Chương 49: Tiểu Bảo Bối
Đang cập nhật
14/10/2015
Ọe.. ọe….
Tiếng nôn khan vang lên không ngừng từ căn phòng ngủ sang trọng của biệt thự nhà họ Park. Trên chiếc ghế sôpha đặt ở góc phòng, mỹ thiếu niên nhỏ bé đang ủ rũ ngồi xuống, một tay bụm miệng cố ngăn những cơn buồn nôn đang dồn dập kéo đến, tay kia cầm điện thoại nhắn tin cho một người nào đó. Tin nhắn được gửi đi cũng là lúc dạ dày quặn thắt lại, cậu vội vàng chạy nhanh đến phòng tắm và nôn ra hết cả những gì vừa ăn sáng nay. Khi cơn buồn nôn qua đi, cậu mệt mỏi trở về phòng ngủ, đổ sập thân hình nhỏ bé lên giường, khóc thút thít:
– Hức hức, chó bự à! Em mệt lắm… hức hức…
~~~~~~~~~~~~~~
Cùng lúc đó, tại tầng 20 tòa nhà thuộc Tập đoàn CB, ở phòng làm việc của Park tổng…
– Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi! Bản hợp đồng này quan trọng thế nào cô còn để tôi phải nhắc nữa sao? Nếu không làm được thì nghỉ việc luôn đi!
Một nam nhân ngũ quan tinh xảo mang sát khí bừng bừng đang lớn tiếng trách mắng nhân viên của mình. Lời nói vừa phát ra cũng là lúc toàn bộ giấy tờ trên bàn làm việc bay vèo xuống đất chứng tỏ người này đã tức giận đến điên người. Cô thư kí nhỏ bé đứng trước mặt sợ đến mất hồn, chỉ dám lí nhí nói hơn chục câu xin lỗi, cúi xuống nhặt đống giấy tờ lên và sau đó chạy mất dép. Trong căn phòng rộng lớn còn lại mình Park tổng với khuôn mặt táo bón đỏ bừng đến đáng sợ.
Bỗng tiếng tin nhắn vang lên một hồi. Park tổng vẫn chưa hết giận, lừ lừ đưa mắt sang nhìn. Là tin nhắn từ “mèo nhỏ”. Lập tức đôi lông mày dãn ra, nhanh tay cầm điện thoại lên đọc.
“ Chó bự à, em không xong rồi!”
Tức thì khuôn mặt táo bón nhanh chóng chuyển sang trạng thái tái mét. Tay Park tổng run run bấm số gọi lại. Tiếng chuông đổ dồn trong điện thoại làm ruột gan ngài rối tinh. Chờ một lúc lâu sau, cuối cùng mèo nhỏ cũng chịu nghe máy:
– Chó bự à, hức hức…
Giọng mèo nhỏ vạn phần ủy khuất thực đáng thương khiến Park tổng không kìm được một trận đau xót trong lòng vội lên tiếng dỗ dành:
– Ngoan nào mèo nhỏ của anh! Đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm! Chờ 5 phút thôi anh liền về với em! Ngoan a~
Nói rồi không kịp để đối phương đáp lại, liền vội vã cầm chìa khóa chạy nhanh ra khỏi phòng, nóng ruột chờ thang máy, rồi lại nhanh như gió chui vào xe thẳng hướng về nhà. Cũng may đường phố giờ này vắng người, Park tổng coi như không nhìn thấy đèn tín hiệu đi, chân đạp ga nhấn số chạy vèo vèo. Người đi đường được một phen xanh mặt.
Khoảng hơn 10 phút sau chiếc Maybach 62 sang trọng mới dừng trước cổng biệt thự Park gia. Thân ảnh cao lớn của ngài tổng nhanh chóng rời khỏi xe tiến vào biệt thự, vừa thấy quản gia ra đón đã lớn tiếng trách móc:
– Ông ở nhà sao không chăm lo cho Baeki? Nếu em ấy có mệnh hệ gì thì ông tự biết kết cục rồi đấy! Nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ Do đi! – Nói rồi mang theo vẻ lo lắng cùng cực nhanh chóng bước lên tầng 2.
