Chương 9
Trương Huệ
26/12/2019
Căn phòng ấm dần lên, nhiệt ₫ộ ở trong chăn cũng không còn quá lạnh. Nhi ở bên cạnh nhìn cuốn sách mà Huy vừa lấy, cô chưa đọc được chữ nào đã thấy buồn ngủ.
- nằm gần lại một chút.
Nhi nheo nheo mắt, âm điệu trẻ con không cam tâm.
- lạnh lắm.
- không phải đã bật điều hòa rồi sao?
- người anh lạnh.
Cô bé này càng lúc càng lớn mật, lại có thể thẳng thắn từ chối không lại gần anh. Bàn tay to lớn có chút lực kéo cô lại, Nhi như mất thăng bằng mà dán chặt vào người anh ta.
Thình thịch...
Tiếng trái tim đập mạnh vài tiếng, cơ hồ như hô hấp cũng sắp bị đóng băng rồi.
- cô sợ tôi?
Nhi đến cả lắc đầu phủ nhận cũng cảm thấy khó khăn, cô chỉ có thể gật đầu. Cô đúng là rất sợ người đàn ông này, anh ta khó nắm bắt y như dòng nước, chỉ có thể nhìn. Cho dù có chạm vào cũng chẳng thể có cách nào giữ lại. Mấy ngày hôm nay còn thường xuyên ở gần, Nhi luôn khó khăn trong việc xác định cảm xúc. Có lúc kinh sợ, có khi bất lực, khi lại vui vẻ còn có cả ngọt ngào.
- mau ngủ đi.
Huy đặt cuốn sách xuống rồi với tay tắt điện, ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ loại cao cấp kia thực sự rất dễ chịu. Chẳng lâu sau đó đã ru Nhi vào giấc ngủ. Huy nhìn cô gái bên cạnh, trong lòng có một lọai ấm áp kì lạ. Mái tóc phảng phất hương hoa nhài dịu nhẹ, cả cái cơ thể mềm mịn ấm áp này nữa, sao có thể khiến cho người ta lưu luyến đến vậy.
Phi đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên gặp Nhi, nếu như lúc ấy nhất định không cho cô mượn tiền thì bây giờ cô sẽ ra sao? Có phải đang rất oán hận anh hay không?
Cái suy nghĩ này khiến cho Huy không có cách nào vui vẻ được, cũng có thể chính là lo sợ.
Giữa anh và cô ở cùng nhau tại ngôi nhà này chính là có giao dịch. Loại giao dịch này sẽ nhanh chóng kết thúc trong vòng một năm, sau đó Nhi sẽ rời khỏi. Sẽ không còn một cô bé ngoan ngoãn bên cạnh anh, cũng không còn một cô bé loay hoay trong nhà bếp chuẩn bị những bữa cơm đợi anh đi làm về. Vòng tay lúc ấy bỗng siết chặt giống như sợ mất mát một điều gì đó quan trọng. Lúc này anh ta đã nghĩ làm sao để kéo dài thời gian cô ở lại bên cạnh. Rồi lại giật mình với cái suy nghĩ điên rồ ấy... Lẽ Nào...
Cuộc đời của Huy chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày cảm xúc bị chi phối bởi một người con gái. Nhìn thấy nụ cười của cô ấy là thấy trong lòng dễ chịu. Thấy cô ấy bị tổn thương hay chịu thiệt thòi sẽ cảm thấy đau lòng.
Vòng tay ấy bắt đầu ấm dần lên, kéo cả hai vào giấc ngủ. Dục vọng là thứ mà ai ai cũng có, nhưng người con gái bên cạnh chắc chắn chưa chuẩn bị tốt, thật không muốn đem bản hợp đồng kia ra ép buộc.
Sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng Nhi đã vội vã chạy xuống dưới vườn. Huy tỉnh lại không thấy Nhi đâu, trong lòng trỗi dậy cảm giác lo lắng.
- Sao lại ngồi ở đây? Không biết buổi sáng sương rất độc hay sao? Đến cả chính bản thân mình cũng không biết chăm sóc, có thể chăm sóc cho cái gì?
Sao tự nhiên anh ta lại nổi giận, rõ ràng cô không có làm gì sai mà.
