Chương 9: Trận Chiến
Ferina
18/11/2024
- Linh Nhi, ở đây được rồi, chờ anh !
Linh Nhi nghe lời dặn dò, bản thân nàng ẩn nấp trong bóng tối mà chờ đợi.
Huyền Phong thoăn thoắt phi lên đảo, nhẹ nhàng lao đi vun vút.
Càng vào sâu trong đảo, đám thú nhân có tố chất càng mạnh hơn.
Huyền Phong rùng mình, bản thân vội tránh né qua một bên, áo choàng của hắn bị vuốt sắc cào thành bốn mảnh.
Không dừng lại ở đó, nếu không phải hắn lấy đao ra đón đỡ kịp thời, sợ rằng bản thân có thêm vài vết sẹo.
Một tên người sói với màu lông xám bạc, cao hơn 3m, vuốt sắc lộ rõ bên ngoài. Lớp lông của nó sánh ngang với một bộ giáp chắc chắn.
Phanh !
Móng vuốt cùng lưỡi đao sắc bén va chạm còn toát ra kình khí !
Nó lùi lại, vuốt sắc nhắm tới phía chân bắn bổ tới, Huyền Phong cũng lùi lại.
Đao khí chém hụt qua người nó, gọt xuống một lớp lông khiến nó càng thêm cảnh giác.
Nó chằm chằm nhìn hắn, lưỡi đao sáng loáng, Huyền Phong chủ động xông tới.
Tốc độ hắn càng ngày càng nhanh ! Có điều, kẻ địch của hắn cũng chẳng kém phần. So với hắn, nó còn nhỉnh hơn.
Tiếng động chiến đấu cũng kinh động đám thú nhân gần đó.
Huyền Phong cau mày, tên người sói này đã khó nhằn lại còn có thêm những kẻ khác, hắn thầm kêu không ổn.
- Tránh ra !
Tên người sói gầm lên với đồng loại.
Đao ảnh sắc bén giống như vũ bão bắn ra tứ phía mà oanh tạc.
Tà Ảnh Song Sát
Thân ảnh tên người sói cũng càng ngày càng nhanh, Huyền Phong dùng toàn bộ tốc lực bỏ chạy, chỉ là những pha cào hụt cũng phát ra khí lực mạnh mẽ, xuyên thấu da thịt.
Nguy hiểm hơn là nó bám sát hắn, không liều mạng cũng không buông bỏ.
Động tác đôi bên thật nhanh, nhưng Huyền Phong lại thua thiệt hơn.
Hắn lùi lại, kích hoạt đống bùa nổ đã rải sẵn !
Huyền Phong ném ra 3 quả cầu, tên người sói dễ dàng chém nát, thế nhưng hơi cay cũng vì thế xông xộc vào mũi mắt. Huyền Phong lại phóng tới, tên người sói gầm lên dữ tợn.
Nó tránh đi một đao của Huyền Phong, xoay người, để lại trên ngực hắn một vết cào, Huyền Phong bị chấn lùi lại. Đôi vuốt sắc chém ra đao khí nhắm tới hắn. Không để Huyền Phong có cơ hội, nó đồng thời lao tới, móng vuốt sắc nhọn ánh lên sắc xanh kì dị.
Huyền Phong lùi lại, nó đã lao tới trước mặt rồi.
Hỏa Viêm Bạo.
Ngọn lửa phừng phừng thổi đến trước mặt nó, mùi lông cháy khét cùng mùi thịt nướng tỏa ra.
Đâm lao phải theo lao, nó mặc kệ bị ngọn lửa thiêu cháy, nhất định phải giết bằng được Huyền Phong. Móng vuốt điên cuồng cào tới bị hắn đón đỡ phần lớn.
Nếu không phải đang ở trạng thái song đấu, hắn sợ mình sẽ thua mất thôi.
Toái Tinh Hà
Nó cảm thấy nguy hiểm, liền liều mạng tránh qua, một đao cực mạnh chém tới.
Khi Huyền Phong sử dụng kỹ năng này, thanh đao phát sáng rực rỡ như một dòng sông ánh sáng chứa đầy những mảnh tinh tú vỡ vụn. Ánh sáng lấp lánh chảy từ lưỡi đao, kéo dài thành một dải ngân hà ảo ảnh phía sau mỗi đường chém.
