Chương 10: Biến Cố
Ferina
21/11/2024
Huyền Phong chuyển cho anh mình những bản vẽ chiến hạm, về những đề xuất thay thế tương ứng, về những thứ vũ khí tương tự.
Một ngọn giáo ma thuật mang theo hỏa ma pháp cấp 7, sức bùng nổ có thể sánh ngang với một quả tên lửa.
Những chiếc chiến hạm cần có thời gian nghiên cứu để chọn vật liệu phù hợp hơn là một thứ xa xỉ như Kháng Ma Thiếc.
Dẫu vậy, cũng có 3 chiếc khổng lồ được hoàn toàn đóng bằng Kháng Ma Thiếc.
Còn về đế quốc, vốn dĩ từ cuộc chiến được mất ngang nhau, ai rồi cũng sẽ nghiêng về phía lợi ích khi biết rằng bọn họ có thể chiến thắng.
Hoàng gia là những người ủng hộ nhiều nhất.
Những tin tức rằng lãnh thổ của thú nhân có rất nhiều tài nguyên khiến bọn họ hứng thú, còn cho phép Trần Đạo mở rộng đoàn quân Đông chinh.
Nhưng hết thảy mọi thứ đều phải cần có thời gian. Những sản phẩm bước đầu đều cho kết quả khả quan, một tổ đội bình thường được biên chế ' vũ khí đặc biệt ' cũng có thể gây nguy hiểm cho một hòn đảo.
Chỉ cần một thanh Hỏa Thương có thể tiêu diệt được một phạm vi rộng những thú nhân cấp 4 trở xuống một cách dễ dàng.
So với những chiến hạm đang được xây dựng thì chúng đã được đem ra chiến trận.
...
Linh Nhi vừa trở về, nàng rũ bỏ áo choàng, chui vào trong lòng hắn.
- Bọn họ...bắt đầu rồi.
Trong lòng nàng không khỏi nặng trĩu. Dẫu sao cũng là những người con cùng một cha. Không thương yêu nhau đã đành, mỗi người lại chuẩn bị cho cuộc chiến của riêng mình.
- Ngọc Nhi đi Thiên Đô, còn mẹ...bà ấy đi rồi...
Linh Nhi nghẹn ngào, khóc nức lên. Hắn vuốt ve tấm lưng run lên của nàng an ủi.
Tám phần, cái chết của Tô Đại Nguyệt để đổi lấy đảm bảo cho Ngọc Nhi an toàn.
Hoàng hậu của đế quốc cứ vậy chết đi, ngoại trừ số ít người biết, còn lại chẳng ai hay.
Huyền Phong tự hỏi, vậy hoàng đế đang làm gì ? Không lí nào ông ta lại không quan tâm. Nhưng không cần hỏi, hắn cũng đoán được.
Hoàng đế ngủ mãi không tỉnh, hoàng hậu cũng đã chết, người nào cũng có thế lực riêng, không tranh lúc này, còn tranh lúc nào ?
Cuộc chiến tranh giành quyền lực luôn máu lạnh như vậy.
Gạt đống bản vẽ qua một bên, hắn an ủi Linh Nhi trong lòng.
Linh Nhi nức nở đến khi thiếp đi, nàng vẫn ôm chặt lấy hắn.
Hắn không ở trong hoàn cảnh của nàng, nhưng hiểu được phần nào.
Đứng trước quyền lực và thân tình, mẹ mình chết mà bản thân lại chẳng thể làm được gì.
Hắn thấy mọi thứ thật yên bình trong thời gian qua, và rồi chỉ trong thoáng chốc, mọi thứ diễn ra thật chóng vánh.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve Linh Nhi, có một số thứ còn phân vân, hắn cũng đã quyết định được rồi.
Linh Nhi tỉnh lại, nàng giống như mèo nhỏ, chui vào bên trong áo của hắn.
- Em mới trở về, có muốn ăn chút gì đó không ?
Huyền Phong xoa cái ' bụng bầu ' của mình.
Nàng lắc đầu, thế nhưng cái bụng nàng thành thật hơn, réo lên báo với hắn một tiếng.
