Chương 1: Khởi Đầu
Ferina
06/11/2024
Huyền Thiên Giới
Thiên Long đế quốc
Một trong tứ đại cường quốc, lãnh thổ rộng lớn nhất.
Phía Đông giáp U Minh Hải, phía Bắc giáp Băng Nguyên, phía Tây giáp Thiên Đô Quốc, phía Nam giáp Thiên Thủy Quốc đều là một trong tứ đại quốc. Thánh Quốc giáp với Thiên Thủy và Thiên Đô, cũng là một trong tứ đại quốc.
Năm 1267 ,Huyền Thiên lịch
Thiên Long dùng vũ lực đã hoàn tất sáp nhập các nước chư hầu vào trong cương thổ.
- Cha, mẹ, hai người nhìn này, em trai đang nhìn chúng ta này ! Nhìn tiểu quỷ này có vẻ vui quá ha...
Một nhà 4 người đều xúm lại nhìn đứa trẻ tròn mắt nhìn bọn họ mà cười thích thú.
Đương nhiên là thích rồi, cuối cùng hắn cũng có thể chiêm ngưỡng ánh mặt trời rồi chứ không cần phải cảm nhận qua bụng mẹ nữa
Không thể không thừa nhận, gia đình này toàn là nhan sắc cực phẩm, hai người anh chị trước mắt này cũng kế thừa nhan sắc của cha mẹ đến mức hoàn mĩ.
" Đến lúc dùng nó rồi "
Hắn liền nghĩ, bảng hệ thống hiện lên trong đầu :" Chúc Phúc Bẩm Sinh "
Ai nấy đều cảm nhận từ đứa trẻ toát ra nguồn năng lượng kì lạ, một loại năng lượng tích cực khó tả, nó êm dịu, khiến tinh thần cảm giác rất dễ chịu.
Chúc Phúc Bẩm Sinh ( bản thân )
- Tinh Thông Ma Pháp: Không giới hạn sở hữu nguyên tố ma pháp, loại ma lực.
- Vũ Khí Chuyên Dụng : khi lựa chọn vũ khí, tốc độ tinh thông vũ khí đó tăng mạnh
- Huyết Mạch: Cuồng Chiến ( Ác Ma Chiến Tranh - đã nâng cấp)
Nhận được tăng chỉ số ngẫu nhiên sau khi trải qua mỗi trận chiến
- Thể Chất Siêu Phàm :
+Siêu Hồi Phục
+Siêu Tái Tạo
+Miễn nhiễm độc
- Lĩnh Ngộ Siêu Phàm: tăng tốc độ ghi nhớ, học hỏi
- Tăng Phúc Vô Hạn : hiệu ứng cường hóa chồng chất vô hạn lên bản thân.
Tác dụng phụ: Thể chất và tinh thần mệt mỏi khi vượt quá giới hạn
Hắn nhìn một loạt chúc phúc, nụ cười càng ngày càng tươi. Chưa gì đã thấy tương lai đứng trên đầu trên cổ người ta rồi.
Và thực sự, hắn sinh ra đã hơn rất nhiều người.
Nhà hắn giàu !
Một cuộc sống sung túc và hạnh phúc, thoáng một cái đã trải qua 5 năm.
- Cha, dù sao thì chúng con cũng đang trong kì nghỉ, con và anh trai dẫn mẹ và em đi tham quan học viện được chứ ?
Cha hắn liền đồng ý :" Ừm, chú ý an toàn là được."
Anh trai và cha hắn có nét giống nhau, gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, ngược lại, chị gái lại giống mẹ, nhưng mà mẹ hắn hiền dịu hơn, còn chị gái lại toát ra vẻ năng động. Thú vị hơn là cha dù có nghiêm nghị hay lạnh lùng thế nào cũng sợ mẹ giận. Chị gái dù có ' bắt nạt ' anh thì anh trai cũng nhịn.
Chiếc xe ngựa được chuẩn bị kĩ lưỡng, bên ngoài còn có huy hiệu của gia tộc, hai thanh kiếm đan chéo nhau trên đôi cánh ma mị đỏ máu.
Huyền Phong ngồi trong lòng mẹ, bên cạnh là chị gái, đối diện là anh trai.