Khi đao được vung xuống, không khí xung quanh rung động mạnh, tạo ra những vết nứt không gian giống như bầu trời bị phá vỡ. Từ vết nứt đó, hàng loạt ánh sáng hình ngôi sao bắn ra như một trận mưa sao băng tấn công đối thủ.
Sau mỗi nhát đao, bầu không khí xung quanh trở nên mờ ảo, tựa như một bức tranh tinh vân sống động đang chuyển động, kéo dài theo hướng chém
Khi Huyền Phong tung đòn chém cuối cùng, toàn bộ năng lượng của kỹ năng hội tụ vào lưỡi đao. Cú chém tạo thành một đường sáng rực rỡ, chia cắt mọi thứ trên đường đi và để lại một dư ảnh bầu trời đầy sao phía sau. Kẻ địch trong phạm vi đòn đánh bị tan biến thành những hạt sáng li ti, hòa lẫn vào không trung.
Đáng tiếc là tên kia tránh được rồi, thế nhưng nó cũng mở ra một đường cho Huyền Phong.
Luồng lôi điện lướt qua, đánh tới mắt nó. Lần này thì nó không tránh được, gầm rú điên dại. Nhưng Huyền Phong nào còn ở đó nữa, hắn chém xong một đao kia, đánh trả một đòn rồi toàn lực chạy trốn.
Linh Nhi thấy trên đảo náo loạn, đoán chừng hắn đã bị lộ rồi, Huyền Phong hướng phía nàng phi tới, nàng giúp hắn chặn hậu, những cơn mưa băng giáng xuống đám thú nhân đuổi phía sau.
Nàng đưa hắn về tàu, bọn họ liền quay về vị trí an toàn.
Linh Nhi cẩn thận băng bó cho hắn.
- Đám thú nhân này cũng thật biến thái...ừm, trên đảo đó còn ít nhất 2 tên có thực lực như vậy. Ây da, không đi nữa...Linh Nhi, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi ah.
Linh Nhi mới thở phào, nàng khẽ gật đầu, Linh Nhi chỉ sợ hắn muốn quay lại trả thù nàng không cản được.
...
Không đi thì không biết, phía sau đảo lớn kia của thú nhân còn có rất nhiều đảo lớn khác, sau cùng mới thấy bờ bên kia.
Thành phố không phải là nơi mang kiến trúc cổ điển của loài người, mà hòa quyện với thiên nhiên. Các công trình chủ yếu được xây từ gỗ, đá tự nhiên, dây leo, hoặc xương khổng lồ từ những sinh vật cổ đại.
Bên ngoài bến cảng là những con tàu gỗ khổng lồ quen thuộc.
Cũng vì tàu của hắn vừa nhỏ vừa nhanh nên việc trinh sát từ xa là hết sức dễ dàng.
Lộ trình di chuyển của đám thú nhân này cũng được ghi lại.
Mỗi tuần đều có một lượng lớn thuyền lương vận chuyển đi tới các đảo.
Một điều đáng sợ nữa ở U Minh Hải chính là bão và sương mù.
Nếu như sương mù có thể khiến cả những hoa tiêu có kinh nghiệm dễ dàng lầm đường lạc lối thì bão ở U Minh Hải có thể kéo dài cả tuần trời có thể đánh chìm cả những con tàu khổng lồ. Cả hai hiện tượng kèm theo sự xuất hiện của những con quái vật khổng lồ kèm theo, không phân biệt nhân tộc hay thú nhân mà tấn công các đảo hay thuyền lớn lênh đênh trên biển.
- Sắp có bão rồi, chúng ta cũng tìm một chỗ nghỉ chân chứ anh ?
Linh Nhi dắt hắn dạo quanh, mua thêm một chút thực phẩm.
Thuận theo ý nàng, hắn khẽ gật đầu.
Đến chiều tối, gió ngày càng mạnh hơn, trời bắt đầu đổ mưa lớn. Từ trong khách sạn nhìn ra biển chỉ thấy một màu trắng xóa.
