Chương 35: Tô Thành Tiên Có Chứng Cứ Ngoại Phạm
ÂDMT
26/01/2024
CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
Vệ Lê ở phường Thiên Độ, từ đông thị dọc theo đường Xuân Mãn đi bộ đến cuối đường, lại dọc theo đường Tây đi về phía đông đi thêm một khắc là tới, phòng ốc dày đặc, tất cả đều là hộ dân địa phương huyện Nam Phố.
Theo tính toán sơ bộ của Lâm Tùy An thì ước chừng phải có hơn năm mươi hộ gia đình, tỷ lệ đầu người của huyện Nam Phố rất cao.
Nhà Vệ Lê thuê nằm ở góc phía tây nam phường Thiên Độ, một gian chính đường, một gian nội thất, cửa làm bằng trúc, trong viện trồng chậu hoa, nhìn rất thanh nhã, chính đường bày đầy sách và trục thư.
Vệ Lê lúc nãy không khống chế được tâm tình nên chưa truy hỏi, lúc này hiển nhiên là đã phục hồi tinh thần lại, ôm hành lý Tô Thành Tiên không chịu buông tay, ánh mắt nhìn Lâm Tùy An như lửa đốt.
Lâm Tùy An gãi gãi ót, có hơi bất đắc dĩ.
Xem ra Vệ Lê đã coi nàng là tình địch rồi.
- Cô họ La sao?
Vệ Lê hỏi.
Lâm Tùy An:
- Ta họ Lâm.
Lâm? Tại sao lại là Lâm?
Vệ Lê lui về sau hai bước:
- Không đúng, các ngươi rốt cuộc là ai?!
Mục Trung chịu không nổi, dùng luôn chiêu lớn:
- Thi thể của Tô Thành Tiên đang ở huyện nha, sau này ta dẫn ngươi đi.
Vệ Lê hít sâu một hơi, ngồi bệt xuống mặt đất, sau đó lập tức giương nanh múa vuốt bắt lấy vạt áo Mục Trung, quát:
- Liên Quân chết rồi ư?! Sao lại chết?! Sao có thể chết?! Ngươi nói dối!
Mục Trung ngửa người ra sau, sợ hãi tránh đi:
- Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân...
Hành lý trong lòng Vệ Lê lăn xuống đất, Lâm Tùy An lập tức bắt lấy cơ hội, hành lý rất đơn giản, một túi tiền, bên trong có hai xâu tiền, ba bộ đồ, một đôi giày vải, giấy thông hành của Tô Thành Tiên, một que đốt lửa, bốn quyển trục thư, đều là tập thơ và văn tập mà học sĩ thường đọc, cũng không có gì đặc biệt, Lâm Tùy An hơi bực bội rũ tất cả quần áo của hắn, đột nhiên có một túi vải nhỏ rơi ra, dài khoảng chừng bốn tấc, hoa văn và tạo hình giống hệt với chiếc túi trước đó của cuốn nhật lục, đây là túi đựng sách.
Trái tim của Lâm Tùy An đập thình thịch, rút trục thư ra, trên bìa viết ba chữ ‘Thập Tịnh Tập’.
Ôi, ôi!
Tìm kiếm trong ngàn vạn người, vô tình có được hoàn toàn không phí công!
- Lâm nương tử!
Mục Trung đột nhiên kêu to, Lâm Tùy An nhanh tay lẹ mắt nhét Thập Tinh tập vào ống tay áo, chỉ thấy Mục Trung nắm lấy hai cánh tay Vệ Lê, hai tròng mắt trừng đến muốn rớt ra ngoài:
- Hắn vừa mới nói tối ngày mười lăm tháng tám Tô Thành Tiên ở cùng với hắn!
Cái gì?!
Lâm Tùy An một tay giữ chặt khuỷu tay Vệ Lê, Vệ Lê kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa thì quỳ xuống, Lâm Tùy An vội buông lỏng vài phần sức lực:
- Ngươi xác định là tối mười lăm tháng tám?
Vệ Lê đỏ mắt:
- Chắc chắn! Đêm trăng tròn là ngày ta và Liên Quân định tình, sao có thể nhớ lầm?!
Lâm Tùy An:
- Hai người ở bên nhau cả đêm?!
Mục Trung mặt đỏ bừng:
- Khụ khụ!
Vệ Lê:
- Cả đêm cùng nhau!
Lâm Tùy An:
- Chưa từng rời nhau một chốc lát?!
Mục Trung:
- Khụ khụ khụ khụ khụ!
Vệ Lê:
- Âu yếm triền miên, không rời một khắc!
Mẹ của ta ơi!
Mục Trung che mặt kêu to.
Tô Thành Tiên có chứng cứ ngoại phạm?!
Hắn không phải là kẻ giết người ư?
Lâm Tùy An buông Vệ Lê ra, đi loanh quanh trong phòng, hình ảnh và những mảnh vụn âm thanh hỗn loạn trong đầu giống như bị cuốn vào cơn bão điên cuồng xoay tròn.