Chỉ thương cho ông quản gia tội nghiệp chẳng hiểu mình đã làm sai chuyện gì, mặt mày xanh léc cúi đầu nhận lỗi, tay run run bấm bấm số gọi bác sĩ Do.
~~~~~~~~~
Park tổng bước vào phòng ngủ liền thấy mèo nhỏ siêu cấp xinh đẹp, siêu cấp dễ thương, siêu cấp đanh đá ngạo kiều của mình hiện tại không hề giơ nanh giơ vuốt như thường ngày mà nằm ủ rũ trên giường. Cơ thể mèo nhỏ vốn đã nhỏ bé nay lại càng thêm mong manh yếu ớt. Park tổng đau lòng lắm, chỉ hận bản thân không thể thay mèo nhỏ hứng chịu những mệt mỏi, đau đớn này. Bước chân đến cạnh giường, lựa chỗ nằm xuống bên cạnh mèo nhỏ, vòng cánh tay rắn chắc ôm lấy người mình yêu thương vào lòng. Mèo nhỏ cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bèn mở mắt ra, nhìn thấy vẻ đau lòng trong ánh mắt người thương, kìm không được những giọt nước mắt ủy khuất:
– Chó bự, ô ô…
Park tổng vội vàng dùng đôi môi ấm áp hôn lên đôi mắt ngấn nước kia, ngăn không cho nước mắt rơi xuống gò má nhợt nhạt, khóe mắt vì đó mà cũng đỏ hoe từ bao giờ. Cơ thể mèo nhỏ nằm lọt thỏm trong miền ấm áp ấy tận hưởng sự cưng chiều tuyệt đối, bờ vai vẫn còn run rẩy, đầu dụi dụi vào ngực của đối phương vạn phần ủy khuất. Một lát sau, nhận thấy mèo nhỏ trong lòng đã phần nào ổn định, Park tổng nới nhẹ vòng tay, cất giọng sủng nịnh vỗ về:
– Vợ yêu của anh đừng khóc nữa có được không? Khóc sẽ mệt thêm nữa đó. Là anh không tốt! Để em ở nhà một mình mà đến công ty. Còn nữa, hẹn em sau 5 phút về mà hiện tại đã trễ mất 5 phút nữa rồi. Lỗi của anh! Anh nhận hết. Vợ đau ở đâu, nói anh nghe, anh liền gọi bác sĩ đến khám cho em~
– Chó bự, em mệt lắm! Đã nôn suốt từ sáng đến giờ. Hức hức…
Park tổng xót xa ôm vợ trong lòng. Mèo nhỏ vốn đã gầy yếu, nay lại nôn nhiều như vậy, khẳng định là rất mệt mỏi rồi.
– Vợ ngoan! Anh thương vợ lắm! Em chịu khó chút nữa, Kyungsoo đến rồi sẽ khám bệnh cho em được không?
– Em biết rồi… hức…
– Bảo bối ngoan ngoan a~
….
Thật không dám nghĩ Park tổng ở công ty với cái người vừa nói những lời sến súa đó là cùng một người nha. Đối với người ngoài hung dữ bao nhiêu thì đối với mèo nhỏ, Park tổng lại dịu dàng, ân cần bấy nhiêu. Tại sao a~ Đơn giản thôi, vì mèo nhỏ là bà xa đại nhân siêu cấp ngạo kiều mà Park tổng phải vất vả dùng mọi cách tán tỉnh hơn 2 năm trời mới rước được nàng về dinh, bảo sao không cưng chiều cho được. Hơn nữa, mèo nhỏ xinh đẹp tuyệt sắc thế kia, mỏng manh yếu ớt thế kia, Park tổng sao nỡ đối xử mạnh bạo với vợ mình được chứ! (Ờm, thì đương nhiên phải trừ một số trường hợp… ờm… ở trên giường chẳng hạn :v ) Cũng chỉ có mèo nhỏ mới có đặc quyền đặt biệt danh cho hắn, gọi một tiếng “chó bự”, hai tiếng “chó bự” hắn cũng chẳng phiền lòng, ngược lại còn ngoe nguẩy đuôi ra chiều thích chí. Thế mới biết mèo nhỏ đối với Park tổng quan trọng đến chừng nào a~
.