Linh Nhi thả những cánh hoa vào trong bồn nước, lại nhỏ thêm tinh dầu, nàng mạnh dạn kéo hắn cùng tới ngâm mình, ngắm nhìn cảnh mưa bên ngoài thật dễ chịu.
- Linh Nhi, em không sợ một lúc nào đấy anh sẽ ăn thịt em sao ?
Nàng nâng cánh hoa lên, ngước lên, đặt nó trên má hắn.
- Hì, không phải là chuyện thường tình sao ?
Hắn vuốt ve eo hông mềm mại của nàng, cưng chiều :" Thua em rồi... Nhưng mà lớn thêm chút nữa thì anh sẽ không nhịn được mất "
Linh Nhi áp mặt xuống ngực hắn, nàng ôm lấy eo hắn.
- Em cũng không có bắt anh nhịn mà...Hì hì... Anh là người con trai duy nhất khiến em yêu như vậy đấy.
Linh Nhi bộc bạch, hắn ở bên cạnh lắng nghe.
- Anh biết không, trước khi gặp anh, em hay Ngọc Nhi đều đã được học cách phục vụ đàn ông cả rồi. Số phận của bọn em đã được quyết định từ khi sinh ra rồi. Có lẽ em may mắn hơn Ngọc Nhi đi ?
Huyền Phong hơi sững sờ.
- Hiếm có gia đình nào cũng giống cha mẹ, hay anh chị của anh. Mẹ thương hai đứa em, nhưng bà cũng chẳng thể thay đổi được theo ý muốn của mình. Em cũng từng hâm mộ hai người A Thất và A Cửu, cách mà anh đối xử gần gũi với họ.
Nàng mỉm cười hạnh phúc.
Nàng cũng được hưởng nó rồi. Hắn quan tâm đến điều nàng thích, hỏi thứ nàng muốn, còn cho nàng những thứ quý giá hiếm thấy, giúp nàng trở lên mạnh mẽ hơn, coi nàng là một thành viên không thể thiếu của gia đình.
- Vợ à, làm sao em ngọt ngào vậy ?
Linh Nhi phì cười, gật đầu :" Vậy anh có thích không ?"
Hắn kéo nàng nằm lại xuống ngực mình, thì thào vào tai nàng mấy câu, Linh Nhi gương mặt đỏ bừng, có điều nàng cũng thì thào lại vào tai hắn.
- Nếu anh muốn em như vậy.
Huyền Phong vội chuyển chủ đề.
- Ừm, với tình trạng cứ giằng co thế này, trừ khi có biến cố nào dẫn ra một trận chiến toàn lực...
- Ân, nhưng thế trận đã định, trừ khi chúng ta hoặc là bên đó có phương tiện vượt trội, nếu không thì vô vọng rồi.
Không giống như trên bộ, di chuyển bằng thuyền, địa hình chiến đấu lại gói gọn trong những hòn đảo, tấn công, phòng thủ hay chi viện lẫn nhau đều phụ thuộc vào tàu thuyền. Hai bên cũng chẳng chịu mạo hiểm xuất phát một đội ngũ lớn để chiếm một hòn đảo rồi có nguy cơ bị đánh úp bất cứ khi nào. Những hòn đảo gần đối phương thì kẻ địch sẽ có lợi thế chi viện hơn.
- Anh yêu, nhìn kìa...
Linh Nhi vội chỉ ra hướng biển. Những cái xúc tu khổng lồ từ bên dưới biển vắt lên bên trên cột buồm lớn của những con thuyền, dần kéo lật con thuyền lớn, xé nó ra làm hai.
Số lượng xúc tu xuất hiện ngày càng nhiều, dần dần, hình thể của nó cũng lộ rõ trên mặt nước.
Bạch tuộc này sở hữu một cơ thể khổng lồ, những xúc tu dài hàng chục mét, phủ đầy các họa tiết phát sáng giống như ký tự ma pháp cổ xưa. Mỗi khi nó cử động, các tia sáng xanh lam hoặc tím mờ nhấp nháy, tạo ra một cảm giác thần bí và đáng sợ.
Đôi mắt to lớn ánh lên tia sáng trí tuệ, như thể nó đang tính toán chiến lược. Một viên ngọc phát sáng nằm ở trung tâm đầu, được bao quanh bởi những mạch ma thuật đang chuyển động, phát ra nguồn năng lượng kỳ bí.