A Cửu mang tới cho hai người bánh ngọt rồi rời khỏi.
Bên ngoài, trời mưa tầm tã, màn sương phủ trắng hết khu cảng, sương trắng dày đặc đến mức chỉ cách vài bước chân đã khó lòng tìm thấy nhau.
Ăn được một chút, nàng lại cuộn mình trong áo hắn. Huyền Phong vỗ về cái bụng bầu của mình, trở về giường mà nằm.
- Vợ à, em có muốn đi đâu đó không, như là thăm Ngọc Nhi ?
Linh Nhi hơi trùng xuống, rồi khẽ gật đầu.
- Vậy thì ngày kia chúng ta đi nhé ?
Linh Nhi gật đầu, có điều bàn tay nàng bắt đầu có phần hư hỏng, nó vươn tới hạ bộ hắn, tìm lấy dương vật mà xoa nhẹ.
- Linh Nhi, em cũng không còn nhỏ đâu ah ?
Nàng ngước lên nhìn hắn, hai mắt mê ly, phồng má khiêu khích. Nàng tháo y phục trên người xuống, thân hình hoàn mĩ lộ diện. Tiểu mĩ nhân năm nào bây giờ đã lớn rồi.
- Chồng, em muốn...
Nàng ngồi trên bụng hắn, bầu ngực rung rinh khiêu gợi.
Bình thường là hắn trêu chọc nàng, bây giờ lại là nàng chủ động khiêu khích !
Linh Nhi ngả người, nàng hôn lấy hắn, bàn tay thoăn thoắt cởi bỏ trang phục trên người hắn không chút khó khăn.
- Hì hì, tiểu quỷ này có vẻ nhịn rất nhiều rồi phải không ? Hứ, em không nói là anh sẽ không làm gì sao.
Linh Nhi ủy mị trách cứ, làm sao như hắn bắt nạt nàng phát khóc.
Tốc độ vuốt của nàng càng ngày càng nhanh.
Hắn kéo Linh Nhi tới bên mình, đầu lưỡi quấn quít tìm lấy nhau. Hắn vê nhẹ hai đầu ti khiến nàng run run, bên dưới nơi âm đạo cùng dương vật cọ xát liên tục, dịch thủy rỉ ra ướt đẫm dương vật to lớn căng cứng kia.
Linh Nhi hơi chà hông, dương vật ướt đẫm bị đè nén, thuận theo ý nàng, dần tách ra cửa mình ướt át, tìm được lối vào.
Nàng bất chợt ôm chặt lấy hắn, dương vật chui tọt vào âm đạo, một đường xông phá tiến thẳng.
- Ưm...
Cho dù là đã nhìn thấy, cũng thường xuyên sờ tới, còn thỏa mãn nó bằng miệng, ấy vậy mà vẫn chẳng thể làm quen được với sự to lớn nóng rực đang hiện hữu trong bụng nàng.
- Nga...chồng à, nó vẫn còn lớn được nữa sao ?
Nàng cảm giác thốn, nhưng bên dưới nóng rực còn muốn mở rộng thêm khiến nàng hơi ngộp.
- Là do em quyến rũ mà, nó chỉ hưởng ứng thôi.
Hắn khẽ cười, mút lấy đầu ti nàng, Linh Nhi ngồi trên, hông eo chậm rãi mà nhấp, đầu nào nàng tê dại.
Có đau thốn, lại có cả sướng khoái, bên dưới được lấp đầy, nàng như có thể cảm nhận được từng đường gân trên dương vật. Mỗi lần nhấp nhả lại khiến nàng như lên trời. Hụt hẫng rồi lại phiêu đãng.
Dịch thủy ứa ra, ướt nhẹp bụng hắn, tiếng da thịt va chạm càng thêm gợi dục hòa vang cùng tiếng rên rỉ của nàng.
Dương vật tiến vào vừa nhanh vừa sâu khiến nàng tê dại, bản thân càng ngày càng mất sức, cả người nhũn ra.
- He, vợ à, thấy nó thế nào ?
Hắn nổi hứng trêu chọc mỹ nhân.