- Tôi chỉ muốn xem hạt giống đã nảy mầm chưa thôi, chưa thấy gì cả. Có hơi thất vọng.
- Cô thấy trồng hạt giống này giống với cái gì?
- giống với cái gì sao? Tôi không biết.
- rất giống với tình cảm của con người. Cần phải có thời gian chờ đợi, sau đó vun vén và chăm sóc.
Khi nghe xong mấy lời này Nhi cảm thấy kinh hãi, mới sáng sớm dây thần kinh nào của anh ta bị chập chập hay sao? Nếu là ban đêm có chắc chắn đã nghĩ anh ta bị ma nhập rồi. Anh ta không thể nào nói ra mấy câu sến súa như thế được.
- cô kinh ngạc cái gì, mấy câu này đều ở trong sách. Nói ra để cô có thể dễ dàng hiểu được thôi.
- tôi cứ tưởng anh nghĩ ra chứ.
- mấy loại từ ngữ như vậy, cô nghĩ có thể nằm trong suy nghĩ của tôi?
- anh đã lưu lại nó còn gì.
- mau vào nhà đi. Nay tôi phải tới công ty, có thể sẽ về rất muộn.Không được tự ý đi đâu mở cửa cho ai. Nghe rõ chưa?
- Muộn là mấy giờ thế?
- chưa biết. Ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm ăn, nếu để tôi phát hiện cô bỏ bữa thì thời hạn ở lại đây của cô sẽ tăng thêm vài năm nữa.
Nhi vội vã gật đầu.
- Tôi biết rồi, anh đi làm đi.
Huy nắm lấy tay Nhi kéo cô vào trong, thời tiết sáng sớm thực sự lạnh.
- đi ra ngoài nhớ mang áo khoác.
Mấy lời dặn dò này đối với Nhi xem chừng có hơi thừa thãi, cơ thể anh ta lạnh lẽo đến mức nào Nhi còn có thể sưởi ấm, vài cơn gió sáng sớm này chẳng có nghĩa lý gì cả.
Huy sau đó tới công ty, sợ cô ở nhà động vào mấy thiết bị không an toàn nên đã đưa cho cô sơ đồ an ninh của ngôi nhà. Với chuyện bận tâm đến người khác như thế này anh ta chưa từng trải qua. Nhưng bây giờ...
- những thứ đánh dấu đỏ tuyệt đối không được chạm vào. Nhớ chưa?
- Tôi nhớ rồi.
- tối không cần chờ cơm, tôi sẽ ăn ở bên ngoài. Ở nhà có chuyện gì gọi điện cho tôi.
Nhi gật đầu, dặn dò hết những thứ cần dặn Huy mới yên tâm rời khỏi.
Huy vừa bước tới công ty lập tức không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, nhân viên nào nhìn thấy anh ta cũng cúi gặp đầu xuống, mặc dù những thứ này anh ta chưa từng yêu cầu.
Có lẽ vì họ quá sợ phải nhìn thấy khuôn mặt tựa như thần chết với ánh mắt sâu thẳm kia, đến cả một lần nhìn trực diện họ cũng không dám.
Huy đi trực tiếp tới tổ an ninh, trong phòng lúc này có một người đàn ông đã bị trói chặt ở ghế. Vừa nhìn thấy anh ta mắt Huy giống như có muôn ngàn ngọn lửa giận, ngay lập tức muốn thiêu trụi người đàn ông đó.
Hắn ta vừa nhìn thấy Huy đã run rẩy sợ hãi, liên tục cầu xin liên tục giải thích.
- Anh Huy, anh nghe em nói.
Không nằm ngoài dự đoán, kẻ trộm cắp nằm chính trong tổ an ninh. Mạng lưới an ninh nghiêm ngặt như thế một tên trộm bình thường không thể nào lọt vào được. Phải nắm bắt từng chi tiết nhỏ nhất mới có thể trộm đồ. Còn trộm để làm gì thì bây giờ sẽ để cho hắn ta trực tiếp mở miệng.
Huy nhìn thẳng ta nở nụ cười, nụ cười này khiến cho người ta có cảm giác lạnh buốt sống lưng.
