Chàng Khờ! Em Thích Anh (Hệ Liệt 3)
Chương 2: Chạm Mặt
Ma nữ mary
14/01/2021
Đứng đối diện cô là đàn anh khó tính. Cô biết đây chỉ là luyện tập thôi nên anh ta phải nhường cho cô. Vậy mà anh ta không nhường cô một tí nào. Thật đáng ghét nha.
Mãi đến khi một tiếng á vang lên cô mới hồn thần. Trời ơi, cô bởi vì tức giận quá mà không kiểm soát được đánh trúng thằng nhỏ của đàn anh. Anh ta đỏ mặt tức giận bỏ đi. Cô thật vô tội. Cô không cố ý đâu. Không khí quái dị cứ quanh quẩn mỗi khi cô và đàn anh giáp mặt. Hai người đều cố ý lãng tránh đối phương.
Khai giảng đầu năm học, cô và cô bạn Nhật Linh học khác lớp nhau. Cô ở dưới lầu còn lớp của Nhật Linh ở trên lầu. Bước lên cầu thang, cô ngước mắt lên thì thấy đàn anh đi xuống. Mà không đúng? Đàn anh của cô sao lại ở đây?
“ Xin chào!”
Giọng nói trầm ấm tát cho cô một phát tỉnh luôn. Hóa ra đàn anh là bạn học cùng trường của cô. Ai nói cho biết trái đất sao nhỏ như vậy? Mà không phải sai sai ở đâu rồi? Anh ta mười lăm tuổi! Mẹ kiếp! Mười lăm tuổi đã đai đen. Còn là đàn anh của nhiều người như vậy. Tuy không phải thiên tài nhưng như vậy đã là rất giỏi rồi. Hơi lạc chủ đề nữa rồi!
“ Chào! “
Cô bước tiếp không muốn nói thêm gì nữa! Cô phải bình tĩnh. Đến lớp Nhật Linh cô đứng ngoài cửa sổ vẫy tay. Mà cô bạn không nghe thấy đành quay lưng lại tính bước tới cửa chính cửa lớp thì thấy gương mặt đáng ghét tươi cười nhìn cô hỏi:
“ Muốn tìm ai? “
“ Nhật Linh “
Anh ta gọi vọng vào lớp đông người ấy:
“ Nhật Linh có người tìm!”
Xong anh ta bước vào lớp ngồi xuống chỗ của mình ngay cửa sổ nhìn cô cười.
Thân quen lắm hay sao mà cười vậy! Cô không thèm nhìn anh ta nắm lấy tay cô bạn thân kéo tới hành lang ríu rít kể lể đủ chuyện trên trời đến khi tiếp trống vang lên mới chạy về lớp.
Anh ta ở trường rất vui vẻ lúc nào cũng cười đùa với đám bạn. Không có dáng vẻ mặt lạnh, nghiêm túc và khó gần như lúc đứng lớp võ.
Có lúc, anh ta còn trêu chọc cô khi cô đang đợi Nhật Linh cùng về.
Bình thường miễn cưỡng lắm trước mặt thầy Lam cô mới gọi anh ta một tiếng là "anh Phong". Từ khi biết anh ta bằng tuổi cô gặp chỉ kêu: "Phong".
(Đổi từ anh ta sang gọi tên nha mọi người)
Mỗi ngày, Băng và Phong đều gặp nhau ở trường học rồi buổi tối gặp nhau trên lớp học võ. Bạn đầu xa lạ dần thân quen.
Không biết từ khi nào, trên con đường về nhà tình cơ hai người gặp nhau. Mới biết họ cùng đường. Con đường đó mỗi ngày đều có một chiếc xe đạp màu xanh dương chạy song song với một chiếc xe đạp màu hồng. Không kể đến, từ lúc nào anh đã mua chuộc được thằng em trai ranh ma của cô.
Phong thường rủ cô đi ăn kem và có cái bóng đèn sáng ngoắt ngồi giữa chính là thằng em trai của Băng.
Cậu không cho hai người ngồi gần nhau. Đi đâu cũng phải có cậu đi cùng.