Linh Nhi đỏ mặt, tưởng chừng sẽ khuất phục được nó, ai ngờ nàng lại là người khuất phục trước, khi làm bằng miệng, nó đâu có cứng đầu như vậy.
- Nga...anh làm sao còn chưa ra...
Linh Nhi thở dốc, nàng không ngừng đón nhận khoái cảm, cả người đã ngả xuống, hắn giữ lấy eo hông nàng, phối hợp nhịp nhàng thúc tới.
- Vợ à...
Huyền Phong giữ lấy hông eo nàng, thúc mạnh một cái, Linh Nhi siết chặt lấy hắn, tinh dịch phóng xuất khiến nàng ngã gục.
Linh Nhi thở phì phì, hắn để nàng nằm xuống, một chân nàng gác lên vai hắn, tiếp tục công việc còn dang dở.
Linh Nhi chẳng quan tâm nữa, nàng chỉ biết bản thân cùng Huyền Phong hòa thành một, hưởng thụ khoái lạc liên hồi, có những lúc nàng chiếm lấy chủ động, bản thân lưu lạc chín tầng trời.
...
Linh Nhi u mê tỉnh lại, tay chân run run. Nàng rúc vào ngực hắn, xấu hổ không nói lên lời.
- Vợ à, em dậy rồi sao.
Linh Nhi xấu hổ, trách cứ: " Có ngày anh chết trên bụng nữ nhân đấy !"
Dương vật to lớn không ngừng cọ xát ở khe đùi khiến nàng ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng chủ động để nó tiến vào.
- Ồ, nếu là Linh Nhi thì càng tốt !
Huyền Phong thích thú, ôm lấy hông eo của nàng, chậm rãi thúc tới.
Trải qua một đêm cuồng nhiệt, bấy giờ hắn lại thật nhẹ nhàng. Linh Nhi cảm thấy thật nhẹ nhàng, khoái lạc kích thích đều có thể từ từ cảm nhận.
Khi nàng không chịu nổi nữa cũng là lúc hắn xuất tinh khí. Lưng nàng áp vào ngực hắn, bầu ngực đều bị hắn chiếm lấy, bản thân nàng nằm trong vòng tay hắn thỏa mãn.
- Huyền Phong, em muốn đi tắm.
Linh Nhi nói với hắn, ánh mắt mãn nguyện hạnh phúc.
Hắn liền bế nàng, hướng phòng tắm đi tới, còn nhiệt tình giúp nàng tẩy rửa, nàng chỉ cần hưởng thụ sự yêu thương này mà thôi.
Linh Nhi thấy xương vật hắn vẫn hung hãn như thế, chỉ có thể dùng miệng nàng thỏa mãn nó một hồi, nếu hai người còn tiếp tục, e là sẽ mang tiếng bị bệnh liệt giường mất.
Đế quốc chiếm lợi thế trước thú nhân, nơi thành phố cảng này cũng càng trở nên náo nhiệt hơn hẳn, những đoàn đội, dong binh hội kéo đến nườm nượp. Quả nhiên lợi ích chính là miếng mồi béo bở.
Đã không còn là cuộc chiến chỉ có quân chính quy nữa, cuộc chiến nhằm kiếm được lợi ích nhiều hơn, hứa hẹn về những gì có ở vùng đất của thú nhân.
Linh Nhi kéo hắn ghé lại bên đường, mua lấy một giỏ hoa quả, lại tới bên cửa tiệm trang phục, sắm sửa bộ đồ mới, cùng nhau làm tượng để vẽ tranh kí họa bên đường, Linh Nhi còn mua cho những đứa nhỏ một chút đồ ăn.
Có lẽ đây mới là những thứ bọn họ nên làm trong suốt thời gian qua chứ không phải chém giết.
Hắn thì đỡ hơn, nhưng Linh Nhi thực là một đứa trẻ cả về thể xác lẫn tinh thần, đã phải đón nhận những thứ quá lớn so với gì những đứa trẻ nên nhận được.