Học viện cách lãnh địa khá là xa, chỉ di chuyển cũng mất gần cả tháng trời, chủ yếu là vừa đi vừa ngắm cảnh.
Một đội hộ tống gồm 10 người đi theo tháp tùng.
Bọn họ đều là những hầu gái đã trải qua huấn luyện.
- Thiếu gia, chúng ta đến nơi rồi.
Người anh trai Thừa Vũ cẩn thận xuống xe trước kiểm tra, sau đó mới nhường đường cho ba người còn lại.
- Ồ, chị dâu hôm nay cũng tới sao ?
Dạ Tuyết cố ý nói lớn để cho mẹ và em nghe được khiến thiếu nữ đối diện không khỏi ngượng ngùng.
Lý Thu Thủy thấy vậy liền nhìn qua thiếu nữ trước mặt này.
- Thừa Vũ, con có mắt nhìn thật đấy, nhìn trúng cô gái tốt như vậy.
Lời khen của nàng khiến thiếu nữ đối diện mặt đỏ như gấc, ríu lên hết cả.
- Mẹ, đây là Thanh Sương,là người yêu của con.
Thừa Vũ đứng ra giới thiệu.
- Còn đây là mẹ và em trai anh...
Dạ Tuyết thấy mình không được anh trai giới thiệu liền phồng má càu nhàu :" Anh quên mất người em gái này rồi."
Lý Thu Thủy khẽ cười, cũng không trêu chọc thiếu nữ kia nữa.
- Còn đây là em gái anh, con bé học cùng chúng ta.
Như để tạo ra cảm giác quen thuộc, Dạ Tuyết ôm lấy một tay Thừa Vũ, gương mặt biến hóa đi một chút.
- Em xin lỗi, chỉ là muốn chị ghen anh ấy một chút !
Dạ Tuyết cười cười, Thừa Vũ thở dài, mà Thanh Sương mới ngỡ ra. Thừa Vũ rất ít khi tương tác cùng với nữ nhân khác, người khiến cô nàng ghen tị lại là em gái hắn.
- Thôi vậy, là do anh ấy không chịu nói...
Thanh Sương cười khổ.
Dạ Tuyết an ủi :" Xin lỗi chị dâu, em không nên đùa như vậy "
Dạ Tuyết có chút áy náy, dẫu sao cô nàng cũng chỉ muốn trêu ghẹo một chút, không hề muốn hai người sứt mẻ tình cảm gì.
Còn hai mẹ con Huyền Phong hắn ở một bên hóng hớt.
Thừa Vũ ho khan, không để đứa em gái này trêu chọc nàng nữa :" Mẹ, Thanh Sương đã sắp xếp chỗ ở rồi, người và Huyền Phong nghỉ trước, sau đó đi dạo cũng không muộn."
Lý Thu Thủy gật đầu, đi theo hai người tới tòa khách sạn gần đó.
Thành phố Vân Long, nó lấy tên của học viện Vân Long, bởi vì học viện này rộng lớn chiếm tới phân nửa thành phố, những cơ sở xây dựng khác cũng là vì phục vụ học viện này.
Dẫu sao đối tượng cũng không chỉ là những người bình thường có tài năng, còn cả những mầm mống tương lai của đế quốc, con cháu quý tộc. Lại nói, quý tộc chính là nguồn thu lớn nhất cho học viện duy trì.
Khách sạn này mang biểu tượng hai bàn tay bảo vệ một con người ở giữa, tỏa ra ánh sáng thần thánh, Diệp gia Thần y chính là chủ của nơi này.
Những con người nổi tiếng có khả năng chữa lành mọi vết thương và chữa bệnh.
Hai mẹ con hắn được sắp xếp một phòng riêng, anh trai có một phòng riêng, chị gái cũng có một phòng riêng.
Hết thảy đều là những phòng cao cấp nhất trong khách sạn.
Bên ngoài cũng đã tối trời, nhìn qua khung kính thấy được ánh đèn ma pháp lấp lánh rực rỡ bên dưới.
Không thể không nói, có lẽ là do hắn còn nhỏ, và là nhỏ nhất nên mẹ cưng như nâng trứng,hứng như hứng hoa. Lại có anh chị tài năng nên cũng không kì vọng quá nhiều nên hắn càng được thoải mái.