Bạch tuộc khổng lồ không chỉ dùng sức mạnh vật lý của mình mà còn sử dụng ma pháp nước để tấn công. Nó có thể triệu hồi những cột nước khổng lồ từ đại dương để nhấn chìm kẻ thù hoặc tạo ra những tảng băng lớn lao thẳng vào các con tàu. Khi bị tấn công, nó kích hoạt một lớp giáp ma thuật dạng bong bóng nước phát sáng bao bọc toàn thân, khiến nó gần như không thể bị tổn thương.
- Thứ quái vật gì đây ?
Huyền Phong nhíu mày.
Bạch tuộc giương các xúc tu, mỗi cái đều phát sáng, tạo nên những làn sóng năng lượng lớn, phá hủy cầu tàu, cột buồm và các công trình kiến trúc gần đó. Tiếng gầm trầm thấp của nó vang lên, khiến mặt nước rung chuyển, như một lời tuyên bố thống trị.
Đội vệ binh kéo đến thật sự nhanh chóng.
Đội ngũ pháp sư và cung thủ liên tục bắn ra những ma pháp tấn công về phía mắt của con quái vật.
Đội tiên phong mang theo lao và móc, những cây lao được những lính dùng sức mạnh đâm vào xúc tu, rồi trói chúng lại với nhau.
Những chiếc xe với mũi giáo khổng lồ được đẩy ra, nhắm chuẩn rồi bắn ra mũi giáo.
Những vết thương hồi phục nhanh chóng, nhưng những mũi giáo chưa bị gỡ bỏ cũng vì thế lại bám chặt vào cơ thể nó.
Sau cùng, một ngọn giáo ma thuật được một người nắm chắc trên tay, mũi giáo toát ra hỏa ma pháp, bừng lên biến thành một ngọn giáo lửa.
Người kia gồng mình, dồn toàn bộ sức lực ném đi ngọn giáo, giống như đạn pháo, ngọn giáo găm vào viên ngọc, trên đầu nó, nổ ầm !
Thế nhưng đáp lại sự mong đợi của mọi người là tiếng gào thét giận dữ của con quái vật. Những người lính cố gắng ghì lại những cái xúc tu điên cuồng.
Ngọn giáo ma thuật đã trúng mục tiêu, nhưng chưa đủ, nó mới làm nứt viên đá.
Một người đàn ông xuất hiện. Những giọt mưa xuất hiện xung quanh anh ta như rơi chậm hơn, đặc biệt chúng còn tránh khỏi người phụ nữ bên cạnh anh ta.
- Đó là...anh trai ?
Thừa Vũ tuốt kiếm, kiếm chém ngang trời.
Huyền Phong cảm giác mình như vừa đứt tay, bất giác nhìn xuống.
Không hề phát ra kiếm khí, ấy vậy con bạch tuộc to lớn kia như đậu hũ bị xắt thành 2 phần, ngay cả con bạch tuộc theo sau cũng chịu chung số phận.
Nơi cảng bị máu nhuốm đỏ ngầu, người ta kéo xác của những con bạch tuộc lên bờ.
Tổng cộng 12 con bạch tuộc đều bị Thừa Vũ nhẹ nhàng chém chết, không hề chạm vào da thịt, những con bạch tuộc không thể hồi phục, và hơn hết, ma pháp hệ thủy phòng ngự của nó không có tác dụng.
Người ta chặt một phần xúc tu, ném ra xa lại biển.
- Huyền Phong, Huyền Phong....chồng, chồng, anh sao thế ?
Linh Nhi khẽ lay hắn. Bên dưới anh trai và chị dâu cũng đã trở về rồi.
Huyền Phong khẽ cười :" Không nghĩ anh trai mạnh mẽ như vậy, chiêu đó của anh ấy, anh nhìn không ra. "
Huyền Phong thừa nhận.
Hắn chỉ là kẻ kế thừa sự yên bình của những người như cha anh để lại, có hệ thống nên hắn có khởi đầu thuận lợi hơn, nhưng cha hắn, anh hắn, những người đó không có hệ thống, họ đã trải qua những gì để mạnh mẽ như thế ?