.
.
Cốc…cốc…
– Thiếu gia, bác sĩ Do đã đến rồi! – Giọng ông quản gia rụt rè vang lên từ ngoài cửa.
– Được, mời cậu ấy đến thư phòng. Tôi lập tức sẽ đến! – Park tổng không chần chừ, khẩn trương đáp. Lại cúi đầu xuống nhìn người nằm trong lòng mình, nhẹ nhàng nói:
– Vợ ngoan đừng sợ, Kyungsoo đã đến rồi, để anh bế em sang thư phòng, sau đó liền bảo cậu ấy khám bệnh cho em!
Người trong lòng vẫn không chịu động đậy, ngược lại, càng nằm im hưởng thụ sự cưng chiều, rất lâu sau mới khẽ lên tiếng:
– Chanyeol, ở bên cạnh em có được không?
Park tổng đã sớm bị câu nói đó đánh gục, tuy nhiên, vẫn còn chút lí trí mà từ chối:
– Ngoan nào, cậu ấy khám bệnh sẽ không tiện. Anh đứng ngoài chờ, khám xong sẽ lập tức vào với em, được không?
– Ừm. – Mèo nhỏ lười biếng đáp lại. Trong giọng nói có mang chút giận dỗi.
Park tổng thuận thế đưa tay xoa đầu mĩ thiếu niên sủng nịnh:
– Ngoan~
~~~~~~~~
Tại thư phòng của Park gia…
Cạch…
Cánh cửa mở ra, một nam nhân cao lớn bước vào, trên tay là một mĩ thiếu niên đang gục đầu vào lòng ngực của anh, khuôn mặt vô cùng xanh xao mệt mỏi.
– Chanyeol, cậu ấy bị làm sao vậy? Nhanh đặt cậu ấy xuống đi. – Vị bác sĩ tên Do Kyungsoo khẩn trương thăm hỏi. Do Kyungsoo vốn là một bác sĩ giỏi của bệnh viện Seoul, vì tình bạn lâu năm với Park tổng nên đã đảm nhận luôn vị trí bác sĩ riêng của Park gia.
– Kyungsoo, cậu nhanh khám cho Baekie đi! Em ấy đã nôn từ sáng đến giờ!
– Được! Cậu ra ngoài một chút. Lát nữa sẽ gọi cậu vào sau!
Park tổng nhanh chóng bước ra ngoài. Sợ rằng nếu ở lại thêm chút nữa, thấy mèo nhỏ khóc sẽ không kiềm chế được mà khóc theo mất. Mèo nhỏ là người hắn yêu nhất trên đời. Cũng là người duy nhất khiến hắn có thể cười, khóc theo cậu. Tình yêu của cậu là điều quý giá nhất mà hắn có được. Nếu cậu bị thương tổn gì hắn sẽ không sống nổi mất.
Lặng lẳng đứng chờ ngoài cửa. Đến khi nghe được tiếng hét từ thư phòng hắn mới sợ hãi mở cửa chạy nhanh vào. Mèo nhỏ tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu! Tuyệt đối không thể!
Trong thư phòng, mèo nhỏ đang khóc rấm rứt, khuôn mặt đỏ bừng nhăn nhó đến thương cảm. Còn bác sĩ Do đứng cạnh bên không ngừng vỗ vai an ủi, khóe môi lại có ý cười.
Park tổng nhìn qua nhìn lại hai người một hồi cũng thấy ra có điểm gì không đúng, vội vàng đến bên cạnh giường, quỳ gối xuống nền nhà, đưa tay nắm lấy bàn tay của mèo nhỏ, sốt sắng hỏi han:
– Vợ à, em bị làm sao vậy? – Lại quay đầu nhìn sang bác sĩ Do: – Kyungsoo, nói ngay, em ấy là không khỏe chỗ nào?