Trở lại khách sạn, A Cửu và Tiểu Điệp đều đã chuẩn bị sắp xếp hành lí xong xuôi, bức thư cũng gửi đến cho anh trai, chiếc tàu của hắn để lại cho anh mình sử dụng, tuy không được ảo diệu như thông qua hệ thống khống chế, nhưng cũng là một món vũ khí xa xỉ, với năng lực của anh, cũng sẽ được vận dụng tốt mà thôi.
- Trên mặt em dính thứ gì sao ?
Câu hỏi của Linh Nhi mới làm hắn tỉnh. Huyền Phong khẽ cười, lắc đầu.
- Không có, chỉ là nhìn em càng nhìn càng thấy xinh đẹp.
Linh Nhi thích thú ôm lấy tay hắn. Nàng nhìn qua ô cửa sổ, thành phố xa dần. Rõ ràng là một nơi nguy hiểm, ấy vậy mà nàng lại thấy đây lại là một nơi thật yên bình.
Thiên Đô Quốc, một trong tứ đại đế quốc nằm ở phía Tây, có biên giới giáp với Thiên Long, vừa là kẻ thù, vừa là đồng minh, cán cân lợi ích được duy trì hoàn hảo để mối quan hệ giữa hai bên không nổ ra cuộc chiến nào, thế nhưng vẫn luôn duy trì cảnh giác.
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc dùng tiền đập lên con hàng phi cơ, nhưng khác với chiến hạm, phi cơ e là tiêu tốn hơn nhiều, nếu dùng phép phi hành hay gia tốc đều có hiệu quả không cao bằng bản thân tự bay, hắn còn một chiếc mô tô, nhưng nếu chỉ di chuyển 2 người thì tốt rồi, muốn đưa theo cả Tiểu Điệp và A Cửu thì đợi sau khi có ô tô thôi.
Và hơn hết thì hắn cũng không có nhiều tiền ngay tức khắc như vậy, huống hồ, vật liệu cũng không phải thứ dễ tìm kiếm gì.
Gia tộc cũng là một gia tộc thuần chiến, sản nghiệp chẳng thể so bì được với những đại gia tộc khác. Không phải là bản thân có một người chị dâu Diệp gia, hắn đem thuốc đến bán cho bọn họ còn sợ bọn họ nghĩ là thuốc giả đấy.
Một ngọn giáo ma thuật mang theo hỏa ma pháp cấp 7, sức bùng nổ có thể sánh ngang với một quả tên lửa.
Những chiếc chiến hạm cần có thời gian nghiên cứu để chọn vật liệu phù hợp hơn là một thứ xa xỉ như Kháng Ma Thiếc.
Dẫu vậy, cũng có 3 chiếc khổng lồ được hoàn toàn đóng bằng Kháng Ma Thiếc.
Còn về đế quốc, vốn dĩ từ cuộc chiến được mất ngang nhau, ai rồi cũng sẽ nghiêng về phía lợi ích khi biết rằng bọn họ có thể chiến thắng.
Hoàng gia là những người ủng hộ nhiều nhất.
Những tin tức rằng lãnh thổ của thú nhân có rất nhiều tài nguyên khiến bọn họ hứng thú, còn cho phép Trần Đạo mở rộng đoàn quân Đông chinh.
Nhưng hết thảy mọi thứ đều phải cần có thời gian. Những sản phẩm bước đầu đều cho kết quả khả quan, một tổ đội bình thường được biên chế ' vũ khí đặc biệt ' cũng có thể gây nguy hiểm cho một hòn đảo.
Chỉ cần một thanh Hỏa Thương có thể tiêu diệt được một phạm vi rộng những thú nhân cấp 4 trở xuống một cách dễ dàng.
So với những chiến hạm đang được xây dựng thì chúng đã được đem ra chiến trận.
...
Linh Nhi vừa trở về, nàng rũ bỏ áo choàng, chui vào trong lòng hắn.
- Bọn họ...bắt đầu rồi.
Trong lòng nàng không khỏi nặng trĩu. Dẫu sao cũng là những người con cùng một cha. Không thương yêu nhau đã đành, mỗi người lại chuẩn bị cho cuộc chiến của riêng mình.
- Ngọc Nhi đi Thiên Đô, còn mẹ...bà ấy đi rồi...