Hắn cũng làm ra quyết định rồi, không giúp được bằng cách này thì dùng cách khác.
Linh Nhi nghe lời dặn dò, bản thân nàng ẩn nấp trong bóng tối mà chờ đợi.
Huyền Phong thoăn thoắt phi lên đảo, nhẹ nhàng lao đi vun vút.
Càng vào sâu trong đảo, đám thú nhân có tố chất càng mạnh hơn.
Huyền Phong rùng mình, bản thân vội tránh né qua một bên, áo choàng của hắn bị vuốt sắc cào thành bốn mảnh.
Không dừng lại ở đó, nếu không phải hắn lấy đao ra đón đỡ kịp thời, sợ rằng bản thân có thêm vài vết sẹo.
Một tên người sói với màu lông xám bạc, cao hơn 3m, vuốt sắc lộ rõ bên ngoài. Lớp lông của nó sánh ngang với một bộ giáp chắc chắn.
Phanh !
Móng vuốt cùng lưỡi đao sắc bén va chạm còn toát ra kình khí !
Nó lùi lại, vuốt sắc nhắm tới phía chân bắn bổ tới, Huyền Phong cũng lùi lại.
Đao khí chém hụt qua người nó, gọt xuống một lớp lông khiến nó càng thêm cảnh giác.
Nó chằm chằm nhìn hắn, lưỡi đao sáng loáng, Huyền Phong chủ động xông tới.
Tốc độ hắn càng ngày càng nhanh ! Có điều, kẻ địch của hắn cũng chẳng kém phần. So với hắn, nó còn nhỉnh hơn.
Tiếng động chiến đấu cũng kinh động đám thú nhân gần đó.
Huyền Phong cau mày, tên người sói này đã khó nhằn lại còn có thêm những kẻ khác, hắn thầm kêu không ổn.
- Tránh ra !
Tên người sói gầm lên với đồng loại.
Đao ảnh sắc bén giống như vũ bão bắn ra tứ phía mà oanh tạc.
Tà Ảnh Song Sát
Thân ảnh tên người sói cũng càng ngày càng nhanh, Huyền Phong dùng toàn bộ tốc lực bỏ chạy, chỉ là những pha cào hụt cũng phát ra khí lực mạnh mẽ, xuyên thấu da thịt.
Nguy hiểm hơn là nó bám sát hắn, không liều mạng cũng không buông bỏ.
Động tác đôi bên thật nhanh, nhưng Huyền Phong lại thua thiệt hơn.
Hắn lùi lại, kích hoạt đống bùa nổ đã rải sẵn !
Huyền Phong ném ra 3 quả cầu, tên người sói dễ dàng chém nát, thế nhưng hơi cay cũng vì thế xông xộc vào mũi mắt. Huyền Phong lại phóng tới, tên người sói gầm lên dữ tợn.
Nó tránh đi một đao của Huyền Phong, xoay người, để lại trên ngực hắn một vết cào, Huyền Phong bị chấn lùi lại. Đôi vuốt sắc chém ra đao khí nhắm tới hắn. Không để Huyền Phong có cơ hội, nó đồng thời lao tới, móng vuốt sắc nhọn ánh lên sắc xanh kì dị.
Huyền Phong lùi lại, nó đã lao tới trước mặt rồi.
Hỏa Viêm Bạo.
Ngọn lửa phừng phừng thổi đến trước mặt nó, mùi lông cháy khét cùng mùi thịt nướng tỏa ra.
Đâm lao phải theo lao, nó mặc kệ bị ngọn lửa thiêu cháy, nhất định phải giết bằng được Huyền Phong. Móng vuốt điên cuồng cào tới bị hắn đón đỡ phần lớn.
Nếu không phải đang ở trạng thái song đấu, hắn sợ mình sẽ thua mất thôi.
Toái Tinh Hà
Nó cảm thấy nguy hiểm, liền liều mạng tránh qua, một đao cực mạnh chém tới.
Khi Huyền Phong sử dụng kỹ năng này, thanh đao phát sáng rực rỡ như một dòng sông ánh sáng chứa đầy những mảnh tinh tú vỡ vụn. Ánh sáng lấp lánh chảy từ lưỡi đao, kéo dài thành một dải ngân hà ảo ảnh phía sau mỗi đường chém.
