, không được tự ý làm những công việc giống như chiều hôm nay.
- nhưng tôi... Tôi muốn chăm sóc cho những bông hoa ấy.
- Vậy còn phải để xem tôi có hứng thú làm hay không. Ngoan ngoãn một chút.
Nhi gật đầu, cô nào có dám làm trái lời người đàn ông này. Cô cũng không quên bản thân mình xuất hiện ở đây là bởi vì đã nhận của anh ta một số tiền. Càng không quên là nhờ có anh ta mà vài ngày nữa cô sẽ được gặp bố.
- muộn rồi, tôi sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, cô chuẩn bị xuống dưới đi.
Nhi lại gật đầu, cái dáng vẻ cam chịu này của Nhi khiến cho Huy vừa cảm thấy thỏa mãn vừa khó chịu. Nhưng tại sao anh ta có loại cảm giác ấy chính anh ta cũng không biết.
Nhi theo anh ta xuống dưới, 15 phút sau có tiếng chuông cửa, cô đi ra ngoài và thấy shipper đã mang đồ ăn tới. Hai tay xách không biết bao nhiêu là đồ, cũng không biết anh ta đã đặt những thứ gì mà lại nhiều đến như vậy. Nhi đem tất cả đặt lên bàn, sau đó nhìn Huy.
- mấy thứ này không phải quá nhiều rồi sao?
- mỗi loại một phần.
- có tôi với anh sao ăn hết được?
- có nói cần phải ăn hết sao?
- như vậy thực sự lãng....
- cô bây giờ còn muốn quản cả tôi?
Huy cất tiếng nói trầm thấp cắt đứt câu nói của Nhi, lông mày nhíu lại. Nhìn cô cũng vài phần lạnh lẽo.
Lúc này Nhi mới nhận ra là mình đã quá nhiều lời, cô sau khi vài lần tiếp xúc cùng với Huy thì đã không còn quá sợ hãi anh như trước nữa, nên có nhiều câu nói vượt quá giới hạn của bản thân mình. Nhi im lặng cúi đầu xuống, không dám nói thêm nửa chữ.
Huy uống bếp lấy bát đũa, chuẩn bị sẵn hết đồ ăn lúc đi lên vẫn thấy Nhi đứng yên ở đó, đầu vẫn cúi. Anh ta không nói gì chỉ là đi tới gần, trực tiếp ôm cô đi xuống bếp. Đặt cô ngồi xuống ghế,giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
- sau này không được tự ý cãi lời. Mấy hôm nay cô ăn uống không được tốt nên tôi mua nhiều hơn. Hôm nay không cần để ý tôi, cứ ăn theo cách cô muốn.
Không biết cái cảm giác bất lực này từ đâu ra, chỉ là ăn cơm xong rồi nhưng khi ở cạnh vẫn thấy bụng Nhi không ngừng đòi thực phẩm, hôm nay cô lại làm vườn rất vất vả nên Huy mới gọi nhiều. Thế nhưng tiểu nha đầu này không những không cảm kích còn không nể mặt mà trách móc anh lãng phí, thật chỉ muốn đem cô lên phòng mà nhốt lại.
Huy chỉ ăn vài miếng rồi đi lên phòng trước, trước khi đi còn không quên dặn dò.
- sợ lãng phí thì cố gắng ăn hết. Còn nếu không có thể bỏ tủ lạnh cho đến ngày mai. Mấy thứ này không hỏng nhanh đến vậy đâu.
Cũng chính là vì sợ Nhi không tự nhiên cho nên Huy mới lên phòng trước, để cô ở một mình muốn ăn thế nào thì ăn.
Huy vừa lên trên phòng thì có điện thoại, là điện thoại của tổ an ninh.
- Có kết quả rồi?
Huy không kiên nhẫn mà trực tiếp đi vào vấn đề. Nếu như không có kết quả mà gọi điện cho anh thì chắc chắn bọn họ sẽ phải lĩnh hậu quả. Đầu dây bên kia cố gắng che đi sự run rẩy.
- đã phát hiện ra manh mối, nghi vấn nội bộ trong công ty.
- ý ông là có gián điệp?
- đúng như vậy.
- đến mai có tìm ra kẻ đó không?
- chắc chắn tìm được.
- tìm được hãy gọi điện cho tôi, tốt nhất là lên tìm được.