Lúc hắn thức giấc, mẹ mình đã thức dậy từ lúc nào, nàng vuốt ve lưng hắn rất dễ chịu.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Dạ Tuyết mới dẫn hai người đi thăm quan học viện, để cho anh trai còn có thời gian hàn huyên cùng chị dâu tương lai chứ.
- Mẹ, học viện có thể chia làm 3 khu vực chính, khu vực phía Nam này là khu kí túc, hoạt động sinh hoạt hay tương tác giao dịch đều diễn ra ở đây. Đi lên phía Bắc là giảng đường, giảng dạy lý thuyết, còn toàn bộ khu phía Tây chính là sân tập chính. Những giáo sư tập trung ở phía Đông.
- Thật là rộng lớn !
Lý Thu Thủy cảm thán, nàng nhìn xung quanh, hai bên đường đi đều có những hàng cây xanh mát, nơi quảng trường rộng lớn có đặt một tảng đá lớn rất cao.
Nó giống như một màn hình hiển thị vậy, một mặt là vinh danh những học viên xuất sắc, mặt còn lại chính là những học viên có thành tích tồi tệ nhất.
Rất dễ để nhận thấy cái tên của hai người, còn là hạng 1 và hạng 2, lần lượt là Thừa Vũ và Dạ Tuyết.
- Ta không quan tâm cha con yêu cầu hai đứa làm gì, nhưng mà phải chú ý bản thân, biết không ?
Lý Thu Thủy nhìn Dạ Tuyết, vừa vui vừa lo lắng.
Dạ Tuyết rất nhanh quay trở lại, ôm lấy một bên tay của mẹ :" Hì hì, con biết mà "
Lý Thu Thủy mới vui vẻ gật đầu. Nàng xoa đầu con gái, liền hỏi nhỏ :" Tiểu quỷ, con nói thử chuyện của Thừa Vũ ta nghe ? Làm sao khúc gỗ này lại khiến đứa nhỏ kia yêu thích đến vậy ?"
Nàng hứng thú hỏi Dạ Tuyết. Hai cha con này quả thực rất giống nhãi từ ngoại hình đến tính cách. Ngay cả nàng nhiều khi cũng không biết mình làm sao lại đổ đốn đến vậy trước sự khô khan của nam nhân ở nhà kia.
Đến buổi trưa, 3 người lại trở về khách sạn.
- Mẹ, con muốn ra ngoài chơi...
Huyền Phong làm nũng, hắn lay nhẹ tay nàng, ước ao nhìn người, cuối cùng mới nhận được cái gật đầu của nàng, có điều hắn sẽ có ít nhất 2 người hầu gái đi theo.
Ít ra thì hắn cũng được ra ngoài, không thể không nói rằng ngậm thìa vàng thì cũng có cái sướng cái khổ, hơn nữa ai cũng đều bảo bọc hắn kĩ càng, số lần ra ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thành phố này cũng thật tấp nập, không chỉ là nơi tập trung học viên, nó còn thu hút rất nhiều người, nhất là thương nhân. Bọn họ mang theo những món đồ quý giá, hoặc đơn giản chính là buôn bán nô lệ.
Ngoài thương nhân, còn có những mạo hiểm giả tới đây tìm kiếm nhân lực cho đoàn đội.
Ở ngoài thế giới nguy hiểm đầy rẫy song đồng hành cùng nó là những kho báu chôn giấu.
Hoặc là tìm kiếm những ' anh hùng '. Lại nói, anh hùng ở thế giới này giống như vũ khí sinh học thì hơn. Những kẻ mang sức mạnh vượt trội không có chỗ dựa, hoặc là về dưới trướng hoàng gia, hoặc là gia nhập một thế lực bất kì, nhưng cho dù thế nào, cách vận dụng bọn họ không khác nào một món vũ khí mang tính hủy diệt.
- Ấy, ở đó làm gì nhìn vui vậy ?
Một đám đông tụ tập liền thu hút sự chú ý của hắn.
Huyền Phong liền dẫn theo hai người hầu gái chạy lại hóng hớt.
Một đứa bé gái đứng che trước mặt một cô gái thường dân, bên cạnh là một đống hoa quả lăn lông lốc.
- Cái kịch bản này, sau đó là nhân vật chính sẽ xuất hiện sao ?