Khi đao được vung xuống, không khí xung quanh rung động mạnh, tạo ra những vết nứt không gian giống như bầu trời bị phá vỡ. Từ vết nứt đó, hàng loạt ánh sáng hình ngôi sao bắn ra như một trận mưa sao băng tấn công đối thủ.
Sau mỗi nhát đao, bầu không khí xung quanh trở nên mờ ảo, tựa như một bức tranh tinh vân sống động đang chuyển động, kéo dài theo hướng chém
Khi Huyền Phong tung đòn chém cuối cùng, toàn bộ năng lượng của kỹ năng hội tụ vào lưỡi đao. Cú chém tạo thành một đường sáng rực rỡ, chia cắt mọi thứ trên đường đi và để lại một dư ảnh bầu trời đầy sao phía sau. Kẻ địch trong phạm vi đòn đánh bị tan biến thành những hạt sáng li ti, hòa lẫn vào không trung.
Đáng tiếc là tên kia tránh được rồi, thế nhưng nó cũng mở ra một đường cho Huyền Phong.
Luồng lôi điện lướt qua, đánh tới mắt nó. Lần này thì nó không tránh được, gầm rú điên dại. Nhưng Huyền Phong nào còn ở đó nữa, hắn chém xong một đao kia, đánh trả một đòn rồi toàn lực chạy trốn.
Linh Nhi thấy trên đảo náo loạn, đoán chừng hắn đã bị lộ rồi, Huyền Phong hướng phía nàng phi tới, nàng giúp hắn chặn hậu, những cơn mưa băng giáng xuống đám thú nhân đuổi phía sau.
Nàng đưa hắn về tàu, bọn họ liền quay về vị trí an toàn.
Linh Nhi cẩn thận băng bó cho hắn.
- Đám thú nhân này cũng thật biến thái...ừm, trên đảo đó còn ít nhất 2 tên có thực lực như vậy. Ây da, không đi nữa...Linh Nhi, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi ah.
Linh Nhi mới thở phào, nàng khẽ gật đầu, Linh Nhi chỉ sợ hắn muốn quay lại trả thù nàng không cản được.
...
Không đi thì không biết, phía sau đảo lớn kia của thú nhân còn có rất nhiều đảo lớn khác, sau cùng mới thấy bờ bên kia.
Thành phố không phải là nơi mang kiến trúc cổ điển của loài người, mà hòa quyện với thiên nhiên. Các công trình chủ yếu được xây từ gỗ, đá tự nhiên, dây leo, hoặc xương khổng lồ từ những sinh vật cổ đại.
Bên ngoài bến cảng là những con tàu gỗ khổng lồ quen thuộc.
Cũng vì tàu của hắn vừa nhỏ vừa nhanh nên việc trinh sát từ xa là hết sức dễ dàng.
Lộ trình di chuyển của đám thú nhân này cũng được ghi lại.
Mỗi tuần đều có một lượng lớn thuyền lương vận chuyển đi tới các đảo.
Một điều đáng sợ nữa ở U Minh Hải chính là bão và sương mù.
Nếu như sương mù có thể khiến cả những hoa tiêu có kinh nghiệm dễ dàng lầm đường lạc lối thì bão ở U Minh Hải có thể kéo dài cả tuần trời có thể đánh chìm cả những con tàu khổng lồ. Cả hai hiện tượng kèm theo sự xuất hiện của những con quái vật khổng lồ kèm theo, không phân biệt nhân tộc hay thú nhân mà tấn công các đảo hay thuyền lớn lênh đênh trên biển.
- Sắp có bão rồi, chúng ta cũng tìm một chỗ nghỉ chân chứ anh ?
Linh Nhi dắt hắn dạo quanh, mua thêm một chút thực phẩm.
Thuận theo ý nàng, hắn khẽ gật đầu.
Đến chiều tối, gió ngày càng mạnh hơn, trời bắt đầu đổ mưa lớn. Từ trong khách sạn nhìn ra biển chỉ thấy một màu trắng xóa.
Linh Nhi thả những cánh hoa vào trong bồn nước, lại nhỏ thêm tinh dầu, nàng mạnh dạn kéo hắn cùng tới ngâm mình, ngắm nhìn cảnh mưa bên ngoài thật dễ chịu.
