Chương 34: Vệ Lệ
ÂDMT
26/01/2024
CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
- Nói chớ, cậu hầu trà thật sự không khoác lác.
Mục Trung ôm cánh tay nói.
- Thật vô cùng cảm thán.
Lâm Tùy An nói.
Mặt trên bức tường phía nam của quán trà phủ đầy những bài thờ rậm rạp, khải hành thảo thư đầy đủ cả, ngũ ngôn thất luật giao nhau rực rỡ, quả thực là ác mộng của những người mắc chứng sợ hãi dày đặc.
Trong ba tầng ngoài ba tầng là các bình luận vây quanh, sột soạt nhấp ngụm trà, lắc lắc đầu ngâm thơ, vẻ mặt đều rất hưởng thụ.
Trên bàn bên tường bày văn phòng tứ bảo, bút đã nhuận xong, mực cũng mài xong, chuẩn bị sẵn sàng để bất cứ lúc nào cũng có người tiến lên vung bút.
Lâm Tùy An và Mục Trung liếc nhau, quay đầu nhìn lại thì thấy thiếu niên hầu trà vẫn còn ngồi đó nhìn chằm chằm hai người bọn họ, tư thế kia như muốn nói các ngươi không trở về uống cạn chén trà thì ta sẽ đuổi theo các ngươi đến chân trời góc biển.
Mục Trung vuốt bộ râu quai nón quan sát mất bài thơ:
- Trà này khó uống như dịch mật ấy, ôi nương ta ơi, thật muốn đòi mạng mà...
Lâm Tùy An đỡ trán:
- Mau đi thôi.
Mục Trung:
- Cửa sau quán trà có rất nhiều người, ngươi đi uống trà, ta rút trước.
Lâm Tùy An...
Ông chú này chơi trò này đến nghiện rồi.
Lâm Tùy An lười để ý tới hắn, xoay người chuồn đi, vừa vặn lướt qua một thư sinh, giọng nói thư sinh như khóc như cười như tơ nhện chui vào ống tai.
Âm thanh này!
Lâm Tùy An đột nhiên xoay người, chỉ thấy thư sinh kia lảo đảo đi tới trước bức tường thơ, cầm bút lông lên điên cuồng viết, đám người vây xem đột nhiên lấy lại tinh thần, theo nét bút của hắn từng chữ từng chữ đọc ra tiếng.
Suối Xuân... Yên Thủy... lần đầu gặp người,
Trăng lạnh... Như mi... tương tư gần.
Hoa đỏ... có mùa... tình không có mùa.
Dòng nước... vô hạn... tựa ý chàng.
- Ôi chao, lang quân này sao lại viết thơ định tình ở chỗ này?
- Chẳng lẽ vị tiểu nương tử mà lang quân này thích cũng có tới đây sao?
Thư sinh xiêu xiêu vẹo vẹo viết hết nét bút cuồi cùng, sau đó ném bút lông, trượt người xuống ngồi ở góc tường che mặt khóc lớn:
- Liên Quân... Liên Quân... Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Hu hu hu...
Lâm Tùy An trợn mắt há hốc mồm, cô nhận ra giọng nói này, là nhân vật chính trong trí nhớ của Tô Thành Tiên... tình lang ân ái với Tô Thành Tiên.
Mà bài thơ này, lại là bài thơ định tình của Tô Thành Tiên.
*
- Các ngươi là ai? Các ngươi thật sự biết Liên Quân sao?
Thư sinh hỏi.
Thư sinh tên là Vệ Lê, thân khoác bạch y, dung mạo tuấn tú, đột nhiên được Lâm Tùy An mời đến uống trà, đôi mắt ngập mắt tràn đầy sự đề phòng.
Liên Quân trong miệng hắn chính là tên tự của Tô Thành Tiên.
Mục Trung nhìn Lâm Tùy An, cảm giác trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Không hiểu vì sao nàng tiện tay bắt một thư sinh thôi, vậy mà cũng có quan hệ với Tô Thành Tiên, chẳng lẽ nàng có thuật tiên tri sao?
Lâm Tùy An bị đả kích hơn Mục Trung nhiều, thư sinh xuất hiện lại một lần nữa chứng minh ngón tay vàng của cô quả thực là ngón tay vàng, chứ không phải ảo giác hay suy nghĩ, cô căn bản không thể nhìn thẳng vào thư sinh trước mắt, chỉ có thể ra vẻ cao thâm buồn bực uống trà, vô tình lại nhận được ánh mắt tán thưởng của thiếu niên hầu trà.
- Khụ, chúng ta quả thực quen biết Tô gia lang quân.
Mục Trung nói.