Huyền Phong dẫu có 2 người hầu gái bên cạnh, xong hắn cũng chẳng có ý định can thiệp.
- A Thất, cái huy hiệu đó của nhà nào vậy ?
Cái huy hiệu hình kiếm đen đính trước ngực trái của bé gái chắn trước mặt cô gái.
Người hầu gái bên cạnh liền giải thích cho hắn :" Thiếu gia, đứa bé trai lớn hơn đó là con trai của quý tộc nhất tinh, còn bé gái đó thuộc Cung gia phong hiệu Ma Kiếm.
- Vậy quý tộc nhất tinh đó lớn lắm sao ?
- Thiếu gia, là nhỏ nhất.
Được nàng nhắc nhở, hắn mới ồ lên một tiếng.
Vậy là có kịch hay để xem rồi.
- Con ranh kia, tránh ra !
Thằng nhóc kia lớn lối, nó không hề biết đứa nhỏ này có thân phận còn cao hơn nó đấy.
- Các ngươi, ném nó qua một bên, mang con tiện nữ kia về ! Ta nhất định phải khiến ả trả giá !
2 tên hộ vệ cao to lực lưỡng đứng ra trước mặt như bức tường thành.
" Vẫn là nhìn A Thất và A Cửu thuận mắt "
Hắn liếc nhìn 2 người hầu gái xinh đẹp nhà mình, cảm thấy được an ủi phần nào.
Phanh !
Tên to con co giò đạp mạnh một cái.
- Đùa, thật luôn !
Hắn chỉ nghĩ rằng là lời đe dọa cảnh cáo bình thường, cũng không đến nỗi sẽ ra tay đánh một đứa trẻ. Nhưng hắn đã lầm ! Nhớ lại một số chuyện, thế này chẳng là gì cả. Cái thế giới này, mạnh được yếu thua, chỉ là bây giờ hắn mới lại được chứng kiến cảnh bắt nạt này.
Tưởng chừng cô bé kia sẽ bắn văng đi, nhưng không, đứa nhỏ đứng vững, hay tay chống lại bàn chân to lớn đang ép đến.
- Tránh đi...
Bàn chân kia thu lại, đạp tới, nhưng lần này đã hụt. Con bé nhanh đáo để, đạp mạnh vào chân trụ của gã, khiến tên vệ sĩ kia ngã nhoài. Tên còn lại nắm chân nữ nhân kia kéo đi, nhìn qua thấy không ổn, lại ném nàng ta qua một bên. Hai tên vệ sĩ cục súc hợp sức đánh 1 đứa nhỏ.
- Lùi đi.
Đứa nhỏ bất giác nghe theo, vừa lùi lại ba bước, tránh đi một đấm hụt hẫng. Bàn tay nhỏ nắm không hết cổ tay, nhưng vừa đủ để kéo gã ngã về phía trước.
- Đứng im.
Tên kia vừa đứng dậy lao tới, vốn nghĩ con bé sẽ lại tránh đi, lao tới phía trước.
Chỉ là con bé lại đứng im, đưa chân ra gạt chân gã đang lao tới.
- Quay lại, đá trứng cút !
Ngay tức khắc, con bé xoay người, tung một cú đá mà khiến nam nhân xung quanh cũng cảm thấy đau đớn thay.
- Đòn tay không đủ, thúc chỏ, bồi thêm gối, cẩn thận thì đạp thêm một phát vào trứng !
Kẻ đằng sau vồ vừa tới thì cùi chỏ đã giáng vào mặt gã, con bé nhón chân bật lên, đầu gối nhỏ nhắn thúc mạnh một phát nữa lên mặt khiến gã bật ngửa trở ra, giáng xuống một phát trời đày kèm theo tiếng rú đau điếng.
Quá đủ cho một ngày, là nam nhân, ai nấy đều thương tiếc thay, cảm thấy bên dưới có hơi thốn.
Hai tên vệ sĩ lại chẳng có chút tác dụng trước một đứa con gái khiến tên kia mặt mày tái sầm, tức giận lao lên. Nhưng đơn giản hơn nhiều, đứa bé gái liền một cước giáng thẳng vào hạ bộ khiến người xem nhức nhối.
Huyền Phong cũng thấy bản thân hình như đã làm điều gì đó sai trái, chỉ có thể tặc lưỡi đứng nhìn, chia buồn cho một kiếp người.
Thiên Long đế quốc
Một trong tứ đại cường quốc, lãnh thổ rộng lớn nhất.
Phía Đông giáp U Minh Hải, phía Bắc giáp Băng Nguyên, phía Tây giáp Thiên Đô Quốc, phía Nam giáp Thiên Thủy Quốc đều là một trong tứ đại quốc. Thánh Quốc giáp với Thiên Thủy và Thiên Đô, cũng là một trong tứ đại quốc.
Năm 1267 ,Huyền Thiên lịch
Thiên Long dùng vũ lực đã hoàn tất sáp nhập các nước chư hầu vào trong cương thổ.
- Cha, mẹ, hai người nhìn này, em trai đang nhìn chúng ta này ! Nhìn tiểu quỷ này có vẻ vui quá ha...
Một nhà 4 người đều xúm lại nhìn đứa trẻ tròn mắt nhìn bọn họ mà cười thích thú.
Đương nhiên là thích rồi, cuối cùng hắn cũng có thể chiêm ngưỡng ánh mặt trời rồi chứ không cần phải cảm nhận qua bụng mẹ nữa
Không thể không thừa nhận, gia đình này toàn là nhan sắc cực phẩm, hai người anh chị trước mắt này cũng kế thừa nhan sắc của cha mẹ đến mức hoàn mĩ.
" Đến lúc dùng nó rồi "
Hắn liền nghĩ, bảng hệ thống hiện lên trong đầu :" Chúc Phúc Bẩm Sinh "
Ai nấy đều cảm nhận từ đứa trẻ toát ra nguồn năng lượng kì lạ, một loại năng lượng tích cực khó tả, nó êm dịu, khiến tinh thần cảm giác rất dễ chịu.
Chúc Phúc Bẩm Sinh ( bản thân )
- Tinh Thông Ma Pháp: Không giới hạn sở hữu nguyên tố ma pháp, loại ma lực.
- Vũ Khí Chuyên Dụng : khi lựa chọn vũ khí, tốc độ tinh thông vũ khí đó tăng mạnh
- Huyết Mạch: Cuồng Chiến ( Ác Ma Chiến Tranh - đã nâng cấp)
Nhận được tăng chỉ số ngẫu nhiên sau khi trải qua mỗi trận chiến
- Thể Chất Siêu Phàm :
+Siêu Hồi Phục
+Siêu Tái Tạo
+Miễn nhiễm độc
- Lĩnh Ngộ Siêu Phàm: tăng tốc độ ghi nhớ, học hỏi
- Tăng Phúc Vô Hạn : hiệu ứng cường hóa chồng chất vô hạn lên bản thân.
Tác dụng phụ: Thể chất và tinh thần mệt mỏi khi vượt quá giới hạn
Hắn nhìn một loạt chúc phúc, nụ cười càng ngày càng tươi. Chưa gì đã thấy tương lai đứng trên đầu trên cổ người ta rồi.
Và thực sự, hắn sinh ra đã hơn rất nhiều người.
Nhà hắn giàu !
Một cuộc sống sung túc và hạnh phúc, thoáng một cái đã trải qua 5 năm.
- Cha, dù sao thì chúng con cũng đang trong kì nghỉ, con và anh trai dẫn mẹ và em đi tham quan học viện được chứ ?
Cha hắn liền đồng ý :" Ừm, chú ý an toàn là được."
Anh trai và cha hắn có nét giống nhau, gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, ngược lại, chị gái lại giống mẹ, nhưng mà mẹ hắn hiền dịu hơn, còn chị gái lại toát ra vẻ năng động. Thú vị hơn là cha dù có nghiêm nghị hay lạnh lùng thế nào cũng sợ mẹ giận. Chị gái dù có ' bắt nạt ' anh thì anh trai cũng nhịn.
Chiếc xe ngựa được chuẩn bị kĩ lưỡng, bên ngoài còn có huy hiệu của gia tộc, hai thanh kiếm đan chéo nhau trên đôi cánh ma mị đỏ máu.
Huyền Phong ngồi trong lòng mẹ, bên cạnh là chị gái, đối diện là anh trai.
Học viện cách lãnh địa khá là xa, chỉ di chuyển cũng mất gần cả tháng trời, chủ yếu là vừa đi vừa ngắm cảnh.