Linh Nhi nghẹn ngào, khóc nức lên. Hắn vuốt ve tấm lưng run lên của nàng an ủi.
Tám phần, cái chết của Tô Đại Nguyệt để đổi lấy đảm bảo cho Ngọc Nhi an toàn.
Hoàng hậu của đế quốc cứ vậy chết đi, ngoại trừ số ít người biết, còn lại chẳng ai hay.
Huyền Phong tự hỏi, vậy hoàng đế đang làm gì ? Không lí nào ông ta lại không quan tâm. Nhưng không cần hỏi, hắn cũng đoán được.
Hoàng đế ngủ mãi không tỉnh, hoàng hậu cũng đã chết, người nào cũng có thế lực riêng, không tranh lúc này, còn tranh lúc nào ?
Cuộc chiến tranh giành quyền lực luôn máu lạnh như vậy.
Gạt đống bản vẽ qua một bên, hắn an ủi Linh Nhi trong lòng.
Linh Nhi nức nở đến khi thiếp đi, nàng vẫn ôm chặt lấy hắn.
Hắn không ở trong hoàn cảnh của nàng, nhưng hiểu được phần nào.
Đứng trước quyền lực và thân tình, mẹ mình chết mà bản thân lại chẳng thể làm được gì.
Hắn thấy mọi thứ thật yên bình trong thời gian qua, và rồi chỉ trong thoáng chốc, mọi thứ diễn ra thật chóng vánh.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve Linh Nhi, có một số thứ còn phân vân, hắn cũng đã quyết định được rồi.
Linh Nhi tỉnh lại, nàng giống như mèo nhỏ, chui vào bên trong áo của hắn.
- Em mới trở về, có muốn ăn chút gì đó không ?
Huyền Phong xoa cái ' bụng bầu ' của mình.
Nàng lắc đầu, thế nhưng cái bụng nàng thành thật hơn, réo lên báo với hắn một tiếng.
A Cửu mang tới cho hai người bánh ngọt rồi rời khỏi.
Bên ngoài, trời mưa tầm tã, màn sương phủ trắng hết khu cảng, sương trắng dày đặc đến mức chỉ cách vài bước chân đã khó lòng tìm thấy nhau.
Ăn được một chút, nàng lại cuộn mình trong áo hắn. Huyền Phong vỗ về cái bụng bầu của mình, trở về giường mà nằm.
- Vợ à, em có muốn đi đâu đó không, như là thăm Ngọc Nhi ?
Linh Nhi hơi trùng xuống, rồi khẽ gật đầu.
- Vậy thì ngày kia chúng ta đi nhé ?
Linh Nhi gật đầu, có điều bàn tay nàng bắt đầu có phần hư hỏng, nó vươn tới hạ bộ hắn, tìm lấy dương vật mà xoa nhẹ.
- Linh Nhi, em cũng không còn nhỏ đâu ah ?
Nàng ngước lên nhìn hắn, hai mắt mê ly, phồng má khiêu khích. Nàng tháo y phục trên người xuống, thân hình hoàn mĩ lộ diện. Tiểu mĩ nhân năm nào bây giờ đã lớn rồi.
- Chồng, em muốn...
Nàng ngồi trên bụng hắn, bầu ngực rung rinh khiêu gợi.
Bình thường là hắn trêu chọc nàng, bây giờ lại là nàng chủ động khiêu khích !
Linh Nhi ngả người, nàng hôn lấy hắn, bàn tay thoăn thoắt cởi bỏ trang phục trên người hắn không chút khó khăn.
- Hì hì, tiểu quỷ này có vẻ nhịn rất nhiều rồi phải không ? Hứ, em không nói là anh sẽ không làm gì sao.
Linh Nhi ủy mị trách cứ, làm sao như hắn bắt nạt nàng phát khóc.
Tốc độ vuốt của nàng càng ngày càng nhanh.
Hắn kéo Linh Nhi tới bên mình, đầu lưỡi quấn quít tìm lấy nhau. Hắn vê nhẹ hai đầu ti khiến nàng run run, bên dưới nơi âm đạo cùng dương vật cọ xát liên tục, dịch thủy rỉ ra ướt đẫm dương vật to lớn căng cứng kia.