Vệ Lê:
- Các ngươi chứng minh bằng cách nào?
Mục Trung gãi đầu:
- Điều này...
Chứng mình bằng cách nào? Dẫn hắn đi gặp thi thể Tô Thành Tiên sao?
- Vạn dặm hồng trần xa xa, không ai biết được tình miên man.
Lâm Tùy An nói:
- Đây là hai câu cuối cùng của bài thơ.
Vệ Lê:
- Ngươi, làm sao ngươi biết?! Tô Lang rõ ràng nói bài này là, là...
- Bài thơ định tình tặng ngươi.
Lâm Tùy An nhìn gương mặt trắng bệch của Vệ Lê, trong lòng có hơi không đành lòng:
- Thật không giấu gì người. Theo như ta được biết, tính cả ngươi, Tô Thành tiên tặng bài thơ định tình này cho cả thảy ba người.
Thân hình Vệ Lê thoáng run rẩy, dường như hiểu được gì đó, nước mắt không ngừng rơi, khẽ cười ra tiếng:
- Thì ra là thế.
Thì ra là thế... Hắn vẫn trở về rồi... Ta thật sự là đồ ngốc, còn tưởng rằng hắn thật lòng đối với ta, còn ngốc nghếch giữ hành lý của hắn, nghĩ có thể cùng hắn đến Đông Đô tham gia thi cử, thì ra hành lý kia chỉ là là thứ hắn đem ra để lừa ta mà thôi...
Mục Trung lúc này mới nghe hiểu quan hệ của hai người, cả kinh đến cằm đều rớt xuống, thấp giọng nói:
- Nghe nói trong đại tộc thường có nam phong, không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến. Lâm nương tử vì sao lại biết thế?
Ha ha, tận mắt nhìn thấy chứ sao, suýt nữa thì chọc mù mắt luôn rồi.
- Tô Thành Tiên cũng tặng ta bài thơ định tình giống thế.
Lâm Tùy An lạnh mặt nói.
Vệ Lê bất ngờ trừng mắt nhìn Lâm Tùy An.
Mục Trung thoáng cái bị nghẹn lại, nghẹn đến hai tròng mắt như trượt ra ngoài, một lúc lâu sau nói một cậu:
- Tra nam!
Lâm Tùy An:
- Vệ gia lang quân, hành lý ngươi vừa nói đang ở đâu?
- Nói chớ, cậu hầu trà thật sự không khoác lác.
Mục Trung ôm cánh tay nói.
- Thật vô cùng cảm thán.
Lâm Tùy An nói.
Mặt trên bức tường phía nam của quán trà phủ đầy những bài thờ rậm rạp, khải hành thảo thư đầy đủ cả, ngũ ngôn thất luật giao nhau rực rỡ, quả thực là ác mộng của những người mắc chứng sợ hãi dày đặc.
Trong ba tầng ngoài ba tầng là các bình luận vây quanh, sột soạt nhấp ngụm trà, lắc lắc đầu ngâm thơ, vẻ mặt đều rất hưởng thụ.
Trên bàn bên tường bày văn phòng tứ bảo, bút đã nhuận xong, mực cũng mài xong, chuẩn bị sẵn sàng để bất cứ lúc nào cũng có người tiến lên vung bút.
Lâm Tùy An và Mục Trung liếc nhau, quay đầu nhìn lại thì thấy thiếu niên hầu trà vẫn còn ngồi đó nhìn chằm chằm hai người bọn họ, tư thế kia như muốn nói các ngươi không trở về uống cạn chén trà thì ta sẽ đuổi theo các ngươi đến chân trời góc biển.
Mục Trung vuốt bộ râu quai nón quan sát mất bài thơ:
- Trà này khó uống như dịch mật ấy, ôi nương ta ơi, thật muốn đòi mạng mà...
Lâm Tùy An đỡ trán:
- Mau đi thôi.
Mục Trung:
- Cửa sau quán trà có rất nhiều người, ngươi đi uống trà, ta rút trước.
Lâm Tùy An...
Ông chú này chơi trò này đến nghiện rồi.
Lâm Tùy An lười để ý tới hắn, xoay người chuồn đi, vừa vặn lướt qua một thư sinh, giọng nói thư sinh như khóc như cười như tơ nhện chui vào ống tai.
Âm thanh này!
Lâm Tùy An đột nhiên xoay người, chỉ thấy thư sinh kia lảo đảo đi tới trước bức tường thơ, cầm bút lông lên điên cuồng viết, đám người vây xem đột nhiên lấy lại tinh thần, theo nét bút của hắn từng chữ từng chữ đọc ra tiếng.