- Linh Nhi, em không sợ một lúc nào đấy anh sẽ ăn thịt em sao ?
Nàng nâng cánh hoa lên, ngước lên, đặt nó trên má hắn.
- Hì, không phải là chuyện thường tình sao ?
Hắn vuốt ve eo hông mềm mại của nàng, cưng chiều :" Thua em rồi... Nhưng mà lớn thêm chút nữa thì anh sẽ không nhịn được mất "
Linh Nhi áp mặt xuống ngực hắn, nàng ôm lấy eo hắn.
- Em cũng không có bắt anh nhịn mà...Hì hì... Anh là người con trai duy nhất khiến em yêu như vậy đấy.
Linh Nhi bộc bạch, hắn ở bên cạnh lắng nghe.
- Anh biết không, trước khi gặp anh, em hay Ngọc Nhi đều đã được học cách phục vụ đàn ông cả rồi. Số phận của bọn em đã được quyết định từ khi sinh ra rồi. Có lẽ em may mắn hơn Ngọc Nhi đi ?
Huyền Phong hơi sững sờ.
- Hiếm có gia đình nào cũng giống cha mẹ, hay anh chị của anh. Mẹ thương hai đứa em, nhưng bà cũng chẳng thể thay đổi được theo ý muốn của mình. Em cũng từng hâm mộ hai người A Thất và A Cửu, cách mà anh đối xử gần gũi với họ.
Nàng mỉm cười hạnh phúc.
Nàng cũng được hưởng nó rồi. Hắn quan tâm đến điều nàng thích, hỏi thứ nàng muốn, còn cho nàng những thứ quý giá hiếm thấy, giúp nàng trở lên mạnh mẽ hơn, coi nàng là một thành viên không thể thiếu của gia đình.
- Vợ à, làm sao em ngọt ngào vậy ?
Linh Nhi phì cười, gật đầu :" Vậy anh có thích không ?"
Hắn kéo nàng nằm lại xuống ngực mình, thì thào vào tai nàng mấy câu, Linh Nhi gương mặt đỏ bừng, có điều nàng cũng thì thào lại vào tai hắn.
- Nếu anh muốn em như vậy.
Huyền Phong vội chuyển chủ đề.
- Ừm, với tình trạng cứ giằng co thế này, trừ khi có biến cố nào dẫn ra một trận chiến toàn lực...
- Ân, nhưng thế trận đã định, trừ khi chúng ta hoặc là bên đó có phương tiện vượt trội, nếu không thì vô vọng rồi.
Không giống như trên bộ, di chuyển bằng thuyền, địa hình chiến đấu lại gói gọn trong những hòn đảo, tấn công, phòng thủ hay chi viện lẫn nhau đều phụ thuộc vào tàu thuyền. Hai bên cũng chẳng chịu mạo hiểm xuất phát một đội ngũ lớn để chiếm một hòn đảo rồi có nguy cơ bị đánh úp bất cứ khi nào. Những hòn đảo gần đối phương thì kẻ địch sẽ có lợi thế chi viện hơn.
- Anh yêu, nhìn kìa...
Linh Nhi vội chỉ ra hướng biển. Những cái xúc tu khổng lồ từ bên dưới biển vắt lên bên trên cột buồm lớn của những con thuyền, dần kéo lật con thuyền lớn, xé nó ra làm hai.
Số lượng xúc tu xuất hiện ngày càng nhiều, dần dần, hình thể của nó cũng lộ rõ trên mặt nước.
Bạch tuộc này sở hữu một cơ thể khổng lồ, những xúc tu dài hàng chục mét, phủ đầy các họa tiết phát sáng giống như ký tự ma pháp cổ xưa. Mỗi khi nó cử động, các tia sáng xanh lam hoặc tím mờ nhấp nháy, tạo ra một cảm giác thần bí và đáng sợ.
Đôi mắt to lớn ánh lên tia sáng trí tuệ, như thể nó đang tính toán chiến lược. Một viên ngọc phát sáng nằm ở trung tâm đầu, được bao quanh bởi những mạch ma thuật đang chuyển động, phát ra nguồn năng lượng kỳ bí.