Sau đó Huy tắt điện thoại, tay anh ta nắm chặt thành quyền, gương mặt cũng trở nên lạnh lẽo giống thường trực. Kẻ đó thực sự không biết chết là gì, hay hắn ta chỉ biết bề nổi là công ty bất động sản mà không biết phía sau đó là một tổ chức cho vay tín chấp ngầm. Hay hắn ta không hiểu rằng luật pháp vốn dĩ không dùng để trừng trị những kẻ phản bội, chỉ có luật rừng mới có thể làm được điều đó.
Ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy hình ảnh đáng yêu ban chiều, cơ mặt dãn ra một chút.
Nhi ăn xong thu dọn hết lại, đồ còn cô cho vào tủ lạnh, vỏ hộp gói gọn bỏ thùng rác, bát đũa cũng đem rửa sạch.
Đi lên phòng thấg Huy đang ở trên giường,lưng dựa vào gối đọc sách, nhìn thấy Nhi cứ ngập ngừng không biết có nên lên giường hay không, Huy lười biếng mở miệng.
- lại đây.
Nhi đi tới, lật chăn ra rồi nằm lên giường. Phòng này rõ có điều hòa nhưng anh ta không cho bật,nhất định phải đắp chăn rồi bắt cô co ro vì lạnh, có chút ấm áp nào cũng là truyền hết qua người anh ta. Không phải anh ta sợ hư máy với cả tiếc tiền điện đấy chứ?
Huy dang tay ra phía trên đầu Nhi, giống như ra hiệu cho cô gối đầu lên đó, Nhi ngoan ngoãn nằm xuống rồi đắp chăn lại. Tay còn lại Huy với lấy cái điều khiển bật điều hòa. Hôm nay không ít lần dọa cho cô bé trong lòng hoảng sợ, nếu giờ còn bắt cô chịu lạnh anh thật không nỡ.
Huy ung dung ngồi trên ghế ở phòng sách,nhưng nét mặt anh ta lại không như thế,từng chuyển biến trên gương mặt đều khiến cho người ta phải e dè sợ hãi.
Cuộc điện thoại này là anh ta chủ động gọi cho trưởng phòng phòng an ninh. Đầu dây bên kia là giọng nói vô cùng khẩn trương.
- phía bên công an vẫn đang điều tra.
- vậy còn các người thì sao? Từ lúc tôi trở về đến giờ các người đã làm được những chuyện gì rồi?
Anh ta lạnh nhạt nhìn về khoảng không trước mặt, trong đầu đang tính toán gì không ai có thể nhận ra.
- Tôi không cần biết ai là người điều tra ra. Nhưng đến ngày mai nhất định phải cho tôi kết quả mà tôi muốn có.
- chúng tôi...
Anh ta lập tức cắt ngang không cho trưởng phòng đó một cơ hội nào để kéo dài.
- Còn nếu như các người cảm thấy bản thân không đủ trình độ để giải quyết, Tôi có thể giải quyết để các người chọn ngành nghề khác phù hợp với mình hơn.
Huy sau đó tắt điện thoại rồi di chuyển tới phòng ngủ. Lúc này thì Nhi đã tắm xong, đang ngồi ngay ngắn ở trên giường. Mặc dù bên ngoài không hề biểu hiện một chút nào nhưng không thể phủ nhận là anh ta rất khó chịu bởi việc của công ty, chỉ có nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ có chút ngốc nghếch kia, gương mặt anh ta mới giãn ra một chút.
- Giúp tôi lấy đồ đi tắm.
Nhi sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía Huy.
- thế nào? Không muốn hay sao?
Như chợt giật mình nhớ ra bây giờ đã là buổi tối, hết thời gian anh ta nói là sẽ cùng cô chơi đùa. Anh ta bây giờ trở lại đúng với thân phận thần chết của mình rồi hay sao?
Cả cái ánh mắt kia nữa, dường như lại muốn hút cô vào bên trong rồi. Nhi vội vàng nói.
- tôi sẽ lập tức đi lấy đồ cho anh.
Huy không nói gì mà đi vào Bên trong nhà tắm. Cũng không hề có ý dọa nạt gì Nhi, nhưng bản thân anh ta không thích nói nhiều, đặc biệt rất ghét người bên cạnh mình không nghe lời.
Nhi mở tủ quần áo của anh ta ra, ở bên trong thực sự khiến cho người ta muốn hoa mắt. Trong tủ này thậm chí còn nhiều đồ hơn cả ở cửa hàng, được sắp xếp rất ngăn nắp hình như là có theo trình tự. Vì tối hôm qua thấy Huy mặc áo choàng dài rồi nên Nhi cũng lấy cho anh ta một chiếc áo y như tối hôm qua.