Nhận thấy sự lo lắng của ông chồng khờ khạo, bác sĩ Do thôi không cười nữa, nhanh chóng lấy lại vẻ cương nghị của một vị lương y khi thông báo bệnh tình cho người nhà:
– Baekhyun căn bản là không có chỗ nào không khỏe, có điều…
– Cậu muốn chết? Nói nhanh cho tôi! – Park tổng nóng ruột ngắt lời.
Ánh mắt sắc như dao găm từ Park tổng phóng tới khiến bác sĩ Do sợ hãi nuốt nước bọt:
– Ờm, thì Baekhyun vẫn khỏe, có điều cậu ấy đã có bảo bối, hơn nữa, đã được một tháng rồi.
– Cái gì??????? – Park tổng ngây ngốc hỏi lại. Cơ hồ như mình vừa nghe nhầm.
Tiếng thút thít của mèo nhỏ lại càng to hơn…
Bác sĩ Do nhân tiện lúc đức ông chồng kia đang bối rối mà cất tiếng dạy bảo:
– Là Baekhyun đang mang thai. Cậu đã nghe rõ chưa? Không cần phải ngạc nhiên đến mức ấy. Trên thế giới cũng chẳng phải chưa có trường hợp nam giới mang thai. Cậu ngồi đó ngây ngốc làm cái gì? Còn nữa, cậu làm chồng mà vợ mình mang thai cũng không biết. Thực đáng trách lắm biết không?
Park tổng ngồi bệt xuống đất lặng im không nói một tiếng nào. Là hắn đã có con sao? Đứa con của hắn và mèo nhỏ sao? Mèo nhỏ có thai, vậy mà hắn một chút cũng không để ý. Lúc cậu than mệt mỏi chỉ lẳng lặng đến bên ôm ấp chứ không hề nghĩ đến chuyện cậu mệt vì tiểu bảo bối. Hắn thực đáng trách. Hắn ngốc quá!
Park tổng mãi vẫn chưa hồi phục vẻ ngây ngô của mình. Mãi một lúc sau, khi mèo nhỏ òa khóc nức nở mới bừng tỉnh vùng về ôm vợ vào lòng.
– Vợ ngoan! Vợ ngoan! Anh biết rồi! Là lỗi của anh! Vợ đừng khóc nữa, sẽ khiến tiểu bảo bối trong bụng sợ hãi. Vợ biết anh yêu vợ nhất đúng không? Nay còn có thêm tiểu bảo bối nữa. Anh nhất định sẽ yêu thương 2 người suốt đời!
– Ô ô, chó bự, em cứ tưởng anh chán ghét bảo bối, ô ô…
– Bậy nào! Anh yêu thương còn không hết, làm sao dám cả gan khi dễ tiểu bảo bối? Đợi em khỏe hơn chút nữa, vợ chồng mình liền đi sắm đồ dùng cho bảo bối, em chịu không?
– Vâng. Chó bự, hức hức….
Sau đó một màn oanh oanh yến yến nữa lại diễn ra làm đau mắt các khán giả. Bác sĩ Do vốn đã bị nhưng câu nói cẩm hưởng sến súa kia dọa cho đến muốn ói mửa bèn nhanh chóng cáo từ. Lúc ra bên ngoài cổng mới lục túi cầm điện thoại của mình lên nhắn tin cho ai đó.
[ Đến “Cải yêu” ] “Chồng à, vợ bị người ta khi dễ. Oa oa…”
Liền ngay sau đó, điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi từ “Cải yêu”:
– Vợ à! Ấy, ấy, vợ ngoan đừng khóc, là ai dám khi dễ vợ? Anh sẽ cho tên đó chết không toàn thây…
…..
Trong thư phòng biệt thự Park gia, Park tổng đột nhiên thấy lạnh sóng lưng….
