Chàng Khờ! Em Thích Anh (Hệ Liệt 3)
Chương 1: Đàn Anh Khó Tính
Ma nữ mary
14/01/2021
Ngày đầu tiên của mùa hè, cô được đi học võ. Bởi sức khỏe của em trai cô khá kém và thân hình nhỏ xíu như con chuột nhắt nên cô cũng thành công đạt được mong muốn của mình! Hai chị em cùng đến lớp học võ thuật Taekwondo của Thầy Lam. Thầy Lam đã đạt được đai đen tứ đẳng. Lớp của thầy mở ra rất đông, ở tỉnh nhỏ mà mỗi ngày có hơn hai trăm học sinh đến học. Thầy còn dạy ở các trường học và dạy thêm ở nhà! Đủ biết số lượng học trò thật đông đảo.
Hôm đó, cô học bài đầu tiên là khởi động, đứng tấn, các tư thế đánh cơ bản của bài quyền số 1. Nói thì nghe rất nhẹ nhõm nhưng làm thì là một chuyện hết sức dã man. Chuyện đó cũng không đáng nói đến làm gì. Vì ở đó cô gặp một đàn anh khó tính đến đáng ghét.
Tại sao khó tính mà lại đáng ghét ư? Người ta mới học với các đàn anh khác đã được nghỉ giải lao mà cô vẫn phải luyện tập. Anh ta rất hay soi mói những động tác của cô. Bắt cô làm đi làm lại đến khi nào đúng thì thôi! Muốn chỉnh cô hay sao á? Cô cãi lại lời anh ta nói ngồi bịch xuống đất. Xoa xoa cái chân, mẹ ơi đau mỏi dã man. Anh ta phạt cô thực hiện động tác gấp đôi. Đứng tấn đến chân run run. Đồ đáng ghét.
Ấn tượng đầu tiên, anh ta đã đáng ghét như vậy đó! Lết về tới nhà chân tay cô vừa đau nhức vừa bủn rủn.
Bối rối nhất là lúc anh ta hướng dẫn cô thắt đai. Khoảng cách gần khiến cô không dám hít thở. Lần đầu tiên, cô tiếp xúc với con trai gần như vậy!
Ngày thứ hai, cô bắt đầu tức giận lườm liếc anh ta. Anh ta mặt lạnh xem như không thấy. Càng chống đối anh ta càng thấy thú vị hay sao ấy? Cô thật tức muốn điên máu.
Ngày thứ ba, cô liền thể hiện sự bất mãn đối với anh ta. Lần này, cô im lặng làm theo, vừa làm vừa nghỉ mai có nên xin nghỉ học luôn không? Nếu không bộ xương khô của cô sẽ hành hạ cô đến chết mất. Anh ta hình như nghe thấy tiếng lòng của cô lên tiếng giải thích:
“ Đây là những thứ cơ bản ai cũng phải học “
Học thì học nhưng xung quanh cô đâu có ai bị hành hạ như cô đâu hả? Cái mặt lạnh đáng ghét.
Một tuần, cô đã quen với sự huấn luyện ma quỷ của anh ta thì anh ta lại không xuất hiện. Thầy cho cô luyện tập cường độ bình thường làm cô thấy nhàm chán.
Anh ta đi đâu vậy nhĩ? Cô nghĩ thầm. Nghe nói anh ta được cử đi thi đấu. Đàn anh của cô là đai đen nhất đẳng. Anh ta cao 1m70, gương mặt lạnh, thanh tú. Giọng nói trầm ấm. Bộ đồ trắng viền đen cùng chiếc đai đen thắt quanh eo phải công nhận rất hợp với dáng người của anh ta. Anh ta luôn mặt lạnh thể hiện sự uy nghiêm, không chỉ thế rất nghiêm túc trong việc giảng dạy và hướng dẫn những đàn em mới. Mà cô vẫn ác cảm với anh ta. Bởi anh ta cười lên thật khiến lòng cô ngứa ngáy. Anh ta không cười với cô là đang cười với mọi người.
Hóa ra là cô đã nhầm to rồi, anh ta rất thân thiện với mấy em nhỏ còn với cô thì không. Anh ta rất nghiêm khắc với cô nha. Thật chán ghét.