Linh Nhi hơi chà hông, dương vật ướt đẫm bị đè nén, thuận theo ý nàng, dần tách ra cửa mình ướt át, tìm được lối vào.
Nàng bất chợt ôm chặt lấy hắn, dương vật chui tọt vào âm đạo, một đường xông phá tiến thẳng.
- Ưm...
Cho dù là đã nhìn thấy, cũng thường xuyên sờ tới, còn thỏa mãn nó bằng miệng, ấy vậy mà vẫn chẳng thể làm quen được với sự to lớn nóng rực đang hiện hữu trong bụng nàng.
- Nga...chồng à, nó vẫn còn lớn được nữa sao ?
Nàng cảm giác thốn, nhưng bên dưới nóng rực còn muốn mở rộng thêm khiến nàng hơi ngộp.
- Là do em quyến rũ mà, nó chỉ hưởng ứng thôi.
Hắn khẽ cười, mút lấy đầu ti nàng, Linh Nhi ngồi trên, hông eo chậm rãi mà nhấp, đầu nào nàng tê dại.
Có đau thốn, lại có cả sướng khoái, bên dưới được lấp đầy, nàng như có thể cảm nhận được từng đường gân trên dương vật. Mỗi lần nhấp nhả lại khiến nàng như lên trời. Hụt hẫng rồi lại phiêu đãng.
Dịch thủy ứa ra, ướt nhẹp bụng hắn, tiếng da thịt va chạm càng thêm gợi dục hòa vang cùng tiếng rên rỉ của nàng.
Dương vật tiến vào vừa nhanh vừa sâu khiến nàng tê dại, bản thân càng ngày càng mất sức, cả người nhũn ra.
- He, vợ à, thấy nó thế nào ?
Hắn nổi hứng trêu chọc mỹ nhân.
Linh Nhi đỏ mặt, tưởng chừng sẽ khuất phục được nó, ai ngờ nàng lại là người khuất phục trước, khi làm bằng miệng, nó đâu có cứng đầu như vậy.
- Nga...anh làm sao còn chưa ra...
Linh Nhi thở dốc, nàng không ngừng đón nhận khoái cảm, cả người đã ngả xuống, hắn giữ lấy eo hông nàng, phối hợp nhịp nhàng thúc tới.
- Vợ à...
Huyền Phong giữ lấy hông eo nàng, thúc mạnh một cái, Linh Nhi siết chặt lấy hắn, tinh dịch phóng xuất khiến nàng ngã gục.
Linh Nhi thở phì phì, hắn để nàng nằm xuống, một chân nàng gác lên vai hắn, tiếp tục công việc còn dang dở.
Linh Nhi chẳng quan tâm nữa, nàng chỉ biết bản thân cùng Huyền Phong hòa thành một, hưởng thụ khoái lạc liên hồi, có những lúc nàng chiếm lấy chủ động, bản thân lưu lạc chín tầng trời.
...
Linh Nhi u mê tỉnh lại, tay chân run run. Nàng rúc vào ngực hắn, xấu hổ không nói lên lời.
- Vợ à, em dậy rồi sao.
Linh Nhi xấu hổ, trách cứ: " Có ngày anh chết trên bụng nữ nhân đấy !"
Dương vật to lớn không ngừng cọ xát ở khe đùi khiến nàng ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng chủ động để nó tiến vào.
- Ồ, nếu là Linh Nhi thì càng tốt !
Huyền Phong thích thú, ôm lấy hông eo của nàng, chậm rãi thúc tới.
Trải qua một đêm cuồng nhiệt, bấy giờ hắn lại thật nhẹ nhàng. Linh Nhi cảm thấy thật nhẹ nhàng, khoái lạc kích thích đều có thể từ từ cảm nhận.
Khi nàng không chịu nổi nữa cũng là lúc hắn xuất tinh khí. Lưng nàng áp vào ngực hắn, bầu ngực đều bị hắn chiếm lấy, bản thân nàng nằm trong vòng tay hắn thỏa mãn.