Bộ ba quái dị ra đời. Hẹn muốn tâm sự thân mật mà có cái bóng đèn ở giữa thì hỏi thử làm ăn được gì! Á nhầm nói chuyện được gì! Ấy vậy hai người vẫn có thể nói chuyện trên trời dưới đất mặc cho thằng em chuyên tâm ăn hết ly này đến ly kem khác.
Không có thằng em trai thì cũng có một trong hai cô bạn thân của Tuyết Băng. Thế nên, Phong đau đầu khổ não vắt óc suy nghĩ. Tình cảm ấy kéo dài cho đến một ngày. Cô viết lên áo của anh:
“ Băng thích Phong “
Lần đầu tiên, cô tỏ tình với Phong. (Chiếc áo sau đó được giặt sạch sẽ thơm tho mùi nước xả vải. Dòng chữ vội vàng viết của cô biến mất nhanh như tương lai của họ)
Bữa tiệc nhóm mừng chiến thắng lần trước anh ta cũng tham gia vì anh ta có giải huy chương đồng! Bầu không khí ngộp ngạt mỗi khi cô nói một câu và người đối diện phiên dịch một câu. Phong lạnh mặt. Trầm ngâm không nói gì!
Đến lúc về, Phong hỏi:
“ Băng quen Hoàng Vũ sao?”
“ Quen “
“ Khi nào? “
“ Lúc Phong đang bận đi thi “
Thế mới nói người đến trước chưa chắc gì đã nắm chắc được phần thắng. Có khi người đến sau đã vượt mặt trước lúc nào không hay.
Phong cũng không nhắc lại chuyện đó nhưng đó vẫn là một nút thắt trong lòng anh. Mà cô thì không muốn nói đến chuyện quá khứ. Hiện tại, cô là bạn gái của Phong. Quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi. Cứ cho nó chìm vào dĩ vãng đi.
Cuộc thi đấu lớn lần hai từ khi tôi học võ được tổ chức. Năm trước, cô còn ngồi đó ngóng trông về một người. Năm nay, cô ngồi đây vẫn ngóng trông nhưng đơn ăn giản là cổ vũ cho hai người mà thôi. Một người là quá khứ. Một người là hiện tại. Hai người đều có một vị trí khác nhau trong lòng cô.
Mãi đến khi một tiếng á vang lên cô mới hồn thần. Trời ơi, cô bởi vì tức giận quá mà không kiểm soát được đánh trúng thằng nhỏ của đàn anh. Anh ta đỏ mặt tức giận bỏ đi. Cô thật vô tội. Cô không cố ý đâu. Không khí quái dị cứ quanh quẩn mỗi khi cô và đàn anh giáp mặt. Hai người đều cố ý lãng tránh đối phương.
Khai giảng đầu năm học, cô và cô bạn Nhật Linh học khác lớp nhau. Cô ở dưới lầu còn lớp của Nhật Linh ở trên lầu. Bước lên cầu thang, cô ngước mắt lên thì thấy đàn anh đi xuống. Mà không đúng? Đàn anh của cô sao lại ở đây?
“ Xin chào!”
Giọng nói trầm ấm tát cho cô một phát tỉnh luôn. Hóa ra đàn anh là bạn học cùng trường của cô. Ai nói cho biết trái đất sao nhỏ như vậy? Mà không phải sai sai ở đâu rồi? Anh ta mười lăm tuổi! Mẹ kiếp! Mười lăm tuổi đã đai đen. Còn là đàn anh của nhiều người như vậy. Tuy không phải thiên tài nhưng như vậy đã là rất giỏi rồi. Hơi lạc chủ đề nữa rồi!
“ Chào! “
Cô bước tiếp không muốn nói thêm gì nữa! Cô phải bình tĩnh. Đến lớp Nhật Linh cô đứng ngoài cửa sổ vẫy tay. Mà cô bạn không nghe thấy đành quay lưng lại tính bước tới cửa chính cửa lớp thì thấy gương mặt đáng ghét tươi cười nhìn cô hỏi:
“ Muốn tìm ai? “
“ Nhật Linh “
Anh ta gọi vọng vào lớp đông người ấy:
“ Nhật Linh có người tìm!”