Tuyết Băng dần dần thích nghi và hòa đồng với mọi người. Dù là cô rất ít nói. Bởi vì không đa số đều là con trai nên không có phòng thay đồ. Mọi người đều cởi áo thun rồi mang áo võ thuật vào! Nữ thì chỉ cần mang áo võ thuật ở ngoài mà thôi. Riêng anh ta thì không như vậy! Anh ta có 1 căn phòng riêng do mấy anh lớn tự sáng chế! Nói hoa vậy chứ thật ra chỉ là mấy vách ngăn mà thôi. Hỏi tại sao lại để ý anh ta sao? Đơn giản là muốn tìm ra nhược điểm để trêu chọc anh ta mà thôi.
Đứng trên lầu cao, cô vô tình nhìn thấy anh ta thay đồ. Cô hơi sững người, có thể do cô nhìn quá mất chăm chú thì anh ta ngước mắt lên. Cô giật mình sờ mũi. Cô không cố ý lén nhìn anh ta thay đồ đâu nha! Vô tình thôi mà hình như anh ta đỏ mặt ngại ngùng hay sao á?
Lúc mới vào, cô rối rắm còn quay mặt đi khi thấy con trai thay đồ. Nhìn riết rồi quen nên mặt cứ trơ ra. Bước xuống lầu, anh ta chặn cô lại. Mặt cô cũng lạnh lùng nhìn anh ta:
“ Anh muốn gì? “
Lần đầu tiên, cô nhìn thấy anh ta né tránh ánh mắt của cô nói:
“ Nhìn lén người ta thay đồ là không tốt “
Lầu trên là nơi thầy ưu ái cho các học sinh nữ. Con trai không được lên đó. Nên anh ta chỉ có thể đợi cô ở dưới chân cầu thang.
Anh ta nói rồi quay mặt đi nên cô không thấy rõ mặt anh ta như thế nào?
“ Tôi không nhìn lén “
Anh ta quay lại:
“ Chính mắt tôi thấy “
“ Tôi nhìn công khai. Nhìn trực tiếp. Anh nói nhìn lén thật khó nghe “
Cô bước ngang hiên đi qua anh ta. Muốn gây khó dễ với cô sao? Mơ đi. Cô không nói không phải cô không biết nói mà không muốn chấp mà thôi. Một khi nói đủ thẳng thắn, đủ táo bạo và mặt dày. Không muốn nhìn thấy anh ta tí nào!
Hôm đó, cô học bài đầu tiên là khởi động, đứng tấn, các tư thế đánh cơ bản của bài quyền số 1. Nói thì nghe rất nhẹ nhõm nhưng làm thì là một chuyện hết sức dã man. Chuyện đó cũng không đáng nói đến làm gì. Vì ở đó cô gặp một đàn anh khó tính đến đáng ghét.
Tại sao khó tính mà lại đáng ghét ư? Người ta mới học với các đàn anh khác đã được nghỉ giải lao mà cô vẫn phải luyện tập. Anh ta rất hay soi mói những động tác của cô. Bắt cô làm đi làm lại đến khi nào đúng thì thôi! Muốn chỉnh cô hay sao á? Cô cãi lại lời anh ta nói ngồi bịch xuống đất. Xoa xoa cái chân, mẹ ơi đau mỏi dã man. Anh ta phạt cô thực hiện động tác gấp đôi. Đứng tấn đến chân run run. Đồ đáng ghét.
Ấn tượng đầu tiên, anh ta đã đáng ghét như vậy đó! Lết về tới nhà chân tay cô vừa đau nhức vừa bủn rủn.
Bối rối nhất là lúc anh ta hướng dẫn cô thắt đai. Khoảng cách gần khiến cô không dám hít thở. Lần đầu tiên, cô tiếp xúc với con trai gần như vậy!
Ngày thứ hai, cô bắt đầu tức giận lườm liếc anh ta. Anh ta mặt lạnh xem như không thấy. Càng chống đối anh ta càng thấy thú vị hay sao ấy? Cô thật tức muốn điên máu.