- Huyền Phong, em muốn đi tắm.
Linh Nhi nói với hắn, ánh mắt mãn nguyện hạnh phúc.
Hắn liền bế nàng, hướng phòng tắm đi tới, còn nhiệt tình giúp nàng tẩy rửa, nàng chỉ cần hưởng thụ sự yêu thương này mà thôi.
Linh Nhi thấy xương vật hắn vẫn hung hãn như thế, chỉ có thể dùng miệng nàng thỏa mãn nó một hồi, nếu hai người còn tiếp tục, e là sẽ mang tiếng bị bệnh liệt giường mất.
Đế quốc chiếm lợi thế trước thú nhân, nơi thành phố cảng này cũng càng trở nên náo nhiệt hơn hẳn, những đoàn đội, dong binh hội kéo đến nườm nượp. Quả nhiên lợi ích chính là miếng mồi béo bở.
Đã không còn là cuộc chiến chỉ có quân chính quy nữa, cuộc chiến nhằm kiếm được lợi ích nhiều hơn, hứa hẹn về những gì có ở vùng đất của thú nhân.
Linh Nhi kéo hắn ghé lại bên đường, mua lấy một giỏ hoa quả, lại tới bên cửa tiệm trang phục, sắm sửa bộ đồ mới, cùng nhau làm tượng để vẽ tranh kí họa bên đường, Linh Nhi còn mua cho những đứa nhỏ một chút đồ ăn.
Có lẽ đây mới là những thứ bọn họ nên làm trong suốt thời gian qua chứ không phải chém giết.
Hắn thì đỡ hơn, nhưng Linh Nhi thực là một đứa trẻ cả về thể xác lẫn tinh thần, đã phải đón nhận những thứ quá lớn so với gì những đứa trẻ nên nhận được.
Trở lại khách sạn, A Cửu và Tiểu Điệp đều đã chuẩn bị sắp xếp hành lí xong xuôi, bức thư cũng gửi đến cho anh trai, chiếc tàu của hắn để lại cho anh mình sử dụng, tuy không được ảo diệu như thông qua hệ thống khống chế, nhưng cũng là một món vũ khí xa xỉ, với năng lực của anh, cũng sẽ được vận dụng tốt mà thôi.
- Trên mặt em dính thứ gì sao ?
Câu hỏi của Linh Nhi mới làm hắn tỉnh. Huyền Phong khẽ cười, lắc đầu.
- Không có, chỉ là nhìn em càng nhìn càng thấy xinh đẹp.
Linh Nhi thích thú ôm lấy tay hắn. Nàng nhìn qua ô cửa sổ, thành phố xa dần. Rõ ràng là một nơi nguy hiểm, ấy vậy mà nàng lại thấy đây lại là một nơi thật yên bình.
Thiên Đô Quốc, một trong tứ đại đế quốc nằm ở phía Tây, có biên giới giáp với Thiên Long, vừa là kẻ thù, vừa là đồng minh, cán cân lợi ích được duy trì hoàn hảo để mối quan hệ giữa hai bên không nổ ra cuộc chiến nào, thế nhưng vẫn luôn duy trì cảnh giác.
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc dùng tiền đập lên con hàng phi cơ, nhưng khác với chiến hạm, phi cơ e là tiêu tốn hơn nhiều, nếu dùng phép phi hành hay gia tốc đều có hiệu quả không cao bằng bản thân tự bay, hắn còn một chiếc mô tô, nhưng nếu chỉ di chuyển 2 người thì tốt rồi, muốn đưa theo cả Tiểu Điệp và A Cửu thì đợi sau khi có ô tô thôi.
Và hơn hết thì hắn cũng không có nhiều tiền ngay tức khắc như vậy, huống hồ, vật liệu cũng không phải thứ dễ tìm kiếm gì.
Gia tộc cũng là một gia tộc thuần chiến, sản nghiệp chẳng thể so bì được với những đại gia tộc khác. Không phải là bản thân có một người chị dâu Diệp gia, hắn đem thuốc đến bán cho bọn họ còn sợ bọn họ nghĩ là thuốc giả đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.