Cô đứng ở bên ngoài phòng tắm, hơi ngượng ngùng gõ cửa.
- cửa không khóa, mở cửa ra rồi đem vào đây cho tôi.
Nhi giật mình sau câu nói ấy, cô sao có thể đem đồ vào bên trong phòng tắm. Hai má bất giác ửng đỏ, đứng yên ở trước cửa nhà tắm không dám tiến cũng không dám lùi.
Cô xoay lưng về phía cánh cửa nhà tắm, cố hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Sau đó nghe tiếng cửa nhà tắm bật mở, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy đằng sau lưng mình là cảm giác lạnh buốt, cuối cùng cảm nhận được bản thân đã rơi vào vòng tay rắn chắc của Huy.
Huy từ sau ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vòng eo nhỏ bé, kéo cô lại gần thêm một chút, cánh môi chạm nhẹ lên tóc cô, đi xuống gáy, để lại đó một cảm giác lạnh lẽo khó diễn tả.
Cả cơ thể Nhi bất giác run lên.
- Anh... Anh làm gì vậy?
- tôi làm gì?
Cả thân thể của Huy dán chặt vào lưng cô, chôn nụ hôn thật sâu vào sau gáy, giọng nói trầm thấp lại một lần nữa vang lên.
- hay cô muốn tôi làm gì?
Nhi cũng không biết miêu tả chính xác cảm giác của mình lúc này là sao. Cô chỉ cảm thấy mình sắp không đứng vững được nữa rồi. Đúng lúc này thì chiếc áo choàng dài trên tay Nhi được Huy cầm lấy,
- quay người lại đây.
- quay.... làm gì vậy?
- Tôi bảo cô quay người lại.
Lời nói này như một mệnh lệnh mà Nhi không có cách nào không nghe theo, cô quay người lại rồi lấy hai tay che mắt, không dám nhìn.
- Bỏ tay xuống, mở mắt ra nhìn tôi.
Nhi từ từ bỏ tay ra, cũng mở mắt, cô thà nhìn thấy những thứ không nên nhìn chứ không muốn chết dần chết mòn trong cái thanh âm lạnh lẽo như địa ngục của anh ta.
Nhưng người đàn ông trước mặt không để lộ ra bất cứ một cái gì khác ngoài cơ ngực rắn chắc. Bởi vì anh ta đã quấn khăn tắm, thứ mà Nhi lo lắng nhất phải nhìn thấy cũng may là không thấy.
- trong đầu của cô đang nghĩ tới cái gì?
Nghi ngay lập tức phủ nhận.
- tôi không có nghĩ đến cái gì cả.
- chỉ là lấy một cái áo thôi. Lần này nhắc để cô nhớ, lần sau tuyệt đối không được để tôi phải chờ.
- Tôi biết rồi.
- cô cũng cần phải biết bản thân mình đang đứng ở thân phận nào. Nếu như tôi không cho phép, không được tự ý làm những công việc giống như chiều hôm nay.
- nhưng tôi... Tôi muốn chăm sóc cho những bông hoa ấy.
- Vậy còn phải để xem tôi có hứng thú làm hay không. Ngoan ngoãn một chút.
Nhi gật đầu, cô nào có dám làm trái lời người đàn ông này. Cô cũng không quên bản thân mình xuất hiện ở đây là bởi vì đã nhận của anh ta một số tiền. Càng không quên là nhờ có anh ta mà vài ngày nữa cô sẽ được gặp bố.
- muộn rồi, tôi sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, cô chuẩn bị xuống dưới đi.
Nhi lại gật đầu, cái dáng vẻ cam chịu này của Nhi khiến cho Huy vừa cảm thấy thỏa mãn vừa khó chịu. Nhưng tại sao anh ta có loại cảm giác ấy chính anh ta cũng không biết.
Nhi theo anh ta xuống dưới, 15 phút sau có tiếng chuông cửa, cô đi ra ngoài và thấy shipper đã mang đồ ăn tới. Hai tay xách không biết bao nhiêu là đồ, cũng không biết anh ta đã đặt những thứ gì mà lại nhiều đến như vậy. Nhi đem tất cả đặt lên bàn, sau đó nhìn Huy.
- mấy thứ này không phải quá nhiều rồi sao?
- mỗi loại một phần.
- có tôi với anh sao ăn hết được?
- có nói cần phải ăn hết sao?
- như vậy thực sự lãng....
- cô bây giờ còn muốn quản cả tôi?
Huy cất tiếng nói trầm thấp cắt đứt câu nói của Nhi, lông mày nhíu lại. Nhìn cô cũng vài phần lạnh lẽo.