- căn phòng này xem ra cũng đủ kín đáo rồi. Muốn nói gì cứ nói, nếu không nói thì sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội.
- em nói...em sẽ nói... Xin anh tha cho em một con đường sống.
- Vậy còn phải chờ xem những lời mà cậu nói có giá trị không đã. Ít nhất nó phải có giá trị gấp 10 lần cái mạng của cậu thì hãy mang ra đặt điều kiện với tôi.
- em bị người ta mua chuộc, ông ta cho em rất nhiều tiền.
- là ai?
Thanh âm trầm thấp đến rợn người, Càng lúc hô hấp của người đàn ông kia càng trở nên khó khăn. Ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng mà cúi gằm xuống.
- là...lão tam...
Huy vừa lấy điếu thuốc ra khỏi bao thì lập tức bóp nát nó. Lại có thể dùng chính người của anh để chơi anh, quả nhiên lão già đó rất biết cách kiếm chuyện.
Huy xoay người rời khỏi, trước khi đi còn nói một câu.
- nhốt lại, chăm sóc thật kỹ. Để sau này có bước chân ra ngoài đường cũng biết được cái giá phải trả cho sự phản bội nó như thế nào.
Bên trong phòng chỉ còn văng vẳng ra tiếng la hét, nhưng Huy không bận tâm đến những điều ấy, anh ta còn rất nhiều chuyện của công ty cần phải giải quyết, còn phải tìm cách đối phó với mối hiểm họa đang rình mò.
Sắp tới thời điểm phòng thuế tới để kiểm tra, một số loại giấy tờ cũng cần phải tách minh, tuyệt đối không thể để họ có cơ hội làm khó.
Nhi làm hết mọi công việc trong nhà cuối cùng cũng đến tối, cô nhìn đồng hồ đã qua 7giờ. Cơm cũng một mình lấy ăn, cảm giác cô độc trong ngôi nhà rộng lớn này khiến cho cô nhớ tới bố. Ngày mai thôi là có thể gặp được bố rồi, chỉ cần bố khỏe lại thì cuộc sống của cô có như thế nào cũng được.
Ăn cơm xong cũng mới chỉ có 8 rưỡi, cô lại không cảm nhận được một chút buồn ngủ nào. Lang thang đi một lúc lại xuống dưới hầm rượu, nơi này khắp xung quanh đều là rượu. Một loại cảm xúc tò mò kích thích lướt qua trong tâm trí, mãnh liệt muốn thử.
Huy từ văn phòng nhìn qua máy tính thấy Nhi mở chai rượu, lập tức bỏ hết công việc để trở về. Tiểu nha đầu này lại muốn gây chuyện gì nữa đây.
Loay hoay mãi mới mở được chai rượu ra, lấy ly lót một lượng khá lớn, đưa lên miệng uống thử. Lúc đầu cảm thấy rất đắng, đã định bỏ rồi nhưng sau đó lại ngọt ngọt nơi cuống họng. Khẽ liếm môi một cái, thực sự rất kích thích đầu lưỡi. Nhi uống thêm một ngụm nữa rồi một ngụm nữa, càng uống càng thấy ngọt, càng ngọt càng muốn uống thêm. Cho tới khi chai rượu vơi đi một nửa.
Điện thoại để ở ngoài phòng khách kêu không biết bao nhiêu lần, khiến cho người lái xe trở về nhà tâm trí rối loạn.
" tiểu yêu tinh, rốt cuộc cô muốn làm gì mà lại động chạm đến mấy thứ có cồn đó"
Huy sau đó mất kiên nhẫn không thể gọi tiếp được nữa, chiếc xe cứ thế lao vun vút trong màn đêm, trở về nhà nhanh nhất chính là điều mà anh ta đang vô cùng muốn.
Cánh cổng mở ra, xe vừa đưa vào trong anh ta đã lập tức chạy xuống hầm rượu. Hình ảnh đầu tiên mà anh ta nhìn thấy chính là một cô gái mới mái tóc buông lỏng, hai má ửng đỏ, nhìn anh ta cười vô cùng dụ hoặc.
Nhi bước từng bước loạng choạng về phía Huy, to gan vòng tay ôm lấy cổ anh, không kiểm soát mà chạm môi mình lên môi anh.
