Chàng Rể Chiến Thần

Chương 679: Ba tạo đền rồi

Tiếu Ngạo Dư Sinh

06/08/2021

Khi nghe thấy Lê Chí Khuê nói người chuyền tiền cho nhà họ Lê là Dương Chắn thì Lê Triết gần như phát hoảng.

“Lê Chí Khuê, nghe ba nói, lập tức quỳ xuống câu xin cậu ta tha thứ, nếu không thì con chỉ có con đường chết thôi!”

Lê Triết nghiền răng nghiền lợi nói.

Nhà họ Lê bị buộc phải giao một nửa tài sản ra chính là vì Dương Chán.

Ông ta vừa mới họp gia đình, đã cảnh báo người trong gia tộc trước khi tìm được người chống lưng thì đừng nên đắc tội với Dương Chấn.

Kết quả là cuộc họp còn chưa kết thúc thì con trai ruột của mình đã đắc tội với Dương Chắn.

“Ba, ba đang nói gì vậy? Anh ta chỉ là một tên nghèo nàn lái xe Phaeton thôi. Sao con có thể quỳ xuống cầu xin anh ta được.”

Lê Chí Khuê không tin một người đàn ông lái chiếc Phaetons có máy tỷ lại có tư cách bảo anh ta là cậu chủ của nhà họ Lê phải quỷ xuống cầu xin tha thứ.

“Đồ khốn! Tao bảo mày quỳ thì mày phải quỳ cho tao!”

Lê Triết rống lên: “Bây giờ tao sẽ đến chỗ mày, néu tao đến mà mày còn chưa cầu xin cậu ta tha thứ thì đích thân tao sẽ chặt cái chân chó của mày!”

Dứt lời, Lê Triết cúp điện thoại.

Nhìn thấy Lê Triết cúp điện thoại, Lê Chí Khuê tràn đầy khó hiểu, anh ta lại nhìn Dương Chắn.

Trong mắt anh ta thì Dương Chấn chỉ là một nhân vật nhỏ bé ăn mặc hàng vỉa hè và lái chiếc Phaeton, dù có lai lịch thì cũng không thể so sánh với anh ta được.

“Ông xã, ba nói gì vậy?”

Mẹ Quân hỏi.

Lê Chí Khuê cười gượng: “Ba nói chúng ta quỳ xuống cầu xin anh ta tha thứ!”

“Cái gì? Quỳ xuống cầu xin tha thứ? Ba có điên không vậy? Sao lại bảo chúng ta cầu xin cái tên nghèo nàn này?”

Sắc mặt mẹ Quân bỗng thay đồi.

Lê Chí Khuê lại nhìn Dương Chấn một cái, sau đó nói với vợ: “Anh thấy chắc ba nhận nhằm người rồi, chắc ông ấy tưởng thằng này là một nhân vật lớn mà ông áy biết thôi.”

“Nói nhảm! Nhất định là nhận nhằm rồi, nếu không thì sao có thể bảo chúng ta quỳ xuống xin tha chứ?” Mẹ Quân nói.

“Thằng kia, tao đã hỏi ba tao rồi, ông ấy nói rằng tiền đã vào tài khoản, coi như mày thức thời.”

Lê Chí Khuê kiêu ngạo nói: n của mày chỉ có thể coi là tiền bồi thường xe của vợ tao thôi, còn ba vợ mày đánh vợ con tao, khoản tiền này, mày tính thế nào?”

“Anh muốn tính thề nào?”

Dương Chấn thờ ơ hỏi.

Lê Chí Khuê còn chưa lên tiếng thì mẹ Quân đã nói: “Thêm 3000 tỷ bồi thường thiệt hại về tinh thần thì chúng tao sẽ để mày đi.”

Dương Chấn đột nhiên bật cười: “Vừa rồi các người nói chỉ cần 3000 tỷ thì sẽ xong xuôi, sao bây giờ lại có thêm phí tổn thất tinh thần nữa?”

“Bọn tao muốn mày đưa tiền cho bọn tao, nhưng mày lại chuyển vào tài khoản nhà họ Lê. Bọn tao không cằm được khoảng tiền đó nên không tính!”



Mẹ Quân tham lam nói.

Cô ta thây, Dương Chấn chuyển một tỷ vào tài khoản của nhà họ Lê dễ dàng như vậy chắc hẳn là vì khiếp sợ trước danh tiếng của nhà họ Lê.

Nếu Dương Chắn có thể dễ dàng đưa ra 3000 tỷ thì chắc chắn anh không phải là người thiếu tiền, lầy thêm 3000 tỷ nữa cũng không thành vân đề.

Lê Chí Khuê cũng có suy nghĩ như vậy, cười híp mắt nói: “Thằng kia, mày có nghe vợ tao nói gì không? Bồi thường thêm 3000 tỷ, chuyện trước đây coi như bỏ qua!”

Những người xung quanh thầy vậy thì sửng sờ.

Nhiều người không khỏi ngạc nhiên trước sự trơ trến của Lê Chí Khuê và mẹ Quân.

Nhưng do địa vị của nhà họ Lê ở Yên Đô nên không ai dám nói gì.

Vốn tưởng rằng Dương Chắn nhát định sẽ ngoan ngoãn chuyển cho Lê Chí Khuê và mẹ Quân 3000 tỷ nửa thì đột nhiên nhìn thấy Dương Chắn lắc đầu: “Trong mắt tôi, 3000 tỷ là đủ rồi, không thể nhiều hơn!”