~END~
Tiếng nôn khan vang lên không ngừng từ căn phòng ngủ sang trọng của biệt thự nhà họ Park. Trên chiếc ghế sôpha đặt ở góc phòng, mỹ thiếu niên nhỏ bé đang ủ rũ ngồi xuống, một tay bụm miệng cố ngăn những cơn buồn nôn đang dồn dập kéo đến, tay kia cầm điện thoại nhắn tin cho một người nào đó. Tin nhắn được gửi đi cũng là lúc dạ dày quặn thắt lại, cậu vội vàng chạy nhanh đến phòng tắm và nôn ra hết cả những gì vừa ăn sáng nay. Khi cơn buồn nôn qua đi, cậu mệt mỏi trở về phòng ngủ, đổ sập thân hình nhỏ bé lên giường, khóc thút thít:
– Hức hức, chó bự à! Em mệt lắm… hức hức…
~~~~~~~~~~~~~~
Cùng lúc đó, tại tầng 20 tòa nhà thuộc Tập đoàn CB, ở phòng làm việc của Park tổng…
– Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi! Bản hợp đồng này quan trọng thế nào cô còn để tôi phải nhắc nữa sao? Nếu không làm được thì nghỉ việc luôn đi!
Một nam nhân ngũ quan tinh xảo mang sát khí bừng bừng đang lớn tiếng trách mắng nhân viên của mình. Lời nói vừa phát ra cũng là lúc toàn bộ giấy tờ trên bàn làm việc bay vèo xuống đất chứng tỏ người này đã tức giận đến điên người. Cô thư kí nhỏ bé đứng trước mặt sợ đến mất hồn, chỉ dám lí nhí nói hơn chục câu xin lỗi, cúi xuống nhặt đống giấy tờ lên và sau đó chạy mất dép. Trong căn phòng rộng lớn còn lại mình Park tổng với khuôn mặt táo bón đỏ bừng đến đáng sợ.
Bỗng tiếng tin nhắn vang lên một hồi. Park tổng vẫn chưa hết giận, lừ lừ đưa mắt sang nhìn. Là tin nhắn từ “mèo nhỏ”. Lập tức đôi lông mày dãn ra, nhanh tay cầm điện thoại lên đọc.
“ Chó bự à, em không xong rồi!”
Tức thì khuôn mặt táo bón nhanh chóng chuyển sang trạng thái tái mét. Tay Park tổng run run bấm số gọi lại. Tiếng chuông đổ dồn trong điện thoại làm ruột gan ngài rối tinh. Chờ một lúc lâu sau, cuối cùng mèo nhỏ cũng chịu nghe máy:
– Chó bự à, hức hức…
Giọng mèo nhỏ vạn phần ủy khuất thực đáng thương khiến Park tổng không kìm được một trận đau xót trong lòng vội lên tiếng dỗ dành:
– Ngoan nào mèo nhỏ của anh! Đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm! Chờ 5 phút thôi anh liền về với em! Ngoan a~
Nói rồi không kịp để đối phương đáp lại, liền vội vã cầm chìa khóa chạy nhanh ra khỏi phòng, nóng ruột chờ thang máy, rồi lại nhanh như gió chui vào xe thẳng hướng về nhà. Cũng may đường phố giờ này vắng người, Park tổng coi như không nhìn thấy đèn tín hiệu đi, chân đạp ga nhấn số chạy vèo vèo. Người đi đường được một phen xanh mặt.
Khoảng hơn 10 phút sau chiếc Maybach 62 sang trọng mới dừng trước cổng biệt thự Park gia. Thân ảnh cao lớn của ngài tổng nhanh chóng rời khỏi xe tiến vào biệt thự, vừa thấy quản gia ra đón đã lớn tiếng trách móc:
– Ông ở nhà sao không chăm lo cho Baeki? Nếu em ấy có mệnh hệ gì thì ông tự biết kết cục rồi đấy! Nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ Do đi! – Nói rồi mang theo vẻ lo lắng cùng cực nhanh chóng bước lên tầng 2.