Bạch tuộc khổng lồ không chỉ dùng sức mạnh vật lý của mình mà còn sử dụng ma pháp nước để tấn công. Nó có thể triệu hồi những cột nước khổng lồ từ đại dương để nhấn chìm kẻ thù hoặc tạo ra những tảng băng lớn lao thẳng vào các con tàu. Khi bị tấn công, nó kích hoạt một lớp giáp ma thuật dạng bong bóng nước phát sáng bao bọc toàn thân, khiến nó gần như không thể bị tổn thương.
- Thứ quái vật gì đây ?
Huyền Phong nhíu mày.
Bạch tuộc giương các xúc tu, mỗi cái đều phát sáng, tạo nên những làn sóng năng lượng lớn, phá hủy cầu tàu, cột buồm và các công trình kiến trúc gần đó. Tiếng gầm trầm thấp của nó vang lên, khiến mặt nước rung chuyển, như một lời tuyên bố thống trị.
Đội vệ binh kéo đến thật sự nhanh chóng.
Đội ngũ pháp sư và cung thủ liên tục bắn ra những ma pháp tấn công về phía mắt của con quái vật.
Đội tiên phong mang theo lao và móc, những cây lao được những lính dùng sức mạnh đâm vào xúc tu, rồi trói chúng lại với nhau.
Những chiếc xe với mũi giáo khổng lồ được đẩy ra, nhắm chuẩn rồi bắn ra mũi giáo.
Những vết thương hồi phục nhanh chóng, nhưng những mũi giáo chưa bị gỡ bỏ cũng vì thế lại bám chặt vào cơ thể nó.
Sau cùng, một ngọn giáo ma thuật được một người nắm chắc trên tay, mũi giáo toát ra hỏa ma pháp, bừng lên biến thành một ngọn giáo lửa.
Người kia gồng mình, dồn toàn bộ sức lực ném đi ngọn giáo, giống như đạn pháo, ngọn giáo găm vào viên ngọc, trên đầu nó, nổ ầm !
Thế nhưng đáp lại sự mong đợi của mọi người là tiếng gào thét giận dữ của con quái vật. Những người lính cố gắng ghì lại những cái xúc tu điên cuồng.
Ngọn giáo ma thuật đã trúng mục tiêu, nhưng chưa đủ, nó mới làm nứt viên đá.
Một người đàn ông xuất hiện. Những giọt mưa xuất hiện xung quanh anh ta như rơi chậm hơn, đặc biệt chúng còn tránh khỏi người phụ nữ bên cạnh anh ta.
- Đó là...anh trai ?
Thừa Vũ tuốt kiếm, kiếm chém ngang trời.
Huyền Phong cảm giác mình như vừa đứt tay, bất giác nhìn xuống.
Không hề phát ra kiếm khí, ấy vậy con bạch tuộc to lớn kia như đậu hũ bị xắt thành 2 phần, ngay cả con bạch tuộc theo sau cũng chịu chung số phận.
Nơi cảng bị máu nhuốm đỏ ngầu, người ta kéo xác của những con bạch tuộc lên bờ.
Tổng cộng 12 con bạch tuộc đều bị Thừa Vũ nhẹ nhàng chém chết, không hề chạm vào da thịt, những con bạch tuộc không thể hồi phục, và hơn hết, ma pháp hệ thủy phòng ngự của nó không có tác dụng.
Người ta chặt một phần xúc tu, ném ra xa lại biển.
- Huyền Phong, Huyền Phong....chồng, chồng, anh sao thế ?
Linh Nhi khẽ lay hắn. Bên dưới anh trai và chị dâu cũng đã trở về rồi.
Huyền Phong khẽ cười :" Không nghĩ anh trai mạnh mẽ như vậy, chiêu đó của anh ấy, anh nhìn không ra. "
Huyền Phong thừa nhận.
Hắn chỉ là kẻ kế thừa sự yên bình của những người như cha anh để lại, có hệ thống nên hắn có khởi đầu thuận lợi hơn, nhưng cha hắn, anh hắn, những người đó không có hệ thống, họ đã trải qua những gì để mạnh mẽ như thế ?
Hắn cũng làm ra quyết định rồi, không giúp được bằng cách này thì dùng cách khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.