Cây hoa quế nở rộ, La Thạch Xuyên ngồi trên vũng máu, khóa cửa bị gãy, lời nói khắc nghiệt của tộc La thị, lời nói của Mục Trung trong hương trà, bản đồ vẽ lại hiện trường giết người, Tô Thành Tiên chỉ còn nửa khuôn mặt, thủ pháp nấu trà của người hầu trà, La Khấu nhào vào thi thể của La Thạch Xuyên khóc...
- Tô Thành rời đi lúc nào?!
Lâm Tùy An quát hỏi.
Vệ Lê:
- Lúc... lúc bình minh, cửa phường vừa mở...
Lâm Tùy An nhắm chặt mắt lại, xoay người rời đi.
- Lâm nương tử, cô đi đâu?!
Mục Trung đuổi theo.
Lâm Tùy An nắm chặt chuôi đao Thiên Tịnh, ánh mắt bắn thẳng về phía phường Diên Nhân:
- Đi bắt hung thủ thật sự!
Mục Trung quả thực điên rồi, Lâm Tùy An nói muốn bắt hung thủ thật, lập tức vùng chạy theo, vốn tưởng rằng có thể có thu hoạch lớn, lại không ngờ người đầu tiên Lâm Tùy An đi tìm lại là Chu Đạt Thường.
Ánh mắt hắn nhìn Chu Đạt Thường chợt trở nên khó chịu.
Chu Đạt Thường bởi vì vụ án của La Thạch Xuyên nên vừa mới bị Trương huyện úy giáo huấn xong, nói rằng Tô thị đã phái người đến xác minh thân phận Tô Thành Tiên, nói bóng nói gió thúc giục hắn nhất định phải gạt bỏ mối quan hệ giữa Tô thị và hung thủ, đang lúc đau đầu, nghe Mục Trung đến thăm, tưởng rằng Mục công đếngiúp hắn giải quyết hậu quả, mừng khấp khởi chạy ra, vừa liếc mắt một cái đã đụng phải ánh mắt sắc bén của Mục Trung, sợ tới mức giật bán cả mình.
Lại nhìn sắc mặt của Lâm Tùy An, tim gan Chu Đạt Thường cũng run rẩy, không hề báo trước nhớ tới câu ‘Người ta đao thớt chúng ta là thịt cả’, cần cổ chỗ trước đây bị Lâm Tùy An bóp chặt lại bắt đầu mơ hồ đau đớn.
Vệ Lê ở phường Thiên Độ, từ đông thị dọc theo đường Xuân Mãn đi bộ đến cuối đường, lại dọc theo đường Tây đi về phía đông đi thêm một khắc là tới, phòng ốc dày đặc, tất cả đều là hộ dân địa phương huyện Nam Phố.
Theo tính toán sơ bộ của Lâm Tùy An thì ước chừng phải có hơn năm mươi hộ gia đình, tỷ lệ đầu người của huyện Nam Phố rất cao.
Nhà Vệ Lê thuê nằm ở góc phía tây nam phường Thiên Độ, một gian chính đường, một gian nội thất, cửa làm bằng trúc, trong viện trồng chậu hoa, nhìn rất thanh nhã, chính đường bày đầy sách và trục thư.
Vệ Lê lúc nãy không khống chế được tâm tình nên chưa truy hỏi, lúc này hiển nhiên là đã phục hồi tinh thần lại, ôm hành lý Tô Thành Tiên không chịu buông tay, ánh mắt nhìn Lâm Tùy An như lửa đốt.
Lâm Tùy An gãi gãi ót, có hơi bất đắc dĩ.
Xem ra Vệ Lê đã coi nàng là tình địch rồi.
- Cô họ La sao?
Vệ Lê hỏi.
Lâm Tùy An:
- Ta họ Lâm.
Lâm? Tại sao lại là Lâm?
Vệ Lê lui về sau hai bước:
- Không đúng, các ngươi rốt cuộc là ai?!
Mục Trung chịu không nổi, dùng luôn chiêu lớn:
- Thi thể của Tô Thành Tiên đang ở huyện nha, sau này ta dẫn ngươi đi.
Vệ Lê hít sâu một hơi, ngồi bệt xuống mặt đất, sau đó lập tức giương nanh múa vuốt bắt lấy vạt áo Mục Trung, quát:
- Liên Quân chết rồi ư?! Sao lại chết?! Sao có thể chết?! Ngươi nói dối!
Mục Trung ngửa người ra sau, sợ hãi tránh đi:
- Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân...