Chỉ thương cho ông quản gia tội nghiệp chẳng hiểu mình đã làm sai chuyện gì, mặt mày xanh léc cúi đầu nhận lỗi, tay run run bấm bấm số gọi bác sĩ Do.
~~~~~~~~~
Park tổng bước vào phòng ngủ liền thấy mèo nhỏ siêu cấp xinh đẹp, siêu cấp dễ thương, siêu cấp đanh đá ngạo kiều của mình hiện tại không hề giơ nanh giơ vuốt như thường ngày mà nằm ủ rũ trên giường. Cơ thể mèo nhỏ vốn đã nhỏ bé nay lại càng thêm mong manh yếu ớt. Park tổng đau lòng lắm, chỉ hận bản thân không thể thay mèo nhỏ hứng chịu những mệt mỏi, đau đớn này. Bước chân đến cạnh giường, lựa chỗ nằm xuống bên cạnh mèo nhỏ, vòng cánh tay rắn chắc ôm lấy người mình yêu thương vào lòng. Mèo nhỏ cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bèn mở mắt ra, nhìn thấy vẻ đau lòng trong ánh mắt người thương, kìm không được những giọt nước mắt ủy khuất:
– Chó bự, ô ô…
Park tổng vội vàng dùng đôi môi ấm áp hôn lên đôi mắt ngấn nước kia, ngăn không cho nước mắt rơi xuống gò má nhợt nhạt, khóe mắt vì đó mà cũng đỏ hoe từ bao giờ. Cơ thể mèo nhỏ nằm lọt thỏm trong miền ấm áp ấy tận hưởng sự cưng chiều tuyệt đối, bờ vai vẫn còn run rẩy, đầu dụi dụi vào ngực của đối phương vạn phần ủy khuất. Một lát sau, nhận thấy mèo nhỏ trong lòng đã phần nào ổn định, Park tổng nới nhẹ vòng tay, cất giọng sủng nịnh vỗ về:
– Vợ yêu của anh đừng khóc nữa có được không? Khóc sẽ mệt thêm nữa đó. Là anh không tốt! Để em ở nhà một mình mà đến công ty. Còn nữa, hẹn em sau 5 phút về mà hiện tại đã trễ mất 5 phút nữa rồi. Lỗi của anh! Anh nhận hết. Vợ đau ở đâu, nói anh nghe, anh liền gọi bác sĩ đến khám cho em~
– Chó bự, em mệt lắm! Đã nôn suốt từ sáng đến giờ. Hức hức…
Park tổng xót xa ôm vợ trong lòng. Mèo nhỏ vốn đã gầy yếu, nay lại nôn nhiều như vậy, khẳng định là rất mệt mỏi rồi.
– Vợ ngoan! Anh thương vợ lắm! Em chịu khó chút nữa, Kyungsoo đến rồi sẽ khám bệnh cho em được không?
– Em biết rồi… hức…
– Bảo bối ngoan ngoan a~
….
Thật không dám nghĩ Park tổng ở công ty với cái người vừa nói những lời sến súa đó là cùng một người nha. Đối với người ngoài hung dữ bao nhiêu thì đối với mèo nhỏ, Park tổng lại dịu dàng, ân cần bấy nhiêu. Tại sao a~ Đơn giản thôi, vì mèo nhỏ là bà xa đại nhân siêu cấp ngạo kiều mà Park tổng phải vất vả dùng mọi cách tán tỉnh hơn 2 năm trời mới rước được nàng về dinh, bảo sao không cưng chiều cho được. Hơn nữa, mèo nhỏ xinh đẹp tuyệt sắc thế kia, mỏng manh yếu ớt thế kia, Park tổng sao nỡ đối xử mạnh bạo với vợ mình được chứ! (Ờm, thì đương nhiên phải trừ một số trường hợp… ờm… ở trên giường chẳng hạn :v ) Cũng chỉ có mèo nhỏ mới có đặc quyền đặt biệt danh cho hắn, gọi một tiếng “chó bự”, hai tiếng “chó bự” hắn cũng chẳng phiền lòng, ngược lại còn ngoe nguẩy đuôi ra chiều thích chí. Thế mới biết mèo nhỏ đối với Park tổng quan trọng đến chừng nào a~
.