Một đội hộ tống gồm 10 người đi theo tháp tùng.
Bọn họ đều là những hầu gái đã trải qua huấn luyện.
- Thiếu gia, chúng ta đến nơi rồi.
Người anh trai Thừa Vũ cẩn thận xuống xe trước kiểm tra, sau đó mới nhường đường cho ba người còn lại.
- Ồ, chị dâu hôm nay cũng tới sao ?
Dạ Tuyết cố ý nói lớn để cho mẹ và em nghe được khiến thiếu nữ đối diện không khỏi ngượng ngùng.
Lý Thu Thủy thấy vậy liền nhìn qua thiếu nữ trước mặt này.
- Thừa Vũ, con có mắt nhìn thật đấy, nhìn trúng cô gái tốt như vậy.
Lời khen của nàng khiến thiếu nữ đối diện mặt đỏ như gấc, ríu lên hết cả.
- Mẹ, đây là Thanh Sương,là người yêu của con.
Thừa Vũ đứng ra giới thiệu.
- Còn đây là mẹ và em trai anh...
Dạ Tuyết thấy mình không được anh trai giới thiệu liền phồng má càu nhàu :" Anh quên mất người em gái này rồi."
Lý Thu Thủy khẽ cười, cũng không trêu chọc thiếu nữ kia nữa.
- Còn đây là em gái anh, con bé học cùng chúng ta.
Như để tạo ra cảm giác quen thuộc, Dạ Tuyết ôm lấy một tay Thừa Vũ, gương mặt biến hóa đi một chút.
- Em xin lỗi, chỉ là muốn chị ghen anh ấy một chút !
Dạ Tuyết cười cười, Thừa Vũ thở dài, mà Thanh Sương mới ngỡ ra. Thừa Vũ rất ít khi tương tác cùng với nữ nhân khác, người khiến cô nàng ghen tị lại là em gái hắn.
- Thôi vậy, là do anh ấy không chịu nói...
Thanh Sương cười khổ.
Dạ Tuyết an ủi :" Xin lỗi chị dâu, em không nên đùa như vậy "
Dạ Tuyết có chút áy náy, dẫu sao cô nàng cũng chỉ muốn trêu ghẹo một chút, không hề muốn hai người sứt mẻ tình cảm gì.
Còn hai mẹ con Huyền Phong hắn ở một bên hóng hớt.
Thừa Vũ ho khan, không để đứa em gái này trêu chọc nàng nữa :" Mẹ, Thanh Sương đã sắp xếp chỗ ở rồi, người và Huyền Phong nghỉ trước, sau đó đi dạo cũng không muộn."
Lý Thu Thủy gật đầu, đi theo hai người tới tòa khách sạn gần đó.
Thành phố Vân Long, nó lấy tên của học viện Vân Long, bởi vì học viện này rộng lớn chiếm tới phân nửa thành phố, những cơ sở xây dựng khác cũng là vì phục vụ học viện này.
Dẫu sao đối tượng cũng không chỉ là những người bình thường có tài năng, còn cả những mầm mống tương lai của đế quốc, con cháu quý tộc. Lại nói, quý tộc chính là nguồn thu lớn nhất cho học viện duy trì.
Khách sạn này mang biểu tượng hai bàn tay bảo vệ một con người ở giữa, tỏa ra ánh sáng thần thánh, Diệp gia Thần y chính là chủ của nơi này.
Những con người nổi tiếng có khả năng chữa lành mọi vết thương và chữa bệnh.
Hai mẹ con hắn được sắp xếp một phòng riêng, anh trai có một phòng riêng, chị gái cũng có một phòng riêng.
Hết thảy đều là những phòng cao cấp nhất trong khách sạn.
Bên ngoài cũng đã tối trời, nhìn qua khung kính thấy được ánh đèn ma pháp lấp lánh rực rỡ bên dưới.
Không thể không nói, có lẽ là do hắn còn nhỏ, và là nhỏ nhất nên mẹ cưng như nâng trứng,hứng như hứng hoa. Lại có anh chị tài năng nên cũng không kì vọng quá nhiều nên hắn càng được thoải mái.