Hành lý trong lòng Vệ Lê lăn xuống đất, Lâm Tùy An lập tức bắt lấy cơ hội, hành lý rất đơn giản, một túi tiền, bên trong có hai xâu tiền, ba bộ đồ, một đôi giày vải, giấy thông hành của Tô Thành Tiên, một que đốt lửa, bốn quyển trục thư, đều là tập thơ và văn tập mà học sĩ thường đọc, cũng không có gì đặc biệt, Lâm Tùy An hơi bực bội rũ tất cả quần áo của hắn, đột nhiên có một túi vải nhỏ rơi ra, dài khoảng chừng bốn tấc, hoa văn và tạo hình giống hệt với chiếc túi trước đó của cuốn nhật lục, đây là túi đựng sách.
Trái tim của Lâm Tùy An đập thình thịch, rút trục thư ra, trên bìa viết ba chữ ‘Thập Tịnh Tập’.
Ôi, ôi!
Tìm kiếm trong ngàn vạn người, vô tình có được hoàn toàn không phí công!
- Lâm nương tử!
Mục Trung đột nhiên kêu to, Lâm Tùy An nhanh tay lẹ mắt nhét Thập Tinh tập vào ống tay áo, chỉ thấy Mục Trung nắm lấy hai cánh tay Vệ Lê, hai tròng mắt trừng đến muốn rớt ra ngoài:
- Hắn vừa mới nói tối ngày mười lăm tháng tám Tô Thành Tiên ở cùng với hắn!
Cái gì?!
Lâm Tùy An một tay giữ chặt khuỷu tay Vệ Lê, Vệ Lê kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa thì quỳ xuống, Lâm Tùy An vội buông lỏng vài phần sức lực:
- Ngươi xác định là tối mười lăm tháng tám?
Vệ Lê đỏ mắt:
- Chắc chắn! Đêm trăng tròn là ngày ta và Liên Quân định tình, sao có thể nhớ lầm?!
Lâm Tùy An:
- Hai người ở bên nhau cả đêm?!
Mục Trung mặt đỏ bừng:
- Khụ khụ!
Vệ Lê:
- Cả đêm cùng nhau!
Lâm Tùy An:
- Chưa từng rời nhau một chốc lát?!
Mục Trung:
- Khụ khụ khụ khụ khụ!
Vệ Lê:
- Âu yếm triền miên, không rời một khắc!
Mẹ của ta ơi!
Mục Trung che mặt kêu to.
Tô Thành Tiên có chứng cứ ngoại phạm?!
Hắn không phải là kẻ giết người ư?
Lâm Tùy An buông Vệ Lê ra, đi loanh quanh trong phòng, hình ảnh và những mảnh vụn âm thanh hỗn loạn trong đầu giống như bị cuốn vào cơn bão điên cuồng xoay tròn.
Cây hoa quế nở rộ, La Thạch Xuyên ngồi trên vũng máu, khóa cửa bị gãy, lời nói khắc nghiệt của tộc La thị, lời nói của Mục Trung trong hương trà, bản đồ vẽ lại hiện trường giết người, Tô Thành Tiên chỉ còn nửa khuôn mặt, thủ pháp nấu trà của người hầu trà, La Khấu nhào vào thi thể của La Thạch Xuyên khóc...
- Tô Thành rời đi lúc nào?!
Lâm Tùy An quát hỏi.
Vệ Lê:
- Lúc... lúc bình minh, cửa phường vừa mở...
Lâm Tùy An nhắm chặt mắt lại, xoay người rời đi.
- Lâm nương tử, cô đi đâu?!
Mục Trung đuổi theo.
Lâm Tùy An nắm chặt chuôi đao Thiên Tịnh, ánh mắt bắn thẳng về phía phường Diên Nhân:
- Đi bắt hung thủ thật sự!
Mục Trung quả thực điên rồi, Lâm Tùy An nói muốn bắt hung thủ thật, lập tức vùng chạy theo, vốn tưởng rằng có thể có thu hoạch lớn, lại không ngờ người đầu tiên Lâm Tùy An đi tìm lại là Chu Đạt Thường.
Ánh mắt hắn nhìn Chu Đạt Thường chợt trở nên khó chịu.
Chu Đạt Thường bởi vì vụ án của La Thạch Xuyên nên vừa mới bị Trương huyện úy giáo huấn xong, nói rằng Tô thị đã phái người đến xác minh thân phận Tô Thành Tiên, nói bóng nói gió thúc giục hắn nhất định phải gạt bỏ mối quan hệ giữa Tô thị và hung thủ, đang lúc đau đầu, nghe Mục Trung đến thăm, tưởng rằng Mục công đếngiúp hắn giải quyết hậu quả, mừng khấp khởi chạy ra, vừa liếc mắt một cái đã đụng phải ánh mắt sắc bén của Mục Trung, sợ tới mức giật bán cả mình.
Lại nhìn sắc mặt của Lâm Tùy An, tim gan Chu Đạt Thường cũng run rẩy, không hề báo trước nhớ tới câu ‘Người ta đao thớt chúng ta là thịt cả’, cần cổ chỗ trước đây bị Lâm Tùy An bóp chặt lại bắt đầu mơ hồ đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.