Suối Xuân... Yên Thủy... lần đầu gặp người,
Trăng lạnh... Như mi... tương tư gần.
Hoa đỏ... có mùa... tình không có mùa.
Dòng nước... vô hạn... tựa ý chàng.
- Ôi chao, lang quân này sao lại viết thơ định tình ở chỗ này?
- Chẳng lẽ vị tiểu nương tử mà lang quân này thích cũng có tới đây sao?
Thư sinh xiêu xiêu vẹo vẹo viết hết nét bút cuồi cùng, sau đó ném bút lông, trượt người xuống ngồi ở góc tường che mặt khóc lớn:
- Liên Quân... Liên Quân... Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Hu hu hu...
Lâm Tùy An trợn mắt há hốc mồm, cô nhận ra giọng nói này, là nhân vật chính trong trí nhớ của Tô Thành Tiên... tình lang ân ái với Tô Thành Tiên.
Mà bài thơ này, lại là bài thơ định tình của Tô Thành Tiên.
*
- Các ngươi là ai? Các ngươi thật sự biết Liên Quân sao?
Thư sinh hỏi.
Thư sinh tên là Vệ Lê, thân khoác bạch y, dung mạo tuấn tú, đột nhiên được Lâm Tùy An mời đến uống trà, đôi mắt ngập mắt tràn đầy sự đề phòng.
Liên Quân trong miệng hắn chính là tên tự của Tô Thành Tiên.
Mục Trung nhìn Lâm Tùy An, cảm giác trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Không hiểu vì sao nàng tiện tay bắt một thư sinh thôi, vậy mà cũng có quan hệ với Tô Thành Tiên, chẳng lẽ nàng có thuật tiên tri sao?
Lâm Tùy An bị đả kích hơn Mục Trung nhiều, thư sinh xuất hiện lại một lần nữa chứng minh ngón tay vàng của cô quả thực là ngón tay vàng, chứ không phải ảo giác hay suy nghĩ, cô căn bản không thể nhìn thẳng vào thư sinh trước mắt, chỉ có thể ra vẻ cao thâm buồn bực uống trà, vô tình lại nhận được ánh mắt tán thưởng của thiếu niên hầu trà.
- Khụ, chúng ta quả thực quen biết Tô gia lang quân.
Mục Trung nói.
Vệ Lê:
- Các ngươi chứng minh bằng cách nào?
Mục Trung gãi đầu:
- Điều này...
Chứng mình bằng cách nào? Dẫn hắn đi gặp thi thể Tô Thành Tiên sao?
- Vạn dặm hồng trần xa xa, không ai biết được tình miên man.
Lâm Tùy An nói:
- Đây là hai câu cuối cùng của bài thơ.
Vệ Lê:
- Ngươi, làm sao ngươi biết?! Tô Lang rõ ràng nói bài này là, là...
- Bài thơ định tình tặng ngươi.
Lâm Tùy An nhìn gương mặt trắng bệch của Vệ Lê, trong lòng có hơi không đành lòng:
- Thật không giấu gì người. Theo như ta được biết, tính cả ngươi, Tô Thành tiên tặng bài thơ định tình này cho cả thảy ba người.
Thân hình Vệ Lê thoáng run rẩy, dường như hiểu được gì đó, nước mắt không ngừng rơi, khẽ cười ra tiếng:
- Thì ra là thế.
Thì ra là thế... Hắn vẫn trở về rồi... Ta thật sự là đồ ngốc, còn tưởng rằng hắn thật lòng đối với ta, còn ngốc nghếch giữ hành lý của hắn, nghĩ có thể cùng hắn đến Đông Đô tham gia thi cử, thì ra hành lý kia chỉ là là thứ hắn đem ra để lừa ta mà thôi...
Mục Trung lúc này mới nghe hiểu quan hệ của hai người, cả kinh đến cằm đều rớt xuống, thấp giọng nói:
- Nghe nói trong đại tộc thường có nam phong, không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến. Lâm nương tử vì sao lại biết thế?
Ha ha, tận mắt nhìn thấy chứ sao, suýt nữa thì chọc mù mắt luôn rồi.
- Tô Thành Tiên cũng tặng ta bài thơ định tình giống thế.
Lâm Tùy An lạnh mặt nói.
Vệ Lê bất ngờ trừng mắt nhìn Lâm Tùy An.
Mục Trung thoáng cái bị nghẹn lại, nghẹn đến hai tròng mắt như trượt ra ngoài, một lúc lâu sau nói một cậu:
- Tra nam!
Lâm Tùy An:
- Vệ gia lang quân, hành lý ngươi vừa nói đang ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.