.
.
Cốc…cốc…
– Thiếu gia, bác sĩ Do đã đến rồi! – Giọng ông quản gia rụt rè vang lên từ ngoài cửa.
– Được, mời cậu ấy đến thư phòng. Tôi lập tức sẽ đến! – Park tổng không chần chừ, khẩn trương đáp. Lại cúi đầu xuống nhìn người nằm trong lòng mình, nhẹ nhàng nói:
– Vợ ngoan đừng sợ, Kyungsoo đã đến rồi, để anh bế em sang thư phòng, sau đó liền bảo cậu ấy khám bệnh cho em!
Người trong lòng vẫn không chịu động đậy, ngược lại, càng nằm im hưởng thụ sự cưng chiều, rất lâu sau mới khẽ lên tiếng:
– Chanyeol, ở bên cạnh em có được không?
Park tổng đã sớm bị câu nói đó đánh gục, tuy nhiên, vẫn còn chút lí trí mà từ chối:
– Ngoan nào, cậu ấy khám bệnh sẽ không tiện. Anh đứng ngoài chờ, khám xong sẽ lập tức vào với em, được không?
– Ừm. – Mèo nhỏ lười biếng đáp lại. Trong giọng nói có mang chút giận dỗi.
Park tổng thuận thế đưa tay xoa đầu mĩ thiếu niên sủng nịnh:
– Ngoan~
~~~~~~~~
Tại thư phòng của Park gia…
Cạch…
Cánh cửa mở ra, một nam nhân cao lớn bước vào, trên tay là một mĩ thiếu niên đang gục đầu vào lòng ngực của anh, khuôn mặt vô cùng xanh xao mệt mỏi.
– Chanyeol, cậu ấy bị làm sao vậy? Nhanh đặt cậu ấy xuống đi. – Vị bác sĩ tên Do Kyungsoo khẩn trương thăm hỏi. Do Kyungsoo vốn là một bác sĩ giỏi của bệnh viện Seoul, vì tình bạn lâu năm với Park tổng nên đã đảm nhận luôn vị trí bác sĩ riêng của Park gia.
– Kyungsoo, cậu nhanh khám cho Baekie đi! Em ấy đã nôn từ sáng đến giờ!
– Được! Cậu ra ngoài một chút. Lát nữa sẽ gọi cậu vào sau!
Park tổng nhanh chóng bước ra ngoài. Sợ rằng nếu ở lại thêm chút nữa, thấy mèo nhỏ khóc sẽ không kiềm chế được mà khóc theo mất. Mèo nhỏ là người hắn yêu nhất trên đời. Cũng là người duy nhất khiến hắn có thể cười, khóc theo cậu. Tình yêu của cậu là điều quý giá nhất mà hắn có được. Nếu cậu bị thương tổn gì hắn sẽ không sống nổi mất.
Lặng lẳng đứng chờ ngoài cửa. Đến khi nghe được tiếng hét từ thư phòng hắn mới sợ hãi mở cửa chạy nhanh vào. Mèo nhỏ tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu! Tuyệt đối không thể!
Trong thư phòng, mèo nhỏ đang khóc rấm rứt, khuôn mặt đỏ bừng nhăn nhó đến thương cảm. Còn bác sĩ Do đứng cạnh bên không ngừng vỗ vai an ủi, khóe môi lại có ý cười.
Park tổng nhìn qua nhìn lại hai người một hồi cũng thấy ra có điểm gì không đúng, vội vàng đến bên cạnh giường, quỳ gối xuống nền nhà, đưa tay nắm lấy bàn tay của mèo nhỏ, sốt sắng hỏi han:
– Vợ à, em bị làm sao vậy? – Lại quay đầu nhìn sang bác sĩ Do: – Kyungsoo, nói ngay, em ấy là không khỏe chỗ nào?