Xong anh ta bước vào lớp ngồi xuống chỗ của mình ngay cửa sổ nhìn cô cười.
Thân quen lắm hay sao mà cười vậy! Cô không thèm nhìn anh ta nắm lấy tay cô bạn thân kéo tới hành lang ríu rít kể lể đủ chuyện trên trời đến khi tiếp trống vang lên mới chạy về lớp.
Anh ta ở trường rất vui vẻ lúc nào cũng cười đùa với đám bạn. Không có dáng vẻ mặt lạnh, nghiêm túc và khó gần như lúc đứng lớp võ.
Có lúc, anh ta còn trêu chọc cô khi cô đang đợi Nhật Linh cùng về.
Bình thường miễn cưỡng lắm trước mặt thầy Lam cô mới gọi anh ta một tiếng là "anh Phong". Từ khi biết anh ta bằng tuổi cô gặp chỉ kêu: "Phong".
(Đổi từ anh ta sang gọi tên nha mọi người)
Mỗi ngày, Băng và Phong đều gặp nhau ở trường học rồi buổi tối gặp nhau trên lớp học võ. Bạn đầu xa lạ dần thân quen.
Không biết từ khi nào, trên con đường về nhà tình cơ hai người gặp nhau. Mới biết họ cùng đường. Con đường đó mỗi ngày đều có một chiếc xe đạp màu xanh dương chạy song song với một chiếc xe đạp màu hồng. Không kể đến, từ lúc nào anh đã mua chuộc được thằng em trai ranh ma của cô.
Phong thường rủ cô đi ăn kem và có cái bóng đèn sáng ngoắt ngồi giữa chính là thằng em trai của Băng.
Cậu không cho hai người ngồi gần nhau. Đi đâu cũng phải có cậu đi cùng.
Bộ ba quái dị ra đời. Hẹn muốn tâm sự thân mật mà có cái bóng đèn ở giữa thì hỏi thử làm ăn được gì! Á nhầm nói chuyện được gì! Ấy vậy hai người vẫn có thể nói chuyện trên trời dưới đất mặc cho thằng em chuyên tâm ăn hết ly này đến ly kem khác.
Không có thằng em trai thì cũng có một trong hai cô bạn thân của Tuyết Băng. Thế nên, Phong đau đầu khổ não vắt óc suy nghĩ. Tình cảm ấy kéo dài cho đến một ngày. Cô viết lên áo của anh:
“ Băng thích Phong “
Lần đầu tiên, cô tỏ tình với Phong. (Chiếc áo sau đó được giặt sạch sẽ thơm tho mùi nước xả vải. Dòng chữ vội vàng viết của cô biến mất nhanh như tương lai của họ)
Bữa tiệc nhóm mừng chiến thắng lần trước anh ta cũng tham gia vì anh ta có giải huy chương đồng! Bầu không khí ngộp ngạt mỗi khi cô nói một câu và người đối diện phiên dịch một câu. Phong lạnh mặt. Trầm ngâm không nói gì!
Đến lúc về, Phong hỏi:
“ Băng quen Hoàng Vũ sao?”
“ Quen “
“ Khi nào? “
“ Lúc Phong đang bận đi thi “
Thế mới nói người đến trước chưa chắc gì đã nắm chắc được phần thắng. Có khi người đến sau đã vượt mặt trước lúc nào không hay.
Phong cũng không nhắc lại chuyện đó nhưng đó vẫn là một nút thắt trong lòng anh. Mà cô thì không muốn nói đến chuyện quá khứ. Hiện tại, cô là bạn gái của Phong. Quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi. Cứ cho nó chìm vào dĩ vãng đi.
Cuộc thi đấu lớn lần hai từ khi tôi học võ được tổ chức. Năm trước, cô còn ngồi đó ngóng trông về một người. Năm nay, cô ngồi đây vẫn ngóng trông nhưng đơn ăn giản là cổ vũ cho hai người mà thôi. Một người là quá khứ. Một người là hiện tại. Hai người đều có một vị trí khác nhau trong lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.