Lúc hắn thức giấc, mẹ mình đã thức dậy từ lúc nào, nàng vuốt ve lưng hắn rất dễ chịu.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Dạ Tuyết mới dẫn hai người đi thăm quan học viện, để cho anh trai còn có thời gian hàn huyên cùng chị dâu tương lai chứ.
- Mẹ, học viện có thể chia làm 3 khu vực chính, khu vực phía Nam này là khu kí túc, hoạt động sinh hoạt hay tương tác giao dịch đều diễn ra ở đây. Đi lên phía Bắc là giảng đường, giảng dạy lý thuyết, còn toàn bộ khu phía Tây chính là sân tập chính. Những giáo sư tập trung ở phía Đông.
- Thật là rộng lớn !
Lý Thu Thủy cảm thán, nàng nhìn xung quanh, hai bên đường đi đều có những hàng cây xanh mát, nơi quảng trường rộng lớn có đặt một tảng đá lớn rất cao.
Nó giống như một màn hình hiển thị vậy, một mặt là vinh danh những học viên xuất sắc, mặt còn lại chính là những học viên có thành tích tồi tệ nhất.
Rất dễ để nhận thấy cái tên của hai người, còn là hạng 1 và hạng 2, lần lượt là Thừa Vũ và Dạ Tuyết.
- Ta không quan tâm cha con yêu cầu hai đứa làm gì, nhưng mà phải chú ý bản thân, biết không ?
Lý Thu Thủy nhìn Dạ Tuyết, vừa vui vừa lo lắng.
Dạ Tuyết rất nhanh quay trở lại, ôm lấy một bên tay của mẹ :" Hì hì, con biết mà "
Lý Thu Thủy mới vui vẻ gật đầu. Nàng xoa đầu con gái, liền hỏi nhỏ :" Tiểu quỷ, con nói thử chuyện của Thừa Vũ ta nghe ? Làm sao khúc gỗ này lại khiến đứa nhỏ kia yêu thích đến vậy ?"
Nàng hứng thú hỏi Dạ Tuyết. Hai cha con này quả thực rất giống nhãi từ ngoại hình đến tính cách. Ngay cả nàng nhiều khi cũng không biết mình làm sao lại đổ đốn đến vậy trước sự khô khan của nam nhân ở nhà kia.
Đến buổi trưa, 3 người lại trở về khách sạn.
- Mẹ, con muốn ra ngoài chơi...
Huyền Phong làm nũng, hắn lay nhẹ tay nàng, ước ao nhìn người, cuối cùng mới nhận được cái gật đầu của nàng, có điều hắn sẽ có ít nhất 2 người hầu gái đi theo.
Ít ra thì hắn cũng được ra ngoài, không thể không nói rằng ngậm thìa vàng thì cũng có cái sướng cái khổ, hơn nữa ai cũng đều bảo bọc hắn kĩ càng, số lần ra ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thành phố này cũng thật tấp nập, không chỉ là nơi tập trung học viên, nó còn thu hút rất nhiều người, nhất là thương nhân. Bọn họ mang theo những món đồ quý giá, hoặc đơn giản chính là buôn bán nô lệ.
Ngoài thương nhân, còn có những mạo hiểm giả tới đây tìm kiếm nhân lực cho đoàn đội.
Ở ngoài thế giới nguy hiểm đầy rẫy song đồng hành cùng nó là những kho báu chôn giấu.
Hoặc là tìm kiếm những ' anh hùng '. Lại nói, anh hùng ở thế giới này giống như vũ khí sinh học thì hơn. Những kẻ mang sức mạnh vượt trội không có chỗ dựa, hoặc là về dưới trướng hoàng gia, hoặc là gia nhập một thế lực bất kì, nhưng cho dù thế nào, cách vận dụng bọn họ không khác nào một món vũ khí mang tính hủy diệt.
- Ấy, ở đó làm gì nhìn vui vậy ?
Một đám đông tụ tập liền thu hút sự chú ý của hắn.
Huyền Phong liền dẫn theo hai người hầu gái chạy lại hóng hớt.
Một đứa bé gái đứng che trước mặt một cô gái thường dân, bên cạnh là một đống hoa quả lăn lông lốc.
- Cái kịch bản này, sau đó là nhân vật chính sẽ xuất hiện sao ?
Huyền Phong dẫu có 2 người hầu gái bên cạnh, xong hắn cũng chẳng có ý định can thiệp.