Nhận thấy sự lo lắng của ông chồng khờ khạo, bác sĩ Do thôi không cười nữa, nhanh chóng lấy lại vẻ cương nghị của một vị lương y khi thông báo bệnh tình cho người nhà:
– Baekhyun căn bản là không có chỗ nào không khỏe, có điều…
– Cậu muốn chết? Nói nhanh cho tôi! – Park tổng nóng ruột ngắt lời.
Ánh mắt sắc như dao găm từ Park tổng phóng tới khiến bác sĩ Do sợ hãi nuốt nước bọt:
– Ờm, thì Baekhyun vẫn khỏe, có điều cậu ấy đã có bảo bối, hơn nữa, đã được một tháng rồi.
– Cái gì??????? – Park tổng ngây ngốc hỏi lại. Cơ hồ như mình vừa nghe nhầm.
Tiếng thút thít của mèo nhỏ lại càng to hơn…
Bác sĩ Do nhân tiện lúc đức ông chồng kia đang bối rối mà cất tiếng dạy bảo:
– Là Baekhyun đang mang thai. Cậu đã nghe rõ chưa? Không cần phải ngạc nhiên đến mức ấy. Trên thế giới cũng chẳng phải chưa có trường hợp nam giới mang thai. Cậu ngồi đó ngây ngốc làm cái gì? Còn nữa, cậu làm chồng mà vợ mình mang thai cũng không biết. Thực đáng trách lắm biết không?
Park tổng ngồi bệt xuống đất lặng im không nói một tiếng nào. Là hắn đã có con sao? Đứa con của hắn và mèo nhỏ sao? Mèo nhỏ có thai, vậy mà hắn một chút cũng không để ý. Lúc cậu than mệt mỏi chỉ lẳng lặng đến bên ôm ấp chứ không hề nghĩ đến chuyện cậu mệt vì tiểu bảo bối. Hắn thực đáng trách. Hắn ngốc quá!
Park tổng mãi vẫn chưa hồi phục vẻ ngây ngô của mình. Mãi một lúc sau, khi mèo nhỏ òa khóc nức nở mới bừng tỉnh vùng về ôm vợ vào lòng.
– Vợ ngoan! Vợ ngoan! Anh biết rồi! Là lỗi của anh! Vợ đừng khóc nữa, sẽ khiến tiểu bảo bối trong bụng sợ hãi. Vợ biết anh yêu vợ nhất đúng không? Nay còn có thêm tiểu bảo bối nữa. Anh nhất định sẽ yêu thương 2 người suốt đời!
– Ô ô, chó bự, em cứ tưởng anh chán ghét bảo bối, ô ô…
– Bậy nào! Anh yêu thương còn không hết, làm sao dám cả gan khi dễ tiểu bảo bối? Đợi em khỏe hơn chút nữa, vợ chồng mình liền đi sắm đồ dùng cho bảo bối, em chịu không?
– Vâng. Chó bự, hức hức….
Sau đó một màn oanh oanh yến yến nữa lại diễn ra làm đau mắt các khán giả. Bác sĩ Do vốn đã bị nhưng câu nói cẩm hưởng sến súa kia dọa cho đến muốn ói mửa bèn nhanh chóng cáo từ. Lúc ra bên ngoài cổng mới lục túi cầm điện thoại của mình lên nhắn tin cho ai đó.
[ Đến “Cải yêu” ] “Chồng à, vợ bị người ta khi dễ. Oa oa…”
Liền ngay sau đó, điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi từ “Cải yêu”:
– Vợ à! Ấy, ấy, vợ ngoan đừng khóc, là ai dám khi dễ vợ? Anh sẽ cho tên đó chết không toàn thây…
…..
Trong thư phòng biệt thự Park gia, Park tổng đột nhiên thấy lạnh sóng lưng….
~END~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.