“Nếu mày không bồi thường, vậy chúng ta hãy chờ xem. Ba tao đang trên đường đến đây, ông ấy không dễ nói chuyện đâu. Đợi ông ấy đến, nếu mày không bồi thường thì chỉ sợ không còn thấy ánh mặt trời vào ngày mai nữa đâu.”

Lê Chí Khuê đe dọa.

Dương Chấn chỉ mỉm cười: “Nếu anh đã muốn chơi, vậy thì tôi sẽ chơi đến cùng!”

Dứt lời, Dương Chắn cũng gọi điện thoại: “Trong vòng mười phút, mang người tới đây cho tôi, ở công viên nhà tôi.”

“Thằng kia, mày dám gọi người đến sao? Được! Được lắm! Tao ngược lại muốn xem xem mày có thể gọi ai đến.”

Lê Chí Khuê mỉa mai mà không ý thức được những gì mình sắp phải đối mặt.

Chỉ trong vòng mười phút, một tiếng động cơ gầm rú đột ngột vang lên, hàng chục chiếc Audis màu đen nhanh chóng chạy tới.

“Thằng kia, tao nói cho mày biết, mày sắp tiêu rồi, mày gặp chuyện lớn rồi!”

Mẹ Quân cười khẩy nói.

Lê Chí Khuê cũng cười nói: “Tiếp theo, tao sẽ để cho mày tháy hậu quả của việc chọc giận nhà họ Lê tao là như thế nào.”

Chỉ là khi anh ta vừa nói xong thì một người đàn ông vạm vỡ bước ra khỏi xe.

Phóng mắt nhìn xung quanh, một mảnh đen kịt đều là người, ít nhát là một trăm người.

Tên cao to đứng đầu còn rất trẻ, chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, nhưng cơ bắp cuồn cuộn, không phải là người dễ chọc.

“Không phải ba tôi cũng tới sao? Tại sao chỉ có các người?”

Lê Chí Khuê nhìn người đàn ông đứng đầu, cau mày hỏi.

Nhưng mà người đàn ông cao to dẫn đầu cũng không thèm nhìn anh ta mà dẫn hơn trăm người đi thẳng đến trước mặt Dương Chắn, sau đó nói: “Anh Chắn, tôi đã đưa trăm người đến, có đủ không?”

Dương Chắn gật đâu: “Đủ rồi!”

Bùm!



Lúc này, mọi người tại hiện trường cảm thấy khiếp sợ!

Lúc này mọi người mới nhận ra một trăm người đàn ông này không phải là người nhà họ Lê, mà là do Dương Chấn gọi đến.

Lê Chí Khuê và mẹ Quân cũng hoàn toàn choáng váng.

“Sao có thể như thế được?”

Lê Chí Khuê đờ đẫn nói.

“Trước tiên đập nát hai chiếc xe kia cho tôi!”

Dương Chắn đột nhiên giơ tay chỉ vào hai chiếc Rolls Royce đậu cách đó không xa, mở miệng nói.

“Vâng!”

Mã Tuân đáp, sau đó vung ta lên, ra lệnh: “Đập nát cho tôi!”

Khi có lệnh, một trăm người lao thẳng đến chiếc Rolls Royce của Lê Chí Khuê và mẹ Quân rồi bắt đầu đập phá nó.

“Máy tên khốn khiếp! Dừng lại! Dừng lại cho tao! Đây là xe của tao, mày không thẻ đập được!”

Nhìn thấy chiếc xe của mình bị đập phá, mẹ Quân đột nhiên lo lắng hét to lên.

Không chỉ xe của mẹ Quân mà cả xe của Lê Chí Khuê cũng bị đập phá.

Những người xung quanh vô cùng sửng sốt, hai chiếc xe này đều là Rolls Royce trị giá cả hơn 30 tỷ! Cứ đập như vậy sao?

“Thằng khốn! Mày phải bồi thường xe cho bọn tao! Mày phải bồi thường xe cho bọn tao!”

Mẹ Quân lao về phía Dương Chấn.

“Bụp!”

Cô ta còn chưa xông tới thì đã bị Mã Tuân đá một cước bay ra ngoài.

Dương Chấn từ trên cao nhìn xuống mẹ Quân, cười khẩy: “Vừa rồi không phải tôi đã chuyển 3000 tỷ cho nhà họ Lê rồi sao? Hai chiếc xe này bây giờ thuộc về tôi, tôi đập phá xe của mình thì có liên quan gì đến cô?”

Mẹ Quân choáng váng, sau đó mới nhận ra mình đã bị Dương Chấn chơi xấu.

Cô ta cũng không có ý định đưa hai chiếc xe này cho Dương Chấn!

Ban đâu chiếc Rolls Royce này bị hỏng, cô ta chỉ cần tốn tám chín trăm triệu là có thể thay cái mới.

Bây giờ thì tốt rồi, chiếc Rolls Royce máy chục tỷ đã bị phá hủy hoàn toàn.

“Thằng kia, sao mày dám động vào người phụ nữ của tao, mày muốn chết sao?”

Lê Chí Khuê vội vàng chạy tới, vẻ mặt tràn đầy tức giận.

Anh ta vừa nói xong thì một chiếc Rolls Royce nhanh chóng dừng lại.

Lê Chí Khuê thầy chiếc xe hơi kia đến thì vẻ mặt đắc ý nói: “Thằng kia, ba tao đến rồi, mày xong đời rồi”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook