Chương 50: Yêu Em Ngày Mưa Tháng Sáu
Đang cập nhật
14/10/2015
Seoul những ngày tháng 6…
Mùa mưa bắt đầu. Những cơn mưa lớn nhất trong năm kèm theo giông tố kéo dài cho đến tận tháng 9 mới dừng hẳn. Không phải kiểu mưa phùn mùa xuân mang theo không khí lễ hội, mưa tháng 6 là những cơn mưa nặng hạt xuất hiện đột ngột kèm theo bầu không khí ẩm thấp khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt, khó chịu.
Lặng nhìn từng dòng nước chảy phía ngoài cửa kính của căn hộ ở tít tầng 10, trong lòng Park ChanYeol trào dâng nỗi bứt rứt khó tả. Cậu ấy bỏ đi hiện tại vẫn chưa quay về, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua một cách chậm chạp và thậm chí chiếc ô màu xanh ngọc quen thuộc vẫn nằm ở góc nhà. Mưa chỉ vừa rơi cách đây khoảng 10 phút nhưng chừng đó cũng đủ khiến chàng trai nhỏ bé của anh ướt nhẹp ở một nơi nào đó.
Byun BaekHyun có lẽ đã giận anh và không nói với anh một lời nào. Đây đã là lần đầu tiên cậu trở nên như vậy sau 1 năm 3 tháng yêu nhau. Và anh phát bực vì phải chịu đựng điều đó. Là giám đốc của một công ty nhỏ mới thành lập, anh cần tạo dựng các mối quan hệ làm ăn bên ngoài, điều đó buộc anh phải rời khỏi nhà nhiều hơn, dù đó không phải là điều anh muốn. Tối nay, sau khi kiệt sức lết xác từ công ty trở về nhà, nhận được sự hờ hững của cậu khiến anh phát hỏa. Lần đầu tiên trong đời anh tỏ ra cáu bẳn đến thế. Trong một giây phút không thể kiềm chế được anh đã vô tình làm tổn thương cậu ấy. Và hậu quả, như đã thấy, sau hai tiếng bỏ ra khỏi nhà và đi đâu đó, Byun BaekHyun hiện tại vẫn chưa có mặt ở đây, bên cạnh anh.
.
.
Bọn họ yêu nhau được một năm và quyết định chung sống với nhau khoảng vài tháng trước đó. Tình yêu của cậu và anh, theo những lời nhận xét của đám bạn thân, thì đó là thứ tình cảm sét đánh cháy xém và diễn biến không có gì đáng ngạc nhiên. Dù yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng trong gần 1 năm trời, giữa cả hai vẫn không có gì tiến triển ngoài những lần nắm tay hay những cái ôm tạm biệt. Thậm chí cả hôn môi cũng chưa từng. Thời gian trôi qua, bằng cách nào đó, ChanYeol đã lấy hết can đảm của cuộc đời mình để thổ lộ với cậu ý nghĩ cùng sống chung, và thật bất ngờ, cậu không từ chối. Nụ hôn đầu tiên ngọt lịm như mật và thế là cuộc sống lứa đôi bắt đầu.
Tuần đầu tiên, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Cả hai người chung sống vô cùng hòa thuận. Cùng nhau nấu ăn, rửa bát, xem phim. Cùng nhau đi ngủ với hai chiếc giường đặt song song. BaekHyun bảo cậu muốn thế vì chưa đủ tự tin để vượt rào nhưng lại sợ phải ngủ một mình. Và anh thì không bao giờ muốn cậu phải suy nghĩ lo lắng về điều đó. Vậy nên hai chiếc giường trong một phòng ngủ là điều hoàn hảo nhất cho cả hai.
BaekHyun là một người cởi mở và tràn đầy năng lượng. Cậu luôn có khả năng khiến mình và mọi người xung quanh cảm thấy vui vẻ. Điều đó hoàn toàn phù hợp với tính cách của anh. Bạn bè hai người, và cả anh nữa đều đồng ý rằng Park ChanYeol và Byun BaekHyun ở bên nhau chính là sự sắp đặt hoàn hảo của số phận.
Thỉnh thoảng, vào những đêm khó ngủ, khi người ở giường bên cạnh đã chìm sâu vào mộng đẹp, anh nhẹ nhàng ngồi dậy, vươn tay mân mê mái tóc mềm mại của người anh yêu và ngắm nhìn gương mặt thơ ngây phấn nộn đang say ngủ, tự hỏi mình rút cuộc là thần tiên ở phương nào lỡ bước xuống đây cùng anh se tơ kết tóc làm người trần gian?
.
.
Tuần tiếp theo có lẽ cũng không có gì nổi bật, ngoại trừ việc một người bạn thân rủ anh cùng góp vốn để thành lập công ty. Với tầm bằng đại học kinh tế xuất sắc, anh đương nhiên vô cùng tự tin với khả năng kinh doanh của mình, do đó, sau khi chạy vạy được một khoản tiền không nhỏ để mở công ty, anh chính thức trở thành giám đốc điều hành mọi hoạt động từ lớn đến bé của đứa con mới thành hình này.
Trước đây chỉ là một thằng nhân viên quèn làm thuê cho tư bản nên lịch làm việc của anh không đến nỗi chật vật, ngoại trừ 8 tiếng chính thức mỗi ngày và từ 1 đến 2 tiếng tăng ca mỗi tuần, thời gian còn lại anh đều dành cho người yêu bé nhỏ của mình. Hai người vô ưu vô lo ngụp lặn trong thế giới tình yêu màu hồng, không màng đến mọi thứ xung quanh.
Nhưng kể từ khi có công ty của chính mình, anh trở nên bận rộn đến nghẹt thở. Buổi sáng rời khỏi nhà từ lúc mặt trời vừa ló dạng và buổi tối chỉ có thể về đến nơi khi cả thế giới đều đã ngủ say với một tấm thân rã rời nồng nàn mùi rượu. Những cuộc gọi hay nhắn tin từ cậu anh đều không có thời gian để trả lời hoặc chỉ ậm ờ qua loa. Thậm chí khi về đến nhà cũng không còn sức lực để ôm ấp cậu, bởi vậy, càng không thể nhận ra vài giọt nước mắt tủi hờn vẫn còn đọng lại trên khóe mắt của người anh yêu. Nhưng có một điều, dù bận rộn anh vẫn khắc ghi trong lòng đó là mỗi tối dù muộn đến mấy vẫn trở về nhà ngủ và cố gắng để bản thân không làm điều gì có lỗi với cậu.
Thời gian cứ thế trôi qua và mọi việc vẫn không có gì thay đổi. Anh vẫn bận rộn với công việc của mình và cậu vẫn âm thầm chịu đựng. Cho đến một ngày, khi đang tiếp một vị đối tác quan trọng của công ty ở một khách sạn lớn trong thành phố, vào một phút lơ đãng đưa mắt nhìn ra phía cửa, anh bắt gặp ánh mắt ai oán sũng nước của cậu đang hướng về phía mình. Ngay lúc đó, cậu vội vàng quay lưng, đôi vai gầy run rẩy, bước gần như chạy ra khỏi khách sạn, mặc kệ tiếng gọi í ới đầy thắc mắc của đám bạn học. Vào khoảnh khắc đó, anh chợt nhận ra bấy lâu nay mình có lẽ đã vô tâm quá rồi. Đã bao lâu anh không chạm vào bờ vai ấy? Đã bao lâu không cùng cậu nói lời yêu thương? Đã bao lâu cùng cậu sống cuộc sống hai người mà như kẻ lạ? Anh yêu cậu và cậu cũng yêu anh, đương nhiên, đó là điều không ai có thể phủ nhận. Nhưng hiện tại cậu đang hiểu lầm anh. Giây phút này, có lẽ cậu cần ở anh một lời giải thích, một lời xin lỗi.
Với bao ngổn ngang trong lòng, anh vốn định cáo từ và đuổi theo cậu. Nhưng khi vừa nhổm người dậy, người phụ nữ sắc sảo đối diện liền kéo anh ngồi xuống chỉ bằng một lời hứa hẹn về một bản hợp đồng béo bở trong tương lai không xa. Và thế là mọi mặc cảm tội lỗi trong anh tan thành mây khói. Tự biện hộ cho mình rằng chỉ lần này thôi, rồi tương lai của hai người sẽ không phải sống trong căn hộ chật chội kia nữa, anh cũng không cần liều mạng để kiếm tiền, tình yêu rồi sẽ trở lại như xưa…
Ngày qua ngày, căn nhà chung của hai người dần trở thành nơi để anh ngủ một giấc ngắn vào buổi tối, rồi sáng sớm lại vội vã rời đi. Công việc lu bu khiến anh quên mất còn nợ cậu một lời xin lỗi. Cũng không có thời gian để nhận ra gần đây không còn những cuộc gọi giữa buổi hay những tin nhắn hỏi han ân cần từ cậu. Giữa hai người dường như đang dần có khoảng cách.
.
.
Khi anh về nhà, Byun BaekHyun vẫn đang ngồi im trên sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Hôm nay lịch làm việc không phải tiếp đối tác, vậy nên sau khi hoàn thành công việc ở công ty vào lúc 23 giờ, anh mệt mỏi trở về nhà hi vọng có thể sớm lên giường và đánh một giấc đến sáng. Vì thường ngày đều tiếp khách rất muộn, chưa bao giờ anh trở về nhà khi cậu còn thức. Vậy nên có thể nói sau một thời gian dài, tối hôm nay bọn họ mới thực sự giáp mặt nhau.
Vẻ ưu tư phiền muộn của người trước mặt khiến anh cảm thấy đau lòng lắm. Từ khi nào người yêu bé nhỏ tràn đầy năng lượng của anh lại trở nên thiếu sức sống đến như vậy? Cậu thậm chí còn không biết sự có mặt của anh trong căn nhà này, ánh mắt vẫn không hề dịch chuyển.
– Em còn chưa ngủ sao?
Anh lặng lẽ đến gần, vòng tay ôm lấy tấm lưng mỏng manh của cậu, nhận ra cậu đã gầy đi nhiều lắm. Nỗi xót xa dâng trào trong lòng anh. Là lỗi của anh, do anh cả…
– Anh đã về!
Cậu khẽ nói, không rõ là nói với anh hay nói với chính bản thân mình. Thân hình nhỏ bé trong lòng anh run rẩy như thể bị một kẻ xa lạ nào đó ôm lấy. Cậu vội vã đứng dậy, rời khỏi vòng tay anh, bước về phía phòng ngủ, trước đó cũng không hề quay lại nhìn anh dù chỉ một chút.
.
.
Khi đã tắm rửa xong và chuẩn bị đi ngủ, anh nhìn thấy một đống chăn lù lù che kín toàn bộ cơ thể cùng khuôn mặt nhỏ bé của người bên giường đối diện. Trong chốc lát, dường như anh nhìn thấy dưới lớp chăn dày thân thể cậu vẫn còn run rẩy.
Cậu đang khóc ư?
Dù vô cùng mệt mỏi, anh vẫn cố gắng tỉnh táo hết sức có thể nằm xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng vỗ về, miệng lẩm nhẩm những lời xin lỗi. Nhưng chỉ một lát sau mọi cố gắng của anh đều bị rũ bỏ. Cách một lớp chăn dày, giọng cậu – vì khóc quá nhiều- khàn khàn vang lên tựa như một lời tuyên án dành cho kẻ phạm tội.
– Trở về giường của mình và ngủ đi! Em không muốn anh ôm em!
Và sau đó, mọi giới hạn của anh bị bùng nổ. Gầm gừ kéo tấm chăn đang phủ kín người cậu để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng ướt đẫm nước mắt, anh bực tức gắt lên:
– Em bị cái bệnh gì thế? Nói anh nghe đi!
Dù biết rằng mình có lỗi nhưng anh đã quá mệt mỏi, và cảm thấy mình không đáng bị đối xử như thế.
Đáp lại anh là sự im lặng kéo dài và ánh nhìn bàng hoàng thảng thốt của người anh yêu. Điều đó không làm anh dịu đi chút nào mà ngược lại càng khiến anh trở nên cáu kỉnh. Đôi tay không tự chủ bóp lấy chiếc cằm nhỏ bé của cậu, anh nghiến răng gằn từng chữ:
– Nói!!! Tôi đã làm gì sai?
Đôi mắt cậu mở lớn nhìn anh, khóe mắt vẫn còn vương một giọt nước. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nổi giận với cậu, cũng là lần đầu thay đổi cách xưng hô một cách tiêu cực, và trên hết, anh đang uy hiếp cậu bằng vũ lực. Đó có lẽ là cú đòn mạnh mẽ nhất giáng vào tâm hồn cậu, khiến cậu gần như bất lực, hoàn toàn không dám tin điều đang xảy ra.
Trong cơn bốc hỏa, thật may mắn một chút lí trí cuối cùng đã ngăn anh lại, liền buông tay khỏi khuôn mặt cậu, để lại dấu thâm đỏ trên chiếc cằm mà anh từng yêu hơn hết thảy. Ôm nỗi bực dọc trở về giường mình, anh vùi sâu cả khuôn mặt vào gối, cố gắng phân tích những gì vừa diễn ra. Nhận thấy mình đã tổn thương cậu, anh không biết phải làm gì hơn, khẽ vươn tay qua, mò tìm trong chăn bàn tay lạnh ngắt của người bên giường đối diện, khẽ siết lấy chúng, giọng anh thì thào trong hơi thở:
– Baek! Anh xin lỗi!
Bàn tay nhỏ bé bỗng phản kháng, mạnh mẽ hất tay anh sang một bên, cậu ngồi bật dậy, đôi mắt ai oán nhìn anh, cả khuôn mặt hiện tại đều ướt sũng nước. Cậu nói gần như hét lên:
– Anh nói thật đi! Hiện tại đã không cần em nữa?
Ngay lập tức đôi chân mày anh nhíu lại. Bản thân cũng không thể nằm yên được nữa, anh ngồi dậy, kéo gối tựa lưng nhìn cậu đăm đăm.
– Em nói vậy là có ý gì?
– Không phải đã quá rõ ràng rồi sao? – Giọng cậu nghẹn lại – Nếu thực sự chán ghét thì chia tay đi! Dù gì cũng chưa ràng buộc, đừng tiếp tục làm khổ nhau nữa!
Bàn tay anh vô thức nắm lại thành quyền. Cơn bực tức vừa lặng xuống lại tiếp tục trào dâng.
– Làm khổ nhau? Chưa ràng buộc? Được lắm! Em nói hay lắm! Vậy tôi suốt ngày lao đầu vào làm việc là vì ai?
Cậu nhếch môi mỉa mai nhìn anh, gương mặt không giấu nổi vẻ bất mãn cùng cực:
– Anh cho là vì tôi sao? Nếu vì tôi anh đã không như thế! Kiếm tiền vì tôi? Kể cả việc phớt lờ tôi, coi tôi là không khí cũng là vì tôi?
– Em….tôi….
– Xin lỗi! Tôi không dám nhận những điều lớn lao đó! Tất cả mọi việc anh làm đều chỉ vì bản thân anh, vì ham muốn của riêng anh mà thôi. Hoàn toàn không liên quan đến tôi!
“Chát”
Tức thì một cái tát giáng xuống gương mặt xinh đẹp của cậu, âm thanh vang lên chát chúa. Lại thêm một lần đầu tiên nữa, đây là cái tát đầu tiên cậu nhận được từ bạn trai mình. Cậu không hề phản ứng lại. Dù cái tát được dùng lực rất nặng như chứa đựng toàn bộ nỗi tức giận của anh, nó cũng không khiến cậu đau như nỗi đau trong tim. Có cái gì đó trong cậu đã vỡ nát thành trăm mảnh. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, trong tâm trí chỉ còn lại một chút ánh sáng duy nhất thôi thúc cậu hãy đi khỏi đây, hãy rời xa khỏi người đàn ông khiến cậu đau khổ, bất cứ nơi đâu, chỉ cần rời khỏi nơi này…
– Cảm ơn vì cái tát! Nó đã giúp tôi nhận ra nhiều điều! < Rằng anh không yêu tôi nhiều như tôi đã nghĩ. Rằng mối quan hệ của chúng ta dù thế nào cũng chỉ là sợi dây lỏng lẻo, chỉ cần một làn gió thổi nhẹ cũng dễ dàng rời khỏi nhau!>
Lời nói thoảng nhẹ như gió bay. Không một chút trọng lượng. Không chứa đựng cảm xúc. Trong lúc nói cũng không hề nhìn sang người bên cạnh. Vô hồn. Lạnh lẽo.
Đứng dậy, tiện tay cầm chiếc áo khoác vắt hờ ở chiếc ghế bên cạnh giường, cậu không nói thêm lời nào liền bỏ ra khỏi nhà, để lại một người vẫn đang sửng sốt nhìn chằm chằm vào bàn tay tội lỗi của mình.
Chỉ trong một đêm và anh đã hai lần tổn thương cậu. Anh không hiểu nổi tại sao mình lại trở nên như thế. Người anh yêu thương nhất rút cuộc đã vì anh chịu đau đớn. Còn nói anh vì cậu sao? Đến anh còn không tin được huống chi cậu. Tiếng sập cửa báo cho anh biết cậu đã ra khỏi nhà, nhưng anh dường như không còn đủ sức lực để đuổi theo níu cậu lại. Cảm giác tội lỗi vây kín tâm hồn anh. Trái tim nhức nhối trong lồng ngực nhắc nhở anh sai lầm khốn kiếp mà mình vừa gây ra cho cậu. Đôi tay anh bất lực vò rối mái tóc khiến nó trở nên dị hợm.
Ước gì mọi chuyện đã không như thế. Ước gì anh có thể bình tĩnh hơn. Ước gì BaekHyun sớm cho anh biết những suy nghĩ của cậu. Ước gì anh có thể dành nhiều thời gian để ở bên cạnh cậu và ôm cậu vào lòng. Ước gì không có cái công ty và mớ công việc đáng chết kia!
Mà không! Nếu không có vị trí đó có lẽ còn lâu lắm anh mới có thể thực hiện được mơ ước của mình. Chỉ ít lâu nữa thôi, ngôi nhà trong mơ của anh và cậu sẽ hoàn thành. Khi đó, anh sẽ vô cùng tự hào bịt mắt cậu lại, dùng bàn tay yêu thương dắt cậu vào nơi sẽ chứng kiến hạnh phúc của bọn họ đến tận cuối đời. Còn có đôi nhẫn cưới sang trọng anh dự định mua từ lâu mà vẫn chưa đủ tiền. Anh muốn cậu rạng rỡ và hạnh phúc trong ngày cưới của cả hai. Muốn cậu cùng anh ngẩng cao đầu bước chân vào lễ đường trong tiếng pháo reo vang cùng lời cầu chúc của bạn bè thân thiết. Muốn cậu sống trong giàu sang sung túc, không phải chịu cực khổ hay lo nghĩ như trước đây nữa. Chỉ còn ít lâu nữa… không thể chờ được sao BaekHyun?
“Rầm”
Tiếng sấm vang lên giữa đêm khuya tịch mịch. Trước đó, sét đánh từng đường ngang dọc trên bầu trời đen kịt khiến nó bừng sáng một cách đáng sợ. Mưa rơi ngày càng nặng hạt hơn, kéo theo cái lạnh tê tái.
Chàng trai nhỏ bé của anh, mỏng manh, yếu đuối như thế, đến tiếng sấm sét cũng sợ, lạnh một chút cũng không chịu được, giờ này đang ở đâu? Có ai ôm cậu thật chặt, dùng đôi tay to lớn bịt kín hai tai nhỏ xinh ngăn không cho tiếng thét của trời đất khiến cậu sợ hãi? Có ai buông tán dù che mưa cho cậu? Có ai sưởi ấm cho cậu qua đêm mưa này?
Nỗi lo lắng sợ hãi trào dâng trong lòng anh. Từng tia sét từ trên cao giáng xuống càng khiến lòng anh nóng như lửa đốt. Không được! Anh phải đi tìm cậu. Dẫu cậu có đánh mắng thế nào cũng chịu hết, chỉ cần cậu trở về đây, bên cạnh anh.
Anh phóng nhanh ra khỏi nhà, gấp gáp đến độ không kịp mang giày tử tế, một chiếc đã mang vào chân, chiếc kia mới xỏ được một nửa, cứ thế lao ra ngoài, tuy nhiên, trước đó vẫn không quên mang theo chiếc dù màu xanh ngọc ở góc nhà. Trời mưa to lắm, BaekHyun của anh sợ lạnh, nhất định sẽ không chịu đựng được đâu.
Ngoài trời, mưa tháng sáu giăng khắp phố phường, trước mắt anh là một mảng trắng xóa. Mưa trắng trời, trắng đất, ngăn không cho anh tìm kiếm người anh yêu.
Byun BaekHyun, em đâu rồi?
Điên cuồng tìm kiếm khắp ngõ ngách của khu phố họ đang ở, anh đoán cậu không đi đâu xa vì thường ngày ít khi cậu ra khỏi nhà, chỉ tụ tập bạn bè tại nhà mình và rộn ràng chuyện phiếm, thế nên có lẽ đường sá không được thông thuộc lắm. Thế nhưng, dù có chui rúc khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không nhìn thấy bóng dáng người thương. Anh bất lực quỳ xuống mặt đường ngập nước lạnh lẽo, mặc kệ nước mưa đã thấm đẫm toàn bộ cơ thể, cây dù trong tay vẫn nắm chặt không buông. Này là của BaekHyun, chưa tìm ra cậu, anh nhất định không dùng đến. Như một kẻ điên vì tình, anh đau khổ gọi tên cậu trong màn mưa:
– BaekHyun à!!! Byun BaekHyun, em ở đâu????????? BaekHyun!!!!!!!!!!!!!!! Anh sai rồi! Xin em!!!!!!!!!!!!
Đáp lại anh, chỉ có những tiếng sấm rền vang một góc trời. Cậu không có ở đây, cũng không nghe thấy lời anh gọi. BaekHyun của anh đã hoàn toàn biến mất trong màn mưa tháng 6.
– ChanYeol à~
Một tiếng kêu yếu ớt phát ra từ đâu đó xung quanh anh khiến anh vừa mừng rỡ vừa hoảng loạn. Là cậu thật sao? BaekHyun đang gọi tên anh? Ngay lập tức đứng dậy, dựa vào nơi phát ra tiếng gọi, anh lần tìm tới. Nước mưa dường như đã ngập đến khuỷu chân anh nhưng cũng không thể ngăn cản những bước đi mạnh mẽ. Giọng yếu ớt của BaekHyun vang lên thôi thúc anh mau tìm đến.
– BaekHyun??
Kia rồi! Chàng trai của anh, nhỏ bé và ướt nhẹp, đang ngồi dựa vào mái hiên của một cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa. Ánh sáng của đèn đường chiếu lên gương mặt nhợt nhạt yếu ớt của cậu. Dường như đã dầm mưa được một lúc lâu, nên dù đang trú trong mái hiên cả người cậu cũng không còn chỗ nào khô ráo. Anh vội vàng bước tới, bất chấp vẻ sửng sốt hiện rõ trên mặt cậu, gắt gao ôm cậu chôn sâu vào lòng mình, cả khuôn mặt vùi sâu vào mái tóc ướt đẫm của người trong lòng, anh đau đớn nói trong nước mắt:
– BaekHyun!! Xin lỗi em! Làm ơn, đừng rời bỏ anh!!!
– ChanYeol??? – giọng cậu khản đặc vì mưa, cũng vì nước mắt.
– Xin lỗi!!!!
Anh càng siết chặt vòng tay, sợ rằng chỉ cần nới lỏng, cậu ngay lập tức sẽ lại bỏ anh mà đi. Hơi thở dồn dập, trái tim hoảng loạn đập rộn ràng trong lồng ngực.
– Hứa với anh, BaekHyun, đừng rời bỏ anh! Xin em!
– ChanYeol, em đã rất sợ! – Từ trong lòng ngực ấm áp của người đàn ông cao lớn trước mặt, BaekHyun run rẩy nói. – Em đã nghĩ rằng anh không còn yêu em nữa. Anh không về nhà, cũng không gọi điện cho em…
– Xin lỗi!
– Anh cùng người phụ nữ khác chuyện trò vui vẻ. Hoàn toàn quên mất sự hiện diện của em…
– Thực xin lỗi!
– Em rất đau khổ, anh có biết không?
– Xin lỗi! Là anh không tốt!
Anh run rẩy đáp lời cậu. Mỗi lời thoát ra đều là lời xin lỗi. Anh còn biết nói gì hơn? Chính anh đã khiến cậu chịu đựng tất cả mọi đau khổ. Tự mình còn cảm thấy không xứng đáng để được cậu tha thứ. Làm sao có thể bù đắp hết cho cậu những tháng ngày buồn tủi vừa qua?
– Chỗ này… còn đau không? – Anh chạm khẽ vào gò má tái nhợt, nơi đã đón nhận cái tát từ anh. Ngấm mưa đã lâu khiến dấu vết của cái tát hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, cái lạnh tê tái thấm vào tay anh càng khiến anh đau đớn khôn nguôi. – Xin lỗi! Anh thật tồi tệ!
Cậu khẽ lắc đầu, chiếc mũi nhỏ cọ qua cọ lại trên ngực anh một cách nũng nịu khiến anh có cảm giác an ổn hơn một chút.
– Cùng anh về nhà được không? – Anh cất tiếng hỏi, trong lòng hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ người đối diện.
Và kìa, trong lòng anh, người anh thương yêu nhất khẽ rướn người lên, vòng tay qua cổ anh, đu lên người anh và ôm thật chặt, cả khuôn mặt vùi vào hõm cổ anh nhẹ gật đầu. Anh sung sướng tận hưởng vòng tay ấm áp. Cái ôm này, anh đã nhớ biết bao! Chợt nhận ra đã lâu lắm rồi chưa cùng cậu ôm hôn hay làm điều gì khác tương tự như vậy. Vòng tay quanh eo cậu vẫn chưa rời ra, anh nghiêng đầu sang trái ép cậu nhìn về phía mình, sau đó, khi gương mặt khả ái vừa kịp ngẩng lên, đôi môi anh đã bắt lấy cánh đào lạnh buốt, miết nhẹ lên đôi môi tái nhợt, nhanh chóng sưởi ấm nó bằng chính hơi ấm của mình. Người trong lòng vì ngại ngùng không dám mở mắt ra, mặc nhiên cho anh tùy ý tàn phá cánh môi mềm, đôi vòng tay vẫn gắt gao ôm siết lấy nhau không rời một tấc.
Giữa trời mưa tháng 6, anh nhận ra, điều quan trọng nhất không phải nhà cao cửa rộng, cũng chẳng phải giàu sang phú quý. Với anh, tất cả đều vô nghĩ nếu như không có em.
– Byun BaekHyun, anh yêu em!
Mùa mưa bắt đầu. Những cơn mưa lớn nhất trong năm kèm theo giông tố kéo dài cho đến tận tháng 9 mới dừng hẳn. Không phải kiểu mưa phùn mùa xuân mang theo không khí lễ hội, mưa tháng 6 là những cơn mưa nặng hạt xuất hiện đột ngột kèm theo bầu không khí ẩm thấp khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt, khó chịu.
Lặng nhìn từng dòng nước chảy phía ngoài cửa kính của căn hộ ở tít tầng 10, trong lòng Park ChanYeol trào dâng nỗi bứt rứt khó tả. Cậu ấy bỏ đi hiện tại vẫn chưa quay về, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua một cách chậm chạp và thậm chí chiếc ô màu xanh ngọc quen thuộc vẫn nằm ở góc nhà. Mưa chỉ vừa rơi cách đây khoảng 10 phút nhưng chừng đó cũng đủ khiến chàng trai nhỏ bé của anh ướt nhẹp ở một nơi nào đó.
Byun BaekHyun có lẽ đã giận anh và không nói với anh một lời nào. Đây đã là lần đầu tiên cậu trở nên như vậy sau 1 năm 3 tháng yêu nhau. Và anh phát bực vì phải chịu đựng điều đó. Là giám đốc của một công ty nhỏ mới thành lập, anh cần tạo dựng các mối quan hệ làm ăn bên ngoài, điều đó buộc anh phải rời khỏi nhà nhiều hơn, dù đó không phải là điều anh muốn. Tối nay, sau khi kiệt sức lết xác từ công ty trở về nhà, nhận được sự hờ hững của cậu khiến anh phát hỏa. Lần đầu tiên trong đời anh tỏ ra cáu bẳn đến thế. Trong một giây phút không thể kiềm chế được anh đã vô tình làm tổn thương cậu ấy. Và hậu quả, như đã thấy, sau hai tiếng bỏ ra khỏi nhà và đi đâu đó, Byun BaekHyun hiện tại vẫn chưa có mặt ở đây, bên cạnh anh.
.
.
Bọn họ yêu nhau được một năm và quyết định chung sống với nhau khoảng vài tháng trước đó. Tình yêu của cậu và anh, theo những lời nhận xét của đám bạn thân, thì đó là thứ tình cảm sét đánh cháy xém và diễn biến không có gì đáng ngạc nhiên. Dù yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng trong gần 1 năm trời, giữa cả hai vẫn không có gì tiến triển ngoài những lần nắm tay hay những cái ôm tạm biệt. Thậm chí cả hôn môi cũng chưa từng. Thời gian trôi qua, bằng cách nào đó, ChanYeol đã lấy hết can đảm của cuộc đời mình để thổ lộ với cậu ý nghĩ cùng sống chung, và thật bất ngờ, cậu không từ chối. Nụ hôn đầu tiên ngọt lịm như mật và thế là cuộc sống lứa đôi bắt đầu.
Tuần đầu tiên, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Cả hai người chung sống vô cùng hòa thuận. Cùng nhau nấu ăn, rửa bát, xem phim. Cùng nhau đi ngủ với hai chiếc giường đặt song song. BaekHyun bảo cậu muốn thế vì chưa đủ tự tin để vượt rào nhưng lại sợ phải ngủ một mình. Và anh thì không bao giờ muốn cậu phải suy nghĩ lo lắng về điều đó. Vậy nên hai chiếc giường trong một phòng ngủ là điều hoàn hảo nhất cho cả hai.
BaekHyun là một người cởi mở và tràn đầy năng lượng. Cậu luôn có khả năng khiến mình và mọi người xung quanh cảm thấy vui vẻ. Điều đó hoàn toàn phù hợp với tính cách của anh. Bạn bè hai người, và cả anh nữa đều đồng ý rằng Park ChanYeol và Byun BaekHyun ở bên nhau chính là sự sắp đặt hoàn hảo của số phận.
Thỉnh thoảng, vào những đêm khó ngủ, khi người ở giường bên cạnh đã chìm sâu vào mộng đẹp, anh nhẹ nhàng ngồi dậy, vươn tay mân mê mái tóc mềm mại của người anh yêu và ngắm nhìn gương mặt thơ ngây phấn nộn đang say ngủ, tự hỏi mình rút cuộc là thần tiên ở phương nào lỡ bước xuống đây cùng anh se tơ kết tóc làm người trần gian?
.
.
Tuần tiếp theo có lẽ cũng không có gì nổi bật, ngoại trừ việc một người bạn thân rủ anh cùng góp vốn để thành lập công ty. Với tầm bằng đại học kinh tế xuất sắc, anh đương nhiên vô cùng tự tin với khả năng kinh doanh của mình, do đó, sau khi chạy vạy được một khoản tiền không nhỏ để mở công ty, anh chính thức trở thành giám đốc điều hành mọi hoạt động từ lớn đến bé của đứa con mới thành hình này.
Trước đây chỉ là một thằng nhân viên quèn làm thuê cho tư bản nên lịch làm việc của anh không đến nỗi chật vật, ngoại trừ 8 tiếng chính thức mỗi ngày và từ 1 đến 2 tiếng tăng ca mỗi tuần, thời gian còn lại anh đều dành cho người yêu bé nhỏ của mình. Hai người vô ưu vô lo ngụp lặn trong thế giới tình yêu màu hồng, không màng đến mọi thứ xung quanh.
Nhưng kể từ khi có công ty của chính mình, anh trở nên bận rộn đến nghẹt thở. Buổi sáng rời khỏi nhà từ lúc mặt trời vừa ló dạng và buổi tối chỉ có thể về đến nơi khi cả thế giới đều đã ngủ say với một tấm thân rã rời nồng nàn mùi rượu. Những cuộc gọi hay nhắn tin từ cậu anh đều không có thời gian để trả lời hoặc chỉ ậm ờ qua loa. Thậm chí khi về đến nhà cũng không còn sức lực để ôm ấp cậu, bởi vậy, càng không thể nhận ra vài giọt nước mắt tủi hờn vẫn còn đọng lại trên khóe mắt của người anh yêu. Nhưng có một điều, dù bận rộn anh vẫn khắc ghi trong lòng đó là mỗi tối dù muộn đến mấy vẫn trở về nhà ngủ và cố gắng để bản thân không làm điều gì có lỗi với cậu.
Thời gian cứ thế trôi qua và mọi việc vẫn không có gì thay đổi. Anh vẫn bận rộn với công việc của mình và cậu vẫn âm thầm chịu đựng. Cho đến một ngày, khi đang tiếp một vị đối tác quan trọng của công ty ở một khách sạn lớn trong thành phố, vào một phút lơ đãng đưa mắt nhìn ra phía cửa, anh bắt gặp ánh mắt ai oán sũng nước của cậu đang hướng về phía mình. Ngay lúc đó, cậu vội vàng quay lưng, đôi vai gầy run rẩy, bước gần như chạy ra khỏi khách sạn, mặc kệ tiếng gọi í ới đầy thắc mắc của đám bạn học. Vào khoảnh khắc đó, anh chợt nhận ra bấy lâu nay mình có lẽ đã vô tâm quá rồi. Đã bao lâu anh không chạm vào bờ vai ấy? Đã bao lâu không cùng cậu nói lời yêu thương? Đã bao lâu cùng cậu sống cuộc sống hai người mà như kẻ lạ? Anh yêu cậu và cậu cũng yêu anh, đương nhiên, đó là điều không ai có thể phủ nhận. Nhưng hiện tại cậu đang hiểu lầm anh. Giây phút này, có lẽ cậu cần ở anh một lời giải thích, một lời xin lỗi.
Với bao ngổn ngang trong lòng, anh vốn định cáo từ và đuổi theo cậu. Nhưng khi vừa nhổm người dậy, người phụ nữ sắc sảo đối diện liền kéo anh ngồi xuống chỉ bằng một lời hứa hẹn về một bản hợp đồng béo bở trong tương lai không xa. Và thế là mọi mặc cảm tội lỗi trong anh tan thành mây khói. Tự biện hộ cho mình rằng chỉ lần này thôi, rồi tương lai của hai người sẽ không phải sống trong căn hộ chật chội kia nữa, anh cũng không cần liều mạng để kiếm tiền, tình yêu rồi sẽ trở lại như xưa…
Ngày qua ngày, căn nhà chung của hai người dần trở thành nơi để anh ngủ một giấc ngắn vào buổi tối, rồi sáng sớm lại vội vã rời đi. Công việc lu bu khiến anh quên mất còn nợ cậu một lời xin lỗi. Cũng không có thời gian để nhận ra gần đây không còn những cuộc gọi giữa buổi hay những tin nhắn hỏi han ân cần từ cậu. Giữa hai người dường như đang dần có khoảng cách.
.
.
Khi anh về nhà, Byun BaekHyun vẫn đang ngồi im trên sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Hôm nay lịch làm việc không phải tiếp đối tác, vậy nên sau khi hoàn thành công việc ở công ty vào lúc 23 giờ, anh mệt mỏi trở về nhà hi vọng có thể sớm lên giường và đánh một giấc đến sáng. Vì thường ngày đều tiếp khách rất muộn, chưa bao giờ anh trở về nhà khi cậu còn thức. Vậy nên có thể nói sau một thời gian dài, tối hôm nay bọn họ mới thực sự giáp mặt nhau.
Vẻ ưu tư phiền muộn của người trước mặt khiến anh cảm thấy đau lòng lắm. Từ khi nào người yêu bé nhỏ tràn đầy năng lượng của anh lại trở nên thiếu sức sống đến như vậy? Cậu thậm chí còn không biết sự có mặt của anh trong căn nhà này, ánh mắt vẫn không hề dịch chuyển.
– Em còn chưa ngủ sao?
Anh lặng lẽ đến gần, vòng tay ôm lấy tấm lưng mỏng manh của cậu, nhận ra cậu đã gầy đi nhiều lắm. Nỗi xót xa dâng trào trong lòng anh. Là lỗi của anh, do anh cả…
– Anh đã về!
Cậu khẽ nói, không rõ là nói với anh hay nói với chính bản thân mình. Thân hình nhỏ bé trong lòng anh run rẩy như thể bị một kẻ xa lạ nào đó ôm lấy. Cậu vội vã đứng dậy, rời khỏi vòng tay anh, bước về phía phòng ngủ, trước đó cũng không hề quay lại nhìn anh dù chỉ một chút.
.
.
Khi đã tắm rửa xong và chuẩn bị đi ngủ, anh nhìn thấy một đống chăn lù lù che kín toàn bộ cơ thể cùng khuôn mặt nhỏ bé của người bên giường đối diện. Trong chốc lát, dường như anh nhìn thấy dưới lớp chăn dày thân thể cậu vẫn còn run rẩy.
Cậu đang khóc ư?
Dù vô cùng mệt mỏi, anh vẫn cố gắng tỉnh táo hết sức có thể nằm xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng vỗ về, miệng lẩm nhẩm những lời xin lỗi. Nhưng chỉ một lát sau mọi cố gắng của anh đều bị rũ bỏ. Cách một lớp chăn dày, giọng cậu – vì khóc quá nhiều- khàn khàn vang lên tựa như một lời tuyên án dành cho kẻ phạm tội.
– Trở về giường của mình và ngủ đi! Em không muốn anh ôm em!
Và sau đó, mọi giới hạn của anh bị bùng nổ. Gầm gừ kéo tấm chăn đang phủ kín người cậu để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng ướt đẫm nước mắt, anh bực tức gắt lên:
– Em bị cái bệnh gì thế? Nói anh nghe đi!
Dù biết rằng mình có lỗi nhưng anh đã quá mệt mỏi, và cảm thấy mình không đáng bị đối xử như thế.
Đáp lại anh là sự im lặng kéo dài và ánh nhìn bàng hoàng thảng thốt của người anh yêu. Điều đó không làm anh dịu đi chút nào mà ngược lại càng khiến anh trở nên cáu kỉnh. Đôi tay không tự chủ bóp lấy chiếc cằm nhỏ bé của cậu, anh nghiến răng gằn từng chữ:
– Nói!!! Tôi đã làm gì sai?
Đôi mắt cậu mở lớn nhìn anh, khóe mắt vẫn còn vương một giọt nước. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nổi giận với cậu, cũng là lần đầu thay đổi cách xưng hô một cách tiêu cực, và trên hết, anh đang uy hiếp cậu bằng vũ lực. Đó có lẽ là cú đòn mạnh mẽ nhất giáng vào tâm hồn cậu, khiến cậu gần như bất lực, hoàn toàn không dám tin điều đang xảy ra.
Trong cơn bốc hỏa, thật may mắn một chút lí trí cuối cùng đã ngăn anh lại, liền buông tay khỏi khuôn mặt cậu, để lại dấu thâm đỏ trên chiếc cằm mà anh từng yêu hơn hết thảy. Ôm nỗi bực dọc trở về giường mình, anh vùi sâu cả khuôn mặt vào gối, cố gắng phân tích những gì vừa diễn ra. Nhận thấy mình đã tổn thương cậu, anh không biết phải làm gì hơn, khẽ vươn tay qua, mò tìm trong chăn bàn tay lạnh ngắt của người bên giường đối diện, khẽ siết lấy chúng, giọng anh thì thào trong hơi thở:
– Baek! Anh xin lỗi!
Bàn tay nhỏ bé bỗng phản kháng, mạnh mẽ hất tay anh sang một bên, cậu ngồi bật dậy, đôi mắt ai oán nhìn anh, cả khuôn mặt hiện tại đều ướt sũng nước. Cậu nói gần như hét lên:
– Anh nói thật đi! Hiện tại đã không cần em nữa?
Ngay lập tức đôi chân mày anh nhíu lại. Bản thân cũng không thể nằm yên được nữa, anh ngồi dậy, kéo gối tựa lưng nhìn cậu đăm đăm.
– Em nói vậy là có ý gì?
– Không phải đã quá rõ ràng rồi sao? – Giọng cậu nghẹn lại – Nếu thực sự chán ghét thì chia tay đi! Dù gì cũng chưa ràng buộc, đừng tiếp tục làm khổ nhau nữa!
Bàn tay anh vô thức nắm lại thành quyền. Cơn bực tức vừa lặng xuống lại tiếp tục trào dâng.
– Làm khổ nhau? Chưa ràng buộc? Được lắm! Em nói hay lắm! Vậy tôi suốt ngày lao đầu vào làm việc là vì ai?
Cậu nhếch môi mỉa mai nhìn anh, gương mặt không giấu nổi vẻ bất mãn cùng cực:
– Anh cho là vì tôi sao? Nếu vì tôi anh đã không như thế! Kiếm tiền vì tôi? Kể cả việc phớt lờ tôi, coi tôi là không khí cũng là vì tôi?
– Em….tôi….
– Xin lỗi! Tôi không dám nhận những điều lớn lao đó! Tất cả mọi việc anh làm đều chỉ vì bản thân anh, vì ham muốn của riêng anh mà thôi. Hoàn toàn không liên quan đến tôi!
“Chát”
Tức thì một cái tát giáng xuống gương mặt xinh đẹp của cậu, âm thanh vang lên chát chúa. Lại thêm một lần đầu tiên nữa, đây là cái tát đầu tiên cậu nhận được từ bạn trai mình. Cậu không hề phản ứng lại. Dù cái tát được dùng lực rất nặng như chứa đựng toàn bộ nỗi tức giận của anh, nó cũng không khiến cậu đau như nỗi đau trong tim. Có cái gì đó trong cậu đã vỡ nát thành trăm mảnh. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, trong tâm trí chỉ còn lại một chút ánh sáng duy nhất thôi thúc cậu hãy đi khỏi đây, hãy rời xa khỏi người đàn ông khiến cậu đau khổ, bất cứ nơi đâu, chỉ cần rời khỏi nơi này…
– Cảm ơn vì cái tát! Nó đã giúp tôi nhận ra nhiều điều! < Rằng anh không yêu tôi nhiều như tôi đã nghĩ. Rằng mối quan hệ của chúng ta dù thế nào cũng chỉ là sợi dây lỏng lẻo, chỉ cần một làn gió thổi nhẹ cũng dễ dàng rời khỏi nhau!>
Lời nói thoảng nhẹ như gió bay. Không một chút trọng lượng. Không chứa đựng cảm xúc. Trong lúc nói cũng không hề nhìn sang người bên cạnh. Vô hồn. Lạnh lẽo.
Đứng dậy, tiện tay cầm chiếc áo khoác vắt hờ ở chiếc ghế bên cạnh giường, cậu không nói thêm lời nào liền bỏ ra khỏi nhà, để lại một người vẫn đang sửng sốt nhìn chằm chằm vào bàn tay tội lỗi của mình.
Chỉ trong một đêm và anh đã hai lần tổn thương cậu. Anh không hiểu nổi tại sao mình lại trở nên như thế. Người anh yêu thương nhất rút cuộc đã vì anh chịu đau đớn. Còn nói anh vì cậu sao? Đến anh còn không tin được huống chi cậu. Tiếng sập cửa báo cho anh biết cậu đã ra khỏi nhà, nhưng anh dường như không còn đủ sức lực để đuổi theo níu cậu lại. Cảm giác tội lỗi vây kín tâm hồn anh. Trái tim nhức nhối trong lồng ngực nhắc nhở anh sai lầm khốn kiếp mà mình vừa gây ra cho cậu. Đôi tay anh bất lực vò rối mái tóc khiến nó trở nên dị hợm.
Ước gì mọi chuyện đã không như thế. Ước gì anh có thể bình tĩnh hơn. Ước gì BaekHyun sớm cho anh biết những suy nghĩ của cậu. Ước gì anh có thể dành nhiều thời gian để ở bên cạnh cậu và ôm cậu vào lòng. Ước gì không có cái công ty và mớ công việc đáng chết kia!
Mà không! Nếu không có vị trí đó có lẽ còn lâu lắm anh mới có thể thực hiện được mơ ước của mình. Chỉ ít lâu nữa thôi, ngôi nhà trong mơ của anh và cậu sẽ hoàn thành. Khi đó, anh sẽ vô cùng tự hào bịt mắt cậu lại, dùng bàn tay yêu thương dắt cậu vào nơi sẽ chứng kiến hạnh phúc của bọn họ đến tận cuối đời. Còn có đôi nhẫn cưới sang trọng anh dự định mua từ lâu mà vẫn chưa đủ tiền. Anh muốn cậu rạng rỡ và hạnh phúc trong ngày cưới của cả hai. Muốn cậu cùng anh ngẩng cao đầu bước chân vào lễ đường trong tiếng pháo reo vang cùng lời cầu chúc của bạn bè thân thiết. Muốn cậu sống trong giàu sang sung túc, không phải chịu cực khổ hay lo nghĩ như trước đây nữa. Chỉ còn ít lâu nữa… không thể chờ được sao BaekHyun?
“Rầm”
Tiếng sấm vang lên giữa đêm khuya tịch mịch. Trước đó, sét đánh từng đường ngang dọc trên bầu trời đen kịt khiến nó bừng sáng một cách đáng sợ. Mưa rơi ngày càng nặng hạt hơn, kéo theo cái lạnh tê tái.
Chàng trai nhỏ bé của anh, mỏng manh, yếu đuối như thế, đến tiếng sấm sét cũng sợ, lạnh một chút cũng không chịu được, giờ này đang ở đâu? Có ai ôm cậu thật chặt, dùng đôi tay to lớn bịt kín hai tai nhỏ xinh ngăn không cho tiếng thét của trời đất khiến cậu sợ hãi? Có ai buông tán dù che mưa cho cậu? Có ai sưởi ấm cho cậu qua đêm mưa này?
Nỗi lo lắng sợ hãi trào dâng trong lòng anh. Từng tia sét từ trên cao giáng xuống càng khiến lòng anh nóng như lửa đốt. Không được! Anh phải đi tìm cậu. Dẫu cậu có đánh mắng thế nào cũng chịu hết, chỉ cần cậu trở về đây, bên cạnh anh.
Anh phóng nhanh ra khỏi nhà, gấp gáp đến độ không kịp mang giày tử tế, một chiếc đã mang vào chân, chiếc kia mới xỏ được một nửa, cứ thế lao ra ngoài, tuy nhiên, trước đó vẫn không quên mang theo chiếc dù màu xanh ngọc ở góc nhà. Trời mưa to lắm, BaekHyun của anh sợ lạnh, nhất định sẽ không chịu đựng được đâu.
Ngoài trời, mưa tháng sáu giăng khắp phố phường, trước mắt anh là một mảng trắng xóa. Mưa trắng trời, trắng đất, ngăn không cho anh tìm kiếm người anh yêu.
Byun BaekHyun, em đâu rồi?
Điên cuồng tìm kiếm khắp ngõ ngách của khu phố họ đang ở, anh đoán cậu không đi đâu xa vì thường ngày ít khi cậu ra khỏi nhà, chỉ tụ tập bạn bè tại nhà mình và rộn ràng chuyện phiếm, thế nên có lẽ đường sá không được thông thuộc lắm. Thế nhưng, dù có chui rúc khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không nhìn thấy bóng dáng người thương. Anh bất lực quỳ xuống mặt đường ngập nước lạnh lẽo, mặc kệ nước mưa đã thấm đẫm toàn bộ cơ thể, cây dù trong tay vẫn nắm chặt không buông. Này là của BaekHyun, chưa tìm ra cậu, anh nhất định không dùng đến. Như một kẻ điên vì tình, anh đau khổ gọi tên cậu trong màn mưa:
– BaekHyun à!!! Byun BaekHyun, em ở đâu????????? BaekHyun!!!!!!!!!!!!!!! Anh sai rồi! Xin em!!!!!!!!!!!!
Đáp lại anh, chỉ có những tiếng sấm rền vang một góc trời. Cậu không có ở đây, cũng không nghe thấy lời anh gọi. BaekHyun của anh đã hoàn toàn biến mất trong màn mưa tháng 6.
– ChanYeol à~
Một tiếng kêu yếu ớt phát ra từ đâu đó xung quanh anh khiến anh vừa mừng rỡ vừa hoảng loạn. Là cậu thật sao? BaekHyun đang gọi tên anh? Ngay lập tức đứng dậy, dựa vào nơi phát ra tiếng gọi, anh lần tìm tới. Nước mưa dường như đã ngập đến khuỷu chân anh nhưng cũng không thể ngăn cản những bước đi mạnh mẽ. Giọng yếu ớt của BaekHyun vang lên thôi thúc anh mau tìm đến.
– BaekHyun??
Kia rồi! Chàng trai của anh, nhỏ bé và ướt nhẹp, đang ngồi dựa vào mái hiên của một cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa. Ánh sáng của đèn đường chiếu lên gương mặt nhợt nhạt yếu ớt của cậu. Dường như đã dầm mưa được một lúc lâu, nên dù đang trú trong mái hiên cả người cậu cũng không còn chỗ nào khô ráo. Anh vội vàng bước tới, bất chấp vẻ sửng sốt hiện rõ trên mặt cậu, gắt gao ôm cậu chôn sâu vào lòng mình, cả khuôn mặt vùi sâu vào mái tóc ướt đẫm của người trong lòng, anh đau đớn nói trong nước mắt:
– BaekHyun!! Xin lỗi em! Làm ơn, đừng rời bỏ anh!!!
– ChanYeol??? – giọng cậu khản đặc vì mưa, cũng vì nước mắt.
– Xin lỗi!!!!
Anh càng siết chặt vòng tay, sợ rằng chỉ cần nới lỏng, cậu ngay lập tức sẽ lại bỏ anh mà đi. Hơi thở dồn dập, trái tim hoảng loạn đập rộn ràng trong lồng ngực.
– Hứa với anh, BaekHyun, đừng rời bỏ anh! Xin em!
– ChanYeol, em đã rất sợ! – Từ trong lòng ngực ấm áp của người đàn ông cao lớn trước mặt, BaekHyun run rẩy nói. – Em đã nghĩ rằng anh không còn yêu em nữa. Anh không về nhà, cũng không gọi điện cho em…
– Xin lỗi!
– Anh cùng người phụ nữ khác chuyện trò vui vẻ. Hoàn toàn quên mất sự hiện diện của em…
– Thực xin lỗi!
– Em rất đau khổ, anh có biết không?
– Xin lỗi! Là anh không tốt!
Anh run rẩy đáp lời cậu. Mỗi lời thoát ra đều là lời xin lỗi. Anh còn biết nói gì hơn? Chính anh đã khiến cậu chịu đựng tất cả mọi đau khổ. Tự mình còn cảm thấy không xứng đáng để được cậu tha thứ. Làm sao có thể bù đắp hết cho cậu những tháng ngày buồn tủi vừa qua?
– Chỗ này… còn đau không? – Anh chạm khẽ vào gò má tái nhợt, nơi đã đón nhận cái tát từ anh. Ngấm mưa đã lâu khiến dấu vết của cái tát hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, cái lạnh tê tái thấm vào tay anh càng khiến anh đau đớn khôn nguôi. – Xin lỗi! Anh thật tồi tệ!
Cậu khẽ lắc đầu, chiếc mũi nhỏ cọ qua cọ lại trên ngực anh một cách nũng nịu khiến anh có cảm giác an ổn hơn một chút.
– Cùng anh về nhà được không? – Anh cất tiếng hỏi, trong lòng hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ người đối diện.
Và kìa, trong lòng anh, người anh thương yêu nhất khẽ rướn người lên, vòng tay qua cổ anh, đu lên người anh và ôm thật chặt, cả khuôn mặt vùi vào hõm cổ anh nhẹ gật đầu. Anh sung sướng tận hưởng vòng tay ấm áp. Cái ôm này, anh đã nhớ biết bao! Chợt nhận ra đã lâu lắm rồi chưa cùng cậu ôm hôn hay làm điều gì khác tương tự như vậy. Vòng tay quanh eo cậu vẫn chưa rời ra, anh nghiêng đầu sang trái ép cậu nhìn về phía mình, sau đó, khi gương mặt khả ái vừa kịp ngẩng lên, đôi môi anh đã bắt lấy cánh đào lạnh buốt, miết nhẹ lên đôi môi tái nhợt, nhanh chóng sưởi ấm nó bằng chính hơi ấm của mình. Người trong lòng vì ngại ngùng không dám mở mắt ra, mặc nhiên cho anh tùy ý tàn phá cánh môi mềm, đôi vòng tay vẫn gắt gao ôm siết lấy nhau không rời một tấc.
Giữa trời mưa tháng 6, anh nhận ra, điều quan trọng nhất không phải nhà cao cửa rộng, cũng chẳng phải giàu sang phú quý. Với anh, tất cả đều vô nghĩ nếu như không có em.
– Byun BaekHyun, anh yêu em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.