Lúc này Nhi mới nhận ra là mình đã quá nhiều lời, cô sau khi vài lần tiếp xúc cùng với Huy thì đã không còn quá sợ hãi anh như trước nữa, nên có nhiều câu nói vượt quá giới hạn của bản thân mình. Nhi im lặng cúi đầu xuống, không dám nói thêm nửa chữ.
Huy uống bếp lấy bát đũa, chuẩn bị sẵn hết đồ ăn lúc đi lên vẫn thấy Nhi đứng yên ở đó, đầu vẫn cúi. Anh ta không nói gì chỉ là đi tới gần, trực tiếp ôm cô đi xuống bếp. Đặt cô ngồi xuống ghế,giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
- sau này không được tự ý cãi lời. Mấy hôm nay cô ăn uống không được tốt nên tôi mua nhiều hơn. Hôm nay không cần để ý tôi, cứ ăn theo cách cô muốn.
Không biết cái cảm giác bất lực này từ đâu ra, chỉ là ăn cơm xong rồi nhưng khi ở cạnh vẫn thấy bụng Nhi không ngừng đòi thực phẩm, hôm nay cô lại làm vườn rất vất vả nên Huy mới gọi nhiều. Thế nhưng tiểu nha đầu này không những không cảm kích còn không nể mặt mà trách móc anh lãng phí, thật chỉ muốn đem cô lên phòng mà nhốt lại.
Huy chỉ ăn vài miếng rồi đi lên phòng trước, trước khi đi còn không quên dặn dò.
- sợ lãng phí thì cố gắng ăn hết. Còn nếu không có thể bỏ tủ lạnh cho đến ngày mai. Mấy thứ này không hỏng nhanh đến vậy đâu.
Cũng chính là vì sợ Nhi không tự nhiên cho nên Huy mới lên phòng trước, để cô ở một mình muốn ăn thế nào thì ăn.
Huy vừa lên trên phòng thì có điện thoại, là điện thoại của tổ an ninh.
- Có kết quả rồi?
Huy không kiên nhẫn mà trực tiếp đi vào vấn đề. Nếu như không có kết quả mà gọi điện cho anh thì chắc chắn bọn họ sẽ phải lĩnh hậu quả. Đầu dây bên kia cố gắng che đi sự run rẩy.
- đã phát hiện ra manh mối, nghi vấn nội bộ trong công ty.
- ý ông là có gián điệp?
- đúng như vậy.
- đến mai có tìm ra kẻ đó không?
- chắc chắn tìm được.
- tìm được hãy gọi điện cho tôi, tốt nhất là lên tìm được.
Sau đó Huy tắt điện thoại, tay anh ta nắm chặt thành quyền, gương mặt cũng trở nên lạnh lẽo giống thường trực. Kẻ đó thực sự không biết chết là gì, hay hắn ta chỉ biết bề nổi là công ty bất động sản mà không biết phía sau đó là một tổ chức cho vay tín chấp ngầm. Hay hắn ta không hiểu rằng luật pháp vốn dĩ không dùng để trừng trị những kẻ phản bội, chỉ có luật rừng mới có thể làm được điều đó.
Ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy hình ảnh đáng yêu ban chiều, cơ mặt dãn ra một chút.
Nhi ăn xong thu dọn hết lại, đồ còn cô cho vào tủ lạnh, vỏ hộp gói gọn bỏ thùng rác, bát đũa cũng đem rửa sạch.
Đi lên phòng thấg Huy đang ở trên giường,lưng dựa vào gối đọc sách, nhìn thấy Nhi cứ ngập ngừng không biết có nên lên giường hay không, Huy lười biếng mở miệng.
- lại đây.
Nhi đi tới, lật chăn ra rồi nằm lên giường. Phòng này rõ có điều hòa nhưng anh ta không cho bật,nhất định phải đắp chăn rồi bắt cô co ro vì lạnh, có chút ấm áp nào cũng là truyền hết qua người anh ta. Không phải anh ta sợ hư máy với cả tiếc tiền điện đấy chứ?
Huy dang tay ra phía trên đầu Nhi, giống như ra hiệu cho cô gối đầu lên đó, Nhi ngoan ngoãn nằm xuống rồi đắp chăn lại. Tay còn lại Huy với lấy cái điều khiển bật điều hòa. Hôm nay không ít lần dọa cho cô bé trong lòng hoảng sợ, nếu giờ còn bắt cô chịu lạnh anh thật không nỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.