- Có phải rất ngọt không? Vậy mà anh lại giấu không cho tôi biết, anh thật xấu xa.
- nằm gần lại một chút.
Nhi nheo nheo mắt, âm điệu trẻ con không cam tâm.
- lạnh lắm.
- không phải đã bật điều hòa rồi sao?
- người anh lạnh.
Cô bé này càng lúc càng lớn mật, lại có thể thẳng thắn từ chối không lại gần anh. Bàn tay to lớn có chút lực kéo cô lại, Nhi như mất thăng bằng mà dán chặt vào người anh ta.
Thình thịch...
Tiếng trái tim đập mạnh vài tiếng, cơ hồ như hô hấp cũng sắp bị đóng băng rồi.
- cô sợ tôi?
Nhi đến cả lắc đầu phủ nhận cũng cảm thấy khó khăn, cô chỉ có thể gật đầu. Cô đúng là rất sợ người đàn ông này, anh ta khó nắm bắt y như dòng nước, chỉ có thể nhìn. Cho dù có chạm vào cũng chẳng thể có cách nào giữ lại. Mấy ngày hôm nay còn thường xuyên ở gần, Nhi luôn khó khăn trong việc xác định cảm xúc. Có lúc kinh sợ, có khi bất lực, khi lại vui vẻ còn có cả ngọt ngào.
- mau ngủ đi.
Huy đặt cuốn sách xuống rồi với tay tắt điện, ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ loại cao cấp kia thực sự rất dễ chịu. Chẳng lâu sau đó đã ru Nhi vào giấc ngủ. Huy nhìn cô gái bên cạnh, trong lòng có một lọai ấm áp kì lạ. Mái tóc phảng phất hương hoa nhài dịu nhẹ, cả cái cơ thể mềm mịn ấm áp này nữa, sao có thể khiến cho người ta lưu luyến đến vậy.
Phi đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên gặp Nhi, nếu như lúc ấy nhất định không cho cô mượn tiền thì bây giờ cô sẽ ra sao? Có phải đang rất oán hận anh hay không?
Cái suy nghĩ này khiến cho Huy không có cách nào vui vẻ được, cũng có thể chính là lo sợ.
Giữa anh và cô ở cùng nhau tại ngôi nhà này chính là có giao dịch. Loại giao dịch này sẽ nhanh chóng kết thúc trong vòng một năm, sau đó Nhi sẽ rời khỏi. Sẽ không còn một cô bé ngoan ngoãn bên cạnh anh, cũng không còn một cô bé loay hoay trong nhà bếp chuẩn bị những bữa cơm đợi anh đi làm về. Vòng tay lúc ấy bỗng siết chặt giống như sợ mất mát một điều gì đó quan trọng. Lúc này anh ta đã nghĩ làm sao để kéo dài thời gian cô ở lại bên cạnh. Rồi lại giật mình với cái suy nghĩ điên rồ ấy... Lẽ Nào...
Cuộc đời của Huy chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày cảm xúc bị chi phối bởi một người con gái. Nhìn thấy nụ cười của cô ấy là thấy trong lòng dễ chịu. Thấy cô ấy bị tổn thương hay chịu thiệt thòi sẽ cảm thấy đau lòng.
Vòng tay ấy bắt đầu ấm dần lên, kéo cả hai vào giấc ngủ. Dục vọng là thứ mà ai ai cũng có, nhưng người con gái bên cạnh chắc chắn chưa chuẩn bị tốt, thật không muốn đem bản hợp đồng kia ra ép buộc.
Sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng Nhi đã vội vã chạy xuống dưới vườn. Huy tỉnh lại không thấy Nhi đâu, trong lòng trỗi dậy cảm giác lo lắng.
- Sao lại ngồi ở đây? Không biết buổi sáng sương rất độc hay sao? Đến cả chính bản thân mình cũng không biết chăm sóc, có thể chăm sóc cho cái gì?
Sao tự nhiên anh ta lại nổi giận, rõ ràng cô không có làm gì sai mà.
- Tôi chỉ muốn xem hạt giống đã nảy mầm chưa thôi, chưa thấy gì cả. Có hơi thất vọng.