Ngày thứ ba, cô liền thể hiện sự bất mãn đối với anh ta. Lần này, cô im lặng làm theo, vừa làm vừa nghỉ mai có nên xin nghỉ học luôn không? Nếu không bộ xương khô của cô sẽ hành hạ cô đến chết mất. Anh ta hình như nghe thấy tiếng lòng của cô lên tiếng giải thích:
“ Đây là những thứ cơ bản ai cũng phải học “
Học thì học nhưng xung quanh cô đâu có ai bị hành hạ như cô đâu hả? Cái mặt lạnh đáng ghét.
Một tuần, cô đã quen với sự huấn luyện ma quỷ của anh ta thì anh ta lại không xuất hiện. Thầy cho cô luyện tập cường độ bình thường làm cô thấy nhàm chán.
Anh ta đi đâu vậy nhĩ? Cô nghĩ thầm. Nghe nói anh ta được cử đi thi đấu. Đàn anh của cô là đai đen nhất đẳng. Anh ta cao 1m70, gương mặt lạnh, thanh tú. Giọng nói trầm ấm. Bộ đồ trắng viền đen cùng chiếc đai đen thắt quanh eo phải công nhận rất hợp với dáng người của anh ta. Anh ta luôn mặt lạnh thể hiện sự uy nghiêm, không chỉ thế rất nghiêm túc trong việc giảng dạy và hướng dẫn những đàn em mới. Mà cô vẫn ác cảm với anh ta. Bởi anh ta cười lên thật khiến lòng cô ngứa ngáy. Anh ta không cười với cô là đang cười với mọi người.
Hóa ra là cô đã nhầm to rồi, anh ta rất thân thiện với mấy em nhỏ còn với cô thì không. Anh ta rất nghiêm khắc với cô nha. Thật chán ghét.
Tuyết Băng dần dần thích nghi và hòa đồng với mọi người. Dù là cô rất ít nói. Bởi vì không đa số đều là con trai nên không có phòng thay đồ. Mọi người đều cởi áo thun rồi mang áo võ thuật vào! Nữ thì chỉ cần mang áo võ thuật ở ngoài mà thôi. Riêng anh ta thì không như vậy! Anh ta có 1 căn phòng riêng do mấy anh lớn tự sáng chế! Nói hoa vậy chứ thật ra chỉ là mấy vách ngăn mà thôi. Hỏi tại sao lại để ý anh ta sao? Đơn giản là muốn tìm ra nhược điểm để trêu chọc anh ta mà thôi.
Đứng trên lầu cao, cô vô tình nhìn thấy anh ta thay đồ. Cô hơi sững người, có thể do cô nhìn quá mất chăm chú thì anh ta ngước mắt lên. Cô giật mình sờ mũi. Cô không cố ý lén nhìn anh ta thay đồ đâu nha! Vô tình thôi mà hình như anh ta đỏ mặt ngại ngùng hay sao á?
Lúc mới vào, cô rối rắm còn quay mặt đi khi thấy con trai thay đồ. Nhìn riết rồi quen nên mặt cứ trơ ra. Bước xuống lầu, anh ta chặn cô lại. Mặt cô cũng lạnh lùng nhìn anh ta:
“ Anh muốn gì? “
Lần đầu tiên, cô nhìn thấy anh ta né tránh ánh mắt của cô nói:
“ Nhìn lén người ta thay đồ là không tốt “
Lầu trên là nơi thầy ưu ái cho các học sinh nữ. Con trai không được lên đó. Nên anh ta chỉ có thể đợi cô ở dưới chân cầu thang.
Anh ta nói rồi quay mặt đi nên cô không thấy rõ mặt anh ta như thế nào?
“ Tôi không nhìn lén “
Anh ta quay lại:
“ Chính mắt tôi thấy “
“ Tôi nhìn công khai. Nhìn trực tiếp. Anh nói nhìn lén thật khó nghe “
Cô bước ngang hiên đi qua anh ta. Muốn gây khó dễ với cô sao? Mơ đi. Cô không nói không phải cô không biết nói mà không muốn chấp mà thôi. Một khi nói đủ thẳng thắn, đủ táo bạo và mặt dày. Không muốn nhìn thấy anh ta tí nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.