- A Thất, cái huy hiệu đó của nhà nào vậy ?
Cái huy hiệu hình kiếm đen đính trước ngực trái của bé gái chắn trước mặt cô gái.
Người hầu gái bên cạnh liền giải thích cho hắn :" Thiếu gia, đứa bé trai lớn hơn đó là con trai của quý tộc nhất tinh, còn bé gái đó thuộc Cung gia phong hiệu Ma Kiếm.
- Vậy quý tộc nhất tinh đó lớn lắm sao ?
- Thiếu gia, là nhỏ nhất.
Được nàng nhắc nhở, hắn mới ồ lên một tiếng.
Vậy là có kịch hay để xem rồi.
- Con ranh kia, tránh ra !
Thằng nhóc kia lớn lối, nó không hề biết đứa nhỏ này có thân phận còn cao hơn nó đấy.
- Các ngươi, ném nó qua một bên, mang con tiện nữ kia về ! Ta nhất định phải khiến ả trả giá !
2 tên hộ vệ cao to lực lưỡng đứng ra trước mặt như bức tường thành.
" Vẫn là nhìn A Thất và A Cửu thuận mắt "
Hắn liếc nhìn 2 người hầu gái xinh đẹp nhà mình, cảm thấy được an ủi phần nào.
Phanh !
Tên to con co giò đạp mạnh một cái.
- Đùa, thật luôn !
Hắn chỉ nghĩ rằng là lời đe dọa cảnh cáo bình thường, cũng không đến nỗi sẽ ra tay đánh một đứa trẻ. Nhưng hắn đã lầm ! Nhớ lại một số chuyện, thế này chẳng là gì cả. Cái thế giới này, mạnh được yếu thua, chỉ là bây giờ hắn mới lại được chứng kiến cảnh bắt nạt này.
Tưởng chừng cô bé kia sẽ bắn văng đi, nhưng không, đứa nhỏ đứng vững, hay tay chống lại bàn chân to lớn đang ép đến.
- Tránh đi...
Bàn chân kia thu lại, đạp tới, nhưng lần này đã hụt. Con bé nhanh đáo để, đạp mạnh vào chân trụ của gã, khiến tên vệ sĩ kia ngã nhoài. Tên còn lại nắm chân nữ nhân kia kéo đi, nhìn qua thấy không ổn, lại ném nàng ta qua một bên. Hai tên vệ sĩ cục súc hợp sức đánh 1 đứa nhỏ.
- Lùi đi.
Đứa nhỏ bất giác nghe theo, vừa lùi lại ba bước, tránh đi một đấm hụt hẫng. Bàn tay nhỏ nắm không hết cổ tay, nhưng vừa đủ để kéo gã ngã về phía trước.
- Đứng im.
Tên kia vừa đứng dậy lao tới, vốn nghĩ con bé sẽ lại tránh đi, lao tới phía trước.
Chỉ là con bé lại đứng im, đưa chân ra gạt chân gã đang lao tới.
- Quay lại, đá trứng cút !
Ngay tức khắc, con bé xoay người, tung một cú đá mà khiến nam nhân xung quanh cũng cảm thấy đau đớn thay.
- Đòn tay không đủ, thúc chỏ, bồi thêm gối, cẩn thận thì đạp thêm một phát vào trứng !
Kẻ đằng sau vồ vừa tới thì cùi chỏ đã giáng vào mặt gã, con bé nhón chân bật lên, đầu gối nhỏ nhắn thúc mạnh một phát nữa lên mặt khiến gã bật ngửa trở ra, giáng xuống một phát trời đày kèm theo tiếng rú đau điếng.
Quá đủ cho một ngày, là nam nhân, ai nấy đều thương tiếc thay, cảm thấy bên dưới có hơi thốn.
Hai tên vệ sĩ lại chẳng có chút tác dụng trước một đứa con gái khiến tên kia mặt mày tái sầm, tức giận lao lên. Nhưng đơn giản hơn nhiều, đứa bé gái liền một cước giáng thẳng vào hạ bộ khiến người xem nhức nhối.
Huyền Phong cũng thấy bản thân hình như đã làm điều gì đó sai trái, chỉ có thể tặc lưỡi đứng nhìn, chia buồn cho một kiếp người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.