- Cô thấy trồng hạt giống này giống với cái gì?
- giống với cái gì sao? Tôi không biết.
- rất giống với tình cảm của con người. Cần phải có thời gian chờ đợi, sau đó vun vén và chăm sóc.
Khi nghe xong mấy lời này Nhi cảm thấy kinh hãi, mới sáng sớm dây thần kinh nào của anh ta bị chập chập hay sao? Nếu là ban đêm có chắc chắn đã nghĩ anh ta bị ma nhập rồi. Anh ta không thể nào nói ra mấy câu sến súa như thế được.
- cô kinh ngạc cái gì, mấy câu này đều ở trong sách. Nói ra để cô có thể dễ dàng hiểu được thôi.
- tôi cứ tưởng anh nghĩ ra chứ.
- mấy loại từ ngữ như vậy, cô nghĩ có thể nằm trong suy nghĩ của tôi?
- anh đã lưu lại nó còn gì.
- mau vào nhà đi. Nay tôi phải tới công ty, có thể sẽ về rất muộn.Không được tự ý đi đâu mở cửa cho ai. Nghe rõ chưa?
- Muộn là mấy giờ thế?
- chưa biết. Ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm ăn, nếu để tôi phát hiện cô bỏ bữa thì thời hạn ở lại đây của cô sẽ tăng thêm vài năm nữa.
Nhi vội vã gật đầu.
- Tôi biết rồi, anh đi làm đi.
Huy nắm lấy tay Nhi kéo cô vào trong, thời tiết sáng sớm thực sự lạnh.
- đi ra ngoài nhớ mang áo khoác.
Mấy lời dặn dò này đối với Nhi xem chừng có hơi thừa thãi, cơ thể anh ta lạnh lẽo đến mức nào Nhi còn có thể sưởi ấm, vài cơn gió sáng sớm này chẳng có nghĩa lý gì cả.
Huy sau đó tới công ty, sợ cô ở nhà động vào mấy thiết bị không an toàn nên đã đưa cho cô sơ đồ an ninh của ngôi nhà. Với chuyện bận tâm đến người khác như thế này anh ta chưa từng trải qua. Nhưng bây giờ...
- những thứ đánh dấu đỏ tuyệt đối không được chạm vào. Nhớ chưa?
- Tôi nhớ rồi.
- tối không cần chờ cơm, tôi sẽ ăn ở bên ngoài. Ở nhà có chuyện gì gọi điện cho tôi.
Nhi gật đầu, dặn dò hết những thứ cần dặn Huy mới yên tâm rời khỏi.
Huy vừa bước tới công ty lập tức không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, nhân viên nào nhìn thấy anh ta cũng cúi gặp đầu xuống, mặc dù những thứ này anh ta chưa từng yêu cầu.
Có lẽ vì họ quá sợ phải nhìn thấy khuôn mặt tựa như thần chết với ánh mắt sâu thẳm kia, đến cả một lần nhìn trực diện họ cũng không dám.
Huy đi trực tiếp tới tổ an ninh, trong phòng lúc này có một người đàn ông đã bị trói chặt ở ghế. Vừa nhìn thấy anh ta mắt Huy giống như có muôn ngàn ngọn lửa giận, ngay lập tức muốn thiêu trụi người đàn ông đó.
Hắn ta vừa nhìn thấy Huy đã run rẩy sợ hãi, liên tục cầu xin liên tục giải thích.
- Anh Huy, anh nghe em nói.
Không nằm ngoài dự đoán, kẻ trộm cắp nằm chính trong tổ an ninh. Mạng lưới an ninh nghiêm ngặt như thế một tên trộm bình thường không thể nào lọt vào được. Phải nắm bắt từng chi tiết nhỏ nhất mới có thể trộm đồ. Còn trộm để làm gì thì bây giờ sẽ để cho hắn ta trực tiếp mở miệng.
Huy nhìn thẳng ta nở nụ cười, nụ cười này khiến cho người ta có cảm giác lạnh buốt sống lưng.
- căn phòng này xem ra cũng đủ kín đáo rồi. Muốn nói gì cứ nói, nếu không nói thì sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội.
- em nói...em sẽ nói... Xin anh tha cho em một con đường sống.
- Vậy còn phải chờ xem những lời mà cậu nói có giá trị không đã. Ít nhất nó phải có giá trị gấp 10 lần cái mạng của cậu thì hãy mang ra đặt điều kiện với tôi.
- em bị người ta mua chuộc, ông ta cho em rất nhiều tiền.
- là ai?
Thanh âm trầm thấp đến rợn người, Càng lúc hô hấp của người đàn ông kia càng trở nên khó khăn. Ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng mà cúi gằm xuống.
- là...lão tam...
Huy vừa lấy điếu thuốc ra khỏi bao thì lập tức bóp nát nó. Lại có thể dùng chính người của anh để chơi anh, quả nhiên lão già đó rất biết cách kiếm chuyện.
Huy xoay người rời khỏi, trước khi đi còn nói một câu.
- nhốt lại, chăm sóc thật kỹ. Để sau này có bước chân ra ngoài đường cũng biết được cái giá phải trả cho sự phản bội nó như thế nào.
Bên trong phòng chỉ còn văng vẳng ra tiếng la hét, nhưng Huy không bận tâm đến những điều ấy, anh ta còn rất nhiều chuyện của công ty cần phải giải quyết, còn phải tìm cách đối phó với mối hiểm họa đang rình mò.
Sắp tới thời điểm phòng thuế tới để kiểm tra, một số loại giấy tờ cũng cần phải tách minh, tuyệt đối không thể để họ có cơ hội làm khó.
Nhi làm hết mọi công việc trong nhà cuối cùng cũng đến tối, cô nhìn đồng hồ đã qua 7giờ. Cơm cũng một mình lấy ăn, cảm giác cô độc trong ngôi nhà rộng lớn này khiến cho cô nhớ tới bố. Ngày mai thôi là có thể gặp được bố rồi, chỉ cần bố khỏe lại thì cuộc sống của cô có như thế nào cũng được.
Ăn cơm xong cũng mới chỉ có 8 rưỡi, cô lại không cảm nhận được một chút buồn ngủ nào. Lang thang đi một lúc lại xuống dưới hầm rượu, nơi này khắp xung quanh đều là rượu. Một loại cảm xúc tò mò kích thích lướt qua trong tâm trí, mãnh liệt muốn thử.
Huy từ văn phòng nhìn qua máy tính thấy Nhi mở chai rượu, lập tức bỏ hết công việc để trở về. Tiểu nha đầu này lại muốn gây chuyện gì nữa đây.
Loay hoay mãi mới mở được chai rượu ra, lấy ly lót một lượng khá lớn, đưa lên miệng uống thử. Lúc đầu cảm thấy rất đắng, đã định bỏ rồi nhưng sau đó lại ngọt ngọt nơi cuống họng. Khẽ liếm môi một cái, thực sự rất kích thích đầu lưỡi. Nhi uống thêm một ngụm nữa rồi một ngụm nữa, càng uống càng thấy ngọt, càng ngọt càng muốn uống thêm. Cho tới khi chai rượu vơi đi một nửa.
Điện thoại để ở ngoài phòng khách kêu không biết bao nhiêu lần, khiến cho người lái xe trở về nhà tâm trí rối loạn.
" tiểu yêu tinh, rốt cuộc cô muốn làm gì mà lại động chạm đến mấy thứ có cồn đó"
Huy sau đó mất kiên nhẫn không thể gọi tiếp được nữa, chiếc xe cứ thế lao vun vút trong màn đêm, trở về nhà nhanh nhất chính là điều mà anh ta đang vô cùng muốn.
Cánh cổng mở ra, xe vừa đưa vào trong anh ta đã lập tức chạy xuống hầm rượu. Hình ảnh đầu tiên mà anh ta nhìn thấy chính là một cô gái mới mái tóc buông lỏng, hai má ửng đỏ, nhìn anh ta cười vô cùng dụ hoặc.
Nhi bước từng bước loạng choạng về phía Huy, to gan vòng tay ôm lấy cổ anh, không kiểm soát mà chạm môi mình lên môi anh.
- Có phải rất ngọt không? Vậy mà anh lại giấu không cho tôi biết, anh thật xấu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.